Tống Tuần chọn lớp y học, Lâm Bùi rất ngạc nhiên.
Cậu cho rằng Tống Tuần luôn muốn tránh mình, anh cũng luôn biểu hiện như vậy. Lần trước khi anh hỏi lớp cậu chọn, thật ra Lâm Bùi còn chưa nghĩ tới, nhưng Tống Tuần đã hỏi, cậu nói mình thấy hứng thú với y học, để Tống Tuần thoải mái, không dính dáng tới mình nữa.
Nhưng sau khi Tống Tuần đã có được câu trả lời của cậu, còn cố ý chọn lớp y.
Lâm Bùi không nhịn được nhìn chằm chằm danh sách, còn rất nhiều lớp vẫn còn chỗ, cái lớp môi trường sinh thái mà Tống Tuần từng nói kia, cũng còn mười mấy slot, nhưng anh lại vào lớp có ngành nghề hot – lớp y.
Chuyện này…
Được rồi, có thể đây là trùng hợp.
Nói không chừng, là do Tống Tuần có người quen ở đây.
Còn về nguyên nhân đằng sau, Lâm Bùi không muốn suy nghĩ nhiều.
Con người Tống Tuần vui buồn thất thường, Lâm Bùi cũng lười đoán tâm tư anh, có thời gian thì tốt hơn là nên đi chơi vài trận game, còn có thể thư giãn một chút.
*
Chiều thứ 6 có trận giao hữu bóng rổ, đấu ở sân vận động, mặc dù không lớn nhưng khán đài cũng có thể chứa hơn năm nghìn người.
Thi đấu với Tây Trung, Trần Siêu là người ra sân đầu tiên, cũng là đội trưởng, đã sớm biết được đội hình đối phương. Năm nay có một alpha tên Chu Thành Sâm mới gia nhập đội họ, nghe nói thành tích của hắn rất tốt, tuy trước kia chưa từng tập qua bóng rổ, chỉ mới gia nhập đầu năm nay.
Mặc dù là người mới, nhưng ở thời đại này, thể chất và gen của alpha, hay cái được gọi là ‘thiên phú’ có đủ khả năng đánh bại người bình thường có mười mấy năm kinh nghiệm.
Trần Siêu đánh bóng rổ nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, cho nên lần này mới hết lời mời Tống Tuần tới làm dự bị. Trương Vận thì không thích bóng rổ, nhưng dù sao cũng là trận đấu của anh em, nên mới lăn lộn đến đây làm nhân viên hậu cần, còn thân phận thật sự lại là thành viên trong đội linh vật.
Vị hôn thê của Tống Tuần – Lâm Bùi, đương nhiên cũng muốn đến xem trận đấu.
Cậu không đến một mình, còn đi cùng bạn tốt của mình Chris
Chris chính là người mỗi lần cược đấu bi-a, đều thua Lâm Bùi.
Chris là tên nước ngoài, cậu ấy là người lai, mẹ là nghệ sĩ piano beta nổi tiếng ở nước ngoài, bà ấy đã tìm kiếm tình yêu và kết hôn với một người Trung Quốc giàu có.
Nhưng qua mấy năm, quan điểm vợ chồng khác biệt, sau khi mẹ sinh ra cậu ấy thì lập tức ly hôn, từ đó luôn sống ở nước ngoài, cho đến khi lên cấp 2, mẹ cậu ấy tái hôn, Chris mới quay lại nhà cha ruột.
Lâm Bùi và Chris quen nhau qua mạng.
Thời gian đó Chris gầy gầy nhỏ nhỏ, mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh to tròn, mặc dù dáng người nhìn rất đẹp, nhưng lại là beta, người lớn nhìn thấy cậu ấy, đều sẽ thở dài một hơi.
Chris không biết nói tiếng Trung, không ăn quen đồ Trung Quốc, xung quanh cũng không có bạn cùng tuổi. Lúc vừa tới thành phố, bị suy dinh dưỡng liên tiếp mấy tháng, ăn gì cũng muốn nôn, cũng không muốn uống gì.
Vào thời điểm đó, Chris không được cha thích, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, còn mọc râu ria, người đàn ông trung niên tới, lên lớp cậu ấy một hồi, sau đó dạy cậu ấy tiếng Trung, còn giao cho cậu ấy bài tập khó.
Chris không biết làm.
Thế là bị cha tàn nhẫn đánh một trận.
Cậu ấy sợ đến phát sốt, thậm chí còn từng nghĩ rằng mình muốn chết.
Đến một ngày, cậu ấy lén bật máy tính, nhập một địa chỉ web, vào một diễn đàn, đăng một bài tus xin giúp đỡ.
Nội dung rất đơn giản: SOS
Cậu ấy không viết thêm gì khác, cũng không viết nên viết gì. Chris nghĩ nghĩ rằng, nếu mình viết quá nhiều sẽ để lại manh mối, khiến cha phát hiện, sẽ nhốt cậu ấy vào phòng tối.
Bài tus không được người khác chú ý, chỉ có một người duy nhất gửi tin nhắn cho cậu ấy, hỏi: ” Are you ok?”
Người đó chính là Lâm Bùi.
Học sinh cấp hai Lâm Bùi nghĩ rằng mình nên luyện trình độ tiếng Anh trên trang web nước ngoài, không nghĩ tới trong lúc đó lại vô tình quen được một người bạn giống cậu.
Chris quá giống cậu, nên Lâm Bùi được nhịn được mà quan tâm.
Cũng giống như quan tâm chính bản thâm mình.
Hai người cứ như vậy mà trưởng thành, trở thành bạn tốt nhất của nhau.
Chris cũng không phải lần đầu thấy Tống Tuần.
Trước kia, Lâm Bùi đã từng lén đưa Chris đến nhìn anh, nhưng suýt thì bị Tống Tuần phát hiện, không thể không nói, gen alpha thật sự tốt đến kinh người, cậu ấy đứng cách 20 mét, Tống Tuần cũng có thể cảm thấy được.
Nhưng lần này không giống, Chris có vé xem trận đấu!
Có thể quang minh chính đại đến ngắm trai đẹp nha!
Lúc bọn cậu đến sân vận động, mọi người đã ngồi gần hết khán đài, nhóm cổ vũ mặc áo xanh áo đỏ ngồi hai bên, nhóm omega và beta tướng mạo xinh đẹp giúp cầm biển cổ vũ, tinh thần hào hứng, so với các vận động viên bên dưới không kém chút nào.
Lâm Bùi đi cùng Chris, làm cho khán giả bên trong bất ngờ.
Lâm Bùi không nói gì, mọi người đều đã nghe nói qua chuyện của cậu và Tống Tuần, cậu đến xem cũng không lạ. Nhưng việc cậu xuất hiện cùng Chris, đã làm cho mọi người kinh hãi.
Dù sao, trong ấn tượng của mọi người, Lâm Bùi trong trường…
Dường như không có bạn bè thân thiết nào.
Chris là beta, gương mặt hiền lành, cơ thể mảnh mai, nhìn cũng không khác omega là bao. Hai nhà cũng được coi là có quyền thế ở địa phương, nên khi đi cùng nhau, rất nhanh đã có người đến bắt chuyện.
Hai tiểu công tử cùng tuổi, Chris khí chất ngọt ngào, tính cách dễ gần, dịu dàng, lại dễ đỏ mặt; mà Lâm Bùi khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh cao, lạnh lùng, nhưng mơ hồ hai người lại có chút giống nhau.
Việc hai người đến gây nên một trận náo động nhỏ, ở nơi nghỉ ngơi Trương Vận đang giúp bê nước nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy người phía sau vô cùng ngạc nhiên, bĩu môi nói với Tống Tuần: “Lâm Bùi đến.”
Trương Vận cũng không ngốc đến nỗi nói ba chữ vị hôn thê ngay trước mặt anh.
Tống Tuần ừ một tiếng.
Anh đã dự đoán trước việc này nên cũng không ngạc nhiên.
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng Lâm Bùi luôn hứng thú với việc thể hiện cậu rất yêu anh trước mặt mọi người, hoặc là nói… Có vẻ cậu rất thích giả vờ trước mặt tất cả mọi người.
Vậy người kia thì sao?
Cậu ở trước mặt cậu ta sẽ như thế nào?
Tống Tuần đưa mắt nhìn về phía người thiếu niên đứng cạnh Lâm Bùi, dáng người cao hơn Lâm Bùi một chút, mặc dù không đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất dễ gần, dễ khiến cho người ta yêu thích.
Hai người bị một đoàn người vây quanh nói chuyện, Chris theo thói quen níu lấy tay Lâm Bùi, Lâm Bùi giống như thần hộ mệnh của cậu ấy, khí thế kiêu ngạo, lạnh lùng làm cho những người xung quanh không dám một tiến thêm một bước.
Có người mà Lâm Bùi muốn bảo vệ…
Thật sự rất hiếm có.
Tống Tuần thu lại vẻ mặt.
“Người kia… Là ai?”
Trương Vận cũng có chung có hỏi.
Trần Siêu nói: “Chưa từng thấy cậu ta trong trường, có vẻ là omega.”
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn về phía Tống Tuần.
Không biết tại sao, xung quanh Tống Tuần càng ngày càng lạnh.
“Tôi chưa từng nhìn thấy.”
Anh trầm giọng nói.
Chủ yếu là Lâm Bùi có rất ít bạn.
Trần Siêu thầm nghĩ.
Nhưng chỉ là một trận bóng rổ, cậu mang theo bạn đến làm gì? Để giữ thể diện trước mặt anh Tuần sao?
Không… Không giống.
Nói như nào nhỉ, mặc dù không nên nói như vậy, nhưng sao lại có cảm giác giống như cô gái mang theo bạn thân đến kiểm tra chồng tương lai…
Trần Siêu vô thức quay đầu nhìn về phía Trương Vận, thấy đối phương lè lưỡi với mình, biết rằng Trương Vận cũng có chung suy nghĩ, vội vàng làm động tác ngậm miệng.
Hi vọng Lâm Bùi và người bạn omega của cậu ngồi yên ở khán đài, không làm gì khiến người ta bàn tán thì tốt.
Để hắn thuận lợi đánh xong trận này đi.
Trần Siêu lặng lẽ cầu nguyện.
*
Trên sân, hai đội mỗi đội nghỉ ngơi một góc, quần áo đỏ xanh rõ ràng phân biệt rõ ràng.
Tống Tuần mặc quần áo màu đỏ, trên lưng là số 18. Anh chỉ ngồi ở ghế dự bị, cũng đã vô hình tạo áp lực lên đối thủ.
Nếu họ đánh hay thì bên mình sẽ để Tống Tuần ra sân, nếu đánh không hay thì càng tệ hơn, át chủ bài của đối phương cũng không có cơ hội ra sân.
Nghe thật buồn cười, nhưng mà phải ở đấy mới có thể cảm nhận được, hô hấp họ đều đã căng cứng.
Tây Trung cũng không phải trường ưu tú gì, thành tích cũng bình thường. Ưu điểm duy nhất là học phí rẻ và điểm đầu vào thấp.
Trong tình huống này, gen của học sinh Tây Trung cũng không ưu tú giống như Tống Tuần. Rõ ràng là anh không cử động, nhưng trực giác của alpha đã không ngừng vang lên cảnh báo, ở mỗi tế bào đều tràn đầy sự cảnh giác.
Vé xem thi đấu bóng rổ là do hội học sinh phát, khi Lâm Bùi đi lấy, hội trưởng biết ý của cậu, cố ý cho cậu vị trí ở hàng trước.
Tống Tuần ngồi ở băng ghế chỗ nghỉ ngơi, cách bọn cậu rất gần.
Chris không khỏi tò mò rướn cổ lên, muốn nhìn rõ alpha đã khiến cho bạn của mình thần hồn điên đảo.
Đã nhìn thấy.
Anh mặc bộ quần áo bóng rổ, lộ ra đường nét cơ bắp tuyệt đẹp trên cánh tay, cổ anh thon dài, có thể dễ dàng nhìn thấy hầu kết.
Rất lớn, hình dạng rõ ràng.
Lòng bàn tay đặt nhẹ trên đầu gối của anh cũng lớn hơn người thường, khớp xương rõ ràng, bên trên lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng (vết chai).
Nếu lướt qua da, có lẽ sẽ có cảm giác thô ráp rùng mình.
Lâm Bùi nín thở.
Tiếng cổ động viên hò hét rất lớn, Tống Tuần nhìn trọng tài tuýt còi, đuổi những người không liên quan ra khỏi sân.
Trân đấu sẽ lập tức bắt đầu.
Lúc này, anh nghe thấy Chris đang dùng âm thanh rất lớn hỏi Lâm Bùi, “Đây chính là cái người Tống Tuần mà cậu nói sao? Không phải hắn rất giỏi à? Sao lại ngồi ghế dự bị? Hắn không ra đấu sao?”
Xung quanh tiếng hô rất lớn, Chris sựo Lâm Bùi không nghe rõ, cho nên cố ý nói to, không nghĩ rằng ngược lại lấn át tiếng hô của tất cả mọi người, bây giờ tất cả mọi người đều đã nghe thấy.
Mọi người nhìn hai cậu bằng ánh mắt kinh ngạc cùng cổ quái.
Lâm Bùi: “…”
Thành thật nói đi, có phải cố ý hay không.
Tống Tuần: “…”
Chỉ có Chris vẫn không biết chuyện gì vừa xảy ra, mở to đôi mắt vô tội.
Sắc mặt Lâm Bùi căng cứng, bên ngoài cậu là vẻ mặt khoe khoang, nhưng bên trong đã bắt đầu đứng máy.
Tống Tuần có nghe thấy không?
Không đúng, Chris nói lớn như vậy, anh nhất định đã nghe được đi? Hắn sẽ nghĩ gì, liệu có cho rằng cậu đang cố ý thu hút sự chú ý của anh…?
Cậu siết chặt ống quần, không nghĩ được gì, Tống Tuần bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt rơi trên người Lâm Bùi.
“Nửa trận sau tôi sẽ vào sân.
Anh nói.
Lâm Bùi hơi ngẩn ra.
Sao Tống Tuần lại nhìn cậu, ánh mắt còn bình tĩnh như vậy…
Giống như đọc được suy nghĩ của cậu.
Cậu còn chưa nghĩ xong, trận đấu bắt đầu.
Các đội viên bước ra sân, sau khi bắt tay nhau, trọng tài đứng ở giữa sân, một tiếng còi vang lên, quả bóng bay lên giữa không trung, đội viên hai bên bắt đầu tranh bóng.
Đội trưởng bên Tây Trung là Chu Thành Sâm, hắn là một alpha ưu tú, rất được giáo viên coi trọng, dáng người cũng tốt, được rất nhiều người cổ vũ.
Đương nhiên, hắn cũng rất đẹp trai.
Chris xem không hiểu bóng, nhưng cậu ấy hiểu người.
Ánh mắt dán lên người Chu Thành Sâm, oa một tiếng.
Thính giác Tống Tuần rất tốt, hơn nữa bây giờ anh còn đang tập trung lực chú ý.
Anh nghe thấy Chris hỏi Lâm Bùi, lần này giọng nói rất nhỏ, “Cậu thấy anh ấy thế nào?”
Lâm Bùi nhìn thoáng qua, Chu Thành Sâm khuôn mặt dịu dàng, là người ấm áp, giống như một người anh trai chu đáo, rất được omega chào đón.
Nhưng cậu vẫn lắc đầu, “Rất được.”
Chỉ là không phải gu của cậu.
Cậu thích… Có một chút hoang dã.
“Yêu cầu rất cao nha.”
Chris thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ đánh Lâm Bùi một cái.
Chris nhìn ánh mắt của bạn thân mình rơi trên người Tống Tuần, chế nhạo nói, “Biết rồi, cậu là thích người kia.”
Lâm Bùi: “…”
Cậu muốn phản bác, nhưng đúng là như vậy.
Tống Tuần biết bọn cậu đang nói đến mình, bỗng nhiên có chút mất tự nhiên.
Sao lại giống như tiệc trà vậy.
Tống Tuần không biết nên giải thích kiểu gì, anh rất ít khi tán gẫu với bọn Trần Siêu, mỗi người đều có việc riêng của mình, sẽ không tán gẫu quá lâu. Ngoại trừ mẹ anh và Văn Kiều, thường xuyên cùng các chị em chơi mạt chược, tán gẫu, từ sáng sớm tới đêm tối cũng chưa hết.
Anh trầm mặc không nói, dần cảm thấy việc nghe lén này có vẻ hơi mất đạo đức, không chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn cậu nữa.
Mười mấy phút trôi qua, một quả bóng hướng lên bầu trời, đập vào bảng, bóng một lần nữa bay lên không trung, rơi xuống dưới đất, ra khỏi phạm vi sân bóng.
“Tuýt —–”
Trọng tài thổi còi, hiệp một kết thúc.
Tống Tuần xem tỷ số, không khỏi cau mày.
Trần Siêu vẫn luôn muốn trở thành vận động viên chuyên nghiệp, nên dù đang học văn hóa giống như Tống Tuần, Trần Siêu chưa bao giờ ngừng rèn luyện thể lực. Là một tiền phong, phát huy cũng không tệ, nhưng ở trong mắt Tống Tuần, Trần Siêu chơi quá bảo thủ, một số cơ hội đã bị lãng phí vô ích, kết thúc hiệp một, dẫn trước đội Tây Trung bốn điểm.
Chênh lệch bốn điểm, đuổi theo cũng không khó.
Nhưng quan trọng hơn, Tống Tuần cảm thấy đây không phải thực lực thật sự.
Tây Trung cũng vậy.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Trần Siêu nhận lấy chai nước từ huấn luyện viên, không đợi Tống Tuần mở miệng thì đã chủ động nói: “Tôi không phát huy tốt.”
Ánh mắt các cầu thủ lập tức đổ dồn về phía Tống Tuần.
Huấn luyện viên há to miệng, biết bọn tiểu tử này còn nghe lời Tống Tuần hơn, dứt khoát ngậm miệng, đứng một bên chờ ý kiến của anh.
Tống Tuần không nói ngay.
Anh không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ uy áp nồng đậm.
“Không có.” Trương Vận thần kinh thô, còn tưởng rằng không khí trong đội không tốt, tranh thủ thời gian phát huy chức trách của một linh vât, an ủi Trần Siêu, “Không có nha, tớ thấy cậu cậu phát huy rất tốt, ghi được rất nhiều điểm. Tớ thấy cậu bị cái tên cao to kia chặn mất lần, khí thế cũng không bị giảm đi.”
Trần Siêu lại lắc đầu.
Cảm nhận được vấn đề của chính mình, nhưng khi vào sân lại không thể khống chế đầu óc.
“Hiệp sau Tây Trung sẽ chú trọng phòng thủ.”
Cuối cùng Tống Tuần cũng lên tiếng.
Chu Thành Sâm cũng không phải người có thể xem nhẹ, Tống Tuần xem kỹ trận đấu, nhận thấy người này làm hậu vệ dẫn bóng, nắm bắt thời cơ chuyền bóng rất chuẩn, cũng nắm bắt sơ hở, mượn cơ hội xông lên phát động tấn công.
Rất thận trọng, là một người khó chơi
Đến hiệp sau, tiền phong chính sẽ tiêu hao thể lực, mà Chu Thành Sâm vẫn khỏe như cũ, không biết đội mình đã sắp kiệt sức.
Chủ lực của trường là Trần Siêu, mà chủ lực của Tây Trung chính là Chu Thành Sâm.
Trần Siêu ban đầu còn có chút khó hiểu, nhưng nghe anh nói như vậy, lập tức phản ứng lại.
Trước kia, bọn Trần Siêu chỉ nói Tống Tuần là nhân vật cứu cánh, bản thân anh cũng không hứng thú với bóng rổ, chỉ là alpha ưu tú trời sinh có thể năng thiên phú thôi. Anh thấy, mặc dù Trần Siêu đánh không như ý muốn, nhưng Tây Trung cũng không yếu thế, không quan tâm thắng hay thua, Trần Siêu cần phải tự mình đi qua con đường này.
Chỉ cần không bị đánh thành ngu, vậy thì anh không cần thiết phải ra sân.
Trần Siêu biết ý của anh, cho nên mới do dự, không nói ra.
“Các cậu…”
Tống Tuần nhìn đồng hồ, đang muốn nhắc vài câu, bỗng nhiên bị một tràng tiếng hoan hô nhiệt liệt đánh gãy.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Thành Sâm ở bên kia sân bóng bỏ đi chiếc áo mình vô tình xé rách lúc cướp bóng, để lộ đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.
Chu Thành Sâm ra rất nhiều mồ hôi, cơ bụng ướt đẫm mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời, dù Chu Thành Sâm rất nhanh mặc chiếc áo mới, nhưng vẫn lộ ra vẻ gợi cảm bên dưới lớp vải rẻ tiền.
Ai cũng biết gia cảnh Chu Thành Sâm không tốt.
Thế nhưng omega vẫn chạy theo anh ấy nhiều như vịt.
Anh đang định nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc từ trên khán đài.
“A a a a a a!!”
A thật lâu, có vẻ rất kích động.
“Dáng người này! Cơ bụng này!!”
“Cái eo này! Chết tiệt, thật gầy, thật cứng rắn, chẳng lẽ đây chính là vòng eo chó đực trong truyền thuyết sao? Bảng bóng rổ suýt chút nữa thì bị lật tung, anh trai, anh chắc chắn có sức ôm chặt em vào lòng nha ~~~ ”
Tống Tuần: “…”
Sắc mặt Tống Tuần trong mắt các đội viên từ xanh biến thành đen, lại từ đen biến thành tím..
Màu sắc thay đổi, thật là đặc sắc.
“… Thay người.”
Tống Tuần siết chặt chai nước suối trong tay, đầu nổi đầy gân xanh, ánh mắt ngày càng đáng sợ.
“Hiệp sau, tôi ra sân.”
*****
//Chuyện ngoài lề *Điều tác giả muốn nói*
Lâm Bùi: Có đấu bóng rổ chắc chắn sẽ có trai đẹp, có trai đẹp chắc chắn sẽ có!!!