Cháo Ngọt

Chương 16: 16: Vậy Em Có Thể Không Mặc Sườn Sám Được Không



Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi gần đây của Đan Ý đều theo quy luật, xoay quanh hai địa điểm là quán bar và trường học.

Sau nhiều tuần học, thời gian đã đến giữa tháng 11, các hoạt động khác trong trường lần lượt tổ chức.

Đại hội thể thao là một trong những sự kiện có quy mô lớn.

Người phụ trách đã gửi thông báo trong nhóm lớp khuyến khích sinh viên tích cực tham gia giành vinh quang về cho khoa thanh nhạc.

Đối với thể thao Đan Ý vẫn ổn, lúc còn học cao trung cũng tham gia, đăng kí vào hạng mục nhảy cao và chạy ngắn 800 mét.

Vì vậy lần này cô cũng đăng kí hạng mục tương tự như vậy.

Đại hội thể thao của trường kéo dài ba ngày, khai mạc chính thức tất cả các khoa đều phải tham gia làm nghi thức, người đi trước cầm bảng hiệu.

Nói chung tham gia đợt làm nghi thức này chính là đại diên cho bộ mặt của khoa, cho nên mọi người không hề chần chừ mà chọn ngay Đan Ý.

Khoa thanh nhạc có nhiều mỹ nữ hơn các khoa khác vì thế họ tận dụng hết lợị thế của mình, tốn nhiều công sức hơn cho bộ mặt của Khoa.

Vì vậy trải qua hoạt động tuyển chọn, cuối cùng cử người ưa nhìn để tham gia vào đợt nghi thức, mỹ nữ trong các mỹ nữ.

Mà Đan Ý, với tư cách một chiến binh giữa dàn mỹ nữ, ngay cả trang phục cô mặc cũng khác với những cô gái khác.

|
Ngày hội thể thao đầu tiên.

Mùa thu, làn gió nhẹ mang theo cảm giác man mát, nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất.

Dưới bầu trời trong xanh, lúc này trên sân thể dục của Thanh Đại có rất nhiều người, sinh viên từ nhiều khoa khác nhau đều mặc quần áo riêng biệt, xếp hàng ngay ngắn đi qua bàn chủ trì hội nghị.

Giọng của người dẫn chương trình truyền qua micro: “Đội đang tiến về phía chúng ta là khoa thanh nhạc! “
Ở chính giữa hàng ngũ, cô gái đứng đầu là người dễ nhìn thấy nhất, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mái tóc xoăn gợn sóng lọn to dài ngang lưng kết hợp với sườn xám khiến người ta nhìn không dời mắt.

Ở cổ áo còn được thiết kế một giọt nước, một con công thêu từ vai trái xuống thắt lưng, dưới tay áo phồng chính là đôi tay bóng loáng mịn màng, làn da trắng đến phát sáng.

Chiếc sườn xám màu đỏ hoàn toàn phù hợp với dáng người có đường cong hoàn mỹ như cô, uyển chuyển ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, dưới chỗ xẻ tà thấp thoáng đôi chân dài miên man.

Mỗi bước đi đều quyến rũ, càng lúc càng duyên dáng và mê hoặc lạ thường.

Mỹ nhân phong tình vạn chúng, nhưng không hề có chút bụi bặm.

Yêu mà không mị, vẻ đẹp từ trong xương cốt.

Quả thực xứng đôi với bốn chữ Yêu tinh nhân gian.

Đi sau cô là một nhóm mỹ nam mỹ nữ mặc kiểu áo dài Tôn Trung Sơn và sườn xám, tay trong tay đi theo cặp, giống như những nhân vật thời Dân quốc.

Sự xuất hiện của khoa thanh nhạc chắc chắn là một màn mãn nhãn nhất, đồng thời cũng khiến mọi người choáng váng.

!.

.

Sau màn nghi thức, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Lúc này Đan Ý được hai chị em Mộc Niên Mộc Cận dìu đi.

Hoàn toàn không có khí thế như vừa rồi lên sân khấu.

“Sự thật chứng minh, muốn mặc đẹp đều phải trả giá”
Đôi giày cao gót hiện tại cô đang đi là mới mua mấy hôm trước, hôm nay là ngày đầu tiên đi, chân bị ma sát một chút.

Làn da ở gót chân đã hơi đỏ lên.

Ôn Di Ninh chỉ vào khán phòng bên cạnh: “Nếu không cậu vào trong đó ngồi đi, tớ quay về kí túc xá lấy đôi giày khác cho cậu”
Đan Ý khoát tay: “Không cần phiền toái, đợi chỗ bị xứt khô lại là ổn rồi”
Mới vừa nói xong, cánh tay phải của cô đột nhiên có người dùng lực đụng vào, Đan Ý nâng mắt nhìn về phía Mộc Niên: “Làm sao vậy?”
Âm thanh Mộc Niên có chút kích động: “Chu, Chu thần, đang đi về phía chúng ta”
Đan Ý nâng mắt nhìn, thân ảnh nam sinh đã ở trước mặt cô.

Hôm nay Đường Tinh Chu có một hạng mục thi đấu, cho nên anh mặc quần áo thể thao, áo ngắn tay màu đen cùng quần đùi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió.

Anh nhìn thấy hai nữ sinh đang dìu Đan Ý, không mở miệng, không nói chuyện.

Đan Ý ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói chuyện.

Nhân vật chính còn chưa phản ứng gì, hai người bên cạnh cũng không dám hé răng.

Mộc Niên trao đổi ánh mắt với đứa em sinh đôi của mình: “Bây giờ là tình huống gì vậy?”
Mộc Cận: “Không biết aa”
Mộc Niên: “Không biết vì sao, chị cảm thấy có hơi lạnh”
Mộc Cận: “Hơn thế là đằng khác, Chu thần đơn giản chính là một tảng băng di động”
Thẳng đến khi hai cánh tay Đan Ý bị véo một cái, cô mới hé mở đôi môi đỏ mọng: “Anh!.


Mộc Niên, Mộc Cận lập tức nín thở.

“Cản đường chúng tôi”
“!.


Ánh mắt Đường Tinh Chu dừng trên chân cô, vừa nhìn thấy cô đi với bộ dạng khập khiễng, hỏi: “Chân làm sao vậy?”
Mộc Niên nhanh nhảu trả lời anh, “Đôi giày của Ý Ý hơi cọ chân, cho nên đi đường không thoải mái”
Cọ chân hai từ này được nhấn rất mạnh.

Mộc Cận thêm mắm dặm muối, nói: “Còn giống như sứt da, khá đau”
Đan Ý nghĩ nó không nghiêm trọng như hai người bọn họ nói, chỉ là cọ chân thôi mà, dán băng cá nhân vào rồi đổi đôi giày khác là ổn rồi.

Sở dĩ nhờ hai người họ dìu, là bởi vì hôm nay cô mặc sườn xám đi lại có chút không tiện, không cận thẩn một chút rất dễ dàng bị lộ hàng.

Nhưng Đường Tinh Chu lại đặc biệt quan tâm, lập tức kéo khóa áo trên người cởi xuống, rồi bước nhỏ về phía cô.

Mà Mộc Niên Mộc Cận, thời điểm nam sinh tới gần, rất tự giác mà buông Đan Ý ra, đồng thời lùi về phía sau.

Hành động mười phần ăn ý.

Cơ thể Đan Ý đột nhiên mất đi điểm tựa, ngã về phía trước một cách mất kiểm soát, cứ như vậy bàn tay bám vào cánh tay của anh.

Trên người chàng trai có mùi hương gỗ thoang thoảng, vòng tay ôm lấy eo của cô, áo khoác ở phía sau vừa vặn che ngang bắp chân cô.

Cũng che được làn da mỏng manh thấp thoáng dưới chỗ xẻ tà.

Ánh mắt Đường Tinh Chu trầm hẳn xuống, anh đã muốn làm điều này kể từ khi cô xuất hiện.

Đan Ý cúi đầu nhìn chiếc áo không thuộc về mình, chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì nam sinh đã luồn bàn tay xuống hai chân cô, ôm kiểu công chúa.

Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Mộc Niên Mộc Cận.

Lúc mất đi trọng lực, Đan Ý theo bản năng tìm kiếm điểm chống đỡ, tay khoác lên vai anh.

Cô kêu tên của anh: “Đường Tinh Chu?”
Anh làm cái gì vậy?
Đột nhiên ôm cô kiểu này để làm chi?
Nam sinh cúi đầu trầm mặc nhìn cô một cái, xoay người đi hướng khác nói: “Không phải bị cọ chân sao, mang em đến bệnh viện”
Bị một màn này làm cho kinh ngạc, ba người ktx đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng bọn họ đi xa dần.

Cọ cái chân thôi mà, có nhất thiết phải đi bệnh viện không???

Mộc Niên: “Có phải vừa rồi tớ nói nghiêm trọng quá không?”
Mộc Cận: “Tớ còn nói bị toạc da nữa”
Ôn Di Ninh: “Tớ cái gì cũng chưa nói”
__________
Đường Tinh Chu ở trường học chính là nhân vật phong vân, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chăm chú.

Huống chi anh hiện tại đang ôm nữ sinh ở sân thể dục, nháy mắt hấp dẫn được tất cả ánh nhìn xung quanh.

Đan Ý bất đắc dĩ đem mặt vùi vào trong ngực anh, hai chân đá lung tung, “Anh mau bỏ tôi xuống”
Đường Tinh Chu chỉ cảm thấy đôi chân đi giày cao gót trắng đến chói mắt, “Đừng nhúc nhích”
Giãy dụa không có kết quả, Đan Ý quyết định áp dụng lý luận cãi cọ, “Tôi không đi bênh viện”
Đường Tinh Chu: “Không phải chân đau sao?”
Đan Ý níu áo trên vai anh, mặt đỏ gần như chảy cả máu, “Tôi chỉ bị cọ chân thôi mà, chỗ bị xứt khô lại là ổn rồi”
Ai đời vì bị cọ chân thôi mà cũng đi bệnh viện.

Không biết chừng bác sĩ nhìn thấy loại tình huống như này thì sẽ dùng chổi để thổi bay họ ra ngoài mất.

Cô dùng giọng điệu mềm mại cùng anh thương lượng, “Anh bỏ tôi xuống trước đi, tôi ra cửa hàng mua băng cá nhân dán vào là được rồi”
Đường Tinh Chu cuối cùng cũng dừng lại, hai người đến khu ktx của cô.

Nơi đó có một gốc cây bông gòn, anh đem người thả xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây.

Hai chân Đan Ý đồng loạt được tiếp đất.

Nhưng chiếc áo choàng quanh eo thắt nút hơi chặt khiến cô ngồi không thoải mái.

Vì vậy cô đưa tay ra để tháo nút thắt của ống tay ở sau lưng.

“Không được tháo” giọng điệu lạnh lùng của nam sinh rơi xuống trên đỉnh đầu cô, ngữ khí cảnh cáo.

Tiếp theo anh còn nói một câu: “Nhìn thấy chướng mắt”
Đan Ý: “???”
Cái gì mà kêu “Nhìn thấy chướng mắt”?
Thật sự là chẳng hiểu ra làm sao.

Bên dưới ktx trường học đều có cửa hàng tiện lợi để cung cấp các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh viên.

Đường Tinh Chu nhìn thoáng qua cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, dặn dò nói: “Em ngồi yên ở chỗ này”
Đan Ý nhìn bóng dáng nam sinh rời đi, lại cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bên hông của mình.

Cô nín thở, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa hàng, rất nhanh đã thấy Đường Tinh Chu xuất hiện ở quầy thu ngân.

Sau đó đi về hướng của cô.

Tay anh cầm một chiếc túi, bên trong lấy ra đôi dép đi trong nhà và một chiếc băng gạt.

Sau đó ngồi xổm xuống, đầu gối co lại duỗi tay về phía chân cô.

Đan Ý trợn tròn mắt, ý thức được động tác này là muốn làm gì, vội vàng né tránh, “Tôi tự làm được”

Bởi vì động tác né tránh rất nhanh nên áo khoác hơi tuột ra, dính vào sườn xám bên trong, lộ ra một chút da thịt ở phần xẻ tà.

Trắng như miếng đậu hũ.

Đường Tinh Chu rũ mắt xuống, khoác lại chiếc áo khoác, che lại khung cảnh bị lộ ra ngoài.

“Đừng lộn xộn”
Vì ở gần nên đầu anh gần như chạm vào đùi cô.

Hơi thở ấm áp xuyên qua áo khoác mỏng làm cho thân thể Đan Ý trở nên cứng nhắc.

Đầu ngón tay ấm áp của chàng trai chạm vào mắt cá chân của cô, cởi đôi giày cao gót màu đen xấu số, đặt chúng sang một bên.

Sau đó xé miếng băng cá nhân nhẹ nhàng dán vào chỗ bị thương của cô.

Đan Ý chưa từng nghĩ tới có một ngày, nam sinh này sẽ vì cô mà làm những việc nhỏ bé như vậy.

Còn rất nghiêm túc và cẩn thận, như thể đang xử lý một món đồ quý giá.

Khiến cô hoàn toàn quên mất phải phản ứng như thế nào.

Đường Tinh Chu giúp cô đem chiếc guốc còn lại tháo ra, sau đó lấy đôi dép đi trong nhà đi cho cô.

Đan Ý rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, đè cánh tay của anh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi tự mình đi là được rồi”
Sợ anh lại làm tiếp, cô nhanh tay xỏ đôi dép vào.

Đường Tinh Chu lúc này mới thu tay về.

Đan Ý nhìn anh vẫn duy trì tư thế ngồi xổm kia, nói: “Anh có thể đứng lên được không?”
Cứ ngồi xổm trước mặt cô như vậy hơi kỳ.

Cũng may hiện tại ktx nữ không có ai, tất cả mọi người đều tập trung ở sân thể dục xem thi đấu.

Bằng không nếu nhìn thấy nam thần của bọn họ như thế này, cô không biết phải giải thích làm sao nữa.

Đường Tinh Chu vẫn không nhúc nhích mà nhướng mày nhìn cô.

Đôi mắt đen trong veo ấy không hờ hững như mọi khi, ẩn chứa một niềm khao khát khôn nguôi.

Hầu kết anh hơi động, giọng hơi khàn đi:
“Vậy em có thể hay không! “
“Đừng mặc sườn xám”
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Ý: Anh đừng có mà hối hận!
Một ngày sau khi kết hôn!
Đường Tinh Chu: Cũng không phải là không thể mặc, mà chỉ được mặc cho một mình anh xem thôi.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cháo Ngọt

Chương 16: Bạn gái à?



“Anh có thể đứng lên được không?”

“Vậy em có thể hay không đừng mặc sườn xám nữa.”

Hai câu nói không hề liên quan đến nhau.

Đan Ý nắm chặt áo khoác quấn bên hông, đôi mắt trốn tránh, hàng lông mi dài rung động theo.

Anh ấy nói những lời này là có ý gì?

Cô mặc sườn xám, khó coi vậy sao?

Nhưng không chờ cô suy nghĩ vẩn vơ tiếp, nam sinh đã đứng dậy, thân hình cao lớn trong nháy mắt bao phủ lấy cô.

Anh nhìn thấy ba cô gái đang đi về phía này.

Mộc Cận Mộc Niên cùng Ôn Di Ninh ba người chậm rì rì đi đến trước mặt bọn họ.

Vẫn là Ôn Di Ninh mở lời trước, nói ra chính sự: “Chu thần, đại hội thể thao bên kia đang gọi anh, điền kinh 800m nam chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Vừa rồi thời điểm ba người còn ở sân thể dục, nghe được người chủ trì đại hội gọi tên Đường Tinh Chu trên loa phát thanh nhưng lại không ai đáp lại.

Vốn định gọi điện cho Đan Ý để cô ấy nói một câu với Chu thần, nhưng đột nhiên lại phát sinh sự tình kia, nên điện thoại của Đan Ý vẫn còn ở chỗ Ôn Di Ninh.

Bọn họ nghĩ sớm muộn gì Đan Ý cũng phải về ktx thay giày nên quay lại ktx đợi cô, không ngờ lại thấy bóng dáng của hai người dưới lầu ktx.

Có thể là do từ sân thể dục đến ktx nữ khoảng cách có hơi xa, cho nên mới không nghe thấy âm thanh của loa phát thanh.

Đường Tinh Chu lấy điện thoại di động trong túi quần ra, bên trong có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhắc nhở anh đến thi đấu.

Anh nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi trên ghế đá, “Tôi đi đây.”

Đan Ý ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu tạm biệt.

Đường Tinh Chu lại nhìn cô một cái, thần sắc không rõ, bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi.

Cuối cùng cái gì cũng không nói, đi về hướng sân thể dục.

Nhưng làm cho ba người đứng ngoài lại nhận ra một chút gì đó.

Ôn Di Ninh đi đến trước mặt Đan Ý, vờ như nhắc nhở, “Ý Ý, Chu thần sắp đi thi đấu, cậu không có biểu hiện gì sao?”

Đan Ý vẻ mặt mờ mịt, “Biểu hiện cái gì?”

Mộc Niên chỉ cô, “Tỷ như, nói một lời cổ vũ anh ấy chẳng hạn, nói không chừng lát nữa có thể lấy giải quán quân cũng nên.”

Không thấy được vừa rồi ánh mắt của Chu thần lúc cuối sao, rõ ràng như vậy mà.

Đan Ý: “Anh ấy không cần cổ vũ cũng có thể lấy giải quán quân mà.”

“….”

Mặc dù có vẻ hơi khoa trương nhưng hình như đúng như vậy.

Bởi vì Đường Tinh Chu ở các phương diện đều rất giỏi, năm trước anh ấy tham gia đại hội thể thao của trường lúc năm nhất, nghe nói lúc ấy còn phá kỉ lục rồi.

Mộc Cận chỉ vào bóng người phía sau còn chưa đi xa, một bộ chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Cậu chẳng lẽ không cảm thấy, tốc độ đi đường hiện tại của Chu thần khác với lúc bình thường sao?”

Cùng với ốc sên cũng không có mấy khác biệt, giống như đang chờ cái gì đó.

Đan Ý bán tin bán nghi nhìn các cô, sau đó lại nhìn về phía nam sinh vẫn chưa rời khỏi tầm mắt kia.

Cô rốt cuộc cũng nghĩ ra đây là ý gì.

Đan Ý sốc lại tâm lý, lấy hết can đảm mà hô lên với bóng dáng đằng xa kia: “Đường Tinh Chu!”

Nam sinh rất mau dừng lại, hơi nghiêng người về phía cô.

Đan Ý: “Anh, cố lên nha!”

Đám quần chúng xung quanh đều thấy rõ nam sinh hơi hơi giương môi, anh đáp lại: “Được.”

——

Đường Tinh Chu đi rồi, đám người Đan Ý cũng tranh thủ trở về ký túc xá một chuyến.

Cô thay sườn xám mặc trên người ra, lại đổi một đôi giày cho thoải mái.

Vừa mới thay xong, đã bị hai người Mộc Niên Mộc Cận lôi lôi kéo kéo ra ngoài cửa phòng.

Cô hỏi: “Làm gì vậy?”

Mộc Niên: “Đi xem Chu thần thi đấu chứ sao”

Mộc Niên: “Tốt nhất là đợi anh ấy ở vạch đích, sau đó đưa nước cho anh ấy.”

Nhưng Đan Ý lại không nghĩ vậy, “Có nhiều nữ sinh đưa nước cho anh ấy mà!”

Những lời này đến chính cô cũng không nhận ra nó lại chua như vậy.

Ôn Di Ninh cầm áo khoác đen Đan Ý để trên ghế rồi nhét vào trong lòng cô: ” Nhưng chỉ có cậu mới có thể lấy cớ trả lại áo khoác rồi tiện đưa nước cho anh ấy được.”

Mộc Niên Mộc Cận đồng thời gật đầu.

Thấy Đan Ý mãi vẫn không có phản ứng gì, các cô cũng lười khuyên bảo, trực tiếp kéo cô đi luôn.

——

Xuống lầu, các cô nhanh chóng chạy vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước khoáng, sau đó lại vô cùng lo lắng mà lôi kéo Đan Ý đi.

Thời điểm bốn người đến sân thể dục, ba vòng tròn trong lẫn ngoài cơ hồ đều bị vây kín, căn bản chen vào không nổi.

Đan Ý trên tay còn cầm áo khoác đen cùng với một chai nước khoáng, bị người ta đẩy tới đẩy lùi.

Điểm đầu của 800m cũng là điểm đích, vì thế ở đây rất náo nhiệt, không ít nữ sinh cũng cầm nước đợi giống cô.

Bên trong sân chơi được bao quanh bởi một đường chạy nhựa dài 400m, ngăn cách bằng một sợi dây dài màu đỏ.

Đường Tinh Chu đứng trên đường chạy thứ nhất ở bên ngoài sợi dây đỏ, anh hơi ngửa đầu lên, đường nét khuôn mặt thanh tú, khuôn hàm trông thật cao, sắc nét, mịn màng, đang làm nóng người để chuẩn bị vào đường đua.

Có một nữ sinh lấy hết can đảm mà đứng ở phía bên trong dây đỏ hô lên một tiếng, “Chu thần, anh uống nước không ạ?”

Đường Tinh Chu nghiêng đầu qua liếc nhìn nữ sinh kia một cái, sau đó lạnh nhạt mà cự tuyệt, “Không cần, cảm ơn.”

Cách đó vài người, ánh mắt anh nhanh chóng bắt gặp được bóng dáng của Đan Ý, thấy được nét mặt hơi cau mày của cô.

Đan Ý bị xô đẩy, cảm thấy cả người đều không ổn, hô hấp không thông, đang nghĩ xem có nên rời khỏi đây hay không, thì lập tức cảm thấy hít thở thông thuận hơn.

Ngay tại vị trí cô đang đứng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một lối đi rất nhỏ.

Cô theo bản năng nhìn theo đó, liền thấy Đường Tinh Chu đang đứng ở bên ngoài dây đỏ, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.

Anh hơi nghiêng đầu, đưa ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải ra, làm động tác ngoắc tay về phía cô.

Đan Ý như bị mê hoặc, chậm rãi đi về phía anh.

Khoảng cách của hai người dần ngắn lại, ngăn cách nhau bởi sợi dây đỏ, anh bên ngoài còn cô bên trong.

Đan Ý bị mọi người xung quanh nhìn chăm chú đến mức không biết phải làm sao, liền đem chiếc áo khoác trong tay đưa về phía anh, “Tôi, tôi tới trả lại áo khoác.”

Ở góc bên kia, ba người ktx chứng kiến một màn này: “…”

Chẳng lẽ trọng điểm không phải là đưa nước sao? Còn cái gì mà trả áo khoác chứ.

Thật may nam sinh bắt được trọng điểm, chỉ liếc nhìn chiếc áo khoác, mà không đưa tay ra nhận lại.

Rồi sau đó ánh mắt nhìn sang tay cô, có một chai nước.

Anh mặt không đổi sắc nói: “Tôi có chút khát.”

Nữ sinh vừa có ý đồ đưa nước cho anh đứng ở một bên, hiển nhiên là nghe rất rõ ràng những lời này.

Nam sinh vài giây trước cự tuyệt mình trông một chút đều không giống bộ dạng khát nước chút nào.

Đan Ý nghe thấy vậy, vội vàng đưa chai nước trên tay mình cho anh.

Đường Tinh Chu không nhận, “Em vặn ra giúp tôi.”

Đan Ý vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cúi đầu làm theo, nhẹ nhàng vặn một cái, liền đem nắp chai vặn ra.

Đường Tinh Chu lúc này mới cầm lấy chai nước kia, anh ngẩng đầu lên uống một ngụm, cổ thon dài trắng nõn, chỗ hầu kết xương sụn nổi lên, trượt từ trên xuống dưới, gợi cảm lại quyến rũ.

Ánh mắt Đan Ý hơi thất thần, nhìn chằm chằm vào hầu kết của anh, hơi hơi mím môi. Truyện hay luôn có tại ~ TRUMtгuyeИ .VN ~

Anh bất cứ lúc nào kể cả làm gì đi nữa cũng đẹp hết, ngay cả yết hầu cũng thế.

Trọng tài ở phía đối diện tuýt còi một cái, ý bảo những người dự thi chuẩn bị thi đấu.

Đường Tinh Chu đưa chai nước cho cô, “Đợi một lát nữa tôi chạy xong còn muốn uống nước nữa, áo khoác trước hết em cầm giúp tôi đi.”

Ý tứ này là….

Đan Ý theo bản năng mà tiếp lời anh, “Vậy tôi ở chỗ này đợi anh nhá?”

Như vậy anh chạy xong thì có thể uống nước luôn.

Lời này chính là cô chủ động nói.

Đường Tinh Chu có được câu trả lời mà anh muốn, gật đật đầu.

……

Lượt thi 800m chuẩn bị bắt đầu.

Tám băng đường chạy, tám thí sinh tham gia chuẩn bị sẵn sàng đứng vào số thứ tự của mình.

Nửa người trên cúi thấp, hai tay chống đất, hai cánh tay duỗi thẳng rộng bằng vai, một chân đưa ra trước, chân kia khuỵu gối phía sau, vào tư thế sẵn sàng chạy.

Trọng tài giơ súng lệnh, thổi còi: “Chuẩn bị ——”

“Phanh ——”

Theo tiếng súng vang lên, tám thí sinh đồng thời xuất phát.

Đan Ý ngay từ lúc bắt đầu ánh mắt vẫn luôn dõi theo nam sinh ở đường chạy số một kia.

Xuất phát chạy từ thứ tư đến thứ ba, anh từ người thứ ba ở chỗ rẽ ngoặt liền vượt qua người phía trước, sau đó vươn lên dẫn đầu.

Sau một vòng, tốc độ không hề giảm.

Tiếng reo hò của những người xung quanh truyền đến, tim Đan Ý cũng nhấc lên theo, chai nước trong tay cũng bị cô bóp chặt lại.

Cuối cùng còn 10m, 5m, 1m.

Đường Tinh Chu không ngoài ý muốn vượt qua vạch đỏ về đích mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tiếng cổ vũ cũng theo sát đó mà vang lên.

Sau khi chạy xong, anh đứng ở bên cạnh đường chạy, hai tay chống nạnh, hơi thở dồn dập.

Sau đó dường như nhận ra điều gì, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Đan Ý đứng cổ vũ cùng với đám bạn cùng phòng, trên mặt anh mang theo ý cười hưng phấn, vẫy vẫy tay với cô.

Bộ dạng kia, so với việc giành giải thưởng còn vui vẻ hơn.

Trên đài người chủ trì đại hội phát thông báo thành tích trận đấu: “Thành tích 800m nam, đứng cuối cùng…, đứng thứ bảy…”

“Đứng thứ nhất, Đường Tinh Chu khoa Toán.”

Âm thanh dừng lại cũng là lúc Đường Tinh Chu đi tới trước mặt Đan Ý.

Ba người ktx thức thời lùi lại mấy bước, cùng bọn họ duy trì một khoảng cách nhất định.

Đường Tinh Chu chỉ chỉ chai nước đã uống 1/3 trong tay cô.

Đan Ý chậm chạp a một tiếng, rất nhanh hiểu ra, còn mở nắp sẵn mới đưa cho anh.

Chờ anh uống mấy ngụm nước xong, bạn cùng phòng Chu Mộ Tề đã đi đến, đưa huy chương cho anh, còn có điện thoại di động vừa rồi anh nhờ cậu ta giữ hộ.

Vừa nghe thấy kết quả cậu ta liền đến chỗ trao giải để nhận huy chương, loại hoạt động này có thể thay mặt cho người khác nhận được.

Chu Mộ Tề trùng hợp ở gần, liền thay anh đi, thuận tiện đưa di động cho anh.

“Đây, quán quân.”

Đường Tinh Chu chìa tay tiếp nhận, “Cảm ơn.”

Giây tiếp theo, anh đem huy chương kia đeo lên cổ của Đan Ý.

Chu Mộ Tề bị hành động này của anh làm cho mù mắt: “!!!”

Cẩu độc thân như tôi không nên đứng ở đây.

Vừa lúc có bạn học kêu tên cậu ta, Chu Mộ Tề liền rời khỏi hiện trường phát cẩu lương này.

Đột nhiên cổ Đan Ý có chút nặng, cô cúi đầu nhìn, sau đó lại nhìn nhìn Đường Tinh Chu, “Đây là?”

Đường Tinh Chu: “Cho em.”

Đan Ý: “Nhưng này là anh giành được huy chương vàng mà…”

Đường Tinh Chu quơ quơ bình nước cầm trong tay, “Tôi uống nước của em mới giành được quán quân.”

Đan Ý:???

Chẳng lẽ bình nước của cô là nước thần à, uống hết có thể giành được quán quân sao?

Đường Tinh Chu thấy bộ dáng do dự của cô, dùng ngữ khí không quá để ý nói: “Em không cần, thì tôi cho người khác.”

Phản ứng đầu tiên của Đan Ý chính là, “Cần!”

Một bình nước đổi lấy một cái huy chương, rõ ràng cô có lời quá còn gì.

Cô đưa tay sờ sờ chiếc huy chương kia, độ cong môi không nhịn được mà giương lên.

Đường Tinh Chu thấy được, cũng cong khóe môi.

Điện thoại di động trong tay liền truyền đến tiếng chuông.

Anh nhìn thoáng qua tên người gọi, sau đó nhấn nút kết nối.

“Ba?”

Lúc này Đường Cơ đang bận việc ở văn phòng, hỏi một câu thường lệ: “Đang làm cái gì vậy?”

Đường Tinh Chu: “Đại hội thể thao, con thi 800m.”

Đường Cơ: “Thì ra là vậy, hôm nay là đại hội thể thao.”

“Vậy con chạy xong rồi sao?”

Đường Tinh Chu: “…..”

Bây giờ Đường Cơ mới phản ứng lại mình vừa nói ra điều ngu ngốc gì.

Ông nhanh chóng đổi chủ đề, nói ông tìm anh nói chuyện chính sự, “Bố vừa nghiên cứu một vấn đề, muốn nói với con.”

Đường Tinh Chu: “Vâng, bố nói đi.”

Anh vừa mới chạy xong không bao lâu, mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau, từ bên má chảy xuống dần dần, rồi rơi xuống xương quai xanh của anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thể thao màu đen cổ tròn, mồ hôi đọng trên xương quai xanh trắng nõn, ánh nước có thể dễ dàng thấy được.

Không thể giải thích được…. mê hoặc người.

Một bên anh nghe Đường Cơ nói, một bên nhìn Đan Ý, dùng khẩu hình miệng nói một câu: [ Khăn giấy, có không?]

Đan Ý xem đã hiểu, gật gật đầu.

Vội vàng lôi từ trong túi ra một gói khăn giấy, rồi lấy rút ra một tờ.

Cô vươn tay đưa cho anh, lại phát hiện ra anh không nhìn cô, trả lời điện thoại bên kia, nói: ” Python thuyên chuyển matlab thành hỗn hợp phải không…?”

Đan Ý cầm khăn giấy không biết phải làm sao, chỉ nghe Đường Tinh Chu nói mấy từ mà cô không hiểu “khu vực đặc thù” “hình ảnh đồ thị hóa”…

Ánh mắt rơi xuống sườn mặt nam sinh, thấy một giọt mồ hôi đang trượt dài trên má anh.

Đan Ý không hề nghĩ ngợi, cầm khăn giấy trong tay đặt lên đó.

Khăn giấy mềm mại có mùi thơm thoang thoảng, khi chạm vào mặt, lông mi Đường Tinh Chu khẽ rung động.

Nhưng cũng không ngăn cản động tác này của cô, còn hơi hơi cúi đầu.

Đường Tinh Chu cao 1m85. Đan Ý cao không đến 1m70, còn mang một đôi giày đế thấp không thể thấp hơn mà cô đã thay sau khi trở về ký túc xá hôm nay.

Anh cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn lại, khuôn mặt tuấn tú của nam sinh gần trong gang tấc.

Làn da trắng được ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ.

Hơi thở anh nhẹ nhàng, ấm áp, con ngươi hơi cụp xuống, lông mi tinh mịn* lại dài, tạo bóng nhẹ.

(*Tinh mịn: tỉ mỉ, kĩ càng, không quá dày cũng không quá mỏng)

Tay Đan Ý cứ như vậy dừng trên trán anh, khăn giấy nhỏ trong chốc lát liền bị thấm ướt.

Cô đột nhiên có chút không được tự nhiên, không nhịn được mở miệng nói: “Anh, không cần dựa gần như vậy làm đâu.”

Bên kia điện thoại, Đường Cơ nói được một nửa, bỗng nhiên nghe được giọng nói của nữ sinh.

Ông sửng sốt vài giây, âm thanh lại lần nữa truyền đến, mang theo một chút ngập ngừng ____

“Tinh Chu, bạn gái à?”

Tác giả có chuyện nói:

Đan Ý: ở đâu TvT

Đường Tinh Chu: Ngoan~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.