Chiến Thần Mặc Uyên

Chương 2



Tác giả: Mặc Kỷ Lục

Những ký ức này vốn đã bị ta phong ấn, ai ngờ ngủ lại mơ thấy, xem ra bảo vệ Dạ Hoa đã tốn rất nhiều sức lực của ta.

Lúc ấy, ta tu luyện ở Côn Luân Khư, Hỏa Hồ tộc chúng ta không giống Cửu Vĩ Hồ tộc Thanh Khâu, cũng là một nhánh của viễn cổ thần thú, phải dốc lòng tu luyện mới có thể đắc đạo thành tiên. Nhị tẩu của Bạch Thiển là Hỏa hồ tộc, nhỏ hơn ta, nếu biết ta, cũng phải cung kính gọi ta một tiếng Dao Cơ cô cô.

Ta là thần nữ trời sinh, vốn nên kế nhiệm vị trí tộc trưởng, nhưng vì tuổi trẻ khí thịnh, ham chơi thành tính, chạy trốn đến Côn Luân Khư.

Ta không biết Côn Luân Khư là nơi Mặc Uyên ở, khi đó hắn còn chưa thu đệ tử. Nói đến lúc ta mới gặp hắn cũng rất buồn cười, ta vốn định đến tắm suối nước nóng, lại gặp Mặc Uyên ở đó, tuy không oanh liệt như thoại bản thế gian, nhưng cũng là cùng hiệu quả. Vừa thấy quân lầm chung thân, cuộc sống yêu đơn phương xui xẻo của ta bắt đầu từ đó.

Nếu thời gian có thể ngừng lại, có thể ngừng ở đó, chỉ cần nhớ rõ khuôn mặt có phần giận tái xấu hổ của Mặc Uyên lúc đó, là đủ rồi.

Nhưng mộng này, ta thấy mở đầu, cũng thấy kết thúc.

Một thanh Tru Tiên Kiếm đâm vào lòng ta, ta nhìn người kia lạnh như băng đứng cách ta mấy bước, chờ hồn phách ta tan đi, lúc ấy, ta nhìn hắn, bi ai cỡ nào.

Tất cả mọi người không tin ta, không sao cả. Nhưng mà, Mặc Uyên, chỉ có ngươi… Vì sao không tin ta chứ?

Vì sao vậy?

Đó là kết cục, ta bị Mặc Uyên giết chết, hồn phách ta bị hắn xua tán, nhưng bi ai là, ta lại không hận hắn.

Tỉnh lại, đôi mắt khô khốc, ta không có nước mắt. Ta bây giờ thật chật vật, mà người tạo thành tất cả kia, ta lại không hận hắn.

Bởi vì hắn là Mặc Uyên, là nam nhân nhìn vân đạm phong khinh lại từng cười vô hại với ta, là nam nhân từng nói với ta sẽ không buông ta ra, ta sao có thể hận hắn chứ? Dao Cơ ta, lúc còn sống yêu hắn, chết lại liều mạng lo cho hắn, sao ta có thể hận hắn được?

Phật nói, đó là ý nghĩ xằng bậy, mười mấy vạn năm đã qua, ta mới hiểu.

Nếu đã không còn muốn ngủ, ta lại lắc lư khắp nơi. Bỗng nghe được đám Sơn Thần tụ bên nhau nghị luận tin Hỏa Thần Châu tái thế, nói gì mà để ở trong cung điện của Tây Hải Thần quân, ta lập tức hạ quyết định.

Ta muốn thu viên châu kia về. Không nói là trộm, vì viên châu kia vốn là của ta, quan trọng hơn là, nó là nội đan của ta. Tuy không biết vì sao lâu như vậy nó mới xuất hiện, nhưng cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi.

Ta không có thực thể, nên càng không cố kỵ, lập tức đi Tây Hải.

Trong Thủy Tinh Cung không có người, ta vất vả lắm mới tìm được điện phủ, đang định thi pháp, lại luôn cảm thấy không thích hợp, nơi này quá yên tĩnh.

Suy nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định đi vào nhìn thoáng qua, khi đó ra không ngờ, chỉ nhìn liếc qua, tất cả đều thay đổi.

Mặc Uyên!

Biết điều này, cả người ta bất động tại chỗ, chân tay cũng không nghe lời.

Ánh mắt kia, lạnh lẽo không thể khinh nhờn.

Hắn nghiêng mình, mặc một bộ áo dài màu trắng, vạt áo là hoa văn màu đen mạ vàng, càng xa lạ.

Đây là Mặc Uyên!

Ta tham lam nhìn một lúc, biết không có hy vọng thu hồi nội đan, đành yên lặng chuẩn bị rời đi.

“Nàng…. Đang tìm cái này sao?”

Giọng nói thanh lãnh từ sau truyền đến, ta lại yên lặng tự nhủ hắn không thấy ta, kinh nghi chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Quay người lại, bỗng chốc lâm vào một cái ôm không tính là ấm áp, “Thì ra là ở đây.” Trước mắt, một bàn tay ôm eo ta, một tay khác đang cầm Hỏa Thần Châu.

Trong nháy mắt đó, ta muốn khóc, ta muốn rời đi.

Nhưng ta lại không làm được gì, chỉ nghe tiếng nói run rẩy của bản thân, “Ngươi thiết kế để bắt ta lại?”

Có lẽ rất lâu không nghe thấy tiếng của ta, hắn hơi ngẩn người, khóe môi nâng lên một độ cung, khuôn mặt băng sương lại có hơi ấm áp, gọi ta, Dao Cơ.

Đây mới là giọng nói ta quen thuộc. Lúc trước, mỗi lần hắn gọi ta Dao Cơm ta đều cảm thấy khác hẳn với các thần tiên khác. Ta từng thề son sắt với hắn: Chàng xem, lúc chàng gọi tên ta, âm cuối đều hơi cao lên, ôn nhuận và nhu hòa, nghe tốt nhất. Lúc ấy, hắn cười nhẹ nói tai ta nghe không tốt, sau đó ta hiểu ra, không phải hắn gọi êm tai cỡ nào, chỉ là người nghe có tâm nên mới vậy thôi.

Hắn nói, Dao Cơ, thi pháp với nội đan của nàng, để ta có thể thấy nàng. Lúc hắn nói, vẻ mặt thương xót. Ta nhìn chằm chằm mặt hắn, đến khi trước mắt đều trở nên mơ hồ, ta lắc đầu, nhẹ nhàng tránh thoát.

Một nhảy này phải hơn mấy mét, Mặc Uyên đứng dậy nhìn ta, khuôn mặt đã thanh đạm không rõ biểu tình.

Tâm ta rất loạn, một lúc sau mới chải vuốt rõ ràng được suy nghĩ, “Mặc Uyên, Dao Cơ đã chết.” Lúc ta nói vậy, ánh mắt hắn sâu hơn, nhưng ta làm lơ vẻ mặt của hắn, nói tiếp, “Nếu ngươi còn thương hại ta, xin hãy thả ta đi. Nếu ngươi muốn đối phó ta, vậy thì hủy nốt chút nguyên thần cuối cùng này của ta đi. Thượng thần đừng quên, Dao Cơ phạm tội lớn cấu kết với Quỷ tộc.”

Cấu kết quỷ tộc. Năm đó, quỷ tộc tấn công Cửu Trọng Thiên, Dao Quang thượng thần chỉ chứng ta cấu kết quỷ tộc, ta bị phán đánh tan nguyên thần, mà người chấp hành, là Mặc Uyên.

Hắn trầm mặc, mới chậm rãi nói, “Dao Quang thượng thần đã bị ta diệt đạo hạnh, đánh xuống hạ giới…” “Ta biết.” Ta lạnh lùng ngắt lời hắn, “Dao Quang thượng thần làm nhục đồ nhi của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ thu thập.”

Mặc Uyên lộ ra biểu tình có hơi áp lực, chỉ thở dài, “Thì ra nàng nghĩ như vậy.”

Ta lùi ra sau vài bước, vô thố nhìn hắn đi về phía ta.

Sự thật chứng minh, ta luôn quá lạc quan.

Ta không bị hắn diệt, cũng không được hắn thả, mà bị hắn niệm chú thu vào túi khóa hồn. Mấy năm nay có lẽ có quá nhiều phong ba, làm du hồn như ta cũng có ngày bị người ta tóm, dù không thể cảm giác được xung quanh, ta cũng biết, ta bị hắn đưa về Côn Luân Khư.

Nếu không biết hắn muốn làm gì, ta cũng lười suy nghĩ. Sống trong Bát Hoang nhiều năm như vậy, ta cũng vất vả lắm mới cân nhắc được vài điều, ví dụ như là, có một số việc không biết mới tốt, có một vài người không quen mới tốt. Nhưng phần lớn thế nhân chấp nhất với việc minh bạch, nên xảy ra rất nhiều chuyện.

Vừa đến Côn Luân Khư, Mặc Uyên đã thả ta ra. Ta biết ta không đi được, cũng an phận ngốc ở đây. Mặc Uyên không biết dùng cách gì, tóm lại ta nhìn qua không khác người thường, nhưng hắn khen ngược, nhốt ta ở đây mấy ngày, cũng không có tìm ta, cũng không biết đang vội gì. Ta đang nghĩ có phải hắn đang biến tướng cầm tù ta hay không, thì gặp được Chiết Nhan. Chiết Nhan là con phượng hoàng năm đó Phụ Thần dốc lòng dạy dỗ, cũng coi như quen thuộc với ta vào mười mấy vạn năm trước, hắn cũng không phải người an phận, năm đó cùng ta du ngoạn nhân gian, tiêu dao tự tại. Ta thấy hắn vào đại đường, kinh ngạc nhướng mày thử hỏi ta: “Dao Cơ, là ngươi à?”

Ngẫu nhiên làm Chiết Nhan thượng thần phong tư trác tuyệt kinh ngạc cũng làm ta khá vui vẻ, ta khẽ cười gật đầu.

Chiết Nhan không hỏi ta vì sao lại ở đây, cũng không nhắc tới chuyện hơn mười vạn năm trước, mà thân thiết lôi kéo ta kể chuyện cười Tiên giới, làm ta rất cảm kích.

Trước khi đi, hắn lộ ta biểu tình phức tạp, đôi môi đóng mở nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ.

Chiết Nhan đã đi năm ngày, Mặc Uyên từ ngoài trở lại, các đệ tử đứng chờ từ xa cung nghênh hắn trở về, hắn vẫy vẫy tay bảo họ về tu hành, ta rót trà cho Mặc Uyên, không quay đầu về phòng mình ngủ.

Nghĩ có lẽ là giận dỗi, nhưng gặp phải Mặc Uyện, ta chỉ còn như vậy. Ta không hận hắn, cũng không thể tha thứ cho hắn.

Đây như một khúc mắc, có lẽ rất lâu trước đã có. Hắn cuối cùng không tin ta, ta thương tâm, cuối cùng, không thể tha thứ cho hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.