Một hôm, Ngọc Lam tình cờ đến phòng tranh của Kiến Ninh, dự định ban đầu là mang đồ ăn trưa đến cho anh, thế nhưng lại nảy ra một chuyện ngoài dự kiến.
Phòng tranh chỉ có một vài nhân viên và tiếp tân trông coi ở bên ngoài, nhân sự sổ sách đều làm việc lưu động, hầu như không ở lại cơ sở làm việc. Ngọc Lam ngại chào hỏi tới lui, trực tiếp đi vào trong, liền bị một nhân viên ngăn lại:
“Xin hỏi, chị tìm ai?”
“Tôi tìm Kiến Ninh.”
“Hiện tại ông chủ đang bàn việc với khách hàng trong phòng chờ, chị vui lòng ngồi ở sảnh đợi một chút nhé.”
“Tôi là bạn gái của anh ấy.”
Nhân viên nữ ngó Ngọc Lam từ trên xuống, bộ dạng gái nhà lành này dường như không hợp gu của ông chủ cho lắm, thái độ có chút nghi ngờ. Ngọc Lam không thoải mái với biểu cảm phán xét của nhân viên này, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Kiến Ninh: “Em đến phòng tranh rồi, đang ở ngoài sảnh, anh ra đón em đi.”
Đầu dây bên kia hụt hẫng một nhịp, chán chường đáp: “Em về trước đi, anh đang bận việc.”
“Em đem cơm đến cho anh nè.”
“Em cứ để ngoài chỗ lễ tân, lát nữa xong việc anh sẽ ăn.”
Ngọc Lam không cam tâm, định thương lượng thêm thì Kiến Ninh đã tắt máy. Đã rất nhiều lần Kiến Ninh chối bỏ cô như vậy rồi. Nhân viên của anh không có ấn tượng gì với cô, không hề dành cho cô bất kỳ sự đối đãi thân tình nào, thậm chí còn xem cô thua cả một khách hàng thông thường.
Ngọc Lam chán chường, đặt cơm lên bàn lễ tân, không căn dặn gì, quay đầu ra về.
Trên đường về, cô vô tình đi ngang qua nhà hàng quen thuộc, là nơi mà ngày trước Khải Lộc từng dắt cô đến đây để bày tỏ. Trong đầu Ngọc Lam hiện lên hàng loạt những ký ức cũ, về người đàn ông đã từng dành cho cô loại tình cảm nhẹ nhàng ấm áp. Nghĩ lại, cô đã rất có lỗi với anh ấy.
Ngọc Lam lái xe dọc theo tuyến đường đó, vòng sang con phố lần đầu cô cùng với Khải Lộc dắt tay nhau đi dưới ánh chiều tà, tay nắm tay, cảm giác bình yên lạ thường. Những đoạn ký ức này cứ lần lượt xuất hiện, khiến cô không khỏi mang ra so sánh với khoảng thời gian nồng nhiệt bên cạnh Kiến Ninh.
Kiến Ninh cho cô cảm giác vừa được vừa mất, lôi cuốn cô phải chạy theo bước chân anh, nhưng càng khiến cô mong muốn có được tình cảm của anh. Ngọc Lam thấy hơi mệt mỏi.
Cô chẳng biết vì sao, cô ở bên Kiến Ninh, anh lúc thì dịu dàng, lúc lại nóng nảy xa cách, lúc thì lịch lãm khiến cô mệt, lúc lại như đôi bên đã chán nhau từ tận lúc nào. Vậy nhưng, Kiến Ninh càng như thế càng khiến cô có khao khát thay đổi anh, biến anh trở về là Kiến Ninh ngọt ngào, ấm áp của ngày xưa.
Bức tranh của Nghi Đình được Kiến Ninh giữ gìn cẩn thận, đối với anh mà nói, bức tranh này là cần câu cơm, chỉ cần có nó trong tay, không sợ phòng triển lãm sẽ vắng khách. Chỉ cần khách hàng đến, chắc chắn sẽ để mắt đến tranh của anh. Dẫu sao Kiến Ninh cũng là một bàn tay tài năng, chỉ là anh ở nước ngoài quá lâu, xu hướng hội họa có tính trừu tượng cao, ý nghĩ không thể hiện rõ, ở trong nước khó tạo được tiếng vang.
Minh Anh biết được sự thật đằng sau, khiên cưỡng đến Đại Dương tìm Hải Vinh nói chuyện, cuộc trò chuyện công khai giữa sảnh chính của công ty.
“Dù sao đó cũng là em trai của anh, còn tranh là của em gái tôi. Chúng ta là anh là chị, đứng ra giải quyết cũng hợp tình hợp lý.”
“Đều là người trưởng thành cả rồi, em không nên cứ xích mích chuyện gì với Kiến Ninh đều chạy đến mách tôi chứ.”
“Anh nói vậy là sao? Anh cho rằng tôi không hiểu chuyện đến làm phiền anh hả?” Minh Anh thất vọng hạ giọng xuống, lời nói xa cách vô cùng: “Anh Vinh, chúng ta xem như nể mặt nhau, gọi tiếng tình cũ không hề quá đáng. Anh giúp tôi đòi lại tranh, một đồng tôi cũng sẽ không thiếu. Chỉ cần ra giá là được. Tranh này rất quan trọng với em gái tôi.”
Hải Vinh nheo mài, giữa lông mài như níu lại, đôi mắt hiện lên ánh nhìn khổ não, lẳng lặng rất lâu anh mới đáp: “Tranh tôi sẽ giúp em nói chuyện…”
Minh Anh chỉ nghe đến đó thì ngoảnh đầu bỏ đi, không để lại một lời chào.
Toàn bộ sự việc Linh Chi đều chứng kiến hết cả, trong lòng vui sướng vô cùng.
Minh Anh vừa ra khỏi cửa, Linh Chi đã bước vào trong, đến bên cạnh Hải Vinh, nũng nịu: “Anh Vinh, hôm nay anh đến nhà em ăn tối nhé, em và bố có chuyện muốn bàn với anh.”
Hải Vinh miễn cưỡng đồng ý, bảo trợ lý Triều thu xếp công việc để trống ra thời gian đến nhà ông Thái dùng cơm.
Rời khỏi công ty Đại Dương, Minh Anh đã đi gặp một vài người bạn cũ thời đại học. Thời gian này cô đã thực sự buông tay Vạn Hoa, mặc kệ hội đồng yêu cầu cô quay trở lại, kể cả mẹ Phương cũng hết lời khuyên ngăn, cô cũng không thay đổi ý định. Quyết định bổ nhiệm chức vụ cho người mới đã được công bố, cô chính thức không còn là thành viên hội đồng công ty Vạn Hoa, cũng không còn là đương nhiệm giám đốc kinh doanh của công ty.
Buổi họp mặt được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng, Minh Anh đến đúng hẹn, bên trong đã có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi cô.
Những người bạn đã lâu không gặp này vừa nhìn thấy bóng dáng của cô đã rất vui vẻ vẫy tay, chào đón rất nồng nhiệt.
Mọi người đều có buổi tụ họp rất vui vẻ, say sưa nói chuyện đến tận đỉnh đêm. Lúc này Minh Anh đã ngà say, cô đã uống khá nhiều.
Nhân lúc ra ngoài thanh toán, Minh Anh đã nhờ nhân viên gọi giúp mình ột chiếc taxi, cô không thể lái xe về trong tình trạng này được.
Tiệc tàn, Minh Anh ra đến cổng, bạn bè không dùng rượu đề xuất đưa cô về đều bị cô từ chối. Trong lúc đứng đợi xe, Đình Dĩ cũng từ trong chính nhà hàng này bước ra, đỡ lấy cô.
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi.”
Đình Dĩ không từ bỏ nói: “Anh đưa em về, em say rồi, đi với người lạ rất nguy hiểm.”
Câu nói nói khiến Minh Anh nhớ lại chuyện cũ, trong lòng kích động nói: “Đi với anh có khi còn nguy hiểm hơn.”
Đình Dĩ không thể phản bác, đành buông tay cô ra.
Đình Dĩ theo chân Minh Anh về đến khu Tân Minh, anh biết trong thời gian này Minh Anh và Hải Vinh đang tạm thời lánh mặt nhau. Minh Anh hiện đang say, anh không yên tâm để cô một mình. Thế là anh lẳng lặng theo cô lên nhà trong lúc Minh Anh không để ý.
Buổi tiệc hôm nay rất vui, Minh Anh rất hưng phấn nên đã uống khá nhiều, lúc chiều cô không ăn được gì, chỉ uống thôi, nên hiện giờ bụng rất khó chịu. Sau khi lên đến trước cửa nhà, cô lại đổi ý đi tìm quán ăn đêm.
Hai tiếng sau cô quay về, sau khi ăn no và uống thuốc giã rượu, cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lên nhà, mở cửa đi vào, không gian tối om, chỉ có ánh đèn le lói dưới đường hắt lên chút ít. Cô lần mò đi tìm công tắc, thì đột nhiên bị một bàn tay ôm chặt từ phía sau, khiến cô giật mình vùng vẫy. Cô càng chống đối người kia càng dùng sức, lại còn mạnh mẽ xoay người cô lại, áp vào tường.
“Em muốn chạy đi đâu?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh không ở đây thì ở đâu?”
“Anh…”
Minh Anh chưa kịp đặt câu hỏi tiếp theo thì đã bất ngờ bị hôn lấy, nụ hôn sâu mãnh liệt và chiếm đoạt khiến cô không thở nổi, cô dùng hết sức để đẩy người kia ra, hờn giận trách móc: “Đi mà hôn cái cây nấm kia đi.”
Hải Vinh bật cười, kéo cô ôm vào lòng, hít một hơi hương tóc cô say nồng: “Anh chỉ muốn hôn em thôi.”
Minh Anh ngã vào lòng anh, cảm giác dễ chịu lan tỏa, cô choàng tay ôm eo anh, nhỏ nhẹ chất vấn: “Sao anh nói là đi dùng cơm?”
“Ăn cơm xong thì về, chẳng lẽ ngủ lại luôn sao?”
Minh Anh quên mất bây giờ đã quá nửa khuya, cô quên mất khái niệm về thời gian mất rồi.
Anh bế cô vào phòng, nhân tiện hỏi: “Sao hả? Hôm nay thấy anh diễn đạt không?”
“Đạt, rất đạt.” Minh Anh búng ngón tay cái lên: “Xém chút em còn tưởng anh chán ghét em thật đó.”
“Câu đó nên để anh nói mới đúng. Hôm nay em quát anh hơi lớn.”
“Diễn phải diễn cho tới chứ.”
“Anh cũng biết tổn thương đó nha.”
“Thì sao?”
“Thì sao?”
“Ừ, thì sao?”
Hải Vinh đặt cô xuống giường, nở một nụ cười âm hiểm: “Thì phạt.”
Buổi sáng, Minh Anh thức dậy trước, cô vung tay ném chăn sang một bên, muốn xuống giường, lại bị người cùng giường níu tay kéo xuống, ôm chặt cô từ sau lưng. Anh cọ đầu vào gáy cô, giọng khàn đặc vì ngáy ngủ: “Để anh ôm em một chút.”
Đành rằng đã lâu rồi không gặp, nhưng cũng không cần quyến luyến đến vậy đâu. Minh Anh thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh.
“Sao thế? Không nỡ à?”
“Hôm nay e là em phải chịu thiệt thòi một chút.”
Minh Anh thở dài: “Chỉ hôm nay thôi?”
“Vài ngày nữa.”
“…”
“Đừng có ghen mà.”
Minh Anh gằng giọng: “Đây không dám.”
Hải Vinh kéo cô xoay lại, hôn vào má: “Xong chuyện này, chúng ta kết hôn đi.”
“Anh say ke hả?”
Mắt Hải Vinh vẫn nhắm nghiền, đôi tay siết chặt cô vào ngực mình, môi cười mỉm: “Quyết định vậy đi.”
Minh Anh: “Anh đang hỏi ý kiến em hay đang thông báo vậy hả?”
“Anh đang ép em cưới anh đó, được chưa?”
“Em từ chối.”
“Em không được từ chối.”
“Why?”
“Anh sẽ không bao giờ buông tay em lần thứ hai đâu.”
Minh Anh: “…” Là… là cầu hôn dữ chưa?
An Nhi có thời gian tạm trú khá dài ở nhà bố mẹ chồng trong lần về thăm này. Vì cô đang bụng mang dạ chửa, chẳng thể làm được việc gì, hay nói đúng hơn là chẳng ai để cô phải động tay vào việc gì nên cũng khá buồn chán. Trường Phong về thành phố T lần này ngoài tiệc giỗ ra còn có vài việc vặt khác như là xã giao với cán bộ địa phương, thăm nom vài công trình mới mà anh đầu tư, hay khảo sát vài địa điểm có thể đầu tư bất động sản mới. Vì vậy anh luôn gởi An Nhi ở nhà cho ba mẹ nhờ trông hộ.
Ba mẹ chồng An Nhi đã cao tuổi nhưng cũng còn khỏe mạnh lanh lẹ, sáng tưới cây, chiều luyện tập vài môn võ dưỡng sinh. Cô cũng được hướng dẫn vài bài tốt cho mẹ bầu, nhưng không bao giờ nhớ nỗi động tác.
Thấy An Nhi có dấu hiệu buồn chán, được hôm mẹ chồng đi thăm bạn cũ, đã dắt theo An Nhi sang quận bên cạnh chơi, tiện thể ghé trung tâm thương mại lớn nhất thành phố lượn qua một vòng.
Đến cửa hàng trang sức, mẹ chồng bỗng như nhớ ra chuyện gì, liền sững lại ngó vào, suy nghĩ vài giây rồi kéo tay An Nhi vào trong. Đây là cửa hàng Bạch kim nổi tiếng cả nước, thường xuyên ra mắt các mẫu trang sức cưới bản giới hạn. Ngày cưới, mẹ chồng đã tặng cô rất nhiều sính lễ, dĩ nhiên không thể thiếu hàng của cửa hàng này. An Nhi còn đặc biệt trân trọng, sau lễ cưới lau chùi cẩn thận đặt trong tủ kính.
“Mẹ muốn lựa quà cho ai vậy mẹ? Có cần con phụ mẹ chọn không?”
Mẹ chồng hiền hòa nắm lấy tay An Nhi xoa nắn: “Hồi con cưới, hai đứa có chút hiểu lầm, nên lễ cưới chuẩn bị gấp rút, quà tặng không được kĩ lưỡng. Đáng lý ra mẹ phải cùng con đi chọn, nhưng lần đó không thể để con chọn, nên hôm nay mẹ muốn bù lại cho con.”
Trong lòng An Nhi rất cảm kích người mẹ chồng hiền hòa chu đáo này của mình. Bà chẳng những bao dung cô hết lần này đến lần khác, còn luôn suy nghĩ cho thiệt thòi của cô. Chuyện này cô vốn không để tâm, không ngờ bà đã thay cô nghĩ ngợi.
“Con không nghĩ gì đâu mẹ. Mẹ tặng con nhiều lắm rồi. Mấy món mẹ chọn rất hợp ý con, con thích lắm, mẹ không cần bù lại gì cho con đâu.”
“Con mà không chọn thì mẹ cứ nghĩ hoài chuyện này, tối mẹ ngủ không ngon. Hay là con chọn đại một cái vòng tay đi. Con thích mẫu nào.”
Trước sự nhiệt tình khó từ chối này, An Nhi đành lướt mắt qua vài chiếc vòng tay được đặt trang trọng trong tủ kính, cô ngẫu nhiên chọn một cái vòng đính kim cương với phụ kiện là một chiếc hoa hồng mười hai cánh.
An Nhi thầm định giá trong lòng, biết nó không hề rẻ, nhưng cô đã cố gắng chọn chiếc vòng ít kim cương nhất trong số đó rồi.
Mẹ chồng xem qua sự lựa chọn của An Nhi, gật đầu hài lòng: “Con thích cái này đúng không?”
“Dạ.”
Bà cầm lấy chiếc vòng, xem lại một lượt rồi nói với nhân viên: “Làm cho tôi trọn bộ trang sức theo mẫu này.”
An Nhi nghe đầu mình boong một cái như vừa va phải chuông. Cô có nghe lầm không? Chẳng phải bà bảo cô chọn một cái vòng tay thôi sao? Sao lại ra cả bộ đủ món luôn rồi?
“Mẹ…”
“Với địa vị hiện tại của con, sắm càng nhiều càng tốt. Con còn phải học cách đi tiệc xã giao, không thể không đeo trang sức được.”
“Hồi cưới mẹ tặng con mười bộ rồi mà.”
“Vậy sao? Vậy không được. Số lẻ rồi. Chọn thêm đi con, chọn thêm chín bộ nữa cho chẵn.”
An Nhi: “…”
Theo như lời của Hải Vinh, thì Minh Anh lại tiếp tục chơi trò mất tích, còn anh thì ngoan ngoãn chấp nhận để Linh Chi bên cạnh vun đắp tình cảm. Đợi khi ông Thái đi công tác nước ngoài về sẽ quyết định hôn lễ cho hai đứa.
Linh Chi biết trong lòng Hải Vinh vẫn chưa có cô, nhưng mưa dầm thấm lâu, cô không tin anh có thể chịu được sự tấn công mãnh liệt của cô.
“Em đem cơm trưa đến cho anh đây.”
“Để đó đi.”
“Anh ăn đi rồi làm việc tiếp.”
“Cứ để đó đi.”
“Để lâu nguội mất rồi, đâu còn ngon nữa. Hôm nay em thử nấu vài món mới, hi vọng anh sẽ…”
“Tôi đã bảo là để đó.” Hải Vinh đập bàn một cái thật mạnh rồi quát lớn, dọa Linh Chi chết khiếp. Bộ dạng này của anh cô chưa từng được thấy.
“Anh… anh… sao lại…”
Hải Vinh không nói gì thêm, chỉ quan tâm đến việc của mình.
“Thái độ anh như vậy là sao?”
Đợi qua một lúc không thấy Hải Vinh đáp lại, khóe mắt Linh Chi bắt đầu ướt lệ, giọng rung rung: “Sao anh lại quát em như thế? Anh làm em sợ đó.”
Anh gạt phăng đôi tay đang chạm vào vai anh, lạnh lùng đáp: “Chẳng phải em nói dù con người anh có ra sao em vẫn yêu sao? Con người anh chính là như vậy. Sau này em cứ từ từ mà làm quen.”
Linh Chi nín nhịn một lúc, trừng mắt với Hải Vinh, chờ đợi anh liếc nhìn cô một cái thôi cũng được, nhưng anh đã không làm vậy. Đến khi không thể chịu đựng sự uất ức này thêm nữa, Linh Chi gào thét lên rất to, đến nỗi vang động cả tầng lầu công ty.
“Anh không thể nhìn em một cái sao? Tại sao chỉ em luôn chạy theo anh, còn anh thì luôn bỏ mặc em một bên không để ý tới? Anh có trái tim không hả?”
Hải Vinh dừng việc, ngơ ra một khoảng, rồi ngẩng đầu lên: “Có, nhưng không ở đây.”
“Không ở đây? Vậy thì ở chỗ nào? Ở chỗ Minh Anh chứ gì?” Linh Chi bật cười, đồng thời nước mắt cũng ứa ra, pha trộn với tiếc lòng cô vụn vỡ: “Anh không bao giờ để tâm đến em, anh chưa bao giờ đo thử tình yêu em dành cho anh vốn không thua kém cô ấy. Ngay cả địa vị, tiền tài, danh vọng, em đều hơn cô ấy. Cô ấy hơn em chỗ nào? Vì đã từng ở bên cạnh anh thời cắp sách tới trường sao? Em âm thầm ở bên cạnh anh bảy năm, cũng không bằng thời gian anh ở bên cô ấy chỉ có một năm sao?”
Không có tiếng đáp lại, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng khóc nấc của Linh Chi làm khuấy động. Cô kéo vai Hải Vinh quay về phía mình, choàng tới, muốn hôn anh, nhưng bị anh cự tuyệt. Cô đau khổ nói: “Anh không muốn thử sao?” Linh Chi đứng dậy, cởi áo khoác ngoài đến quá vai: “Em có thể cho anh…”
“Về đi.”
“Cái gì?”
“Đi về đi.”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi mà.”
“Chuyện tương lai thì để tương lai tính.”
“Em không tin cả đời này anh cũng không yêu em, dù chỉ một chút cũng được.”
Hải Vinh trầm tư ôm trán sau khi Linh Chi vùng vằng bỏ đi. Kế hoạch cứ như vậy mà thành công bước đầu.
Quả nhiên là Linh Chi đã chạy đến chỗ ông Thái khóc lóc, ngay lập tức ông ấy đã gọi anh đến hỏi tội.
“Chú nói cho cháu biết, cháu vẫn còn rất trẻ. Cháu muốn gì, làm gì, chú đều biết hết. Kể cả việc cháu có âm mưu gì đều không qua được mắt chú. Chú khuyên cháu nên ngoan ngoãn làm con rể của chú. Bằng không, sự nghiệp của cháu, và cả em trai cháu sẽ bay màu.”
Đợi mãi không thấy Hải Vinh đáp lời, ông Thái gằng giọng: “Lời chú nói, cháu có hiểu không?”
Hải Vinh ngẩng mặt lên, ba phần lãnh đạm, bảy phần lãnh cảm: “Cháu và chú là ràng buộc vì lợi ích. Cháu và Linh Chi thì vì chú mà đến với nhau, nếu sau này cô ấy không thích cháu nữa, chẳng lẽ giữa chừng chú cũng sẽ ra tay với cháu sao?”
Ông Thái cười vang cả phòng: “Vậy là cháu đã biết, kể cả việc cháu đến tìm chú xin giúp đỡ ngay từ đầu cũng nằm trong kế hoạch của chú. Vậy thì cháu nên biết, chú luôn đi trước cháu một bước.”
“Đó là nước cờ sai của cháu.”
Bước ra khỏi cổng tập đoàn, Hải Vinh mở điện thoại gọi cho Khải Lộc: “Xong rồi, tiếp theo là việc của cậu.”
Bụng bầu của An Nhi tròn xoe, ai cũng hò với nhau đây chắc chắn là con gái. Sếp tổng nghe rồi thì giả vờ không nghe, bởi vì anh hi vọng cái thai là con trai.
Phú bà trước đây trai gái có đủ, nên hiện tại rất là đắc chí, dù cho cái bụng An Nhi tròn hay méo, thứ bà có trong tay đừng mong chia cho ai.
Hôm nay, gia đình phú bà dắt nhau về thăm, đánh trống khua chiên ầm lên, buộc An Nhi phải khệ nệ ra đón tiếp.
“Em dâu bầu tháng thứ mấy rồi?”
“Dạ gần bảy tháng rồi chị ba.”
“Ừ, cái bụng này tròn quá, chắc là con gái hả?”
An Nhi cười trừ, không đáp. Cô đã đi siêu âm rồi, dĩ nhiên là con gái, nhưng ai chả biết cả dòng họ này đều mong cô sinh con trai. Kể cả sếp tổng cũng vậy cơ mà.
Trong nhà có người ăn kẻ ở chạy ra chạy vô, thân đang mang thai, An Nhi chỉ tìm một ngõ trống chui vào để đỡ phiền người khác, mà cũng yên tĩnh cho mình, vậy mà cũng bị moi ra.
“Em dâu, mấy khi anh chị về chơi, sao em lại trốn trong đó không ra đây ngồi cho mát.”
An Nhi thấy trong người không khỏe mấy, gượng cười đáp: “Dạ, lưng em hơi nhức, chị thông cảm nha.”
“Trời ơi, phụ nữ mang thai nhức lưng là bình thường, chín tháng mười ngày thì nhức hết chín tháng chín ngày rồi. Không lẽ em định trốn tới đẻ luôn hay sao? Ra đây chơi đi, sẵn để mấy cháu biết mặt thím út. Hồi cưới mấy đứa nó không về được, ra chị giới thiệu luôn.”
Được chị dâu năm lần bảy lượt mời gọi, An Nhi đành phải ôm bụng ra hiên đình ngồi chơi.
Lại nói cái hiên này được thiết kế trên cao, có nhiều bậc thang, An Nhi phải bước từng bước cẩn thận, mà không ai có ý đỡ cô lên. Cô thầm nghĩ, lão Phong, mau về cứu vợ của anh đi.
“Mấy người què hết rồi hả?” Trường Phong đột nhiên xuất hiện, gầm lên.
“Chú… chú út.”
“Mấy cháu không hiểu chuyện cũng thôi đi, anh chị lẽ nào cũng không biết vợ tôi đang có thai. Các người bắt cô ấy leo lên đây làm gì? Còn không đỡ cô ấy lên?”
“Chú nói vậy là sao? Tôi chỉ mời em dâu lên ngồi chơi tán gẫu thôi mà.”
“Cả nhà anh chị sáu cái miệng còn không đủ nói hay sao? Phải thêm vợ tôi mới đủ à?”
“…”
Bữa cơm chiều diễn ra trong không khí khá căng thẳng. Bởi vì Trường Phong vẫn còn để bụng sự việc lúc trưa, nên trong bữa cơm không nói năng gì, thái độ hậm hực khó chịu, thành ra không ai dám lên tiếng. Lại nói, trong nhà này, nhị vị lão gia có tiếng nói mấy cũng rất nể mặt lão Phong, cho nên người làm anh như chủ tịch Bách càng không thể không nhúng nhường.
Dùng cơm xong, lão Phong dắt An Nhi ra nhà chính, lát sau chị dâu Bích Nhung cũng lững thững đi ra đến nơi.
“Haiz… nhớ ngày xưa làm dâu, cơm dâng nước rót, ngày nay làm dâu đúng là sướng thật, ăn xong phủi mông đi là xong, chén tự sạch, đũa tự khô.”
An Nhi nghe được mấy lời này thì tự ái, muốn đứng dậy đấu võ mồm với chị dâu, chưa kịp há miệng thì chồng cô đã thay cô làm điều đó.
“Nhà mình bỏ tiền ra thuê bảy tám người giúp việc về để ngắm hay sao? Chị đang nhắm vào vợ tôi đúng không? Ngày xưa chị làm dâu thế nào, tôi còn không rõ sao? Chẳng phải là chị muốn cha tôi để lại công ty cho nhà chị, nên mới tình nguyện chạy về đây sống ba năm, đuổi hết người làm để chị cơm bưng nước rót, ra vẻ hiếu thảo hả?”
“Chú nói vậy là sao? Năm đó mẹ bệnh, tôi tình nguyện về chăm sóc, chú đừng có mà lấy bụng ta suy bụng người.”
Trường Phong hừ lạnh, đầy ý mỉa mai: “Thật lòng hay dối lòng không ai thèm so đo với chị. Nhưng nếu chị cố ý nhắm vào vợ tôi thêm một lần nào nữa, tập đoàn Buildings tôi sẵn sàng lấy lại bất kỳ lúc nào. Nếu chị nghi ngờ tôi có làm được hay không, thì cứ thử xem.”
Nói rồi Trường Phong đi đến bên cạnh, ôm lấy An Nhi, đỡ cô vào phòng.
“Chúng ta về An Xuyên thôi.”
“Sao vậy? Sao anh nói việc ở đây cần một tuần nữa mới xong.”
“Hải Vinh cần giúp đỡ, anh gác lại việc ở đây, khi nào rãnh rỗi thì về xử lý.”
“Hải Vinh nhờ anh việc gì vậy?”
“Cậu ấy muốn trở mặt với ông Thái, nhờ anh đứng ra giả vờ làm bia đỡ đạn.”
An Nhi ngẫm nghĩ nửa ngày mới ngộ ra: “Thì ra anh ta giả vờ thỏa hiệp, chờ thời cơ, nhờ thế lực xung quanh cân bằng với ông Thái, sau đó là lật bàn trà ông ta luôn.”
“Có thể nói là vậy.”
“Hừ, Minh Anh có biết không? Em không nghe nó bàn tính gì với em cả.”
“Em yên tâm dưỡng thai cho tốt, đợi tin tốt của bạn em.”
“Tin tốt?”
Trường Phong sờ sờ bụng cô, vẻ mặt mãn nguyện. An Nhi nhìn thấy liền hỏi: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Giờ này còn hỏi. Miễn là con chúng ta là được.”
An Nhi khịt mũi: “Anh xạo. Rõ ràng anh mong là con trai.”
“Ừ, anh mong là con trai.”
“…”
“Sinh một lần là được rồi.”
Sau này An Nhi mới hiểu, thì ra trong nhà ai cũng trai gái có đủ, mà trong nhà đình thương nhân, con trai rất quan trọng. Trường Phong không muốn An Nhi phải nghe những lời dị nghị vì không sinh con trai. Và còn, anh không muốn cô phải sinh nở nhiều, anh sẽ rất đau lòng. Nếu sinh con trai thì một lần là đủ. Nếu sinh con gái, phải thêm lần nữa. Nếu lần nữa không phải là con trai, thì lại phải thêm một lần. Anh thật sự mong, lần này là con trai.
“Nhà anh không thích con gái sao? Em thấy mẹ vẫn rất thương cháu gái mà.”
“Không phải không thích, mà là trong một gia đình nhiều đời, lại còn nhà thương nhân có sản nghiệp, việc sinh con trai là cần thiết.”
“Để thừa kế à?”
“Ừ.”
“Nếu em chỉ sinh con gái thì sao?”
“Em sinh trai hay gái với anh bây giờ không còn quan trọng, anh chỉ mong em bình an.”
Khóe mắt An Nhi ướt nhòe, ôm lấy cổ anh: “Em hứa mà.”