Chí Anh Tuấn đang nằm dài ra bàn vươn tay nghịch vài lọn tóc của Khánh Thư, nghe xong câu nói đó giật mình ngồi bật dậy quay về phía nhóm Gia Huy với khuôn mặt ngạc nhiên hết sức. Thú thật, nếu không nhắc lại thì cậu đã lãng quên sự việc đó từ lúc chơi với nhóm rồi.
“Ờ, suýt quên hai bạn đẹp đôi thế nào đấy!”
“Chả thế, còn tỏ tình bạn Hân cơ mà!”
Chí Tuấn trợn mắt cố gắng không chú ý đến mấy lời nói kia, hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn Khánh Thư. Trông Thư cũng thay đổi sắc mặt, rõ ràng hồi nãy đang còn ngồi cười toe toét trêu mọi người giờ ngồi im thin thít sát vào trong tường.
“Thư ơi.”
Chí Tuấn gọi một tiếng nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng.
“Thư ơi, Thư ới, Thư hỡi.”
Khánh Thư dường như coi mấy lời cậu nói là không khí thoảng qua chẳng chút si nhê gì, cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu xem, tay vẫn liến thoắng ghi bài.
Thật ra nghe mấy lời đám bạn nói, trong lòng Thư sớm đã nổi bùng giông bão. Cô vẫn nhận sự quan tâm của Chí Tuấn như một điều thường tình nhưng lại quên mất rằng trước đó cậu đã tỏ tình bạn thân của mình. Không hiểu sao, Thư thấy trong lòng cồn cào khó chịu như lửa đốt, rất muốn bộc phát ra ngoài, rất muốn nói cho Tuấn sự khó chịu này nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô chẳng có tư cách gì để làm thế cả.
Tất cả sự khó chịu đấy, cô để dồn hết vào lực tay vẫn đang ghi chép bài tập Sử cô giáo vừa đưa hôm qua.
“Sao, bọn tao nói đúng quá chứ gì? Thích thì nói nhanh lên không Gia Huy cướp Hân đi giờ!” – Quốc Bảo ngồi phía trên Gia Huy chỉ trỏ trêu cậu.
Chí Tuấn nghe liền quay lại nhìn Quốc Bảo rồi lại nhìn Gia Huy. Chỉ một cái liếc mắt cậu cũng đoán được, Huy mặt mày nhăn lại đang nhìn cậu khó chịu thấy rõ. Một điều rõ ràng là Gia Huy rất hay để tâm để chuyện liên quan đến Khánh Hân và cũng không khó để thấy hai người bọn họ rất thân thiết. Chính vì sự thân thiết đó nên giờ đây, cậu cảm nhận được Huy chẳng mấy vui vẻ như muốn mau chóng ra khỏi đây, càng nhìn càng giống muốn xách cậu ra cùng tẩn một trận.
Chí Tuấn nuốt nước miếng thầm thở dài. Cậu quay sang xem Khánh Thư đang rũ mắt chăm chỉ học không quen chút nào nhưng biết cô đang để bụng nên cũng không dám nói chuyện. Lại thêm đám ồn ào kia nói mãi không dứt.
“Để tao ra kêu Hân vào.” – Một bạn lên tiếng.
“Này,” – Chí Tuấn đứng dậy cắt ngang – “Bay đừng gán ghép lung tung nữa, tao không thích Khánh Hân, bọn tao vẫn đang là bạn bè thân thiết.”
Dừng lại một chút, cậu đưa mắt nhìn Khánh Thư vẫn đang cúi gằm mặt xuống bàn nói thêm:
“Tao có người trong lòng rồi, không phải Hân.”
Khánh Thư nghe xong câu nói đó tay đang viết bài khựng lại như mất hết sức lực. Dù vậy, sau vài giây ngắn ngủi, cô lại tiếp tục viết như chưa hề có chuyện gì làm cô phải dao động.
Đan Lê đang chăm chú nghe nãy giờ cũng ngạc nhiên nhìn Chí Tuấn. Chí Tuấn có người trong lòng từ lúc nào mà không nói cho ai biết? Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, cũng không phải không đoán được đó là ai, biểu hiện của cậu mấy tháng này dành cho “người ấy” quá mức rõ ràng, chơi với nhau không có lý gì không nhận ra được.
Đến Đan Lê còn bất ngờ, không cần nói nhóm người kia cùng với vài nhóm xung quanh nghe được ngỡ ngàng đến thế nào. Rõ ràng tin đồn từ hồi lớp 10 rồi đến đợt đầu năm nay mọi người vẫn hay đồn thổi, cậu nghe nhưng chẳng hề nói gì nên ai cũng mặc định hai người đang đợi dịp tỏ tình lại. Không ngờ, hóa ra Chí Tuấn đã thích người khác. Cả lớp vì sự việc này mà xôn xao, một phe chia ra ghép đôi Khánh Hân với Gia Huy, một phe hỏi Chí Tuấn xem cậu thích ai nhưng Tuấn nhất quyết không trả lời.
Khánh Hân mắng Tuấn Huy xong bình tĩnh đi vào lớp, vừa đi vừa thở hồng hộc cho thấy là một cuộc đuổi bắt khá lâu. Ngay sau Hân, Tuấn Huy vẫn vừa đi vừa lướt điện thoại mượn được của Đăng Quân xem lại mấy bài trên diễn đàn vì vẫn không thể tin được.
“Mấy cái ảnh mà bùng nổ mạng xã hội thế này à, trang cá nhân của tao hơn nghìn người gửi lời mời kết bạn với một đống tin nhắn chờ.”
Cậu rời mắt, ngồi lên chỗ bàn trên Đan Lê và Khánh Hân, nhìn mấy nhóm người bao vây hai cậu bạn của mình hỏi Đan Lê:
“Lại vụ gì đấy Lê?”
“Chí Tuần bảo cậu ấy có người mình thích rồi, không phải Hân nên cả lớp đang náo loạn lên.”
Tuấn Huy nhướn mày tỏ vẻ bất ngờ nhìn Tuấn, tiếp theo Khánh Hân cũng tròn mắt quay xuống nhìn nhưng ngay lập tức cô nhìn sang Khánh Thư. Dù đang viết bài nhưng cô vẫn có thể thấy nét mặt vui tươi đượm ý cười của cô bạn.
Vừa định mở miệng nói chuyện với Khánh Thư, cô lại bị một nhóm nữ bao vây, trong đó có Khánh An chạy lại hỏi han:
“Ê Hân Hân, mày thích ai trong Chí Tuấn với Gia Huy?”
“Hỏi gì đấy Khánh An, hai người họ đều là bạn tao tự nhiên thích gì?”
“Xời, mày đang được ghép rất nhiệt tình với Gia Huy, nếu mày thích Huy cũng không phải ngần ngại. Huy vừa đẹp trai vừa học giỏi, uy tín.”
Khánh Hân nghe xong không thể nở nụ cười gượng gạo hơn, cô nhìn Khánh An với mấy bạn nữ rồi quay xuống nhìn Gia Huy đang nói với mấy bạn dưới đó xong quay lên thản nhiên nói:
“Mày đừng đồn lung tung, hiện tại tao chưa muốn yêu đương. Làm sao mà tao thích Huy được.”
Những lời nói đấy, tất cả đều rót vào tai Gia Huy không sót một chữ. Cậu nhìn bóng lưng Hân chằm chằm, chăm chú như đang nghĩ ngợi điều gì. Thế rồi cậu bỏ mặc nhóm người vẫn đang vây hỏi ríu rít kia đứng dậy bỏ đi. Chí Tuấn thấy, vẫn nghĩ Gia Huy đang giận mình cũng đứng dậy đuổi theo.
Nhìn Huy và Tuấn đi khuất, Đan Lê mới nhìn Tuấn Huy nói giọng tỏ ý trách móc:
“Lớp tớ hôm nay như này là do cậu đấy!”
“Sự thật là tớ không ngờ tớ đăng bài đó, thằng Lê Khánh nó nổi tiếng trên mấy diễn đàn mạng xã hội tự nhiên chia sẻ về trang cá nhân nên mới nổi. Tôi thật sự xin lỗi, nước đi này tôi không lường trước được.”
Dù nghe giọng Tuấn Huy đầy ăn nan nhưng cũng không làm Hân hết bực. Tức mình, cô đánh một cái vào vai cậi rồi ngán ngẩm lấy sách vở ra. Định làm lơ luôn Tuấn Huy nhưng nhớ ra một chuyện quan trọng, cô kêu Đan Lê lại gần rồi ghé sát lại nói:
“Khánh Thư tao thấy nãy giờ cứ tủm tỉm cười, tớ rất nghi ngớ nhá.”
“Mày không cần nghi ngờ đâu Hân”, Tuấn Huy nhìn xuống chỗ Khánh Thư nói nhỏ, “Thằng Chí Tuấn tao thề nó thích cái Thư nhà tao.”
Đan Lê nghe xong nhìn Huy ngạc nhiên nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại thì thầm như sợ Khánh Thư nghe được:
“Cậu nhìn ra à, tớ tưởng cậu không biết?”
“Lồ lộ ra như thế, mắt tớ có bị cận đâu mà không nhìn ra.”
Ngừng một lát, Tuấn Huy nhìn vào đám đông đã giải tán rồi nói với hai cô bạn của mình.
“Điều tớ nghi ngờ là khả năng Chí Tuấn đang trêu đùa em tớ.”
Khánh Hân vừa nghe tới đó liền lườm Huy một cái hỏi vặn lại:
“Sao mày lại nghĩ thế, Chí Tuấn hiền lành tốt bụng hẳn hoi đâu có như mày đâu?”
“Mày chả biết gì. Nó không như tao nhưng nó đang hành động giống y hệt tao hồi mới tán bạn Minh Anh. Chả lẽ tao lại không nhìn ra được chắc?”…
“Mày khó chịu gì với tao à Huy?”
Gia Huy ngồi trên ghế đá sân trường lấy tay day nhẹ trán, sau cậu hướng tiêu cự ra nhóm nam sinh đang đá bóng xa xa rồi lắc đầu.
Chí Tuấn đứng trước mặt Gia Huy đăm chiêu nhìn cậu như đang suy đoán điều gì, sau cùng cậu ngồi xuống cạnh Huy giãi bày:
“Tao biết mày với Hân thân nhau từ trước và mày không thoải mái với việc Hân bị ghép với mấy đứa con trai. Đúng là ngày trước có một thời gian tao có tình cảm với Hân thật, vào đúng hôm mày chuyển đến tao tỏ tình mày thấy còn gì.”
Huy nghe Tuấn nói xong không trả lời, thấy vậy cậu nói tiếp:
“Nhìn mày với Hân tao nói thật trông đẹp đôi cực. Thật lòng đấy, không phải chống chế đâu, tao không thích Hân. Mà nghĩ lại, hồi tao thích Hân cũng không phải cảm giác thích như bây giờ.”
Tới khi thật sự thích một người, Chí Tuấn mới nhận ra lâu nay cậu có lối suy nghĩ không đúng về việc thích. Ngày cậu nghĩ mình thích Hân, cậu nghĩ thấy bạn ấy xinh, học cũng rất được, chăm chỉ và hợp mắt, như vậy là thích. Nhưng cuối cùng, đó chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ một ai đó, thích không phải vậy.
Thích là mỗi khi gặp người đó khiến trái tim không ngừng run rẩy.
Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của Gia Huy, cậu quay sang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chí Tuấn:
“Mày thích ai à?”
“Ừ, tao thích Hoàng Khánh Thư.”
________________
P/s: Khúc này giải thích xíu cho những bạn thắc mắc tại sao lúc Chí Tuấn bị gán ghép với Hân, Thư có tỏ vẻ khó chịu nhưng không đề cập hay giận Hân. Đơn giản là vì mình không muốn tình bạn hai người lại có vấn đề vì lý do từng liên quan đến một bạn nam, hơn nữa cả hai chơi với nhau cũng gần một năm, trong quá trình đó đủ để quan sát rằng Hân và Tuấn thật sự là bạn bè bình thường trong nhóm, chưa kể khi Thư đã xác định thích Tuấn, chắc chắn cô nàng đã nghĩ đến chuyện này rồi và hẳn là cô ấy sẽ quyết định tin bạn mình và mối quan hệ này.