Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc viết câu chuyện của chính mình từ rất lâu rồi.
Nhưng có lẽ vì sở thích cá nhân, với tư cách là một nhà văn, tôi luôn cảm thấy rằng dù là viết lại câu chuyện của một người bạn hay tạo ra một nhân vật hư cấu, những cái này không có vấn đề gì, nhưng nếu bạn thực sự muốn viết về một câu chuyện tình cảm cá nhân, thì nhân vật nam chính của câu chuyện này phải là chồng của chính mình.
Đó phải là người đàn ông sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời mới được.
Kết quả của sự cố chấp là câu chuyện này chính thức được mở hố vào năm viết văn thứ sáu.
Tất cả các bạn hẳn đã quen thuộc với nhân vật chính của câu chuyện, tôi và Lục ca.
Các bạn cũng biết, sau khi ở bên Lục ca, thỉnh thoảng tôi sẽ đăng vài câu chuyện cười hàng ngày lên Weibo, sau đó còn lôi kéo Lục ca đăng ký tài khoản Weibo, cùng tôi giao lưu với các bạn. Ngoài việc viết lách, thì nó còn có chức năng “Rải thức ăn cho chó”. Trên thực tế, chúng tôi không bao giờ đăng những điều này trong vòng bạn bè ở WeChat trong hiện thực, nhưng ngược lại khi ở trên mạng, chúng tôi chưa bao giờ gặp bạn trước đây, nhưng chúng tôi sẵn sàng chia sẻ những mảnh ghép này với bạn và để bạn chứng kiến hành trình của chúng tôi để đạt được vị trí ngày hôm nay.
Cho nên, khi vừa đọc phần lời nhắn trên Weibo, tôi đã rất cảm động.
Một số độc giả cũ nói rằng họ đã theo tôi được sáu bảy năm, bây giờ tận mắt chứng kiến tôi sắp kết hôn, họ cảm thấy hạnh phúc như bản thân sắp kết hôn vậy. Trong lòng tôi nghĩ, wow, cách đây 6 năm, vào năm 2012, tôi mới bắt đầu viết văn ở Tấn Giang. Ôi, khi đó bạn đã biết tôi rồi. Lúc đó, tôi mới chỉ là sinh viên đại học, hiện tại, tôi đã đi làm và chuẩn bị kết hôn, thời gian trôi nhanh quá, và điều đáng ngạc nhiên nhất là bạn vẫn ở đó.
Tôi luôn cảm thấy chân thành nhất chính là có thể chịu đựng được thử thách của thời gian, bao năm qua tôi đã trải qua muôn hình vạn trạng nhưng điều may mắn nhất là tôi vẫn đang viết, còn bạn vẫn đang đi cùng tôi qua mỗi giai đoạn quan trọng của cuộc đời, chân thành chúc phúc cho tôi.
**
Hôm nay, tôi nói với chị họ của tôi ở Bắc Kinh rằng tôi đã được cầu hôn, chị họ tôi cũng rất vui mừng, kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy nói một câu: Thật tuyệt khi có thể kết hôn với tình yêu.
Tôi đã từng đọc các loại súp gà, các bài báo và tin tức trên Weibo, tôi luôn thấy người ta nói “đẹp nhất là gả cho người mình yêu”, lúc đó không có khái niệm này, chỉ biết cười trừ, sau đó, tôi thấy một số người như bạn bè hay người thân, có người lấy chồng vì tiền bạc, kết quả là chia tay một cách đau đớn; có người sau khi kết hôn sau ai chơi theo ý người nấy; còn có anh trai nói rằng những người bạn của anh kết hôn thì tám chín phần mười đều ly; có người chỉ là cảm thấy đã lớn tuổi, đã tới lúc phải kết hôn, gả cho một người vừa vặn xuất hiện còn khá thích hợp, nhưng sau khi kết hôn lại luôn oán trách rồi chắp vá tiếp tục sinh hoạt; đương nhiên cũng có những ví dụ tích cực, chẳng hạn như cô bạn Đang Đang của tôi, sau khi kết hôn vẫn ngọt ngào với chồng như ngày nào và có một cậu con trai kháu khỉnh.
Nhưng tất cả những điều này không phải do tôi trải qua, tóm lại vẫn chưa có khái niệm cụ thể, mãi cho đến khi tôi gặp được Lục ca.
Trước khi gặp Lục ca, tôi cũng đã nghĩ đến việc người chồng tương lai của mình sẽ như thế nào – đẹp trai, thông minh, hiền lành, tốt bụng và hiếu thảo và cũng tốt với tôi, có thể chơi với tôi những trò khùng khùng hay cùng nhau yên lặng.. Bởi vì tôi độc thân đã lâu, bạn bè đều chê cười tôi quá khắt khe và kén chọn, ngoài đời làm sao có thể tìm được một nam chính như trong tiểu thuyết?
Nhưng tôi không muốn tạm chấp nhận.
Có lẽ vì tôi là Ma Kết nên ở khía cạnh nào đó tôi đặc biệt rất cứng đầu, ánh mắt cũng rất cao, những người tôi từng gặp có thể chỉ mắc một số khuyết điểm nhỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể chịu nổi, ngay cả ba mẹ có đôi khi sẽ nói, người này cũng khá được, ờ thì cũng thích hợp để kết hôn, nhưng tôi không muốn, vì tôi không thích nó chút nào.
Lúc này, tôi mới mơ hồ nhận ra mình có lẽ là loại con gái chỉ nguyện ý gả cho người mình yêu.
Có lẽ là vào khoảng tháng 6 năm ngoái, một đêm nọ, tôi đột nhiên cảm thấy có chút suy sụp, nửa đêm tôi gọi điện cho người bạn thân nhất của mình là Thiết Phiến công chúa, lúc đó cô ấy đã gặp Đường Tăng rồi, và cô ấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi: Làm sao bây giờ? Có phải tớ sẽ không gặp được người mình thích hay không? Tớ thật sự, những người người khác cảm thấy tốt thì tớ lại không cảm thấy tốt, một chút cũng không thích, một chút cảm giác cũng không có.
Cô ấy: Sẽ gặp được thôi, đừng lo.
Tôi: Có phải lúc nào tớ cũng quá cứng rắn và lý trí không? Tớ thật sự cảm thấy bản thân rất khó để có cảm xúc với một người, luôn luôn dùng khuôn mẫu để đánh giá họ, sẽ không sử dụng tình cảm để đi thăm dò.
Cô ấy: Sẽ có người có thể khiến cậu mềm lòng, không hề dùng lý trí để đánh giá.
Tôi:…… Không có khả năng lắm đi? Tớ không phải phong cách đó.
Cô ấy: Sẽ có, khi cậu thực sự thích anh ấy, cậu sẽ thay đổi.
Lúc đó tôi vẫn còn bán tín bán nghi, cũng thập phần tuyệt vọng, thực sự cảm thấy bao nhiêu năm qua tôi vẫn chưa gặp được một người có thể làm tôi mở lòng, có phải là tôi sẽ thật sự vĩnh viễn không đợi được không? Suy cho cùng, không phải ai cũng may mắn như vậy, gặp được người tốt mà còn thích nhau.
Cho đến khi 【 lại lần nữa 】 gặp được Lục ca.
Tôi thấy rằng anh ấy thực sự phù hợp với tất cả những tưởng tượng của tôi về một người bạn đời trong tương lai, thật sự gần giống hệt nhau.
Sau khi ở bên anh ấy, tôi thực sự bắt đầu thay đổi rất nhiều như Thiết Phiến công chúa đã nói, và tôi bắt đầu từ từ miêu tả tất cả những tưởng tượng của mình về việc kết hôn với anh ấy vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nói ra có thể nhiều người sẽ khó tin, nhưng tôi và Lục ca thực sự đã gặp nhau cách đây mười bốn năm.
Lúc đó chúng tôi học chung cấp 2, học chung một lớp, lúc đó tôi vẫn thắt hai bím tóc, còn anh thì là một tiểu khả ái để mái bằng với đầu nấm dễ thương.
Anh ấy là mối tình đầu của tôi.
Sau đó chúng tôi chia tay.
Rồi mười bốn năm sau, tôi sắp gả cho anh ấy rồi.
– ———–