Cháo Ngọt

Chương 6: 6: Bát Cháo



Đợt huấn luyện quân sự kéo dài 12 ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Các tân sinh viên cũng tiến hành lễ bế mạc trại.

Tuy rằng thường xuyên than phiền huấn luyện cực khổ nhưng khi chính thức kết thúc thì mới phát hiện đây chính là khoảng thời gian quý giá nhất.

Sau khi huấn luyện quân sự chấm dứt chính là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Kỳ nghỉ bảy ngày trong nháy mắt trôi qua, các câu lạc bộ trong trường bắt đầu tuyển thành viên mới.

Buổi chiều cuối tuần không có lớp vì vậy việc tuyển dụng cũng được sắp xếp vào ngày này.

Đường trường trải đầy những chiếc ô lớn đủ màu sắc, bên trong có kê bàn ghế những vị học trưởng chịu trách nhiệm tuyển thành viên mới đang ngồi ở đó, chờ người đến báo danh.

Đan Ý cùng 3 người trong ký túc xá kéo nhau đi báo danh ở câu lạc bộ âm nhạc.

Chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc là một cô gái mái tóc ngắn màu bạch kim cực ngầu tên là Lâm Hạ.

Mộc Niên, Mộc Cận là hai tiểu bát quát đang nói bên tai Đan Ý:” Ý Ý, tí cậu chào hỏi chủ tịch câu lạc bộ nhớ phải cẩn thận.”
” Dù sao cậu cũng đoạt ngôi vị quán quân âm nhạc của người ta.”
“Nghe nói cô ấy có quan hệ tốt với Chu thần.”
Hai chị em cùng nhau bổ não một loạt cho cô ” Cách nữ phụ hung ác gây khó dễ cho nữ chính”.

Nhưng không có cảnh nào mà họ tưởng tượng xảy ra cả.

Lâm Hạ rất ấn tượng với Đan Ý, một sinh viên năm nhất, cô ấy vẫn nhớ giọng nói của Đan Ý trong bữa tiệc của sinh viên năm nhất, rất dễ nhận ra.

Sau khi thấy Đan Ý đến, cô ấy vẫy tay trực tiếp cho vào.

Một thành viên bên cạnh nhìn thấy thì không khỏi trêu chọc: “Nhóm trưởng, sao lúc trước cô không như thế với tôi.”
Mọi người nghe xong đều cười to, tỏ vẻ không so sánh sẽ không có đau thương.

Mộc Niên, Mộc Cận: “???”
Hướng đi của nội dung vở kịch này không đúng.

Chẳng lẽ là tiên lễ hậu binh.

( Tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sao đó dùng đến áp lực.)
Đan Ý suy nghĩ một chút liền cự tuyệt: ” Không cần đâu học tỷ, tôi sẽ chờ phỏng vấn, tôi hy vọng mình dùng thực lực để chứng minh.”
Hơn nữa bạn cùng phòng còn ở đây, cô đi cửa sau một mình thì không tốt.

Lâm Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

” Được, tôi chờ em.”
Cô dường như nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi: ” Có phải Đường Tinh Chu nhờ học tỷ cho tôi đi cửa sau không?”
Đan Ý theo bản năng trả lời luôn: ” Cậu ấy sẽ không.”

Đường Tinh Chu là một người cương trực, công chính liêm minh, sẽ không làm chuyện như vậy.

Lâm Hạ không nghĩ như vậy, vẻ mặt giảo hoạt nhìn Đan Ý, có ý gì đó: ” Điều đó không nhất thiết phải đúng, sẽ có người luôn là ngoại lệ của cậu ấy.”
Đan Ý lúc này không thể không ăn ngay nói thật, trả lời: ” Tôi không có dự tính vào hội sinh viên.”
Lâm Hạ khá kinh ngạc về câu trả lời của cô, nhưng cô không hỏi tại sao.

Không biết Đường Tinh Chu biết tin này sẽ phải ứng như nào.

“Được, vậy mọi người về chờ thông báo phỏng vấn.”
” Cảm ơn học tỷ.”
Khi Đan Ý quay người lại chỉ nhìn thấy Ôn Di Ninh nhưng không có hai chị em Mộc Niên, Mộc Cận.

Ôn Di Ninh giải thích với cô: ” Bọn họ vừa mới tới hội sinh viên bên kia để báo danh.”
Đan Ý nhìn sang đó thấy hai chị em đang lon ton chạy tới đây, có vẻ như họ đã báo danh xong.

Căn lều ở hội sinh viên rất sôi động, nhưng người mà Đan Ý muốn nhìn lại không có ở đó, vì vậy cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Sau khi cả bốn người đều đăng kí xong, liền trở về ký túc xá.

Trên đường trở về đi ngang qua quán trà sữa, vừa vặn đang khát nước vì thế các cô mua một ly để uống.

Vừa uống trà sữa vừa đi về ký túc xá.

Sắc trời gần về tối, hoàng hôn nặng nề ánh chiều tà tràn ngập trên bầu trời.

Những sinh viên đi trên đường đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, cùng tiếng nhạc du dương từ đài phát thanh tỏa sáng lẫn nhau.

Cảnh tĩnh mịch bị một màn của Mộc Niên phá hỏng, một bên uống tà sữa một bên chửi bới: ” Mấy bài hát hôm nay quá cổ rồi.”
Mộc Cận: ” Nghe nói có lãnh đạo đến kiểm tra hôm nay, tất cả là phát vì bọn họ.”
Hai chị em đang mắng chửi thì bài cuối đã phát xong, chuyển sang một bài khác.

Ngay sau khi giai điệu vang lên, Mộc Niên liền lên tinh thần: ” Bài hát đang phát rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ tên bài hát.”
“Tôi thấy giai điệu ở phần đầu có hơi giống….”
Ôn Di Ninh nói ra tên bài hát: ” của Châu Bùi.”
Mộc Niên: ” A a a đúng! Chính là bài này!!”
Mộc Cận: ” Các bài hát của anh ấy khá hay nhưng thật đáng tiếc anh ấy đã rút lui ở hậu trường.”
Ôn Di Ninh: ” Tôi nghe nói việc vợ anh ấy tự tử đã ảnh hưởng đến anh ấy quá nhiều…”
Đan Ý còn chưa kịp nói chuyện đột ngột đã nghe thấy tên người nào đó, cô bất giác bóp chặt cốc tà sữa trong tay.

Trà sữa bị áp lực của cú bóp từ bên ngoài, một phần nhỏ trào ra miệng ống hút.

” Ý Ý, trà sữa trào ra ngoài!!”
Âm thanh nhắc nhở của Mộc Cận cùng với chất lỏng lạnh lẽo bắn lên mu bàn tay, Đan Ý mới nhận ra điều này.

Cô hoàn hồn, ánh mắt mơ hồ, cũng may Ôn Di Ninh có thói quen mang theo khăn tay nên nhanh chóng lấy ra đưa cho cô.

Đan Ý nhận lấy khăn, nói: ” Cảm ơn”
” Không có gì”
Ôn Di Ninh cẩn thận giúp cô lau mép cốc trà sữa, sau đó đưa cho cô.

Ba người bọn họ đều cho rằng do Đan Ý không cận thận, cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, mà đề tài vừa rồi cũng kết thúc vì bị cắt ngang.

….!
Trở lại ký túc xá.

Đan Ý vì chuyện vừa xảy ra nên vào nhà tắm để thay quần áo.

Sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm, hai chị em Mộc bất ngờ đi đến trước mặt cô.

Chị đẩy em, em đẩy chị, do do dự dự.

Đan Ý nhìn hai chị em bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi thẳng: ” Nói đi, lén làm việc xấu sau lưng tớ à? ”
Vào thời điểm quan trọng, Mộc Niên dũng cảm tiến về phía trước, một bộ dạng thấy chết không sợ.

” Một người có thể làm hai việc, cậu có thể đánh chúng tớ”
Mộc Cận: ” Nhưng không được đánh lên mặt.”
Dưới ánh mắt mong chờ của hai người họ, Đan Ý gật gật đầu.

Mộc Niên đột nhiên có chút tự tin, nhắm mắt lại nhanh chóng nói ra một câu.

Đan Ý: “…”
Nói nhanh đến mức cô thậm chí không thể nghe thấy những gì Mộc Niên vừa nói.

Ôn Di Ninh thấy thế, trực tiếp kể lại sự việc: ” Hai cậu ấy đi báo danh ở hội sinh viên thuận tiện báo danh luôn cho cậu.”
Đan Ý nghiến rang nghiến lợi nói: ” Cái thuận tiện này của các cậu thật cmn bình thường nha ”
Thuận tiện cái quỷ!!!
Hai chị em Mộc nhắm chặt mắt, vẻ mặt Mặc cho bạn xử lý.

Bởi vì Đan Ý trước đó đã nói ở ký túc xá rằng cô không có kế hoạch tham gia hội sinh viên.

Cô không nói rõ nguyên nhân là gì, chỉ nói rằng cô không hứng thú lắm.

Trên thực tế, sau buổi học chính thức, cô đã bắt đầu tìm việc làm thêm, vì vậy cô không có nhiều sức lực để dành cho những việc này.

Đan Ý: ” Cho tớ một lý do để không đánh các cậu.”
Mộc Niên nhanh chóng mở mắt ra, nói với giọng vô cùng bất lực: ” Tất cả đều tại sắc đẹp của học trưởng.”
Mộc Cận: ” Đúng vậy, học trưởng chúng ta bộ dạng thật đẹp trai.

Chúng tớ…chúng tớ không nhịn nổi.”
Phần sau càng nói càng không lo lắng.

Đan Ý thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Ánh mắt Mộc Niên có phần yếu ớt: ” Tiền bối nói rằng tất cả những người đăng kí phải đến, đặc biệt là người tên Đan Ý.”
Mộc Cận: ” Bằng không gọi Chu thần sẽ đến cổng ký túc xá để chặn người.”
Đan Ý: “…”
*
Vào buổi tối cuối tuần, thời điểm các sinh viên đi phỏng vấn.

Địa điểm là hai phòng học thuộc tòa nhà khu A của trường.

Một phòng để phỏng vấn, một phòng làm phòng chờ.

Trình tự phỏng vấn ngẫu nhiên, Đan Ý là người thứ 5 đi vào.

Hôm nay Đan Ý ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi hoa và quần jeans sang màu, đi đôi giày vải đơn giản.

Mái tóc đen dài xoăn được buộc thành đuôi ngựa thể hiện đường nét tinh xảo, trong sáng uyển chuyển, đôi mắt long lanh quyến rũ đến mê người.

Thời điểm cô đi vào, tất cả mọi người đều liếc nhìn cô.

Nghe đồn hoa khôi khoa thanh nhạc trông xinh đẹp nhưng tiếc là hoa đã có chủ.

Haizz, Đường học trưởng xuống tay thật nhanh.

Đan Ý đi từ khu vực phòng chờ sang phòng phỏng vấn bên cạnh, rồi bước lên bục một cách rất tự nhiên.

Ánh mắt cố ý nhìn người nam sinh ngồi ở giữa, sau đó nhanh chóng dời đi.

Ngồi bên cạnh Đường Tinh Chu là Chu Mộ Tề, anh ta đến từ ban đối ngoại của hội sinh viên, hôm nay đội trưởng có việc phải làm, để anh ta đến thay.

Anh chính là người dụ hai chị em Mộc báo danh vào hội sinh viên.

Anh cong môi tinh nghịch, ghé vào tai nam sinh bên cạnh: ” Lão tứ, xem ra anh không cần phải đến ký túc xá chặn người.”
Đường Tinh Chu không thèm nhìn anh ta, ánh mắt rơi vào tơ đơn trước mặt.

Vừa nhìn đã biết không phải cô viết, cho nên căn bản cô ấy không điền vào tờ phiếu này.

Các thành viên trong hội sinh viên cũng nhận ra cô gái này là ai.

Xét cho cùng, bức ảnh tán tỉnh được đăng trên diễn đàn trường thực sự rất ấn tượng.

Chủ tịch Đường lạnh lùng và tự phụ nhưng lại có thể nhìn được tia dịu dàng trong mắt anh.

Đường Tinh Chu cúi đầu, lông mi đen nhánh rũ xuống nhìn không rõ cảm xúc.

Như thể anh không quen biết Đan Ý, anh thậm chí không nhìn cô, nói: ” Giới thiệu bản thân trong vòng một phút.”
Trái tim đang căng thẳng của Đan Ý hiếm khi được thả lỏng một chút.

May mắn anh không nhìn cô.

Đan Ý nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói rõ ràng từng chữ: ” Xin chào mọi người, em tên là Đan Ý, sinh viên năm nhất khoa thanh nhạc…”
Một lời giới thiệu rất thỏa đáng.

Tiếp theo là phần phỏng vấn thông thường.

Một người trong ban thư ký lên tiếng đầu tiên: ” Tại sao em lại tham gia vào hội sinh viên.”
Đan Ý a một tiếng, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: ” Có người đăng ký cho em.”
Mọi người: “…”
Câu trả lời rất khó.

Một đàn anh hơi mũm mĩm lên tiếng giảng hòa: ” Vậy em nghĩ em sẽ thu được những gì sau khi tham gia hội sinh viên.”
Đan Ý không chút do dự đáp: ” Thêm một cái tín chỉ nữa.”
“…”
Cô gái đến đây để đập phá nơi này à??
Đan Ý cười cười, ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc trả lời: ” Thật ra em tới đây với bạn cùng phòng, cũng có thể hiểu là…”
” Góp đủ số lượng.”
“……”
Mọi người đưa mắt nhìn nam sinh ngồi ở vị trí giữa, nuốt nuốt nước bọt.

Cuộc phỏng vấn này vẫn còn tiếp tục chứ?
Đường Tinh Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Đan Ý.

Trên mặt cô chỉ kém viết lên dòng chữ ” Tôi không muốn tham gia hội sinh viên”.

Anh đem đơn của cô đặt sang một bên: ” Chuyên môn của cô ấy là hội họa, nhận đi.”
Đan Ý mang vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi.
Tại sao cô không biết rằng cô còn có tài năng đó.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền: “???”
Chủ tịch à, hành vi lấy việc công làm việc tư có phải quá rõ ràng rồi không?
Trực tiếp cho đi cửa sau trước mặt mọi người.

Đi cửa sau không phải là không thể được, mấu chốt là không thấy cô ấy không muốn tham gia hội sinh viên sao.

Đường Tinh Chu vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu về phía Đan Ý, chỉ hướng cửa phòng: ” Em có thể đi rồi.”
Đan Ý: “?”
Có phải cô đang vô tình cắm cây liễu vào bóng tối?
( Hành động không chủ ý có thể mang lại thành công ngoài mong đợi)
Thực tế, cô không nghĩ mình sẽ tham gia hội sinh viên.

Khi cô định mở miệng nói thêm thì nam sinh không thèm nhìn cô, gọi một tiếng: ” Kế tiếp.”
Đan Ý không muốn làm gián đoạn trình tự phỏng vấn vì lý do riêng của mình, vì vậy cô rời đi trước, lúc nữa sẽ cùng Đường Tinh Chu nói về chuyện này.

Đường Tinh Chu lúc này mới mở miệng: ” Chờ tôi bên ngoài.”
Đan Ý bước chậm lại một bước.

Anh không chỉ đích danh, nhưng tất cả mọi người biết anh đang nói ai, đều lộ ra ánh mắt xem kịch vui.

Mà Đan Ý lúc này không biết vì cái gì mà dừng lại, nhỡ đâu anh không gọi cô.

Đan Ý nghĩ mình không nên tự mình đa tình vì thế không có trả lời anh.

Một giây tiếp theo, anh lại nói thêm: ” Đan Ý, nghe được thấy thì trả lời.”
Lúc này cô mới quay đầu nhìn anh, vẫn có chút mơ hồ, theo bản năng nói:
” Vâng”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cháo Ngọt

Chương 6: Bát cháo



Cuối cùng Đan Ý bụm mặt đi ra.

Cô cũng không ở ngoài đợi Đường Tinh Chu, trải qua một màn vừa rồi, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Cảnh nhóm người trong hội sinh viên cố nhịn cười cứ lởn vởn trong đầu cô.

Nhưng Đan Ý vẫn gửi cho Đường Tinh Chu một tin nhắn trên Wechat, nói rằng bây giờ cô về ký túc xá, sau đó vội vàng rời đi.

Ký túc xá phòng 520.

Đan Ý vẫn cầm điện thoại của mình kể từ khi trở về ký túc xá, đầu óc trống rỗng, dáng vẻ lơ đễnh.

Chờ đến khi tâm lý đã ổn định, cô không biết mình đã ấn vào Wechat của Đường Tinh Chu bao nhiều lần.

Tên tài khoản của anh chỉ có một chữ “Z” đơn giản, rất dễ nhận ra, vì vậy lúc học trung học Đan Ý không thay đổi biệt danh sau khi thêm anh.

Cô đã thay đổi tên Wechat của mình vài lần và hiện đang sử dụng tên [9:57].

Bởi vì sinh nhật của anh vào ngày mùng 1 tháng 2, còn sinh nhật cô là ngày mùng 7 tháng 5, cho nên hợp lại chính là 21:57.

Nhưng bí mật nhỏ này chỉ có một mình cô biết.

Nói về việc thêm Wechat, đó vẫn là một sự trùng hợp.

Hồi cấp 3 Đan Ý học cùng trường với Đường Tinh Chu. Bởi vì nguyên nhân gia đình mà anh tạm nghỉ học một năm. Thời điểm anh đi học lại, Đan Ý đang học lớp 11. Hai người học khác dãy, đây cũng là lý do mà không có chạm mặt nhau.

Cho dù có chạm mặt cũng là Đan Ý cố tình tạo ra.

Thư viện, săn thể dục, ngay cả bến xe buýt ngoài trường học là những nơi Đan Ý ” ngẫu nhiên” đụng mặt anh.

Cô còn tham gia nhóm “Hậu cung Tinh Chu” được tạo ra cho anh do một nhóm nữ sinh trung học ở thời điểm đó, chỉ để tìm hiểu thêm về anh.

Quãng thời thanh xuân bình yên ấy, cô lặng lẽ thích anh.

Sau lại bởi vì Lộ Dĩ Nịnh, cô ấy với Đường Tinh Chu là hàng xóm, lớn lên cùng với nhau.

Đan Ý học cùng lớp 11 với Lộ Dĩ Nịnh, cũng thông qua cô ấy, cô cùng Đường Tinh Chu mới tiếp xúc nhiều với nhau.

Từ đi ngang qua thành đi cạnh nhau, từ người xa lạ trở thành bạn bè, đối với cô cứ như là một giấc mơ vậy.

Một lần sau khi tan học vào buổi chiều, Đan Ý đi đến nhà ăn và khi đang xếp hàng cô vô tình nhìn thấy anh đang đứng ở hàng bên cạnh.

Đường Tinh Chu cũng vừa vặn nhìn thấy cô, khẽ gật đầu chào. Ngôn Tình Ngược

Đan Ý vẫy tay, cười cười với anh.

Đến thời điểm lấy cơm, giọng nói lớn của cô trong nhà ăn vọng ra từ cửa sổ bên cạnh: “Bạn học, trong thẻ cơm của cậu không đủ tiền”

“Thật xin lỗi, cháu không lấy nữa”

Dì ở canteen: “Tôi đã làm cho cậu rồi, giờ cậu không lấy nữa thì tôi đưa cho ai? Cậu xem có quen ai ở đây không thì mượn thẻ cơm của họ đi.”

Sau đó, ánh mắt của chàng trai rơi vào Đan Ý, người đang đứng ở cửa sổ bên cạnh.

Đường Tinh Chu: “Anh có thể mượn thẻ cơm của em được không”

Đan Ý không chút do dự đưa thẻ của mình cho anh mượn.

Về sau Đường Tinh Chu nói phải thêm Wechat để trả lại tiền cơm cho cô.

Đan Ý không cự tuyệt, dù sao thì cô cũng có chút tâm tư.

Cứ như thế, cô đã thêm Wechat của Đường Tinh Chu.

Chàng trai mà cô yêu thầm đã trở thành vị trí đầu tiên ở trên Wechat của cô.

Nhưng điều Đan Ý không biết chính là, lúc ấy có 2-3 học sinh đứng cùng hàng với Đường Tinh Chu đều là bạn học của anh. Anh hoàn toàn có thể mượn một trong số bọn họ nhưng anh đã không làm.

…..

Đan Ý hồi phục lại tinh thần, cô nhanh chóng gõ một tin vào hộp trò chuyện Wechat rồi gửi cho người nào đó, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

[9:57]: “Tôi không tham gia vào hội sinh viên, được không?”

Đối phương gần như trả lời trong vài giây.

[Z]: “Lý do”

Câu từ không nghe ra được ngữ khí gì trong lời nói của anh, nhưng Đan Ý có thể đoán được biểu cảm trên gương mặt anh lúc này.

Hẳn là hơi nhíu mày, môi mím chặt.

[9:57]: “Tôi còn phải đi làm thêm, không có thời gian”

[Z]: “Em thiếu tiền?”

Biết rõ lời này của anh không có ý gì, nhưng trái tim Đan Ý như bị kim nhỏ đâm vào.

Mặc dù hơi đau nhưng sớm đã chết lặng không chịu nổi.

Ngón tay cô run run gõ một chữ.

[9:57]: “Vâng”

Sau khi trả lời tin nhắn của anh, cô đặt điện thoại xuống, đi lấy quần áo ngủ chuẩn bị tắm rửa.

Trong phòng tắm.

Đan Ý cởi quần áo xong, mở vòi hoa sen cố đinh ở một bên vách tường lên.

Cô nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa sau lưng như thác nước.

Dòng nước trong suốt rơi xuống đầu cô từ trên xuống dưới, đi qua mắt, mũi miệng cuối cùng nhỏ giọt trên nền nhà nhẵn nhụi.

“Con hoang, con chính là đứa con hoang không có cha”

“Ý Ý, mẹ xin lỗi, mẹ phải đi trước”

“Đan gia chúng ta không nuôi phế vật”

Những lời nói đã in sâu vào trong tâm trí cô không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần, đột nhiên lại hiện ra.

Đã nhắc đi nhắc lại cho cô nhớ.

Nhắc nhở cô về quá khứ.

Cô gái đột nhiên mở mắt, những giọt nước rơi xuống.

Không phân biệt được đâu là nước tắm, đâu là nước mắt của cô.

Cô dùng ngón tay ướt nắm lấy mái tóc, cong khóe miệng, âm thầm cười tự giễu.

Đúng vậy, cô rất thiếu tiền. Từ nhỏ đến lớn đều thiếu.

….

Thời điểm cô tắm rửa, cửa phòng ký túc xá 520 có người đến gõ cửa.

Ôn Di Ninh là người ở gần nhất, lên tiếng: “Ai vậy?’

Một giọng nữ từ bên ngoài truyền đến: “Đan Ý có ở ký túc xá không? Chu thần đang đợi cô ấy ở dưới lầu”

Ôn Di Ninh nhìn về hương phòng tắm, nói: “Cô ấy đang tắm, đợi lát tôi sẽ nói với cô ấy sau”

“Được, cảm ơn”

Ôn Di Ninh cũng nói lời cảm ơn với cô gái bên ngoài.

Nữ sinh ngoài cửa rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền tin của mình.

Đan Ý lần này ngâm mình trong nhá tắm khá lâu, sau khi nhận ra điều đó, cô nhanh chóng lau khô người và mặc bộ đồ ngủ thoải mái.

Thời gian cũng hơi muộn, ba người còn lại ở ký túc xá đã tắm rửa sạch sẽ, hiện tại đều đang nằm trên giường của chính mình.

Đan Ý đi đến vị trí của mình, theo thói quen cầm điền thoại đặt sang một bên, suy nghĩ muốn mở điện thoại nên.

Cuối cùng cũng buông tay.

Ôn Di Ninh ở giường bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền mở rèm ló đầu ra: “Đúng rồi Ý Ý, vừa rồi có người đến chuyển lời, nói Chu thần ở dưới lầu chờ cậu”

Đan Ý như nhớ ra cái gì, lập tức cầm lấy điện thoại.

Mở màn hình nên mới phát hiện bên trong có 7-8 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một người.

Cô mở Wechat thấy nam sinh vừa thu hồi lại tin nhắn gần đây nhất.

Trong hộp trò chuyện chỉ còn lại từ “Vâng” mà cô nhắn.

Tiếp theo là tin nhắn mới của anh.

[Z]: “Anh không có ý đó”

Có lẽ không đợi cần câu trả lời của cô, ngay sau đó anh nhắn liên tiếp hai tin.

[ Đan Ý nghe điện thoại]

[ Anh ở dưới ký túc xá của em]

Đan Ý áy náy gõ tin nhắn gửi đi.

[9:57]: “Tôi vừa mới đi tắm, cho nên không nhận được điện thoại, xin lỗi”

[9:57]: “Không còn sớm nữa, anh trở về đi, tôi muốn đi ngủ”

Nam sinh thật mau đã nhắn lại.

[ Z]: “Em xuống dưới.”

Từ ba chữ này Đan Ý đã nhìn ra ẩn ý “Nếu em không xuống, anh sẽ không đi”.

Hiểu quá nhiều về một người đôi khi sẽ trở thành lý do cho sự mềm lòng của một người khác.

Đan Ý không do dự, rất nhanh từ tủ quần áo lấy áo khoác dài, đem chính mình bọc kín lại. Sau đó đi xuống lầu.

Lúc này khoảng 11h tối, giờ đóng cửa ký túc xá là 11:30.

Hầu hết dưới ký túc xá nữ đều là những cặp đôi vẫn đang lưu luyến không muốn rời nhau.

Nam sinh trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần đen ở buổi phỏng vấn vừa rồi, lẳng lặng đứng ở nơi đó, bởi vì dung mạo quá nổi bật cùng khí chất đặc biệt bắt mắt cho nên không ít nữ sinh đi bộ về ký xúc đều quay đầu nhìn anh.

Đan Ý bước nhanh đến trước mặt anh.

Đường Tinh Chu nhìn tóc cô vẫn còn ướt liền nhíu mày.

Đan Ý đứng trước mặt anh, ngữ khí bình tĩnh: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

Đường Tinh Chu cố gắng hết sức để giọng điệu của mình không quá cứng ngắt: “Tin nhắn hồi nãy, anh không có ý gì”

Đan Ý lắc đầu: “Tôi biết rồi, tôi cũng không tức giận”

Cô thấy gương mặt anh hiện rõ vẻ không tin, lặp lại lần nữa: “Tôi thực sự không tức giận”

Cô biết anh không phải cố ý, hơn nữa cô cũng không yếu ớt như vậy.

Miệng vết thương sớm đóng vảy, tuy để lai sẹo nhưng sẽ không đau.

Cô cũng quen rồi.

Đường Tinh Chu chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, phán đoán lời nói của cô đúng hay sai.

Nhìn thấy cô thực sự không có biểu cảm tức giận gì, anh hỏi lại một câu: “Em vì cái gì mà không tức giận”

Nghe xong câu này, Đan Ý có chút khó hiểu, cô cong môi cười: “Có gì đâu mà tức giận”

Có điều gì đâu để tức giận.

Anh đột nhiên muốn hỏi cô rằng có phải cô không quan tâm anh là ai nên dù anh có nói gì, cô cũng sẽ mỉm cười bỏ đi.

Cô thấy anh vẫn không nhúc nhích, không rõ điều gì xảy ra làm thay đổi biểu cảm của anh.

Cô vừa nói điều gì sai sao?

Không khí trầm mặc lan tỏa giữa hai người.

Vẫn là Đan Ý mở miệng trước: “Vấn đề gia nhập hội sinh viên…”

Cô trực tiếp chuyển đề tài.

Đường Tinh Chu theo lời cô, nói tiếp: “Em không muốn, đương nhiên tôi sẽ không ép buộc em”

Nghe được lời anh nói, trái tim của Đan Ý lập tức lắng xuống, cô theo thói quen nói: “Cảm ơn”

“Cảm ơn cái gì, cảm ơn vì không cho em gia nhập hội sinh viên?”

Đan Ý: “…”

Cô cố gắng nhếch kéo lên nụ cười rạng rỡ, gằn từng chữ: “Cảm ơn chủ tịch Đường đã thương xót”

Cô gái cố ý nhẹ giọng nói, giọng điệu lấy lòng làm cho tâm trạng chán nản ban đầu của Đường Tinh Chu đột nhiên biến mất.

Cách đó không xa, dì quản lý quát to về phía bên này: “KTX sắp đóng cửa rồi đấy, mấy đôi yêu nhau nhanh lên”

Các đôi tình nhân lưu luyến nói lời tạm biệt nhau.

Đường Tinh Chu cũng nhận thấy thời gian cũng không còn sớm, anh nhìn Đan Ý lần cuối rồi nói: “Trước khi đi ngủ nhớ lau khô tóc”

Đan Ý gật gật đầu: “Tôi lên trước đây, anh cũng mau quay về ký túc xá đi”

“Ngủ ngon”

Ánh mắt Đường Tinh Chu nhìn theo bóng cô, nhìn cô đi lên lầu. Thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, anh mới xoay người rời đi.

Sau khi Đan Ý đi lên tầng 5, cô dừng lại ở hành lang.

Cô vươn đầu nhìn xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng nam sinh vẫn còn chưa đi xa.

Thân hình cao thẳng, thân ảnh đẹp như tranh vẽ.

Cho dù ở trong đêm tối, cô cũng có thể nhìn thấy anh trong nháy mắt.

Tựa như thời học trung học, cô luôn có thể tìm thấy anh trong đám đông náo nhiệt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà khoảng cách giữa họ tưởng chừng như rất gần nhưng lại rất xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.