Tưởng chừng mọi chuyện có thể sẽ diễn ra một cách trôi chảy nhưng cô đã sai, vì vừa bước vào phòng khách đã thấy anh ngồi đó mặt hầm hầm đầy tức giận.
Cô mím môi lại, không lẽ anh đã biết gì rồi sao?
Không thấy Mộng Tiệp lên tiếng, Minh Vũ đứng lên đi về phía cô không nhanh không chậm quát lớn.
“Em có biết bản thân mình đang làm gì không? Tại sao ngay cả cái việc bảo vệ bản thân và con em cũng không làm được hả?”
“Em…” mắt cô rưng rưng nhìn anh nói không nên lời.
Mẹ Hàn vội đẩy anh ra rồi ôm cô vào lòng.
“Con la lối cái gì chứ, nó cũng chỉ muốn đi ra ngoài hóng mát chút thôi chứ có làm gì quá đáng đâu.”
“Mẹ đừng có nói giúp cô ấy, mẹ đừng tưởng mẹ có thể giấu con, con đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy cả rồi. Vì thế chuyện vừa xảy ra đã có người báo cho con biết.”
“Anh cho người theo dõi em? Em là con người có tự do của mình chứ không phải tội nhân mà luôn bị anh giám sát.”
Anh trừng mắt lớn tiếng nói:
“Em còn cố cãi?”
Cô xụ mặt xuống một cách đầy tủi thân, sớm biết sẽ có ngày hôm nay cô đã không đồng ý yêu anh và mang thai con anh rồi.
Mẹ Hàn nhịn không được nữa đưa tay ra đánh vào cánh tay anh thật manh rồi lên tiếng cảnh cáo.
“Tối nay con dâu sẽ ngủ với mẹ và cấm con ngủ chung với nó nghe chưa? Làm con dâu mẹ buồn thì đừng hòng mẹ bỏ qua.”
Nói xong bà nắm lấy tay cô đi lên lầu, bỏ mặc anh đứng đó muốn làm gì làm.
Còn anh thì ngồi xuống ghế tay đưa lên vò tóc đầy bất lực, chỉ là anh lo cho cô thôi chứ có cố ý gây chuyện đâu. Thật là mẹ anh cưng chiều cô đến nỗi không quan tâm cảm nhận của anh như thế nào luôn rồi.
Còn nữa, anh đã quen với hơi ấm của cô ở bên cạnh mà bắt anh không ngủ gần cô thì sao anh có thể ngủ ngon. Nhất định sau khi sanh bé cưng ra anh sẽ khuyên ba mẹ về lại nước Mỹ, chứ ở đây có ngày vợ chồng không còn không gian riêng luôn.
Anh thở dài một cái, tâm tình thật phức tạp.
[…]
Đến tối.
Minh Vũ nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng của hai người ra, vì mẹ và cô đang ở trong đây còn anh thì bị đuổi sang phòng khách ngủ. Anh đâu dễ dàng mà để vợ yêu ngủ xa anh như vậy.
Từ từ tiến lại gần nơi cô đang nằm, anh nhíu mài không vui thì thầm:
“Không có chồng bên cạnh mà có thể ngủ ngon vậy đó.”
Nói xong lập tức cúi người xuống đưa tay qua bế cô lên rồi rón rén đi ra ngoài trở về phòng khách khi nảy, cẩn thận đặt cô nằm yên trên giường nhưng vẫn làm kinh động tới cô.
Cô nhăn mài mắt hé mở, đến khi thấy hình bóng anh ở trước mặt thì liền nhớ đến chuyện lúc chiều mà bày vẻ mặt đầy uất ức nhìn anh.
Anh đi qua leo lên giường rồi vươn tay qua ôm lấy cô rồi mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Anh xin lỗi vì đã nói nặng lời với em, cũng tại anh quá lo lắng cho hai mẹ con em thôi.”
Cô nghe xong tiếng khóc thút thít vang lên, anh đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống. Sau đó hôn lên tóc cô khẽ nói:
“Ngoan, anh sai em đừng khóc.”
Cô vùi đầu vào ngực anh không nói, anh biết cô vẫn còn giận nên cũng không có bắt ép cô. Mức quá sau này anh giảm bớt việc quản cô lại.
Rồi anh ôm lấy cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ, xem như chuyện hôm nay cứ thế mà trôi vào dĩ vãng và hai người đã làm lành.
[…]
Những tháng cuối của thai kỳ.
Lúc này thì ba mẹ hai bên đã bắt đầu trông chừng cô một cách khắc khe và cẩn thẩn từ ăn uống cho đến việc đi đứng. Bụng cô có dấu hiệu to hơn bất thường nhưng cô và mọi người cũng không quan tâm lắm, miễn thai nhi khỏe mạnh là họ an tâm.
Riêng về phần anh thì sau khi tan học là vội vàng chạy nhanh về nhà với cô ngay, mỗi ngày đều vuốt bụng rồi đưa tai xuống bụng mà vừa nghe con cử động vừa trò chuyện với con. Cô thì chỉ biết ngồi yên để cho hai ba con nói chuyện và không muốn xen vào.
Bây giờ giới tính của con thì cả nhà chưa ai biết, vì mọi người thống nhất sẽ đợi đến khi sinh mới biết giới tính xem như một điều bất ngờ mà ông trời muốn dành tặng cho họ. Dù trai hay gái cũng được miễn sao sinh ra một cách bình an là được.
Đang ngồi để anh đút trái cây cho ăn thì bụng bỗng truyện đến một trận đau đớn cô hét lên:
“Aaaaaa, Minh Vũ em đau quá.”
Anh hốt hoảng buông đĩa trái cây xuống rồi đỡ lấy cô và nhìn lên lầu kêu.
“Ba mẹ ơi! Mộng Tiệp sắp sinh rồi, mọi người xuống đây nhanh đi.”
Nghe tiếng anh hai ông bà Hàn và Dương chạy nhanh xuống nhưng không quên lấy những vật dụng đã chuẩn bị sẵn đem xuống.
Anh thấy đã đủ mặt nên nhanh chóng bế cô lên đi ra xe nhưng miệng vẫn động viên cô.
“Bà xã! Em cố nhịn một chút, anh đưa em tới bệnh viện ngay đây.”
“Huhu, em chịu không nổi nữa rồi.”
Cô đau đến mức mà bản thân phải bật khóc, cô thật sự không ngờ sinh em bé lại đau như vậy. Mộng Tiệp lúc này đã bắt đầu sợ hãi tay nắm chặt lấy áo anh.
[…]
Bệnh viện. Loading…
“Bác sĩ, tôi có thể vào với vợ tôi không? Tôi sợ cô ấy ở một mình sẽ sợ hãi.”
Anh ngăn bác sĩ lại rồi đưa ánh mắt cầu xin nhìn, bác sĩ thấy anh là một người chồng tốt yêu thương vợ nên gật đầu đồng ý cho anh vào.
Anh vui mừng đi theo y tá vào trong.
Thấy cô đã nằm lên giường bác sĩ thì đang chuẩn bị các dụng cụ để bắt đầu giúp cô sinh mà anh cũng rung theo, phải biết đây là lần đầu anh vào nơi như thế này. Biết là bản thân cần làm chỗ dựa cho cô nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng.
Anh đi lại bên cạnh cô rồi cúi xuống hôn lên trán cô và bên tai thì thầm.
“Bà xã! Cố lên em, anh tin em sẽ làm được.”
Cô tuy có đau nhưng cũng cố gắng gật đầu đồng ý với anh, vì con của hai người cô quyết dùng hết toàn bộ sức lực của mình để bé con được ra đời một cách bình an nhất.
Cơn đau bụng càng ngày càng trở nên dữ dội, cô cấu vào lòng bàn tay anh rồi hét lên:
“Aaaaaaaa”
“Hít thở sâu và cố hết sức mà rặn nào, em bé sắp ra rồi.”
Cô nghe vậy và làm theo lời của bác sĩ nói, sau một lúc thì cuối cùng em bé cũng cất tiếng khóc chào đời.
“Oa oa oa”
“Là một bé trai.” giọng y tá vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh cười hạnh phúc, anh cũng không kém gì cô định lên tiếng khen thì y tá bên cạnh la lên:
“Còn một đứa nữa”
Anh và cô khiếp sợ trợn to mắt, cô thế mà lại mang song thai sao? Chưa kịp nói gì thì cơn đau truyền đến, cô vội vàng ra sức thêm lần nữa.
Và một tiếng khóc lại vang lên:
“Oa oa oa”
“Chúc mừng hai người là cặp long phụng nha!”
Mộng Tiệp lúc này đã muốn kiệt sức mà thở ra một cách nhẹ nhõm, cô đã vượt cạn thành công rồi.
Cô rất biết ơn ông trời vì đã cho cô sinh ra hai đứa con của mình một cách thuận lợi và không khó khăn gì cả.
Ba mẹ hai bên ở ngoài lúc đầu nghe tiếng em bé khóc thì nhảy cẩn lên sung sướng nhưng sau đó lại truyền đến thêm một giọng khóc nữa khiến mọi người càng vui mừng hơn. Thế là ông bà có tận hai cháu rồi, đây là bất ngờ vô cùng lớn đối với gia đình.
Minh Vũ chồm người lên hôn khắp mặt cô, bật khóc nghẹn ngào nhìn cô nói:
“Bà xã! Cảm ơn em đã cho anh hai đứa con, khổ cho em rồi.”
Cô dù đã rất mệt nhưng cũng ráng thì thào với anh.
“Chúng nó cũng là con em mà.”
“Là con của hai chúng ta.”
Anh ôm lấy cô xem cô như là báo vật của đời mình, cuộc đời này anh đã cảm thấy mãn nguyện khi có cô và các con rồi, anh không cần thêm gì nữa gia đình bốn người vậy là hạnh phúc rồi.
Cô và anh là cặp đôi oan gia ngõ hẹp ít ai có thể ngờ một ngày cặp khắc khẩu đó lại trở thành vợ chồng yêu thương nhau hết mức, còn có với nhau hai bé cưng đáng yêu nữa.
Chuyện tình này đã vô cùng đẹp đối với anh và cô, không trải qua sóng gió lại được mẹ chồng chăm lo. Bây giờ cô còn có tận hai người mẹ thì không còn gì phải hối hận nữa cả.
Hoàn chính văn.