Chơi Với Lửa

Chương 26



Sau khi những tràng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ dần lắng xuống, Cố Dạ Hàn đặt ly rượu xuống bàn, vẻ mặt chuyển từ thoải mái sang nghiêm túc.

Không khí trong phòng cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn. Các thuộc hạ ngồi xung quanh đều yên lặng, hướng ánh mắt về phía anh, chờ đợi những gì anh sẽ nói.

– Tôi cần mọi người tập trung, Cổ Dạ Hàn lên tiếng, giọng nói trầm ổn và rõ ràng. Anh quét ánh mắt sắc bén qua từng người, dừng lại ở Tần Vũ Mộng một chút trước khi tiếp tục.

– Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta sẽ không dễ dàng.

– Chúng ta sẽ gặp một đối tác tiềm năng, nhưng hắn là một kẻ rất ranh mãnh và có tiếng đề phòng.

Tần Vũ Mộng nhíu mày, cố gắng hiểu rõ hơn ý định của anh. – Người mà anh muốn gặp là ai?- cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự tò mò.

Cổ Dạ Hàn rút ra một tấm ảnh từ túi áo, đẩy về phía cô. Trên ảnh là một người đàn ông trung niên với gương mặt xảo quyệt, đôi mắt sắc bén như loài cáo, rõ ràng không phải là người dễ đối phó.

– Hắn tên là Mạc Thừa,- Cổ Dạ Hàn giải thích.

Một kẻ buôn lậu vũ khí khét tiếng, và cũng là một người không dễ tin tưởng bất kỳ ai.

– Hắn luôn đặt mình trong vòng an toàn, có thuộc hạ tinh nhuệ bảo vệ.

– Vậy kế hoạch của anh là gì?- Tần Vũ Mộng hỏi, ánh mắt không rời khỏi bức ảnh.

– Chúng ta sẽ gặp hắn để bàn về một thỏa thuận quan trọng.

– Nhưng tôi cần một sự hỗ trợ đặc biệt từ phía cô, Cố Dạ Hàn nói, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán.

– Tôi muốn em đảm nhận vai trò lính bắn tỉa.

Mọi người ngồi xung quanh có chút bất ngờ trước lời đề nghị này. Thuộc hạ của Cố Dạ Hàn không khỏi đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là chưa từng thấy anh giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho người mới.

Nhưng anh dường như đã cân nhắc rất kỹ, ánh mắt không rời khỏi Tần Vũ Mộng.

Cô nhếch môi cười nhạt, thả tấm ảnh xuống bàn.

– Bắn tỉa à? Lâu rồi tôi chưa cầm súng chuyên nghiệp. Anh chắc chứ?

– Chắc chắn,- Cổ Dạ Hàn khẳng định.

– Tôi biết rõ kỹ năng của em, và tôi tin tưởng vào sự bình tĩnh, chuẩn xác của em.

Mạc Thừa sẽ mang theo một nhóm vệ sĩ vũ trang và chắc chắn sẽ bố trí người quan sát xung quanh.

– Chúng ta cần một tay bắn tỉa giỏi để đảm bảo an toàn trong tình huống nguy hiểm.

Cô nhướng mày, ánh mắt sắc bén đầy tò mò.

– Vậy anh muốn tôi bắn ai? Mục tiêu chính hay vệ sĩ?

– Không phải là giết, anh lắc đầu.

– Chỉ cần tạo ra sự uy hiếp.

– Nếu hắn có động thái bất ngờ hoặc cố gắng tấn công, tôi muốn hắn phải cảm nhận được rằng có một họng súng đang chĩa vào hắn từ xa.

Tần Vũ Mộng im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Cô hiểu rõ rằng công việc này không đơn giản, đặc biệt là với một kẻ xảo quyệt như Mạc Thừa. Nhưng cô cũng nhận ra ánh mắt quyết đoán của Cố Dạ Hàn, một sự tự tin rằng cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Được thôi,- cô gật đầu, đôi mắt ánh lên tia lạnh lùng.

– Nhưng đừng trách tôi nếu mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Cố Dạ Hàn nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt có chút sự hài lòng. – Tôi không bao giờ đánh giá thấp em đâu, Tần Vũ Mộng.

– Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhiệm vụ này không chỉ quan trọng với tôi, mà còn là cơ hội để em chứng minh bản thân trong thế giới này.

– Chứng minh bản thân à?- Cô nhếch môi cười khinh khỉnh.

– Tôi không cần chứng minh gì với ai cả. Tôi chỉ muốn xem thử liệu trò chơi này thú vị đến mức nào thôi.

Cố Dạ Hàn không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu như đồng ý. Cuộc gặp gỡ sắp tới hứa hẹn sẽ đầy căng thẳng và nguy hiểm, nhưng anh tin rằng với sự tham gia của Tần Vũ Mộng, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như anh mong đợi.

Không khí bàn luận căng thẳng, mỗi người đều tập trung vào những chi tiết cuối cùng để đảm bảo nhiệm vụ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Tần Vũ Mộng vừa lắng nghe vừa quan sát xung quanh một cách kín đáo. Bỗng nhiên, cô cảm thấy một ánh nhìn sắc bén đang dõi theo mình từ phía xa. Một cảm giác bất an dấy lên, nhưng cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc, cố gắng không để lộ sự lo lắng.

Ánh mắt của cô khẽ liếc về phía sau, nhìn qua khe cửa hé mở. Bóng dáng mờ mờ của một người đàn ông đứng lẩn khuất sau bức tường, cố gắng che giấu bản thân nhưng không qua nổi mắt cô.

Đôi mắt sắc bén của Tần Vũ Mộng ánh lên tia cảnh giác. Rõ ràng, kẻ này không phải là người vô tình xuất hiện, mà đang có ý định theo dõi và tìm cơ hội để hành động.

Cô nhíu mày, cảm nhận sự nguy hiểm đang tới gần, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Đôi mắt cô lướt qua Cổ Dạ Hàn, người đang tiếp tục phân tích chi tiết kế hoạch.

Tận dụng cơ hội khi mọi người đang tập trung vào bản đồ trên bàn, cô nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu ngầm cho anh, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để anh nhận ra điều bất thường.

Cố Dạ Hàn khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng. Anh nhanh chóng hiểu ý cô mà không cần hỏi thêm. Dạ Hàn tiếp tục trao đổi với thuộc hạ, nhưng đồng thời cũng ngầm để mắt tới xung quanh, cảnh giác với kẻ theo dõi.

Tần Vũ Mộng đứng dậy, khéo léo giả vờ như muốn rời đi để ra ngoài hít thở không khí.

– Tôi ra ngoài một chút, mấy người cứ tiếp tục, cô nói, giọng điệu thoải mái như thể không có gì xảy ra.

Cố Dạ Hàn chỉ gật đầu nhẹ, không hỏi han thêm, để cô tự do rời khỏi phòng. Những thuộc hạ khác cũng không để ý, vì nghĩ cô chỉ đơn giản muốn ra ngoài.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa, ánh mắt Tần Vũ Mộng lập tức trở nên sắc bén. Cô bước nhanh về phía hành lang, không ngoảnh lại, nhưng vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của kẻ theo dõi đang bám theo.

Cô di chuyển khéo léo qua những hành lang ngoằn ngoèo, cố ý dẫn dụ kẻ theo dõi ra xa khỏi tầm mắt của mọi người.

Khi đến một góc khuất, cô bất ngờ rẽ nhanh vào một ngõ nhỏ, dừng lại và áp sát vào bức tường, nín thở chờ đợi. Tiếng bước chân của kẻ theo dõi đang tới gần, mỗi lúc một rõ hơn.

Ngay khi bóng dáng của người đó xuất hiện ở góc tường, Tần Vũ Mộng không chần chừ, lập tức vòng ra phía sau, một tay nhanh chóng khống chế cổ tay của kẻ theo dõi, ép hắn vào tường. Con dao nhỏ lóe lên trong tay cô, kề sát vào cổ hắn.

Ngươi là ai? Theo dõi tôi từ lúc nào? Cô hỏi bằng giọng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào kẻ đối diện.

Người đàn ông bị bất ngờ, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. Hắn cố gắng tránh ánh mắt của cô, miệng ú ở không thể nói ra lời. Tần Vũ Mộng không kiên nhẫn, cô nhấn mạnh thêm lưỡi dao vào cổ hắn, khiến hắn rít lên một tiếng đau đớn.

– Ta sẽ hỏi lại một lần nữa,- cô nói, giọng điệu đầy uy hiếp.

– Ai đã phái ngươi tới đây? Mục tiêu của ngươi là gì?

Nhưng trước khi hắn kịp trả lời, Cố Dạ Hàn từ phía sau xuất hiện, điềm nhiên bước tới. Anh nhìn kẻ theo dõi với ánh mắt lạnh lẽo, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tần Vũ Mộng như ra hiệu bảo cô thả hắn ra.

– Thả hắn ra, để tôi giải quyết- Cổ Dạ Hàn nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.

Tần Vũ Mộng nhếch môi cười, rồi từ từ buông tay, nhưng vẫn không rời mắt khỏi kẻ đối diện. Kẻ theo dõi lấm lét nhìn Cố Dạ Hàn, rõ ràng nhận ra rằng hắn đã mắc vào bẫy.

Ngươi nên biết rằng theo dõi chúng ta là một quyết định sai lầm, Cố Dạ Hàn lạnh lùng nói.

– Trở về và báo lại với chủ nhân của ngươi rằng, nếu còn tiếp tục những hành động như thế này, kết cục sẽ không đơn giản chỉ là một lời cảnh cáo.

Người đàn ông gật đầu lia lịa, rồi nhanh chóng bỏ chạy khỏi quán, không dám quay đầu lại. Khi hắn biến mất khỏi tầm mắt, Tần Vũ Mộng quay lại nhìn Cố Dạ Hàn, ánh mắt đầy nghi ngờ.

– Anh nghĩ đây là ai phái tới?- cô hỏi.

Cổ Dạ Hàn im lặng một lúc, đôi mắt trầm ngâm.

– Khả năng cao là từ phía Mạc Thừa.

– Hắn muốn thử thách sự cảnh giác của chúng ta, anh đáp nhẹ nhàng, nhưng giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

– Nhưng cũng không loại trừ khả năng có một thế lực khác đang nhắm tới chúng ta.

Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, hiểu rõ tình hình.

– Chúng ta cần phải cẩn thận hơn từ bây giờ, cô nói.

– Phải,- Cố Dạ Hàn đáp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cuối hành lang.

– Bắt đầu từ giờ phút này, chúng ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào theo dõi mà không phải trả giá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.