Cuộc sống này thật không dễ dàng, Khải Khải thở dài~
Tưởng Khải thề, nếu như một màn hôm nay bị người ngoài thấy được rồi truyền ra, hắn nhất định sẽ bị cha già nhà mình đánh đến tàn phế, ngay cả tự đi vệ sinh cũng không được.
Hắn thật sự quá khó khăn, quá khó khăn. Tại sao lại một hai lôi kéo Tần Dịch đến đây ăn lẩu cho bằng được chứ? Mặc dù Phó Lễ Hành chưa nói gì, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn bọn họ, nhưng đều là đàn ông, hắn mẫn cảm phát hiện được Phó Lễ Hành không vui!
Cái này cũng dễ hiểu thôi. Nếu như tương lai hắn kết hôn, thật vất vả mới có thể trải qua thế giới hai người với cô vợ nhỏ, kết quả lại đụng phải bạn trai cũ cứ nhớ mãi không quên của vợ . . .
Hắn là người nóng nảy, chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã muốn đánh nhau rồi. Phó Lễ Hành đúng là giỏi nhịn. Không, không phải, tại người ta giỏi kiềm chế chứ người bình thường ai chịu nổi.
Hoàn khố đệ tử* Tưởng Khải đột nhiên hiểu vì sao cha già cùng ông nội nhà mình lại xem trọng Phó Lễ Hành như vậy.
Tính tình như vậy mới có thể làm nên đại sự!
“Cái kia, Phó tổng, Vũ Vụ, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Tưởng Khải nắm chặt tay Tần Dịch, nặn ra một nụ cười xin lỗi, “A Dịch, chúng ta còn có việc đó, không nên quấy rầy Vũ Vụ và chồng cô ấy chứ!”
Đồng Vũ Vụ rất đồng ý với câu nói này.
Có một người yêu cũ như thế này, một là cô chết, hai là đối phương chết! Chứ cứ hai ba ngày lại gặp một lần, ai mà chịu được a a a.
Đi nhanh lên đi!
Quãng đời còn lại cũng đừng gặp nữa!
Phó Lễ Hành ngồi đối diện cô, cô thật rất muốn coi hai môn thần đang đứng bên cạnh này là không khí. Nhưng nếu cô càng cố thể hiện thì càng chứng tỏ là trong lòng cô đang vô cùng bất an. Cô tự nhiên mỉm cười với Tưởng Khải, ánh mắt thì rơi trên người Tần Dịch, “Ừ, lần sau trò chuyện tiếp.”
Không bao giờ có lần sau đâu.
Đây rõ ràng là mở miệng đuổi khách, Tưởng Khải cảm thấy hắn không thể để cho Đồng Vũ Vụ khó xử, liền dùng sức nắm chặt cánh tay Tần Dịch, mang đậm ý tứ cảnh cáo.
Thừa dịp Phó Lễ Hành không nhìn thấy, phải tranh thủ thời gian mà chạy đi tìm một chỗ nào đó thôi. Hắn không muốn tiếp tục ở cạnh Tần Dịch để làm bia đỡ đạn đâu.
Tần Dịch thu lại tầm mắt, cười tự giễu một tiếng, nhìn Đồng Vũ Vụ một cái rồi đi theo Tưởng Khải.
Hắn cảm thấy hốc mắt cay cay.
Cô kết hôn đã hai năm, nhưng ký ức của hắn vẫn cố chấp dừng lại ở quá khứ, cố ý bịt tai không nghe, cũng không dám nghĩ về sự thật đó.
Tưởng Khải kéo Tần Dịch đi đến phòng khách đóng cửa lại, giọng nói khó chịu phàn nàn: “May mắn lúc nãy không gặp người quen, nếu không, lỡ đụng phải người miệng rộng, mấy tháng tới của tôi chắc chắn sẽ phải ở trong nhà mà dưỡng thương đó. A Dịch, cậu nghĩ thoáng một chút đi.”
Nghĩ thoáng một chút?
Tần Dịch im lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hộp khăn ăn trên bàn.
Tưởng Khải ngồi xuống phía đối diện, thấy anh em tốt của mình như vậy, trong lòng của hắn cũng không thoải mái.
“A Dịch, không phải cậu rất thích Vũ Vụ sao?” Tưởng Khải liếc nhìn hắn, nói một cách nghiêm túc: “Nếu đã thích, không phải nên hi vọng cho cô ấy có một cuộc sống tốt hơn sao?”
Hắn có thể thốt ra loại lời nói chua chát này, chẳng phải vì hai người là anh em lớn lên cùng nhau hay sao?
“Hai người các cậu căn bản không có khả năng. Nếu đã không thể làm bạn thì dứt khoát quên đi. Từ nay về sau, hãy cứ xem nhau như người xa lạ.”
Tần Dịch ngẩng đầu lên, Tưởng Khải kinh ngạc vì khóe mắt của hắn ửng đỏ, ánh mắt ghen tị đến vặn vẹo.
“A Dịch?”
Tần Dịch buông thõng đôi mắt: “Tại sao không thể.”
“Mẹ nó!” Tưởng Khải sắp điên rồi, “Cậu không thể! Nếu Vũ Vụ là bạn gái của Phó Lễ Hành thì tôi còn có thể hiểu được ý nghĩ này của cậu. Nhưng hai người bọn họ đã kết hôn rồi, con mẹ nó, nếu cậu cứ muốn chen ngang vào giữa hai người bọn họ, cậu nghĩ gia nghiệp của Tần gia đủ vững mạnh hay sao?”
Sĩ khả sát nhi bất khả nhục*.
Tất nhiên, trên đời này vẫn còn rất nhiều người không để ý đến chuyện như thế này. Nhưng Tưởng Khải cảm thấy, người có địa vị cao như Phó Lễ Hành, có mấy ai sẽ bỏ qua cho người dám ngấp nghé vợ mình?
Tần Dịch không nói gì.
Tất nhiên là hắn hiểu. Cho dù hắn có lấy toàn bộ Tần gia ra đổi, cô cũng sẽ không quay về.
Tưởng Khải cảm thấy đầu óc của Tần Dịch là bị cửa kẹp cho hư rồi. Hắn gấp đến độ đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Dịch, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Cậu điên rồi có phải không, Cậu có biết đó là ai không? Là Phó Lễ Hành đấy. Cậu còn dám coi người người ta là quả hồng mềm. Vừa rồi nếu không phải tôi chen ngang, cậu tính nhìn chằm chằm Vũ Vụ mãi như thế sao. Cậu coi hắn là người chết à, cẩn thận hắn chỉnh cậu đến đầu rơi máu chảy cậu cũng không biết!”
Mặc dù bình thường Tưởng Khải luôn cà lơ phất phơ, nhưng một khi gặp chuyện hắn vẫn rất sáng suốt. Hắn cảm thấy Tần Dịch không là loại người vì hồng nhan mà mất đi lý trí. Huống chi, hồng nhan này cũng đã kết hôn rồi.
Thấy Tần Dịch uống rượu, Tưởng Khải cũng không ngăn cản.
Hắn chỉ dám oán thầm, nếu đã yêu đến mức độ này, sao lúc trước không liều mạng giữ lại. Coi Vũ Vụ là hòn vọng phu sao, chỉ biết đứng im một chỗ chờ cậu.
Mấy năm nay, tửu lượng của Tần Dịch tiến bộ không ít, Tưởng Khải liều mình bồi quân tử, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Tần Dịch thấy vậy thì đứng dậy, gọi lái xe đến đón Tưởng Khải, sau đó hắn cũng gọi tìm một người lái xe hộ. Lái xe là một người trung niên trầm mặc ít nói. Tần Dịch nói địa chỉ cho đối phương xong thì ngồi ở ghế phía sau nghỉ ngơi. Trong đầu hắn rất loạn, một lát là dấu hôn trên xương quai xanh của cô, một lát là hình ảnh pháo hoa đêm giao thừa mà hai người đã từng cùng nhau trải qua.
Bây giờ hắn không thể phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là quá khứ.
Hắn mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, vô thức nói: “Dừng lại một chút!”
Lái xe chỉ là người chở thuê, khách hàng nói cái gì thì chính là cái đó. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trong bãi đậu xe của một công viên. Tần Dịch đẩy cửa xuống xe, lái xe cũng không nói gì, hắn biết vị khách hàng này uống quá nhiều, có lẽ muốn tìm chỗ nào đó để nôn. Chiếc xe sang trọng kiểu này, giá tiền phải hơn một trăm vạn, nếu nôn ra trong xe cũng không tốt.
Nơi này là một công viên ở gần bờ hồ. Công viên này tương đối cũ, mọi người ở Yến kinh đều biết đến.
Tần Dịch vừa xuống xe, hồi ức liền đập vào đầu. Khi đó, bọn họ còn chưa ở cùng một chỗ, có một lần bọn họ tình cờ đi ngang qua đây, cô nói muốn đi chèo thuyền, hai người liền thuê một cái thuyền con vịt nhìn rất ngố. Hắn rất khẩn trương, không biết nên nói cái gì, đem mấy câu chuyện cười đã học thuộc làu làu kể cho cô nghe. Thấy cô bị chọc lộ ra nụ cười nhẹ, trong lòng của hắn vừa thỏa mãn, lại vừa vui sướng.
Đầu óc một mảnh hỗn độn, Tần Dịch vịn vào cột điện bên đường, khom lưng muốn ói.
Tâm trạng của Liễu Vân Khê hôm nay rất không tốt. Một mặt là vì gánh nặng gia đình đè nặng lên người cô, một mặt khác là do cô không biết mình đã làm sai điều gì, đang yên đang lành thì quản lý gọi cô lại phát lương, còn bảo là không cần tới làm nữa.
Cô siết chặt nắm đấm, hỏi quản lý có phải cô làm không tốt chỗ nào hay không, quản lý chỉ ý vị thâm trường nhìn cô một cái, một chữ cũng không nói.
Đang lúc cô từ công viên đi ra, lơ đãng nhìn thấy có một người đang đứng bên cột điện. Lúc đầu chỉ nghĩ là người qua đường, sau đó lại phát hiện đó là người đã cứu cô ở quán bar!
Ngày đó cô rất muốn cảm ơn hắn, chỉ là hình như hắn có chuyện phiền muộn, tâm tình không tốt, giúp cô xong liền đi. Hắn là người tốt. Nghĩ đến đây, Liễu Vân Khê thử đi tới thăm dò, cẩn thận từng li từng tí nói: “Anh à, anh có ổn không? Có cần tôi giúp không?”
Tần Dịch bị làm phiền, chuẩn bị nghiêng đầu đuổi đi thì lại thấy được gương mặt của người đang nói chuyện.
Có lẽ là do rượu, hoặc là do thiếu ánh sáng, trong nháy mắt, hắn coi người này thành Đồng Vũ Vụ.
Mặc dù bây giờ trong lòng hắn rất rõ ràng đây không phải là cô, nhưng hắn lại khó chịu không muốn thừa nhận. Đủ loại cảm xúc dồn nén bỗng nhiên được giải toả, hắn không hề nghĩ ngợi liền ôm lấy người nọ.
Liễu Vân Khê ngơ ngẩn, đang muốn giãy dụa đẩy hắn ra thì nghe được giọng điệu đau khổ cầu xin của người đàn ông: “Vũ Vụ, đừng rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh…”
***
Buổi đi ăn đang tiến triển tốt đẹp thì lại bị quấy rầy, Đồng Vũ Vụ không biết nên nói cái gì cho phải, tiếp tục ăn thì lại tẻ nhạt vô vị. Vốn nghĩ sau khi ăn xong sẽ cùng Phó Lễ Hành đi nơi nào đó hóng gió một chút. Bây giờ xem ra, tất cả đều phải ngâm nước nóng*!
Ai cũng mất hứng, chỉ đành ăn no rồi về nhà. Trên đường đi, trong lòng Đồng Vũ Vụ điên cuồng mắng chửi, mắng rất nhiều rất nhiều người. Chỉ tiếc là, làm một cô vợ nhà giàu ưu nhã thanh lịch, cô không thể hạ thấp thân phận mà chửi bậy giữa đường giữa xá được, chỉ có thể ngầm xem người yêu cũ là một người chết.
Không phải là cô nhớ Tần Dịch mãi không quên, cũng không muốn bỏ thời gian đi gìn giữ những ký ức đẹp của mối tình đầu. Hai người đã sớm là người của hai thế giới, cho dù hắn có coi cô là người phụ nữ xấu xa nhất trên đời, cô cũng không quan tâm. Huống chi, phẩm chất và điều kiện của Phó Lễ đều vượt xa Tần Dịch, cô ăn no rửng mỡ mới làm ra chuyện dây dưa không rõ ràng với người yêu cũ là hắn.
Về đến nhà, hai người cùng nhau lên lầu, Đồng Vũ Vụ làm bộ lơ đãng nói: “Em thấy anh rất thích ăn lẩu, tiếc là bàn dành cho hai người nhỏ quá. Mà cũng do em, em không biết đó là tiệm của Hứa Khai Luân, em không liên lạc với cậu ta cũng lâu rồi.”
Cô không chủ động nhắc đến Tần Dịch. Nếu Phó Lễ Hành đã không nhắc tới thì cô việc gì phải vội vàng giải thích chứ. Chẳng lẽ nói là cô không còn một chút cảm giác nào với Tần Dịch, cô ước gì không bao giờ gặp lại hắn nữa?
Vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi à?
Phó Lễ Hành cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng của Tưởng Khải, chí ít thì từ sau khi đi ra khỏi tiệm lẩu, cái loại tâm tình u ám kia của hắn liền biến mất tăm. Hắn lớn bọn họ vài tuổi, cần gì phải so đo. Mấy năm nay, những mối quan hệ bạn bè của Đồng Vũ Vụ hắn đều biết, trên cơ bản, cô hết sức tránh né việc liên hệ với bạn cũ, cũng tránh những cuộc tụ tập có mặt cuả Tần Dịch để tránh tị hiềm. Về phần trong lòng cô nghĩ thế nào——
Quản thiên quản địa*, cũng không quản được tâm tư của người khác.
Chấp nhận kết hôn với hắn, nghĩa là cô hiểu được thân phận con dâu Phó gia đại diện cho cái gì. Hắn không cần phải quá để ý đến đoạn tình cảm trong quá khứ của cô.
“Không sao.” Phó Lễ Hành nhìn cô chằm chằm, “Tôi còn chút chuyện cần làm, em đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đồng Vũ Vụ à một tiếng, “Anh còn bận việc gì sao?”
“Ừ. Có một ít thư cần trả lời.”
So với chuyện quan tâm đến nhân vật râu ria như Tần Dịch, Phó Lễ Hành càng để ý đến những gì đang xảy ra với mình trong hai ngày qua hơn.
Ở tiệm lẩu, trên mặt cô rõ ràng không có gì mà hắn lại muốn làm như vậy . . . Thật sự là vừa ngây thơ lại buồn cười. Hai cái này từ vốn không nên xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn đã làm gì vậy?
Có lẽ hắn cần giải quyết các vấn đề liên quan công việc để chứng minh rằng hắn vẫn là Phó Lễ Hành.
Hắn đã nói như vậy, Đồng Vũ Vụ cũng không thể ngăn cản. Chỉ tiếc đây không phải cổ đại, nếu không cô còn có thể lấy lý do giúp hắn mài mực, hồng tụ thiêm hương*.
“Vậy được rồi.” Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, “Thân thể quan trọng, không nên làm việc quá muộn, ngay mai chúng ta ăn cơm ở nhà.”
Phó Lễ Hành ừ một tiếng.
Đến lầu hai, hai người liền tách ra, Phó Lễ Hành đi thư phòng, Đồng Vũ Vụ trở về phòng ngủ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Đời trước cô khẳng định đã đào mộ tổ của Tần gia, nếu không, tại sao Tần Dịch cứ không phải cô thì không được?
Bây giờ hỏi tâm trạng cô thế nào à, chính là hối hận, vô cùng hối hận, hối hận đến phát điên. Tại sao năm đó cô lại ở cùng Tần Dịch vậy?
Đồng Vũ Vụ ngồi trên giường lớn, hận không thể oa một tiếng khóc lên.