Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chương 27: Thử lễ phục



Ngày hôm sau là Chủ nhật, nhưng mới sáng sớm, An Tiểu Tâm liền ủ rũ cúi đầu ra cửa.

Nửa đêm hôm qua, An Tiểu Tâm  bị mẹ yêu quý nữ sĩ Tần Xuân Hinh dùng thanh âm điện thoại The Ringu  đánh thức mình, mục  đúng là vì có thể làm cho An Tiểu Tâm sáng sớm hôm nay theo bà đi Hongkong thử lễ phục.

Xuống lầu, ngay lập tức thấy bảng số xe nội địa Mercedes-Benz viano( xe thương vụ),đích đến chính là Hongkong. Sở Úc tinh thần sảng khoái đang tựa  bên cạnh xe mỉm cười nhìn An Tiểu Tâm.

An Tiểu Tâm kinh ngạc chỉ vào Sở Úc: “Sao anh lại ở đây?”

“Còn có nhiều người hơn đang ở chỗ này.” Sở Úc nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ trên xe. Cửa sau xe mở ra, An Tiểu Tâm phát hiện Khúc Tín Hách, Tần Xuân Hinh, Tần Thu Huân, Đinh Phổ Nguyệt đều ở  trên xe.

“Ôi……” An Tiểu Tâm gào khóc, nhiều người như vậy, một đội quân hùng dũng định làm gì à?

“Tiểu Tâm, thẻ thông hành, thẻ căn cước mang theo chưa?” Tần Xuân Hinh hưng phấn  nói.

“Có đem theo…… Ừ…… Mẹ, nhiều người đi cùng như vậy, con  có thể không đi được không, con mệt quá a, muốn nghỉ ngơi.” An Tiểu Tâm không cần suy nghĩ, cũng biết lũ nữ nhân này sẽ ở Hongkong  trong phố lớn ngõ nhỏ càn quét một lần. Cô đối với mua đồ cũng không hứng thú.

“Không được, con là dâu phụ, nhất định phải thử lễ phục dâu phụ.” Tần Xuân Hinh ném ra tạc đạn nặng ký.

“Bạn…… Bạn…… Dâu phụ?” An Tiểu Tâm lắp bắp nói, trời ạ, không phải là để cho cô con gái này làm dâu phụ theo mẹ tái giá chứ?

“Đúng vậy? Con và Phổ Nguyệt làm phù dâu của mẹ, nói con là người tiếp khách cũng được.Mẹ một mực đợi con,con đi Châu Phi,  bị thương, lại đi Tứ Xuyên, làm cho mẹ chờ dài cả cổ rồi.” Tần Xuân Hinh nói xong dẩu môi lên.

An Tiểu Tâm cả người khẽ run rẩy, bối rối nói: “Mẹ, trước đó mẹ cũng nên bàn bạc trước với con đã.”

Lúc này, Khúc Tín Hách bên cạnh Tần Xuân Hinh thò người ra chen vào, mỉm cười nói: “Tiểu Tâm, lên xe hẳng nói. Mẹ con trong khoảng thời gian này vẫn vì con lo lắng, thật vất vả mới bắt đầu chuẩn bị hôn sự đấy.”

Nhớ tới trong khoảng thời gian này Tần Xuân Hinh quả thật vì mình bỏ ra khá nhiều tâm tư, Khúc Tín Hách vừa lên tiếng, An Tiểu Tâm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là

Bò lên xe.

Vậy mà Đinh Phổ Nguyệt đưa tay chỉ chỗ ngồi kế tài xế nói: “Chị ngồi phía trước đi, phía sau chen đủ  rồi.”

Sở Úc lúc này đã ngồi ở chỗ tài xế, quay đầu lại cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn nói: “An An, ngồi  phía trước đi.”

An Tiểu Tâm chấp nhận  chuyển lên trước mặt, leo lên chỗ ngồi kế tài xế, kéo bản che nắng xuống, cả người vùi vào trong chỗ ngồi, không hề để ý phía sau

Nguyên một đám phụ nữ ríu ra ríu rít  cười nói, thẳng ngủ.

Vừa ngủ, vừa nghĩ, Khúc Tín Hách người này thật đúng là làm người ta bội phục, ông ta rốt cuộc vừa ý mẹ điểm nào? Một hồi lại nghĩ,

Anh Bồi tên kia có phải hay không đã đến nước Anh? Bây giờ đang làm gì? Có thể hay không tìm ở Anh quốc tìm được cô em nào rồi……

Cứ như vậy suy nghĩ miên man, lảo đảo lung lay  thế nhưng cô ngủ thiếp đi. Trừ vượt qua trạm kiểm cửa khẩu là cô tỉnh, còn lại một đường ngủ thẳng đáy.

“An An, An An, đến, tỉnh.”

An Tiểu Tâm bị người lay tỉnh, mở ra cặp mắt mông lung, nhìn thấy gương mặt Sở Úc  dịu dàng  đang trước mặt mình phóng đại. Cô vội vàng ngồi ngay ngắn người lại, cảm thấy gương mặt ướt át, đưa tay chùi một cái, mới biết cô ngủ  cũng chảy nước miếng.

Cúi đầu nhìn thấy trên người mình đắp bộ áo khoác mỏng màu trắng, nước miếng của cô cũng rơi vào phía trên. Ngay lập tức cô thật xin lỗi: “Sở Úc…… Thật ngại quá, chiếc áo này là của anh hả, bị tôi làm ướt.”

“Ừ, trong xe máy điều hòa không khí mở lạnh, anh sợ em bị lạnh ngã bệnh.” Sở Úc giơ tay lên vuốt vuốt An Tiểu Tâm  , cưng chiều nói, “Em một chút cũng không thay đổi, tư thế ngủ không thoải mái sẽ chảy nước miếng.”

An Tiểu Tâm tránh ánh mắt Sở Úc  , nói sang chuyện khác: “Những người khác đâu?”

Sở Úc chỉ chỉ ngoài xe, thì ra là những người khác đang đứng ở dưới xe chờ. Không thể nghi ngờ, mới vừa rồi Sở Úc cùng An Tiểu Tâm  động tác mờ ám cũng làm cho bọn họ vừa vặn nhìn thấy. Chả trách, người nào người đấy khóe miệng cùng cong lên theo kiểu hiểu rồi hiểu rồi không phải ngại.

An Tiểu Tâm vội vàng nhảy xuống xe, như không có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh Đinh Phổ Nguyệt.

Khúc Tín Hách dắt Tần Xuân Hinh trước hướng cách đó không xa đi đến trung tâm áo cưới VV, An Tiểu Tâm bên trái kéo Tần Thu Huân, bên phải lôi kéo Đinh Phổ Nguyệt, Sở Úc đi một mình ở tuốt phía sau.

Tần Thu Huân cười đối với An Tiểu Tâm nói: “Tiểu Tâm, thế nào không đi cùng Sở Úc?”

“Việc gì con phải đi với anh ta?” An Tiểu Tâm hỏi ngược lại.

Đinh Phổ Nguyệt thấy An Tiểu Tâm chảnh chứ cái dạng kia, cắn lỗ tai An Tiểu Tâm  nhỏ giọng nói: “Chị họ, em thấy Sở Úc tốt vô cùng, chị vẫn còn muốn tìm cái dạng khác hay sao? Không giống như Anh Bồi của em, trừ trên giường nhiệt tình, bình thường cũng lạnh như băng.”

An Tiểu Tâm trên mặt nụ cười cứng đờ, trong dạ dày buồn nôn. Cô dùng sức thọc Đinh Phổ Nguyệt một cái, nhỏ giọng nói;”Dì ngay bên cạnh đấy,em không sợ dì biết à?”

Đinh Phổ Nguyệt trợn trắng mắt: “Biết thì đã sao, chị thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại gấp.”

An Tiểu Tâm càng thêm nhỏ giọng, cắn lỗ tai Đinh Phổ Nguyệt  nói: “Chị cảnh cáo em, em mà trêu tức dì, thì em không xong với chị.”

“Hừ! Còn không biết người nào trêu tức mẹ!” Đinh Phổ Nguyệt nhéo eo cô một cái, bước nhanh đi về phía trước.

An Tiểu Tâm nổi đóa nhìn  bóng lưng xinh đẹp của Đinh Phổ Nguyệt, trong lòng  tảng đá càng đè nặng.

Trung tâm áo cưới VV là lớn nhất Hongkong, sang trọng nhất, cũng trung tâm  áo cưới cao quý nhất. Bà chủ ở đây là người nổi tiếng  trong giới thiết kế nhà thiết kế áo cưới VV. Bất kể là nhà ngoại giao nổi tiếng, hay là siêu sao điện ảnh và truyền hình nhiều nhân vật nổi tiếng khác, chỉ cần là phụ nữ, có thể mặc áo cưới VV tự tay thiết kế chính là hôn lễ sang trọng nhất.

Nhưng mà, muốn VV thiết kế áo cưới, đó cũng không chỉ là vấn đề tiền bạc, còn phải có quan hệ mới được a. Cũng không biết Khúc Tín Hách rốt cuộc có  khả năng gì, thế nhưng có thể mời  được VV tự mình làm thiết kế  áo cưới choTần Xuân Hinh.

Khi Tần Xuân Hinh mặc tầng tầng lớp lớp  áo cưới tự phòng thay quần áo  đi ra, người ở chỗ này tất cả đều sợ đến ngây người  , chân thật không cách nào hình dung

Mỹ lệ.

Áo cưới  nửa người trên đường cong đơn giản, không có dư thừa chi tiết, chỉ ở gần ngực  dùng kim cương nát vây quanh, tỉ mỉ buộc vòng quanh Tần Xuân Hinh, càng hấp dẫn nhất chính là đường cong.

□ là dùng tơ lụa làm điểm nhấn, tầng tầng lớp lớp, làm nổi bật nên eo thon Tần Xuân Hinh. Bộ áo cưới này thiết kế  này giống như làm nền cho vẻ đẹp mỹ lệ của Tần Xuân Hinh dù trải qua bao năm tháng, xa hoa mà kín kẽ, không giống với cô gái trẻ tuổi  tinh xảo, làm cho người ta một loại cảm giác lãng mạn phong phú, làm cho người ta vì Tần Xuân Hinh mỹ lệ mà cảm động.

An Tiểu Tâm nhìn mẹ mình, trong lòng cảm động đồng thời hâm mộ. Cô tiến lên một bước thật lòng nói: “Mẹ, mẹ quả thật đẹp ngây người.”

Tần Xuân Hinh hé miệng đối với An Tiểu Tâm cười, ánh mắt lại không nhịn được liếc về Khúc Tín Hách.

Khúc Tín Hách đứng ở đó không động, cái gì cũng không nói, chỉ chuyên  nhìn  Tần Xuân Hinh, trong mắt có tia sáng rỡ lưu động.

An Tiểu Tâm thoáng chốc liền cảm động, người đàn ông này không nói gì, nhưng cô lại cảm nhận được ông đối với mẹ mình yêu vô cùng. Bất kể quá khứ  năm tháng xảy ra cái gì, hiện tại phần năng lượng tình yêu này luôn trọn vẹn, cô vui vẻ thay mẹ và Khúc Tín Hách.

“Nhìn xem, tất cả mọi người nói xinh đẹp. Tôi thấy,không cần đổi rồi.” Một giọng nói trong trẻo dịu dàng  vang lên, mọi người lúc này mới thấy đi theo phía sau Tần Xuân Hinh một  cô gái trẻ tuổi.

Khúc Tín Hách vội vàng tiến lên một bước nói: “VV, lần này thật sự cảm ơn, cô bận rộn như vậy còn tự tay thiết kế chiếc áo cưới này.”

Mọi người thế mới biết trước mặt một người trang phục bình thường, tướng mạo thanh tú  chính là nhà thiết kế nổi tiếng  VV.

VV như chuông bạc  cười lên nói: “Khúc tiên sinh khách sáo, tôi có bận rộn nữa, cũng không dám không thiết kế cái áo cưới này a. Buổi sáng anh đại thiếu gia còn dặn đi dặn lại đây này.”

“Cô gặp Anh Bồi?” Khúc Tín Hách cười.

“Đúng vậy a, anh ấy tối hôm qua đến Hongkong. Buổi sáng chúng tôi cùng ăn điểm tâm sáng, hiện tại anh ấy ở trên máy bay.” VV cười đáp.

“A, vậy tôi phải cảm ơn cậu ta.” Khúc Tín Hách đùa giỡn nói.

“Đúng vậy!” VV nháy mắt mấy cái, lại nhìn đánh giá một chút Tần Xuân Hinh nói, “Phu nhân là nữ sĩ tôi gặp qua đẹp nhất  , xem thử coi có chỗ nào không vừa ý, có thể lập tức đổi.”

“Không có, cám ơn,đây chính là bộ lễ phục áo cưới đẹp nhất tôi thấy.” Tần Xuân Hinh hưng phấn nói.

“A, “ VV vỗ tay một cái nói, “Như vậy tiếp theo chúng nên xem lễ phục của dâu phụ.Chính là hai mỹ nữ này sao?” Nói xong, ánh mắt của co quét về phía An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt, trong bụng thầm nghĩ, không biết mỹ nhân nào là anh thiếu gia vừa ý đây?

Cô đi vòng quanh An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt hai vòng, ừ, hai cô nàng  này  vóc người  không tệ, anh thiếu gia thật đúng là ánh mắt có khác. Nhất là cô nàng tóc có chút rối, giống như mới vừa tỉnh ngủ, có vẻ lười biếng  hấp dẫn. Theo con mắt Anh Bồi  , nhất định là cô gái này. Ừ, vậy thì lấy bộ siêu cấp khêu gợi, khiến anh thiếu gia nhìn chảy máu mũi.

An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt đi theo nhân phục vụ  vào phòng thay quần áo, Đinh Phổ Nguyệt nhỏ giọng oán trách: “Hừ, thì ra là VV cũng quỳ gối dưới quần  Anh Bồi  .”

An Tiểu Tâm trong lòng run lên, nhỏ giọng nói: “Ở chỗ người ta, em ăn nói cho cẩn thận.”

Không bao lâu, Đinh Phổ Nguyệt thoải mái bước ra ngoài, mà An Tiểu Tâm lại nhăn nhăn nhó nhó di chuyển từng bước một ra ngoài.

Hai người  lễ phục cùng một kiểu dáng. Lễ phục màu trắng tinh  tơ lụa, phần ngực thiết kế, hơi trễ xuống lộ ra diện tích lớn  da thịt. Làn váy tự nhiên bồng bềnh, váy ngắn đến trên đầu gối ba cm. Trước ngực, ghim một đóa màu hồng tơ lụa thật to nơ con bướm, trường băng thẳng rũ xuống trước gối, cả lễ phục linh động hoạt bát, vô cùng thích hợp cho những cô gái trẻ mặc.

VV hài lòng nhìn đôi chị em này, cảm thán nói: “Thật nên để cho hai người làm quảng cáo cho tôi.”

Đinh Phổ Nguyệt hài lòng soi gương đi tới đi lui, cô căn bản là dáng người ma quỷ, có lồi có lõm, mặc bộ này lễ phục quả thực là làm cho người ta muốn phạm tội.

An Tiểu Tâm là không biết làm gì  đứng ở đó cúi đầu nhìn chằm chằm lễ phục trên người, muốn đem váy kéo xuống, lại sợ khiến phía trên ngực lộ ra. Muốn đem phần áo kéo lên, lại sợ phía dưới bắp đùi lộ ra. Hơn nữa, trên chân cô mang đôi giày cao gót màu đỏ bảy tấc, đứng ở đó, thật là nửa bước cũng khó dời.

Sở Úc lúc này đã xem đến mắt choáng váng, thế này mới phát hiện ra, An Tiểu Tâm đã sớm không phải ô liu nhỏ ngây ngô trong lòng anh  , mà là hoàn toàn thành thục  cây đào mật rồi.

So sánh với Đinh Phổ Nguyệt  , An Tiểu Tâm  vóc người đường cong hơn nhu hòa cân xứng hơn. Da thịt mềm mại, □ ra ngoài bả vai cùng đôi chân dài,như ánh sáng dịu dàng không chói mắt.Nét đẹp từ cổ mảnh mai chạy thẳng đến bờ vai mịn màng nhỏ hẹp, phía dưới hở ra bộ ngực vừa phải tiếp đến khiến tầm mắt không dời chính là vòng eo mảnh khảnh chỉ muốn ôm gọn trong vòng tay.Đặc biệt là đôi giày cao gót màu đỏ phía dưới chân thon kia, càng khiến cho người ta hận không được nâng niu.

Hấp dẫn trong bọc ngây thơ, thẹn thùng mang theo dí dỏm, An Tiểu Tâm quả thực là hoàn mỹ càng làm tôn lên vẻ sang trọng của lễ phục.

“V…… V……” An Tiểu Tâm khó khăn mở miệng, “Có thể hay không, đổi  cái khác, cái này…… Quá hở hang……”

“Không được, tôi cảm thấy rất đẹp.” Đinh Phổ Nguyệt một mái tóc dài, quay người, làn váy lập tức bay lên, dưới váy cảnh tượng mơ hồ  có thể thấy được.

VV tay xoa má nói: “Này hơi khó, hai dâu phụ xinh đẹp không thất ý kiến à nha, nên mặc giống nhau thì tốt hơn?”

“Tiểu Tâm, con mặc rất đẹp, so với Phổ Nguyệt xinh đẹp hơn đấy. Nghe mẹ, mặc đi, không sai đâu.” Tần Xuân Hinh nhào tới bên cạnh nhìn kỹ An Tiểu Tâm  nói, một chút cũng không để ý tới bên cạnh Đinh Phổ Nguyệt  xem thường.

“Nếu không…… Cô cho tôi thêm cá áo choàng?” An Tiểu Tâm run run rẩy rẩy nói.

“Thế nào? Đối với  thiết kế của tôi không hài lòng?” VV vẻ mặt bắt đầu không vui.

” A? Không biết…… Sẽ không, cứ như vậy, vậy…..Rất tuyệt.” An Tiểu Tâm trái lương tâm  nói.

VV ở trong bụng cười, chỉ bằng kinh nghiệm này, mà muốn cùng Anh Bồi đấu?

Kế tiếp, đến phiên Khúc Tín Hách cùng Sở Úc thử lễ phục chú rể và phụ rể. Tần Xuân Hinh và Đinh Phổ Nguyệt ở bên cạnh quơ tay múa chân, An Tiểu Tâm thì cùng với Tần Thu Huân ngồi phía xa xa.

Tần Thu Huân  ánh mắt luôn nhìn trên người chị gái Tần Xuân Hinh, tựa hồ có xúc động, cũng có sụt sịt.

“Dì à,dì có ghen tị với mẹ con hay không?” An Tiểu Tâm nhỏ giọng hỏi.

“Tại sao?” Tần Thu Huân tựa hồ rất kinh ngạc.

“Mẹ bỏ lại con và ba, nhiều năm như vậy dì vẫn luôn chăm sóc hai cha con, nhưng mẹ con lại một mình ung dung sung sướng.” An Tiểu Tâm nói.

“Ha ha, thời điểm dì ghen tị với mẹ con nhất, mẹ con được ngày ngày đi chung với ba con. Sau dì lại cảm ơn mẹ con, bởi vì mẹ con đưa ba con đến với dì, dĩ nhiên, còn có con nữa.” Tần Thu Huân đưa ra cánh tay, ôm vai An Tiểu Tâm  .

“Chẳng lẽ dì không cảm thấy ghê tởm, ba con và chị gái của mình ở chung một chỗ, còn sinh  đứa bé? Dì có thể chịu được?” An Tiểu Tâm lại hỏi.

“Con hỏi câu này, nếu không thể chịu được,có thể vượt qua nhiều năm như vậy sao? Thật ra thì, cũng từng đau khổ, bởi vì khi đó An Thắng Phong yêu Xuân Hinh mà không yêu dì. Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân trong nhà  , dì cũng vậy phải gả sớm, gả cho một người mình không thương. Sau lại thật vất vả có cơ hội ở chung một chỗ, thì dì đặc biệt quý trọng. So với những chuyện khác, có thể cùng người yêu ở  cùng một chỗ là quan trọng nhất. Chỉ cần mình có thể được sống bên cạnh An Thắng Phong, hơn nữa người đó cũng yêu dì, thì dì còn tính toán so đo cái gì?” Tần Thu Huân lẳng lặng nói.

An Tiểu Tâm nhún nhún vai, cảm thấy rất bội phục dũng khí của dì, nhưng vẫn ghen tỵ mẹ mình vận khí tốt, cô lẩm bẩm nói: “Thật không biết Khúc Tín Hách để ý  mẹ con điểm nào?Người có địa vị giống như ông ta,phụ nữ chạy theo có mà cả đống.”

“Đứa nhỏ này!” Tần Thu Huân vỗ An Tiểu Tâm một cái nói, “Sao lại nói mẹ mình như vậy, mẹ con đời này, vì Khúc Tín Hách bỏ ra  cũng rất nhiều,con không biết đó thôi. Bọn họ bây giờ có kết quả tốt như vậy, con nên thay bọn họ vui vẻ.”

“Dạ!” An Tiểu Tâm cúi đầu.

“Tiểu Tâm, ” Tần Thu Huân ôm lấy An Tiểu Tâm nói, “Dì biết rõ con là đứa bé ngoan, không cần ấm ức thay dì.Con xem dì bây giờ cùng ba con, không phải rất tốt sao? Con phải thông cảm cho mẹ con,bà ấy vẫn luôn yêu thương con.”

“Dạ, con biết.” An Tiểu Tâm làm nũng đem đầu chôn ở trong ngực Tần Thu Huân  cà xát lung tung.

Tần Thu Huân  ánh mắt nhìn về phía Sở Úc vừa thay lễ phục bước ra ngoài, thọt An Tiểu Tâm nói: “Con xem Sở Úc, tuấn tú lịch sự, đối với con lại săn sóc, tại sao không cùng câu ta ở chung một chỗ?”

An Tiểu Tâm nhìn qua, Sở Úc mặc tây trang màu trắng tinh  , cao lớn rắn rỏi, giở tay nhấc chân toát ra phong thái nho nhã khiêm tôn. Tóc anh sạch sẽ đơn giản, mày kiếm đậm mà đen, khóe miệng nhếch lên, xa xa hướng An Tiểu Tâm cười.

Tại sao không cùng anh ở chung một chỗ? An Tiểu Tâm cũng ở đây tự hỏi.

“Con không biết, có lẽ ban đầu  tổn thương quá sâu, hiện tại một chút cảm giác cũng không có.” An Tiểu Tâm lẩm bẩm nói.

“Ai, Tiểu Tâm,dì không biết rốt cuộc các con tại sao chia tay. Chỉ là, chuyện đã qua, dù có thế nào hãy quên đi.” Tần Thu Huân khuyên.

“Dì à, dì không hiểu đâu, mặc dù quên tổn thương,nhưng cũng không tìm về được cảm giác ban đầu.” An Tiểu Tâm tâm tình xuống thấp  phát hiện, trong đầu thế nhưng xuất xuất hiện hình bóng Anh Bồi hoa tâm củ cải.

Tần Thu Huân an ủi  vỗ vỗ bả vai An Tiểu Tâm  , loại chuyện tình yêu này, ai cũng không giúp được gì.

Đinh Phổ Nguyệt xa xa thấy An Tiểu Tâm cùng Tần Thu Huân thân mật ở chung một chỗ, cười nhạt một chút, đi tới, ôm chặt Tần Thu Huân, đối với An Tiểu Tâm nói: “Không được quấn mẹ em.”

Tần Thu Huân bị Đinh Phổ Nguyệt kéo tới lảo đảo, An Tiểu Tâm vội đỡ một cái, cong môi nói: “Người nào quấn,em cẩn thận một chút có được hay không…..”

Đinh Phổ Nguyệt khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói: “Chị họ, đừng giành đồ với em, có được hay không?”

An Tiểu Tâm trong lòng đột nhiên co rút lại, sắc mặt trắng bệch, nửa ngày lắp bắp  miệng thế nhưng nói không ra lời.

Đinh Phổ Nguyệt bật cười, xoay người lại lại ôm lên cánh tay An Tiểu Tâm nói: “Làm sao thế, khẩn trương như vậy,không phải giành đồ với em thật chứ?Thế nào mà em không biết nhỉ?”

An Tiểu Tâm sắc mặt lấy lại bình tĩnh, gạt ra cười nói: “Người nào khẩn trương, chẳng qua đầu chị có chút choáng váng.Em có cái gì tốt để chị giành.”

“Không có là tốt rồi! Chị họ, đi mau, đừng chậm trễ thời gian, chúng ta còn phải mua đồ đấy.” Đinh Phổ Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra dắt An Tiểu Tâm.

“Mọi người đi đi, chị không thoải mái. Chị thấy đối diện có một Starbucks, chị qua đó ngồi.Mọi người đi dạo xong thì quay lại đó tìm chị.” An Tiểu Tâm đè mi tâm.

“An An, sao vậy? Không thoải mái?” Nghe được lời nói An Tiểu Tâm, Sở Úc một mực bên cạnh im lặng không lên tiếng  quan tâm hỏi.

An Tiểu Tâm cố gắng cong khóe miệng, lắc đầu một cái.

Khúc Tín Hách lúc này mở miệng nói: “Tiểu Tâm, chú đã đặt phòng ở Peninsula Hotel, con cứ đến đó nghỉ trước đi.”

“Đặt phòng?” Tần Xuân Hinh có chút nghi ngờ hỏi.

“Ha ha” Khúc Tín Hách thoải mái  nở nụ cười, “Anh biết mọi người hôm nay là khẳng định đi dạo chưa đã, cho nên đặt phòng, để cho mọi người tiếp tục ở đây, tối mai trở về.”

“Oa, Tín Hách anh thật tuyệt.” Tần Xuân Hinh hưng phấn nhào qua nắm ở cánh tay Khúc Tín Hách  , An Tiểu Tâm kinh hồn bạt vía nhìn  mẹ của mình, sợ bà làm ra động tác kinh thế hãi tục, ví dụ như trước mặt mọi người hôn một cái…. Thật may là, Tần Xuân Hinh chỉ là phe phẩy  cánh tay Khúc Tín Hách  nũng nịu một chút, không  làm thêm bất cứ động tác gì.

An Tiểu Tâm âm thầm thở ra một hơi, hoàn hảo. Bất quá, Khúc Tín Hách quả thật rất săn sóc người, sắp xếp chu đáo, tin tưởng lão mẹ nửa đời sau sẽ được chăm sóc rất tốt.

“Bác trai, vậy cháu đưa Tiểu Tâm về khách sạn nghỉ ngơi, bác và dì cùng bọn họ đi dạo phố.” Sở Úc ôm đầu vai An Tiểu Tâm.

Khúc Tín Hách trước nhìn An Tiểu Tâm  một cái, phát hiện côkhông phản đối, mới vỗ vỗ bả vai Sở Úc  , dặn dò đôi câu sau rời đi.

Đinh Phổ Nguyệt trước khi đi ở bên tai lại An Tiểu Tâm lặng lẽ nói: “Xem mẹ chị như vậy, so với em còn ỏn ẻn hơn đấy.”

An Tiểu Tâm nghiêng đầu trừng cô, Đinh Phổ Nguyệt nhún nhún vai, kéo ba lô nhỏ lượn lờ bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Thật không biết hai mẹ con các người rốt cuộc đi cái vận cứt chó gì, đến đâu cũng đụng đàn ông tốt.”

Nhìn mọi người đi xa, Sở Úc vỗ An Tiểu Tâm  bả vai, dùng giọng điệu dí dỏm  nói: “Được rồi, chúng ta đi uống cà phê thôi.”

“Ừ?” An Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn chằm chằm anh.

Sở Úc nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng noãn, búng cái trán An Tiểu Tâm  nói: “Em nhất định lại đến cơn nghiện cà phê, đi thôi, anh với em đi uống cà phê.”

An Tiểu Tâm vuốt cái trán cười cười, Sở Úc vẫn hiểu rõ cô, mỗi khi cô cảm thấy  mệt mỏi, lại luôn muốn uống một ly cà phê.

Đi tới Starbucks đối diện, hai người gọi Blue Mountains. An Tiểu Tâm lẳng lặng nghe tiếng của âm nhạc du dương, trầm mặc không nói. Hồi lâu, Sở Úc nếm thử một ngụm cà phê sau nói: “Ừ, rất thơm.”

“Vậy sao?” An Tiểu Tâm cũng thưởng thức một hớp, cười nói: “Tạm được, chỉ là đáng tiếc không phải Blue Mountain thật.”

Sở Úc tò mò: “Làm sao em biết?”

“Người Mỹ nhưng thật ra là không uống Blue Mountain, nơi này cà phê bất quá cũng chỉ mượn danh Blue Mountain mà thôi.” An Tiểu Tâm đáp.

“A, “ Sở Úc đối với cà phê không có gì hiểu, chỉ nói là: “Thật ra anh nhiều năm không uống cà phê rồi, chỉ là có lúc ở cùng Anh Bồi kia, sẽ cùng cậu ấy uống một chút. Bất quá anh chỉ cảm thấy nó đắng,cậu ta lại nói anh chẳng biết cái gì nói lung tung.”

“Em quả thật không hiểu tại sao hoa hoa công tử kia lại yêu thích uống cà phê.” An Tiểu Tâm cúi đầu khuấy động cà phê trước mặt mình ly, đột nhiên cảm thấy lời này có gì đó không ổn, vội bổ sung, “Anh ta bề ngoài làm cho người ta  ấn tượng  cái đó, đây không phải là một mình cách nhìn của em,rất nhiều người……” An Tiểu Tâm nản  chí câm mồm, giống như càng tô càng.đen

“Ha ha ha” Sở Úc  lần đầu tiên nghe An Tiểu Tâm thẳng thắn  đánh giá người khác như vậy, anh cười nói: “Thì ra là Anh phó tổng  ở trong lòng mọi người chính là cái ấn tượng này a, cậu ta mà biết muốn khóc chết mất. Thật ra thì cậu ấy chỉ là người cuồng công việc thôi, em không biết, cậu ta có mối tình đầu……”

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện anh ta nữa.” An Tiểu Tâm phiền não  cắt đứt anh, cô đoán được cái mối tình đầu đó là ai.

Sở Úc sửng sốt, cũng tỉnh giấc mình không nên nói chuyện của người khác. Có lẽ là khó được An Tiểu Tâm chịu cùng anh bình thản an tĩnh nói chuyện phiếm như vậy, anh nhất thời không tìm được cái đề tài gì có thể không chạm đến vết thương cũ thôi.

“Ừ, Anh thất bác Khúc rất săn sóc em, anh nói muốn đưa em đi, bác ấy còn phải xem ý kiến của em mới đồng ý, cảm giác giống như là ngươi cha ruột.” Yên lặng một lát sau, Sở Úc rốt cuộc tìm được đề tài.

“Có thể là yêu ai yêu cả đường đi đi!” An Tiểu Tâm không tập trung.

Đối thoại lại cắt đứt, Sở Úc dịch chuyển thân thể, đắn đo một lúc, thận trọng hỏi ra miệng: “An An, chuyện năm đó, em còn hận anh sao?”

An Tiểu Tâm nhắm lại mắt, cô biết vấn đề này sớm muộn gì cô cũng phải nói.

“Không hận, thật ra thì chuyện này không lên quan gì đến anh. Em lúc ấy chỉ là quá đau lòng, giận lây sang anh thôi.” An Tiểu Tâm bình tĩnh nói.

Sở Úc trong lòng dấy lên một tia hi vọng, đưa tay đè lại bàn tay An Tiểu Tâm để lên, trầm thấp nói: “An An, chuyện năm đó em không chịu nghe anh giải thích. Anh cũng vậy quả thật không cách nào giải thích, để cho em nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác ở trên giường, đây đúng là anh tội đáng chết vạn lần. Anh chỉ có thể nói, không phải là anh chủ động.”

An Tiểu Tâm nhìn Sở Úc ngũ quan khổ sở, nghe được trong giọng nói của anh do dự. Cô mềm lòng, cô biết Sở Úc  thiện lương, muốn anh nói có cô gái dụ dỗ anh lên giường, anh  khó mà có thể mở miệng. Ngay cả Khúc Như Y anh còn không muốn tổn thương, huống chi là mình.

“Sở Úc, đừng nói ahhh… Thật ra thì cả sự kiện kia, trách em.” An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, “Ngày đó em nhận được điện thoại của một cô gái gọi tới nhà, kêu em đến chỗ ở của anh đi, nói anh cùng cô gái khác đang thân mật. Vừa đúng Ẩm Ướt cũng ở đây, anh ấy kêu em không nên đi. Nhưng em lại không nhịn được, anh ấy sợ em gặp chuyện không may,đi cùng em. Vì vậy, sau chuyện liền xảy ra.”

An Tiểu Tâm nháy mắt mấy cái, cảm thấy ly cà phê truớc mặt có vài phần nhìn qua chút mông lung, cô nói tiếp: “Em thường nghĩ, nếu như mà em có thể nghe Ẩm Ướt khuyên, tin tưởng anh, không đi tìm anh, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này rồi. Mấy năm này, em vẫn không thể quên không phải là anh phản bội, mà là Ẩm Ướt chết đi.”

Sở Úc nắm tay An Tiểu Tâm chặt lại chặt, anh chát tiếng nói: “Em không phải biết em lúc đó nhiều đáng sợ, mỗi lần anh đi tìm em, bộ dáng em hận không thể giết chết anh. Anh biết rõ không thể cứu vãn dư âm, cho nên quyết định rời đi. Thế nhưng lần trở lại này lại gặp được em, anh phát mình vẫn không bỏ được em, cho nên hi vọng em có thể cho anhthêm một cái cơ hội, để cho anh chăm sóc em. An An, anh yêu em, vẫn yêu em.”

An Tiểu Tâm thân thể khẽ run một cái, cô chậm rãi lại dùng sức rút tay của mình ra: “Sở Úc, em nói rồi, Ẩm Ướt không về được. Nếu như chỉ là lần thứ nhất phản bội, có lẽ em còn có thể cùng anh lần nữa bắt đầu. Nhưng mà Ẩm Uớt vì vậy chết! Anh ấy  từ nhỏ ở bên cạnh em yêu em bảo hộ em, thế nhưng, cho đến khi anh ấy chết em mới phát hiện, trên  thế giới này người luôn yêu và che chở em nhất thì ra là anh ấy. Vì em, anh  ấy cả mạng cũng không cần. Anh có biết hay không,khi đó anh ấy còn mẹ già và em nhỏ. Bởi vì  sai lầm của em, mà giờ đây bác gái và tiểu Thao sinh hoạt hết sức khó khăn.”

An Tiểu Tâm ngữ điệu tốc độ gấp hơn, không cho Sở Úc cơ hội nói chuyện, hỗn loạn nói tiếp: “Chỉ cần em vừa thấy anh, liền nhớ lại mình phạm phải sai lầm, trong lòng liền đau đau đớn được không thể tả. Sở Úc, nói thật, em không hận anh, chẳng qua là em không thể đối mặt với anh. Anh nói xem,em còn có thể tìm về cảm giác yêu ban đầu sao?”

Sở Úc  cặp mắt đều đã đỏ, hay tay bắt vào nhau khồng ngừng nắm thật chặc. Hồi lâu, anh rũ bả vai xuống, chán nản ngửa về phía sau trên ghế sofa, lẩm bẩm nói: “Anh chỉ  còn tồn một tia hi vọng, hi vọng em có thể quên chuyện đã qua……”

“Sở Úc, chỉ có thể nói, chúng ta hữu duyên vô phận.Những lời nói khiến anh thương tâm,vậy em xin lỗi anh. Em hi vọng có thể cùng anh làm những người bạn tốt, nhưng là, cũng giới hạn  thế thôi.” An Tiểu Tâm quyết tâm muốn hôm nay nói chuyện nói rõ.

“Anh…… Hiểu.” Sở Úc khó khăn trả lời, nhưng là sâu trong nội tâm, thế nhưng anh lại căm ghét giờ phút này phần thanh tỉnh cùng hiểu này. Cả đời tình cảm chân thành như thế nào mới có thể trơ mắt buông tay đây? An Tiểu Tâm, em nói không hận anh, lại làm anh cảm giác so với hận còn trừng phạt tàn nhẫn hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.