Editor: Hoa
Beta: Jen
Cùng lúc đó, Yến Bạch cầm tấm “danh thiếp” trong tay, dưới chân có chút lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.
“Đây là món quà đặc biệt mà các cậu nói sao??” Yến Bạch nghiến răng nghiến lợi, hai từ “đặc biệt” sắp bị anh cắn đến mức chảy máu.
Giờ anh không biết là nên động thủ trừng trị hai người Trương Vương này ngay tại chỗ hay là nên gọi cho cô gái nhỏ vừa rời đi, giải thích rằng những tờ “quảng cáo màu vàng” được dán khắp ngõ sâu hẻm cụt này hoàn toàn không phải do anh làm.
Nhìn thấy Yến Bạch đang rất muốn giết người diệt khẩu tiện thể chôn luôn xác mình, hai người Trương Vương quỳ phắt xuống, mỗi người một bên đè lại nắm đấm đang “rục rịch” của Yến Bạch, “Người anh em, cậu hãy nghe tụi tớ giải thích!!”
Học sinh trường Thực Nghiệm năm đó, có ai chưa từng nghe qua truyền thuyết của Yến Bạch đâu chứ?
Hồi mới khai giảng đầu năm học, Yến Bạch trông quá mức điển trai, hoa khôi kỳ trước còn không bằng anh, chưa tới một ngày đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trong trường Thực nghiệm. Thế nhưng, không tới mấy ngày, điều mọi người nhớ kỹ về anh chẳng còn là khuôn mặt kia nữa, lý do rất đơn giản, những pha đánh nhau của Yến Bạch so với vẻ bề ngoài của anh còn khắc “sâu” vào lòng người hơn nhiều.
Bất cứ ai nhìn được cảnh tượng Yến Bạch đánh nhau, về sau trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đó của Yến Bạch, hai chân đều sẽ run lẩy bẩy.
Ai có thể nghĩ được rằng một chàng trai có vẻ ngoài ưa nhìn xinh đẹp, trông như một chú gà con yếu ớt, lại có thể đánh nhau với người khác một cách liều mạng như vậy?
Nói chung là, bởi vì “chiến tích hiển hách, danh tiếng truyền xa” năm đó của Yến Bạch, lúc hai người Trương Vương trông thấy Yến Bạch bắt đầu xoay cổ tay, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, mong muốn sống sót đã lên đến đỉnh điểm, như là phản xạ có điều kiện mà xin tha.
“Cậu đừng động thủ mà đại ca, trước tiên hãy nghe bọn tớ nói!” Đại não của Vương Thạc nhanh hơn Trương Cường, tàu hỏa vừa mở miệng liền chạy nhanh, “Cậu nghĩ xem, không phải cậu biết chơi game sao, còn chơi cực giỏi nữa?”
Yến Bạch híp mắt, không phủ nhận.
Vương Thạc: “Hồi đại học, có phải cậu từng dạy kèm cho người khác, hơn nữa cậu học sinh đó còn đạt giải nhất thi cấp tỉnh không?”
Yến Bạch nhướng mày, ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
Vương Thạc thấy được ánh mặt trời, chỉ cảm thấy trên đầu mình lúc trước còn một giọt máu nay lại tăng lên nhanh chóng, “Vậy lúc còn học đại học, có phải là cậu còn giúp mấy người bọn tớ điểm danh không? Còn giúp con gà ở ký túc xá bên cạnh chạy 800m nữa?”
“Ừ.” Hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng cái này thì có liên quan gì đến việc hai người bọn họ hủy hoại danh dự của anh, một cước đạp anh xuống làm nghề “vịt” cơ chứ?
Lúc này, Trương Cường cuối cùng cũng coi như phản ứng kịp thời, “Đúng vậy, cậu còn giúp bọn tớ mua đồ ăn ngoài nữa.”
Vương Thạc: “Đúng đúng, cậu xem những gì bọn tớ nói đều không phải là sự thật sao? Cậu quả thực từng làm những chuyện này, chúng tớ chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi.”
Vương Thạc chỉ vào điều khoản phục vụ trên tấm danh thiếp: “Chúng ta không hề nói dối.”
Yến Bạch: “…”
Hoá ra là đã tiền trảm hậu tấu?
Yến Bạch bật cười, “Các cậu đúng là không có nói dối, nhưng mà tớ là vịt à? Cô ấy đã nghĩ tớ là vịt thì thôi, mẹ nó ngay cả các cậu cũng nghĩ tớ là vịt???”
Nói xong, Yến Bạch đi tới đạp một cước.
Hai người Trương Vương phản ứng nhanh liền né qua, vừa chạy vừa cười lớn, “Chẳng phải bọn tớ muốn tạo cơ hội cho cậu sao? Hễ mà cô gái nhỏ nhà cậu gọi tới, tùy tiện chọn một nghiệp vụ nào đó cũng đều có thể tăng thêm cảm tình giữa hai người, tốt quá còn gì.”
Quả thực Yến Bạch đã bị chọc tức đến mức bật cười, ngoan cố như vậy thì không “dạy” là không được rồi.
Nếu hôm nay không đánh cho hai tên ngốc này một trận, anh sẽ không phải họ Yến!
Bên này, Trì Noãn Noãn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhét tấm danh thiếp vào trong ví.
Dù gì Yến An cũng là một con vịt chăm chỉ, mọi người bôn ba khắp nơi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, khác ở chỗ con đường của cậu ấy thôi.
Lớn bằng này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự gặp được một người làm trong ngành nghề này, cũng là lần đầu tiên cô biết, để trở thành một con vịt ưu tú cũng không phải chuyện dễ dàng.
Suy cho cùng, vừa phải biết nấu ăn lại vừa phải biết dán màn hình điện thoại, còn phải học giỏi, biết chơi game… Tuy rằng khoảng cách có hơi lớn, nhưng thực sự là không dễ dàng.
Vì vậy, cô vẫn nên cất tấm danh thiếp này đi thì hơn.
Suy nghĩ bị gián đoạn khiến tâm tình ngột ngạt của Trì Noãn Noãn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Khi còn học đại học, Lâm Hạ Chí đã chuyển ra ngoài sống một mình, cha Lâm cũng rất cưng chiều cô ấy, cho cô ấy một căn biệt thự đắt tiền nhất của nhà họ Lâm, nằm ở khu vực đắt đỏ của trung tâm thành phố, một căn hộ sky villa* cực yên tĩnh.
Sky villa*: Biệt thự trên không, nằm trên đỉnh cao nhất của một tòa nhà cao cấp.
Trì Noãn Noãn thường xuyên đến đây ở, sau khi về đến, từng người về phòng ngủ bù.
Đến khi Lâm Hạ Chí tỉnh dậy, Trì Noãn Noãn đã quay về phòng thí nghiệm bên kia.
Dự án Phục hồi này giao lại cho Tề Thiên Lâm bên cạnh, mọi người trong đội đều rất phẫn uất không cam lòng, nhiều ngày liên tục đều cho phòng thí nghiệm bên cạnh một cái liếc sắc như dao.
Đội của mình nên bản thân cô hiểu rõ nhất, Trì Noãn Noãn tỉnh dậy liền đến tổ chức một cuộc họp cho mọi người. Nội dung chủ yếu của cuộc họp đều xoay quanh dự án Phục hồi này.
“Ý của cô là, cứ giao ra như vậy?”
“Chúng ta bận tối mặt tối mũi lâu như vậy, dựa vào đâu mà nói giao liền giao ra? Mọi người đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho dự án này, giờ lại cho lão già Tề Thiên Lâm đó ăn không? Lão đại, cô nghĩ thế nào??”
“Đúng vậy! Chúng ta thức trắng bao nhiêu đêm mới đem dự án này được duyệt thành công?? Tề Thiên Lâm ông ta là cái thá gì chứ!”
Là đội phó và cũng như “người cha già” nhiều tuổi nhất trong đội, Hà Tường đứng dậy, “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, trước hết nghe Noãn Noãn nói thế nào đã.”
Biết rằng bọn họ cần phát tiết, Trì Noãn Noãn cũng cho họ đủ thời gian, thấy mấy người trong đội đều đã hả giận đủ rồi, lúc này cô mới gõ vài cái trên bàn phím.
Trên máy chiếu, hiển nhiên là số liệu thống kê của dự án Phục hồi Chức năng. Đây đều là thành quả nỗ lực suốt hai năm của cả đội bọn họ, vừa nghĩ đến việc đi được nửa đường rồi lại phải giao nó vào tay người khác, một số người trong đội dễ kích động không khỏi chửi ầm lên.
Mãi đến khi máy chiếu PPT đến phần cuối cùng, tám người trong phòng họp đều sững sờ.
Hà Tường mất hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, khiếp sợ không thôi, “Đây là… Chíp phục hồi chức năng AI?? Cô nghiên cứu ra được rồi???”
Trì Noãn Noãn bỗng chốc nhấc gọng kính lên một chút, sợi dây bạc ở hai bên gọng kính theo động tác của cô mà lắc lư vài cái, sợi dây bạc vắt qua cần cổ trắng nõn quá mức kia của cô khiến cho lòng người nhộn nhạo.
Nhưng rất nhanh sự chú ý của mọi người đều bị lời nói của cô hấp dẫn.
“Đây mới chỉ là bước khởi đầu, tôi còn muốn thêm chức năng quét toàn bộ cơ thể vào trong con chip này.” Trì Noãn Noãn đứng lên, dùng bút laser chỉ vào một phần trong bản sơ đồ thiết kế, “Nơi này, sau khi thêm phần quét cơ thể của bệnh nhân vào, sẽ lập tức phản hồi lại tiến độ hồi phục sức khỏe cho bác sĩ điều trị. Trong quá trình AI kết hợp với liệu pháp phục hồi chức năng, nếu bệnh nhân có bất kỳ khó chịu nào, trước tiên hệ thống sẽ liên hệ với nhân viên y tế trong thời gian nhanh nhất.”
Từ trước đến nay, dự án này toàn tập trung vào việc sử dụng AI để hỗ trợ bệnh nhân hồi phục, chủ yếu tập trung vào mô hình phục hồi chức năng và phối hợp với điều trị phục hồi.
Nhưng hiện tại, Trì Noãn Noãn đề xuất “skill quét toàn cơ thể” và thêm vào bản thiết kế “ước tính thời gian phục hồi, đánh giá tình hình phục hồi”, v.v…, đều là những dữ liệu được thêm vào mới nhất.
Mà những nội dung này, Trì Noãn Noãn đã hoàn thành bước đầu.
Hay nói cách khác, con chip thử nghiệm sơ bộ đầu tiên đã ra mắt!
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nửa phút sau, Tề Thiên Lâm đang đi ngang qua phòng họp, bị tiếng thét chói tai kinh thiên động địa trong đó làm cho giật mình.
Nhớ ra rằng hôm nay, phòng hội nghị của tầng này là con nhóc kia sử dụng, Tề Thiên Lâm khinh thường hừ mũi một cái, nở nụ cười châm chọc.
Bây giờ dự án Phục hồi Chức năng này đã nằm trong tay ông ta, con nhóc đó vẫn còn cười được à? Quả nhiên là tuổi trẻ, có dã tâm lớn như vậy, may mà dự án này không để con nhóc đó làm, nếu để cho nó làm thì việc chắc chắn sẽ hỏng! Mấy ngày này ông ta ra ngoài học hỏi nên không ở trong phòng thí nghiệm, con nhóc này thật sự nghĩ mình có thể đội trời rồi sao? Mới chỉ làm ra được vài dự án miễn cưỡng có thể nhìn được, lại thật sự cho rằng mình là nhân vật quan trọng? Bây giờ ông ta đã trở lại là muốn để cô biết rằng, có ông ta – Tề Thiên Lâm – ở tòa nhà Khoa học và Công nghệ này, không ai có thể ngang ngược chạy lên đầu ông ta ngồi!
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, người ở bên trong cũng không ngờ sẽ chạm mặt với lão già phòng bên cạnh, nụ cười hưng phấn ban đầu bỗng chốc cứng lại.
Ngược lại, Trì Noãn Noãn vẫn mang theo ý cười, còn hướng về phía Tề Thiên Lâm chào hỏi.
Trì Noãn Noãn mới chỉ 22 tuổi, vẫn thuộc dạng người đẹp có chất giọng ngọt ngào, được người khác lễ phép chào hỏi như vậy, ai mà chẳng vui vẻ chứ.
Tề Thiên Lâm cũng không ngoại lệ, nhưng ông ta rất nhanh nghĩ đến mình mới chỉ rời đi vài ngày, con nhóc này đã sắp trở thành tâm phúc của Dương tổng và Lận tổng rồi, ông ta mà quay về chậm một chút, chẳng phải ông ta sẽ không còn chỗ đứng trong tòa nhà này nữa sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Thiên Lâm lập tức trầm xuống, qua loa gật đầu một cái coi như đáp lại.
Hai bên cũng không nói gì nhiều liền tách ra.
Nhưng trước khi bước ra ngoài, Tề Thiên Lâm loáng thoáng nghe được con nhóc đó nói “Hệ thống An toàn và tiết kiệm năng lượng”.
Trong lòng Tề Thiên Lâm hơi “lộp bộp” một chút.
Trong những năm qua, đã có rất nhiều đội làm về hệ thống an toàn, nhưng cũng không đạt được nhiều thành tựu gì, chính vì vậy mà nó bị xem như là một dự án rất tầm thường không có chút nổi trội nào.
Ông ta có nghe nói gần đây “Công nghệ Ứng Chi” đang phát triển Hệ thống An toàn và tiết kiệm năng lượng, hình như còn muốn hợp tác với Thịnh Thế kia nữa.
Ngay khi mấy chữ “An toàn và tiết kiệm năng lượng” được nói ra, nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý, số người muốn hợp tác với Công nghệ Ứng Chi ngày càng nhiều.
Tại sao con nhóc đó lại nhắc tới cái này? Theo lý thuyết thì Công nghệ Ứng Chi bên kia đã cầm bản quyền, con nhóc đó nhắc đến chuyện này để làm gì?
Ai nha, sao ông ta lại quên cơ chứ, con nhóc này với cái người quản lý trẻ bên Công nghệ Ứng Chi là một cặp. Đoán chắc là thuận miệng nên nói ra, ý muốn khoe khoang người bạn trai tài giỏi của nó với đoàn đội của mình thôi.
Chậc chậc, cô gái nhỏ vẫn chỉ là cô gái nhỏ, có một người đàn ông ưu tú là đi khoe khoang khắp nơi.
Tề Thiên Lâm cười nhạo.
*
Sắc trời bên ngoài dần tối lại, Trì Noãn Noãn đi ăn cơm tối với cả đội của mình, nhân tiện bàn bạc một chút về chuyện sau này.
Hệ thống an ninh, cô chắc chắn sẽ làm, nếu nó đã được giao cho cô, cô đảm bảo sẽ làm ra thành tựu.
Dự án Phục hồi Chức năng cô cũng sẽ giao ra, chỉ có điều chuyện về con chip tạm thời sẽ giữ bí mật, cô chỉ cần chờ dự án này quay về tay mình lần nữa là được.
Có người trong đội lo lắng, “Nếu như bọn họ thành công thì sao?”
Trì Noãn Noãn thổi thổi lá trà đang trôi dạt trên mặt rồi nhấp một ngụm, “Nếu thành công thì đây là một chuyện tốt, nó sẽ là đóng góp to lớn cho sự nghiệp y học của nước nhà.”
Giọng điệu của cô rất chân thành, không chút giả tạo nào.
Sau cùng, cô bình tĩnh nói thêm, “Nhưng, tôi càng tin tưởng vào đội của chúng ta hơn.”
Từ trước đến nay cô luôn là người tôn trọng kẻ mạnh, mà ở trong mắt cô, Tề Thiên Lâm không được tính là một nhà nghiên cứu khoa học đạt tiêu chuẩn, lòng ham muốn công danh lợi lộc của ông ta quá nặng, là người chỉ coi trọng lợi ích, lật xe là chuyện sớm muộn thôi.
Huống hồ, Tề Thiên Lâm còn có kỷ lục về số dự án bị lật xe rồi.
Mặc dù Trì Noãn Noãn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nhưng trên người cô luôn có một loại khí chất cường giả, chỉ cần vài câu nhẹ bẫng đã có thể lập tức yên định được lòng quân.
Cả đội lấy lại sự tự tin, cùng nhau cụng chén một cái, cổ vũ tinh thần cho công việc sau này!
Lúc trở về là đã hơn mười giờ tối, Hà Tường rất chu đáo mà thu xếp đưa ba cô gái trong đội về nhà, địa chỉ của Trì Noãn Noãn xa hơn những người khác một chút, cuối cùng trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hà Tường liếc mắt nhìn người trên ghế lái phụ, nhiệt độ trong xe có hơi cao, hai má Trì Noãn Noãn ửng hồng, dán sát vào cửa sổ xe ngắm cảnh đêm.
Từ góc độ này nhìn sang, Hà Tường có thể nhìn rõ hàng lông mi dưới mắt kính của cô, sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa là cái cổ thiên nga trắng ngần.
Trì Noãn Noãn vẫn luôn rất xinh đẹp, chỉ là cô không thích ăn diện cho lắm, Hà Tường đã từng phàn nàn nhiều lần, nhưng Trì Noãn Noãn luôn nói rằng phòng thí nghiệm còn rất nhiều việc, không có thời gian để ăn mặc, hoặc có thể nói, Tiết Ứng Chi không thích cô mặc váy trang điểm.
Trong xe rất yên tĩnh, một lúc lâu sau, Hà Tường hỏi: “Cô với Tiết Ứng Chi chia tay rồi à?”
Người trong đội, ngoại trừ anh ta ra, có lẽ không có ai biết về chuyện này.
Đột nhiên nghe thấy cái tên Tiết Ứng Chi, Trì Noãn Noãn có hơi sửng sốt nhưng vẫn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hờ hững “Ừm” một tiếng.
Hà Tường sẽ không an ủi cô gái nhỏ này, cuối cùng chỉ nói một câu, “Nén bi thương.”
“Phốc —”
Trì Noãn Noãn cười ra tiếng, “Đúng là nên nén bi thương.”
Đối với cô bây giờ, Tiết Ứng Chi trước đây đã bị cô mang đi hỏa táng rồi.
Thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười tươi trên mặt, Hà Tường cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm theo.
Sau đó hai người lại hàn huyên thêm vài câu, xác định trạng thái của Trì Noãn Noãn đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước khi bay tới thành phố G, cuối cùng trái tim của người cha già là Hà Tường đây cũng có thể buông xuống. Nhưng mà anh ta cũng rất tò mò, đang yên đang lành tại sao lại chia tay? Tình cảm của hai người họ vẫn luôn rất tốt mà.
Không đợi anh ta nghĩ ra đáp án, Trì Noãn Noãn đã về tới nhà.
Nhìn xe của Hà Tường hòa vào đêm tối, lúc này Trì Noãn Noãn mới dự định về nhà, nhưng cô vừa quay người lại thì nhận được cuộc gọi từ Yến An.
Cô có lưu lại số của Yến An, trong nháy mắt nhìn thấy dãy số đó, cô có hơi ngây người.
Cô cứ nghĩ rằng rời khỏi thành phố G cũng là lúc cuộc gặp gỡ giữa hai người kết thúc, trước khi đi cô còn nói với Yến An, khoản tiền đó mỗi tháng trả lại một ít là được rồi, không cần phải vội.
Kết quả, thế mà Yến An lại chủ động liên lạc với cô?
Mang theo sự nghi ngờ, Trì Noãn Noãn liền ấn nghe.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức Trì Noãn Noãn còn tưởng đối phương gọi nhầm thì người bên kia rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng của chàng trai rất hay, có chút trầm còn có hơi khàn, chỉ nghe thấy cậu ấy ấp úng nửa ngày rồi hỏi cô: “Chị… Có yêu cầu gì không?”
Trong đầu Trì Noãn Noãn có một dấu chấm hỏi to đùng, cô đang định mở miệng thì phía sau bỗng nhiên có người gọi tên cô.
Tiếng thở hồng hộc, nhưng lại pha lẫn sự tức giận cùng phẫn nộ —
“Trì Noãn Noãn!”
Trì Noãn Noãn không cần quay người cũng biết người đó là ai.
Là Tiết Ứng Chi.
Trong nháy mắt, Trì Noãn Noãn còn đang vì nhận được cuộc gọi của Yến An mà khóe miệng nhếch lên một chút, bây giờ lại bất giác biến thành một đường thẳng, mắt phượng hơi nheo lại, Trì Noãn Noãn không quay đầu lại nhìn Tiết Ứng Chi mà hỏi Yến An ở đầu dây bên kia, “Biết chửi người không?”
Trì Noãn Noãn: “Trong gói dịch vụ có phần mắng người không?”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Bạch mấy tiếng trước: Các cậu đưa cho tôi cái danh thiếp quỷ quái gì thế không biết???? Tôi không phải vịt, tôi không cần!!
Yến Bạch mấy tiếng sau: Tại sao cô ấy vẫn không yêu cầu gì hết?? Bỏ đi, mình chủ động gọi qua là được, đàn ông là phải chủ động!