39
Quả nhiên, hôm sau Hứa Khai cho gọi ta đến gặp mặt.
Ta bôi trét để mặt mũi u ám đen đúa vào chầu.
“Nghe nói ngươi là mỹ nhân, hôm nay thấy thì cũng chẳng ra sao cả.” Sắc mặt hắn nặng như chì.
Ta giả vờ ngơ ngác không hiểu, vẫn giữ tư thế hành lễ.
“Nghe nói, ngươi và Bệ Hạ tâm đầu ý hợp?”
“Dạ.”
“Được, vậy ngươi chuẩn bị một chút đi rồi ngày mai làm lễ thành hôn với Bệ Hạ.”
“Vâng.”
Ngày xưa chuẩn bị hôn lễ cho Hoàng Đế Hoàng Hậu ít nhất cũng phải mất vài tháng. Bây giờ tên giặc này ra lệnh một cái thì chủ nhân của cả một đất nước lập tức phải cưới liền.
Thật hoang đường và nực cười làm sao.
Khi ta trở về phủ, Tiểu Thảo bẩm báo tin tức con bé nghe ngóng được.
“Công Chúa Điện Hạ nói từng thề trước lúc mẫu thân lâm chung rằng đợi sau khi Hoàng Thượng thành hôn thì mới đến lượt mình. Cũng vì vậy nên mãi chưa thể làm lễ thành hôn với Thích tướng quân. Bây giờ đã có ngài tâm đầu ý hợp với Hoàng Thượng, chỉ cần hai vị thành đôi thì Công Chúa sẽ đồng ý lời cầu hôn của gã họ Hứa.”
Ta nghe vậy thì không thể ngừng cười.
Chiêu này quen tai ghê, không phải chính là lý do thoái thác lúc trước ta dùng để lừa gạt Thi Lương đây sao?
Ta cảm khái: “Công Chúa trưởng thành rồi.”
Nghe xong câu này, Tiểu Thảo thế mà lã chã rơi nước mắt.
“Ơ kìa! Ta sắp lên làm Hoàng Hậu, ngươi khóc cái gì nào?”
Tiểu Thảo lắc đầu: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy… Ngài khổ quá đi.”
Khổ ư?
Sao ta không thấy vậy. Mỗi ngày thức giấc ta đều gần hơn với dã tâm của mình một chút, đâu ra mà khổ?
Ta lắc đầu: “Bé ngốc này! Ta ổn, không hề khổ?”
Tiểu Thảo lấy dũng khí: “Nô tỳ nghe nói ngài và Thích Tướng Quân vốn đã đính hôn với nhau nhưng Công Chúa phải lòng Tướng Quân, cưỡng ép chia rẽ hai người. Bây giờ Thích Tướng Quân sắp sửa đánh vào kinh thành đến nơi rồi, Công Chúa lo trong lòng Tướng Quân vẫn mang hình bóng ngài nên mới thỉnh cầu Hứa Khải ban ngài cho Bệ Hạ. Bệ Hạ thì ngây ngây dại dại, hành động không có chừng mực, bao nhiêu cung nữ hầu hạ đều bị ngài ấy lỡ tay gây thương tích! Ngài còn trẻ như thế, sau này cũng chưa chắc đã có con trai để trông cậy vào lúc tuổi già, sao lại không khổ?”
“Trông cậy vào?” Ta lẩm bẩm. “Ta không trông cậy vào những thứ này.”
Thấy Tiểu Thảo vẫn lo lắng ra mặt, ta đành phải trấn an con bé: “Ta từ tiểu thư nhà quan biến thành nha hoàn chải đầu chốn thanh lâu, lại từng bước một trèo ra khỏi nơi đó, bây giờ sắp sửa trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, được hưởng vận khí của quốc gia.”
“Mấy năm qua, thành tựu ta đạt được lớn hơn nhiều so với nỗ lực bỏ ra. Nhiều cô nương còn phải đánh đổi nhiều hơn ta gấp trăm gấp nghìn lần mà cuối cùng vẫn chết đi với hai tay trắng. Ta cảm thấy vụ buôn bán này, xứng đáng lắm.”
Tiểu Thảo cái hiểu cái không: “Thế nhưng bỏ lỡ Thích Tướng Quân rồi ngài không tiếc nuối sao?”
Tiếc nuối ư?
Có lẽ.
Ta mà không mang dòng máu Chưởng Mệnh Nữ thì hẳn là sẽ không khuyến khích Công Chúa tranh đoạt, có khi sẽ tự mình thử cảm giác chiếm ngai vàng một lần cũng chưa biết chừng.
Chỉ tiếc rằng quyền lực của Hoàng Đế và phú quý chốn trần gian sao có thể so với con đường tu tiên cầu đạo?
Tống Nhàn Hà ta chỉ cần thứ tốt nhất, nếu đã có thể phi thăng thành tiên thì làm Hoàng Đế một trăm lần ta cũng không thèm.
“Tiểu Thảo à,…” Ta sờ sờ đầu con bé. “Điều cả đời ta mong muốn không phải thứ đó.”
“Thế thì là cái gì?”
“Là tiêu dao tự tại*.”
(*tiêu dao tự tại: tự do thong thả rong chơi đó đây)
40
Thời khắc tên ta được quan sách phong* viết lên trên sách ngọc*, quanh người ta bỗng nổi gió lớn.
(*sách phong: hình thức ban đặc ân, ban tước hiệu cho bề tôi của vua chúa thời xưa, ở VN hay dùng sắc phong nhưng trên thực tế không đúng lắm
*Văn kiện sách phong còn gọi là Sách văn: quyển sách khoảng 2-3 tờ thường làm bằng kim loại, quý nhất là ngọc, thấp nhất là lụa, cá biệt thời Hán còn dùng tre. Bên trong là lời khen của Đế vương, nêu lý do phong tước hiệu…)
Lúc này ta và Hoàng Đế ngờ nghệch đang cùng đứng trên đài tế thiên.
Đất trời bao la, đủ loại vận khí từ trong kẽ đất, từ trên bầu trời tuôn ra, không ngừng hút vào thân thể ta.
Thật là khoan khoái sung sướng!
Thiên địa nằm cả trong lòng bàn tay, giang sơn này tùy ý ta xoay vần.
Ta bật cười thật to.
Đám nô tài thị nữ bên cạnh không hiểu vì sao ta cười. Bọn họ bị gió xô ngã trái ngã phải, không thể không nằm rạp trên mặt đất để không bị gió cuốn đi.
Vận khí của đất trời và linh khí của nhân gian đều tụ tập hết trên đỉnh đầu ta. Linh lực chạy rần rật trong cơ thể, xâm nhập vào tám mạch kỳ kinh* rồi hóa thành những giọt nước gọi là linh dịch. Sau đó linh dịch chảy về tụ hợp lại ở đan điền.
(*tám mạch kỳ kinh: tám đường lớn chứa chân khí trong con người, các mạch này cắt ngang các đường kinh để tăng cường sự liên kết và lưu thông khí huyết.)
Vận khí của đất nước đang bên bờ sụp đổ hóa thành thuốc bổ thượng hạng, nuôi dưỡng các đường khí huyết tổn thương vì tu luyện quá độ của ta. Linh dịch từ đan điền hóa thành những con cá, từng con bơi về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân.
Cá hóa thành rắn bồng*, rắn bồng hóa thành trăn khổng lồ, trăn khổng lồ hóa thành giao*, cuối cùng giao hóa thành rồng!
(*rắn bồng: một họ rắn nước nhỏ màu xanh ô liu đến nâu sẫm, con trưởng thành dài không quá 60cm.
*giao hay thuồng luồng, giao long: thủy quái trong thần thoại Á Đông, hình dạng tương tự rồng)
Mây đen rợp trời. Những tia chớp lập lòe ẩn giữa màn mây.
Tia sét ánh tím đầu tiên đánh xuống, ta đẩy Hoàng Đế ra xa, dang hai tay nghênh đón lôi kiếp của mình. Đau đớn tê tái truyền từ bàn tay truyền đến khắp toàn thân rồi hội tụ lại ở kinh mạch, dòng sét đốt cháy hết những dơ bẩn còn sót trong cơ thể!
Tia sét thứ hai đánh xuống trừng phạt những nghiệp nhân quả ta phạm phải: Thi Lương, Lương Mục, Mục Kỳ, cha ta… Những linh hồn ấy quấn lấy ta, đau khổ gào thét.
“Có lẽ ta làm chuyện thất đức với các ngươi thật đấy.” Ta lạnh lùng nói: “Nhưng nữ nhân như ta sinh ra vốn đã bị người trong thiên hạ đối xử bất công, cũng phải có người trả giá cho điều đó chứ?”
“Không gặm thịt uống máu các ngươi thì ta sống sao nổi, cho nên, xin các vị xuống địa ngục đi!”
Lửa bốc lên từ đầu ngón tay ta, đốt rụi mấy cái tâm ma* này.
(*tâm ma: khóc khuất trong tâm hồn, là những mong muốn khơi gợi thúc giục con người làm điều ác)
Hết tia sét này đến tia sét khác đánh xuống liên tục, không cho ta thời gian nghỉ xả hơi.
Không biết qua bao lâu, màu sắc của sấm sét nhạt dần, càng lúc càng chuyển sang màu vàng.
Âm thanh của sấm sét như một vị thần thời xa xưa* đang gầm rú, những tia sét ánh vàng không gì cản nổi đánh xuống đầu ta!
(*nguyên gốc Cự Nhân viễn cổ: Cự Nhân tộc hay Thần Thông Nhân, Thần Tộc, Thiên Chúng, Tiên Tộc, Tiên Nhân xuất hiện thời viễn cổ khoảng hơn 10 ngàn năm trước. Họ có thể biến hóa cơ thể, có thể bay, cao 6-10 thước, tuổi thọ 1000-3000 năm trong khi loài người bấy giờ chỉ cao 2-3 thước, sống được 200-300 năm nên có tín ngưỡng tôn thờ Cự Nhân tộc như thần linh)
Cơ thể ta bị sét đánh đến không còn tấc da thịt nào lành lặn, ta ngửa mặt lên trời thét dài:
“Ta muốn đất trời nổi gió mưa, mặt trời ló rạng khỏi mây đen…”
Cơn mưa tầm tã kéo tới!
Màng chắn vô hình trong đan điền của ta như nứt vỡ, vô số linh lực theo vận khí tràn vào!
Lính đưa tin từ xa quất ngựa chạy đến, vừa đi vừa hét to:
“Hứa Tướng Quân …”
“Kinh thành… thất thủ rồi!”
41
Khi Thích Trường Lan dẫn quân xông vào cửa cung thì sấm sét đã ngừng từ lâu.
Ánh sắc vàng rực rỡ bao trùm phía chân trời, báo hiệu điềm lành tới. Dân chúng trăm họ bàn tán ầm ĩ, ai cũng nói Thích Trường Lan là Thiên Tử trên trời giáng xuống vậy nên hắn vừa vào kinh thành thì nơi đây lập tức sinh ra hiện tượng khác lạ.
Hứa Khai không ngờ nổi quân đội nhà họ Thích chỉ có vỏn vẹn hai vạn binh mã thế mà thật sự có thể công phá được cửa thành.
Biết rõ bản thân sắp chết, hắn hận đời bắt đầu tàn sát hậu cung trong cơn tuyệt vọng. Đám thuộc hạ của hắn cũng học theo, cướp của giết người khắp nơi. Không ít phi tần và tỳ nữ trong cung trở thành nạn nhân dưới tay bọn chúng.
Giết đến đỏ cả mắt, hắn cầm trường đao nhuốm máu trên tay xông vào điện của Công Chúa, cười gằn nói:
“Công Chúa đang chờ vị hôn phu giỏi giang kia của nàng ư? Tên giặc họ Thích phá hỏng đại nghiệp của ta! Hôm nay ta không giết được hắn cũng phải kéo vị hôn thê của hắn cùng chết! Có Công Chúa làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng coi như một chuyện vừa lòng đẹp ý! Chỉ là không biết thằng nhãi Thích Trường Lan kia bị ta chiếm thê tử thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
Nói xong, hắn cười ha ha.
Công Chúa cũng mỉm cười với hắn.
Roi da trong tay nàng vung lên, linh hoạt như rắn quấn lấy cổ của Hứa Khai. Gai trên roi móc ngược vào da thịt hắn. Hắn làm tướng quân chinh chiến đã nhiều năm nhưng lại không ngờ tới Công Chúa trông có vẻ yếu đuối vậy mà có năng lực phản kích hắn như thế. Hắn nghẹn đến tím tái mặt mày, giữ chặt phần roi quấn quanh cổ không buông.
Công Chúa cầm cán roi, kéo mạnh một cái, Hứa Khai lập tức ngã xuống đất lăn vài vòng. Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ, không biết gáy hắn bị thứ gì đâm phải, cứ thế về chầu Diêm Vương.
“Ta lo cho an nguy của Công Chúa nên vội vàng chạy đến, bây giờ xem ra là ta lo hão rồi.” Ta đi ra từ góc khuất, khẽ cười.
“Kinh thành hôm nay gió táp mưa sa, sấm sét vang trời. Chuyện này có liên quan đến ngươi không?” Công Chúa lau sạch vết máu trên roi, khẽ khàng hỏi.
“Lúc đó là ta đang độ kiếp.”
Ta kéo tay nàng đi đến bên cửa sổ, chỉ cho nàng thấy tia sáng và đám mây cuộn sóng tượng trưng cho may mắn phía chân trời. Ánh vàng rực rỡ chiếu xuống nhân gian.
“Nhờ phúc của Công Chúa, hiện tại ta đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ. Ta sắp sửa phải rời trần thế rồi. Đợi khi Thiên Lôi mở lối về trời thì ta sẽ đi đến vùng đất tu tiên. Trước khi đi ta định gấp gáp trở về cứu Công Chúa lần cuối. Nhưng có lẽ ta lo thừa quá.”
Công Chúa nghe vậy thì sững sờ: “Ngươi… sắp đi ư?”
“Đúng vậy.”
Ta lấy ra một cục đá bình thường không có gì đặc biệt, nhét vào trong tay nàng:
“Công Chúa cất kỹ cái này nhé. Sau khi bóp nó ba lần thì mười thước xung quanh sẽ xảy ra hiện tượng lạ báo điềm lành. Nên dùng lúc nào ta tin ngài tự cân nhắc rõ ràng được. Còn nữa, tỳ nữ Tiểu Thảo của ta đành gửi gắm cho Công Chúa vậy. Tuy không thông minh lắm nhưng được cái biết điều lại trung thành, Điện Hạ chỉ cần cho con bé ăn no thôi.”
Thấy thân thể ta dần dần chìm trong hào quang ánh vàng, Công Chúa không nhịn được mà nhào tới hỏi:
“Vậy khi nào ngươi trở về? Tống Nhàn Hà! Khi nào ngươi trở về?”
“Có lẽ phải đến lúc ta thành tiên.”
Trước khi đi, ta thì thầm bên tai Công Chúa một câu:
“Làm thôi! Yêu hắn, giết hắn, sau đó thay thế hắn.”
Nói xong thì Thích Trường Lan cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Ta cười thật tươi với hắn rồi chìm hẳn trong cột hào quang ánh kim, phi thăng.
Cảnh tượng này hẳn là cả đời Thích Trường Lan khó lòng quên được.
Ta đã từng là vị hôn thê của hắn, hi sinh nhan sắc để cứu hắn một lần, còn từng vì hắn mà rơi xuống bùn lầy dưới đáy xã hội. Bây giờ ta lại chìm trong ánh sáng thần thánh rồi phi thăng thành tiên trước mặt hắn.
Hắn quên sao nổi?
Có ta chắn ngang, Trưởng Công Chúa và Thích Trường Lan sợ là không làm đôi uyên ương hạnh phúc mỹ mãn được rồi.
Công Chúa càng yêu Thích Trường Lan thì cũng sẽ càng hận hắn.
Năm rộng tháng dài, cặp Hoàng Đế Hoàng Hậu này đương nhiên sẽ đấu đá thảm thiết lắm đây.
Ta chặn tất cả các khả năng có thể khiến Công Chúa ngồi yên ở vị trí Hoàng Hậu. Ta muốn ép nàng không thể không tranh đoạt.
Chỉ tiếc rằng ta không cách nào tận mắt thấy ngày Công Chúa cầm ngọc tỷ trong tay, bễ nghễ ngồi trên ngai vàng.