Cô nhân viên đứng quầy trên mặt hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng ngay sau đó khôi phục thần sắc.
Tựa hồ đối với loại chuyện này nhìn mãi nhiều thành quen, âm điệu như cũnói, “Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không ?”
Hẹn trước sao? Với tên quay lén bỉ ổi kia con phải hẹn trước?
Đồng Thiên Ái nhíu nhíu cặp lông mày thanh tú, trên trán trong nháy mắt liền đầm đìa mồ hôi!
Có chút lo lắng , nàng ấp úng nói, “Tôi… … tôi không có hẹn trước… Nhưng là…”
“Thật xin lỗi! Tiểu thư, nếu cô không hẹn trước, chúng tôi không thể cho côvào được!” Cô nhân viên tiếp tân nói như 1 cái máy đã lập trình.
Đồng Thiên Ái vội vàng bỏ tờ báo kia ra, nuốt một ngụm nước bọt, lại đem tờ báo nhét trở về bao trong bọc.
Nàng cũng không thể chỉ vào ảnh nữ nhân kiều diễm trên tờ báo, nói cho “tiểu thư máy móc” trước mắt, nàng chính là người mà Tần tổng giám đốc muốntìm!
Không được! Nhất định phải gặp hắn!
Hôm nay nếu không thấy hắn, nói không chừng ngày mai trên trang đầu các tờ báo lớn củaĐài Loan sẽ trưng ra mặt của nàng khi ngủ mất!
Đồng Thiến Ái cười một tràng thật to, có chút quyến rũ nói, “Tiểu thư xinh đẹp , ta thựcsự có chuyện rất quan trọng muốn thấy tổng giám đốc của các ngươi! Làmphiền ngươi nói với hắn một tiếng!”
Cô nhân viên tiếp tân cười ,liếc nàng một cái, “Tiểu thư, tôi lặp lại lần nữa! Nếu như không hẹntrước , tôi không cách nào giúp cô gặp mặt tổng giám đốc”
Mỗi ngày đều có một tiểu nữ nhân đến tìm đến tra hỏi Tần tổng giám đốc, nàng thật là khổ quá đi mất thôi ~
Đồng Thiên Ái nhìn nàng,vẻ mặt chán ghét lớn tiếng quát lên, “Tôi cho côbiết, nhanh chóng cho tôi gặp tổng giám đốc! Bằng không, chuyện trọngđại bị này mà bị chậm trễ, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
“Này…” Cô nhân viên bị nàng uy hiếp, bộ dáng sợ sệt , không biết làm sao.
Đúng lúc đó, thang máy ” ĐINH…” một tiếng mở ra, 1 nam tử vóc người cao lớn bước ra.
Một thân âu phục hiệu Valentino màu bạc, càng tô đậm sự cường tráng tuấn mỹ ! Đáng tiếc chính là, dáng vẻ thì cường tráng, nhưng khuôn mặt lạitrắng nõn như tiểu hài tử.
Cái này… Thật sự là làm cho người ta không thể rời mắt nha!
Cô nhân viên liếc về mắt thấy người vừa đến, như thấy vị cứu tinh , “Tiểuthư, xin chờ một chút!” Nói xong, vội vàng chạy đến bên nam tử, sau đóđưa mắt nhìn Đồng Thiên Ái, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Đồng ThiênÁi nhìntheo bóng dáng của cô nhân viên, tầm mắt đặt ở trên người nam tửcao lớn . Nhìn hắn dần dần đến gần, cả người trong nháy mắt cương cứngtại chỗ.
Ánh mắt si mê nhìn chăm chú vào hắn, nam nhân này, thực sự…
“Tiểu thư, cô muốn gặp tổng giám đốc sao?” Quan Nghị khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Đồng Thiên Ái trực giác gật đầu, cũng là bật thốt lên, “Anh trông thật xinh đẹp a!”
“…”
Quan Nghị lúng túng hướng nàng mỉm cười, trầm mặc không nói. Đối với bản thân mình , hắn vẫn cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc .
Tuy rằng sau lưng, rất nhiều người bình phẩm về diện mạo hắn…
Nhưng người thẳng thắn như cô gái này, hắn đúng là là lần đầu tiên gặp!
Lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái mặt đỏ ửng, “Khụ ——” một tiếng, “Đúng! Là tôi muốn gặp Tần Tấn Dương!”