“Vương, ngài lại muốn đi đâu vậy?” Ngu Cơ biết mình không nên hỏi, nhưng mà ả ta không thể quản được tâm cùng miệng mình. Nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ nhanh chóng đi ra ngoài, ả ta không nhịn được bật hỏi.
Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng liếc ả ta môt cái. Là nữ nhân của hắn thì không nên hỏi, không cần quản nhiều, nếu không thì không cần phải giữ lại nữa.
Ngu Cơ kinh sợ nhìn hắn, sợ đến run rẩy. Ả ta hiểu rất rõ tính cách của xà vường, hắn ta ghét nhất là bị nữ nhân hỏi chuyện của mình, càng không thích nữ nhân quản hắn. Hiện tại, ả ta đã phạm vào đại kỵ của hắn rồi.
“Vương, Ngu Cơ sai rồi, cầu xin Vương tha thứ cho Ngu Cơ lần này, nô tỳ không dám có lần sau nữa.” Ả ta sợ đến suýt phát khóc, rồi vội vàng dập đầu, liên tục nhận lỗi, hy vọng hắn có thể tha thứ cho mình.
Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nhìn nữ nhân đang dập đầu cầu xin mình, hắn chỉ hơi nhếch môi, vẫn không nói lời nào, rồi sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa ly khai, Ngu Cơ giống như được giải thoát, ả mềm người, ngã trên mặt đất.
Rốt cuộc, Vương cũng tha thứ cho ả ta.
******************
Cuối cùng, người đàn ông kia cũng xuất hiện rồi, Lý Quả còn tưởng phải đợi anh ta đến mấy ngày nữa cơ. Kinh ngạc qua đi, cô liền quên luôn tiểu hắc xà đang nằm trên giường.
“Anh đến đúng lúc lắm, anh hãy mau đem lũ rắn của anh đi đi, tôi không thể nuôi nổi nữa rồi.” Cô nhảy xuống giường, cầm lấy cái hộp đưa đến trước mặt anh ta, nói.
Mặc Nhật Tỳ chỉ nhìn cô, hoàn toàn không thèm liếc cái hộp đến một cái, trên môi vẫn nở nụ cười. Sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, liền gật đầu đồng ý.
“Được rồi.”
Anh ta đồng ý dễ dàng vậy sao? Lý Quả vốn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời, thậm chí, nếu anh ta còn không mang đi thì cô sẽ chẳng chút do dự mà ném ra ngoài nữa. Thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản vậy.
Lý Quả có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần. Cô lập tức nhét cái hộp vào lòng anh ta, sau đó liền chạy đi lấy tiền, rồi cũng nhét vào lòng anh ta luôn.
“Được rồi, về sau sẽ không ai nợ ai nữa. Sau này, anh cũng không cần đến đây nữa, chúng tôi không chào đón anh.” Cô giống như là vừa hoàn thành xong một sự kiện quan trọng, vừa vung tay là muốn đuổi người luôn.
Mặc Nhật Tỳ vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, vô cùng tao nhã, chứng tỏ anh ta được giáo dục rất tốt. Anh ta vẫn đứng nguyên đó với bó hoa tươi cùng cái hộp trên tay.
“Quả Quả, đừng như thế mà.” Anh ta nhẹ giọng cầu xin. Nụ cười trên mặt đã thu lại, thay vào đó là chút ưu thương. Dáng người cao lớn lộ vẻ cô đơn khiến người ta xót xa.