Chôn Tôi Với Một Nhánh Sơn Trà Trắng

Chương 4: Phiên ngoại 1: NHÓC ĐIÊN CỦA TÔI, ĐÃ CHẾT VÀO MÙA XUÂN (1)



Editor: Kẹo Mặn Chát

100.

Gần đây nhà trường quản lý rất nghiêm ngặt chất lượng vệ sinh của khu vực sử dụng chung, yêu cầu ban kỷ luật đi tuần tra.

Sân thượng ký túc xá của học sinh cấp ba là nơi trọng điểm, giáo viên nói rằng thường có học sinh lẻn lên đó hút thuốc, tàn thuốc chất thành đống ở góc tường.

“Nếu bắt được ai trên sân thượng thì ghi hết tên lại, nhất định phải lập danh sách nhắc nhở!”

Hạ Niệm Tùy chờ giáo viên vừa đi thì liền trưng ra vẻ mặt đau khổ, dang tay bất lực với tôi.

“Sớm biết như vậy đã không đi làm ban kỷ luật, mới lớp 10 mà mệt muốn chết.”

Tôi cười cười, mượn chiều cao xoa xoa đầu cậu ấy.

“Cậu muốn kiểm tra ở đâu?”

Cậu ấy cong khóe môi, dáng vẻ tính kế thành công, “Sân thượng, cậu giúp tôi đi đi?”

99.

Tôi cầm theo bìa trình ký, quả nhiên cửa sân thượng mở rộng, tôi thở dài, nhấc chân chuẩn bị đi vào bắt người.

Thật đáng tiếc, vậy mà lại đụng phải tôi.

Xin lỗi, bạn học.

Một thân ảnh gầy yếu đang gian nan trèo lên sân thượng, sống lưng cong cong, xương sống nhô ra vặn vẹo, đồng phục bị giặt đến trắng bệch, sau lưng có một vết bẩn cực kỳ nổi bật.

Hình như em ấy không nghe thấy tiếng động của tôi, em giẫm lên bậc thềm lan can trên sân thượng rồi bắt đầu ngồi xổm ngẩn người.

Đồng phục học sinh lớp 8.

Trái tim tôi suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, ném bìa trình ký sang một bên, nhanh chân sải bước về phía trước kéo người lại.

“Bạn học, nguy hiểm!”

Em ấy kinh ngạc nhìn tôi, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt.

Có lẽ em ấy cho rằng mình đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ, định lặng lẽ nhảy xuống vào một ngày như thế này.

Không may là em đã gặp tôi.

Tôi không thể nhìn một người nhảy lầu trước mặt mình.

Bạn học nhỏ trông rất đáng yêu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, cực kỳ chọc người thương tiếc.

Có lẽ là nghĩ đến Hạ Niệm Tùy đã lớn lên từ nhỏ với tôi, giọng điệu của tôi trở nên dịu dàng hơn.

“Sao lại chạy lên sân thượng chơi?”

“Sân thượng nguy hiểm, học sinh cấp hai không nên chạy lung tung.”

Em ấy còn rất bướng bỉnh, mím môi không nói một lời, sau khi bị kéo xuống thấy tôi không rời đi liền khoanh chân ngồi xuống, tự mình dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Thật ngốc.

Tôi bị em ấy chọc cười.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cuộc sống này nào có khó khăn gì mà không thể vượt qua?

98.

“Em gặp phải vấn đề gì sao? Không vui có thể nói với anh?”

Bạn học nhỏ không lên tiếng, giống như bị câm vậy.

Còn có chút khó giải quyết.

“Tin tưởng anh, chuyện gì cũng sẽ qua đi. Em xem này…” Tôi chỉ chỉ ráng mây bên ngoài sân thượng đang dần dần chuyển sang màu đỏ, “Sáng nay, mây là màu trắng, bầu trời vẫn xanh biếc tuyệt đẹp, hiện tại là màu gì?”

Đúng như dự đoán, tôi không nhận được câu trả lời.

“Bây giờ là màu đỏ tím, mây và bầu trời sẽ đổi màu theo thời gian. Con người chúng ta cũng giống như vậy, thời gian càng dài, sẽ càng bị mài mòn đi rất nhiều thứ.”

“Có hồi ức không muốn buông bỏ, có niềm vui có nỗi buồn, bây giờ những chuyện mà em cảm thấy không tiếp nhận được, có lẽ sau này sẽ dần dần quên đi.”

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên đầu em, cậu bạn nhỏ ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.

Tôi có hơi buồn cười, cũng không phải Omega không thể chạm vào.

Một nhóc Beta đáng thương lại quật cường.

Chẳng qua trên người em ấy có một mùi hương rất dễ chịu.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, tối nay Hạ Niệm Tùy còn muốn tôi đưa cậu ấy đến phòng vẽ tranh.

Tôi phủ bụi trên người, thuận tay đỡ em ấy đứng dậy.

Em ấy giống như một chú nhím nhỏ, vùng lên né tránh sự đụng chạm của tôi.

Tôi vẫn sợ em ấy nghĩ quẩn bèn lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho em.

Hạ Niệm Tùy bị tụt huyết áp, cho nên tôi có thói quen sẽ mang theo rất nhiều kẹo trong túi.

Cậu ấy không thích ăn kẹo vị quýt, không biết nhóc đáng thương trước mặt có thích không.

Nhóc đáng thương vừa nhìn là biết bị người ta bắt nạt, tủi thân muốn chết đi.

“Cho em một viên kẹo.”

Tôi nhét kẹo vào tay em ấy.

Rồi vỗ vỗ vai em, đẩy em ấy về đầu cầu thang, sau đó khóa cửa sân thượng.

“Cuộc sống không có khó khăn nào không vượt qua được, về sau đừng chạy lên sân thượng chơi nữa.”

“Sau này có chuyện gì thì đến phòng tư vấn tâm lý tìm anh, buổi trưa anh đều ở đấy.”

Tôi hơi do dự, “Anh là Tạ Vân Ý.”

97.

Sau giờ học, tôi thuận đường đến phòng tư vấn tâm lý để nhìn qua một chút, giáo viên trực ban nhắc tôi lấy thư ngày hôm nay ra.

“Nhớ khóa hòm thư.”

“Dạ vâng.”

Buổi trưa tôi đi lấy thư, lúc mở hòm thư ra chỉ thấy một phong thư.

Trên phong thư có ba chữ lớn.

Tạ Vân Dật.

*谢云意 Tạ Vân Ý và 谢云逸 Tạ Vân Dật đều phát âm là /xiè yún yì/

……

Viết sai chính tả.

Hạ Niệm Tùy chạy tới tìm tôi, treo cặp sách lên vai tôi, tò mò ghé sang nhìn xem.

“Cái gì vậy?”

Tôi nhét phong thư vào túi áo.

“Thư tư vấn tâm lý, đi thôi, về nhà muốn ăn gì?”

“Tôi muốn ăn xiên nướng!”

96.

“Gần đây sao cậu không vui vậy?”

Hạ Niệm Tùy thở dài, tức giận nói, “Mối tình đầu của ba tôi chết rồi, tôi có thêm một đứa em trai.”

“Cùng cha khác mẹ, cẩu huyết nhỉ.”

Đúng là rất cẩu huyết.

“Chẳng qua nó đừng hòng vào cửa nhà chúng tôi, mẹ tôi nói, muốn ở thì để nó ở một mình bên ngoài, đừng quay về làm chướng mắt.”

“Cái thứ phá hoại gia đình người khác.” Tôi thấy cậu ấy lườm nguýt, “Đê tiện.”

“Tiểu Tùy, đừng nói tục.”

Cậu ấy bất mãn giương mắt nhìn tôi, “Cậu không biết mẹ của nó nhét nó vào nhà tôi như thế nào đâu.”

“Thắt cổ tự sát, còn làm tuyến thể của con trai mình thành ra như vậy, nhìn là biết giả bộ đáng thương!”

“Omega?”

Hạ Niệm Tùy cười mỉa mai, “Đúng, một Omega với tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, pheromone có cũng như không, ốm yếu bệnh tật, hơi chút không cẩn thận là chết luôn.”

“Giống như một bông hoa vậy.”

95.

Chào đàn anh.

Tôi là Hạ Vị Nhiên đến từ lớp 8/2.

Cảm ơn anh đã an ủi tôi trên sân thượng. Còn cho tôi kẹo.

Tôi không có bạn bè, chúng ta có thể làm bạn không?

Tôi có hơi ngạc nhiên.

Trẻ em bây giờ thế mà lại có người không có bạn?

94.

Khi tôi đi làm nhiệm vụ ở bên trường cấp 2, tôi cố ý quan sát lớp 8/2 một chút.

Ở hàng ghế sau lớp học có một bóng người quen thuộc, đang nằm gục trên bàn nhìn lên bảng đen.

Ánh mắt em ấy rất ngơ ngác, tôi đoán em ấy đang không tập trung.

93.

Khi đến căng tin ăn cơm, tôi trông thấy một vài học sinh học cấp hai.

“Tao không trả tao không trả! Đồ quái dị, đuổi theo tao! Đuổi kịp thì đồ trả lại cho mày!”

Một học sinh cấp hai đang dương dương tự đắc vẫy chiếc thìa trên tay, không để ý liền va phải tôi.

Người chạy theo phía sau cậu ta nhân cơ hội nhào tới.

Là nhóc đáng thương lúc trước ở trên sân thượng, lạnh mặt đoạt lại chiếc thìa từ trong tay cậu nhóc kia.

92.

Hạ Niệm Tùy hỏi tôi có muốn thử yêu đương không?

“Những người khác đều yêu sớm, anh Tạ, hai chúng ta thử xem sao?”

Tôi không giỏi từ chối cho lắm, yêu đương thì ai cũng là lần đầu tiên, vì thế tôi do dự một chút rồi đồng ý.

91.

Nhóc đáng thương không vui.

Sau khi tan học, lúc tôi đang chờ Hạ Niệm Tùy thì trông thấy em ấy đeo cặp sách bị mấy đứa trẻ Alpha cao hơn em nửa cái đầu bắt nạt ở ngoài cổng trường.

Em ấy cố gắng phản kháng nhưng lại đụng phải tường.

Em ấy cũng không khóc, chỉ cắn chặt môi nhìn chằm chằm những người bắt nạt mình.

Hạ Niệm Tùy đi tới, muốn kéo tôi đi.

“Chờ tôi một chút.”

“Cậu muốn giúp nó?”

Hạ Niệm Tùy khó tin nhìn tôi.

“Nó là Hạ Vị Nhiên! Con riêng của nhà tôi!”

“Cho nên cậu để người khác bắt nạt em ấy?”

90.

Hạ Vị Nhiên đi theo bên cạnh tôi, Hạ Niệm Tùy hừ lạnh một tiếng, khoanh tay lườm em ấy.

“Tạ Vân Ý, tôi muốn ăn kem!”

“Không phải cậu bị cảm sao? Đợi lúc sau đỡ hơn thì lại mua cho cậu.”

Hạ Niệm Tùy ôm lấy tôi, cọ xát vào cổ tôi, kỳ thật tôi cũng không thích cậu ấy làm như thế.

Hạ Vị Nhiên đi phía sau cúi đầu không hé một lời, nếu không phải biết rõ lúc em ấy bị đánh đã hét lên chói tai như nào, tôi thật sự sẽ cho rằng em ấy là một nhóc câm.

89.

Nhóc câm luôn thích chạy tới bên trường cấp ba, đứng bên cạnh tôi nhìn tôi trực ban.

“Sao, em muốn giúp anh?” Tôi không nhịn được trêu chọc em ấy.

Nhóc câm không nói một lời.

Hình như em ấy vẫn chưa lớn, còn rất ngây thơ, cho em ấy một viên kẹo là có thể nhờ em ấy đến căng tin mua giúp tôi chai nước.

88.

Hạ Niệm Tùy nói thích ở trong rừng cây nhỏ, cậu ấy cười rộ lên cực kỳ phô trương, “Anh, khiêu chiến cực hạn đi!”

Tôi không biết có nên tiếp nhận nụ hôn này không, có lẽ cá nhân tôi không thích nó, nhưng cậu ấy là Hạ Niệm Tùy. .

||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||

Nếu đã bắt đầu yêu đương thì hình như nên đáp ứng nhu cầu của người yêu.

Trong rừng cây nhỏ có rất nhiều muỗi, tiếng vo ve không ngừng vang lên bên tai, Hạ Niệm Tùy kiễn chân xích lại gần tôi, ngay khi hai đôi môi dán sát vào nhau, cậu ấy ôm lấy cổ tôi.

Hóa ra nó có cảm giác như vậy?

Tôi tận lực đáp lại cậu ấy thật dịu dàng, giống như cách tôi chăm sóc cậu ấy từ bé đến lớn.

89.

Thầy giáo vụ thích ngồi xổm trong rừng cây bắt người.

Ánh đèn pin lướt qua, tôi vô thức che mắt Hạ Niệm Tùy lại.

Ánh sáng vụt tắt trong giây lát, tôi không kịp suy nghĩ, túm lấy Hạ Niệm Tùy đang sợ hãi chạy vào sâu trong rừng cây.

Sau lưng truyền đến tiếng mũi giày giẫm lên đám lá khô vang lên xào xạc.

“Tách ra chạy đường vòng.”

Tôi hạ giọng nói.

88.

Tôi trốn sau một cái cây, cánh tay bị muỗi cắn nổi đầy nốt.

Một đôi giày thể thao đập vào mắt tôi, phần quần đồng phục phía dưới còn thừa ra cả khoảng rộng, không cần nghĩ cũng có thể biết chủ nhân của đôi giày này gầy đến mức nào.

Màu sắc đồng phục là của lớp 8.

Trong đầu tôi đã đoán ra tên người nọ.

Ngay khi tên đầu sỏ không tìm thấy ra người mình muốn và chuẩn bị bỏ trốn, tôi nắm lấy cổ tay em ấy.

Nhóc đáng thương bị tôi làm cho giật mình, nhưng hiển nhiên khi nhìn thấy người đó là tôi, em ấy lại treo lên vẻ mặt lạnh nhạt.

Dường như còn không cảm thấy mình đã làm sai.

Em ấy ngửa mặt lên, ánh mắt hờ hững ung dung, chỉ thiếu điều viết hai chữ ‘hỏi tôi’ lên trên mặt.

“Em không về nhà?”

“Ai cần anh lo?”

Ơ, thằng nhóc này.

87.

“Đèn pin đâu?”

“Ném rồi.”

Tôi không nhịn được bật cười, “Còn biết tiêu hủy bằng chứng.”

Tôi thấy em ấy bĩu môi, dáng vẻ cực kỳ buồn bực, hỏi, “Tại sao lại làm như vậy?”

Em ấy ngẩng đầu, nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, nghẹn nửa ngày mới nặn ra một câu, “… Tôi trả thù anh ta, có phải anh bị mù không?”

“Đừng nói chuyện bốc đồng.” Tôi vỗ vỗ đầu em, chợt thấy trên mặt em ấy có một vết thương nhỏ bị nhánh cây làm xước, tìm kiếm trong túi áo có băng dán cá nhân không.

Đáng tiếc là không có, lần này ngay cả kẹo cũng không mang theo luôn.

Tôi đành phải nhẫn nại dỗ dành bạn học nhỏ với tính tình có chút cổ quái này, “Ngoan, đợi lát nữa đi đường vòng về nhà.”

“Tôi không có nhà.”

Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ chốc lát sau hốc mắt của em ấy dường như đỏ ửng lên.

Lần này tôi hoàn toàn bại trận, Hạ Vị Nhiên khóc.

86.

Hạ Niệm Tùy nhắn tin hỏi tôi đã trốn ra được chưa.

Tôi do dự, cuối cùng vẫn bịa ra một lời nói dối.

– Tôi về nhà trước, trong rừng quá nhiều muỗi, không chịu nổi. Ngày mai mang cho cậu kẹo trái cây để đền tội.

Hạ Niệm Tùy gửi lại một cái icon nổi khùng.

Hạ Vị Nhiên nhìn chằm chằm tôi, rồi bất thình lình quay đầu chạy đi nơi khác.

“Em chạy đi đâu vậy?”

Tôi hao phí rất nhiều sức lực mới bắt được em ấy lại.

Em ấy liều mạng giãy dụa, như thể tôi là một con quái vật, tiếc là em ấy vừa gầy vừa nhỏ, tôi không dám thả em ấy chạy.

Ai mà biết được lỡ đêm hôm khuya khoắt, vật nhỏ này lại đi nhảy sân thượng thì sao.

Nhóc điên.

“Không cần anh lo!”

Cuối cùng em ấy cắn tôi một cái rất sâu, suýt nữa chảy máu, oán hận liếc tôi, “Không cần thứ lòng tốt rách nát của anh.”

85.

Tôi rất tức giận.

Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú.

“Em nhìn trộm người khác, quấy rầy người khác hẹn hò mà còn lý luận?”

Tôi giận đến bật cười, “Bạn học nhỏ, em cũng thật thú vị.”

Em ấy lại im lặng, cứ như cơn điên của em ấy thật sự chỉ bộc phát từng lúc một.

“Anh trai em đi rồi, anh đưa em về nhà.”

“Tôi không có nhà.”

Em ấy trả lời như cũ, rõ ràng từng chữ, hết sức cố ý nhấn mạnh điều này với tôi.

“Chẳng lẽ bình thường em đều ngủ dưới chân cầu?”

“Một con chó hoang ngủ trong thùng rác, vậy thùng rác có phải là nhà của nó không?” Em ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, cực kỳ nghiêm túc

Tôi không nói lên lời.

84.

Tôi gửi tin nhắn cho người nhà, nói rằng tôi có việc phải xử lý trước.

Hạ Vị Nhiên đứng ngoài cổng, lắc lắc chìa khóa mở cánh cửa sắt rỉ sét màu xanh lá.

Hai bên không dán câu đối, nhìn qua không có chút sức sống nào.

Em ấy sống một mình.

Khi tôi bước vào thấy có rất ít đồ đạc trong nhà, trong phòng em ấy có một kệ sách lớn.

“Em thích đọc sách?”

Hạ Vị Nhiên lại giống như người câm, lặng lẽ xé giấy khen mà tôi đang nhìn chăm chú ở trên tường xuống.

Giải nhất cuộc thi viết văn toàn quốc.

Nhóc điên xấu tính.

Tôi chỉ có thể hình dung em ấy như vậy.

83.

Làm người tốt phải làm đến cùng, tôi ra ngoài mua chút cồn i-ốt.

“Vén áo lên.”

Em ấy trốn tránh tôi, tôi kéo em ấy ra khỏi góc rồi kéo cao tay áo bôi thuốc cho em.

“Là A Tùy tìm người đến sao?”

“Một số.” Em ấy cụp mắt xuống và nói.

“Lần sau bị bắt nạt thì sang trường cấp ba, có thể đến chỗ ban kỷ luật báo cáo, anh sẽ xử lý.” Tôi ném tăm bông đi, “Anh thay A Tùy xin lỗi em.”

Hạ Vị Nhiên lại hỏi tôi một vấn đề rất kỳ quái.

“Khi mấy người hôn thì có cảm giác gì?”

Em ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tròn xoe như một con mèo hoang bỗng nhiên nhảy khỏi bụi cây xuất hiện trong đêm tối.

“Anh rất yêu Hạ Niệm Tùy sao?”

Thật kỳ lạ khi nói về ‘tình yêu’ với một học sinh mới lớp 8.

Bản thân em ấy khi nói lời này cũng đều vấp chữ, lời nói không lưu loát.

“Ừ.”

Có lẽ coi như là yêu.

Đã là mối quan hệ yêu đương rồi mà.

82.

Gần đây nhóc câm còn rất an phận.

Em ấy thích viết thư cho tôi, trong thư kể một ít chuyện.

“Tôi cảm thấy mình thật bẩn thỉu.”

Sao lại thế được?

Cũng không phải lỗi của em.

Tôi gửi thư hồi âm cho em ấy, em là omega đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.

81.

Hạ Niệm Tùy nói muốn nhận được mười chín bông hồng đỏ tại lễ hội âm nhạc.

Cậu ấy thích cảm giác lãng mạn tột cùng, khi vẽ tranh cũng hướng tới điều đó.

Tôi làm theo, nghe lời người yêu dường như là bổn phận của bạn trai.

Lúc xuống sân khấu, từ khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy bên khu vực lớp 9 có một người đang bị dạy bảo.

Lại là Hạ Vị Nhiên.

Có lẽ vào giờ học em ấy lại ngủ gật tiếp đi.

80.

“Pheromone của tôi là sơn trà trắng, tôi không thích mùi này, rất kỳ quái.

Trước đây, mẹ tôi đã nói với tôi rằng mùi hương của sơn trà trắng có vẻ quá mềm yếu, bà ấy thích hoa hồng.”

Có một lần em ấy đã viết một lá thư như thế này.

“Sơn trà trắng rất thơm, anh rất thích nó.”

79.

Lớp 12, Hạ Niệm Tùy nói muốn chia tay.

Tôi “ừm” một tiếng, nói, “Không sao đâu.”

Cậu ấy nhìn tôi đầy áy náy, nói rằng cậu ấy phải ra nước ngoài bồi dưỡng.

“Nếu như, ý tôi là nếu, nếu tôi không gặp được người mình thích ở nơi đó, tôi sẽ trở về ở bên cậu.”

Tôi không hiểu logic của cậu ấy.

Thực ra tôi không hiểu mình đang nghĩ thế nào nữa.

Tôi thật sự thích Hạ Niệm Tùy sao?

Dường như luôn luôn xuất phát từ trách nhiệm.

78.

Hình như sau khi lên cấp ba Hạ Vị Nhiên đã trở nên cởi mở hơn, tôi thường thấy em ấy chơi bóng rổ trên sân thể dục ở tầng dưới.

Có lẽ em ấy đã trưởng thành rồi, không thích giở tính trẻ con như trước nữa.

Tôi lại không quá vui vẻ, sau nỗi sầu não trong việc học, tôi đã suy nghĩ về một vấn đề thật nghiêm túc.

Cái gì gọi là thích?

Ba mẹ đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng phải đối xử dịu dàng với mọi người, phải lịch thiệp nhã nhặn với người khác.

Đừng đi ghét người khác.

Cho nên cái gì mới được gọi là thích?

77.

Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi luôn cảm thấy trống rỗng, có chút không quen khi bên cạnh thiếu đi một đứa em trai chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Có lẽ là thiếu người cần chăm sóc nên ngay cả nói tôi cũng ít nói hơn.

Tôi không thích đựng nhiều kẹo trong túi.

Cũng không thích rừng cây.

Lại càng không thích núi, tôi sợ độ cao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.