Chiết Ánh Trăng

Chương 25: Chương 24



Sau giờ nghỉ trưa, Vân Li gặp phải Hà Giai Mộng trên hành lang.
“Nhàn Vân lão sư, cô muốn tham gia sự kiện Halloween tối nay không? Nếu không chúng ta cùng đi nhé?”
Vân Li ăn ngay nói thật: “Tối nay tôi muốn mua một ít hạt cà phê, vừa rồi ở phòng nghỉ nhìn thấy Phó Chí Tắc hết sạch hạt cafe, nên rủ anh ấy đi cùng.”
Hà Giai Mộng cười trộm: “Thật sự là đi mua hạt cafe sao?”
“Thật đấy.” Vân Li nỗ lực làm cho bản thân đã biết trước, “Nếu không cô cũng đến rồi cùng đi?”
“Không được không được, tôi đã thấy được trên đầu mình có cái bóng đèn 1000w.”
“……”
Vừa mới đi được hai bước, Hà Giai Mộng lại gọi lại cô: “Đúng rồi Nhàn Vân lão sư.”
Vân Li: “Làm sao vậy?”
“Người của bộ phận Marketing kêu tôi tới hỏi cô, có thể hỗ trợ dây cót động thái tuyên truyền trên trạm E không? Phí quảng cáo như lần trước.”
“Có yêu cầu gì không?”
Hà Giai Mộng nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ cần cố gắng ghi chép một số thiết bị trong hội trường thể nghiệm, để mọi người cảm thấy vui vẻ là được.”
Không xác định có thể chụp hay không, Vân Li không đồng ý ngay: “Để tôi suy xét một chút.”
Buổi chiều, Phương Ngữ Ninh nói hội trường thể nghiệm thiếu nhân viên, phân phó Vân Li qua bên kia hỗ trợ trang trí một chút.

Vân Li mang một hộp lớn vật liệu trang trí đến hội trường thể nghiệm.
Sau khi rời khỏi lối thoát hiểm, Vân Li đến lối vào của thể nghiệm, phát hiện nơi này có rất nhiều người.
“Chị Li Li!” Vân Li nhìn quanh.
Phó Chính Sơ từ cổng vào nói: “Nghe nói tối nay có sự kiện, nên em đến xem trước.

Vốn là muốn uống trà chiều, kết quả lại bị kéo đến tới đi làm cu li”
Vân Li trả lời: “Em thảm thật.”
Phó Chính Sơ lẩm bẩm: “Đúng vậy, sau đó em mang theo cậu nhỏ, kết quả cậu nhỏ liền ngồi đó nhìn em làm việc.”
Vân Li nhìn theo hướng cậu ta chỉ, Phó Chí Tắc ngồi ghế nghỉ chân trong hội trường, một tay dựa vào tay vịn ghế, chống cằm nhìn về phía bên này.
“Chị Li Li?” Thấy Vân Li không đáp lời, Phó Chính Sơ gọi cô lại.
Vân Li phục hồi tinh thần: “Em cũng trưởng thành rồi, nên giúp trưởng bối nha.”
Phó Chính Sơ: “Em trở về làm việc đây.”
“Này, từ từ!” Vân Li vội vàng gọi cậu ta.
Phó Chính Sơ dừng lại: “Sao ạ?”
Vân Li che nửa khuôn mặt của mình: “Phó Chính Sơ, xin lỗi em.”
Phó Chính Sơ càng ngốc: “Rốt cuộc là sao ạ?”
“Chính là ―― thời điểm ngày hôm qua chúng ta uống rượu,” Vân Li chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình vào, căng da đầu nói: “Chị nói với cậu nhỏ của em, hình như em thích chị……”
Phó Chính Sơ: “……”

Vân Li giải thích một lần nguyên nhân kết quả cho Phó Chính Sơ, trong lòng cũng biết rõ bản thân mình cách làm này không đúng, sau vài lần áy náy, Phó Chính Sơ không chú ý những gì Vân Li nói lúc đầu, mà là hít một hơi thật sâu: ” Chị Li Li, chị thích cậu nhỏ sao?”
Vân Li: “……”
“Khó trách lúc nãy chị cũng nói giúp cậu nhỏ.”
Vân Li: “……”
Vân Li: “Em có thể giúp chị giữ bí mật không?”
Phó Chính Sơ: “Vâng.”
Hai người không hẹn mà lâm vào lặng im.
Phó Chính Sơ bỗng nhiên đứng đắn: “Chị Li Li, thân thể của cậu nhỏ không tốt lắm, dạ dày cũng không tốt.”
“Nhưng mà cậu nhỏ thật sự rất tốt, em cũng không nói nhiều nữa, chị Li Li cố lên!”
Vân Li trong lòng ấm áp: “Cảm ơn em.”
Công việc trang trí hội trường thể nghiệm chủ yếu là bằng thể lực, chính là dán các loại ruy băng, dán đèn cùng với một ít đồ trang trí của sự kiện lên bức tường cao hơn.

Vân Li quan sát bốn phía một chút, mang một cái thang qua, chuẩn bị leo lên.
Mới vừa bò lên cái thang, Phó Chính Sơ liền dẫn Phó Chí Tắc lại đây: “Chị Li Li, chị mau xuống đi.

Em kêu cậu nhỏ tới rồi nè.”
Vân Li: “……”
Vân Li leo xuống, không lạnh không nóng nói: “Kêu tới làm gì……”
Phó Chính Sơ: “Dù sao không thể để một đại nam nhân như cậu nhỏ ngồi bên cạnh.

Một cô nương như chị Li Li leo lên leo xuống ở đây.

Em đi chỗ ngồi làm việc trước đây.”
Ý thức được Phó Chính Sơ đang hỗ trợ, cho dù Phó Chí Tắc danh chính ngôn thuận tới, Vân Li vẫn có chút ngượng ngùng.

Cô chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, toát ra câu: “Nếu không anh ngồi đi?”
Phó Chí Tắc liếc cô một cái: “Ngồi chỗ này nhìn cô sao?”
Vân Li tưởng tượng ra một chút hình ảnh, cảm thấy quả thực thở không nổi: “Không phải ý này.”
“Đưa tôi.” Phó Chí Tắc tiếp nhận dải ruy băng trong tay cô.
Vân Li: “A?”
Phó Chí Tắc dừng một chút, tích chứ như vàng: “Hỗ trợ.”
Ở một bên ăn không rồi ngồi cũng không tốt lắm, Vân Li liền cầm dải ruy băng cùng với đồ trang trí đứng cạnh cái thang chỗ Phó Chí Tắc, Phó Chí Tắc treo một cái lên, cô liền đưa cho anh một cái.
Vân Li cảm thấy như vậy ―― cũng khá tốt?
Đắm chìm trong niềm vui nho nhỏ khi được đưa đồ cho Phó Chí Tắc, cái hộp dần dần thấy đáy.
“Anh có thể đợi ở đây một chút không?” Vân Li ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chí Tắc.
“Ừ.”
Vân Li ôm cái hộp chạy chậm rời đi, đến khu vực khác để lấy chiếc hộp đầy hơn.
Quay lại cái thang, Phó Chí Tắc vô cảm mà nhìn về phía cô.
Vân Li tức khắc chột dạ, không nói một lời mà đưa đồ trang trí cho Phó Chí Tắc.

Sau khi tan sở, Vân Li về nhà đầu tiên rồi trang điểm, thay một đầm váy trắng.
Ở cửa hội trường khoa học kỹ thuật gặp được Phó Chí Tắc, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đút tay vào túi, cúi đầu dựa vào bức tường gạch đỏ đã hoàn thành, nơi xa quảng trường đầy ngôi sao.
Nhìn thấy Vân Li, anh giương mắt, ở trên mặt cô dừng lại chớp mắt một cái, lại dời đi.
Ánh mắt này khiến cho hô hấp của Vân Li đều chậm nửa nhịp.
“Tối nay tôi muốn chụp một số tài liệu để ra số đặc biệt cho Halloween, lâu rồi tôi cũng chưa đổi mới.”
Phó Chí Tắc giờ phút này thanh tỉnh, Vân Li hít sâu một hơi, hơi khẩn trương nói, “Anh cảm thấy đẹp không?”
Tựa hồ hoàn toàn không đoán trước được cô sẽ hỏi câu hỏi này, Phó Chí Tắc không hé răng.
Hôm nay đã cố gắng trang điểm hết sức, Vân Li không thể tin tưởng: “Khó coi sao……”
Một lát sau.
Vân Li lầm bầm lầu bầu: “Hẳn là so với ngày thường thì đẹp một chút?”
Phó Chí Tắc: “……”
Cùng với loại chợ nhi đồng lần trước, các gian hàng lớn nhỏ chật kín toàn bộ quảng trường, trên cây cùng với trên tường đều treo đầy trang trí chủ đề Halloween.
Vẫn còn một khoảng cách đến quầy cà phê, Vân Li ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hạt cà phê.

Có rất nhiều người ở gần đó, mấy chục bình gốm đỏ sẫm được đặt ngay ngắn trên bàn, phía sau có mấy túi giấy lớn đựng hạt cà phê.
Người chủ quầy hàng hỏi Phó Chí Tắc muốn vị gì, cho một ít hạt vào trong tay Phó Chí Tắc, anh ngửi ngửi.
Vân Li: “Thế nào?”
Phó Chí Tắc: “Khá tốt.”
Vân Li: “Tôi ngửi được không?”
Phó Chí Tắc gật gật đầu.
Thấy anh không đem hạt cho mình, Vân Li do dự, liền tiến đến trước tay anh, bên ngoài hạt rang có chút hương vị sô cô la.
“Sao lại thơm như thế.” Vân Li cảm khái, ngẩng đầu, lại phát giác Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô, nhìn không ra thần sắc.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Vân Li mặt lại nhiệt lên: “Tôi đang nói về hạt……”
“……”
Vân Li không có kinh nghiệm uống cà phê, nhờ ông chủ giới thiệu một loại: “Tôi chọn một hương vị tôi thích, nếu không thì cô cũng thử xem.”
Phó Chí Tắc lấy một ít hạt ngửi ngửi: “Khá tốt.”
Vân Li: “Vậy tôi tặng anh một túi nha.”

Phó Chí Tắc: “Không cần.”
Bị từ chối cũng là điều đã đoán trước, Vân Li nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Tôi muốn tặng anh một túi.”
“……”
Vân Li thu liễm chút: “Lần trước anh chi tiền giúp tôi rất nhiều lần, tôi có cảm giác thiếu nợ.”
“Nếu là lý do này.”Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm chủ quầy cầm hạt, tầm mắt không nhìn cô, “Vậy thiếu đi.”
Vân Li giương mắt nhìn nhìn các quầy hàng khác, có một quầy hơi đơn sơ bán đồ chơi làm bằng đường, khi còn nhỏ gần trường học lâu lâu có thể thấy quán nhỏ này.
Vân Li: “Tôi có thể mua cái đó không?”
Phó Chí Tắc: “Ừ.”
Vân Li: “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi mua.”
Vân Li nói xong liền chạy qua.
Cầm một chiếc nồi đồng nhỏ, mọi người dùng muỗng múc chút đồng, nhỏ giọt trên tấm thép để phác thảo các hoa văn.
edit: bạn nào mà khuấy đường thì nó sẽ có màu giống đồng
Trong khi chờ đồ chơi làm bằng đường hoàn thành, Vân Li nhớ tới vừa rồi khi ngửi hạt, lòng bàn tay Phó Chí Tắc cách cô hai cm, dùng mu bàn tay chạm vào gò má nóng rực của mình.
Cô không thể nhớ lần cuối có cảm thụ như vậy là khi nào.
Trái tim đập thình thịch, hình bóng của người kia cứ lởn vởn trong tâm trí, ngửi được hương vị, nghe được thanh âm, thấy gì đó, đều có cảm giác của anh.
Hẳn là anh đối với cô……!Cũng không phản cảm.
Ý nghĩ như vậy cho Vân Li sự can đảm, nhìn chung cô không phải là người chủ động, cô luôn tiếp xúc với người khác một cách thụ động, buộc phải nói chuyện với người khác.
Ánh trăng của nhân gian, luôn cách xa bên ngoài.
Nhưng hiện tại, ánh trăng đi tới trước mặt cô.
Vân Li nhếch khóe môi.
Đúng nha, thật may mắn biết bao, ánh trăng ngay ở trước mặt cô.
Sau khi đồ chơi làm bằng đường được hoàn thiện, dính trên xiên tre liền giao cho Vân Li.
Hình quả bí ngô, mở cái miệng rộng.
Còn rất đáng yêu.
Cô đưa một trong số đó cho Phó Chí Tắc.
“Cho tôi?”
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm đồ chơi làm bằng đường trong tay cô, bề mặt nhiễm ánh sáng màu nâu, thật không thể tưởng tượng được có thể tạo ra một hình dạng tinh xảo trong vòng hai ba phút.
Nhứng mà, ăn này kiểu gì?
Anh nhìn về phía Vân Li, hình dáng toàn bộ bí đỏ đồ chơi làm bằng đường lớn hơn khuôn mặt nhỏ của cô, mới vừa chạy chậm về, gương mặt nõn nà ửng đỏ.

Nàng trước thưởng thức sẽ trên tay đồ chơi làm bằng đường, chậm rãi dời về phía bên môi mình.
Sau đó, liếm một chút.
……
Anh cũng không liếm một chút đi?
Vân Li tiếp tục liếm liếm môi, cắn một miếng nhỏ liền nhận ra ánh mắt của Phó Chí Tắc, có chút kinh ngạc nhiên: “Anh……!Nhìn lén tôi sao?”
Phó Chí Tắc ánh mắt dời đi, nói một lời nói dối hiếm hoi: “Không có.”
Trời về đêm se lạnh, anh lại bỗng nhiên cảm thấy cả người có chút nóng lên.
Đèn neon càng chói mắt, chờ anh lấy lại tinh thần, viên kẹo hình quả bí ngô trong tay làm bằng đường đã bị anh cắn.
“……”

“Ê, Vân Li?”
Trong khi cả hai vẫn dạo chơi khắp các quầy hàng, bả vai Vân Li đột nhiên bị người ta vỗ một cai, theo bản năng cô rụt một chút.
Giương mắt, lại thấy một người mà cô vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp.
Khuất Minh Hân lên trước, thân mật mà cùng chào hỏi với cô, “Chúng ta không gặp nhau nhiêu năm rồi nhỉ? Không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Sao cô không nói lời nào vậy? Cô còn nhớ tôi không? Khi tôi học cao trung ――”
Vân Li ngắt lời cô ta: “Nhớ rõ.”
“Đây là bạn trai cô sao? Lớn lên khá xinh đẹp.” Khuất Minh Hân không phát giác sự xa cách của Vân Li, lo nói chuyện bản thân.
Vân Li: “Không phải, đây là đồng nghiệp của tôi.”
“Cô đi làm rồi à, tôi nghe bạn học khác nói cô không giữ được sinh viên ưu tú, đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ ――” Bộ dáng Khuất Minh Hân vẫn tùy tiện, “Sau khi tốt nghiệp đại học tôi làm việc ở Nam Vu, bạn tôi ở Nam Lý vừa làm vừa học nghiên cứu, hôm nay tới đây chơi với cô ấy.”
保研(全称:推荐优秀应届本科毕业生免试攻读硕士学位研究生),顾名思义,就是被保送者不经过笔试等初试一些程序,通过一个考评形式鉴定学生的学习成绩、综合素质等,在一个允许的范围内,由本科所在学校推荐,并经招生单位考核后录取为研究生。
“……”
Vân Li thấy đối phương rất nhiệt tình, bản thân cũng nhịn không được có chút mê mang, đành phải ngơ ngác mà đáp lại: “Tôi cũng ở bên này học nghiên cứu.”
“Đi thôi.”
Phó Chí Tắc đứng một bên bỗng nhiên mở miệng, nói xong liền đi thẳng về phía trước.
Vân Li phản ứng lại, vội nói với Khuất Minh Hân: “Chúng tôi đi trước.”
Khuất Minh Hân cười nói: “Được rồi! Hôm nào hẹn nhau ăn bữa cơm với tôi! Cũng lâu không gặp như vậy.” Sau đó vẫy vẫy tay, xoay người trở về tìm bạn mình.
Vân Li đuổi kịp Phó Chí Tắc, lại nghĩ tới Khuất Minh Hân.
Sao còn bộ dáng rất quen thuộc chứ?
Không phải chính cô đã nói?
Tôi chán ghét người như vậy.
Năm lớp 10, tính cách Vân Li tương đối rộng rãi.

Khai giảng không bao lâu thì đã làm quen những người trong ký túc xá, trong đó số có quan hệ tốt nhất là Đặng Sơ Kỳ.
Đặng Sơ Kỳ tính cách thoải mái, hai người thường xuyên đi chung, nhân duyên trong lớp cũng không tồi.
Sau khi phân lớp 11 ra, Vân Li học ban học tự nhiên, hầu như không có người quen trong lớp mới.
Lúc này cô mới quen Khuất Minh Hân.
Khuất Minh Hân rất nhiệt tình với mọi người, bao gồm cả Vân Li.

Cô ta sẽ chào hỏi Vân Li khi thấy cô ở trên đường, cong hai con mắt cười.
Cô ta rất giỏi trong việc khơi dậy không khí trong lớp, là show host ưu tú trong trường, luôn đứng ở vị trí dễ thấy nhất.

Tất cả học sinh trong lớp đều thích hoạt động của Khuất Minh Hân, Vân Li cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, Vân Li còn rất thích cái lớp mới này, mặc dù không có bạn học thân thiết nào ở đây, nhưng là cô cũng sẵn sàng phát triển các mối quan hệ mới với những người khác, thẹn thùng mà đi kết bạn những bạn học mới.
Nhưng rất kỳ quái, cho dù nỗ lực ra sao, các bạn trong lớp vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Nghỉ trưa hai tiếng.

Bọn họ thường về ký túc xá để chợp mắt, nhưng cũng một số người sẽ về lớp làm bài tập hoặc là nói chuyện phiếm chơi trò chơi.
Buổi trưa hôm nay Vân Li không quá buồn ngủ, cô biết ngày thường Khuất Minh Hân cùng với mấy bạn trong lớp đều nghỉ trưa trong lớp, cô để cùng nhau tham gia náo nhiệt.
Trước khi vào lớp, trong lớp liền truyền đến thanh âm nói chuyện phiếm.
“Nếu không cuối tuần gọi Vân Li đến đánh Tam Quốc Sát? Thời điểm giờ thể dục cậu ta nói mình sẽ chơi.” Nghe thanh âm Vân Li có thể nhận ra đó là cô gái đứng sau lưng trong giờ thể dục.
Một giọng nữ khác nói, “Cậu ta cũng chơi à? Tớ thấy cậu ta văn văn tĩnh tĩnh rất đáng yêu, tớ cho rằng cậu ta sẽ không ấy.”
Khuất Minh Hân ngập ngừng nói: “Tớ không muốn ai gọi cậu ta cả, tớ không thích cậu ta lắm.”
Cô gái lúc nãy trả lời: “Tại sao? Không phải cậu ta rất đáng yêu sao?”
Khuất Minh Hân nói: “Cậu ta trông giống như đang giả vờ ngoan ngoãn.

Bạn cùng phòng cũ của cậu ta còn nói với tớ cậu ta có quan hệ rất tốt với các bạn nam lớp trên, cảm giác rất trà xanh.”
“Không phải đâu……”
“Tớ rất ghét loại trà xanh này, các cậu mà kêu cậu ta đến thì cũng đừng kêu tớ tới.”
Vân Li đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được cái nhìn của người khác.
Cô biết trên thế giới này người có rất nhiều loại người, có nhiều đại thúc xăm mình lại tươi cười nướng BBQ, cũng có diện mạo xinh đẹp lại máu lạnh vô tình như đao phủ.
Nhưng cô nghĩ rằng những điều đó đã xa vời với cô, điều duy nhất cô hiểu cũng chỉ có sau khi mỗi lần Vân Dã trốn nhà, đều trộm hỏi cô ba mẹ có tịm cậu không, hoặc là Đặng Sơ Kỳ mượn bài tập về nhà mỗi sáng, sau khi nghe tin giáo viên đến thì vẻ mặt đứng đắn mà cầm sách đọc……
Ngay khi cô mua đồ uống quà vặt ở quầy bán, Khuất Minh Hân thấy nước chanh trong tay cô, còn cười nói muốn mua giống của mình.
Vân Li rất muốn vọt vào lớp, nói cho các bạn biết mình không giống như những gì Khuất Minh Hân nói.
Cô hướng tới bầu không khí náo nhiệt, thích không khí hòa hợp khi mọi người ở bên nhau.
Nhưng cô phát hiện chân mình không động đậy.
Mặc kệ cô ta dùng lực thế nào cô cũng không bước.
Nếu có thể dũng cảm một chút thì tốt rồi.
Vẫn là về ký túc xá thôi.
Thật ra Vân Li cũng không rõ lúc trước vì sao dễ dàng bị đả kích như vậy, cô cũng không phải chưa thấy qua người ta nói xấu sau lưng họ.
Cô đột nhiên cảm thấy, có thể là bởi vì vốn dĩ mình vẫn rất thích cô ta.
Có lẽ là không thể chịu được sự tương phản như vậy.

Đang xuất thần nghĩ về chuyện hồi cấp 3, Vân Li cũng không chú ý hai hình người thú bông đầu bí đỏ đang tiến về phía mình, cái bụng bầu bĩnh của thú bông đụng vào người cô.
Chờ cô lấy lại tinh thần, con thú bông to gấp đôi cô mở rộng vòng tay muốn ôm cô.
???
Vân Li sững người tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại, Vân Li chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, bản thân đã phía sau Phó Chí Tắc.
Một trận thất thần, Vân Li nhìn độ ấm trên tay, tay anh còn nắm cổ tay của cô.
Bản thân Phó Chí Tắc cũng không định thần lại, lúc nãy chỉ thấy Vân Li sắp bị con thú bông cắn nuốt, theo bản năng liền kéo cô lại phía sau mình.
Thú bông dường như cũng ngây dại ra, đứng đó trong hai giây.
Tiếp tục hành động vừa rồi, ôm ôm anh.
“……”
Nhân tiện từ chỗ cái đuôi chọn được bong bóng con thỏ đưa cho anh.
“……”
Thấy anh không lấy, thú bông lại kiên trì mà đẩy đẩy về phía anh.
Phó Chí Tắc đành phải cứng đờ mà tiếp nhận.
Bong bóng đầy khí, lỗ tai hai con thỏ phồng lên, cầm thứ này, cả người Phó Chí Tắc không thoải mái.

Xoay người, đưa tới trước mặt Vân Li.
“Cho cô.”
============================================
182002052022.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chiết Ánh Trăng

Chương 25



Suy nghĩ của Vân Li còn dừng lại ở tay Phó Chí Tắc kéo cổ tay cô, ngốc ngốc mà lấy bóng bay.

Ở trong ấn tượng của cô, đây dường như là lần tiếp xúc thể xác đầu tiên của họ.

Hình như anh không phản ứng gì?

Là không thèm để ý chuyện này, hay là……

Không ngại kéo tay cô?

Vân Li nhìn lên quả bóng bay lơ lửng trên không, nhìn con thỏ cười toe mà thấy buồn cười, giống như vầng trăng khuyết trong avata của anh. Hồi ức không vui cũng tan biến.

Rõ ràng đều 23 tuổi, cầm quả bóng bay này có vẻ ấu trĩ, Vân Li lại không muốn buông tay.

Sau khi hai người đi một vòng về tới quầy hàng hạt gần đó, lúc này có số đặc biệt diễn múa rối bóng râm trong Halloween, rèm không treo cao, người trước mặt đông đến mức con kiến cũng chui không lọt

Cả hai cũng đến tham gia náo nhiệt, Vân Li cao 1m6, không nhìn thấy gì trong đám người đen nghìn nghịt, Phó Chí Tắc đứng phía sau cô.

Vân Li chỉ có thể dùng Phó Chí Tắc thuật lại: “Bên trong diễn gì vậy?”

Phó Chí Tắc: “Bốn người bí đỏ.”

Vân Li: “Đang làm cái gì?”

Phó Chí Tắc: “Dắt một con chó bí đỏ.”

Vân Li: “……”

Điều này nghe cũng không đẹp gì, nhưng người xung quanh lại liên tục trầm trồ khen ngợi, Vân Li vốn dĩ chuẩn bị rời đi, nhưng đôi nam nữ trước mặt lại di chuyển, chàng trai trực tiếp cõng nữ sinh trên cổ.

Thấy thế, các cặp tình nhân khác ở phía sau cũng đu theo, còn những người đang ế thì xấu hổ tự xử. Ở cô gái phía trước cô nhìn thấy cái tình huống này, liền vỗ bạn nam bên cạnh mình: “Cho tớ cưỡi cổ một chút?”

“Đừng chứ, tớ còn chưa có bạn gái……”

“Này không phải vừa tốt à, là con trai thì cho tớ cưỡi một chút!”

Nhìn thấy cảnh này, Vân Li có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Phó Chí Tắc, phát giác anh cũng đang nhìn mình.

Phó Chí Tắc: “Cô rất muốn xem sao?”

Vân Li suy nghĩ không ra câu hỏi của anh, nghĩ nghĩ, vẫn là tự giác nói: “Không có. Nhưng mà,” trong lòng cũng tò mò anh sẽ làm thế nào, cô hỏi tiếp: “Nếu tôi muốn nhìn thì sao?”

Phó Chí Tắc: “Vậy nghĩ ở trong lòng đi.”

Vân Li: “……”

Trên đường trở về, Vân Li nhớ tới chuyện của Phó Chính Sơ: “Đúng rồi, hôm nay tôi có nói chuyện với Phó Chính Sơ, lần trước là tôihiểu lầm em ấy.”

“Ừ.”

Vân Li không có nhiều bạn, thời điểm mới vừa biết Phó Chính Sơ, có thể cả ngày cô không nói được vài câu, nhưng đối phương cũng không bao giờ để cô cảm thấy lạc lõng, Vân Li tự đáy lòng mà cảm khái: “Người khác còn rất tốt.”

Phó Chí Tắc: “Cô đang suy xét cùng một chỗ với cậu ấy?”

Câu hỏi của Phó Chí Tắc quá mức trực tiếp đến nỗi Vân Li không phản ứng trong một thời gian dài, cũng không biết cái ý nghĩ của anh từ đâu đến, cô ba châm: “Phó Chính Sơ nhỏ hơn tôi như vậy, hơn nữa em ấy nói quen bốn năm cô bạn gái……” Vân Li nói đột nhiên im bặt, cô chém đinh chặt sắt: “Tóm lại, không có khả năng.”

……

Sau khi về đến nhà, Vân Li treo quả bóng bay trên đầu giường. Mở máy tính lên xem thời khóa biểu, mới phát hiện tuần sau chính là tuần thi của học kỳ mùa thu.

“Ngày hôm qua về quá muộn, hôm nay lại vội vội vàng vàng, ngâm nước sao rồi?” Đặng Sơ Kỳ quan tâm tiến độ, sau khi tan tầm lập tức gọi điện thoại cho Vân Li.

“Ngươi đừng dùng từ ‘ ngâm nước ‘, là theo đuổi.” Vân Li nghiêm mặt nói, “Tớ hẹn anh ấy đi chợ Halloween tối nay, vừa trở về, anh ấy trả lại cho tớ một quá bóng.”

“Cậu nhỏ của Hạ Hạ đồng ý một mình đi ra ngoài cùng cậu? Còn tặng một bóng bay luôn?”

“Không tính là tặng.” Vân Li không giấu được nụ cười, “Nhưng mà, là anh ấy cho tớ.”

Vỗ hai lần về một hướng, bóng bay xoay tròn hai vòng theo hướng ngược lại, vừa lúc nhắm ngay cô.

Hôm sau, Vân Li dậy từ sáng sớm, thu dọn cặp sách, lấy bánh mì cùng sữa bò chocolate rồi đến trường.

Đang là đầu đông, ánh mặt trời chiếu xiên qua đám sương sáng sớm, hạt bụi lơ lửng. Nhiệt độ không khí không tính là quá thấp, Vân Li mặc một chiếc áo len dệt kim, nhưng thỉnh thoảng có gió nhẹ kéo tới, cũng sẽ cảm thấy lạnh.

Sau khi đánh dấu các câu hỏi trên lớp, Vân Li dường như quay lại giai đoạn thời đại học, bởi vì có quá nhiều chương trình học, thời điểm đến kỳ thi cuối kì cơ bản là thức đêm để chuẩn bị, cứ hai ngày một môn. Khi đó còn có thể thảo luận đề bài với bạn cùng phòng.

Sau buổi học, Vân Li tự giác mà lấy điện thoại ra: 【 Phó Chính Sơ, nếu trả phí tư vấn bài tập với cậu nhỏ của em, anh ấy sẽ đồng ý không? 】

Phó Chính Sơ: 【 cậu nhỏ rất có tiền, hẳn là sẽ không. 】

Vân Li: 【 ừm, gần đây em có bài kiểm tra nào không? 】

Phó Chính Sơ: 【 có ạ, tuần sau thi hai môn. Có gì không chị Li Li? 】

Vân Li: 【em ôn tập tới đâu rồi? 】

Phó Chính Sơ: 【 cảm giác ôn tập cũng —— còn tốt? 】

“……”

Phó Chính Sơ giống như nghĩ ra điều gì đó, lại gửi thêm một vài tin nhắn.

Phó Chính Sơ: 【 không không không, ôn tập không tốt, chị Li Li chúng ta cùng nhau ôn tập đi! 】

Phó Chính Sơ: 【 để em kêu cậu nhỏ tới phụ đạo chúng ta. 】

Phó Chính Sơ: 【 người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau. 】

Vân Li ở trong lòng cảm thán lời Phó Chính Sơ nói, cậu ta lập tức ấn định thời gian vào sáng thứ bảy tại một quán cà phê gần trường Nam Lý Công.

Vào thứ bảy, Vân Li đã sớm chuẩn bị, cô đến ngay khi quán cà phê mở cửa. Tiệm cà phê mang phong cách trang trí công nghiệp, sàn nhà là nền xi-măng màu xám, trần cao lắp đầy những đường ống dẫn đan chéo.

Vân Li tìm một chiếc bàn bốn người trong góc ngồi xuống, lấy máy tính và giáo trình ra, một bên đọc sách một bên chờ Phó Chí Tắc.

Phó Chí Tắc đến sớm hơn 5 phút so với thời gian đã hẹn, vào tiệm sau nhìn một vòng, đi về hướng Vân Li rồi ngồi xuống bên phải cô.

Vân Li hậu tri hậu giác, ngẩng đầu cười với anh: “Anh không mặc áo sơ mi, nhìn như sinh viên trẻ.”

Phó Chí Tắc: “…… Cũng có thể tôi thật sự xác là sinh viên”

Vân Li bị nghẹn một chút, nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng.

Sau khi anh ngồi xuống, Vân Li cầm ấm lên rồi rót nước cho anh, Phó Chí Tắc tự nhiên mà ấn cái nắp xuống, nhàn nhạt nói: “Tự tôi làm.”

Vân Li không kiên trì, nhấn chuông phục vụ. Người phục vụ buộc tóc đuôi ngựa, trông khoảng ngoài 20, khi buông menu xuống quét nhìn bọn họ một cái, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Phó Chí Tắc.

Anh chiếc hoodie màu đen, ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào người anh.

Vân Li tùy tiện lật vài trang thực đơn, “Cho tôi một ly Mocha cùng một phần pancake chocolate.” Sau đó đưa thực đơn cho Phó Chí Tắc.

Phó Chí Tắc không tiếp nhận: “Một ly Caffè Americano.”

Vân Li đợi trong chốc lát, không thấy anh gọi món khác, liền nhắc nhở anh, “Không ăn bữa sáng thì đau dạ dày đấy.”

Vân Li: “Nếu không anh gọi thêm một phần matcha waffle, tôi cũng muốn ăn một ít.”

Phó Chí Tắc nói: “Ừ.”

“Tất cả những thứ này, cảm ơn.” Vân Li đóng menu, đưa cho cô gái.

Phải mất một thời gian bữa ăn mới được dọn ra, vì quý trọng thời gian của Trạng Nguyên, Vân Li lại lấy sách ra.

Phó Chí Tắc: “Có bài thi những năm trước không?”

“Có phiên bản điện tử.” Vân Li lại lấy máy tính ra, vận hành một lúc rồi mở một văn bản.

“Được rồi.” Phó Chí Tắc đứng dậy, ngồi bên cạnh Vân Li. “Giấy bút.”

Trên người Phó Chí Tắc mang theo hương vị bạc hà chanh nhàn nhạt, đột nhiên kéo gần khoảng cách làm đầu óc Vân Li nóng lên.

Vân Li nghe lời mà lấy ra.

Phó Chí Tắc: “Làm xong chưa?”

Vân Li lắc lắc đầu.

Phó Chí Tắc: “Vậy bây giờ bắt đầu đi, giải từng một đề.”

Vân Li một mình nhìn cái đề trong chốc lát, thần sắc lúng túng.

“Bây giờ tôi phải tự làm sao?” Dừng một lát, khó xử mà nói: “Không phải là tôi không muốn làm, chủ yếu là tôi lo lắng lãng phí thời gian của anh.”

Phó Chí Tắc: “……”

“Đưa bút cho tôi.”

Sau đó từng nét bút của Phó Chí Tắc mà viết quá trình trên giấy, mỗi nét viết một câu, mỗi câu sẽ có một cách diễn giải tương ứng. Nhìn sườn mặt, Vân Li có chút xuất thần, từ trước kia bắt đầu, anh sẽ không là người được người ta khen thưởng trong một vòng tròn nhỏ, hầu như ai quen biết anh, đều sẽ cam tâm tình nguyện sùng bái anh. Bây giờ người này ngồi bên cạnh cô, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Khi thức ăn được bưng ra, Phó Chí Tắc đưa cho Vân Li hai đề. Vân Li vừa làm bài, vừa thất thần: “Sau khi nghe trên lớp tôi cảm thấy không nhớ nhiều trong đầu, thời điểm anh học tiến sĩ có lên lớp đầy đủ không?”

“Ngoại trừ ra ngoài thi đấu, thì mỗi tiết đều nghe giảng, dù sao bọn học cũng biết tôi.” Phó Chí Tắc trả lời, “Nếu tôi không đi, còn sẽ hỏi tôi có phải ông ấy giảng bài không hay không.”

“……”

Vân Li đột nhiên một hình ảnh hiện lên.

Giảng viên giảng bài trên đài, Phó Chí Tắc ngồi bàn đầu tiên xem giáo trình.

Sau khi giảng viên nói xong một đoạn, cười hỏi Phó Chí Tắc: “Bạn học Phó, em cảm thấy có vấn đề gì sao?”

Phó Chí Tắc gật đầu ý bảo: “Không có vấn đề ạ.”

Hoặc là giảng viên phát hiện hôm nay Phó Chí Tắc không đi, thì chán nản.

Sau tan học đi hỏi sư phụ già đi hỏi Chí Tắc có tham gia lớp học khác của bọn họ không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, giảng viên khác kêu anh tự kiểm điểm cho tốt, tại sao Phó Chí Tắc không tham gia lớp học của mình.

Bỗng nhiên Phó Chí Tắc dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, hỏi cô: ” Suy nghĩ gì vậy?”

Vân Li vội lắc đầu, tỏ vẻ mình đang thất thần.

“Tôi có thể nhìn ra được.” Phó Chí Tắc lại lấy di động chơi 2048.

“Ăn gì trước đi.” Vân Li di chuyển máy tính đi, thật cẩn thận đặt tờ giấy A4 mà Phó Chí Tắc dùng qua vào bìa lá.

Phó Chí Tắc lấy bánh waffle matcha, cầm dao nĩa lên, cắt thành khối khối vuông có thể ăn một miếng, liền đẩy lại trước mặt Vân Li.

Vân Li chọc một miếng, lại đẩy dĩa trở về: “Tôi sẽ nếm thử.”

Phó Chí Tắc lấy một miếng waffle, anh ăn rất chậm, mỗi một ngụm đều phải nhấm nuốt hơn nửa phút, làm Vân Li cũng nhịn không được ăn chậm lại.

“Xin chào.” Là cô gái vừa rồi, đại khái là đã đi trang điểm nhẹ, bộ dáng nhìn qua tinh xảo hơn vừa rồi, “Cô là Nhàn Vân Đích Tháp Tương sao?”

Kể từ lần cuối cùng post video người máy, trừ lượng fans trên diện rộng, các video trước đây của Vân Li cũng nhận được rất nhiều lượt nhấp chuột. Hiện tại ở trên thương trường lâu lâu cũng sẽ bị nhận ra thân phận “Nhàn Vân Đích Tháp Tương”.

Khi được fans mời cô chụp ảnh chung, Vân Li vẫn còn có chút chân tay luống cuống, không biết nên giao lưu với fans thế nào. Cô còn tham khảo phương pháp ứng phó khác với tình huống này thông qua các uploader khác. Tuy nhiên, cô vẫn chưa quen với việc chụp ảnh chung với fans.

“Ừ, đúng vậy.” Nhưng Vân Li cảm thấy nghi hoặc chính là, vừa nãy ánh mắt của cô gái vẫn luôn dừng lại trên người Phó Chí Tắc, kết quả cư nhiên tới tìm cô, “Có chuyện gì sao?”

Nữ sinh lại đột nhiên ngượng ngùng, “Là như vậy —” sau đó ánh mắt lại lần nữa chuyển dời trên người Phó Chí Tắc, “Tôi nhìn thấy videp mói nhất của cô trên trạm E, muốn hỏi liệu tôi có thể chụp ảnh với bạn của cô không?”

Vân Li: “……”

Vân Li: “Nếu không…… cô tự hỏi anh ấy ha?” Không muốn dính dáng đến người lạ, cô lại cho thêm một câu: “Tôi cũng không thân với anh ấy.”

Phó Chí Tắc: “……”

Phó Chí Tắc coi như không nghe cuộc trò chuyện của các cô, tầm mắt ở nơi khác, vẫn chầm chậm ăn như cũ.

“Xin chào tiên sinh, tôi có thể thêm WeChat của anh không?”

Phó Chí Tắc rất lãnh đạm: “Tôi không có WeChat.”

Như thể tính tới anh sẽ không cho, cô gái truy vấn nói: “Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?”

Phó Chí Tắc không trả lời ngay lập tức, lại nhàn nhạt mà nhìn cô ta trong chốc lát, khuôn mặt cô gái lập tức đỏ lên.

Mới xa cách mà trả lời: “Hôm nay không tiện.”

Vân Li cũng đoán được Phó Chí Tắc sẽ từ chối, dù sao thì bản thân cũng chạm qua không ít, có chút tin tưởng vào phản ứng của Chí Tắc. Loại tự tin này lại dần dần phát triển thành cùng cảnh ngộ thì thông cảm cô gái trước mặt.

Vân Li: “Cô đừng quá buồn.”

Cô gái nhìn về phía Vân Li, cô chậm rãi ăn waffle, chân thành mà an ủi anh: “Lần trước tôi có xin anh ấy, nhưng anh ấy không cho.”

Phó Chí Tắc: “……”

Vân Li: “Nhưng bây giờ chúng ta ở trên một cái bàn, ăn cùng một phần waffle.”

Phó Chí Tắc: “……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.