Đình Dĩ bước ra ngoài, Minh Anh cũng đi thủng thẳng theo sau, chủ yếu là theo phép lịch sự muốn tiễn anh về. Người này một hai muốn cùng cô về công ty, sau đó lại vô tư nhắc với cha cô về kế hoạch mới, đây là muốn gợi chuyện để xem phản ứng của ông ấy, muốn biết cha cô đã biết về sản phẩm mới chưa đây mà.
“Để em cho người lái xe đưa anh về Phạm Nguyên nhé.”
Ở công xưởng, xe Đình Dĩ đột nhiên bị hỏng bánh, vậy là anh đã đề nghị cùng cô về Vạn Hoa.
“Không cần đâu. Anh còn có chút việc cần bàn với trợ lý của chú Văn.”
Minh Anh gật đầu, có ý muốn về phòng làm việc. Đối với Đình Dĩ, Vạn Hoa đã quá quen thuộc rồi, không cần cô đi theo tò tò để dẫn đường. Hơn nữa, cô không phải chưa từng nghe đến lời đồn đại trong công ty về hai người. Cô sợ nếu hai người còn tiếp tục như hình với bóng, phạm vi lời đồn sẽ không còn gói gọn trong Vạn Hoa nữa.
“Em không muốn biết anh sẽ bàn việc gì à?”
Cô hơi cười: “Anh muốn nói thì cứ nói.”
Nói chuyện với cô không cần rào trước đón sau, Đình Dĩ cũng bật cười: “Em thẳng thắn quá.”
“Dù sao về mảng đó em cũng có trách nhiệm suy xét lợi và hại. Em không ngại việc anh tìm cha em nói chuyện đâu.”
Anh quả thật đã rào trước phản ứng của ông Văn, nhưng xem ra cô đúng là đã không báo cáo lại việc đó. Tính độc lập của cô trong công việc thật là cao.
“Được. Nếu Vạn Hoa không nhận anh cũng sẽ không giao lại cho người khác.”
Minh Anh cảm thấy chột dạ, mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao. Trong lời nói của anh mang âm hưởng gì đó rất mờ ám, vả như anh đã suy đoán được tâm tư của cô. Cô từ chối là vì sản phẩm đó không phù hợp với Vạn Hoa, hay là còn điều gì khác? Minh Anh thật không muốn thừa nhận là cô muốn nhường cái bánh này cho Hải Vinh, cô không nghĩ mình lại có tấm lòng rộng rãi như thế. Nhưng sự thật thì quá rõ ràng, là cô đang muốn giúp anh một tay, để anh bớt đi một đối thủ, giảm đi khó khăn trước mắt. bởi vì cô biết, đây là thời kỳ khó khăn nhất của anh.
Vĩ Hoàng gọi Hải Vinh từ trụ sở công ty đến công xưởng, vì đã xảy ra vài vấn đề nghiêm trọng. Cùng lúc công ty TN cũng xảy ra trục trặc, anh không thể giúp Hải Vinh trông coi Đại Dương được nữa.
Hải Vinh hối hả chạy đến: “TN đã xảy ra việc gì?”
Vĩ Hoàng đặt bảng danh sách vật tư vào tay Hải Vinh, bộ dạng gấp gáp: “Thành mới gọi, bảo hàng của công ty trên đường di chuyển đến kho ở Buôn đã bị bốc cháy.”
Số cà phê xay sẵn đóng gói hoàn chỉnh chỉ đợi chuyển đến kho ở Buôn để xuất khẩu sang thị trường nước ngoài. Mà số lượng hàng được vận chuyển lên đến con số gần hàng trăm tấn, lần này TN e là gặp phải giông tố rồi.
“Cháy bao nhiêu?”
“Vẫn chưa thống kê được. Ba xe thì có hai xe bị cháy. Dám chắc là có người giở trò.”
“Cậu mau đi đi. Việc ở đây tôi tự lo được.”
“Bên trong có vài vấn đề. Đường điện đã bị chập mạch, hiện đang sửa chữa. Thợ điện nói quá trình có thể chậm trễ.”
Hải Vinh đưa mắt ngó vào bên trong một cái: “Trễ bao lâu?”
“Đường điện gây ảnh hưởng đến cầu dao tổng, toàn bộ hệ thống điện đã bị cháy.”
Nghe qua có chút chấn động, Hải Vinh hơi hoảng hốt tiến lên vài bước nhìn vào bên trong, công nhân đang tập trung ở một góc để quan sát thợ điện lực đang kiểm tra nguồn điện. Thế này thì là chuyện lớn rồi.
Hải Vinh vỗ vai bạn mình hai cái an ủi, sau đó Vĩ Hoàng gật đầu rời đi vội vã.
Chỉ mới qua được nửa ngày mà anh lại cảm thấy ngày hôm nay của mình thật tệ hại. Bước đầu va vấp thế này thì liệu có thể bước được bước tiếp theo hay không đây? Hải Vinh thở dài, sau đó thu lại vẻ chán nản, bày ra nét cương nghị khẳng khái bước vào bên trong, làm chủ tình hình, trấn an công nhân đang làm việc.
Trở về phòng làm việc, Minh Anh buồn chán ký tên vào bản cam kết bồi thường cho người công nhân đã bị tai nạn lao động trên phương diện pháp luật, dù số tiền đã tới tay anh ta từ sớm. Số tiền bồi thường cũng khá lớn đối anh ta, ngoài ra cô còn gửi thêm một số dư để an ủi. Vấn đề bây giờ không phải là tiền, mà là để họ thấy đãi ngộ của công ty công bằng và tôn trọng pháp luật. Tai nạn lần này vô tình bị đăng lên mạng, khiến không ít người dòm ngó, nhưng chỉ trong vòng mấy ngày cô đã giải quyết êm xuôi, người trong hội đồng quản trị cũng đánh giá cô rất cao. Cho nên nhân cơ hội này phải tranh thủ lòng tin của mọi người.
Ký xong bản cam kết, cô mở máy tính lên xem một lúc thì điện thoại thông báo tin nhắn nhóm:
An Nhi: ‘Chiều đến ăn tân gia đi.’
Ngọc Lam: ‘Ăn thịt nướng nhé.’
An Nhi: ‘Tao mua cả siêu thị, nhưng lại không mua thịt.’
Ngọc Lam: ‘Cọp nay ăn chay à?’
An Nhi: ‘Quên thôi đ*.’
Ngọc Lam: ‘Đăng ký đi. Thịt gì?’
An Nhi: ‘Thịt là được.’
Minh Anh: ‘Thịt bò.’
Ngọc Lam: ‘@Minh Anh mới ăn hôm trước xong còn gì.’
Minh Anh: ‘Thịt bò x 100 lần.’
An Nhi: ‘@Minh Anh ăn gì rẻ xíu nhé. Bố sắp thành người vô gia cư rồi.’
Minh Anh: ‘Chưa gì đã bị cảnh cáo rồi à?’
Ngọc Lam: ‘Mày có thù với chủ nhà à?’
An Nhi: ‘Thù thì lạ gì. Có tình mà bị đuổi mới ghê đấy nhé.’
Minh Anh, Ngọc Lam: ‘…’
Đúng năm giờ chiều tan ca, Minh Anh và Ngọc Lam đều có mặt tại cửa nhà An Nhi, không hề khách sáo mà đẩy cửa bước vào, không thèm gõ cửa. Ai đó cũng rất hiểu ý mà không thèm khóa cửa để chờ đợi.
Nhà bếp nằm bên trái cửa ra vào, khi hai người ngó sang thì xém nổ mắt luôn. An Nhi loay hoay chuẩn bị đồ ăn trong bếp, trên đầu đội cái băng đô màu tím lịm, trên người mặc chiếc đầm hai dây đi biển màu vàng cũ mèm dài gần mắc cá chân, lượn tới lượn lui.
Minh Anh thấy nhức mắt quá, liền lên tiếng: “Dù gì tụi tao cũng là khách, mày có thể ăn mặc cho lịch sự để còn chụp ảnh mừng tân gia được không?”
An Nhi quay người lại, chùi tay vào hay bên đùi khiến cái váy đầm ướt một mảng đậm màu: “Vậy để tao mặc vest nhé?”
“…”
Ngọc Lam cười hi hi ha ha đi xăm xăm vào bếp, đặt túi thịt to đùng lên bàn bếp, tiện tay bốc một miếng dưa leo bỏ vào miệng: “Chắc không cần phụ đâu nhỉ?”
An Nhi quay sang trừng mắt với cô nàng: “Coi làm sao được đó mà làm.”
Minh Anh cười cười cởi chiếc áo comple mắc vào móc trên tường cạnh cửa ra vào, sau đó vừa xoắn tay áo vừa bước vào: “Thịt bò cuộn nấm nhé.”
Cô nàng Ngọc Lam soạn thịt từ trong túi ra đưa cho Minh Anh một cái vĩ thịt bò, bên trong phải đến năm lạng thịt:
“Đây. Còn thịt heo?”
An Nhi chỏ mỏ vào: “Ướp sa tế đi. Tao có mua sẵn sa tế đó.”
Sau đó ba người cùng nhau chuẩn bị cho buổi tiệc nhỏ ăn mừng cho An Nhi cuối cùng cũng đã có cuộc sống riêng như ý. Lúc trước vì trong thời gian lập nghiệp, hai người còn lại cũng không có thời gian ăn mừng tân gia kiểu này. Phải đến mấy năm sau, tức là hiện tại, họ mới có đủ rảnh rỗi mà tụ tập nhiều hơn, tổ chức vài buổi tiệc tùng, tạo cơ hội gặp nhau nhiều hơn. Còn nhớ những năm đại học, cả ba có khi một năm không gặp nhau được hai lần.
Trong ba người chỉ có Minh Anh biết nấu ăn, An Nhi và Ngọc Lam giỏi nhất chỉ ở bước sơ chế và rửa bát. Vất vả cả chiều cũng đã có một bàn thức ăn đầy ắp, bia rượu cũng đã khui ra, chỉ chờ cạn chén.
Ly đầu tiên cạn để chúc mừng An Nhi tìm nhà thành công. Ly thứ hai là mừng cô nàng đạt được ý nguyện. Ly thứ ba An Nhi liền lên tiếng yểu xìu: “Chúc mừng tao sắp thành người vô gia cư.”
Hai người còn lại chưng hửng, nhìn nhau rồi lại nhìn An Nhi. Minh Anh mở lời hỏi trước: “Sao vậy?”
An Nhi hai mắt long lanh dòm Minh Anh, giở giọng uất ức: “Có chuyện này quên nói với mày. Bạn của giám đốc Dĩ chính là sếp tổng của tao, và là chủ nhà của tao.”
Chuyện đó Ngọc Lam đã biết rồi nên không bày ra biểu cảm gì, chỉ có Minh Anh là còn ngờ vực: “Vậy thì sao? Còn có gì cứt chó hơn vậy nữa hả?”
An Nhi bất lực gật đầu: “Cứ như lão hổ gặp ngay Võ Tòng vậy. Bây giờ lão một tay cũng bóp tao chết nghẹn.”
Minh Anh và Ngọc Lam thấy hơi khốn nạn, nhưng vẫn không nhịn được mà cười cô nàng một cái. Cái gì mà Võ Tòng với chả hùm hổ, hình dung như vậy tưởng là dễ hiểu nhưng thật ra là sai tè lè không ai hiểu.
“Nói rõ ra đi. Lão Trường Phong làm gì mày?” Minh Anh vừa ăn vừa hỏi.
“Làm gì tao? Tao chỉ mong lão làm gì tao. Kiểm điểm, trách mắng hay gì cũng được. Đằng này lão còn tăng lương cho tao.”
Ngửi được mùi mờ ám, Ngọc Lam hay Minh Anh đều phải nheo mắt lại suy ngẫm.
Minh Anh không đoán già đoán non, trực tiếp hỏi: “Lão để mắt tới mày rồi hả?”
An Nhi vỗ đùi cô nàng cái chát, sau đó giơ ngón tay cái lên, mặt bất mãn.
Sau đó? Sau đó thì hai người kia nhìn nhau rồi phát lên cười giòn giã, cười đến nổi không cách nào dừng lại được. Câu chuyện hay cách An Nhi thể hiện không đáng cười, mà họ cười vì bạn mình vậy mà cuối cùng cũng có người ngó đến. Vả như hoa dại bên đường được quân vương vừa ý trong bài ‘Hoa trinh nữ’ vậy. Ngẫm lại thì có chệch một li nào đâu. Nhưng mà… bạn họ giống giai nhân ở chỗ nào?
Tràng cười qua đi, Ngọc Lam liền nói: “Tao vẫn chưa chiêm ngưỡng được nhan sắc của sếp mày. Mà theo tao biết thì mấy người làm ăn như thế lại còn là sếp thì cũng phải năm sáu chục trở lên rồi nhỉ?”
Minh Anh thay An Nhi trả lời: “Tao từng gặp qua vài lần trong mấy buổi tiệc với mấy hội thảo, nhìn cũng điển trai, tuổi chắc chưa tới năm mươi.”
“Hình như ba chín.”
Cả ba người đều trầm ngâm. An Nhi chỉ mới hai lăm tuổi, sếp tổng của cô ba mươi chín tuổi, khoảng cách mười bốn tuổi này dài gần một thế hệ rồi còn gì.
Minh Anh cảm thán vỗ vai cô nàng: “Vậy là khi lão đang giải phương trình bậc hai thì mày còn đang lộn mèo trong bụng mẹ.”
An Nhi: “…”
Không tính đến khoảng cách tuổi tác mà tính về khoảng cách địa vị thì cô có bắn đại bác xa tám cây số cũng không đuổi kịp lão đâu. Cho nên cô thực sự sắp thành người vô gia cư rồi.
“Vậy thì liên quan gì đến việc mất nhà? Đừng nói lão hái hoa không được thì quăng luôn cái chậu nhé.”
Ngọc Lam chỉ gật gù cười cười nghe họ nói chuyện.
“Lão không quăng chậu, mà còn bón phân.”
Minh Anh bị An Nhi chọc cho cười ha hả, sau đó nghiêm túc nói với cô nàng: “Vậy thì mắc gì mày phải lo? Mày không thích người ta thì người ta cũng không ép mày được. Lão cũng là người làm ăn, biết lúc nào nên lúc nào không nên mà. Theo trí nhớ của tao, tổng giám đốc của mày không phải là người không nói lý lẽ.”
“Nghĩ lại mới thấy, lão bênh vực tao, cho tao thể diện trong công ty, lại còn tăng lương cho tao. Mà tao cứ gạt đi tình cảm của người ta cũng kì. Bây giờ còn ở trong nhà của lão. Tao thấy bất an lắm.”
“Vậy hôm nay là ăn tân gia hay biệt ly gia?”
“…”
Ngọc Lam ngồi nghe đến đây cũng phải lên tiếng chen vào: “Tao thấy Minh Anh nói đúng đó. Người ta thích mày, theo đuổi mày là chuyện của người ta. Còn tâm ý của mày thế nào là tùy thuộc vào mày. Mày cứ nương theo suy nghĩ đó rồi khó xử làm gì? Mày cứ thể hiện như bình thường, không thích thì không thích.”
An Nhi bĩu môi: “Nói thì dễ hơn làm.”
“Lão đã đuổi mày đâu. Mày cũng không cần phải đi. Mày cũng trả tiền, nào có quỵt ai mà sợ.”
An Nhi khóc không ra nước mắt: “Vấn đề lớn nhất đấy. Ai bảo nhà của lão đắc quá.”
“…” Hóa ra vấn đề chung quy vẫn là tiền.
Ngọc Lam nghĩ nghĩ rồi đặt ra nghi vấn lớn nhất: “Lão có gì mà mày không thích?”
Minh Anh cũng gật gù nói: “Vừa giàu vừa đẹp, mày chê người ta chỗ nào?”
An Nhi thở dài giải đáp: “Tao đánh giá người khác không nhìn vào túi tiền, cũng không nhìn vào mặt tiền.”
“Vậy mày nhìn vào cái gì?”
“Sinh lý?”
“Đ*. Tâm hồn nhé.”
“Thử hỏi củi tre thì mày còn nhìn nổi tới tâm hồn không?” Ngọc Lam bĩu môi xem thường.
“Tâm hồn sếp mày sứt mẻ chỗ nào?”
“…” An Nhi cô tạm thời không muốn nói đến lão nữa. Càng nói càng chẳng ra làm sao.
Im lặng ăn uống một hồi, An Nhi như nhớ ra chuyện gì, liền quay sang Minh Anh vỗ đùi một cái: “Ê Minh Anh, lúc sáng Hải Vinh hỏi tao một vài chuyện.”
Minh Anh giả vờ không hứng thú, nhưng tai lại gióng lên rất cao: “Ờ.”
Vốn rất hiểu ý bạn mình nên An Nhi nói luôn: “Hình như anh ta gặp trục trặc về thiết kế nhãn hiệu và logo. Hỏi tao có biết công ty thiết kế nào rẻ một chút không.”
“Ừ.”
Ngọc Lam thắc mắc: “Ủa? Mày gặp Hải Vinh ở đâu?”
“Tới đón tao về đó.”
“Thân tới mức nhờ người ta đi đón luôn à?” Cô nhớ ngày xưa hai người họ cũng ít khi nói chuyện riêng mà.
Cô nàng lắc đầu nghênh mặt về hướng Minh Anh một cái: “Nhờ phúc của bạn mình.”
“Ồ…” Ngọc Lam cười nhẹ rồi thôi, không nói gì thêm.
An Nhi lại nhớ ra hôm đó đã nhìn thấy Kiến Ninh và một người phụ nữ khác, cô phân vân không biết có nên kể với bạn mình hay không. Suy nghĩ vài giây cô quyết định im lặng. Quá khứ qua rồi thì thả theo gió luôn đi, nhắc lại kẻo buổi tân gia lại biến thành cảnh phim đẫm lệ. Cô biết Ngọc Lam ngày xưa vì sự ra đi của Kiến Ninh mà buồn bã rất lâu. Nếu là cô, cô cũng sẽ rất buồn, nên cô hiểu. Ngày đó Vĩ Hoàng bỏ đi không nói câu nào, dù một mặt cô từ chối tình cảm người ta, nhưng mặt khác với cô người bạn này cũng đã từng rất quan trọng, nói không buồn là nói dối.
“Tao đã gợi ý Hải Vinh đến tìm Nghi Đình.”
Minh Anh dừng đũa giữa không trung, hai giây sau mới quay sang: “Để làm gì?”
“Còn làm gì?”
“Nghe nói Kiến Ninh bây giờ là họa sĩ. Sao anh ta không đi tìm em trai mình giúp?”
“Sao tao biết được. Ủa? Kiến Ninh làm họa sĩ á?
“Nghe nói.”
Ngọc Lam nghe đến tên người đó thì liền chú ý, giương mắt nhìn Minh Anh: “Mày nghe ai nói vậy?”
“Nghi Đình.”
“Nó gặp anh ta à?”
“Ừ, ở trường nó.”
Cả ba trầm mặc thêm một khoảng. Cứ nhắc đến ba người kia là không khí lúc nào cũng bị trầm xuống. Mỗi người đều có khuất mắt trong lòng, khó mà giải được.
Ngọc Lam biết được Kiến Ninh đã trở lại nhưng không có ý muốn gặp lại cô, trong lòng bỗng chốc thấy khó chịu. Hai người ngày xưa là đôi tri kỉ, bây giờ thì là kẻ lạ người xa. Cô ăn một miếng thịt, đến thịt cũng chua xót như vậy. Thịt chua xót hay là lòng dạ cô chua xót đây?
Chẳng biết ba người đàn ông kia có suy nghĩ gì, còn ba người các cô, khi nhớ đến họ chưa bao giờ vui vẻ cả. Phẫn uất, giận dỗi, hay là mong nhớ, cũng chả biết.
Minh Anh đối với Hải Vinh là dè dặt, An Nhi đối với Vĩ Hoàng hoàn toàn cắt đứt ý niệm, Ngọc Lam đối với Kiến Ninh là mong đợi.
Bảy năm qua, trái đất xoay tròn một vòng để họ gặp lại nhau, nhưng đã không còn giống với lần đầu tiên gặp gỡ. Vui vẻ làm quen, vui vẻ trò chuyện, vui vẻ bên nhau. Bây giờ, gặp nhau khó xử, nói chuyện dè dặt, chẳng dám đến gần. Ý niệm trong tâm mỗi người chỉ còn lại sự cố chấp về ký ức của bảy thiếu niên năm đó. Ba cô gái là vậy, ba chàng trai kia có lẽ cũng là như vậy.
‘Mình về ta ngóng ta trông
Ta về mình chẳng chút công đoái hoài’
Nhớ đến câu này khiến Minh Anh bật cười, đúng vậy, chỉ cô là trông thôi, còn họ, có chăng đã quên mất tụi cô từ bảy năm trước rồi.
“Thái Hòa là người tao thắc mắc nhất. Đến mờ nhạt, đi cũng lặng lẽ.”
An Nhi với người bạn Thái Hòa đó ngày xưa không thân, còn xa lạ hơn với Hải Vinh: “Tao không nhớ là tao đã làm gì người ta nha.”
“Tao cũng không.” Ngọc Lam nhấp một ngụm bia.
Không thấy Minh Anh lên tiếng, hai người liền dời tầm mắt đến cô nàng. Minh Anh lắc đầu lia lịa: “Không làm gì nên tao mới thắc mắc.”
“Nhất định có ẩn tình.”
An Nhi quay về với thịt nướng: “Ẩn thì đúng rồi. Bảy năm rồi chả thấy hiện ra.”
“…”
Sau khi xem xét tình hình hư hỏng do chập nguồn điện của công xưởng, Hải Vinh đành gọi điện thoại để hồi thiết bị lắp đặt. Với tình hình trước mắt e là không thể thành lập công ty đúng thời gian dự kiến. Sự việc ngoài ý muốn lần này như một đòn đánh thẳng vào tâm sự nghiệp của anh, khiến anh phân vân về quyết định của mình.
Cha anh từng cảnh cáo anh, mở một công ty không hề đơn giản, mà mở một công ty trên nền móng phá sản càng không dễ dàng. Anh chỉ là đang tự tìm đường cùng. Nghĩ lại thì khó khăn trong gần một tháng nay của anh đều nằm trong dự tính, có điều những việc phát sinh ngoài tầm kiểm soát thế này đúng là đã dọa được anh rồi.
Tình hình trước mắt không thể lôi kéo đầu tư, anh phải làm sao đây? Chi phí sửa chữa khá lớn, trong tay anh các khoản thanh toán đều vừa khớp, không dư ra được đồng nào, muốn mượn nợ thì càng khó khăn hơn. Chẳng lẽ, anh thực sự đã rơi vào đường cùng rồi sao?
“Thanh, cậu đang ở đâu vậy?”
Bên kia tiếng ồn vang dội vào điện thoại: “Tôi đang ở sân bay.”
“Cậu đi đâu à?”
“Đi công tác vài hôm.”
“Ừ.” Vậy thôi.
Phan Thanh đoán là có chuyện quan trọng: “Có việc gì không?”
“Cậu bận thì thôi vậy.”
“Mượn tiền à?” Thần tượng của anh đã mượn anh không ít, anh sắp phá sản tới nơi rồi.
“Còn không?”
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm.”
Phan Thanh thở dài vào điện thoại: “Phải vay rồi.”
Hải Vinh cũng thở dài: “Uỷ quyền cho tôi đi.”
“Được.”
Đợi khi có điện thoại liên hệ của luật sư, Hải Vinh đã gấp gáp chạy đến văn phòng luật để làm thủ tục ủy quyền đại diện vay nóng dưới tên của Phan Thanh. Vị luật sư kia tuy tăng ca là chuyện thường, nhưng ngân hàng đóng cửa mà vẫn phải cùng anh ta bàn việc thế này thì có hơi rửng mỡ:
“Anh Vinh, chúng ta có thể để sáng mai cùng nhau tới ngân hàng được không?”
“Sáng mai tôi bận. Phiền anh có thể hoàn thành thủ tục ngay bây giờ.”
Luật sư bên ngoài giã lã bên trong rủa thầm, cho người chuẩn bị giấy tờ, đến hơn bảy giờ thì hoàn thành thủ tục. Hải Vinh cầm giấy ủy quyền lên xem một lượt, luật sư liền nhắc nhở anh:
“Đây là lần cuối cùng anh được ủy quyền từ người tên Phan Thanh. Lần sau e là phải thế chấp bằng sổ đỏ mất.”
Hải Vinh im lặng một hồi, sau đó hỏi luật sư: “Không có sổ đỏ thì thế chấp bằng gì?”
“Không có sổ đỏ thì không có tiền.”
“Thời bây giờ còn tính khế ước bán thân không?”
“…” Luật sư dùng đôi mắt ngờ vực nhìn Hải Vinh như nhìn người mắc bệnh thần kinh, sau đó xua tay: “Nói sợ anh buồn, nhưng tấm thân này của anh bán vào lầu xanh cũng chưa chắc có người mua.”