Khi chàng cùng thích khách triền đấu, tại thời khắc chàng bị thụ thương, nàng đột nhiên lao ra, đứng chắn trước mặt Thẩm Yến, chặn lại hết thảy đòn tấn công.
Khi chàng dưỡng thương, nàng vì hiểu lầm chàng bị rắn độc cắn, mà không chút do dự hút hết máu độc trên tay.
Nhưng trước loại thâm tình này của Lưu Linh, trong lòng Thẩm Yến chỉ cảm thấy có sương giá bao phủ, lạnh buốt như bị nhốt trong hầm băng.
Tâm tàn ý lạnh.
Cảm xúc hiện tại của chàng vô cùng khó tả, như có lửa cháy hừng hực, lại như bị vùi mình trong nước đá. Sự cảm kích hoàn toàn bị lửa giận nuốt chửng.
Thẩm Yến tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay nàng, cố kìm nén bực tức, nghiêm túc đưa ra yêu cầu: “Quận chúa, đến khi nào người mới thôi không làm những điều tương tự thế này nữa?”
Khuôn mặt nàng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, ánh mặt lạnh nhạt, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh lửa bừng bừng thiêu đốt trong đáy mắt chàng, miệng khẽ bật ra một nụ cười nhàn nhạt: “Huynh đoán xem.”
“…”
“Thẩm đại nhân suy nghĩ nhiều rồi.” Nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Yến, giọng nói chân thành, kiên định: “Ta làm những điều này bởi vì nó khiến ta vui vẻ. Ta thích huynh, cho nên kìm lòng không được mà hành động theo cảm tính”
Thẩm Yến không ngờ nàng sẽ đáp lại như vậy, thoáng sửng sốt.
Nhân lúc Thẩm Yến còn đang ngây người, Lưu Linh điều chỉnh lại tư thế, cực kỳ tự nhiên tựa vào lòng chàng.
Trong lúc người nào đó vẫn đang im lặng không phản ứng lại, nàng không chút ngại ngùng nói: “Chuyện tình cảm vốn là vậy, không có lý do gì cả, thích chính là thích. Ta cũng rất bất ngờ. Thẩm đại nhân vẫn cứ thế, không chịu tin vào tấm chân tình của ta, khiến ta cực kỳ tủi thân, buồn bã. Ta phải làm thế nào mới có thể chứng minh tâm ý của mình với huynh đây…”
Nàng đột nhiên im lặng, ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Thẩm Yến: “Thẩm đại nhân chắc không phải chưa từng qua lại với cô nương nào đó chứ?”
Sao có khả năng này được?
Tại triều đại này, theo lẽ thường cô nương đến tuổi cập kê đa phần đều sẽ được đính hôn với gia đình môn đăng hộ đối từ rất sớm. Nam nhi trễ nhất cũng đến lễ cập quan (*) là đã phải nghĩ đến chuyện lập gia đình. Dù tính chất công việc của Cẩm Y Vệ tương đối đặc thù, khiến Thẩm Yến không dễ dàng tìm được cô nương phù hợp, nhưng chàng ta xem chừng cũng đã ‘lớn tuổi’, mà chưa từng yêu đương với cô nương nào, thì quả thực không thể tin nổi.
(*) (*)冠礼 – Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi “Nhược quán” (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi “Vị quán” (未冠).
Chắc chàng ta không có bệnh gì khó nói chứ?
Lưu Linh như bừng tỉnh đại ngộ, bất giác cúi đầu, liếc nhìn hạ bộ của chàng, ánh mắt vô cùng thương cảm.
Thẩm Yến không mặn, không nhạt chậm rãi nói: “Quận chúa biết chắc được ta đã thành thân hay chưa sao?”
Lưu Linh: “… Ta không tin huynh đã thành thân.”
Thẩm Yến cười như không cười, liếc nhìn nàng một cái xoay người lại.
Trước phản ứng kỳ lạ của chàng, Lưu Linh bắt đầu cảm thấy không còn tự tin vào phán đoán của mình như trước nữa.
Nàng tin tưởng vào nhân phẩm của chàng, nhưng lại không tin vào nhan sắc của người nam tử này.
Dung mạo của chàng quá đẹp, trong nét nội liễm là cốt cách kiêu ngạo, thanh kỳ, tùy ý đứng trong đám người thôi cũng phát sáng rực rỡ, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Lưu Linh từng chút, từng chút bị chàng hấp dẫn, ban đầu cũng bởi vì tướng mạo quá mức nổi bật.
Mà trên đời này có biết bao nữ nhân, chỉ bằng vẻ ngoài anh tuấn kia, dù chàng không có bản lãnh đầu đội trời chân đạp đất, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm (*) vô dụng, cũng khiến không ít nữ tử muốn bao nuôi chàng, huống hồ Thẩm Yến không phải bao cỏ. (**)
(*) Trai bao.
(**) vô dụng, bám váy phụ nữ.
“Thẩm Yến, cuối cùng thì huynh đã thành thân hay chưa?” Lưu Linh nhìn tấm lưng rộng của chàng, bắt đầu rơi vào hoang mang.
Thẩm Yến: “Người đoán xem.”
“….”
Trước đó nàng đùa cợt Thẩm Yến, hiện giờ Thẩm Yến dùng nguyên câu đó trả lại nàng.
Con người này thực sự quá đáng ghét.
Tâm trạng khó chịu như có trăm con kiến đang bò lên, vô cùng rầu rĩ.
Trường Lạc quận chúa nhăn mày rối rắm, bất kể thế nào, nàng cũng muốn có Thẩm Yến.
Lấy cớ trên người chàng ta mang thương tích không nên vận động mạnh, Lưu Linh tự trao quyền cho bản thân, chăm sóc việc ăn ở của chàng, chờ thương thế Thẩm Yến tốt hơn mới tiếp tục lên đường.
“Thẩm đại nhân là người chính trực, quân tử, nếu không phải vì bị thương nặng, sao đêm đó lại nói muốn nghỉ ngơi? Huynh chắc chắn không muốn nói dối ta, Thẩm đại nhân hẳn là rất quan tâm bản thân mình, đúng không?” Lưu Linh mở miệng, chặn đứng câu tiếp theo của Thẩm Yến, khiến chàng nghẹn họng không nói gì được.
Thương thế của Thẩm Yến không quá nặng, đêm đó chàng không truy đuổi thích khách, cố tình nói muốn tìm một nơi để dưỡng thương là bởi tâm trạng chàng khi ấy không ổn. Cứ nghĩ đến việc “nàng liều lĩnh lao ra lấy thân chặn đao kiếm của đám thích khách”, ‘nàng muốn tìm cái chết’ cho nên mới xông vào chắn trước mặt mình, không phải vì chàng mà nàng hành động như thế, chỉ là nàng ‘muốn chết’. Nàng ‘muốn chết’ cũng được, nhưng nàng không hề nghĩ đến cảm xúc của Thẩm Yến. Nàng tự động đặt chàng vào một tình thế quá mức khó xử.
Những thứ kỳ lạ liên quan đến nàng, quá khứ của nàng, câu chuyện của nàng, Thẩm Yến cũng không muốn ngồi xuống cùng nàng thảo luận, chia sẻ.
Một cuộc đối thoại thực sự chỉ có thể diễn ra khi cả hai cùng thành thật, chân chính bày tỏ cảm xúc của bản thân, đương nhiên cũng đòi hỏi mức độ thân thiết nhất định.
Mà những thứ này hiển nhiên giữa 2 người hoàn toàn không có.
Thế là dưới sự kiên trì của Lưu Linh, sau khi rời khỏi sơn động, 2 người cùng tìm một nhà dân gần đó để Thẩm Yến nghỉ ngơi, dưỡng thương.
Trong lúc giao chiến trên đùi bị đâm 2 đao, cũng không quá nghiêm trọng. Lưu Linh lại như thể lâm đại địch, không chỉ không cho phép chàng xuống giường đi lại, ngay cả việc cơm nước cũng muốn giúp đỡ chàng. Chủ nhà nhìn thấy đôi phu phụ trẻ tuổi tình nồng ý mật vô cùng ngưỡng mộ, còn Thẩm Yến thì chỉ cảm thấy bị dày vò.
“Ta tự ăn được.” Thẩm Yên bị đè ép nằm trên giường, muốn chống tay ngồi dậy tự cầm bát đũa trong tay Lưu Linh, lại bị nàng nghiêng người tránh thoát.
Lưu Linh quan tâm, săn sóc, dịu dàng nói: “Huynh đang bị thương để ta giúp huynh.”
“Quận chúa, ta bị thương ở chân, không phải ở tay.” Thẩm Yến đỡ trán, chỉ muốn cười khổ.
“Chẳng liên quan, chỉ cần vết thương trên người huynh, ta đều đau lòng.” Lưu Linh nhìn chàng chằm chằm, tự quyết định. “Ta chắc chắn phải đích thân chăm sóc huynh.”
Nàng xúc một thìa cháo, đưa tới bên miệng Thẩm Yến. Kiểu chăm sóc này không những cần kinh nghiệm còn phải cần sự thân thiết nhất định, hai kẻ mới ‘vào nghề’ như Lưu Linh và Thẩm Yến lần đầu phối hợp không tránh khỏi gặp đôi chút khó khăn. Một thìa cháo rơi xuống, Thẩm Yến đang chuẩn bị tìm khăn, lại đụng phải cánh tay Lưu Linh đang vươn ra.
“Để ta…” Trăm miệng một lời.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau, 1 lạnh, 1 nóng. Lưu Linh ngước mắt, xém chút bỏ lỡ tia chật vật cùng xấu hổ trong đáy mắt Thẩm Yến.
Tay nàng khẽ động, cầm chặt tay chàng, đặt lên đệm, đồng thời nghiêng người, kề sát bên tai Thẩm Yến thì thầm: “Thẩm đại nhân, huynh luống cuống như thế là bởi vì ta là cô nương đầu tiên chăm sóc huynh đúng không?”
Chàng không đáp.
Hai người trầm mặt mặt đối mặt hồi lâu, khóe môi Lưu Linh bình tĩnh cong lên, nhỏ giọng nói: “Ta đoán đúng rồi?”
Nàng ngồi nghiêm chỉnh lại: “Đây là lần đầu tiên của huynh, cũng là lần đầu tiên của ta. Chúng ta đúng là có duyên phận trời định. Thẩm đại nhân, huynh không làm trái được ý trời đâu.”
Thẩm Yến cười nhạt: “Cái gì người cũng có thể liên tưởng đến tình yêu nam nữ được nhỉ?”
Chàng dừng lại một chút, bổ sung: “Quận chúa trong đầu người chỉ có mấy thứ này thôi sao?”
Lưu Linh nghĩ nghĩ: “Không hẳn, nhưng những thứ tốt đẹp, vui vẻ, ta tình nguyện thường xuyên nghĩ đến.”
“Thế ư?” Thẩm Yến đặt tay lên vai nàng, suy tư một lát, chân thành nói: “Vậy thì quận chúa nên tìm thêm vài thoại bản hí kịch khác đọc thêm đi.”
Lưu Linh phút chốc nhìn về phía chàng, đôi con ngươi ướt át, sáng trong. Trên khuôn mặt ngàn năm lạnh nhạt, vô cảm của nàng, chỉ có đôi con ngươi linh động này có thể tiết lộ chút tâm tình chân thật của Lưu Linh.
Thẩm Yến bị nàng nhìn chằm chằm như thế, cảm thấy có chút kỳ quái, nhanh chóng rời mắt về phía cửa sổ: “Sao?”
“Không có gì.” Lưu Linh thở dài: “Chỉ là ta cảm thấy, ánh mắt của ta sao lại có thể tốt như vậy, coi trọng đúng một người nam nhân đặc biệt như Thẩm đại nhân? Nếu như, gặp được huynh sớm hơn, có lẽ…”
Thanh âm của nàng dần thấp xuống, dường như không muốn nói tiếp nữa.
Có lẽ gì???
Thẩm Yến thầm nhủ trong lòng nửa câu còn lại: Có lẽ nàng đã không đính hôn với Lục Minh Sơn sao?
Thẩm Yến trước đây không quen biết với Trường Nhạc quận chúa, nhưng lại khá quen với… Lục Minh Sơn.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên chàng chẳng còn hứng thú với chuyện bất hòa giữa quận chúa và nghi tân tương lai của nàng ấy nữa.
Thương thế của chàng cũng không nặng, dưỡng thương 2 ngày là có thể lên đường.
Trên đường đi, Lưu Linh liên tục xác nhận với Thẩm Yến: “Mấy tên thích khách kia nhằm vào huynh à? Sao huynh lại chọc vào mấy kẻ đó?”
Một tay Thẩm Yến vẫn quấn băng vì bị thương nhẹ ngoài da: “Là bên đối địch với Cẩm Y Vệ phái người tới. Bình thường bọn chúng không thể nào có cơ hội ra tay với ta, vất vả lắm mới tìm được dịp ta không đi cùng thuộc hạ, đương nhiên muốn bắt lấy thời cơ dồn ta vào chỗ chết.”
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến một bóng cổ thụ rậm rạp. Thẩm Yến muốn để Lưu Linh nghỉ ngơi uống nước, đưa cho nàng túi da trâu, nhưng Lưu Linh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chàng cảm thấy kỳ quái, quay sang thì bắt gặp người nào đó hai mắt đầy tình ý nhìn mình.
“Người trúng xuân dược à?” Thẩm Yến tỉnh táo hỏi.
“Thẩm đại nhân.” Lưu Linh khoác tay chàng, “Ta không biết thì ra huynh quan tâm ta thế đấy.”
“Quận chúa nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Yến lạnh lùng đáp.
“Ta không nghĩ nhiều.” Lưu Linh đạm mạc nói: “Thì ra trước đó huynh không chịu đồng hành với ta, là muốn bảo vệ ta. Ta thật sự đã trách oan huynh rồi. Bản chất của Thẩm đại nhân, ra là một nam nhân dịu dàng, ấm áp như vậy.”
“Người nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Yến lười giải thích với nàng.
Chàng cảm thấy cực kỳ quái lạ, sao nàng có thể dùng sắc mặt bình thản dưng dưng nói ra như vậy với chàng?
“Nhưng mà, ta đối với Thẩm đại nhân cũng rất tốt mà,” Lưu Linh nói: “Đêm đó, ta nhìn ra đám người kia cố ý tránh ta, đoán chừng biết ta là ai, vì thân phận của ta mà kiêng kị không dám động thủ hồ đồ. Có ta bầu bạn bên cạnh huynh, chắc chắn huynh sẽ an toàn hội họp cùng Cẩm Y Vệ.”
Thẩm Yến xùy cười.
“Huynh cười cái gì?” Lưu Linh hỏi.
Thẩm Yến không đáp, cầm túi da trâu, đứng lên đi tìm nước uống.
Lưu Linh vẫn một mực bám theo sau lưng chàng, chấp nhất hỏi cho bằng được: “Rốt cuộc huynh cười cái gì?”
Thẩm Yến chợt quay lại, cúi người nắm lấy cằm nàng.
Chàng giơ tay, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên gò má Lưu Linh. Hơi thở hai người chạm nhau. Chàng buồn bã nói: “Vì cái gì bọn chúng phải nể mặt người?”
“Vì ta là Trường Lạc Quận Chúa.”
Thẩm Yến; “Ngay cả Cẩm Y Vệ chúng cũng dám giết, vì sao quận chúa lại cho rằng bọn họ nể mặt người?”
Lưu Linh: “Thật sự cái gì cũng không qua mắt được Thẩm đại nhân, chuyện đêm đó thật ra người là do ta thuê. Đơn giản vì muốn chơi trò “Mỹ nhân cứu anh hùng”. Thẩm đại nhân có phải huynh bị ta làm cảm động rồi đúng không?”
Thẩm Yến không để ý đến lời nói hươu nói vượn của nàng, chàng chỉ cho Lưu Linh châm chọc mình duy nhất lần này, không còn lần sau. Hiện tại ngay cả hứng thú đi cùng nàng cũng chẳng còn.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến quay lưng đi, lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc.
– —–oOo——