Đại Lê cũng không thế nào nghĩ đến, anh chính là vị Tiêu thiếu soái kia.
Điện thoại bàn xinh xắn ở đầu giường, màu cà phê sữa, màu sắc rất hiếm thấy, cô cầm lấy ống nghe, đột nhiên phát hiện dãy số chỉ gọi qua một lần mà đã nhớ rõ.
Lần này khác với lần trước, chỉ ngay sau một tiếng chuông thì nhận máy, “A lô?” Là giọng nói của anh, có hơi vội vàng, hơi chờ đợi.
Cô lúc này mới phát hiện giọng mình có chút khàn, cô đặt ống nói ra xa để thông cổ họng, rồi mở miệng: “Tiêu Hữu Thành?”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, “Đại Lê?”
“…..” Cô có thể đoán ra thân phận của anh, anh đương nhiên có thể đoán ra cô là ai… Đại Lê không biết phải nói gì.
“Em đang ở đâu?”
“Trong nhà.”
Một hồi “soạt soạt” vang lên, như là âm thanh lật mở trang sách, “Nửa tiếng sau, anh chờ em ở chỗ tối hôm qua chia tay.”
Cô sửng sốt trong vài giây mới hiểu được anh đang nói cái gì, “Ah.” Nghe được tiếng vọng lại của mình trong ống nói có chút ngớ ngẩn.
Đại Lê ngồi yên trong phòng một lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô nhìn lên, không ngờ đã đến thời gian giao hẹn! Cô lao xuống cầu thang, thấy mẹ đang giúp mẹ Dương chuẩn bị cơm trưa.
“Trong bang có chút việc.” Nói xong cô liền vội vàng đi ra ngoài, Thường Phi ở phía sau nhắc nhở cô không ngồi xe, Đại Lê không quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay lên mặc áo khoác vào, rồi chạy nhanh ra bên ngoài, Thường Phi biết rõ cô không nghe thấy, bà vẫn không thể không cằn nhằn: “Mặt trời độc hại như vậy, không chịu ngồi xe, ngay cả ô cũng không biết đem theo!”
Mẹ Dương đề nghị để cho lão Lưu chạy xe đuổi theo, nhưng Thường Phi lắc đầu, chuyện trong bang, bà không can thiệp vào, lúc trước là chồng, bây giờ là con gái.
Cô chạy một mạch đến góc đường, anh đang đợi ở đó, là bộ quân phục như trước, anh dựa lưng vào một chiếc ô tô màu đen, nhìn thấy cô, lông mày anh hơi nhướng lên, không biết là vì cô đến muộn, hay là vì thấy cô thở hồng hộc.
Cái gì cũng chưa nói, anh đón lấy cô, dắt tay đưa vào ngồi trên ghế phụ, lúc ngồi lên chỗ bên cạnh, anh vừa khởi động xe vừa hỏi cô: “Em muốn đi đâu ăn cơm?”
Đại Lê liếc anh một cái, không nói lời nào. Tối qua Tiêu Hữu Thành xuất hiện tại vũ hội của Triệu gia, chỉ sợ có thể bị người ta nhận ra ngay.
Cuối cùng họ đi phủ đô đốc, vị đô đốc kia vốn là người Hồ Nam, món ăn Hồ Nam nấu ra đủ tiêu chuẩn.
Thoạt đầu Tôn Phụ rất kinh ngạc, thiếu soái tuy nhiều bạn gái nhưng cũng không mang về nhà, sau đó anh ta nghĩ lại, dù sao phủ đô đốc không phải là phủ đại soái ở Bắc Bình.
Món canh cuối cùng mới vừa bưng lên, Tôn Phụ vội vàng tiến vào, đối diện Tiêu Hữu Thành thì thầm vài câu, sắc mặt anh hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thường, anh sai Tôn Phụ ra ngoài, rồi cùng Đại Lê uống hết canh.
Đại Lê đoán rằng anh có việc, cơm nước xong thì cô chuẩn bị rời khỏi, nhưng anh mở miệng trước: “Anh ra ngoài một lát, em ở đây chờ anh, thấy chán thì đi xung quanh đây.”
“Em phải trở về.” Nói xong cô bèn đứng dậy muốn đi ra ngoài, anh duỗi cánh tay dài ra kéo cô trở về trong vòng tay mình, “Chờ anh trở lại, có chuyện muốn nói với em.”
Cô không biết là anh có phải cố ý hay không, nói chuyện cứ như là sẽ cắn vành tai của cô, phía sau lỗ tai đỏ bừng một mảng lớn, không đợi cô trả lời anh đã đi ra ngoài.
Chờ đợi một hồi cho đến khi hoàng hôn đã biến mất.
Trong phòng sách của Tiêu Hữu Thành có một cửa sổ bằng kính hướng về phía tây, Đại Lê nghiêng nửa người tựa vào cửa sổ. Có máy điều hoà trong phòng, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng, ánh sáng của nắng chiều xuyên qua kính làm cho mọi thứ trong phòng đều được mạ một lớp vàng nhạt. Ngoài cửa sổ là một cây hoa quế cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy trên cành hoa có hai con chim sẻ đang trêu đùa, rốt cuộc là nhát gan bị một tiếng còi ô tô vang lên hù dọa mà bay đi.
Đại Lê nhìn xuống sân nhà ở dưới lầu, một chiếc xe Cadillac màu đen chậm rãi tiến vào dừng lại trước nhà, một thân hình cao ngất từ trên xe bước xuống, cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, anh ngẩng đầu lên, hướng về tầm mắt của cô rồi mỉm cười, ở giữa ánh chiều tà, nụ cười hết sức sáng lạn, cô không thể kiềm chế mà rung động trong lòng.
Trong chớp mắt, anh đã đẩy cửa vào, vẫn là nụ cười sáng lạn đó, “Trong quân đội có chút việc, anh không ngờ sẽ làm lỡ cả buổi chiều, em có sốt ruột không?”
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào cửa sổ, chỉ vặn vẹo tay mình nhìn anh, “Tại sao là anh?”
Đầu tiên anh sửng sốt, sau đó hơi nhướng mày, “Anh cũng muốn biết, tại sao là em?”
Cô hơi cúi đầu, một vài sợi tóc lưa thưa trước mắt che đi vẻ mặt của cô. Anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay phải của cô, mười ngón tay giao nhau, tay kia áp sát vào trán cô, vén mái tóc đến bên tai rồi buông xuống dưới, lại áp sát bên tai lần nữa rồi buông xuống dưới…
Cô không để ý đến bàn tay đang bị nắm lấy, cũng chẳng để ý anh luôn vuốt tóc mình, cô chỉ cúi đầu, có lẽ đang nhìn gì đó hay là suy nghĩ điều gì, một lúc sau thì cô mở miệng: “Anh muốn nói chuyện gì với em?”
“Hả?”
Cô rốt cục ngẩng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn anh, “Buổi trưa anh nói là có chuyện muốn nói.”
“Ah!” Lúc này anh dường như mới lại, “Anh muốn nói là… Tối hôm qua lúc trở về, anh rất nhớ em.”
Cô híp mắt lại, vẻ mặt không thay đổi, trong mắt từ từ dâng lên sự giận dỗi. Anh cũng không sợ, thậm chí còn di chuyển thân mình đến gần cô hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, “Em thì sao, có nhớ anh không?”
Trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh! Sự giận dữ trong mắt vẫn chưa phai nhạt nay lại thêm vài phần hoảng sợ, anh tiếp tục tiến sát người cô gần như muốn phủ trên mặt mũi cô, giọng điệu anh cũng trở nên có chút vô lại, “Có nhớ không?”
….. Rất nhiều cảm xúc, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô từ từ mở miệng: “Bây giờ buông tay, vẫn còn kịp.”
Rốt cục trán anh đặt trên trán cô, mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quanh; cánh môi anh hé ra, khẽ chạm vào cô, “Không kịp nữa rồi.” Tay kia vén mái tóc cô, từ cánh tay trượt xuống cho đến khi nắm lấy tay trái của cô, mười ngón quấn vào nhau.
Đại Lê rủ mắt xuống, cô mím chặt môi mình, nhưng môi anh lại gần như vậy… như gần như xa… như là sợi lông mềm mại nhất của một chú chim non gãi nhẹ nhàng bên môi… Toàn thân cô mềm nhũn, không có chỗ nào không tê dại, ngay cả ngón chân chỉ có thể hơi cong lên…
“Thùng thùng thùng,” tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, cô sửng sốt, liên tục lui về phía sau vài bước.
“Thiếu soái, có cần dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối không?” Là tiếng của Tôn Phụ.
“Biết rồi.”
Biết rồi? Có ý gì đây? Chuẩn bị hay là không chuẩn bị? Nhưng Tôn Phụ không có can đảm hỏi câu thứ hai, anh ta nghe ra giọng của thiếu soái rõ ràng là đang đè nén lửa giận.
Trong phòng ngủ của Tiêu Hữu Thành có một máy hát, hai người cùng nhau chọn đĩa nhạc, cuối cùng lựa chọn “Clair de Lune”, không có đèn chiếu sáng trong phòng, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, để lại một bóng mờ trên mặt đất.
Đại Lê ngã người vào trong sô pha mềm mại, buổi tối ăn cơm Tây, uống một ly rượu vang đỏ nhỏ, sức uống rượu của cô không cao cho nên cảm thấy hơi say, tiếng nhạc du dương bên tai, cô nhắm nửa mắt nhìn vào có chút mê ly.
Tiêu Hữu Thành ngồi ở một bên si ngốc mà nhìn, cảm thấy cô trước mắt giống như một con mèo biếng nhác xinh đẹp… Anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, cô rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng tay thật tự nhiên vòng qua eo anh, cọ cọ trước ngực anh tìm một vị trí thoải mái, không muốn động đậy nữa. Anh cũng không nhúc nhích, nhắm mắt lại, đem khuôn mặt chôn vùi vào trong mái tóc mềm mại của cô.
Chỉ còn tiếng nhạc du dương…
Đĩa nhạc rốt cục cũng hát xong, không gian trong phòng bỗng nhiên yên lặng… Anh nghe tiếng hô hấp của cô, nhè nhẹ, đều đặn, tưởng như là đang ngủ…
“Em phải đi.”
Ý thức anh đã mơ hồ, đột nhiên nghe được một câu như vậy, anh thật kinh ngạc! Tỉnh táo lại, cô vẫn như cũ im lặng nằm trong lòng mình, anh nghĩ đó là một giấc mơ… Trong chốc lát, cô động đậy… Rốt cục rời khỏi vòng tay ấm áp của anh…
Anh vẫn đi bộ tiễn cô về nhà, vẫn dắt tay cô, vẫn đi thật chậm, vẫn trầm lặng đi trên đường.
“Tới rồi.” Cô đứng ở góc đường.
“Ừ.” Anh cũng dừng lại nhưng không buông tay.
Lẳng lặng đứng một lúc, cô quay lại… Ngón tay, từng chút, từng chút, rồi từng chút một rút ra khỏi lòng bàn tay anh.
Ngay khi ngón tay hoàn toàn tách rời, trong tích tắc, cô xoay người lại, Tiêu Hữu Thành xông lên phía trước ôm lấy cô, hung hăng hôn lên môi cô… Đại Lê không biết mình muốn gì, không biết mình đang làm gì, cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô chỉ lắng nghe khát vọng từ nơi sâu thẳm trong trái tim, chỉ làm theo bản năng dục vọng của cơ thể… Chấp nhận tất cả những gì anh đã dành cho cô, sau đó học cách đáp lại anh… Bọn họ ôm chặt như vậy, dùng hết toàn bộ sức lực, hận không thể đem đối phương hoà tan vào trong cơ thể mình… Như hai ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt lẫn nhau, không hề giữ lại cho đến lúc kiệt sức…
Sau đêm đó, hai người giống như đứa trẻ mới nếm thử mật ngọt, thời gian ở cùng nhau thật có hơn phân nửa chỉ dùng để hôn…
Có một lần, anh ra khỏi thành để tuần tra lực lượng phòng thủ, khi trở về thì đã rất muộn, cô đã ngủ rồi thì ghét nhất là bị người khác quấy nhiễu giấc ngủ, ra cửa thấy anh cô liền nổi giận, nhưng bị một câu của anh chặn miệng, “Hôm nay còn chưa hôn em.” Trên thực tế, quả thật là bị anh bịt miệng…
Anh quấy nhiễu giấc ngủ của cô không chỉ có lúc này, có hôm sáng sớm anh gọi cô ra ngoài, cô vẫn mặc một chiếc áo ngủ thật lớn, rộng thùng thình khoác lên người, trước ngực áo là hình một con mèo ngốc nghếch, miệng cười to. Anh cảm thấy bộ dáng còn buồn ngủ của cô so với con mèo ngốc còn ngớ ngẩn và dễ thương hơn.
Anh bèn kéo cô vào lòng ôm chặt, “Sao em lại mặc áo ngủ ra đây?”
Cô xoa xoa mắt, ngáp một cái, giọng nói vừa nhỏ vừa êm dịu, “Em vẫn chưa tỉnh ngủ đâu!”
“Về sau em không được như vậy, bộ dạng mặc áo ngủ không thể để cho người khác nhìn thấy, biết chưa?”
“Ờ.”
Anh hôn lên trán cô một cái, rồi lấy ra một túi giấy màu nâu, “Bánh bao thịt gà của Hạnh Hoa Lâu.”
Hai mắt cô lập tức sáng lên, bánh bao thịt gà của Hạnh Hoa Lâu chỉ bán vào buổi sáng, cô thích ăn nhưng lại không muốn dậy sớm, anh nói mời sư phụ đến phủ đô đốc đặc biệt làm riêng cho cô, Đại Lê nghe nói vậy liền mất hứng thú.
Cô không lập tức nhận lấy, hơi bĩu môi, “Người khác làm, em không ăn.”
Anh nhịn không được mà nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, “Đại tiểu thư của anh thật khó hầu hạ, là anh đích thân đi xếp hàng.”
Thế là mặt cô giãn ra, khoé mắt và lông mày đều đang cười, hôn lên hai má anh, “Cậu bé ngoan.”
“Cậu bé ngoan” chỉ vào môi mình, cô lắc đầu, “Chưa đánh răng đâu.”
“Không sao, để anh đánh cho.” Lời còn chưa dứt, anh đã ngậm lấy môi cô.
Thường Phi phát hiện gần đây con gái có chút khác thường. Số lần ăn cơm ở nhà ngày càng ít, hay lơ đãng, miệng luôn nở nụ cười ngọt ngào; cô để tâm đến quần áo của mình hơn so với lúc trước, không có gì thì luôn thích nhìn vào gương; có mấy lần Thường Phi nói chuyện với cô, rõ ràng cảm giác được tâm trí của cô đã ở nơi nào đó…
Sáng sớm hôm nay Đại Lê đã rời khỏi giường, vừa ăn sáng vừa hát ngâm nga.
Thường Phi mở miệng: “Khi nào thì mang bạn trai về nhà? Để mẹ xem mặt.”
Đại Lê thiếu chút nữa là bị sặc, cô ho hai tiếng, mắt giãn ra, kinh ngạc nhìn Thường Phi.
Thường Phi cười nói, “Chuyện như vậy, con cho rằng có thể lừa gạt mẹ.”
Gương mặt Đại Lê lập tức đỏ ửng, cô vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, “Ah ~~~~ chúng con mới vừa quen nhau không lâu, vốn định để qua một thời gian nữa sẽ nói với mẹ.”
“Cậu ta làm gì?”
“Nhậm chức trong Bắc quân.”
“Biết tình hình trong nhà không?”
“Vâng.”
“Con rất thích cậu ta.”
“Ah? Vâng.” Đại Lê sắp vùi mặt mình vào trong đĩa trứng chiên.
Thường Phi vẻ mặt yêu thương, nhẹ nhàng vỗ tay cô, “Qua mấy ngày nữa, mời cậu ta đến nhà ăn cơm, Lê Lê đã thích thì mẹ nhất định sẽ thích.”
Đại Lê nghiêng người hôn lên mặt mẹ, có chút vui mừng cũng có chút ngượng ngùng, “Cám ơn mẹ.”
Hôm nay ở phủ đô đốc cùng nhau dùng cơm trưa xong, cô nói trong bang còn có việc, anh mở cửa xe đưa cô về tổng đường của bang Hải Thiên.
Tới nơi, cô đang chuẩn bị xuống xe thì bị anh ôm lại, “Khi nào thì tới đón em?”
Cô suy nghĩ một chút, “Hôm nay cứ thế đi, lát nữa em còn muốn đến bến tàu, không biết khi nào có thời gian rảnh.”
Cửa xe đã mở một nửa, anh còn không buông tay, cô quay người lại, “Còn chuyện gì nữa?”
“Em vẫn chưa hôn anh đấy.”
“Hôm nay không phải đã…” Cô nói không được, giận dữ liếc anh một cái, hai gò má nổi lên màu hồng nhạt, anh chỉ cảm thấy đáng yêu, anh vẫn duy trì hôn cô…
Nụ hôn sâu triền miên, cô ở trên xe đợi một hồi lâu mới hồi phục lại nhịp tim bình thường, khuôn mặt ửng hồng, cô phát hiện anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu thả, rốt cục cô có chút không kiên nhẫn, “Anh lại làm sao vậy?”
Tiêu Hữu Thành cứ nắm tay cô, từ trong túi áo trước ngực lấy ra một chiếc nhẫn bạc, đeo vào ngón áp út trên bàn tay phải của cô.
Anh lặng lẽ làm tất cả, ở trên cây có một con ve sầu cách đó không xa, tiếng kêu ve sầu huyên náo làm cho trong xe càng im lặng hơn, Đại Lê chỉ nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của mình như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô mở miệng, giọng nói rung rung cực kỳ nhỏ, “Anh làm gì vậy?”
“Tặng em một lễ vật.” Anh lấy tay mình giơ lên, để lên cùng một chỗ với tay cô, “Anh cũng có một chiếc giống em.”
Quả nhiên là giống nhau, chiếc nhẫn đơn giản như nhau, của cô khắc lên một chữ “Hữu”, còn anh khắc lên một chữ “Lê”.
“Cái này không được phép lấy ra.” Anh biết cô có thói quen đeo đồ trang sức, thường xuyên thay đổi nhẫn.
Cuối cùng, cô có một chút bình tĩnh, giọng điệu thoải mái, “Nếu một ngày nào đó không ở cùng nhau, cũng không cho lấy ra sao?”
Anh đột nhiên sững sờ tại chỗ, cô cũng ý thức được có chút không tốt, nhưng đã lỡ nói ra.
Tiêu Hữu Thành cười một tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử, “Xa nhau cũng không cho lấy ra, trừ phi… em không hề yêu anh.”
Đại Lê xuống xe, vừa hướng về phía tổng đường, cô vừa vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay phải, trong đầu liên tục xoay quanh câu cuối cùng của anh, và trong mắt anh loé lên một tia đau đớn.
“Lê Lê.”
Cô nghĩ quá mê mẩn đến mức khi nghe tiếng gọi thì cảm thấy hoảng sợ, cô xoay người, là Trần Tiểu Dẫn đứng cách đó không xa.
“Anh đã nhìn thấy.”
Cô trố mắt một cái, biết được anh ta nói đến điều gì, trên mặt cô nhất thời ửng đỏ, từ trước đến nay cô đều xem Trần Tiểu Dẫn chính là anh trai mình, hiện giờ bị anh ta thấy…
“Anh ta là Tiêu Hữu Thành? Tiêu thiếu soái?”
Cô gật đầu.
“Phu nhân đã biết thân phận của anh ta chưa?”
“Em vẫn chưa nói với mẹ.”
“Lê Lê, em hiểu rõ anh ta sao?”
Cuối cùng cô nhận ra có cái gì đó không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Dẫn, gương mặt đỏ ửng đã không còn.
“Em có biết, anh ta ở Bắc Bình đã từng có bao nhiêu bạn gái không?”
Đại Lê có chút buồn bực, không đáp lời, cô xoay người bỏ đi, sau lưng truyền đến giọng nói của Trần Tiểu Dẫn, “Anh ta đã có vị hôn thê.”
Đại Lê đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, Trần Tiểu Dẫn rất hiểu cô nhưng lại tinh tường nhìn thấy một tia chớp từ trong mắt cô xẹt qua.
Trần Tiểu Dẫn mỉm cười, chua xót lại cô đơn, “Chuyện như vậy, anh sẽ lừa em sao?”
Cô cúi đầu, trầm mặc trong giây lát, sau đó cô mở miệng, “Cám ơn anh, em sẽ làm rõ chuyện này.”
-Không tốt, không ổn, tôi thấy không tốt chút nào cả. Tôi muốn chúng ta có thể công khai yêu nhau chứ không phải lén lút gặp nhau buổi tối thế này. Em…
-Nhưng em không muốn.
Lời cậu ba còn chưa nói xong đã bị Nhàn chen ngang làm cậu giật mình. Giây phút này, cậu có suy nghĩ rằng: Nhàn thật sự không thích mình, vì nếu thích mình, cô ấy đã không cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy. Cậu ba như hiểu ra vấn đề, cậu nhận thấy mình đã sai, đành gật đầu bất lực:
-Vậy được, tôi không làm phiền em nữa. Xin lỗi em vì tôi đã làm phiền em rồi. Sau này sẽ không như thế nữa.
Nói hết câu “Sau này sẽ không như thế nữa” là cậu ba bỏ về ngay lập tức, cậu không đợi Nhàn trả lời mình, càng không cho cô có cơ hội nói thêm tiếng nào nữa. Còn Nhàn, cô chỉ biết đứng chôn chân nhìn theo bóng dáng cậu ba khuất dần trong đêm. Khi cậu ba đi mất rồi, Nhàn thở dài một hơi, sau đó vô thức nhìn ánh trăng dưới mặt nước. Mới lúc nãy thôi, cô thấy nó thật đẹp, vậy mà sao bây giờ nhìn lại, cô thấy cảnh sắc ở nơi đây buồn quá, buồn đến não lòng, muốn rơi nước mắt. Chỉ là Nhàn không đi về ngay, mà cô muốn ngồi ở đây thêm một lúc nữa. Cô đợi đến lúc trời thật khuya, hoặc là mình thật buồn ngủ rồi mới về, bởi vì nếu bây giờ Nhàn có đi về, cũng không thể ngủ được ngay vì cô đang bận lòng đến chuyện của cậu ba. Nằm xoay qua xoay lại có khi lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị Thu và chị Sen, như vậy rất không nên.
Ngồi ở bờ sông yên tĩnh một mình, Nhàn có dịp suy ngẫm lại về cuộc sống mười tám năm qua của mình. Hình như là xuyên suốt quãng thời gian cô tồn tại trên đời là quãng thời gian cô chịu khổ. Mỗi giai đoạn trưởng thành của Nhàn, sẽ có một cái khổ khác nhau chứ cô chưa từng được một lần sống thảnh thơi như bao cô con gái khác. Ngày Nhàn chưa nhận thức được, tuy cô chưa biết thế nào là khổ nhưng qua những lời mẹ kể lại, cuộc sống của cô ngày nhỏ không ổn chút nào. Mẹ nói lúc mẹ sinh cô ra mới được mấy ngày thì bà bị mất sữa, nhưng nhà quá nghèo khổ quá không có tiền mua sữa, phải dùng nước cháo loãng thay cho sữa mẹ để nuôi cho đến ngày cô ăn được cơm. Khi Nhàn lớn hơn một chút, có thể tự ăn cơm mà không cần người bón là lúc mẹ Nhàn phải đi làm cả ngày cả đêm để lo cho mấy miệng ăn của gia đình, cô không được nhìn thấy mẹ mình thường xuyên nữa. Năm Nhàn bảy tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh nặng. Thật ra mẹ Nhàn bệnh cũng không nặng lắm, chỉ là mấy căn bệnh vặt có thể chữa được, nhưng vì không có tiền chữa trị, nên mấy căn bệnh nhỏ nhặt đó trở thành bệnh nan y lúc nào không hay. Nếu hỏi tiền mẹ Nhàn đi làm đâu sao không dùng đó để trị bệnh thì nó lại là một câu chuyện khác. Tất cả những gì mẹ Nhàn làm lụm và chắt chiu, để dành từng đồng đều dùng hết vào việc trả nợ cho cha của Nhàn. Tiền mẹ Nhàn đi làm kiếm được thậm chí còn không đủ sinh hoạt chứ đừng nói có dư mà chữa bệnh. Không biết là mẹ Nhàn nợ nần gì với cha Nhàn, hay ông là nghiệp báo kiếp trước mà kiếp này mẹ Nhàn phải trả, mẹ con Nhàn thật sự rất khốn khổ vì ông ấy. Đến khi mẹ Nhàn mất rồi, cha Nhàn vẫn chứng nào tật đó, không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn rượu chè bài bạc mà không hề ngó ngàng gì hay quan tâm gì tới đứa con gái nhỏ xíu đang thiếu vắng tình thương của người mẹ. Cha Nhàn là một con người không có lương tâm, ông ta có thể đứng nhìn đứa con gái nhỏ chưa thể làm việc đi xin ăn ngoài đường một cách dửng dưng. Khi Nhàn xin ăn người đường, thương thì người ta cho đồ ngon ăn no bụng, còn ghét thì cho những thứ hôi thiu, chỉ mới cầm nắm tới thôi đã muốn nôn mửa và không thể ăn được, thậm chí là có người còn đánh đuổi đi, không cho một đứa nhỏ ăn xin lại gần họ. Nhàn ăn xin được một khoảng thời gian hai, ba năm gì đó cô không tự đếm được, đến khi cô lớn hơn một chút rồi, có sức khỏe là bắt đầu đi làm thuê làm mướn cho người ta cho đến thời điểm cô bị chính người cha ruột của mình bán vào kỷ viện làm kỷ nữ. Mới mười tám tuổi mà Nhàn đã từng làm đủ nghề, từ con sen chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, đến công việc như dùng trâu cày ruộng ở ngoài đồng của một người đàn ông cô cũng đã từng làm qua. Trải qua nhiều chuyện, làm đủ mọi nghề để kiếm sống, Nhàn không sợ cực, cũng chưa từng oán trách cha của mình cho đến cái ngày ông ta nhẫn tâm bán cô vào nơi cô sẽ hủy hoại cả thanh xuân và tương lai của cô.Chỉ Yêu Mình Em
Khi Nhàn được cậu ba cứu ra, cho cô về nhà cậu làm bếp, tuy phải làm việc không ngơi tay mỗi ngày nhưng bù lại là tinh thần của Nhàn được thảnh thơi không lo nghĩ, thì vướng phải chuyện không vui này với cậu ba. Vì Nhàn cũng có tình cảm với cậu ba nên cô mới thấy buồn nhiều đến như vậy. Phải chi cậu ba chỉ là con trai của một gia đình bình thường, hay là Nhàn không có quá khứ tồi tệ kia thì cô đã mạnh dạn đến với cậu rồi. Âu cũng là có duyên không nợ, cậu ba và Nhàn chỉ có thể gặp được nhau, làm bạn của nhau chứ không thể hơn. Chỉ là hiện tại, một lần nữa, Nhàn cảm thấy tủi thân cho số phận cuả mình, cô được mẹ đặt cho cái tên Nhàn nhưng chưa một ngày được sống nhàn hạ nhưng cái tên của mình. Nhàn ngồi ở bờ sông đến tận khuya, khi mặt trăng đã chệch đi một hướng trông thấy rõ so với lúc cậu ba đi, khi sương đêm làm Nhàn thấy lành lạnh bờ vai, cô mới đi về chỗ ngủ.
Mấy ngày sau đó cậu ba không đến tìm Nhàn nữa. Có lẽ vì hôm trước cậu bị cô từ chối thẳng thừng như vậy nên chắc là bây giờ cậu giận thật rồi, cậu cũng nói là sẽ không làm phiền cô nữa nên chắc là khoảng thời gian gần đây cậu sẽ không đến tìm cô nữa đâu. Cũng phải thôi, khi cậu ba là ai chứ, kiểu con gái nào cậu muốn mà cậu không có được? Đâu tới lượt một đứa bần hèn như cô từ chối cậu. Nhưng như vậy cũng rất tốt, Nhàn đã đạt được ý mình muốn, cô tin là bây giờ cô có buồn cách mấy rồi một thời gian nữa cô cũng sẽ vượt qua được mà thôi. Con người ta, không có đồ ăn thức uống để sống mới chết, chứ buồn vì chuyện tình cảm không chết được. Nhàn còn phải sống tiếp và làm việc để tồn tại chứ không thể mãi ủ rũ vì một cuộc tình không nên.
Tầm một tháng trôi qua, cậu ba thật sự không tìm Nhàn nữa. Nhàn nói mình không mong đợi gì nữa là đang nói dối, vì đã có nhiều đêm Nhàn muốn nghe thấy mấy tiếng hú ám hiệu của cậu ba, cả hai sẽ ra bờ sông hóng mát một lúc để về cho dễ ngủ. Nhưng cả tháng nay không có một tiếng hú nào của cậu ba cả, có chăng là những lần Nhàn tự tưởng tượng ra hay cũng chỉ là tiếng gió hú trong những đêm lạnh mà Nhàn vì quá nhớ mong cậu ba nên nghe nhầm.
Cho đến một ngày, khi Nhàn đang làm việc dưới bếp như thường lệ, cô nghe được người ta xì xào bàn tán, mọi người truyền tai nhau là cậu ba hôm qua đi chơi về khuya, cậu đã về khuya còn cộng thêm việc cậu ba say sỉn không tỉnh táo nên đã té nhào đầu con mương. Không biết là cậu ba còn sống hay là đã chết nhưng gia đinh trong nhà đi tìm cậu từ đêm qua đến hôm nay vẫn chưa thấy.
Nhàn nghe tin dữ mà tay chân cô bủn rủn, cô đứng không vững nữa. Sau đó, Nhàn đã bỏ hết những công việc ở bếp của mình, cô lao thẳng ra con mương để tìm cậu ba một cách không kiểm soát làm ai cũng giật mình. Nhàn ra tới mương, cô đi từ đầu con mương đến đoạn cuối để tìm cậu ba nhưng cô không thấy cậu ba đâu cả. Lúc đó Nhàn mất hết lí trí, phóng thẳng xuống con mương có dòng nước đang chảy siết chỉ với một mục đích muốn là tìm cậu ba cho ra. Nhưng khổ nỗi một điều là Nhàn không biết bơi, ban đầu, cô còn ngoi lên, lặn xuống mấy lần với dòng nước chảy xiết. Sau đó thì Nhàn đuối sức dần, cuối cùng là ngất lịm đi giữa dòng nước chảy. Giây phút đó cô nghĩ là đời này của mình xong rồi, cô sẽ được giải thoát, kết thúc cuộc sống toàn đắng cay của mình vào năm mười tám tuổi. Như vậy cũng tốt, vì Nhàn thấy mình sống cũng đủ lâu rồi…
Đến khi Nhàn tờ mờ tỉnh dậy, cô nhìn thấy trước mắt mình hiện diện một cậu ba đang nhìn cô với nét mặt rất lo lắng. Tuy Nhàn không rõ là mình còn sống hay đã xuống âm ti địa ngục, nhưng nhìn thấy cậu ba ở trước mặt mình sau khoảng thời gian dài cô chưa nhìn thấy cậu làm Nhàn vui lắm. Cô mở miệng thều thào:
-Cậu ba… em tìm thấy cậu rồi…
Thấy Nhàn đã tỉnh, qua khỏi cơn nguy kịch, cậu ba mừng rỡ, vội nắm lấy bàn tay gầy guộc của Nhàn, hỏi han cô:
-Nhàn, em tỉnh rồi à? Em có đang ổn không? Em thấy thế nào rồi?
Nghe được giọng nói quen thuộc của cậu ba, cũng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của cậu ba truyền đến bàn tay của mình, Nhàn biết được là mình chưa chết, cậu ba cũng chưa chết. Cô vội lấy lại tinh thần, vui mừng hỏi cậu ba:
-Cậu ba, cậu vẫn còn sống? Cậu không sao à cậu ba?
Cậu ba thấy Nhàn thành ra thế này vẫn lo lắng cho mình, cậu thấy ấm lòng, nhưng cậu vẫn đau lòng nhiều hơn. Cậu ba hỏi Nhàn:
-Tôi đây, tôi còn sống, tôi không bị làm sao cả. Còn em, em có biết suy nghĩ không khi em dám nhảy xuống mương nước đang chảy xiết để tìm tôi trong khi em không biết bơi như vậy? Em có biết là suýt chút nữa chúng ta đã phải âm dương cách biệt rồi không?
Nhàn bị đuối, bây giờ cô đang thấy rất mệt, đầu cũng ong ong nên cô chưa thể suy nghĩ ra những lời nói dối khi lúc cô từ chối cậu ba. Như là miệng nhanh hơn não, cô nói với cậu ba mấy lời thật lòng:
-Lúc đó em lo lắm cậu ba ơi, em đi từ đầu con mương đến cuối con mương vẫn không thấy cậu đâu hết. Tìm trên bờ không thấy nên em nghĩ là cậu đang ở dưới nước, em mới nhảy xuống nước tìm cậu…
Những lời Nhàn nói rất ngây ngô, còn thua cả tư duy của một đứa trẻ mấy tuổi, nhưng khi cậu ba nghe mấy lời này, lòng dạ cậu đau đớn lắm. Cậu hỏi Nhàn:
-Nhàn, rõ ràng là em cũng có tình cảm với tôi, vì tôi mà đến tính mạng mình em cũng không màng. Vậy sao hết lần này đến lần khác em từ chối tôi như vậy?