Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Đồng Vũ Vụ ngay cả tôm hùm còn chưa chạm qua thì làm sao có thể bị nó kẹp?! Nhưng sự thực này cũng không làm ảnh hưởng đến sự phát huy của cô.
“Không sao.” Hai bên tai của cô ửng đỏ, muốn rút tay về, “Chỉ là không cẩn thận bị kẹp nhẹ thôi, lúc đầu có hơi đau một chút nhưng bây giờ thì không sao rồi, cũng không để lại dấu.”
“Hôm nay là tôi suy nghĩ không thấu đáo.” Giọng nói của Phó Lễ Hành trầm thấp. Hắn đã quên cân nhắc đến những nhân tố bên ngoài như việc Đồng Vũ Vụ căn bản không có kinh nghiệm đi mua thức ăn, “Về sau sẽ không vậy nữa.”
Mấy người dì Tôn không có ở đây làm cho cuộc sống của bọn họ có nhiều chỗ bất tiện. Hắn vẫn chưa chưa quen với hình thức sinh hoạt chỉ có hai người ở chung với nhau.
Từ nhỏ, Đồng Vũ Vụ vốn là một đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng*, cho dù năm 15 tuổi phải đối mặt với một biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng trên phương diện vật chất, vợ chồng Đồng thị không hề hà khắc với cô. Bây giờ cô có thể bởi vì một câu nói của hắn mà đi chợ mua hải sản. Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, trong đầu Phó Lễ Hành đột nhiên nảy ra một ý nghĩ mà hắn không muốn thừa nhận.
(*kiều sinh quán dưỡng: đại khái là dành cho những người từ khi sinh ra đã được chiều chuộng, nâng như trứng hứng như hoa)
Nhưng hắn không có ý định biến suy nghĩ đó thành hành động. Hắn không thích những phát sinh ngoài dự kiến, càng không thích chỉ bởi vì một thay đổi nhỏ mà làm mọi chuyện rùm beng lên.
“Để tôi đi làm cơm.” Phó Lễ Hành cởi áo khoác rồi cuốn tay áo lên để chuẩn bị đi nấu ăn.
Đồng Vũ Vụ vốn không mong có thể nghe được những lời hỏi han ân cần từ Phó Lễ Hành. Nếu hắn thật làm như vậy thì cô sẽ hoài nghi là hắn bị quỷ nhập vào người.
Nhưng mà chỉ tuỳ ý hỏi han hai câu cho có lệ như vậy thì thật quá đáng, làm cô tức muốn chết.
Quả nhiên, hắn là đồ không tim không phổi.
Hải sản chú trọng đến hương vị nguyên bản, hấp hay luộc đều ngon. Tôm hùm đã được ông chủ quầy hải sản xử lý tốt, cho nên cơm tối chỉ tốn không đến nửa giờ đã làm xong, so với trong tưởng tượng thì nhanh hơn rất nhiều. Bởi vì Phó Lễ Hành làm theo từng bước như trong công thức trong phần mềm điện thoại nên hương vị cũng rất ngon, thịt tôm tươi vừa mềm vừa giòn dai. Có thể là do bỏ sức lao động ra nên Đồng Vũ Vụ cảm thấy bữa ăn này ngon không thua gì bữa ăn trong nhà hàng hải sản lớn nhất Yến kinh.
Sau bữa cơm tối, Phó Lễ Hành liền đi thư phòng.
Bởi vì thời gian hắn ở nhà không nhiều, bình thường đều là cơm nước xong xuôi liền đi thư phòng, cho nên Đồng Vũ Vụ không mấy quan tâm tới hành động này của hắn.
Lần này Phó Lễ Hành đi thư phòng lại không phải để làm việc, mà là để nhắm mắt lại, bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn không quen với một Đồng Vũ Vụ như vậy, càng không quen với một Phó Lễ Hành như thế này.
Nghĩ đến tháng sau là sinh nhật của cô, mặc dù đã có ý định là sẽ mua cho cô một chiếc du thuyền, nhưng trải qua chuyện hôm nay… Hắn ngẫm nghĩ một lát, bấm điện thoại gọi cho trợ lý riêng, “Sắp tới có buổi đấu giá nào không?”
Lượng công việc mà thư ký Chu phải làm là nhiều hơn so với trợ lý Vương, bây giờ vẫn còn đang đi công tác ở Cảng Thành, đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ làm cho hắn sững sờ một chút, “Cuối tuần này ở Cảng Thành có một buổi đấu giá, nghe nói là muốn đấu giá một sợi dây chuyền đá quý tên là Nở Rộ.”
“Khoảng bao nhiêu thì mua được?”
“Dự tính khoảng 400 đến 500 vạn bảng Anh.”
“Mua nó cho tôi.”
Thời gian thư ký Chu đi theo Phó Lễ Hành dài hơn so trợ lý Vương nên đương nhiên biết, nếu Phó Lễ Hành muốn đấu giá châu báu thì hoặc là đưa cho mẹ, hoặc là đưa cho vợ. Hắn tính toán trong lòng rồi hỏi dò: “Tháng sau là sinh nhật của phu nhân, đây là quà sinh nhật của phu nhân sao ạ?”
“Ừ.”
Thư ký Chu nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn: “Phó tổng, vậy chiếc du thuyền hôm trước ngài bảo tôi đi xem…”
Chẳng lẽ du thuyền không phải là quà sinh nhật sao?
Phó Lễ Hành: “Thì sao?”
Thư ký Chu:…
Xin lỗi đã quấy rầy, thân phận như tôi không thể hiểu được việc kẻ có tiền tặng quà là phải tặng hai phần.
Nhưng đây có phải là minh chứng cho việc Phó tổng bắt đầu để ý đến phu nhân nhiều hơn không? Trước kia chuẩn bị quà sinh nhật cũng không thấy tỉ mỉ như thế.
***
Ngày hôm sau, thời điểm Đồng Vũ Vụ bị đồng hồ báo thức đánh thức thì phát hiện Phó Lễ Hành đã đi làm.
Cô vừa xuống lầu vừa nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay hắn có công việc quan trọng? Không phải bình thường đều khoảng 7 giờ mới rời giường sao, bây giờ mới có 7 giờ đã ra khỏi cửa rồi?
Trong lòng thầm nhủ bản thân không được được voi đòi tiên, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn lặng lẽ đi đến bàn ăn rồi nhìn thoáng một lượt quanh phòng bếp, phát hiện không có bữa sáng “tình yêu” thì bĩu môi. Còn tưởng rằng hôm qua hắn cảm động như vậy thì hôm nay sẽ sắn tay áo làm bữa sáng cho cô chớ.
1000 tệ trên cơ đã xài gần hết rồi, thời gian còn lại phải thắt lưng buộc bụng mà qua thôi.
Đồ còn lại trong tủ lạnh đủ cho cô ăn, nhưng nếu thêm Phó Lễ Hành thì cả hai đều phải đói. Không biết có phải hắn thật sự nghiện nấu ăn rồi hay không mà mỗi lần nấu cơm đều không xem xét tình hình thực tế. Tiêu xài xa hoa lãng phí y hệt như lúc mấy người dì Tôn còn ở đây vậy. Rõ ràng chỉ có hai người ăn cơm, lượng cơm cô ăn lại ít, vậy mà hắn còn muốn làm hai món thịt hai món rau… mỗi lần đều ăn không hết aa!
Theo kiểu như vậy thì nguyên liệu trước đó cô mua trong siêu thị cũng không nấu được mấy ngày.
Đồ phá của!
Ngay khi Đồng Vũ Vụ thừa dịp trong nhà không có người mà bùng phát cơn tức thì điện thoại di động của cô vang lên, là Lục Nhân Nhân gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp nói một tiếng “alo” thì đầu kia đã vang lên một trận lốp bốp: “Báo!! Vũ Vụ, cậu nhất định còn chưa biết, đến tớ cũng vừa mới nghe nói thôi. Vạn tiên sinh vậy mà viết di chúc xong xuôi cả rồi, mặc dù không phải là chuyện hiếm trong giới nhưng Vạn tiên sinh mới hơn 50 tuổi thôi đấy. À mà đây không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt là hầu hết mọi tài sản kê khai trong di chúc đều để lại cho Vạn Lâm Gia và Vạn phu nhân! Ông ấy chỉ cho Vạn Lê Như một căn biệt thự ở một vị trí hẻo lánh và một vài bất động sản không đáng giá, thậm chí ngay cả cổ tức của tập đoàn Vạn thị cũng không cho. Ước tính tổng giá trị gia tài cô ta được hưởng chỉ có mấy ngàn vạn* thôi. Rất đáng thương, thật sự là rất đáng thương ha ha.”
(* 1000 vạn tệ = 10 triệu tệ ~ 33 tỉ vnđ)
“Mà nghe nói Vạn Lê Như chỉ là con ngoài giá thú nên cô ta không được vào gia phả Vạn gia. Lúc đầu Vạn phu nhân có lòng muốn tìm cho cô ta một mối hôn sự, còn chuẩn bị tiệc sinh nhật gì đó nữa. Bây giờ đoán chừng đều bị ngâm nước nóng* hết rồi. Cậu nói đây có phải là do cô ta tự tìm đường chết không?! Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy cô ta sống không tốt thì tớ liền vui vẻ!”
(* ngâm nước nóng: hoãn vô thời hạn)
Nếu thường ngày thì Đồng Vũ Vụ nhất định sẽ đi theo tám chuyện với Lục Nhân Nhân, nhưng hôm nay cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Chỉ có thể cầm được mấy ngàn vạn tài sản là rất đáng thương sao? Vậy trong nguyên tác kia, cô chỉ cầm được mấy trăm vạn há chẳng phải là càng đáng thương hơn?
Lục Nhân Nhân cảm giác được Đồng Vũ Vụ không có hứng thú tám chuyện, cho là cô ngủ không ngon, cần phải nghỉ ngơi nên tùy tiện nói ra một lý do rồi cúp điện thoại. Sự thật là cô (LNN) không muốn ăn thức ăn cho chó* đâu.
(*đề cập đến việc thể hiện tình cảm giữa nam và nữ trước mặt những người không có bạn trai/gái, làm cho người ta ghen tị)
Đồng Vũ Vụ nằm dài trên ghế salon. Rất tốt, vài ví dụ xung quanh đều nói cho cô biết một khi cô bị Phó Lễ Hành ly hôn thì sẽ thảm đến cỡ nào.
Bị cạch ra khỏi vòng tròn danh viện cũng không tính là gì, nhưng nếu có một ngày cô bị những chị em thân cận hoặc thậm chí là Vạn Lê Như châm chọc khiêu khích, cô chắc chắn, nhất định sẽ xách dao đến gặp Phó Lễ Hành.
Đồng Vũ Vụ ngồi thẳng lên, nhìn thoáng qua thời gian. Bây giờ vẫn còn sớm, còn chưa được 10 giờ.
Cô có thể đi Phó thị đưa đồ ăn cho Phó Lễ Hành, buổi trưa hai người còn có thể cùng nhau ăn cơm trong phòng làm việc của hắn——
Đương nhiên, cơm nước xong xuôi cô cũng không tính tự giác đi về. Tìm lý do ở lại để dành một buổi chiều trong phòng nghỉ hoặc phòng làm việc của hắn. Đến giờ cơm tối thì có thể cùng nhau đi ăn ở bên ngoài, tạo thành một buổi hẹn hò hoàn mỹ. Quan trọng nhất chính là, ăn cơm ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ không do cô trả tiền.
Mà khoan đã… Sao giống cô có cảm giác như mình là một đứa cặn bã ăn bám mà không cần đánh đổi gì cả nhỉ?
Với trù nghệ của Đồng Vũ Vụ thì xào một món thôi cũng đã là quá sức chớ nói chi là nấu canh, cô không chút suy nghĩ mà bấm số điện thoại gọi cho mẹ Phó.
Đầu kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng thân thiết: “Vũ Vụ, có chuyện gì không con?”
“Mẹ, thật ra thì cũng không có việc gì, chỉ là con nghĩ đến khoảng thời gian này Lễ Hành làm việc đến rất muộn, thật sự là rất vất vả. Nên hôm nay con muốn đưa cơm trưa cho anh ấy, thuận tiện hầm một nồi súp để anh ấy bồi bổ thân thể.” Đồng Vũ Vụ đã sớm luyện thành bản lĩnh trợn mắt nói lời bịa đặt mà mặt không đỏ tim không loạn, “Hôm nay con đã dậy rất sớm để nấu nhưng kết quả là đều thất bại. Nên con muốn gọi hỏi dì Tôn cách nấu súp.”
Mẹ Phó nhìn thời gian, đã 10 giờ, cách thời gian cơm trưa chỉ có hai giờ. Vũ Vụ chưa từng xuống bếp, nếu bây giờ hầm súp thì lúc nào có thể ăn tới miệng?
“Hầm súp cũng không phải là kỹ năng trong thời gian ngắn là có thể học được. Như vậy đi, bây giờ mẹ bảo phòng bếp hầm súp, lại làm thêm vài món, làm xong thì cho lái xe đưa qua cho con, con thấy có được không?”
“Vậy thì tốt quá. Mẹ không biết đâu, hôm qua Lễ Hành nói muốn ăn hải sản, con cố ý đi ra ngoài mua, kết quả hải sản mua về hình như không được tươi, nên trong lòng con rất khó chịu. Bình thường anh ấy làm việc mệt mỏi như vậy, nói không chừng mấy ngày nay ăn cũng không ngon miệng.”
Mẹ Phó suy nghĩ một lát liền nói: “Vừa vặn hôm qua có người bạn gởi tới cho mẹ một thùng hải sản bằng đường hàng không, mẹ và ba cũng không thích ăn, đợi chút nữa cho lái xe đưa qua hết cho tụi con.”
…
…
Khi Đồng Vũ Vụ đứng ở cửa nhìn lái xe bê từng thùng từng thùng ra khỏi cốp xe thì đột nhiên ý thức được, tuổi cô còn trẻ, không hiểu được tình thương của một người mẹ dành cho con cái lớn đến bao nhiêu.
Đã nói chỉ là vài món ăn, súp với thêm ít hải sản, nhưng gộp lại thì đâu chỉ là một thùng?
Chỉ riêng hải sản thôi đã có hai thùng, càng đừng nói đến nguyên liệu nấu ăn khác và hoa quả. Tủ lạnh vốn có chút trống lập tức bị nhét đến đầy, gần như không còn một kẽ hở nào. Đồng Vũ Vụ đứng trước tủ lạnh với vẻ mặt hài lòng, cô cảm nhận được niềm vui của việc tích trữ đồ.
Tiếp theo – – cô sẽ không cần phải khổ sở vì chuyện đi chợ, phải không?
Mẹ chồng thật tốt, đàn ông là thiên địch của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ, mẹ chồng thật thật là tri kỉ!
Đồ ăn mẹ Phó đưa tới rất phong phú, đủ ba món thịt, hai món rau và súp. Đồng Vũ Vụ đã gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành trước đó, được hắn đồng ý liền đem theo mấy hộp cơm đi Phó thị.
Từ trên xe bước xuống thì đã thấy trợ lý Vương đang chờ đợi ở một bên, nhanh tay tới cầm hộp cơm trong tay cô, thể hiện xuất sắc vai trò của một nhân viên khuân vác.
Lúc đi vào cửa thang máy thì vừa vặn đụng phải thư ký phiên dịch của Phó Lễ Hành, Ngải Đạt.
Phó Lễ Hành có tới mấy người thư ký, mỗi người đảm nhận mỗi công việc khác nhau. Đồng Vũ Vụ đều đã gặp qua bọn họ, bên trong cô nhìn không thấu, nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài thì bọn họ đều là người có năng lực, lại an phận thủ thường.
Bụng của Ngải Đạt rất lớn. Đồng Vũ Vụ đã hơn mấy tháng không gặp cô ấy, lần trước gặp thì thấy bụng của cô ấy vẫn bằng phẳng, mặc tây trang đi giày cao gót. Hôm nay gặp lại thì lại là một thân quần áo bà bầu, mang giày bệt, mặt thì hầu như không trang điểm. So sánh với trước đây thì khác nhau một trời một vực, làm cô xém chút không nhận ra.
“Cô mang thai mấy tháng rồi a?”
Ba người đi vào thang máy, trợ lý Vương rất tự giác đứng ở trong góc, nhường càng nhiều không gian càng tốt cho hai người phụ nữ trò chuyện.
Ngải Đạt một tay vịn eo, toàn thân tản ra ánh sáng của một người sắp làm mẹ, “Tám tháng.”
“Lần trước đến không gặp được cô, tôi còn có chút buồn đấy.”
“Phu nhân, ngày đó trùng hợp là ngày đi khám thai, quần tới quần lui đến trưa mới xong.” Ngải Đạt nghĩ nghĩ rồi nói, “Tháng sau tôi chuẩn bị nghỉ đẻ, bộ phận nhân sự bên kia đã sắp xếp người mới, sẽ tạm thời tiếp nhận công việc của tôi.”
Lại muốn sắp xếp người mới? Nếu là trước kia thì Đồng Vũ Vụ có thể sẽ có cảm giác nguy hiểm, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không. Đoạn thời gian trước, tuy cô từng nghĩ Phó Lễ Hành có tình nhân ở bên ngoài nhưng chưa bao giờ nghi ngờ hắn sẽ vụng trộm với cấp dưới. Bởi vì Phó Lễ Hành là người công và tư rõ ràng, trong chuyện công việc rất có nguyên tắc. Loại tình tiết như bá đạo tổng tài và thư ký nhỏ xinh xắn, xảy ra ở trên người ai chứ không bao giờ xảy ra trên người hắn. Cô có thể lấy cái đầu trên cổ để đảm bảo!
Ngải Đạt thấy sắc mặt Đồng Vũ Vụ không có chút gợn sóng thì trong lòng rất hâm mộ.
Người phụ nữ tự tin chân chính là như vậy đi. Cô còn nhớ rõ trước kia một vị thư ký tiền bối, dáng dấp rất xinh đẹp, năng lực làm việc cũng rất mạnh. Nhưng khi Phó tổng vừa tiếp nhận công ty thì thư ký này liền nổi lên tâm tư khác, không bao lâu sau liền bị sa thải.
Thời gian đó, mặc dù Phó tổng vừa mới tiếp quản công ty nhưng phần lớn thời gian đều là đi công tác nước ngoài, nhân viên trong công ty không rõ lắm về phương pháp điều hành của ông chủ mới, vài nam nhân viên còn bí mật thảo luận, nội dung phản cảm, nói gì mà làm cả một đêm không ngủ, rồi gì mà đang bao nuôi một tiểu tam nhìn không tệ.
Cho đến ba năm trước đây, Phó phu nhân lấy thân phận vị hôn thê đi theo Phó tổng tham gia tiệc cuối năm của công ty, rất nhiều nhân viên đều là lần đầu tiên nhìn thấy cô, ai mà không kinh diễm?
Châu ngọc trước mắt, Phó tổng có điên mới coi trọng gạch ngói tầm thường.
“Mang thai có phải rất vất vả không?” Đồng Vũ Vụ nhìn cái bụng phồng lên rất lớn của Ngải Đạt mà hãi hùng.
Ngải Đạt bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy. Phu nhân, ngài có biết có biết bác sĩ nào nổi tiếng trong lĩnh vực thẩm mỹ có thể loại bỏ vết rạn da do mang thai không?”
“Rạn da do mang thai?” Đồng Vũ Vụ tìm tòi trong đầu một chút, “Tôi không có ấn tượng với bác sĩ nào như vậy cả, cô bị làm sao à?”
“Từ tháng trước, bụng tôi bắt đầu ngứa, mát xa bằng dầu dừa cũng vô dụng, bây giờ bụng tôi trông giống y như vỏ dưa hấu ấy, làm tôi lo muốn chết. Sau khi mang thai, tôi cũng cố gắng khống chế thể trọng, chỉ cần hôm nay ăn nhiều một chút xíu thì ngày mai liền tăng thêm hai cân.”
Ngải Đạt vốn còn muốn nói tới vài biến hóa khác trên cơ thể thì đột nhiên nhìn thấy hình ảnh trợ lý Vương đang đứng như trời trồng phản chiếu qua vách kim loại trong thang máy, nên chỉ có thể kìm lời muốn nói lại.
Đồng Vũ Vụ nhớ lại vẻ ngoài của vỏ dưa hấu, lại nghĩ đến vùng bụng dưới bằng phẳng bóng loáng của mình, lập tức mất đi hơn phân nửa hứng thú với loại chuyện mang thai sinh con.
Vì sao không phải là đàn ông mang thai sinh con chứ?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Xem bình luận, Vũ Vụ có thêm một cái xưng hô, nước nước, tốt có tài 2333
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, về sau muốn cầm tú hoa châm đâm kế sinh vật dụng cũng không phải là mưa bụi hhhh
Khác, mới tới thư ký không phải cực phẩm, cũng không phải nguyên nữ chính
Hi vọng bình luận có thể nhiều hơn, đưa một trăm cái tiểu hồng bao, xông vịt!
Đồng Vũ Vụ chưa bao giờ nghĩ là có một ngày mình lại vì một cân tôm hùm giá hơn 200 tệ mà rơi lệ.
Trước khi trở thành Phó phu nhân, người bên ngoài xem cô như một cô gái không người yêu thương che chở, giống như bắp cải trắng nhỏ trong bài đồng dao của Hà Bắc*. Nhưng xét về phương diện vật chất thì cô chưa từng chịu khổ, tháng nào bác cả cũng đúng giờ gởi tiền vào thẻ cho cô. Cuộc sống của cô có lẽ có chút kém hơn những đại tiểu thư ngoài kia, nhưng so với những người bình thường trong gia đình trung lưu thì tốt hơn rất nhiều.
(*Hà Bắc: một tỉnh phía Bắc gần Bắc Kinh TQ. Bài hát ‘Bắp Cải Nhỏ’ miêu tả nỗi buồn và sự mất mác sâu sắc của một cô bé ngây thơ sinh ra trong một gia đình nghèo, bị mất mẹ, bị bạo hành, không nơi nương tựa.)
Đại khái chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo đấy.
Sau khi trở thành Phó phu nhân, đến cả một tờ hoá đơn hơn trăm vạn cũng không thể làm cô chùn tay. Vậy mà bây giờ lại chỉ vì gần 200 tệ một cân tôm hùm lại khiến cô chần chừ do dự, nói ra ai tin?
Cuộc sống này quá khó khăn.
Ngay khi cô đang không biết nên đi hay nên ở thì nghe được hai bác gái bên cạnh vừa lựa sò lụa vừa nói chuyện phiếm ——
“Bà nói xem, không biết con dâu tôi nghĩ thế nào nữa, rõ ràng quầy hải sản ở chợ bán thức ăn Minh Minh vừa tươi vừa rẻ, vậy mà nó cứ một hai muốn tôi phải đến siêu thị mua. Tôi muốn lén đi chợ mua cũng không được, về nhà nó còn muốn kiểm tra hoá đơn. Thật là muốn điên mà.”
“Quầy hải sản ở chợ Minh Minh rất rẻ à? Tôi chỉ biết là thức ăn bên đó rất tươi thôi. Bà nhìn đống sò lụa này mà xem, chết nhiều hơn sống, làm sao mà ăn a!”
“Rẻ thật mà, đồng hương của tôi từng dẫn tôi đi một lần, sò lụa này chỉ 60 mấy tệ một cân thôi! Không phải nói chứ, tôm hùm mà bà mua ở chỗ khác thì ít nhất cũng phải 300 một con. Còn ở đó thì chỉ cần khoảng 200 là mua được rồi, rẻ hơn nhiều lắm. Tôi thích đi chợ mua thức ăn hơn, vừa rẻ vừa tươi, người trẻ bây giờ dùng tiền. . .!”
“Lời này của bà tôi thấy đúng a. Trước đó tôi đi chợ mua trái cây, một thùng anh đào gần mười mấy hai mươi cân mà chỉ có hơn 400 tệ. Chừng đó mà vào siêu thị mua thì một cân phải hơn 90 tệ. Không khác gì ăn cướp!”
Trước đây, Đồng Vũ Vụ hiếm khi hứng thú với loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, cho dù thỉnh thoảng nghe thấy người qua đường nói chuyện thì cô cũng không để ý, sợ dính dáng tới loại tục khí này. Ấy vậy mà hôm nay cô lại vểnh tai lên nghe cẩn thận. Nói thật thì cô động tâm rồi, rất động tâm là đằng khác.
Nếu như tôm hùm ở chợ bán thức ăn bên kia chỉ cần gần 200 tệ một con thì tính ra, với hạn mức 300 kia cô còn có thể mua thêm một con cá mú nhỏ, một ít tôm he Nhật, và một con tôm hùm. Tất cả đều cho tên đàn ông thối Phó Lễ Hành ăn đi, cô có thể ăn ít một chút cũng được.
Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Vụ chậm rãi dời bước đến bên người hai bác gái. Cô cũng muốn bày ra một dáng vẻ ung dung nhưng khi ngửi được loại mùi tanh kia thì hận không thể nhượng bộ lui binh.
“Dì à, xin hỏi . . .” thanh âm Đồng Vũ Vụ tương đối ngọt, trên mặt lại tràn đầy tươi cười, khách khí nói, “Chợ bán thức ăn dì nói là ở đâu vậy ạ?”
Hai bác gái cùng nhau quay đầu, nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp thì đều sửng sốt một chút.
Đồng Vũ Vụ vội vàng nói: “Mẹ chồng của cháu thích ăn hải sản, nhưng ở đây lại không được tươi. Lão nhân gia hiếm khi mở miệng một lần nên cháu muốn để cho bà ấy ăn thật vui vẻ. Dì có thể nói cho cháu cái chợ bán thức ăn kia ở nơi nào không?”
Hai cái bác gái đều là từ dưới quê lên Yên kinh để trông cháu giúp con trai. Bình thường ở nhà hay xảy ra chút xích mích với con dâu, lúc này nghe thấy cô gái xinh đẹp này nói như vậy thì không hề đề phòng, vô cùng nhiệt tình và thành thật nói địa chỉ của chợ bán thức ăn cho Đồng Vũ Vụ nghe.
“Cô gái à, cháu thật đúng là hiếu thuận, đối với mẹ chồng để ý như vậy. Nào giống với đứa con dâu kia của bác, ngày nào không đưa sắc mặt cho bác nhìn là tốt rồi!”
Đồng Vũ Vụ cười cười, nhớ kỹ địa chỉ của chợ bán thức ăn kia, rồi ngẩng đầu nói: “Lão nhân gia nóng lòng muốn có cháu, cháu cùng chồng lại theo lối sống DINK*, sợ lão nhân gia không chịu được nên đành phải để ý bà ấy nhiều hơn một chút, hy vọng sau này khi nói ra sẽ không khiến bà quá tức giận.”
(*DINK – Dual Income, No Kids: ‘Thu nhập kép, không có con’ là một cụm từ tiếng lóng cho một hộ gia đình có hai thu nhập và không có con. Các cặp vợ chồng sống trong một gia đình DINK thường có thu nhập khả dụng hơn vì họ không có các chi phí gia tăng đi kèm với trẻ em.)
Hai bác gái hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng nói: “Không muốn hài tử cũng không tốt lắm đâu. Về sau già rồi sẽ không có người để dựa vào.”
“Điều kiện kinh tế không cho phép nha.” Đồng Vũ Vụ thấp giọng nói, “Chồng cháu nói nuôi một mình cháu thôi đã khó. Sau khi kết hôn cháu cũng không đi làm, chỉ có một mình anh ấy đi làm nuôi gia đình, mà nuôi trẻ con lại tốn rất nhiều tiền.” Nói rồi cô đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Dì à, thật ngại quá, cháu còn phải vội đi mua hải sản. Cháu đi trước, cám ơn hai dì.” (TY: xạo đi, nuôi 10 người như bà cũng dư sức.)
Chờ dáng vẻ ưu nhã của Đồng Vũ Vụ đi khuất, hai bác gái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết thế nào, vậy mà. . . cảm thấy một tia an ủi.
Thật là thông cảm cho mẹ chồng của cô gái đó. Đây là tạo cái nghiệp gì a! Ngay cả cháu cũng không có mà ôm!
Suy nghĩ lại thì chí ít con dâu nhà mình cũng không nói là không muốn có con, mỗi ngày còn đi làm việc kiếm tiền giúp đỡ nuôi gia đình. . . Hình như như vậy là tốt lắm rồi nhỉ?
***
Đồng Vũ Vụ lái xe theo hướng dẫn của GPS đến chợ bán thức ăn mà bác gái vừa nãy nói. Khu vực này hình như là một phần của khu phố cổ, hai bên đường phố có chỗ đậu xe, nếu đến đây vào ngày cuối tuần thì nhất định sẽ không tìm được chỗ đậu xe. May mà hôm này là ngày đi làm, Đồng Vũ Vụ phải hao không biết bao nhiêu sức lực mới tìm được một chỗ đậu xe tạm thời. Cô rất ít khi đến phố cổ, nhà đã cũ, đường cũng hẹp, lại còn đông người. Nếu không phải vì để hoàn thành nhiệm vụ thì cô còn không đặt chân đến đây chứ đừng nói là đi chợ.
Cô đứng tại cửa ra vào của chợ bán thức ăn, do dự lại chần chờ, không ngừng đấu tranh tâm lý ——
Tên đàn ông thối Phó Lễ Hành tuyệt đối không nghĩ ra cô vì hắn mà phải chịu ủy khuất đến thế nào!
Nếu như hắn biết rồi mà vẫn còn muốn ly hôn với cô, vậy thì hắn chính là tên đàn ông cặn bã nhất nhất nhất từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay!
Đồng Vũ Vụ không biết là trong lúc mình đấu tranh tâm lý thì cũng là lúc Chu Trì đến khu phố cổ để theo dõi việc phá dỡ và di dời, tình cờ lái xe ngang qua chợ và nhìn thấy cô.
Đồng Vũ Vụ quả thực là kiểu người tỏa sáng giữa đám đông.
Một người đàn ông ngay thẳng và trung thực, không bao giờ nhòm ngó vợ bạn như Chu Trì, mà còn có thể nhìn thấy cô đang đứng bên lề đường trong khi lái xe, thì cũng đủ chứng minh rằng vẻ ngoài và khí chất của Đồng Vũ Vụ nổi bật như thế nào.
Hắn đang lái xe nên không có ý định dừng lại. Chờ sau khi hắn phản ứng lại thì hắn đã đi qua cái ngã tư kia rồi. Hắn suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra bấm gọi cho bạn tốt Phó Lễ Hành.
“Lão Phó, hình như tôi vừa nhìn thấy vợ cậu. Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cô ấy lại lui tới trong chợ bán thức ăn? Là trải nghiệm cuộc sống à?” Đại não của Chu Trì đột nhiên mở ra, “Hay là cô ấy cũng giống như vợ của Tôn nhị, lên cái chương trình giải trí gì đó?”
Phó Lễ Hành đang chăm chú vào công việc, nghe vậy im lặng một lát, “Hẳn là không phải.”
Phó gia là một gia tộc giàu đi theo tư tưởng truyền thống, mặc dù bây giờ có vài người trẻ xuất thân từ những gia tộc giàu có ở Yến kinh và Cảng thành chen chân vào giới giải trí để thử vận, nhưng những trưởng bối trong gia tộc lại vô cùng phản cảm loại chuyện này. Nếu như Đồng Vũ Vụ muốn tham gia chương trình giải trí gì đó, thì không thể không nói qua với trưởng bối trong nhà.
“Tôi cũng đoán thế. Nhưng mà khi không vợ cậu lại đi chợ bán thức ăn làm gì?”
Phó Lễ Hành nhéo nhéo mũi, “Tôi không biết, nhưng cái này cũng không phải chuyện cần cậu quan tâm.”
“. . .”
Đồng Vũ Vụ đi vào chợ bán thức ăn, trời gần tối rồi nên rất nhiều quầy hàng đã bắt đầu đóng cửa. Cô nghĩ có phải cô đến muộn rồi không, nếu như quầy hải sản cũng đóng cửa thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải là cô đi một chuyến uổng công rồi?!
Ôm ý nghĩ như vậy, cô dò dẫm hỏi đường rồi đi tới chỗ bán hải sản .
Ông chủ quầy hàng hải sản là một người đàn ông trung niên, đang cầm máy tính tính toán sổ sách thì nghe được tiếng động, đầu cũng không ngẩng, “Sắp đóng cửa, muốn mua cái gì?”
“Còn tôm hùm không?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi, quần áo gọn gàng, tướng mạo xinh đẹp thì vô thức nhíu mày.
Vừa nhìn liền biết người này không thường xuyên đi mua thức ăn. Đây là loại khách hàng hắn sợ thứ hai, hỏi lung tung cho đã xong rồi cái gì cũng không mua. Còn loại khách hàng mà hắn sợ nhất chình là những cô gái chi tiêu tiết kiệm, mua 30 tệ hải sản còn muốn xin thêm ít tôm. . .
“Còn. Sắp đóng cửa nên tôi tính rẻ cho cô, 158 tệ một cân.”
Ánh mắt Đồng Vũ Vụ sáng lên: “Được! Ông chủ, chọn cho tôi một con tôm hùm khoảng một cân, cám ơn.”
158 tệ, hời rồi, không uổng công cô chạy từ xa tới đây mua hải sản!
“Được.” Ông chủ rất có kinh nghiệm, vài phút sau đã giúp cô chọn một con tôm hùm vừa vặn hơn một cân mốt, “210 tệ, lấy cô 200 thôi.”
Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới ông chủ sẽ tri kỷ như vậy, thế mà còn bớt cho cô số lẻ!
Mặc dù con tôm hùm này nhỏ hơn so với trong siêu thị, nhưng mà không sao, chỉ cần là tôm hùm là được. Nếu Phó Lễ Hành có hỏi tới thì cô liền nói là cô bị người ta hố ~
“Ông chủ, giúp tôi chọn một con cá mú nhỏ nhỏ chút, thêm khoảng nửa cân tôm he Nhật. Cám ơn nha.”
Cuối cùng khi tính tiền, ông chủ tuy ít nói nhưng lại rất hào phóng, 360 tệ mà hắn chỉ lấy 330 tệ, suýt chút nữa là vượt qua hạn mức rồi. Một bữa cơm này thôi đã tiêu tốn hơn 300 tệ, thật sự là xa xỉ, Đồng Vũ Vụ nghĩ như vậy. Phó Lễ Hành không hổ là nhà tư bản trong các nhà tư bản. Quá áp bức!
Đồng Vũ Vụ thật vui vẻ xách theo mấy cái túi về nhà, không khéo chính là khu chợ bán thức ăn này cách khu biệt thự Tùng Cảnh rất xa, cộng thêm việc cô đi siêu thị, rồi từ siêu thị đến chợ bán thức ăn đã lãng phí không ít thời gian, đến khi cô về đến nhà thì phát hiện Phó Lễ Hành đã ở nhà rồi. Cô chấn kinh, cầm điện thoại di động lên xem thì thấy đã 6 giờ. Hắn, hắn tại sao lại không tan tầm muộn như thường ngày vậy! Bình thường không phải đều phải gần 7 giờ mới về sao!
“Hôm nay sao anh lại tan tầm sớm vậy?” Dù trong lòng có điên cuồng thế nào thì cô vẫn phải giả bộ kinh ngạc, thay giày xong rồi chạy lon ton đến bên cạnh hắn, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Phó Lễ Hành chậm rãi dời xuống, nhìn cái túi cô đang cầm trong tay. Chẳng lẽ cô thật sự đi chợ bán thức ăn?
Hắn không phải là một người thích suy đoán, hơn nữa đây cũng không phải là loại chuyện gì lớn lao, liền trực tiếp trầm giọng hỏi: “Hôm nay em đi chợ bán thức ăn sao? Một người bạn của tôi nói là nhìn thấy em ở đó.”
? ?
? ? ?
Cái gì? ? Có người quen thấy cô đi chợ bán thức ăn rồi à? A a a tại sao lại bị người quen nhìn thấy chứ?! Sau này làm sao cô có thể giữ vững hình tượng một quý phu nhân ưu nhã được nữa.
Nội tâm Đồng Vũ Vụ tràn ra không biết bao nhiêu dấu hỏi cùng dấu chấm than. Nhưng cô là một người tương đối nhanh trí, rất nhanh đã suy nghĩ thông suốt. Đối với cô thì đây có lẽ là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Thứ nhất, cô muốn để hắn thấy cô đã phải vất vả, phải chịu uỷ khuất to lớn đến thế nào. Tốt nhất là để cho Phó Lễ Hành phải bỏ đi ý muốn chọn món mỗi bữa cơm. Như vậy là có thể đem những khó khăn giống như hôm nay bóp chết từ trong trứng nước.
“Em, em. . .” Đồng Vũ Vụ dáng vẻ luống cuống, giọng nói cũng nhỏ xuống, ủ rũ giống như một đứa trẻ làm sai, “Em nghĩ anh khó có khi thích ăn cái gì đó nên muốn để anh ăn ngon miệng hơn một chút. Lúc đầu em có đi siêu thị, nhưng tôm hùm trong siêu thị đều nửa sống nửa chết, không tươi chút nào. Trùng hợp có bác gái nói là quầy tôm hùm trong chợ bán hải sản vừa bự lại vừa tươi, em, em liền đi.”
Phó Lễ Hành ngơ ngẩn. Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, nhìn ra được lúc này cô đang rất quẫn bách, cũng rất cẩn thận.
Là bởi vì hắn nói muốn ăn hải sản cho nên cô mới đi chợ để mua hải sản tươi sao?
Đồng Vũ Vụ cúi thấp đầu.
Thứ hai, cô muốn nhân cơ hội lừa tình, à không phải, là làm ra vẻ một phen. Khống chế tốt mức độ để Phó Lễ Hành phải cảm động vì cô.
“Em cũng không biết nên đi đâu để mua hải sản. Từ trước đến nay em chưa bao giờ đi chợ mua đồ ăn nên không có kinh nghiệm. . . Hình như em không làm được chuyện gì ra hồn cả.” Đồng Vũ Vụ một bên cúi đầu ủ dột một bên nói, “Chợ bán thức ăn nhiều người qua lại, em xém chút bị người ta chen lấn đẩy ngã. Đến lúc chọn tôm hùm thì ngón tay còn bị nó kẹp.”
Phó Lễ Hành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng lúc cô vừa mới vào cửa vẫn còn rất vui vẻ, sao lúc này lại giống như muốn khóc rồi.
Hắn chỉ là muốn biết cô đi chợ bán thức ăn làm cái gì mà thôi, cũng không có ý trách cứ cô.
Khi nghe được cô nói những lời này, tâm tình của hắn rất phức tạp, giống như trong lòng có cái gì đó nhẹ nhàng phất qua. Cái loại cảm giác này, hắn không cách nào diễn tả được.
Cái loại tâm tình này thôi thúc hắn cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”