– Phải rồi, ở bên đó Phong Dực có ăn hiếp hay làm khó con không? Nếu như có con hãy nói thẳng thắn với mẹ đừng sợ gì hết
Trịnh Mạt nhất thời cảm động sau đó nhìn bà lại lắc đầu:
– Anh ấy tuy mặt lạnh nhưng cũng không quá đáng với con, mẹ yên tâm nhé con không sao đâu nếu mà anh ấy gây khó dễ cho con thì con sẽ nói với mẹ đầu tiên nhất
– Ngoan lắm, đúng là con dâu của mẹ
Bạc phu nhân nhoẻn miệng cười tươi, nhưng chợt nghĩ lại cảm nhận của Trịnh Mạt khiến cho lòng bà không mấy thoải mái, đáng lý ra bà nên cho cô lựa chọn quyền tự do của bản thân cô nhưng bà lại đi quyết định cuộc đời của cô, bỗng dưng một sự áy náy khủng khiếp tràn ngập trong lòng bà.
Bà ấy từ từ nhìn cô, ánh mắt tha thiết:
– Trịnh Mạt này, con có trách mẹ khi tự ý quyết định cuộc đời của con không? Là mẹ sai khi không suy nghĩ cho cảm nghĩ của con…mẹ..mẹ…
Nói đến đây bà ấy nghẹn ngào nhưng cô lại nhẹ nhàng đặt tay lên tay bà, trên gương mặt xinh đẹp phúc hậu ấy không một chút oan trách chỉ là đang mỉm cười thoải mái với bà.
– Mẹ đừng tự trách bản thân mình nữa, thật ra mẹ không có lỗi gì đâu những việc mà mẹ làm điều muốn tốt cho con hết, con hiểu điều đó mà…với lại con không rất thoải mái không một chút gượng gạo nào bên mẹ hãy yên tâm nhé
Bạc phu nhân nghe được những lời này thực sự muốn bật khóc, tại sao lại một người hiểu chuyện đến đau lòng như vậy bà còn ước Trịnh Mạt là con gái bà chứ không phải con dâu. Nhưng có lẽ người nghe và đau lòng nhất vẫn là Bạc Khuynh Thành, anh ấy đã nghe hết tất cả và sự đau đớn trong lòng lại trội dậy, cô đã quyết tâm thật sao?
Nhưng anh không quan tâm cả hai sẽ như thế nào có một điều rằng anh thực sự rất nhớ cô, thế nên Bạc Khuynh Thành sải bước chân đến chỗ bàn ăn ngay lập tức vừa thấy anh là tay chân cô trở nên bủn rủn nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh bản thân mình lại không được để cho Bạc phu nhân thấy được vẻ mặt bối rối căng thẳng.
Bạc Khuynh Thành như bình thản kéo ghế ngồi xuống sau đó nhàn nhạt lên tiếng:
– Cô ấy đến chơi hả mẹ?
Bạc phu nhân nghe vậy khẽ đánh nhẹ vào vai con trai lớn của bà:
– Cái gì mà cô ấy, con bé chính là em dâu của con đấy phải ăn nói cho thật cẩn thận chứ
Mặc dù có hơi nhói lòng một chút nhưng anh vẫn đang trấn tĩnh tâm trạng, dù gì mẹ anh nói cũng đúng mà.
– Được rồi con biết rồi, nhưng mà dù gì con và cô ấy cũng từng chơi chân với nhau từ nhỏ đi đâu cũng có nhau, con là người luôn luôn đi theo cô ấy để bảo vệ…
Trịnh Mạt cúi gằm mặt xuống hai tay đang siết chặt vào nhau không biết Bạc Khuynh Thành nói ra những lời này là có ý gì nữa, tuy nhiên nghe anh nói vậy bà Bạc chỉ nhẹ nhàng nói với con trai.
– Lúc đó thì khác rồi bây giờ tiểu Mạt chính vợ của em trai con cũng là em dâu của con
Từng câu từng chữ như con dao đâm vào trái tim Bạc Khuynh Thành vậy ngay cả cô cũng không dám thở mạnh cũng không nhìn thẳng vào anh, cô chỉ mong bây giờ mẹ chồng của mình đừng nói về chuyện này nữa, cô biết bản thân mình hèn nên luôn im lặng.
…
Cuối cùng cô cũng thoát được cái khoảng không gian ngột ngạt này nhưng vừa về đến nhà Trịnh Mạt lại thấy bản mặt lạnh lùng có hơi phần nhởn nhơ của Bạc Phong Dực, cô chỉ định không quan tâm lắm nên muốn lướt qua hắn nhưng mà thôi.
– Hôm nay anh về sớm vậy?
– Cô không cần biết, nhưng cô đã đi đâu từ sáng giờ?
Trịnh Mạt có một chút bất ngờ vì không ngờ hắn sao có thể hỏi han cô mặc dù với giọng khó chịu, bình thường hắn còn không quan tâm đến một cái liếc mắt cũng không dành cho cô mà.
– Tôi về nhà chính được chưa, vừa ý của anh hay chưa vậy?
– Cô…
Thật không ngờ cũng có một ngày Bạc Phong Dực hắn cao cao tại thượng không xem ai ra gì giờ đây lại không cãi nổi một nữ nhân lại còn là người hắn cực kỳ ghét, gương mặt hắn trở nên u ám đến đáng sợ tuy nhiên cô không sợ bình thản rời đi, thấy cô sắp đi hắn bỗng nghiến răng hơi lớn tiếng.
– Đừng mong tôi coi cô như vợ của mình, đừng nghĩ đến việc đeo bám lấy tôi
– Ừm tôi biết rồi
Trịnh Mạt lười nói chuyện với một người hơn thua như hắn nên chỉ bỏ vài câu rồi di thật nhanh lên phòng, Bạc Phong Dực phải nói là cực kỳ tối sầm chỉ thiếu điều muốn giết người vậy nhưng rồi hắn cũng lái xe đến quán bar, thật ra hắn sẽ là người thừa kế sự nghiệp của gia đình nhưng hắn không thích nên nhường cho anh trai là Bạc Khuynh Thành còn hắn đang quản lý một chủ quán bar nổi tiếng cũng chính là nơi hắn đang đến.
– Ai lại chọc giận Nhị thiếu gia của tôi đấy?
Người lên tiếng là Quách Ngạn hôm nay chỉ một mình anh ta đến đây, Bạc Phong Dực càng bực dọc hơn sau đó ngồi phịch xuống ghế salon tự rót rượu uống hết cạn.
– Còn ai có thể chọc giận tôi?
Quách Ngạn lập tức hiểu ngay, anh ta nhếch môi cười khẩy không ngờ người phụ nữ đó có ngày cũng khiến cho Bạc Phong Dực trở nên tức giận mà phải chịu kiềm chế được như vậy, quả là không tầm thường rồi.