Đã mười ngày Đại Lê không gặp Tiêu Hữu Thành. Buổi tối hôm đó, anh gọi điện thoại đến, nói là Bắc Bình có việc gấp cần quay trở về, anh vội vàng nói mấy câu liền cúp máy, sau đó hoàn toàn không có tin tức.
Bắc Bình….. Tiêu gia….. Bạn gái….. Vị hôn thê….. Từ ngày gặp lại ở phủ đô đốc, đến lúc thổ lộ tình cảm, cho đến tình yêu cuồng nhiệt, tất cả đều xảy ra quá nhanh, quá đẹp, quá thuận lợi, khiến cô dễ dàng bị tình yêu mê hoặc, cho rằng anh là người yêu của cô… Thời gian xa cách ngắn ngủi, sự thật lạnh lẽo khiến cho cô đột nhiên tỉnh táo, từ trước đến giờ anh chưa phải là người yêu của cô, anh sinh ra tại Tiêu gia Bắc Bình, anh là thiếu soái của Bắc quân, anh đã có một vị hôn thê…
Cô vô thức vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên bàn tay phải, trên đó khắc lên một chữ “Hữu”.
“Bất luận em là ai, yêu là yêu.” Anh nói như vậy, cô cũng nói như thế, tưởng rằng tình yêu là chuyện của hai người, không quan hệ với người khác, hoá ra lại không phải. Cô, Đại Lê, làm sao có thể trở thành một trong những bạn gái của Tiêu thiếu soái? Làm sao có thể trở thành “hồng nhan tri kỷ” ngoài hôn nhân của anh?
Khoé miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp. Tiêu Hữu Thành, anh và em yêu nhau, ngay từ đầu đã là sai lầm, chúng ta không phải là người mà mình muốn tìm.
Gần đây, cô luôn đặc biệt bận rộn ở bến tàu, vũ trường, sòng bạc… Chuyện gì cũng phải đích thân làm, Trần Tiểu Dẫn nói, Lê Lê, việc này không cần em bận tâm, có thể dặn dò cấp dưới đi làm.
Cô chỉ cười, màu mắt lúc đó trở nên xám nhạt. Đại Lê đã suy nghĩ cẩn thận, chữ “tình” này, cuối cùng sẽ làm con người bị thương.
Đêm cuối hè mát nhẹ, cô đang đi bộ một mình về nhà, thói quen này hình thành bởi mỗi lần đi cùng anh. Gió hơi lớn thổi bay tóc cô, cảm thấy có chút lạnh.
Từ ngày anh rời đi cho đến bây giờ đã được mười chín ngày. Mười chín ngày, cô đã đợi anh, cho dù là một sai lầm, cô vẫn phải mặt đối mặt với anh, cùng anh kết thúc.
Xa xa, Đại Lê nhìn thấy một chiếc Cadillac màu đen đậu ở góc đường mà mỗi lần bọn họ chia tay, lồng ngực cô cảm thấy như có gì đó ngăn lại, bước chân cũng có vài phần hỗn loạn. Cô đi tới gần, như dự đoán anh không có xuống xe, chiếc xe đậu ở đây lặng lẽ, không nghe thấy tiếng động, cô suýt nữa cho rằng anh không ở bên trong.
Cô hơi cúi đầu, thấy anh ngồi trong xe, đầu ngửa lên dựa vào ghế, ngủ rất ngon. Cô chưa từng thấy qua bộ dạng khi ngủ của anh, không ngờ lại có vài phần ngây thơ, còn lại là vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đại Lê đứng cách cửa xe mà lẳng lặng nhìn, cô vẽ khuôn mặt của anh, một lần, hai lần… Đầu ngón tay chạm vào kính, không cảm giác được độ ấm… Rốt cục cả lòng bàn tay đặt lên kính…
Anh ngạc nhiên mở mắt, ánh mắt ban đầu vốn đề phòng nhưng khi nhìn thấy cô, trong mắt lập tức tràn đầy vui sướng cùng với sự dịu dàng, anh mở cửa xe kéo cô vào trong lòng, tư thế như vậy thật không thích hợp để cô nói chuyện với anh, trong khoảnh khắc do dự, cô đã ngồi lên hai chân của anh.
“Muốn dọa anh chết à.” Tiêu Hữu Thành dùng cằm không ngừng vuốt ve trán cô, giống như một con chó được nuông chiều đang làm nũng, trên cằm râu mọc lúng phúng làm cho cô thấy vừa ngứa vừa tê dại.
Đại Lê nhìn chăm chú vào chiếc nút áo tròn thứ ba nằm trước ngực anh, đèn bên đường chiếu vào nút áo kim loại làm nổi lên màu sắc nhợt nhạt.
Anh ôm cô rất lâu, vuốt ve cô rất lâu, ngoại trừ nói ra một câu nhớ nhung kia, thì không nói thêm gì cả, anh không nói cho cô biết mấy ngày qua anh đi đâu? Làm cái gì? Có lẽ, anh cảm thấy không cần phải nói với cô, như là chuyện anh đã có vị hôn thê.
Vòng tay rất quen thuộc, nhưng đêm nay lại không thể cho cô sự ấm áp.
Khi sườn mặt Đại Lê tránh đi nụ hôn của anh, Tiêu Hữu Thành phát hiện sự khác thường của cô.
“Lê?” Anh cẩn thận gọi cô, muốn xoay gương mặt cô về phía mình, ngón tay vừa chạm đến cằm, lập tức bị cô chặn lại.
Anh không dám cử động, cơ thể cũng có chút cứng ngắc, cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng bị anh ôm chặt lấy, “Lê, có phải em giận anh đi lâu như vậy mà không liên lạc với em? Lúc đi anh đã nói, có việc gấp ở Bắc Bình…”
“Tiêu Hữu Thành, chúng ta không thích hợp.”
“…..”
…..
Cửa xe đã đóng chặt, không gian khép kín nhỏ hẹp khiến cho người ta cảm thấy bị đè nén, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu không thông.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiêu Hữu Thành, chúng ta không thực sự hiểu rõ đối phương, tình cảm này nhất định sẽ không có kết quả, em không muốn tiếp tục nữa.” Khi nói những lời này, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra sự thăng trầm của cảm xúc.
Hô hấp của anh dần dần nặng nề hơn, có thể nghe thấy tiếng thở dốc rất rõ ràng, giọng nói anh trầm lắng, khẽ run, “Em có ý gì?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen như hai nguồn suối sâu thẳm, tĩnh mịch. Hai cánh tay anh vô thức siết chặt bên hông cô, khiến cô cảm thấy hơi đau.
“Anh đã có vị hôn thê.”
Trong mắt anh đột nhiên quay cuồng với vô số cảm xúc, vẻ mặt căng thẳng thình lình có một chút thả lỏng, “Lê, hãy cho anh hai phút, nghiêm túc nghe anh nói xong… Cô ấy là con gái của dì, là em họ của anh, hồi nhỏ, mẹ và dì ấy luôn nói đùa muốn hai gia đình thân càng thêm thân. Năm cô ấy năm tuổi, dì dượng lần lượt qua đời, mẹ mang cô ấy về nhà nuôi dưỡng, đau lòng vì còn nhỏ đã mất cha mẹ, cho nên đặc biệt yêu thương cô ấy, mẹ vẫn hy vọng anh có thể lấy cô ấy, anh đối với cô ấy từ trước đến giờ chỉ là tình anh em, bọn anh cũng không có chính thức đính hôn. Em từng du học nước ngoài hẳn là biết, anh và cô ấy là anh em họ, rất gần huyết thống, căn bản là không thể kết hôn.”
Khuôn mặt Đại Lê vốn bình tĩnh, rốt cục hơi gợn sóng, khẽ chau mày, “Chuyện như vậy, tại sao anh không nói cho em biết?”
Anh thấy vẻ mặt cô gần như trở lại bình thường, trái tim anh đang bị treo cao giờ được hạ xuống, “Anh chưa từng muốn kết hôn với cô ấy, chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ trở thành rào cản giữa chúng ta.”
Hai hàng lông mày của cô chau lại càng sâu, có vài phần buồn bực, “Anh muốn thế nào là chuyện của anh, nhưng anh nên nói cho em biết.”
Sự tức giận của cô khiến anh hoàn toàn thoải mái hơn, khoé miệng cũng nở ra nụ cười, “Anh sai rồi! Lần sau không dám nữa!”
Cô liếc anh một cái, đại khái có ý là, “Còn muốn có lần sau?” Đại Lê cau mày suy tư một lúc rồi mở miệng: “Tiêu Hữu Thành, có một chuyện, hôm nay em phải nói rõ ràng với anh. Lúc trước anh thế nào, em không quản được, nhưng từ nay về sau, nếu anh có tâm tư khác…. Em lập tức rời xa anh.”
Anh nắm chặt tay cô, đưa đến bên môi, hôn thật sâu… Hai mắt khoá chặt chẽ trên gương mặt cô, “Tiêu Hữu Thành anh lấy vợ, cô dâu nhất định là em!”
Trong lòng cô ngọt ngào, sắc mặt dịu dàng hơn nhiều, cô hơi nghiêng người, ngã vào trong ngực anh. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, một lần rồi lại một lần, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô.
“Lê, vạn nhất lại có hiểu lầm như vậy, anh nói là vạn nhất, hy vọng em có thể giống như hôm nay, cho anh một cơ hội để giải thích.”
Ngày hôm đó trong Đại phủ hết sức náo nhiệt, tất cả người hầu trong nhà đều đã thức dậy từ sáng sớm, trong ngoài bận rộn, Thường Phi lúc thì vào nhà bếp để xem các món ăn, lúc thì sai người bày biện cây hoa trong phòng ăn, lúc khác lại thúc giục nha hoàn cẩn thận lau chùi hai chiếc bình cổ trong phòng khách. Tiếng đồng hồ trên tường vang lên thông báo đã chín giờ, lúc này bà mới nhớ tới con gái còn chưa rời giường, bà vội vàng đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên tiểu nha đầu vẫn đang ngủ ngon.
“Lê Lê, thức dậy đi.”
Đại Lê rụt đầu vào trong chăn, mơ mơ màng màng mở miệng, “Để con ngủ, hôm nay trong bang không có việc gì.”
“Tối nay không phải mời người ta đến sao?”
“Còn sớm mà.” Giọng điệu cô bắt đầu không kiên nhẫn.
“Thức dậy, để cho Tiểu Thanh vào trong dọn dẹp một chút.”
“Anh ấy sẽ không vào phòng con.” Đầu cô đã hoàn toàn vùi vào trong chăn, chỉ còn mái tóc ngắn mượt mà lộ ra bên ngoài.
Thường Phi nhấc chăn lên, “Thức dậy!”
“Mẹ ~~~~~~~~~~~~~”
Sáu giờ tối, trong hoa viên truyền đến tiếng còi ô tô, Thường Phi ra cửa nghênh đón, nhưng cảm thấy có chút không ổn, cho nên bà quay trở về phòng khách.
Mới vừa ngồi ổn định trên sô pha không lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thường Phi đứng dậy, cùng lúc đó nhìn thấy con gái dẫn một chàng trai trẻ vào nhà.
“Mẹ, đây là Tiêu Hữu Thành.” Đại Lê chuyển về hướng Tiêu Hữu Thành nói: “Mẹ em.”
Tiêu Hữu Thành vội vàng khom lưng ân cần thăm hỏi: “Bác gái, cháu chào bác.”
Thường Phi dường như muốn mỉm cười, cuối cùng chỉ giữ nguyên khoé miệng, “Hoá ra là thiếu soái.”
Tiêu Hữu Thành tiếp tục khom người, “Bác gái, người gọi cháu là Hữu Thành được rồi.”
Thường Phi không nói tiếp, bà mời khách ngồi xuống, nha hoàn Tiểu Hương đưa tách trà tới, phòng khách lớn như vậy, chỉ nghe thấy âm thanh yếu ớt của tách trà chạm nhẹ vào bàn.
Đại Lê ngồi bên cạnh Tiêu Hữu Thành, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thường Phi, cô nhỏ giọng mở miệng: “Mẹ, mẹ đã biết anh ấy từ trước.”
“Vũ hội lần trước tổ chức tại nhà ông chủ Triệu, thiếu soái cũng tham dự.” Thường Phi cầm tách trà lên, không mặn không nhạt nói, “Thiếu soái mời dùng trà.”
“Cám ơn bác gái.”
Không ai nói nữa, bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, có phần kỳ lạ.
May mắn thay, chỉ một lúc sau, mẹ Dương đi vào xin ý kiến có thể dọn cơm ra chưa, Thường Phi mời khách vào phòng ăn, Tiêu Hữu Thành liên tục khen ngợi tay nghề của đầu bếp, Thường Phi rất ít nói, nhưng thực ra là ngượng ngùng mà ăn không nhiều.
Sau khi ăn xong, ngồi uống trà một lát, Tiêu Hữu Thành đứng dậy cáo từ, Đại Lê đưa anh ra ngoài cửa lớn, khi về nhà thì thấy mẹ ngồi một mình, thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn rơi vào trong sô pha nhìn tách trà còn dư một cách xuất thần.
Đại Lê nhẹ nhàng đi qua ngồi bên cạnh, cúi người nằm trên đùi mẹ. Chỉ nghe thấy Thường Phi thở dài, “Lê Lê…”
“Con biết.” Đại Lê nhắm mắt lại, mở miệng, “Con biết mẹ đang lo lắng điều gì, con biết có bao nhiêu khó khăn, con không muốn không làm gì mà từ bỏ hạnh phúc của mình, con phải đi tranh thủ.”
“Đứa bé ngốc… Con không sợ đến cuối cùng người bị thương chính là con.”
“… Sợ… Nhưng con sẽ không hối hận.”
Giờ phút này nhìn thấy con gái nằm trên đùi mình, dịu dàng giống như một con mèo nhỏ, nhưng Thường Phi biết, con gái tuy rằng khôn khéo vâng lời, nhưng nó có chủ kiến của mình, nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý, tựa như năm đó một mình đi Vienna, sau khi về nước tiếp nhận bang Hải Thiên, cho dù không thích hay là đau lòng, Thường Phi cũng không nói ra…
“Thiếu soái, nửa tháng trước tôi đã đặt sẵn ghế lô tốt nhất tại vở diễn của Hoà tiểu thư, lần này ngàn vạn lần mời ngài đến dự.” Tháng này, đã là lần thứ ba Triệu Thiên Cần chạy đến phủ đô đốc.
“Thật không phải tôi muốn từ chối ông chủ Triệu, tôi thật sự không có hứng thú nghe diễn.” Tiêu Hữu Thành dùng từ khách khí, giọng điệu cũng không nén được, Triệu Thiên Cần tại sao lại nghe không ra? Nhưng ông ta vẫn cố gắng thuyết phục, “Thiếu soái, ngài đến Thượng Hải, không xem Hoà tiểu thư biểu diễn, tuyệt đối là một điều đáng tiếc.”
Khoé miệng Tiêu Hữu Thành kéo ra một nụ cười lạnh, Triệu Thiên Cần là người thông minh, làm sao ngay cả những lời nói không có chừng mực cũng nói ra được? Nhớ tới đêm nay Đại Lê có việc bận trong bang, cho nên anh đồng ý đi xem diễn, anh thật muốn coi Triệu Thiên Cần rốt cuộc muốn làm gì. Anh cũng không muốn, lời hứa vô tâm này dẫn đến phiền toái.
Tuy nhiên, khoảng sáu giờ, trời chưa tối đen, tại Tàng Xuân Viên đã đậu đầy xe, vô cùng náo nhiệt, những người bán hàng rong cũng tụ tập ở đây, bán hoành thánh, hạt dưa, thịt kho, thuốc lá, hầu hết là bán cho những người tài xế.
Tàng Xuân Viên không phải là rạp hát lớn nhất ở Thượng Hải, không phải nổi tiếng nhất, cũng không có nhiều ngôi sao lừng danh, nhưng mỗi ngày thứ ba và mười sáu hàng tháng, Tàng Xuân Viên tuyệt đối là rạp hát náo nhiệt nhất, bởi vì hai ngày này là ngày Hoà tiểu thư lên sân khấu.
Hoà tiểu thư tên chỉ có một chữ là “Hoà”, mọi người không biết nên xưng hô như thế nào, cứ gọi là Hoà tiểu thư.
Bảy giờ hai mươi phút, chính thức bắt đầu vở diễn còn mười phút nữa, chỉ thấy trên đường đến Tàng Xuân Viên là ba chiếc xe quân đội đang chạy vào rồi dừng trước cổng, những người lính mặc quân phục bước ra khỏi xe, trên lưng đeo súng trường, hai người một đội, cách nhau ba thước, đúng là bên ngoài Tàng Xuân Viên sắp xếp thành một nơi đóng giữ.
Khi những chiếc xe quân đội xuất hiện, tiếng nói của mọi người lập tức biến mất, ngã tư đường vốn ồn ào, nay yên lặng đến mức ba mươi thước bên ngoài một tiếng ho khan đều có thể nghe được rõ ràng, mọi người đều ngẩng cổ nhìn xung quanh, khẩn trương và chờ đợi bầu không khí yên lặng này trôi đi.
Ngay sau đó, ba chiếc xe màu đen chậm rãi chạy vào, Tiêu Hữu Thành từ chiếc xe thứ hai bước xuống, thấy tình thế như vậy, anh khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn người sĩ quan bên cạnh, nhưng không nói gì mà cất bước đi vào trong rạp hát.
Triệu Thiên Cần đã sớm chờ đợi ở cửa, thấy Tiêu Hữu Thành đến gần, lúc này ông ta mới dám ra tiếp đón, dẫn Tiêu Hữu Thành lên ghế lô ở trên lầu.
Tiếng động ngoài cửa như vậy, người bên trong rạp hát đã sớm cảm nhận được, họ đều ló đầu ra nhìn xung quanh, có rất nhiều người trông thấy Tiêu Hữu Thành, thấy mắt anh lướt qua, họ nhanh chóng khom người chào. Kỳ thật Tiêu Hữu Thành chẳng nhìn thấy ai, chỉ là thói quen nhìn một vòng trong phòng lớn.
Lên lầu hai, đẩy cửa ghế lô chính ra, anh thấy một cô gái trẻ đang đứng trong đó, hiện nay đã là đầu thu, buổi chiều có chút mát lạnh, nhưng cô ta lại mặc một chiếc váy ngắn tay cổ thấp, để lộ cánh tay và cổ trắng như tuyết.
Cô gái trẻ nghênh đón anh, cười dịu dàng gọi một tiếng thiếu soái, Tiêu Hữu Thành khẽ gật đầu, Triệu Tẩm Mai chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, cô ta cực kỳ thất vọng, dáng vẻ này của anh hoàn toàn không nhớ ra cô ta.
Triệu Thiên Cần nói xen vào, “Thiếu soái, đây là tiểu nữ Tẩm Mai, ngài đã gặp qua.”
Tiêu Hữu Thành lại gật đầu, anh chọn một chỗ ngồi xuống, đây là mục đích của Triệu Thiên Cần? Chỉ vì giới thiệu con gái của ông ta? Nhìn thấy trên sân khấu đã bắt đầu diễn, Tiêu Hữu Thành chỉ cảm thấy tẻ nhạt. Trong lòng anh bắt đầu dự tính, ngày mai khi nào thì đi gặp Đại Lê.
Vai chính đương nhiên sẽ không lên sân khấu sớm như vậy, Tiêu Hữu Thành vừa xem diễn vừa suy nghĩ, mặt khác nghe Triệu Tẩm Mai nói về giai thoại của Hoà tiểu thư.
Vị Hoà tiểu thư này, khoảng chừng nửa năm trước nổi danh ở Thượng Hải, mỗi tháng chỉ có ngày thứ ba và mười sáu mới lên sân khấu tại Tàng Xuân Viên, không biết cô đã từng diễn chỗ nào, không ai biết tên thật của cô, thậm chí cũng không ai biết, cô lên sân khấu hát gì và đóng vai gì. Có lẽ là cô đào, có lẽ là đào võ, có thể là đao mã, ngay cả vai tiểu sinh cũng từng diễn qua. Cô học nhiều loại như vậy, đương nhiên không thể thông thạo mọi thứ, nhưng lúc cô hát hí khúc lại khiến người nghe đặc biệt thoải mái trong lòng, động tác khi diễn cũng vô cùng tốt, có một số công tử phong lưu thậm chí nói xằng xiên, Hoà tiểu thư đứng trên sân khấu chỉ dùng con ngươi nhìn xuống cũng đủ làm cho người lạnh đến xương cốt. Nhưng cho đến bây giờ, gương mặt thật đằng sau lớp hoá trang của Hoà tiểu thư vẫn chưa có ai nhìn thấy. Tàng Xuân Viên này là sản nghiệp dưới tên của bang Hải Thiên, có bang phái che chở, những công tử kia tuy sốt ruột nhưng không còn cách nào khác để biết được gương mặt thật của Hoà tiểu thư.
Tiêu Hữu Thành thấy có phần không đúng, một đào kép bình thường mà lại thần bí như vậy, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, muốn lấy thanh danh để gây chú ý cho người khác thôi.
Trên sân khấu có hai ba diễn viên ra hát, vai chính vẫn chưa xuất hiện, Tiêu Hữu Thành chuẩn bị rời khỏi, ngay lúc anh sắp mở miệng cáo từ, ghế lô bên trái đang trống chỗ đột nhiên có vài người đi vào, ngồi giữa là một vị phu nhân trung niên, mặc một chiếc váy dài màu màu tím đậm, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, đúng là Thường Phi.
Tiêu Hữu Thành vội vàng rời khỏi Triệu Thiên Cần, đến ghế lô bên trái, lúc Thường Phi tiến vào rạp hát đã thấy binh lính đeo vũ khí xếp thành hai hàng bên ngoài chỗ đậu xe, trông thấy anh bà cũng không xem như bất ngờ, bà khách khí chào hỏi vài câu.
Lầu trên lầu dưới có cả trăm khán giả, nhưng không ai chú ý trên sân khấu đang hát cái gì, họ đều lặng lẽ hướng lên hai ghế lô trên lầu này, ngày thường Tiêu Hữu Thành và Đại Lê cũng không kiêng kị, bởi vậy ít nhiều cũng truyền ra tin đồn, lúc đầu mọi người nhìn thấy tam tiểu thư của Triệu gia cùng Tiêu thiếu soái xem diễn, nhưng sau khi Đại phu nhân đến, Tiêu thiếu soái bỏ rơi tiểu thư của Triệu gia, chủ động đến ân cần thăm hỏi Đại phu nhân, dáng vẻ khiêm tốn kia cực kỳ giống con rể đến chào mẹ vợ, vì thế mọi người không hẹn mà cùng cảm thán, vé xem diễn lần này quả thật rất đáng giá! Hoà tiểu thư vẫn chưa lên sân khấu, nhưng trước mặt đã xem được một tiết mục đặc sắc như vậy.
Thường Phi tưởng rằng Tiêu Hữu Thành chỉ đến chào hỏi vài câu rồi đi, ai ngờ anh lại ngồi xuống một bên, ân cần rót trà mời bà, Thường Phi có phần không được tự nhiên, đặc biệt là ghế lô ở giữa, người phụ nữ của Triệu gia kia liên tục bắn ánh mắt về phía này.
“Thiếu soái, ngài bận việc thì cứ đi trước.”
“Bác gái đừng gọi như vậy, thật làm Hữu Thành phải xấu hổ.”
Thường Phi không nói gì nữa, cũng không đuổi anh đi, đúng lúc đó dưới sân khấu có một tiếng vang như sấm, Hoà tiểu thư xuất hiện trên sân khấu!
Chỉ thấy một cô gái trong vai đao mã (phụ nữ giỏi võ nghệ), mặc áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc) đỏ thẫm, sang trọng lộng lẫy. Chưa hát chưa diễn, chỉ là một hình ảnh đã khiến cho người ta thấy được khí thế phi phàm! Lần này cô đóng vai hoàng hậu Kính Thụy trong lịch sử, nghe nói vị hoàng hậu kia ngày thường vô cùng tuấn tú, nam trang phóng khoáng, nữ trang nhu mì, lên ngựa xuống ngựa dũng mãnh. Vai diễn của Hoà tiểu thư thể hiện ra tính chất đặc biệt của vị hoàng hậu này một cách thần kỳ, một xướng một ngâm, một chiêu một thức, khí khái anh hùng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, phóng khoáng lại không mất đi sự nhu mì, vừa động tay vừa nhấc chân, thu hút mọi con mắt trong rạp hát, không ai chú ý đến chuyện ở trên lầu nữa. Trên thực tế cũng chẳng xảy ra chuyện gì trên lầu, ngay cả Tiêu Hữu Thành cũng bị hình ảnh trên sân khấu thu hút…
Ban đêm, một mảnh yên lặng trong phủ đô đốc, binh lính canh gác bên ngoài với khẩu súng trường thật dài, nhờ vào ánh trăng có thể thấy lưỡi lê sáng loáng, phản chiếu ánh sáng trong trẻo…
Tiêu Hữu Thành đang cùng Đại Lê kích tình triền miên… Trong giấc mơ của Tiêu Hữu Thành… Anh là người đàn ông tráng niên bình thường, ngủ mơ như vậy cũng không kỳ lạ, nhưng gương mặt Đại Lê ngày càng mơ hồ, dần dần biến thành Hoà tiểu thư! Ngồi xa như vậy, anh kỳ thật vẫn chưa thấy rõ diện mạo của cô, chỉ cảm thấy cô rất quyến rũ, rất phong tình… Đột nhiên, gương mặt Hoà tiểu thư rõ ràng hơn, đúng là Đại Lê! Đại Lê lạnh lùng nhìn anh rồi mở miệng, nếu anh có tâm tư khác, em lập tức rời xa anh!
Anh đột nhiên hoảng sợ ngồi dậy, chân trời xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó tiếng sấm vang lên, mưa xối xả đi theo sau. Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng lau trán, đúng là một lớp mồ hôi mỏng.
Rốt cuộc ngủ không được, bên ngoài mưa rơi, không khí trong phòng đặc biệt khó chịu, anh đẩy cửa sổ ra để cho gió mưa bay vào, lúc này anh mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tay mở ngăn bàn lấy hộp thuốc lá, anh lần mò nửa ngày cũng không tìm ra, chợt nhớ tới, bởi vì Đại Lê không thích khói thuốc, chính mình đã bỏ thuốc lá từ lâu.
Đêm hôm qua đúng là cậu ba có say sỉn rồi đi đứng không vững té xuống mương nước, nhưng cậu ba biết bơi, thậm chí là bơi rất giỏi nên cậu không sao cả, việc đột nhiên té xuống mương nước chỉ làm cho cậu tỉnh táo mà thôi. Sau khi tự mình bơi lên bờ, cậu ba thật sự tỉnh rượu rồi, nhìn thấy người mình ướt nhẹp sợ về nhà cha mẹ lo lắng nên cậu quyết định đi qua đêm ở bên ngoài luôn. Đến sáng cậu ba vô tư về nhà, chính cậu còn không biết từ đâu có tin đồn cậu té xuống mương nước đến hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích nên không biết là cậu còn sống hay đã chết. Cậu ba thì bình an rồi, vậy mà khi cậu về đến nhà mình, cậu nghe lại hay tin có người làm trong nhà bị đuối nước, cậu quan tâm hỏi ra thì mới biết người đó là Nhàn. Khi cậu ba hay tin dữ, cậu không khờ đến mức không biết tại sao Nhàn bị đuối nước. Chuyện Nhàn đang yên đang lành tự nhiên đuối nước chắc chắn có liên quan đến cậu, chứ không cô không có lí do đến gần mương nước để làm gì.
Và đúng như những gì cậu ba suy đoán, cậu hỏi mấy người làm bếp chung với Nhàn thì rõ ngọn ngành câu chuyện là Nhàn sau nghe tin cậu ba bị té xuống mương, đã không màn tất cả mà chạy đi tìm cậu, sau còn nhảy nhào mương nước tìm cậu ba. May thay cô chỉ vừa đuối thì được cứu nên còn giữ được tính mạng, chứ không là… Sau khi cậu ba biết được tất cả mọi chuyện, cũng đã an tâm vì Nhàn bây giờ đã không sao nữa, cậu ba yêu cầu mấy người làm cùng thầy lang đi ra ngoài hết. Căn phòng ban nãy còn rất đông người bây giờ chỉ còn cậu cùng Nhàn mà thôi. Và những lúc chỉ có hai người với nhau như thế này, cậu ba mới dám hỏi Nhàn mấy câu hỏi như vậy.
Nhàn nghe cậu ba hỏi mình câu đó, tạm thời cô cứng miệng chưa biết phải trả lời cậu ba làm sao. Khi đó, lúc nghe tin cậu ba bị rớt xuống mương nước, Nhàn thật sự rất lo lắng cho cậu, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến những chuyện xui rủi mà cậu ba có thể gặp phải, rồi cô sẽ không bao giờ được gặp cậu ba nữa. Chứ cô chưa từng nghĩ là cậu ba biết bơi, cậu sẽ bình an, sẽ không sao nên cô mới vội vã đi tìm cậu ba bằng mọi giá như vậy. Trong giây phút quan trọng, phải đối mặt với những chuyện bất ngờ thế kia, Nhàn mới nhận ra là cậu ba đối với mình rất quan trọng, quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, cô lo cho cậu ba nhiều hơn nhưng gì mình nghĩ. Nhưng mà đã phóng lao thì phải theo lao, những lời ngày trước tổn thương cậu ba Nhàn cũng đã nói, nên bây giờ cô cười, tiếp tục nói mấy lời giả dối:
-Thì cậu là người đã cứu em, cậu còn cho em công việc, chỗ ăn ở tốt. Cậu vừa là ân nhân vừa là chủ nhân của em thì làm sao em không lo cho cậu chứ. Nếu là người khác, người ta cũng sẽ có những hành động như em thôi. Chứ cái gì mà có tình cảm? Không phải đâu cậu, đây là sự trung thành của em với cậu mà thôi.
Đến tận giây phút này mà Nhàn còn không chịu nói thật làm cậu ba thấy buồn lắm. Cậu không biết là Nhàn đang có suy nghĩ gì, đang sợ điều gì mà mãi không chịu nói thật với cậu, cậu quyết định vạch trần Nhàn:
-Nếu là người khác thì người ta sẽ không vì lòng trung thành mà liều cả mạng sống của mình như em, tôi không tin là em không có tình cảm với tôi, em chỉ muốn chúng ta làm bạn.
Những lời nói dối để chứng minh cho việc Nhàn không có tình cảm với cậu ba hình như đã bị Nhàn nói hết rồi, làm bây giờ Nhàn không biết phải nói gì nữa. Cô chọn sự im lặng trước câu hỏi khó của cậu ba.
Nhàn có thể im lặng nhưng cậu ba thì không thể, lần này cậu phải hỏi Nhàn cho ra lẽ mới thôi:
-Có phải em sợ việc chúng ta có quá nhiều sự khác biệt, em sợ mẹ tôi không thích em, em sợ mình không xứng với tôi có đúng không?
Nhàn vẫn im lặng không nói nửa lời.
Cậu ba hết cách chỉ có thể nói:
-Em nói cho tôi biết lí do thật sự đi, chỉ cần em nói thật là sau này tôi không đề cập đến chuyện này nữa, chúng ta sẽ làm bạn như ngày nào. Có được không?
Cậu ba nói như vậy, Nhàn tin vào những lời của cậu, cô quyết định nói ra tất cả cho nhẹ lòng. Cô gật đầu với cậu ba rồi buồn bã nói:
-Dạ đúng, cậu nói đúng rồi, em có tình cảm với cậu, nhưng tình cảm của em không đủ lớn để cùng cậu vượt qua những khó khăn sau này đâu. Em nói thật lòng với cậu là em thấy đời mình đã khổ lắm rồi, sau này em muốn sống một cuộc sống bình yên chứ không muốn cùng cậu chịu khổ thêm nữa.
Sợ là cậu ba chưa hiểu hết ý của mình nên Nhàn nuốt nước mắt vào trong, nói ra những chuyện mà với cô nó như một cái gai đang châm chích trái tim cô:
-Hơn ai hết, cậu ba cũng hiểu là mẹ cậu và gia đình cậu không thích em, không thích em từ kỷ viện được cậu chuộc ra nên họ sẽ không bao giờ chấp nhận cho cậu đến với em. Em chưa dám nói đến chuyện cưới hỏi xa xôi, cứ cho là chúng ta có thể yêu nhau, nhưng để em có thể làm vợ cậu là điều không thể nào rồi. Chúng ta yêu nhau nhưng biết rõ rằng mình không thể trở thành vợ chồng với nhau thì bắt đầu làm chi cho tốn thời gian của đôi bên phải không cậu? Em tự nhận thấy mình ích kỉ lắm, em không muốn bắt đầu một mối tình mà bản thân em biết trước nó sẽ không có kết quả tốt đẹp. Với cậu thì có thể là cậu không sao, yêu em xong rồi cậu vẫn có thể đến với người khác, nhưng tuổi trẻ của em thì có hạn, em không đủ can đảm với việc bắt đầu một cuộc tình không kết quả cậu ba ạ.
Mấy lời này, không phải tất cả đều thật, và còn một điều thật lòng nữa mà Nhàn chưa nói nữa là cô lo sợ cậu ba sẽ vì cô mà trở nên bất đồng với gia đình. Nhà cậu ba chỉ có một mình cậu là con trai, bao trách nhiệm, trọng trách nặng nề đều đang đặt trên vai cậu, cô không thể để mình ảnh hưởng đến cậu, để cậu có thêm chuyện cần suy nghĩ. Yêu một người mà khiến người đó có thêm gánh nặng chứ không giảm bớt đi thì Nhàn không dám yêu người đó.
Cậu ba nghe hết những lời của Nhàn nói, cậu không những không từ bỏ mà cảm thấy mình có hi vọng nhiều hơn. Chỉ cần Nhàn có tình cảm với cậu, mọi chuyện sau này sẽ càng dễ giải quyết, cậu tin chắc rằng cậu sẽ chinh phục được Nhàn bằng sự chân thành của cậu. Để Nhàn thấy được cậu không phải là hạng người hèn nhát không dám đấu tranh cho tình yêu đời mình. Cuộc đời cậu ba, đã phải làm những điều mình không thích nhiều rồi, nay cậu không thể tiếp tục từ bỏ đoạn tình cảm này chỉ vì vấn đề hai người có xứng đáng với nhau hay không xứng đáng. Chỉ là bây giờ cậu ba cần phải giả vờ là mình đồng ý với Nhàn trước, để hai người có thể trở thành bạn bè như trước đây, chừng một thời gian sau cậu ba sẽ tính tiếp. Cậu nói với Nhàn:
-Tôi hiểu rồi, cũng đã suy nghĩ thông suốt, tôi không làm khó Nhàn nữa. Có điều Nhàn đồng ý với tôi một chuyện được không?
Nhàn thấy cậu ba chịu buông bỏ, lòng cô cũng dễ chịu đi vài phần, cô liền đồng ý với cậu ba:
-Việc gì cậu ba cứ nói đi, chuyện gì em đồng ý được là em đồng ý ngay không suy nghĩ.
Cậu ba nói:
-Vậy chúng ta lại làm bạn với nhau như trước đây nhé? Nói thật là một tháng nay, sau khi bị em từ chối, tôi quê quá hóa giận, kiềm lòng không đi tìm em nữa, nhưng cả một tháng nay tôi buồn lắm. Buồn đến mức tôi đi uống rượu về khuya rồi té nhào xuống mương nước như vậy.
Rồi cậu ba kể đầu đuôi câu chuyện cậu bị té xuống mương nước nhưng vì cậu biết bơi nên an toàn cho Nhàn nghe.
Nhàn khi nghe được tất cả thì thấy yên tâm khi cậu ba bình an vô sự, cũng thấy vui vì cậu ba chịu buông bỏ đoạn tình cảm không nên kia. Cô cười:
-Dạ được, tưởng việc gì khó chứ việc này dễ mà. Em vẫn luôn ở đây, mãi mãi làm bạn của cậu ba đó. Cả đời này em sẽ không đi đâu đâu, em ở lại đây trả nợ đến hết đời mới thôi.
Tương lai ra sao Nhàn không biết được, nhưng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cô có một công việc để làm, có cơm để ăn, có chỗ để chui ra chui vào tránh mưa tránh nắng như thế này là quá đủ.
Cậu ba nghe vậy cũng cười:
-À, vậy hứa nhé?
Nhàn cũng cười với cậu ba:
-Em hứa mà.
Nhàn nằm nghỉ thêm một lúc nữa, khi cô khỏe lại cô liền bắt đầu đi làm việc của mình. Mấy người làm dưới bếp biết chuyện Nhàn vừa đuối nước, mới từ tay thần chết trở về nên họ không trách chuyện cô đang làm mà bỏ đi đâu mất. Chỉ là chuyện này đã truyền đến tai bà hội đồng. Bà ấy tuy không nổi giận, cũng không có phản ứng nào khác, nhưng cứ im im như trời quang mây tạnh trước cơn bão lớn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Sau đó thì thi thoảng cậu ba vẫn đến tìm Nhàn vào lúc trời tối như trước đây đã từng. Hai người đã thống nhất với nhau là không nhắc đến chuyện tỏ tình kia nữa để không có cảm giác gượng gạo, có như vậy cả hai mới có thể tiếp tục làm bạn tốt của nhau. Trong khoảng thời gian này, cả hai thân thiết với nhau nhiều hơn, họ trải lòng, kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện của mình ở trong quá khứ. Nhàn không biết một chuyện là thông qua những câu chuyện cô kể, cậu ba có cơ hội tìm hiểu kĩ hơn về con người của cô, nên cô lúc nào cũng vô tư, bộc bạch hết những chuyện vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau của mình cho cậu ba biết. Còn cậu ba sau khi nghe xong, cậu càng không muốn từ bỏ Nhàn, cậu có ý muốn mang lại hạnh phúc cho cô mãnh liệt, có điều là bây giờ cậu chưa thể. Cậu ba chưa thể cho Nhàn một hạnh phúc trọn vẹn khi cậu chưa có đủ sức mạnh, cậu chưa thể làm điểm tựa cho cô lúc này.
Cậu ba không phải ngốc mà không hiểu được những điều Nhàn đang lo sợ, vì đến tận bây giờ cậu còn nhớ rõ như in cái ngày cha mẹ cậu đã tức giận như thế nào khi cậu nói đến chuyện mượn tiền chuộc Nhàn ra khỏi kỷ viện. Mẹ cậu chỉ đồng ý khi cậu hứa với bà là sẽ không bao giờ tiếp xúc với Nhàn nữa thì mới cho cậu được mượn tiền. Trong khi ngày đó cậu chỉ chuộc Nhàn về để làm gia đinh cho gia đình mình thôi mà mẹ đã phản ứng gay gắt như vậy, thì liệu bà ấy sẽ còn phản đối đến mức độ nào nữa nếu một ngày bà biết được con trai mình có tình cảm với Nhàn. Có thể là bà hội đồng sẽ không tổn thương cậu ba vì cậu là đứa con trai cưng duy nhất của bà, nhưng mọi điều tổn thương có dồn hết sang cho Nhàn không, thì câu trả lời là có.