Có Bệnh

Chương 48



Edit: Mạn Già La

Đương nhiên Kiều Ngộ An cũng có chút tính tình, lúc trước nếu là Thời Niên đuổi anh ra, vậy nên cho dù anh muốn cùng Thời Niên quay về, cũng phải là Thời Niên chủ động mời anh quay về mới được, về phần dùng thủ đoạn gì, làm nũng bán manh giả đáng thương vân vân, đều nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

Ở trước mặt Thời Niên, anh không có lòng tự trọng cao như vậy, không có chuyện gì vì sĩ diện mà không làm được.

Sĩ diện có thể có vợ được không? Không thể, cho nên anh không cần sĩ diện.

Đối với anh, chỉ có một tiêu chuẩn: Để Thời Niên mang mình về là được.

Quả nhiên, Thời Niên không đành lòng để anh tiếp tục chịu khổ, thật sự dẫn anh về theo, vậy mà còn được tiện nghi còn khoe mẽ, làm bộ làm tịch, thậm chí còn rất chi khó xử nhìn Thời Niên:

“Không tốt đâu nhỉ? Tôi đã bị cậu đuổi ra ngoài rồi.”

Thời Niên cũng không nói một lời đi về phía cửa, Kiều Ngộ An sợ hắn đổi ý thật nên không dám quậy nữa, vội vàng kéo tay hắn:

“Tôi sai rồi, nói đùa thôi, cho tôi vài phút lấy vài bộ quần áo nha?”

Kỳ thật Kiều Ngộ An hoàn toàn có thể ban ngày đi qua, buổi tối thì ngủ ở nhà mình, chuyện anh cần người chăm sóc đều có thể hoàn thành hết vào ban ngày.

Nhưng ý của Kiều Ngộ An rõ ràng là muốn sống chung với Thời Niên, đến quần áo cũng phải lấy theo, còn Thời Niên hiển nhiên biết là Kiều Ngộ An cố ý, nhưng không lên tiếng phản đối, thậm chí lúc Kiều Ngộ An thu dọn quần áo còn chủ động lên giúp đỡ.

Lo anh liên lụy đến vết thương, chỉ để Kiều Ngộ An ngồi ở bên giường chỉ đạo, hắn hỏi từng món một xem anh có muốn lấy theo hay không, cuối cùng cũng gần như thu dọn xong, Kiều Ngộ An mới chêm thêm một câu:

“Lấy hai cái quần lót nữa.”

Thời Niên: “….”

“Thật ra không mang theo cũng được, tôi có thể mặc của cậu.”

Thời Niên lấy hai cái quần lót, trực tiếp đóng cửa tủ lại, quay đầu nhìn Kiều Ngộ An đang ngồi bên mép giường cười tủm tỉm, xoay người rời đi, Kiều Ngộ An cũng cười, đứng dậy đi theo.

Trước khi mở cửa Thời Niên vẫn có chút căng thẳng, mặc dù được chăn bọc kín cả người nhưng vẫn run rẩy không kìm chế được, hoàn toàn khác với trạng thái khi ở trên lầu vừa rồi, cuối cùng vẫn là Kiều Ngộ An đưa tay ôm lấy hắn thì mới đỡ hơn đôi chút:

“Tôi vẫn luôn ở đây, đừng sợ.”

“Ừm.” Thời Niên khẽ đáp, đi theo Kiều Ngộ An bước ra, cũng may là khoảng thời gian này sẽ không có người nào tới khu Đông, càng sẽ không có ai tới gần biệt thự số 4, cho nên cũng không gặp một ai, hai người thuận lợi về lại nhà Thời Niên, mãi đến khi cánh cửa sau lưng đóng lại, toàn thân Thời Niên mới thoáng thả lỏng.

Nhưng thả lỏng không có nghĩa là hắn có thể trở lại như bình thường ngay, hắn vẫn cần thời gian để tiêu trừ cảm giác bất an do hoàn cảnh bên ngoài mang đến.

Nhưng cũng chính vì vậy làm Kiều Ngộ An càng đau lòng, nếu không phải vì anh, Thời Niên sẽ không phải gượng ép mình như vậy.

Lúc Thời Niên đến biệt thự số 3 phải điều chỉnh một lúc lâu mới bớt căng thẳng, bây giờ trở về nhà mình cũng không khá hơn là bao, một ngày để hắn phải chịu thế hai lần, Kiều Ngộ An không đành lòng, vậy nên vẫn luôn ở bên cạnh hắn:

“Cậu có điện thoại không? Có muốn chúng ta để lại thông tin liên lạc của nhau không? Lần sau cậu muốn gặp tôi, có thể gọi điện hay gửi Wechat cho tôi, tôi tự mình tới đây, đừng làm mệt mình.”

Thời Niên chỉ nhìn Kiều Ngộ An một cái, cũng không nói lời gì.

Lúc về lại biệt thự số 4 mới hơn chín giờ, đợi Thời Niên hoàn toàn bình tĩnh cũng đã mười giờ, hai người trở lại phòng ngủ trên lầu, Thời Niên đi tắm, có thể là do mới hòa hoãn lại, sắc mặt không tốt lắm, ngày thường đã không nói nhiều rồi, lúc này lại càng không muốn mở miệng, nhưng trước khi vào phòng tắm vẫn lấy điện thoại trong ngăn tủ ra đưa cho Kiều Ngộ An.

Kiều Ngộ An hơi bất ngờ nhận lấy:

“Có thật luôn à?”

Thời Niên đáp rồi đi tắm, chờ khi hắn ra Kiều Ngộ An đã nghiêng người nằm trên giường rồi, trên người cũng đắp chăn của Thời Niên:

“Anh.…”

“Cậu ngủ trong tủ đi, người bệnh như tôi không tiện lắm.” Kiều Ngộ An nói xong rồi ngẩng đầu nhìn sang: “Hoặc là cậu nằm cạnh tôi cũng được, tôi không ngại.”

Cảm xúc của Thời Niên vẫn không mấy cao:

“Tôi chỉ muốn đổi chăn drap mới cho anh thôi.”

“Không cần đâu.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Đắp chăn cậu đắp, giống như cậu ôm tôi vậy, tôi thích thế.”

Nói xong câu này, Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ có phản ứng bất đắc dĩ hoặc là trực tiếp rời đi này nọ, nhưng hắn không có, hắn chẳng có lấy phản ứng gì mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An một phút, khiến Kiều Ngộ An cũng không khỏi có chút chột dạ, ngồi dậy khỏi giường:

“Sao vậy?”

Thời Niên lắc đầu:

“Anh ngủ trước đi, tôi đến thư phòng.”

Nói xong thì xoay người rời đi, để lại một Kiều Ngộ An nhận thấy được tâm trạng hắn không tốt mà lại không biết nguyên nhân tại sao.

Thời Niên không có sao, hắn chỉ cảm thấy mình như đã làm sai, không kìm được mà lo lắng cho Kiều Ngộ An, rồi chạy đến gặp anh, hiện tại còn dẫn anh về, mặc cho anh nói những lời mập mờ với mình, hắn làm như vậy không những sẽ không để Kiều Ngộ An dần dần quên mất mình, mà còn sẽ khiến anh càng lún càng sâu.

Mà hắn, dường như không thể cho Kiều Ngộ An được đáp án gì.

Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Niên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Kiều Ngộ An đang dựa vào cửa nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhất trong ngày hôm nay:

“Thời Niên, cậu không thích tôi đùa với cậu như vậy, phải không?”

Thời Niên lắc đầu, không phải hắn không thích, hắn cũng thích rất nhiều sự thân mật nho nhỏ Kiều Ngộ An thể hiện ra với hắn trong lúc vô tình, tuy hắn không nhìn thấy Kiều Ngộ An ở chung với người khác như thế nào, nhưng hắn biết Kiều Ngộ An sẽ không làm như vậy với người khác, chỉ có với hắn mà thôi, sự thân mật nho nhỏ chỉ thuộc về hai người này, Thời Niên rất thích.

“Vậy là hối hận vì đã dẫn tôi đến đây sao?” Kiều Ngộ An mỉm cười: “Cậu có cảm xúc gì đều có thể nói thẳng cho tôi biết, tôi không mong cậu giữ trong lòng, nếu cậu không muốn tôi ở đây, tôi có thể đi, chỉ là đã lâu tôi không gặp cậu, muốn ở cùng với cậu thôi.”

“Kiều Ngộ An.…” Thời Niên mới vừa gọi tên anh, còn chưa kịp nói ra lời kế tiếp, điện thoại của Kiều Ngộ An đã vang lên, Thời Niên cũng ngừng nói.

Kiều Ngộ An lấy điện thoại ra nhìn, là Khương Chanh, vốn không định nhận, nhưng lúc nhìn Thời Niên hắn đã dán mắt vào máy tính, thế là biết lời Thời Niên chưa nói ra kia sẽ không dễ dàng nói ra nữa, liền quay người nhận cuộc gọi của Khương Chanh, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ hỏi Thời Niên đã đi chưa, cô lo lắng cho thân thể Kiều Ngộ An nên muốn tới thăm.

Kiều Ngộ An đứng trước cửa sổ phòng ngủ, vén tấm rèm đen lên có thể nhìn thấy xe của Khương Chanh đậu dưới lầu, anh nói:

“Em ở chỗ Thời Niên, không cần tới đâu, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, em đều sẽ ở đây đến khi nghỉ phép kết thúc.”

Khương Chanh ở đầu kia điện thoại cười nói:

“Được, vậy mỗi ngày chị sẽ đem cho các em một ít thực phẩm nhé.”

Kiều Ngộ An không từ chối, hai người họ cũng phải ở chung vài ngày, dù sao cũng không thể ăn đồ đông lạnh suốt:

“Được, mỗi ngày chị cứ để nguyên liệu dưới cây tùng là được, ngoài cửa sổ có một sợi dây thừng, chị buộc miệng túi lại rồi gửi Wechat cho em để em đi lấy.”

Hai người cúp điện thoại, Kiều Ngộ An trở lại thư phòng, Thời Niên còn đang viết, Kiều Ngộ An lẳng lặng nhìn một hồi không nói thêm gì, đi ngủ trước.

Hôm nay là lần đầu tiên ở chung sau khi tỏ tình, có lẽ là do cách biệt nhiều ngày, khi Kiều Ngộ An nằm lên giường rồi mới nhận ra mình có vẻ hơi nóng vội, trêu đùa Thời Niên nhiều chuyện không thích hợp mấy, anh hẳn nên kiềm chế một chút, cái tên đầu gỗ* Thời Niên này, phải gõ từng chút, nhanh hơn thì hắn không thích ứng được.

* 榆木疙瘩: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người cố chấp, cứng đầu, bảo thủ.

Không phải không muốn Thời Niên nhanh nhận ra nội tâm của mình và ở bên anh, mà là cần đảm bảo rằng những ngày anh bị thương này luôn có thể ở đây cùng Thời Niên, không thể để hắn đuổi mình đi lần nữa.

Cho nên chậm một chút thì chậm một chút vậy.

Nhưng thực ra Kiều Ngộ An suy nghĩ hơi nhiều rồi, nếu Thời Niên đã để anh đến đây, dù có không định đuổi anh về, ít nhất là cho đến khi vết thương của anh lành hẳn, Thời Niên không muốn để anh ở một mình, mặc dù hắn cũng không thể giúp Kiều Ngộ An được quá nhiều, nhưng vẫn có thể nấu cơm giúp anh lau người tắm rửa trong khả năng cho phép.

Hắn cũng thích chăm sóc Kiều Ngộ An như thế, nhưng hôm nay giữa hai người đã xảy ra chút chuyện xấu hổ.

Mỗi ngày khi Kiều Ngộ An tắm Thời Niên chỉ giúp nửa thân trên, lúc rửa đến nửa dưới thì hắn sẽ rời đi, mà ở ngày đầu tiên sau khi Kiều Ngộ An trêu chọc Thời Niên như vậy cũng thoáng kiềm chế một chút, không dám ghẹo nữa, cho nên Kiều Ngộ An cũng rất thành thật, ngoan ngoãn tiếp tục ở trong phòng tắm tự tắm rửa, nhưng hôm nay sau khi Thời Niên ra ngoài không lâu, lúc anh cởi quần áo không cẩn thận bị trượt chân, không đứng vững nên muốn dùng thứ gì đó để ổn định lại thăng bằng, nhưng không biết xui làm sao mà vớ phải vòi sen, người không đứng vững thì cũng thôi, nước cũng từ đỉnh đầu đổ xuống, chưa kể vết thương, toàn thân cũng ướt sũng.

Muốn nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu.

Còn Thời Niên lúc này nghe thấy tiếng động chạy vào, nhìn thấy Kiều Ngộ An đang ngã trên đất chuẩn bị đứng dậy, sắc mặt lập tức lạnh te, vội vàng đi tới ngồi xổm xuống, chưa đợi Kiều Ngộ An nhờ hắn đỡ mình dậy, đã trực tiếp ôm ngang anh lên bước ra khỏi phòng tắm.

“Đừng đừng đừng.…” Bản mặt già của Kiều Ngộ An quả thực không chịu được: “Cậu buông tôi xuống, tôi không sao, có thể đi được.”

“Im miệng!” Thời Niên nguýt anh một cái, căn bản không nghe anh, đi thẳng tới bên giường đặt anh xuống, nhưng chỉ cách mấy bước này cũng khiến bản mặt già của Kiều Ngộ An đỏ bừng, đây là ôm công chúa đó, anh mảnh mai như vậy từ lúc nào thế? Sau này vợ yêu sẽ nghĩ về anh như thế nào đây?

Thời Niên đi lấy hộp thuốc, dư quang khóe mắt quét đến Kiều Ngộ An, nói:

“Có gì mà đỏ mặt? Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi ôm anh.”

“Hả???” Kiều Ngộ An kinh ngạc nhìn Thời Niên: “Cậu còn từng ôm tôi khi nào? Cũng là ôm như vậy á?”

“Ngày anh phát sốt.” Thời Niên nói: “Cũng là bế anh lên giường như vậy.”

Kiều Ngộ An hóa đá, ký ức cuối cùng của anh ngày hôm đó đúng là ngồi ở mép giường ngủ, sau khi tỉnh lại thì nằm trên giường, nhưng ngày đó có lẽ do trong lòng có tâm sự, cũng có thể là quá mệt mỏi, căn bản không nghĩ tới việc nhỏ xíu sao mình ở trên giường này, hóa ra cũng không phải là lần đầu anh bị ôm công chúa?

Kiều Ngộ An quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng so với Kiều Ngộ An đang xấu hổ, tất cả lực chú ý của Thời Niên đều dồn vào vết thương của Kiều Ngộ An, vốn cũng đã gần như khép miệng, nhưng sau cú ngã như vậy, sau lưng lại nứt ra, cũng có máu rỉ ra, Thời Niên không biết làm sao, hỏi Kiều Ngộ An:

“Muốn đến bệnh viện khâu lại sao?”

“Không cần.” Kiều Ngộ An nói: “Khử trùng, dán băng gạc là được.”

Kiều Ngộ An là bác sĩ, về mặt này Thời Niên tin tưởng Kiều Ngộ An vô điều kiện, nhưng tin không có nghĩa là không đau lòng, cả quá trình xử lý vết thương đều cẩn thận như đối xử với một món bảo vật vậy, rốt cục xử lý vết thương xong rồi còn chưa tính, đi thẳng vào nhà tắm lấy khăn lông lau người cho Kiều Ngộ An, lúc này hoàn toàn không e ngại, thậm chí còn giúp lau nửa người dưới.

Nhưng Thời Niên không ngại, song Kiều Ngộ An cũng không dám để hắn làm tiếp, nắm lấy cổ tay đang lau hai chân mình của hắn, khàn giọng nói:

“Đừng lau nữa.”

Thời Niên nửa quỳ trên thảm, bị ngăn lại có chút không hiểu, ngẩng đầu im lặng nhìn Kiều Ngộ An, nhưng trong mắt đều là dò hỏi, Kiều Ngộ An nhìn vào mắt Thời Niên, tay cũng nắm chặt hơn:

“Cậu còn tiếp tục nữa, tôi sẽ cứng mất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.