Bây giờ là thời gian nắng nóng nhất trong năm, cho dù Phó Lễ Hành có đem theo một cái máy lạnh bên người thì với bộ trang phục mà hắn đang mặc trên người cũng sẽ nóng.
Hai ngày nay, hắn chỉ đi đi về về giữa nhà và công ty như hai điểm trên một đường thẳng. Điều hoà trong nhà luôn giữ ở mức hai mươi sáu độ C, ở công ty thậm chí còn thấp hơn, cho nên hắn chưa bao giờ cảm thấy phiền hà vì chuyện quần áo. Nhưng hình như cô nói đúng, hắn mặc âu phục giày da, mà cô lại giản dị tuỳ tiện, nhìn hình như không hợp lắm.
Đến bản thân Phó Lễ Hành cũng không ý thức được, lần này đi công tác về, tâm tính của hắn thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không cân nhắc loại vấn đề này.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, xem như đồng ý với Đồng Vũ Vụ.
Trong lòng Đồng Vũ Vụ cũng dễ chịu hơn nhiều.
Lần đầu ỷ sủng sinh kiêu, thành công!
Ranh giới cuối cùng của người đàn ông này đã lẳng lặng giảm xuống một bậc, làm cho Đồng Vũ Vụ tràn đầy tự tin. Dựa vào trình độ cố gắng của cô, thay đổi kết cục của tiểu thuyết không phải là mơ. Nếu như nằm không cũng có thể thắng, cần gì phải tự mình cố sống cố chết đi phấn đấu? Thân phận con dâu Phó gia này cô rất hài lòng, cũng rất thích. Đời này, chỉ cần Phó Lễ Hành không phá sản, địa vị của cô sẽ không thay đổi.
Hai vợ chồng cùng nhau vào nhà, còn chưa lên lầu thì điện thoại Phó Lễ Hành đỗ chuông. Nhạc chuông của hắn là tiếng nhạc chuông bình thường đến không thể bình thường hơn.
Phó Lễ Hành dừng chân, lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn hình rồi chần chờ mấy giây mới nhận.
Mặc dù chỉ có vài giây đồng hồ, nhưng cũng đủ để còi báo động trong lòng Đồng Vũ Vụ kêu lên ầm ĩ. Nếu như là lúc trước, cô sẽ không cố ý đi nhìn trộm điện thoại của hắn, nhưng bây giờ thì khác, cô không thể điều khiển nổi đại não đang tự động mở ra của mình.
Tại sao lại chần chờ? Người gọi điện thoại là ai?
Sao lại không tiện bắt máy ở trước mặt cô? Cô cũng không phải là gián điệp kinh tế gì gì đó, cho dù là chuyện công ty cũng không cần thiết phải trốn tránh cô như vậy chứ.
Có phải là a miêu a cẩu* bên ngoài của Phó Lễ Hành hay không?! Nếu vậy thì chẳng phải là đang gây hấn với cô sao? Giờ này mà lại dám gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, chẳng lẽ coi vợ cả là cô chết rồi à.
Giọng Phó Lễ Hành đều đều: “Alo.”
Người đầu dây bên kia cứng họng: “Cậu còn chưa tan tầm?”
Phó Lễ Hành đưa tay ra nhéo nhéo sóng mũi, cảm thấy thật đau đầu. Trí nhớ của hắn không kém, từ nhỏ đến lớn đều rất siêu, mấy ngày trước hắn có hẹn cùng đám bạn tốt tụ tập, thế mà lại quên mất.
Cả ngày hôm nay. . . rất không bình thường.
Sau khi xong việc, hắn không những không nhớ tới cuộc hẹn với đám bạn, ngược lại còn tan làm sớm hơn mười phút so với thường ngày.
Phó Lễ Hành nắm chặt điện thoại, hắn thật không biết phải nói gì.
Đồng Vũ Vụ cách hắn tương đối gần, mặc dù hắn không bật chế độ rảnh tay nhưng cô vẫn nghe được tiếng nói chuyện của đầu bên kia, trong lòng lập tức thở dài nhẹ nhõm, là âm thanh của Chu Trì. Chu Trì và Phó Lễ Hành là bạn từ nhỏ, tình nghĩa rất sâu. Hai năm này cô cũng gặp qua Chu Trì mấy lần. Năm ngoái Phó thị hợp tác phát triển với Chu thị tại nước ngoài, hai tập đoàn đang hợp tác với nhau, nên có gọi giờ này cũng bình thường.
Cô liếc nhìn Phó Lễ Hành thì thấy hắn đang cau mày.
Chẳng lẽ Chu Trì có chuyện muốn tìm hắn, vậy chẳng phải buổi hẹn họ của hai vợ chồng bọn họ phải hủy bỏ rồi?
Đồng Vũ Vụ lộ vẻ mặt tiếc nuối. Cũng không phải cô tiếc nuối buổi hẹn hò bỗng dưng bị ngâm nước nóng, mà là phải bỏ lỡ một cơ hội tốt vun đắp tình cảm vợ chồng. Lần tiếp theo hắn mở miệng chủ động không biết là lúc nào.
Phó Lễ Hành đang tính đi tới cuộc hẹn, nhưng lời nói đến miệng bỗng dưng bị khựng lại. Hắn thoáng nhìn qua vẻ mặt lạc lõng trên khuôn mặt cô, trong lòng xoay chuyển, lời nói ra khỏi miệng cũng thay đổi: “Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có việc.”
Chu Trì hiểu Phó Lễ Hành, nếu như không phải là chuyện quan trọng, hắn sẽ không lỡ hẹn, nên cũng hào phóng nói: “Đi đi, lần sau lại gặp, nhưng mà anh trai, lần sau cậu bận việc thì có thể nói sớm hơn chút có được không?”
Cho dù đại não của Chu Trì có sáng suốt đến mấy cũng không nghĩ tới chuyện Phó Lễ Hành phải làm là bồi lão bà ăn cơm.
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc không thôi.
Vậy mà vẫn có thể đi hẹn hò?
Sau khi cúp điện thoại, Phó Lễ Hành buông mắt, không biết đang suy tư điều gì, giọng điệu trầm tĩnh: “Lên lầu thôi.”
“Dạ.”
Hai người một trước một sau lên lầu vào phòng thay đồ của Phó Lễ Hành. Đồng Vũ Vụ không phải là một người thích nhìn trộm, cho dù phòng thay đồ của Phó Lễ Hành nằm liền với phòng ngủ chính, cô cũng rất ít khi đi vào. Diện tích của căn phòng này không nhỏ, đập vào mắt đều là những bộ trang phục màu đậm. Hai bên tủ quần áo, theo thứ tự là những bộ vest, áo sơ mi cùng quần tây, còn có một tủ cao tới hai mét là tủ giày, kiểu dáng giày đa số đều giống nhau. Thẩm mỹ của Phó Lễ Hành cũng rất riêng biệt.
Ở giữa là một tủ thủy tinh, chia làm hai tầng trên dưới, một tầng trưng bày đồng hồ đeo tay, một tầng khác trưng bày kẹp cà vạt.
Trang phục hàng ngày của Phó Lễ Hành không quá nhiều. Hắn đứng một bên không nói lời nào, dường như muốn cô chọn giúp hắn.
Đây là một loại trải nghiệm rất mới lạ với Đồng Vũ Vụ.
Trang phục của Phó Lễ Hành, lớn như quần áo và giày, nhỏ như kẹp cà vạt và tất, tất cả đều được lựa chọn bởi chuyên gia tạo mẫu.
Đồng Vũ Vụ lấy một chiếc áo phông đen ướm lên trên người hắn, tinh nghịch nịnh hót: “Trước kia em không biết móc treo quần áo hình người là có ý gì, hôm nay cuối cùng cũng hiểu. Em cảm thấy chính là dùng để nói anh đó.”
Phó Lễ Hành khẽ giật mình, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Đồng Vũ Vụ phối quần áo cho Phó Lễ Hành, trầm ổn mà lại giản dị.
Lúc chọn giày, Đồng Vũ Vụ đột nhiên nhớ lại, “Tháng trước em cùng Nhân Nhân đi London, lúc dạo phố có mua hai đôi giày thể thao, chút nữa là quên rồi. Anh có muốn mang cùng với em không?”
Đây là vô tâm cắm liễu liễu xanh um*. Lúc ấy cô vì muốn khoe ân ái vợ chồng trước mặt chị em nên mới mua hai cặp giày thể thao tình nhân giống như nhau, không nghĩ tới bây giờ lại phát huy tác dụng.
Từ khi Phó Lễ Hành đồng ý đổi quần áo, hắn đã mất lập trường về vấn đề này, hầu như không có bất kỳ ý kiến nào, chỉ đành phải gật đầu.
Ngay cả Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy hôm nay Phó Lễ Hành đặc biệt phối hợp. Nếu không phải cô khống chế để ngăn không cho mình suy nghĩ lung tung, chỉ sợ cô sẽ phải suy nghĩ xem liệu người đàn ông này thực sự có a miêu a cẩu ở ngoài, bởi vì áy náy nên mới dùng cách này để bù đắp cho cô . . .
Trên thực tế, lúc Phó Lễ Hành đi theo Đồng Vũ Vụ đến phòng thay đồ của cô, nội tâm hắn tương đối bình tĩnh.
Nhưng khi đi qua phòng tắm, hắn thoáng nhìn qua bồn tắm lớn trong phòng tắm liền nhanh chóng quay mặt đi.
Đều đã đi tới bước thứ chín mươi chín, một bước cuối này cũng không tính là gì.
Cứ đi theo vậy.
Phòng trữ quần áo của Đồng Vũ Vụ còn lớn hơn nhiều so với của Phó Lễ Hành. Hắn không phải là người thích chưng diện, quần áo lui tới cũng chỉ có mấy màu, lại còn được treo theo thứ tự, nhìn vào thấy rất đơn giản. Đối với những bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có lẽ đó là một thú vui thị giác. Đồng Vũ Vụ thì không giống vậy. Lần đầu tiên Phó Lễ Hành đi vào phòng thay đồ của cô, tuy vẻ mặt bên ngoài không thay đổi, nhưng trong lòng sớm đã hiểu rõ ——
Lượng tiêu thụ sản phẩm trong và ngoài nước tăng là do đâu.
Đồng Vũ Vụ không cảm thấy chút xấu hổ nào khi tiêu tiền của chồng. Nếu như Phó Lễ Hành không cho cô một cuộc sống xa hoa, quẹt thẻ không giới hạn, cô cũng không phí công nhảy lên nhảy xuống làm trò để làm hắn vui lòng vì sợ bị ly hôn.
Dù sao thì, trong cái ngăn tủ đồng hồ đeo tay kia của Phó Lễ Hành, cầm lên cái rẻ nhất cũng đủ cho cô mua mấy cái túi xách.
Vì vậy, khi nói đến việc tiêu tiền, ai mới là lão đại còn chưa biết.
Bình thường Đồng Vũ Vụ rất ít mang giày thể thao, mua hai đôi giày tình nhân này vì nó phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Của nữ là màu trắng và vàng, của nam là màu xanh và đen. Trong hai năm qua, trào lưu retro trở lại, nhưng cô cũng không định tham gia náo nhiệt. Nếu như không phải kiểu dáng hai đôi giày này nhìn vừa mắt, vừa hay tô vẽ thêm cho hình tượng cô vợ nhỏ được chiều chuộng của cô, thì cô cũng sẽ không mua.
“Không biết anh có thích hay không.” Đồng Vũ Vụ có chút xấu hổ, “Lúc ấy nhìn thấy thì rất thích, em nghĩ là anh mang vào sẽ rất đẹp nên cũng không suy nghĩ nhiều liền mua luôn.”
Thẳng thắn mà nói, Phó Lễ Hành không thích mang giày thể thao, ngoại trừ khi chạy bộ, hầu hết thời gian hắn đều đi giày da. Đồng Vũ Vụ mua đôi giày thể thao này, hắn không cảm thấy quá thích thú, nhưng cũng không keo kiệt mà nói thêm mấy chữ, “Không sao.”
Đây là lần đầu tiên Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành mang đồ tình nhân, ngoại trừ chiếc nhẫn đính hôn.
Nếu như không phải sợ phá hỏng hình tượng, cô thật muốn lôi kéo Phó Lễ Hành chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè khoe khoang một phen.
Quần áo đổi xong, giày cũng đổi xong, đang chuẩn bị ra cửa. Lúc bước ra khỏi cửa, cô lại đề nghị: “Hôm nay anh đi làm cũng vất vả, không thì để em lái xe nha?”
Số lần hai người ra ngoài hẹn hò trong mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian đều không mang theo tài xế. Lần này cũng không ngoại lệ.
Đồng Vũ Vụ kích động, “Chiếc xe năm ngoái anh tặng cho em còn chưa đi được mấy lần, nếu không thì lái nó đi nha?”
Lễ Giáng Sinh năm ngoái Phó Lễ Hành đưa cho cô một chiếc xe Porsche Panamera* màu trắng, cô thật sự rất thích. Chỉ là từ khi hắn đưa cô cho đến bây giờ, cô còn chưa lái được mấy lần.
Đồng Vũ Vụ lấy bằng lái xe năm mười tám tuổi. Sau khi gặp Phó Lễ Hành, cô hiếm khi lái xe. Tuy nhiên, với kỹ năng của mình, cô cảm thấy lái từ nhà đến nhà hàng thì không vấn đề gì.
Phó Lễ Hành thấy cô có hào hứng như vậy thì cũng không muốn dội cho cô một gáo nước lạnh nên chỉ có thể đồng ý.
Chiếc xe kia để ở nhà xe đã rất lâu, bởi vì là xe mới, lại thường xuyên có người chăm sóc, nhìn như xe mới vừa ra lò.
Đồng Vũ Vụ đã sớm nghĩ kỹ, cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào bồi dưỡng tình cảm Phó Lễ Hành.
Giống như sợ hắn sẽ hối hận, cô lên xe với tốc độ nhanh nhất, hắn cũng đi theo mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Vừa ngồi xuống, Đồng Vũ Vụ liền nhoài người qua. Lúc Phó Lễ Hành thay quần áo, cô đã trộm đi xịt nước hoa. Cô vừa nhích lại gần, Phó Lễ Hành liền ngửi được một mùi hương thanh nhã trên người cô vợ nhỏ.
Trong khi Phó Lễ Hành vẫn đang biểu hiện sự kinh ngạc hiếm hoi, Đồng Vũ Vụ đã giúp hắn cài xong dây an toàn.
Mọi người đều biết, cài dây an toàn chính là một thủ đoạn trêu chọc người. Mỗi lần bá đạo tổng tài xuất chiêu này, nhân vật nữ chính ngốc bạch ngọt sẽ chẳng còn đường nào chống đỡ.
Có cái gọi là nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa*.
Những mánh khóe kiểu này có thể được “lưu truyền” từ các bộ phim thần tượng đến bây giờ, nhất định là có hiệu quả. Nếu như nam đối với nữ có 80% thành công, vậy thì tráo đổi thành nữ đối với nam, ít nhất cũng được 40% đi. Đồng Vũ Vụ cảm thấy chiêu này xài vẫn được.
Cô giúp hắn cài chặt dây an toàn, nghiêng đầu cười ranh mãnh: “Hôm nay để em sắp xếp nha.”
Chú thích:
* A miêu a cẩu: ở đây ý chỉ tình nhân, bồ nhí. Nguyên tác dịch ra là “chó”, nên t thay bằng từ này cho nhẹ nhàng hơn chút.
* Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um: Nghĩa bóng của câu này là khi người ta mong muốn điều gì thì nó không đến, điều không ngờ thì cứ vô tình kéo đến. Ở đây ĐVV chỉ vô tình mua 2 đôi giày để khoe mẽ, nhưng cuối cùng lại có chỗ để dùng.
* Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa: ý nói nam theo đuổi nữ rất khó, phải trèo đèo lội suối. Mà nữ theo đuổi nam thì lại rất dễ, chỉ cần gạt bỏ một tầng vải.
* Porsche Panamera: ~15 tỷ vnđ. Vâng, có chồng như vậy thì ai muốn ly hôn?!