Lãnh Hàn Thiên đang họp, của bỗng dưng bị người khác đẩy mạnh mẽ vào, mày tú khẽ nhíu lại. Thấy bóng dáng nhỏ đang khóc nức nở nhào vào lòng anh, anh lại càng nhíu chặt mày.
Mọi người trong phòng họp giật mình, khiếp sợ nhìn cô gái đang tiến vào lồng ngực Lãnh Tổng. Thư kí Hà cũng đến, nhìn cảnh trước mặt, thót tim: “ Lãnh tổng, là cô ấy xông vào tôi chưa kịp cản.” Lãnh Hàn Thiên nhìn thiên hạ trong ngực đang khóc, biết cô đang diễn trò bất quá cô khóc làm lòng anh đau muốn đứt từng đoạn ruột, ra hiệu cho Hà thư kí im lặng, nâng khuôn mặt đang rúc trong ngực anh lên bổng, không khí trong phòng càng trở nên lạnh buốt, mọi người rét lạnh nhìn lại điều hòa 25*C mà sao lạnh buốt người như vậy. Diệp Hi cảm nhận thấy Lãnh Hàn Thiên đang tức giận, không biết là anh đang tức giận ai, tiếp tục trong lòng anh vờ khóc thút thít. Lãnh Hàn Thiên lấy lại bình tĩnh, lại nâng mặt cô lên ôn nhu: “ Tiểu Du là ai đánh em, nói anh anh sẽ đòi lại công đạo cho em, ngoan đừng khóc.” Mọi người hóa đá, ai kia, nhiều người dụ mắt dụi tai, cứ tưởng đang nằm mộng, họ không nghe lầm chứ, Lãnh tổng vừa ôn nhu sao? Sao lại đang Lạnh như băng lại ấm áp như mặt trời rồi?
Diệp Hi nghe anh hỏi, trong lòng nở hoa, bất quá càng úp mặt trong lòng anh khóc nhức nở lắc đầu ngầy ngậy. Lãnh Hàn Thiên đau lòng thiên hạ trong ngực nhìn qua thư kí Hà bằng ánh mắt đóng băng. Thư kí Hà, Kiều Hạ trong lòng rét lạnh, thư kí Hà hiểu ý nhỏ giọng lắp bắp: “ Kiều Hạ… là Kiều Hạ… cô gái đó tính làm phiền Lãnh tổng, Kiều Hạ ngăn cản sau đó ra tay đánh cô ấy.” Kiều Hạ nghe Hà thư kí khai mình ra trong lòng run cầm cập, đến giờ cô mà còn không hiểu nữa chính là kẻ ngu.
Lãnh Hàn Thiên không cho Kiều Hạ cơ hội lên tiếng trong lòng phẫn nộ cực điểm “ Kiều Hạ ngày mai cô không cần đến công ty nữa, Hà thư kí đưa cô ta đi.” Kiều Hạ giật mình nhìn cô gái trong lòng Lãnh Hàn Thiên đang khóc nức nở, lại nhìn ánh mắt băng giá anh trao cho cô, trong lòng bỗng lạnh, cô cười giễu, bao năm qua cô mặt dù không có được anh tình yêu nhưng ít nhất cô có thể bên cạnh anh nay chỉ vì một cô gái anh lại sa thải cô, đến cơ hội cho cô gần anh cũng không cho cô không cam lòng. Cô bị Hà thư kí mang đi trong lòng oán giận, có một ngày cô sẽ báo thù.
Lãnh Hàn Thiên nhìn hai người khuất sau cửa, mới ôn nhu ôm Diệp Hi: “ Tiểu du ngoan, không khóc, mau nín, anh đã đuổi cô ta rồi, không ai dám đụng vào em nữa, không khóc được không.” Diệp Hi trong lòng nở hoa bất quá cô đưa đôi mắt vô tội lên nhìn anh gật đầu sau đó nũng nịu: “ Em đói, cực đói” Lãnh Hàn Thiên trong lòng mềm nhũn, lau nước mắt trên mặt cô: “ được, bây giờ chúng ta đi ăn, tiểu Du muốn ăn gì nào?” Diệp Hi nghe vậy lại tiếp tục: “ Tiểu Du muốn anh Thiên ca ca nấu cơm tiểu Du ăn, tiểu Du muốn Thiên ca ca nấu món khổ qua cho tiểu Du.” Lãnh Hàn Thiên nghe vậy gật đầu xoa đầu Diệp Hi ôn nhu: “ Được, chúng ta trở về, Thiên ca ca sẽ nấu cho tiểu Du.” Lãnh Hàn Thiên nói xong quay người nói với những người khác : “ Hôm nay tan họp tại đây” sau đó ôm Diệp Hi đi khuất.
Mọi người trong phòng lúc này bỗng dưng tỉnh lại ồn ào có người lên tiếng “ Lãnh tổng lúc nãy sao?” Người khác đáp lại : “ Lãnh tổng, Lãnh tổng lại ôn nhu cưng chiều cô gái kia sao?” “ Chưa bao giờ thấy Lãnh tổng cưng chiều cô gái kia như vậy, có hay không cô gái kia là tương lai Lãnh Thiếu phu nhân?” Mọi người ồn ào nghi luận, bỗng có người lên tiếng cắt đứt tiếng ồn: “ Coi gái đó rất quen, hình như là tiểu thư ngổn ngáo không sợ trờ không sợ đất Diệp Hi Diệp Tiểu thư, con một của Diệp gia, người thừa kế duy nhất.” Thân phận cok mọi người càng nghi luận càng ra. Bên này có hai người đang ngọt ngào nấu cho nhau những món ăn mới….