29.
Cho đến ngày Thích Đình Tiên rời đi bọn họ cũng không nói đến chuyện chia tay nữa.
Úc Tri không đi tiễn, chỉ có mỗi Đầu to đi.
Đầu to nín cả buổi trời mới nói lớp chọn lại tổ chức thi thử, không ai được xin nghỉ cả.
“Ông không cần phải tìm cách an ủi tôi,” Thích Đình Tiên nhìn mây qua cửa sổ sát đất của sân bay, “Cậu ấy không đến thì tốt hơn, tôi sợ tôi sẽ muốn ở lại với cậu ấy.”
Đầu to hỏi Thích Đình Tiên không phải ông bảo dù có yêu xa cũng không chia tay sao.
Thích Đình Tiên nở nụ cười đắng chát, bọn họ không đề cập đến việc chia tay nhưng cậu biết bất kể là lệch múi giờ 8 tiếng hay khoảng cách 14.000km hay khoảng cách thứ hạng của Úc Tri thì họ cũng sẽ không còn liên lạc nữa.
Dù cho cậu có ghi tạc số điện thoại của Úc Tri trong lòng thì cậu cũng không dám quấy rầy người ấy dù chỉ một giây một phút, cậu chỉ hy vọng Úc Tri có thể trở lại như lúc trước, thuận lợi thi đậu vào trường đại học mình thích và sống cuộc sống mình muốn.
Cậu thấy mình như là vết nhơ quá khứ của Úc Tri, tuy sẽ đau nhưng nên được xóa sạch.
Úc Tri dọn về ký túc xá.
Lớp 12, học ngoại trú và nội trú có rất nhiều sự biến động, các bạn cùng phòng đều tin cách nói ở nhà thuê không quen nên về lại ký túc xá.
Mọi thứ dường như trở về giống hồi lớp 11, chỉ khác nhau là kết quả kỳ thi tháng lại tụt thêm vài hạng.
Bị cô Phương gọi đi nói chuyện, nói tới nói lui chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu đó chuyện, là một giáo viên cô cũng hiểu Úc Tri không có gì sai, chỉ là quay qua quay lại điểm đã tụt hạng.
Cô Phương thử thăm dò, “Có phải yêu sớm không?”
Lúc này Úc Tri mới ngẩng đầu lên một tí, “Em chia tay rồi.”
Cô Phương giật mình.
Nhưng Úc Tri không phải là người nói dối, em ấy không cần phải lấy cớ là chia tay rồi trong loại chuyện này. Cô Phương thở dài nhìn đứa học trò lớn hơn con trai mình không được mấy tuổi này, “Cố gắng một năm cuối cùng, thi đại học cho tốt, lên đại học rồi nữ sinh ưu tú nào cũng có.”. Truyện Teen Hay
Úc Tri lại cúi đầu thấp hơn, nặng nề gật đầu.
Úc Tri bắt đầu cuộc sống ba điểm lớp, canteen và ký túc xá.
Lúc đầu cậu vẫn luôn nhớ đến Thích Đình Tiên nhưng qua vài tháng thì mọi chuyện ổn hơn.
Chỉ là trước khi ngủ hoặc vừa tỉnh dậy sẽ hơi nhớ nhung, nếu trên đường ngang qua sân bóng đến canteen có người chơi bóng thì cậu sẽ nghĩ nhiều hơn một lát, và khoảng thời gian còn lại cậu dành cho toán lý hóa văn anh sinh.
Thành tích của cậu dần dần tăng lại và cũng ổn định trong top 10 của lớp, tuy không tốt bằng thành tích năm lớp 10 và lớp 11 nhưng đã tốt hơn nhiều so với tụt không phanh trước đó, cô Phương và cậu cũng được xem như hài lòng.
Bụng bầu bảy tháng của Úc Lan Hâm đã lộ hẳn rồi.
Vương Kiều Giảo và Úc Tri đều đang học ở trường số 3, Úc Lan Hâm và Vương Châu cũng đã lãnh giấy kết hôn, hai người quyết định mỗi tháng sẽ lên thành phố thăm bọn trẻ một lần.
Lần này Úc Lan Hâm đến thăm cậu còn mang cho cậu áo phao giữ ấm và giày mới, gần đây nhà máy của Vương Châu làm ăn rất tốt nên bảo Úc Lan Hâm đóng cửa hàng an tâm dưỡng thai, bà nhàn rỗi đến chán nên đan cho hai đứa nhỏ hai chiếc khăn quàng cổ.
“Sao con lại gầy hơn rồi?” Úc Lan Hâm thêm thức ăn vào chén con trai, “Thành tích quan trọng nhưng sức khỏe mới là trên hết, thân thể suy nhược thì thi tốt cũng có làm được gì?”
Úc Tri gật đầu cũng gắp thức ăn cho mẹ, “Trời lạnh, bụng mẹ lại còn to mà chú Vương còn chịu cho mẹ đi theo.”
“Chú không cho, bảo một mình chú cũng thăm được hai đứa nhưng mẹ không chịu,” Úc Lan Hâm lên cân nhưng cười vẫn có lúm đồng tiền, người đẹp đến bốn mươi vẫn là người đẹp, bà tự hào, “Mẹ nói với chú Vương của con, không cho mẹ thăm con trai mẹ thì mẹ không sinh em bé cho chú ấy, thế là chú phải nghe lời mẹ.”
Úc Tri dở khóc dở cười, cậu còn dành thời gian tra cứu một số kiến thức về mang thai, lo lắng hỏi Úc Lan Hâm có thấy khó chịu hay không.
“Mẹ mới nói với chú Vương của con đấy thôi, lúc mang thai con một ngày nôn mấy lần, làm gì cũng muốn nôn nhưng vẫn phải ép mình ăn nhưng lần này thì tốt hơn, thỉnh thoảng mới nôn chứ còn lại vẫn bình thường, không thì chú cũng không yên tâm để một mình mẹ dẫn con ra ngoài đi ăn.”
Lúc này Úc Tri mới yên lòng.
“Lớn thật rồi, nói chuyện làm việc cũng như người lớn.” Úc Tri vừa nói vừa vui vẻ liên tục gắp thức ăn cho cậu.
Tuy Úc Lan Hâm đã lớn tuổi, mang thai cũng tăng cân nhưng trông vẫn xinh đẹp hơn rất nhiều so với hồi ba mươi khi phải vờ làm một người mẹ kiên cường. Úc Tri nghĩ vậy và cũng nói vậy với Úc Lan Hâm.
“Vì mẹ hạnh phúc,” Úc Lan Hâm cười, “Con và chú Vương — hai người đàn ông tuyệt vời đều yêu mẹ.”
Tình yêu của mẹ đến muộn, Úc Tri nghĩ, nhưng đôi khi muộn còn tốt hơn sớm.