Lăng Vũ Dương sau khi đem Mộc Hi Nhi “ăn” xong, cho nàng nghỉ ngơi ba ngày, song hắn vẫn chưa báo cho nàng biết, cho nên Mộc Hi Nhi chỉ biết là còn vài ngày nữa, Lăng Vũ Dương sẽ mang nàng rời khỏi Lăng gia trang, không cho phép nàng có ý kiến phản đối gì.
Trong lúc Lăng Vũ Dương muốn nỗ lực để cho nàng nghỉ ngơi ba ngày, ngược lại Mộc Hi Nhi lợi dụng thời gian rảnh rỗi chạy tới làm bạn với Lăng phu nhân, cũng tranh thủ một ít thời gian thay Lăng phu nhân làm chút việc.
Hôm nay buổi trưa, Mộc Hi Nhi bưng cái khay, mang lên bốn món điểm tâm, bước chân vội vã bước vào trong sân nơi Lăng phu nhân ở, không ngờ ở góc quành vào hành lang của hoa viên lại gặp Tiểu Hồng ác ý đến tìm nàng
Tiểu Hồng chính là tỳ nữ xinh đẹp lúc trước được phái tới hầu hạ Lăng Vũ Dương mà lại bị cự tuyệt.
Tiểu Hồng cười lạnh cản đường Mộc Hi Nhi, khuôn mặt vốn xinh đẹp vì lộ ra căm ghét ác độc mà thất sắc không ít, mà biểu tình của nàng cũng làm cho Mộc Hi Nhi cảm thấy không hiểu nổi.
“Có việc gì sao?”, nếu đối phương tựa hồ có ý không tốt, nàng cũng chỉ mang ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi.
“Úi chà….. Bưng một mâm điểm tâm ngon lành như vậy, là muốn đi nịnh bợ bụng ai nha!”. Tiểu Hồng bước về phía trước, nhìn chằm chằm các món điểm tâm trong cái khay của Mộc Hi Nhi, ánh mắt đầy khinh thường hỏi.
“Đây là điểm tâm Tiểu Hi định mang cho phu nhân”, Mộc Hi Nhi thành thật trả lời.
“Ngươi làm?”, lúc trước nàng biết Mộc Hi Nhi thường giúp chăm lo ba bữa cho phu nhân.
“Đúng vậy, đây là Tiểu Hi làm…..A!”, Mộc Hi Nhi còn chưa nói hết, cái khay trong tay đã bị Tiểu Hồng hất đổ, bốn món điểm tâm mà nàng mới khó nhọc hoàn thành cũng rơi xuống mặt đất hết.
“Ngươi….. Sao ngươi làm như thế”, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng nghi hoặc không hiểu, cũng cảm thấy đáng tiếc vì bị lãng phí điểm tâm
“Không rõ ư?”, Tiểu Hồng tràn đầy ghen tị trợn mắt nhìn Mộc Hi Nhi, “Cũng không ngẫm lại bản thân ngươi và bọn ta đều là nha đầu hạ nhân xuất thân thấp kém, còn cố tình không biết tự lượng sức mình tưởng bám vào nhị thiếu gia, hừ!”, nàng khinh thường nhìn Mộc Hi Nhi, miệng tiếp tục mắng: “Kết quả nhị thiếu gia căn bản là không cần ngươi, ngươi còn không hết hy vọng lúc nào cũng đi đến chỗ phu nhân nịnh bợ lấy lòng, có thể làm cho nhị thiếu gia thay đổi ý định sao? Mộc Hi Nhi, ta xem ngươi đừng có mơ mộng nữa!”
Mộc Hi Nhi khẽ nhếch miệng, bị một chuỗi câu nói dài lưu loát của Tiểu Hồng làm sợ hãi.
“Á….”, thật khó khăn, cuối cùng Mộc Hi Nhi bật ra một tiếng kêu từ cổ họng, nhưng trên mặt vẫn cứ ngây ra.
Nàng cũng không phải không hiểu ý bên trong lời nói của Tiểu Hồng, nàng chỉ là không hiểu, làm chút điểm tâm cho phu nhân chính là “lấy lòng” sao? Nàng chưa từng có ý nịnh bợ phu nhân, vì sao Tiểu Hồng lại nói nàng như thế chứ?
“Sao không nói gì hả?”, thấy bộ dáng Mộc Hi Nhi vẫn cứ giả ngốc, Tiểu Hồng tức giận dùng sức đẩy vai nàng, làm cho thân người nhỏ nhắn mềm mại của Mộc Hi Nhi trở tay không kịp cứ thế té ngã tại chỗ trên đất.
“A….”, Mộc Hi Nhi kêu đau một tiếng, theo phản xạ ngửa đầu nhìn vẻ mặt khinh thường không hề biết lỗi lại còn đắc ý, “Dạy cho ngươi một bài học nhỏ, xem ngươi lần tới còn dám giả bộ ngốc không!”, Tiểu Hồng phỉ nhổ mắng.
“Ta…. Ta không có a!”, Mộc Hi Nhi vuốt cổ tay bị đau, vẻ mặt lo lắng vội nói, ánh mắt vô tội đầy vẻ khó tin.
“Còn giả bộ! Thiếu phu nhân rõ ràng đã nói, vì ngươi tìm mọi cách lấy lòng nhị thiếu gia, mới có thể được nhị thiếu gia thu làm thị nữ bên người”. Tiểu Hồng căm tức bất bình nói. Khó trách nhị thiếu gia không cần nàng hầu hạ, thì ra là vì Mộc Hi Nhi đã sớm ra tay trước! Nếu không có thiếu phu nhân nói ra sự tình, nàng còn tưởng mình không có điều kiện tốt, mới không chiếm được ưu ái của nhị thiếu gia!
Mộc Hi Nhi mở to mắt, không cãi lại câu nào.
Tiểu Hồng nhìn nàng yên lặng, cho rằng nàng đã chấp nhận sự thật, trong lòng nổi lên bất bình.
“Cũng không cân nhắc sức mình trước liền mơ tưởng hão huyền! Nhìn bộ dáng xấu xí này của ngươi xem, nam nhân nào sẽ yêu thích ngươi a! Ngươi đừng có nghĩ nhị thiếu gia thu ngươi làm tỳ nữ bên người chính là thích ngươi, ngươi có nghĩ qua chưa, giả như nhị thiếu gia thích ngươi, đã sớm vâng lời phu nhân đem ngươi rước vào cửa! Nhị thiếu gia thu ngươi làm tỳ nữ bên người, hoàn toàn là vì không muốn làm phu nhân mất vui, ngươi hiểu không!”. Tiểu Hồng cười nhạo nói, ánh mắt khinh thường đặt ở trên khuôn mặt không tính là xinh đẹp của Mộc Hi Nhi.
“Xin khuyên ngươi một câu nữa, nếu nhị thiếu gia thật sự muốn ngươi lên giường hắn, kia cũng chỉ là nhất thời nông nổi, ngươi đừng nghĩ đến người ta thật sự coi trọng ngươi”. Tiểu Hồng lại phỉ nhổ nói, tiếp theo liền giống như đem lòng đầy oán giận buồn bực vừa trút hết sạch, vẻ mặt đắc ý lại thoải mái xoay người chạy đi, không hề để ý tới Mộc Hi Nhi vẫn ngồi dưới đất.
Đến lúc bóng dáng Tiểu Hồng hoàn toàn biến mất không thấy nữa, người ngồi yên trên mặt đất mới có động đậy.
Mộc Hi Nhi từ tư thế ngồi sửa thành quỳ, cúi đầu đem điểm tâm đổ trên bụi đất nhặt lên, đặt ở trong khay.
Không bao lâu, điểm tâm được tìm kiếm đặt lên khay càng ngày càng nhiều, thì những “giọt nướcmưa” không tên cũng rào rào rơi xuống….
Thân hình nhỏ bé bò úp sấp cuối cùng cũng đem toàn bộ điểm tâm nhặt xong xuôi, đầu cúi xuống giờ ngẩng lên.
Nhưng mà điều khiến người ta kinh hãi nói không nên lời là, Mộc Hi Nhi vốn trên mặt luôn tươi cười giờ đã biến mất không còn, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng lại treo hai hàng nước mắt, đáy mắt tròn rưng rưng những giọt nước mắt trong suốt rõ ràng có thể thấy được nỗi bi thương……
Đột nhiên, nước mắt ràn rụa rất nhanh biến mất, Mộc Hi Nhi giơ hai tay lên, quẹt trên mặt mình vài cái, môi nở nụ cười vừa nhìn cũng biết là miễn cưỡng, cái miệng nhỏ đáng thương theo sau hành động của nàng mà thốt lên.
“Không sao, không sao; Không có việc gì, không có việc gì”, nàng thì thào nói nhỏ, như tự mình thôi miên
Không bao lâu làm như tâm lý đã chấn chỉnh xong Mộc Hi Nhi đứng dậy, hướng con đường mà đi, bộ mặt bình thản thể hiện chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Đợi cho bóng dáng Mộc Hi Nhi khuất xa, một bóng người cao to đứng ở phía sau đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng nhỏ xinh, đáy mắt suy nghĩ sâu xa thần sắc mê hoặc.
“Ngốc quá”. Thật lâu sau, môi mỏng cười nhẹ nhàng nhả ra một câu, đáy mắt chuyển sang vẻ kiên quyết không dễ gì phát hiện ra một chút dịu dàng.
Ban đêm, Lăng Vũ Dương giống như mấy đêm trước, ôm chặt Mộc Hi Nhi lòng tràn đầy sợ hãi không tình nguyện trên giường ngủ.