Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 86



Sau lần cãi nhau với An Nhi, Ngọc Lam đối với tình bạn này gần như nguội lạnh. Cô nhận ra điều mà bản thân cô cần hiện tại là gì. Suy cho cùng, cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, không ai có quyền quyết định cuộc sống của ai cả.

Ngọc Lam đã dọn khỏi căn nhà trước đó và chuyển đến sống cùng Kiến Ninh ở căn hộ nhỏ gần với phòng tranh, nơi Kiến Ninh đang làm việc. Khoảng cách đi đến Spa có hơi xa hơn, nhưng bù lại mỗi ngày đều được ở bên cạnh Kiến Ninh, Ngọc Lam thấy hoàn toàn hài lòng.

“Em không chơi với hai người kia nữa à?” Kiến Ninh vừa vuốt tóc vừa giả vờ như tiện miệng hỏi.

Ngọc Lam chỉ ừ nhẹ, không biểu lộ gì khác.

“Làm như vậy là đúng.”

Ngọc Lam ngẩng đầu nhìn, nghe anh nói tiếp: “Bạn bè chứ không phải mẹ, không cần việc gì cũng phải nghe theo. Tính tình em hiền lành, ở bên cạnh nghe họ mắng nhiếc bấy lâu, bây giờ khôn ra rồi.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Anh cảm thấy họ ăn hiếp em. Anh muốn tìm họ tính sổ.”

“Anh muốn làm gì?”

“Đụng là trụng.”

“Hai đứa nó đâu làm gì em nữa.”

“Nếu họ còn gây khó dễ cho em chỉ vì em quen anh, anh sẽ không bỏ qua nữa đâu.”

Ngọc Lam chậm lại ba giây mới đáp: “Tụi em lâu rồi không nói chuyện nữa.”

Kiến Ninh tỏ vẻ hài lòng: “Đi, anh dẫn em đi chơi với bạn bè của anh.”

Ngọc Lam đứng dậy, sửa soạn tóc tai, bâng khuâng hỏi: “Bạn anh toàn là người sành điệu, em sợ họ chê em.”

“Ai dám chê em thì anh xử hết. Đi nhanh lên, đừng để người ta đợi.”

Ngọc Lam tuy còn đắn đo, nhưng chân vẫn tuân mệnh bước theo. Cô đang bước theo anh, bước vào thế giới của anh, bước vào cuộc sống của anh, bước vào tình yêu của hai người.

An Nhi đã mang thai đến tháng thứ sáu, chiếc bụng đã khệ nệ hơn, vẫn không chịu an phận, mỗi ngày đều đi tới đi lui, không ngồi yên một chỗ.

Hôm nay, cô cố tình lên mạng học một công thức bánh khoai môn chiên giòn, đóng gói cẩn thận, đem đến công ty mời đồng nghiệp cũ.

“Tôi nói bà, lần sau có tới thì tới thôi, làm đồ ăn làm chi cho cực. Bụng mang dạ chửa còn tự làm khó mình làm gì?” Lý Phi vuốt ve An Nhi rồi nói.

“Rảnh tay quá nên mới làm.”

“Thôi, nếu có lòng, lần sau bà mua bánh đem tới được rồi.”

An Nhi ngửi ra mùi xỏ lá: “Ý bà là tôi làm bánh dở đúng không?”

“Nếu chỉ dở thôi thì dễ nói rồi.”

An Nhi: “…”

“Nể mặt bà là vợ sếp nên mới ăn, chứ như bà hồi trước cho người ta còn đánh thêm.”

“Má, dở đến thế à?”

Lý Phi đau khổ gật đầu: “Dở dữ lắm.”

An Nhi: “…” Chết không, cô còn dành hẳn một hộp to nhất bảo Phước Hào mang cho chồng của cô cơ. Cô phải chạy đi xem lão còn sống không cái đã.

Vừa mở cửa bước vào, An Nhi đã đụng phải ánh mắt ngỡ ngàng của người bạn cũ: “Vĩ Hoàng? Sao… sao anh lại ở đây?”

“Ở đây để hoàn thành thủ tục bồi thường chứ sao?”

An Nhi ngờ ngợ ra một chuyện, cô xém quên mất trước đây TN từng là đối tác chiến lược của công ty Núi, sau đó xảy ra vụ cháy hàng, rồi đến khi Vĩ Hoàng trốn việc một thời gian, TN sau khi bàn bạc thống nhất đã quy hết trách nhiệm cho Vĩ Hoàng, buộc anh phải trở về hoàn thành phi vụ làm ăn này. Sau lần này, Vĩ Hoàng quyết định rút khỏi TN hoàn toàn.

An Nhi ngồi lại nói chuyện một hồi, mới biết lý do Vĩ Hoàng trở về không chỉ bấy nhiêu đó. Hải Vinh từng đến thỉnh anh ta đi, hối thúc mấy lượt đến bây giờ mới chịu về.

“Có một số việc không muốn cũng phải làm, ví dụ như là đi ném đá giấu tay, ném chuột cho bể bình.” Vĩ Hoàng nói bóng nói gió, cứ làm như sợ người nghe hiểu.

Trường Phong cậy khóe: “Hải Vinh gọi cậu về làm hậu cần đúng không?”

“Vị huynh đài này, đừng nói vậy, như tôi cũng được xếp vào hàng tiền đạo mà.”

Trường Phong nhếch môi cười trào: “Cũng không chắc. Ai nhảy ra người đó chết, cậu dám không?”

“Vì anh em, có gì mà không dám.” Vĩ Hoàng khẳng định chắc nịch.

“Mấy hôm trước tôi có gặp lão Thái ở Determined, tôi đến mua dịch vụ, còn lão đến để làm gì thì không biết.”

Vĩ Hoàng trở giọng nghiêm trọng: “Anh có báo với Hải Vinh chưa?”

“Rồi. Nhưng theo tôi thấy, người như ông ấy không nhất thiết phải tự mình đến đó.”

“Vậy thì phải xem lại lý do ông ấy đến đó rồi.”

Vĩ Hoàng đem chuyện này đến gặp Hải Vinh, hai người nói chuyện một hồi lâu rồi đúc kết lại: “Ban đầu chính cậu là người tìm đến ông ấy như chiếc phao cứu mạng, bây giờ vỡ lẽ đâu thể nói gì được.”

Hải Vinh tự biết mình đã chọn một nước đi sai lầm, kéo theo nhiều hệ lụy: “Lúc đó Minh Anh từng cảnh báo tôi phải cẩn thận khi nhận sự giúp đỡ của ông Thái, tôi không nghĩ ra được ông ấy sẽ có lý do gì hãm hại tôi. Tôi không biết là Linh Chi có để ý đến tôi nữa.”

“Từ khi quen biết Minh Anh, trong mắt cậu chỉ có mình cô ấy, làm gì còn thấy ai nữa mà biết.”

Hải Vinh bị chọc mà không hề ngại, chỉ mỉm cười đồng tình.

Khi Vĩ Hoàng ở công ty Núi đã cùng An Nhi và Trường Phong nói chuyện rất lâu, chủ yếu là về kế hoạch của Hải Vinh.

“Em thấy cái lưới này lớn quá, sợ là không thu được.”

Trường Phong ôm vai cô, tiếp tục xem ti vi: “Cá lớn thì buộc lưới phải lớn, em đừng lo nghĩ quá.”

“Sao không lo cho được. Minh Anh coi Hải Vinh và tình yêu của nó như mạng, lỡ như chuyến này ông Thái ép hôn thành công, bạn em chắc còn nửa cái mạng.”

Trường Phong khựng lại, ngẫm nghĩ đến nói ra ngoài miệng: “Anh không nhìn ra Minh Anh là kiểu người coi tình yêu như mạng. Nói Ngọc Lam thì anh tin.”

An Nhi phát ra mấy tiếng hờ hờ như cười mà không phải cười, cố ý mỉa mai: “Anh nhìn người sao không chuẩn gì hết. Nhìn lại đi. Hai đứa nó đều mê trai đến mức si tình chờ đợi bảy tám năm.” Một tay An Nhi chỉ sang trái, một tay chỉ sang phải, lấy ví dụ cụ thể: “Ngọc Lam là kiểu có thể vì yêu mà vứt hết bạn bè, nhưng Minh Anh sẽ không làm vậy, thay vì nó vứt tụi em, nó sẽ vứt cái mạng của nó. Việc nó tự mình xông pha đối đầu với ông Thái là một ví dụ điển hình.”

Trường Phong im lặng, không nói gì nữa, bạn ai nấy biết.

An Nhi lại bàn tiếp: “Hổm nay Minh Anh không tìm em, cũng không thông báo gì với em, em hỏi nó cũng không nói, chả biết nó mưu tính cái gì.”

“Việc em cần nghĩ bây giờ là làm sao để phản công chị dâu kìa. Sắp tới lễ mừng thọ của cha, chúng ta phải về thành phố T một chuyến.”

“Khi nào?”

“Tuần sau.”

“Sao anh không báo cho em sớm.”

“Sớm hơn một tuần rồi còn gì?”

An Nhi: “…” Ý cô ít nhất cũng phải hơn một tháng kia kìa.

Vậy là đúng như kế hoạch, một tuần sau đó An Nhi và Trường Phong đã khăn gối lên đường, trở về thành phố T, chuẩn bị cho bữa tiệc mừng thọ.

Vì vướng mắt với Minh Anh, Kiến Ninh đã gạt ngang ý định mời gọi Nghi Đình về phòng tranh của mình. Cơ bản là anh không muốn kéo thêm phiền phức, bởi vì Nghi Đình này so với Minh Anh còn khó nói chuyện hơn nhiều.

Thế nhưng, Nghi Đình tuy tuổi trẻ, bản thân là cô ấm được ấp ủ từ bé, năng lực lại khiến người khác nể phục. Hơn một năm qua, thiết kế của cô nàng đã liên tục được tuyển chọn vào nhiều hạng mục xây dựng quan trọng và đều là công trình trọng điểm. Tuy nói bên cạnh còn có người dìu dắt là chủ nhiệm của cô nàng, nhưng chung quy lại thiết kế là chất xám của ai thì đã rõ như ban ngày.

Chưa kể, tranh của cô nàng vẽ vô cùng ít, nhưng mỗi tác phẩm hoàn thành đều đạt giải thưởng cao. Nghi Đình tính tình kì quái, tranh đạt giải đều thu về, không đồng ý mang ra triển lãm, nhiều phòng tranh chào mua vẫn không bán. Điều này đã khiến Kiến Ninh suy xét lại.

“Nghe nói Kiến Ninh đang thuyết phục mày bán tranh, còn đề giá rất cao.”

“Ừm, đúng là có chuyện đó.”

Minh Anh đổi giọng dò xét: “Không phải là vì tao mà mày ghét lây người ta đó chứ?”

Nghi Đình bĩu môi: “Nằm mơ đi.”

“Vậy lý do là gì? Tranh của mày để sắp chật nhà rồi, phải chi không có người mua thì không nói, đằng này người ta ngã giá lên tận trời mày cũng không bán, định để đó gặm ha gì?”

“Chị đúng là không biết thức thời gì cả. Làm giám đốc như chị mà tính vẫn không ra tiếng động, về nhà ngủ đi thì hơn.”

Minh Anh véo lỗ tai cô nàng một cái cực đau, khiến cô nàng xuýt xoa lui ra chỗ khác.

“Em đang xây dựng danh tiếng, để cha mẹ thấy em chọn con đường này là không sai.”

“Danh tiếng?”

Nghi Đình không giấu được vẻ tự đắc: “Em đợi khi nào tranh của em được mang ra đấu giá, em mới bán.”

Minh Anh: “…” Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính tới con đường này. Em gái cô vậy mà có tham vọng đến ngút ngàn như thế.

“Cho mày năm ngàn, chạy ra tiệm thuốc tây liền đi.”

“Làm gì?”

“Mua thuốc ngủ uống vào đi.”

Nghi Đình: “…”

Cho nên mới nói, Kiến Ninh làm sao có cửa.

Linh Chi đến tìm Kiến Ninh, hai người ngày trước không có nhiều giao hảo, nhưng đã từng gặp qua vài lần khi ở Mỹ.

Ngày trước đều nhờ Kiến Ninh giúp tạo cơ hội để Linh Chi gặp được Hải Vinh.

“Cần tôi giúp gì sao?”

“Nghe nói cậu và Minh Anh có hiềm khích, không biết có thật không?”

“Thật thì sao? Mà không thật thì sao?”

Linh Chi mỉm cười đằm thắm, đưa tay vén cài sợi tóc không an phận, nghiêng đầu nhìn Kiến Ninh đáp: “Chắc cậu không muốn rước vào nhà một người chị dâu không thuận hòa với mình đâu nhỉ?”

Kiến Ninh bật cười thành tiếng, dáng vẻ phong lưu, mím môi tiếp lời: “Hừm, muốn tôi làm gì thì nói ra nghe thử đi. Thuận mua vừa bán.”

Sau khi nghe Linh Chi trình bày xong, Kiến Ninh ngầm suy nghĩ một chút rồi phản hồi: “Tôi không nghĩ cô sẽ làm như vậy.”

“Ý cậu là sao?”

Kiến Ninh hơi cười, giọng điệu có chút mỉa mai: “Còn nói là yêu anh tôi đến chết đi sống lại, nhưng xem ra, người cô thật sự yêu chỉ có bản thân của cô thôi.”

Linh Chi thoáng lặng người, sau đó giận dỗi nói: “Cậu đồng ý nghe tức là đồng ý làm, không có cơ hội cho cậu từ chối đâu. Tranh tôi sẽ cho người chuyển đến trong ngày mai.”

Kiến Ninh im lặng, hướng mắt không nhằm vào đâu, chỉ lặng im ngồi đó, mặc cho Linh Chi đã rời đi từ bao giờ.

Một ngày, Nghi Đình dáng vẻ hốt hoảng, chạy đến tìm Minh Anh, giọng điệu gấp gáp: “Chị, tranh của em mất rồi.”

“Tranh gì mà mất?”

“Là bức ‘Lục Liên’ từng được treo ở sảnh chính của trường em đó.”

“Trường mày không có bảo vệ à?”

“Tranh đó không còn treo ở sảnh nữa. Có nhà đầu tư của trường em muốn mua, nhưng em không muốn bán, nên đề nghị cất vào phòng trưng bày của trường, chỉ để dành cho sinh viên khoa nghệ thuật đến xem.”

“Không có camera à?”

“Có thì đã biết ai lấy rồi, em cần tìm đến chị làm gì?”

“Báo công an chưa?”

Nghi Đình lưỡng lự hồi lâu, không thể xuất khẩu thành văn.

“Đừng bảo với tao là trường mày muốn âm thầm điều tra nhé?”

Nghi Đình gật đầu không đáp.

Minh Anh đứng bật dậy, gọi điện thoại cho một người nhờ vả được: “Vĩ Hoàng, nghe nói anh đã về An Xuyên rồi đúng không?”

Không lâu sau đó, bức tranh của Nghi Đình được trưng bày tại triển lãm thành phố, chủ sở hữu bức tranh đề nghị giấu tên. Đặc biệt, đây là buổi triển lãm tranh đấu giá.

Thông tin về những bức tranh có trong buổi triển lãm được công khai trên mạng xã hội, báo hại Nghi Đình lo lắng sốt vó, chạy đến ban giám hiệu trường làm loạn một phen, kết quả nhận về chỉ là: “Khi nắm được thông tin sẽ báo với em.”

Vì để điều tra, Vĩ Hoàng đã thông qua người quen, dễ dàng có được vé mời đến dự buổi triển lãm, còn làm khách hàng vinh dự của buổi đấu giá.

Sau khi trở về, Vĩ Hoàng lập tức đến chỗ Minh Anh.

“Theo những gì tôi biết được, thì người bảo hộ của bức tranh này là Kiến Ninh.”

“Người bảo hộ?”

“Đúng vậy. Đây là tranh được mang ra đấu giá, chủ nhân thật sự ủy quyền cho Kiến Ninh tạm thời sở hữu bức tranh này.”

Minh Anh nhất thời không hiểu nguyên do: “Anh có gặp Kiến Ninh không?”

Trong nhất thời, Vĩ Hoàng còn nhiều điều chưa làm rõ, chỉ mịt mờ trả lời: “Tôi đã hỏi qua cậu ấy, nhưng cũng không có gì rõ ràng. Tạm thời không thể đem tranh về.”

“Anh biết tôi và Kiến Ninh đang xích mích không?”

“Biết. Nên mới khó nói chuyện. Bằng không, với giao tình của hai người, đâu cần người ngoài như tôi ra mặt.”

Minh Anh trầm tư suy ngẫm. Chỗ Nghi Đình không hiểu sao lại sốt sắn đến như vậy. Cô biết ngoài bức tranh này ra, nó còn nhiều bức tranh có giá trị hơn rất nhiều. Cũng chưa từng thấy nó nâng niu những bức tranh khác như vậy. Chắc là có ý nghĩa đặc biệt gì ở phía sau.

Trước mặt Hải Vinh, ông Thái không muốn nhắc nhiều đến cái tên Minh Anh, ngược lại luôn khen ngợi Linh Chi hết lòng quan tâm, cố ý để Hải Vinh chú ý đến Linh Chi nhiều hơn một chút. Bản thân ông Thái biết rõ, Hải Vinh bởi vì bị ép buộc nên mới miễn cưỡng nhìn tới con gái ông nửa cái, bằng không thì Hải Vinh còn chả buồn nhìn tới. Ông nhiều lần thấy đau lòng cho Linh Chi, khuyên nhủ cô lựa chọn đối tượng khác, nhưng cô nàng lại cực kỳ cứng đầu, quyết ý phải chọn Hải Vinh cho bằng được.

“Phía Vạn Hoa thế nào rồi?”

“Nghe nói giám đốc Minh Anh đã từ chức rồi thưa chủ tịch.” Trợ lý của ông Thái khom người truyền thông tin.

“Từ chức?”

“Dạ. Tôi điều tra được là do bị hội đồng đề nghị cách chức, để giữ mặt mũi nên đã nói là từ chức ạ.”

Ông Thái cười to, ý vị hài lòng, không nói gì thêm.

Thời gian này, Linh Chi thường xuyên đến công ty tìm Hải Vinh. Cô hiên ngang lả lướt, tự xem bản thân là bà chủ tương lai, khi vui thì mỉm cười, mời mọi người cà phê, khi buồn thì gặp người nào mắng chửi người đó.

Khải Lộc là cố vấn tài chính của Hải Vinh, công việc của anh thường rơi vào ngày hành chính, một tháng chỉ đến Đại Dương một hai lần trao đổi công việc.

“Gần đây tôi phát hiện một số vấn đề, tôi nghĩ sẽ giúp ích được cho anh.”

Linh Chi đến trước cửa phòng, định đẩy cửa bước vào, lại loáng thoáng nghe được hai người bàn việc, vậy là cố tình nán lại ở bên ngoài, lóng tai nghe.

“Tài chính Đại Dương gần đây có vấn đề, tôi muốn tạm thời sử dụng nguồn cấp vốn dự án của Thái Hà cho việc vận hành nhà máy sản xuất linh kiện, cậu có uyển chuyển giúp tôi được không?” Hải Vinh thở dài, sau đó thấp giọng đề xuất.

Khải Lộc hơi đắn đo: “Việc này… về mặt giấy tờ phải kỹ lưỡng. Nếu không phía Thái Hà đột xuất muốn sao kê, chúng ta khó có thể lấp vào khoảng trống ngay được.”

“Chỉ cần cậu không nói, chỉ có tôi và cậu đích thân xử lý việc này, ngoài ra không một ai được biết tới kế hoạch này cả. Đợi khi Đại Dương xuất được mã hàng đầu tiên, khó khăn trước mắt lập tức biến mất thôi.”

Khải Lộc suy nghĩ một lúc mới đồng ý, lại bồi thêm: “Cậu phải kỹ lương, nếu không sẽ mất uy tín trầm trọng, nhỡ phía Thái Hà truy cứu, cậu có khả năng ngồi tù như chơi.”

“Yên tâm đi. Tôi đã tính toán kỹ càng hết rồi.”

Linh Chi cầm chắc chiếc điện thoại trong tay, cảm thấy không còn gì cần nghe nữa, nhấn nút tắt ghi âm, nở một nụ cười ủy mị. Chỉ cần cô giữ chặt bằng chứng này, chính là giữ chặt Hải Vinh ở trong tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.