Tiếng súng vang lên bên dưới tầng hầm tĩnh lặng dường như cũng không thể ảnh hưởng và thu hút đến sự chú ý của toàn bộ người dân và cảnh sát phía trên khu trung tâm thương mại.
Toàn bộ cảnh sát hiện tại đều tập trung toàn lực tìm kiếm người đàn ông xuất hiện trên màn hình quảng cáo kia. Theo như phân tích của Trương Hoàng Thanh, anh ta nghĩ, ở một vị trí có thể quan sát được mọi diễn biến và kiểm soát toàn bộ cục diện trước mắt chỉ có phòng camera của khu trung tâm này. Sau đó mới đến khả năng sát thủ hack vào hệ thống để kiểm soát toàn bộ tất cả tình hình.
Người dân ai nấy đều đã kinh sợ và thu người lại, ngồi vào một góc, chỉ mong mình không phải là mục tiêu tiếp theo của tên tội phạm điên cuồng này.
Kể từ khi người đàn ông kia bị nổ banh xác, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa giờ đồng hồ đã xuất hiện thêm ba người quấn bom quanh người chạy náo loạn bên trong tòa nhà.
Dù khiến cho toàn bộ người dân có mặt đều kinh sợ, cảnh sát cũng kinh ngạc trước độ tàn ác này nhưng kết cục của họ vẫn không thay đổi. Thi thể của họ không thể giữ lại một cách nguyên vẹn mà phải bị phân ra thành nhiều phần nhỏ và bay khắp nơi.
Các thanh niên trai tráng luôn tỏ vẻ mình là người giỏi nhất, can đảm nhất giờ phút này run như cầy sấy, rút sau lưng người con gái mà mình thể hiện khiến họ cảm thấy rất thất vọng. Một vài người đàn ông chỉ ngồi đó im lặng như đang chờ xem ai là người ngẫu nhiên tiếp theo được chọn. Phụ nữ và trẻ em đều thu người lại, ôm đầu gối khóc nức nở.
Vốn tưởng rằng ngày cuối tuần có thể đi chơi vui vẻ cùng những người quan trọng của mình nhưng lại không ngờ chuyến đi chơi này có thể là chuyến đi cuối cùng của họ khi đã chứng kiến một người oà khóc cầu xin sự cứu giúp của người khác trong sự tuyệt vọng của mình.
Trương Hoàng Thanh đứng ở tầng năm, quan sát xuống các tầng phía dưới. Chỉ khi đến tầng trệt, anh ta không thể nào quan sát được tình hình bên dưới tầng hầm một nên đã cho người dân di chuyển từng chút một lên trên.
Vài người dân vì sợ hãi mà quá kích động, vừa được cảnh sát cho di chuyển lên tầng một liền chạy ngay ra phía cửa thép, cố phá nó để ra ngoài. Những người xung quanh cũng không dám đến gần giúp đỡ, sợ sẽ liên lụy đến mình nên đã chọn cách đứng nhìn. Trong đầu họ giờ phút này chỉ có một suy nghĩ, nếu cửa mở ra được, họ cũng sẽ đi ra ngoài.
Dù đây có là suy nghĩ của những kẻ hèn nhát, có chút tiểu nhân nhưng trong tình huống này, nếu đặt một trăm người thì cũng hết chín mươi chín người làm như vậy. Họ sợ mình sẽ phải gánh chịu hậu quả, còn nếu như thành công thì họ sẽ lao vào để được hưởng được phần nào hay phần đó. Một thực tế không thể chối cãi.
Tiếng ồn đã dịu đi nên Trương Hoàng Thanh đã có thể liên lạc với các cấp dưới qua bộ đàm. Anh ta yêu cầu cấp dưới nhanh chóng ngăn những người đang cố phá cửa đó lại vì như vậy có thể sẽ khiến tên sát thủ kia tức điên lên.
Nhưng ngoài đời thật luôn không như phim ảnh. Trên màn ảnh, cảnh sát luôn luôn cứu được con tin an toàn nhưng thực tế thì không.
Nhân viên cảnh sát vừa chạy đền gần, còn khoảng mười mét thì đầu của những người gọi là bạo loạn đó nổ tung luân phiên nhau như trái dưa hấu, như thi thể của cá voi căng phồng lên rồi nổ tung ra do khí của thi thể trong lúc phân hủy gây ra. Máu thịt, não, xương sọ vỡ vụn bắn tung tóe khắp nơi.
Những người dân đứng gần đó liền hét lên kinh hãi, vô thức lùi lại vài bước. Vài người không thể hứng chịu được liền ngồi sụp xuống sàn tuyệt vọng. Họ sợ bản thân mình sẽ như những người họ.
Dù hiện trường đã trở nên hỗn loạn nhưng Trương Hoàng Thanh vẫn bình tĩnh vì bên dưới đang có cấp dưới của mình khuyên nhủ người dân. Anh ta đặt tay lên lan can, suy nghĩ về vụ tấn công vừa rồi.
Đã có bốn người chết do bị nổ tung. Lần này là những người di chuyển bên dưới tầng hầm lên, họ không hề quấn bom trên người thì làm sao đầu của họ lại nổ tung như vậy?
Đúng lúc này, màn hình quảng cáo lại xuất hiện người đàn ông đó. Dù giọng nói đã được thay đổi bởi máy đổi giọng nhưng vẫn có thể nghe ra sự đắc ý trong ý cười của hắn ta.
“Tôi đã dặn các người đừng làm gì dại dột cho đến khi tôi cảm thấy đủ thời gian để thả các người ra rồi.” Hắn ta nói: “Tôi chỉ cảnh cáo thêm một lần thôi. Càng muốn thoát sẽ càng dễ chết. Ngoan ngoãn ở yên một chỗ thì chắc chắn sống.”
Cả khu trung tâm thương mại không ai dám nói tiếng nào.
“Còn nữa. Khi nãy chỉ là hình phạt cho những ai dám bạo động.” Người đàn ông lại nói tiếp: “Còn bây giờ sẽ là hình phạt khi mấy người dám tự ý di chuyển.”
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra thì năm người trong số những người vừa được di chuyển từ dưới tầng hầm một nổ tung giữa đám người dân. Máu thịt văng đầy người những ai đứng gần xung quanh.
Tiếng hét thất thanh của người dân lại một lần nữa vang lên kích động cả khu trung tâm.
Trước độ tàn bạo và nói là làm của tên sát thủ, không ai dám hó hé lời nào mà chỉ rụt người trong sợ hãi. Cảnh sát cũng không dám tự ý đưa ra những quyết định nữa.
Trương Hoàng Thanh siết chặt tay lại, đấm mạnh một cú vào lan can. Dù các đầu nắm đấm đau lên nhưng giờ phút này anh ta không cảm thấy như vậy.
Hiện tại anh ta chỉ cảm thấy tức giận và thất vọng. Trương Hoàng Thanh đã làm cảnh sát được gần mười năm, bắt được không ít những tên sát nhân, những tội phạm nguy hiểm nhất mà vẫn chưa lần nào gần như có thể gọi là bất lực như vậy giờ.
Anh ta biết hiện tại mình đang trong sân chơi của bọn sát thủ kia. Luật chơi cũng do bọn chúng đặt ra. Như một trò chơi điện tử thường được gọi là hái nấm(1) nếu đi sai một nước chúng ta sẽ mất một mạng.
(1): Là một cách gọi cho những tựa game tương tự như cách chơi của tựa game nổi tiếng “Mario”. Đây là cách gọi của người thế hệ trước gọi những tựa game như thế này.
Cuộc chơi này của bọn sát thủ cũng vậy, nhưng người chơi không mất mạng. Bọn chúng đặt cảnh sát vào thế của người chơi. Họ có thể đi bao nhiêu nước đi thất bại cũng được, vì nếu sai, bọn chúng sẽ giúp cảnh sát loại bỏ một mạng. Và đó chính là mang của những người dân vô tội.
Để đối đầu với cảnh sát, những thành phần chống đối xã hội luôn chọn người dân làm quân bài của mình để chiến đấu và phòng thủ cho mình.
Trương Hoàng Thanh cúi đầu, nhìn những người dân vô tội đang ngồi co ro bên dưới. Anh ta hận không thể bắt được tên sát thủ đó ngay bây giờ.
Anh ta nhìn cấp dưới của mình đang cực lực trấn an người dân khiến mình càng muốn đánh bại hắn ta trong chính cuộc chơi này của hắn.
Trương Hoàng Thanh bắt đầu ngẫm nghĩ lại những lời người đàn ông xuất hiện trên màn hình quảng cáo nói. Hắn ta bảo toàn bộ người dân ngoan ngoãn nghe lời cho đến khi hắn ta cảm thấy đủ thời gian thích hợp để thả họ ra.
Chết tiệt! Trương Hoàng Thanh tự chửi rủa bản thân mình. Vì chuyện tiếng chuông báo cháy và người dân bị nhốt ở đây nên anh ta nhất thời quên bẵng mất hôm nay mình có mặt ở đây là vì nguyên nhân gì.
Lý Thế Kiệt đã xuất hiện ở đây và biến mất dạng trong dòng người này. Người đàn ông này cố tình kéo dài thời gian là để tạo khoảng trống cho đồng bọn của hắn ta giết Lý Thế Kiệt.
Nhưng hiện tại mọi thứ ở đây hỗn loạn, Trương Hoàng Thanh không thể yên tâm đi tìm mấy người đó được. Anh ta biết mục tiêu của họ nhắm đến chính là Lý Thế Kiệt. Nên nếu giết được mục tiêu, hơn chín mươi phần trăm họ sẽ thả người dân ra vì không muốn làm lớn chuyện này quá mức cần thiết.
Nhưng nếu Trương Hoàng Thanh rời khỏi đây, anh ta không chắc người dân sẽ không làm loạn, nhưng lại có thể ngăn chặn được bọn sát thủ. Còn nếu người dân làm loạn trong lúc này thì chỉ có thêm nhiều mạng người chết mà thôi.
Trương Hoàng Thanh vò đầu bứt tai, cố đấu tranh với bản thân xem nên chọn cách nào là tối ưu nhất. Cách nào cũng có mặt lợi và mặt hại của nó cả.
Cả bầu không khí trong khu trung tâm thương mại chìm vào căng thẳng và yên ắng đến đáng sợ. Chỉ có sự chết chóc hiện diện ở đây. Không còn là tiếng la hét nữa mà thay vào đó chỉ còn những tiếng nói rất khẽ và cầu nguyện.
Giữa bầu không khí đó. Bất chợt một người đàn ông người quấn đầy bom không biết từ đâu chạy ra. Khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi chạy vào đám người dân cầu xin họ cứu mình.
Ở cuộc sống bình thường chỉ số ít mới sẵn sàng giúp đỡ. Còn trong tình huống này, vừa thấy trái bom họ liền tránh xa ra nhanh như cách họ tránh tà.
Sự xuất hiện của người này khiến Trương Hoàng Thanh quay trở lại với tình trạng thực tại. Anh ta liền chạy đến vị trí phát hiện thêm một nạn nhân nữa cùng với Bảo Vy và các cảnh sát cấp dưới.
Người đàn ông hoảng loạn chạy đến bên một số người, khoé mắt ngấn lệ liên tục cầu xin họ hãy cứu mình.
Hôm nay đã có rất nhiều người chết rồi. Trương Hoàng Thanh quyết không để có thêm một nạn nhân nào phải chết nữa. Là một cảnh sát, anh ta quyết phải dùng tất cả mọi cách để cứu những người dân vô tội này.
“Không được di chuyển!” Trương Hoàng Thanh hét lớn. Vẫn giữ cách cũ cho dì biết mình sẽ bị khiển trách, anh ta vẫn chĩa súng vào người đàn ông để khống chế tình hình tạm thời.
Người đàn ông dừng bước, chậm rãi quay người lại. Mắt Trương Hoàng Thanh mở to hơn một chút nhưng chỉ vài giây sau đã quay trở lại như ban đầu.
Trái bom lần này được thiết kế hoàn toàn khác so với mấy lần trước. Nó được thiết kế rất tinh vi. Ngoài bên quanh người ra còn có một hộp sắt phía dưới, người đàn ông đó tiết lộ tên khủng bố đó nói bên trong đang chứa một trái bom.
“Trước tiên anh bình tĩnh trước đã!” Trương Hoàng Thanh đứng cách một khoảng hơn năm mét hét lớn.
Người dân cũng nhanh chóng tràn sang chỗ khác tránh xa khu vực này.
Theo như lời nạn nhân này nói, Trương Hoàng Thanh liền cho cấp dưới mình lục tìm vị trí của tên sát thủ vì nạn nhân vừa nói hắn ta đã nói cho mình biết. Điều này chứng tỏ hắn ta cũng đang ở trong khu vực này cùng với bọn họ.
Người đàn ông sợ hãi nhìn trái bom rồi nhìn người cảnh sát trước mặt, miệng tiếp tục cầu xin anh ta cứu mình.
Trương Hoàng Thanh cất khẩu súng vào người: “Anh từ từ quỳ xuống. Chúng tôi sẽ cứu anh.”
Người đàn ông nghe theo. Không dám cử động mạnh vì sợ trái bom sẽ phát nổ. Anh ta nghe theo lời cảnh sát, từ từ quỳ xuống, không chạy lung tung khiến người dân hoảng sợ nữa.
Trương Hoàng Thanh yêu cầu người đàn ông hãy bình tĩnh và đợi một chút. Anh ta lấy bộ đàm liên hệ với cảnh sát bên ngoài. Dù bị khống chế không cho người dân ra ngoài nhưng cảnh sát hoàn toàn có thể phá cửa xông vào. Như vậy cũng có thể đưa chuyên gia gỡ bom vào đây.
Nhưng anh ta lại phải nghe tin dữ.
Phía cảnh sát bên ngoài đã bao vây toàn bộ khu trung tâm thương mại BC. Nhưng họ không dám cho người vào ngay vì phát hiện một lượng lớn thuốc nổ được chôn ở khu vực xung quanh. Nếu làm bậy hoặc chỉ một sơ xuất nhỏ thôi có thể sẽ bị nổ tung. Hiện tại cảnh sát tuyến ngoài đang cực lực gỡ bom để có thể tiến vào trong.
Trương Hoàng Thanh cất bộ đàm, không nói chuyện này cho người đàn ông trước mặt nghe. Nếu làm vậy sẽ khiến anh ta càng kích động chạy lung tung. Và khi trái bom này phát nổ thì không chỉ có một mạng người chết.
Người đàn ông vẫn ngơ ngác quỳ đó nhìn người cảnh sát trước mặt, chờ đợi anh ta sẽ cứu mình.
Trương Hoàng Thanh lấy điện thoại ra, gọi cho bên ngoài. Cấp trên anh ta liền nghe máy, nói vài câu rồi chuyển sang cuộc gọi video để chuyên gia gỡ bom có thể hướng dẫn anh ta thực hiện. Trái bom này, phải đích thân Trương Hoàng Thanh gỡ.
Bảo Vy phía bên cạnh nghe thấy liền túm lấy tay áo Trương Hoàng Thanh, ngước lên nhìn anh ta, lắc đầu liên tục như cầu xin anh ta đừng làm vậy. Trương Hoàng Thanh nở một nụ cười với cô ấy. Đây là nụ cười đầu tiên mà cô ấy có thể nhìn thấy trong suốt một thời gian gia nhập đội này.
Trương Hoàng Thanh vỗ nhẹ vài cái lên tay Bảo Vy rồi kéo tay cô ấy ra khỏi người mình. Anh ta hít một hơi thật sâu để lấy can đảm cho bản thân.
Dù chiến đấu với bao nhiêu tên tội phạm nhưng đây là lần đầu tiên đi gỡ bom nên Trương Hoàng Thanh không thể giấu được sự hồi hộp.
Anh ta yêu cầu người đàn ông hãy bình tĩnh và đừng nhúc nhích rồi sau đó cất từng bước chậm rãi mà nặng nề đến.
Những người dân dù sợ hãi cũng ngẩng đầu lên xem tình hình như đang xem một bộ phim diễn ra một cách chân thật. Còn những người cảnh sát có mặt cũng không biết làm gì hơn, họ chỉ có thể cầu nguyện đừng có chuyện gì xảy ra với người đội trưởng này của mình.
Khoảng cách giữa hai người này một rút ngắn, nhịp tim của Trương Hoàng Thanh cũng theo đó mà tăng lên.
Đúng lúc này, từ phía sau lưng Trương Hoàng Thanh lại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Hoài Thông?”
Tiếng súng vang vọng dưới tầng hầm ba.
Lý Thế Kiệt vừa giơ con dao găm trong tay lên, chưa kịp đâm xuống người Ông Hùng (Mark) đã bị trúng đạn khiến anh lăn ra đất, nằm ngay bên cạnh ông ta.
Máu lại tiếp tục chảy ra liên tục từ lỗ đạn trên vai phải của Lý Thế Kiệt. Cơn đau ập đến khiến anh khó lòng mà có thể chống cự được nữa trong khi anh đã chiến đấu quá nhiều mà đối phương gần như không hề thuyên giảm một chút nào.
Phát súng này khiến Ông Hùng mở to mắt lên vì kinh ngạc. Lâm Gia Huy (Iron) cũng giật mình vì kế hoạch này chỉ có ba người bọn họ biết. Vậy người vừa nổ phát súng này là ai?
Không lẽ là cảnh sát? Không. Tất cả thành viên trong nhóm sát thủ này đều biết cảnh sát đã bị Hoài Thông (Y) giữ chân phía trên. Họ không thể nào xuống đây được. Mà nếu xuống được đây thì họ cũng đứng về phía của Lý Thế Kiệt, họ không thể nào nổ súng bắn anh được.
Cả ba người đàn ông nằm dưới đất, dù là kẻ thù của nhau nhưng giờ phút này họ đều cùng quay đầu nhìn về phía vừa bắn ra phát súng vừa rồi.
Từ trong bóng đêm, ánh sáng nơi này không thể rọi chiếu tất cả. Dáng người cao lớn của người mặc toàn đồ đen bịt kín từ đầu đến chân này dần lộ rõ khi đến gần và được ánh đèn chiếu sáng.
Người đàn ông này vẫn chĩa súng về phía Lý Thế Kiệt, sau đó cởi khẩu trang ra. Cả ba người đàn ông ở đó đều kinh ngạc.
Ông Hùng và Lâm Gia Huy cứ nghĩ trong đầu Head Bomb đã chết mà bây giờ không ngờ hắn ta lại xuất hiện ở đây đồng hành cùng bọn họ. Thấy hắn ta, hai người họ như thấy được lính cứu viện. Nếu là Lý Thế Kiệt nguyên vẹn thì có thể chưa biết được kết quả, nhưng bây giờ là một Lý Thế Kiệt gần như tàn tạ như vậy thì đối với Head Bomb thì đó là một việc quá dễ dàng.
“Cậu còn sống!”
“Head Bomb, anh còn sống!”
Ông Hùng và Lâm Gia Huy gần như mừng rỡ thốt lên cùng một lúc.
Head Bomb không để ý đến phản ứng này của hai người bọn họ. Hắn khẽ nhăn mặt lên vì đau do những cú đấm ở trận chiến trước của Lý Thế Kiệt gây ra.
Hắn ta vẫn chĩa thẳng họng súng vào Lý Thế Kiệt, nhưng lại nói chuyện với Lâm Gia Huy: “Iron. Cậu thật vô dụng đấy. Bị đâm một nhát mà nằm ở đó từ nãy giờ.”
“Tôi…” Lâm Gia Huy nhăn mặt cố nén cơn đau: “Muốn đứng lên lắm. Nhưng mà, tôi không thể.”
“Mau giết hắn đi Head Bomb.” Ông Hùng chậm rãi ngồi dậy nhìn Lý Thế Kiệt nằm dưới đất.
Dù biết giờ phút này việc làm này hơi vô ích khi mình đang trong miệng cọp như thế này. Nhưng Lý Thế Kiệt vẫn lấy tay ấn chặt miệng vết bắn cố ngăn máu chảy ra ngoài ít hết mức có thể.
“Đừng ra lệnh cho tôi.” Head Bomb lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Ông Hùng.
Ông Hùng: “Giờ phút này mà cậu còn nghĩ ai ra lệnh hả? Chúng ta mau giải quyết cậu ta rồi…”
Bằng!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên ngắt ngang lời nói của Ông Hùng. Lần này phát đạn không nhắm vào Lý Thế Kiệt mà bay thẳng vào bụng của Ông Hùng.
Máu bắt đầu chảy ra thấm ướt chiếc áo một mảng đỏ thẫm. Mặt Ông Hùng đỏ bừng lên, dùng hai tay ôm bụng, trừng mắt nhìn Head Bomb: “Tại sao cậu…?”
“Ông không nên có mặt trong nhóm này.” Head Bomb đổi mục tiêu, chĩa súng vào Ông Hùng: “Chẳng qua tôi để ông vào là vì tôi cần một người mang nặng sự thù hận để có được một kế hoạch trả thù hoàn hảo như bây giờ. Còn bây giờ, chúng tôi không cần o go nữa.”
“Tại sao…” Ông Hùng cố lết về sau dựa lên bức tường bên cạnh, cách Lý Thế Kiệt gần hai mét. Ông ta thở hắt ra, cắn răng nói: “Cậu muốn giết tôi cũng được… Nhưng mà hãy để tôi trả thù cho vợ con của mình trước… Tới lúc đó cậu muốn sao cũng được.”
“Tôi rất tiếc.” Khoé môi Head Bomb hơi nhếch lên: “Tôi không thể cho phép ông làm điều đó.”
“Tại sao chứ? Không phải cậu cũng muốn giết Zero sao?” Ông Hùng ho ra một ngụm máu.
Phía sau Head Bomb truyền đến tiếng cười của Lâm Gia Huy. Cậu ta dựa người ở kệ hàng nhìn về phía này, cười nói: “Anh ấy đã nói đến vậy rồi mà ông còn không hiểu sao, Mark? Anh ấy nói không cho phép ông trả thù vì người giết vợ ông và khiến con gái ông thành ra như vậy thật ra không phải là Zero.”
“Cậu nói cái gì?!” Ông Hùng gần như gầm lên.
Lâm Gia Huy không để ý đến phản ứng của ông ta mà nói tiếp: “Người giết con gái ông chính là Head Bomb.”
Đầu Ông Hùng như vừa bị cho quả bom vào phát nổ. Ông ta không thể tin rằng thì ra bấy lâu nay, mình đều bị Head Bomb lợi dụng. Hắn ta là người giết vợ, hại con gái mình thành ra như vậy mà ông ta lại không hề hay biết, đã vậy còn giúp hắn ra vạch ra kế hoạch để trả thù một người mình không hề quen biết và không hề có một chút gì dính líu đến mình.
“Giờ ông biết tại sao tôi không cho phép ông rồi chứ?” Head Bomb cười. Nụ cười liền tắt ngay khi cơn đau trên mặt lại đau lên. Hắn ta thở dài một hơi nói: “Kế hoạch của ông đúng là chuẩn bị hoàn hảo thật. Nếu ông biết tôi là người biến vợ con ông thành ra như vậy, có lẽ bây giờ tôi đã như Zero rồi.”
Ông Hùng tức đến nỗi không biết nói thêm gì. Đi đến nước này, với độ tuổi này mà phải đi trả thù, ông ta đã cảm thấy mệt mỏi. Ông ta chỉ thấy hối hận khi trả thù sai người và thấy tiếc cho một người có thể nói là chết thay như Lý Thế Kiệt.
Ông ta chậm rãi quay đầu nhìn Lý Thế Kiệt.
Vậy là Lý Thế Kiệt không liên quan gì đến chuyện này. Những lời khi nãy anh nói mình không biết, đều là thật.
Giữ chặt miệng vết thương, mặt Lý Thế Kiệt vẫn không chút cảm xúc nào nhìn nội bộ bọn họ đấu đá lẫn nhau. Họ muốn đấu đá với nhau như thế nào cũng được, ai bị lợi dụng cũng được. Đối với Lý Thế Kiệt, họ càng như vậy thì anh càng có cơ hội để tìm cách xoay chuyển tình thế ngay lúc này.
Head Bomb hít một hơi thật sâu đầy sảng khoái nhìn Lý Thế Kiệt. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ông Hùng. Hắn ta giơ súng lên, chĩa thẳng họng súng vào đầu Ông Hùng, chậm rãi cất giọng: “Cảm giác bị người khác lừa gạt thế nào?”
Ông Hùng nghiến răng kèn kẹt. Ông ta hận mình không đủ sức để giết chết Head Bomb ngay bây giờ.
Head Bomb nhìn sang Lâm Gia Huy. Gương mặt cậu ta đã không còn một giọt máu, đôi môi tái nhợt nhưng nụ cười vẫn giữ trên đó.
Hắn ta không tốn thêm thời gian quý báu mà Hoài Thông đang câu kéo cho mình nữa mà bóp cò.
Tiếng súng vang lên trong bầu không khí u ám và đầu sự chết chóc. Phát súng cướp đi người chồng luôn mang trong mình ngọn lửa hận muốn trả thù cho vợ mình, một người cha phải chật vật tham gia vào con đường giết chóc để có đủ kinh tế nuôi người con phải sống thực vật của mình.
Dù không trả được thù nhưng Ông Hùng vẫn nhắm mắt lại. Ông ta biết mình đã không còn đường thoát. Ông ta chỉ hy vọng khi bước sang thế giới bên kia, vợ ông ta sẽ không trách ông ta tại sao lại làm điều ngu ngốc như vậy.
Lý Thế Kiệt siết chặt nắm đấm. Anh không đợi Head Bomb chú ý đến mình hay trốn tránh mà mở lời trước: “Mày là người giết Trịnh Quang.”
Lý Thế Kiệt không hỏi mà dùng một câu khẳng định. Sự xuất hiện của Head Bomb ở đây cũng khiến anh hiểu rõ mọi chuyện. Cái chết của Trịnh Quang không hề liên quan với tổ chức Rồng Đen vid từ trước đến nay, họ chưa bao giờ ra tay với anh cả – trừ những trường hợp đột nhập hau theo dõi vô tình bị anh phát hiện.
Còn băng nhóm sát thủ này thì khác. Họ đã giết rất nhiều người vô tội. Riêng Head Bomb đã chạm đến Lý Thế Kiệt rất nhiều khi hắn ta là người nổ súng bắn chết Nhã Phương, người con gái mà em xem như em gái, người bạn thuở nhỏ của anh. Hắn ta cũng là người bắn Trịnh Quang, cướp đi mục tiêu mà trong suốt bao nhiêu năm qua anh luôn tìm kiếm. Gián tiếp khiến cho mối quan hệ của anh và Trịnh Thu Cúc đảo lộn tất cả mà thành ra như vậy.
“Phải. Vậy thì sao?” Head Bomb không hề né tránh mà nhận ngay.
Đã xác định được rồi thì bây giờ không còn gì để bám lấy chuyện này nữa. Lý Thế Kiệt còn chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Chuyện khiến anh không màng nguy hiểm mà phải đến đây mà không cần phải suy nghĩ đắn đo thiệt hơn.
“Trịnh Thu Cúc đang ở đâu?” Lý Thế Kiệt gằn từng chữ.
Gương mặt lạnh tanh của Head Bomb lại nở một nụ cười giả tạo. Hắn ta nói: “Thì ra mày yêu con nhỏ đó là thật, không phải là giả. Tao nghĩ Iron cũng đã nói chuyện với mày rồi. Mày thấy vì một đứa con gái mà mày thành ra như vậy có đáng không?”
Lý Thế Kiệt không còn hơi sức đâu mà để trả lời những câu hỏi vô nghĩa này. Mà Head Bomb cung, không có ý định đợi anh trả lời. Hắn ta lại nói tiếp: “Chà! Mày làm như vậy thì không biết chú của mày sống lại sẽ nghĩ gì đây, Zero? Ông ta sẽ tức điên lên vì một thằng cháu chết tiệt như mày. Ông ta đã dày công khổ luyện mày thành một người xuất sắc, thành một người số một trong tổ chức, có như vậy mày mới xứng đáng làm đối thủ của tao, xứng đáng với cái danh “kẻ thù không đội trời chung” của tao. Còn mày nhìn mày bây giờ, có xứng không?”
“Từ đầu tới cuối…” Lý Thế Kiệt thở hắt ra một hơi, nén lại cơn đau: “Tao chưa bao giờ coi mày là kẻ thù của tao. Cũng chưa bao giờ muốn đứng vị trí số một, muốn làm kẻ thù của bất kỳ ai. Mày ghét tao là vì lúc trước chú tao luôn tranh giành vị trí đó với mày, còn tao không tranh giành mà có được. Mọi chuyện là từ mày mà ra. Mày muốn loại bỏ tao thì bắt buộc tao phải tìm cách loại bỏ người có thể gây hại cho tao.”
“Mày đừng có ở đó trưng ra cái mặt không muốn cái vị trí đó!” Head Bomb cười như điên: “Dù mày không giàn vị trí đó thì tao cũng muốn giết mày từ lâu rồi. Từ cái lúc mà chính tay tao giết ba mẹ mày đấy!”
Hai từ “ba mẹ” xuất hiện như một mồi lửa ném vào đống rơm khiến Lý Thế Kiệt như bùng nổ. Nhưng anh vẫn cố kìm nén cơn giận của mình, không bộc phát ra ngoài vì anh biết mình còn chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Nếu Head Bomb mà chết vào giờ này thì xem như anh vĩnh viễn cũng không tìm được Trịnh Thu Cúc.
Lý Thế Kiệt không tiếp tục nội dung này nữa. Những chuyện cần biết và cần nói đều đã nói ra tất cả. Anh nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình: “Trịnh Thu Cúc đang ở đâu? Người này muốn là tao. Mau thả cô ấy ra!”
“Trịnh Thu Cúc à?” Head Bomb ra chiều suy tư: “Tao không nhớ rõ nữa. Tao chỉ biết con nhỏ đó bị giam đâu đó ở tầng này và… oxy đang cạn dần đấy!”
Nói xong hắn ta liền cười lớn.
Lý Thế Kiệt mở to mắt nhìn xung quanh cố tìm kiếm dù biết là vô vọng.
Những trung tâm thương mại bình thường nếu bắt phải tìm kiếm ở một tầng thì đã rất khó khăn. Còn lần này Trịnh Thu Cúc bị giam ở trong khu trung tâm thương mại BC, là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố E. Một tầng ở đây rộng gấp đôi so với bình thường nên chuyện tìm cô trong tình trạng như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Dù vậy nhưng anh vẫn phải tìm kiếm chứ không được từ bỏ. Nhưng mà trước mắt anh vẫn phải loại bỏ được vật ngáng đường mang tên Head Bomb này.
…***…
“Hoài Thông?” Một cô gái bất ngờ đi ra từ nhóm người phí sau. Cô ấy không nghe lời cảnh báo và khuyên nhủ của cảnh sát xung quanh rằng ở đó rất nguy hiểm mà vẫn tiến thêm vài bước.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô ấy lại hỏi tiếp.
Trương Hoàng Thanh quay đầu. Anh ta hơi bất ngờ trong giây lát nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Anh ta yêu cầu cô gái này không được đến gần.
Trương Hoàng Thanh nhận ra cô gái này. Cô ấy chính là Thúy Hằng, thư ký của Trịnh Thu Cúc. Từ cách ăn mặc cũng có thể nhận ra cô ấy đang đến đây đi chơi cuối tuần mà vẫn chưa hề hay biết chủ của mình đã bị bắt cóc.
Thúy Hằng không biết cũng là điều dễ hiểu vì cô ấy chỉ nghĩ chủ mình chỉ nghỉ ở công ty nhưng vẫn làm việc online ở khu vực khác. Trong khi bọn sát thủ này vừa bắt cóc Trịnh Thu Cúc đã hẹn ngay vào ngày hôm sau mà không hề cho người khác có cơ hội chuyện bị kế hoạch ứng phó.
“Thúy Hằng?” Người đàn ông bị quấn bom hơi bất ngờ: “Sao em lại ở đây?”
Bước chân của Trương Hoàng Thanh lập tức khựng lại, không đến gần người đàn ông kia nữa. Từ cách nói chuyện của hai người họ, anh ta đã nhận ra một điều gì đó bất thường.
Hai người này có quen biết với nhau, không gì có thể chối cãi. Nhưng điều bất ngờ chính là câu nói của Thúy Hằng khi hỏi người đàn ông này tại sao lại ở đây. Chưa kể đến sự sợ hãi của người đàn ông này… đã biến mất hoàn toàn ngay từ khi cô ấy xuất hiện.
Đây luôn là biểu hiện bất thường. Dù gặp lại người quen hay có mối quan hệ gì đó thì cũng không thể nào không còn sợ hãi khi bản thân vẫn còn quấn bom trên người như thế này.
Cộng thêm viện vệ sĩ của một cổ đông trong Trường Thịnh mất tích mà lại không tìm thấy thi thể. Điều này chỉ có thể chứng minh một điều, người đàn ông này chính là Hoài Thông đã mất tích mà Trương Hoàng Thanh tìm kiếm.
Từ cách gọi của Thúy Hằng và suy luận của mình, Trương Hoàng Thanh tự tin với phán đoán của mình. Anh ta ngay lập tức rút súng ra chĩa về phía Hoài Thông trước sự ngỡ ngàng của những người cảnh sát bên cạnh, cấp trên đang ở bên ngoài và người dân xung quanh.
Cuộc gọi video vẫn đang tiếp diễn, không ngừng phát ra âm thanh hỏi Trương Hoàng Thanh đang làm gì mà chĩa súng vào người dân. Bảo Vy cũng kinh ngạc phải lên tiếng hỏi người đội trưởng của mình đang làm gì.
“Đứng im!” Trương Hoàng Thanh ngắt cuộc gọi mà bất chấp sự phản đối của cấp trên. Anh ta đã không còn thời gian giải thích cho họ nữa. Giờ phút này, an nguy của mọi người dân trong này là trên hết.
“Giơ hai tay ra sau đầu, từ từ xoay người lại!” Trương Hoàng Thanh ra lệnh.
Dù không biết rõ mối quan hệ của hai người này như thế nào nhưng Trương Hoàng Thanh biết giữa họ không hề đơn giản.
Thúy Hằng vẫn mặc lời cảnh báo của cảnh sát mà bước từng bước đến gần Hoài Thông hơn. Viền mắt cô ấy hỏi đỏ lên. Cô ấy nói: “Anh Thông. Đừng làm vậy.”
“Em đứng đến đây.” Thấy cô ấy ngày càng đến gần mình hơn, Hoài Thông có chút sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cô ấy mà vô thức lùi lại vài bước.
Hành động của hắn ta cũng khiến Thúy Hằng dừng lại. Cô ấy có chút không nỡ: “Đừng làm vậy, anh Thông. Dừng tay lại đi anh.”
“Anh đã chọn con đường này thì biết chắc sẽ không thể quay đầu rồi.” Hoài Thông nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ không đến đây.”
Hắn ta hạ tay xuống với tốc độ cực nhanh khiến Trương Hoàng Thanh cũng phải phản ứng hét lớn: “Không được cử động!”
Hoài Thông lại giơ tay lên ra vẻ đang đầu hàng, nhìn sang Trương Hoàng Thanh: “Đưa cô ấy ra khỏi đây. Nếu không tôi sẽ cho nổ tung cả khu này.”
Giọng nói không chút của Hoài Thông không thể đánh động được Trương Hoàng Thanh. Nhưng những lời đó tựa như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào những người dân vô tội phía sau khiến họ liền dậy sóng, yêu cầu cảnh sát đưa Thúy Hằng ra ngoài ngay.
Trương Hoàng Thanh vẫn đứng im tại chỗ, chỉ súng vào Hoài Thông. Anh ta biết Thúy Hằng là người có thể ngăn hắn ta kích nổ trái bom. Nếu đưa cô ấy ra ngoài thì chẳng khác nào hắn ta đã không còn gì để mất mà chơi tới cùng chứ.
Nhưng những người dân thì không nghĩ như vậy. Họ chỉ nghĩ đến bản thân mình, liền hô hào yêu cầu đưa Thúy Hằng ra ngoài để bảo toàn tính mạng của mình.
Nghe vậy, Thúy Hằng liền lắc đầu phản đối: “Không. Em không đi đâu hết. Em muốn ở lại đây với anh.”
“Không.” Hoài Thông vẫn rất kiên định với quyết định của mình: “Em không được ở lại đây.”
“Dừng lại đi anh.” Thúy Hằng nhỏ giọng như đang cầu xin.
Giờ phút này, cô ấy đã chen vào giữa Trương Hoàng Thanh và Hoài Thông khiến tầm bắn của anh ta bị che lấp đi.
Trương Hoàng Thanh cũng không lên tiếng. Dù biết khá mạo hiểm nhưng anh ta vẫn quyết định đánh liều một phen.
Thúy Hằng chính là người Hoài Thông lo lắng nhất. Nếu cô ta còn ở đây thì tức là trái bom sẽ không được kích nổ. Chưa kể đến không cần cảnh sát ra lệnh, cô ấy cũng đã tự mình khuyên hắn ta đầu hàng.
Dường như Trương Hoàng Thanh cũng cảm nhận được tên sát thủ này cũng đã lung lay phần nào. Trước mắt hắn ta chỉ dọa sẽ giết người chứ không ra tay. Nếu hắn ta chịu nghe theo lời của Thúy Hằng thì chắc chắn sẽ không có thêm ai phải chết nữa. Còn nếu không thù dù có được lựa chọn bao nhiêu khả năng thì chắc chắn vẫn phải thiệt mạng một số người.
“Anh không nghe tôi nói gì sao?” Hoài Thông nhìn Trương Hoàng Thanh. Hắn ta cảm thấy mình không nên bị Thúy Hằng làm cho lung lay được nữa vì nếu như làm vậy thì kế hoạch bọn họ đã dày công chuẩn bị trong suốt bao nhiêu lâu đều sẽ trở thành công cốc.
Hắn ta quyết định sẽ không để chuyện này xảy ra. Hắn ta muốn giết Lý Thế Kiệt vì anh là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến Nhã Phương bị giết để diệt khẩu. Sau khi phi vụ này kết thúc, hắn ta sẽ tìm đến Head Bomb để giết vì anh ta là người đã ra tay sát hại Nhã Phương, người mà hắn luôn xem như đưa em gái ruột của mình.
Xoảng!
Bức tường kính của trung tâm thương mại xuyên thủng một lỗ nhỏ làm mảnh vụn rơi lên đầu những người dân gần đó.
Tiếng động đã thu hút sự chú ý của tất cả cảnh sát và tên sát thủ khiến tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Duy chỉ có một mình Thúy Hằng là không có động tĩnh gì cả.
Vài giây sau, cả người cô ấy ngã tự do về trước mà không hề có ý định chống đỡ bớt phần nào của sức nặng khi va đập. Thúy Hằng nằm sấp trên mặt đất, đầu bị thủng một lỗ tròn, máu không ngừng phun ra từ đó. Rất nhanh đã chảy thành một vũng lớn bao lấy cả người cô ấy như muốn nuốt chửng, nhấn chìm cô ấy.
Trước mặt Trương Hoàng Thanh, tên sát thủ máu lạnh mặt không cảm xúc kia ánh lên sự kinh ngạc tột độ. Gương mặt thanh tú của hân tay dính nhiều tia máu của Thúy Hằng.
“Aaa!” Hắn ta hét lớn trong sự đau khổ tột độ. Giờ phút này, giọt nước mắt nóng hổi đã tuôn ra từ một con người máu lạnh này.
Trương Hoàng Thanh vẫn chưa hết kinh ngạc. Anh ta lại nhìn về phía bức tường kính bị thủng một lỗ kia. Đây rõ ràng là vết đạn bắn của súng bắn tỉa.
Không lẽ là đội đặc nhiệm bắn sao?
Nhưng nếu là họ thì tại sao lại phải bắn chết một người dân thường như Thúy Hằng như vậy?
Trong đầu Trương Hoàng Thanh bỗng nảy ra một suy nghĩ cực kỳ máu lạnh: Không lẽ cấp trên muốn cứu được ai thì cứu, không cứu được thì thôi sao?
Điều này vốn không nên hiện diện ở một người cảnh sát thủ cấp thấp cho đến cấp cao. Nhưng nếu đối với một số người như ở cấp quản lý, họ sẽ muốn xử lý vụ này nhanh và gọn hết mức có thể nên trường hợp này cũng có thể xảy ra.
Nhưng nếu làm như vậy thì không khác nào họ đã tự kích hoạt trái bom từ nãy đến giờ, kích hoạt sự tàn sát của Hoài Thông.
Không nằm ngoài dự đoán của Trương Hoàng Thanh. Hoài Thông liền rút trong người ra một chiếc điều khiển, cầm chặt nó mà giơ cao lên.
Phía cảnh sát cũng phản ứng rất nhanh khi bọn họ đều đồng loạt rút súng ra cùng một lúc, chĩa vào Hoài Thông. Những người dân xung quanh thấy vậy liền sợ hãi hét lên vài tiếng rồi lùi sát ra sau, cố gắng tránh xa nơi này hết mức có thể.
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ xem có phải là do cấp trên làm hay không. Trương Hoàng Thanh phải kiểm soát tình hình. Anh ta hét lớn ra lệnh bằng chất giọng đanh thép của mình: “Không được cử động! Bỏ chiếc điều khiển xuống!”
“Bắn đi!” Hoài Thông đã mất kiên nhẫn: “Đâu phải cảnh sát mấy người chưa giết người bao giờ! Cảnh sát mấy người đã giết Thúy Hằng, tất cả sẽ không ai được thoát khỏi đây cả!”
“Bỏ điều khiển xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!” Trương Hoàng Thanh mở khoá an toàn của khẩu súng lục ra.
“Bắn đi!” Hoài Thông khiêu khích. Hắn ta giơ cao chiếc điều khiển trong tay lên: “Nếu tao buông chiếc điều khiển ra hoặc tụi mày phá vỡ nó, trái bom sẽ lập tức nổ!”
Nghe được tin dữ, người dân liền dậy sóng, bỏ chạy tán loạn mà không thèm nghe lệnh của cảnh sát có mặt ở hiện trường nữa.
Trước sự hỗn loạn này, sự chú ý của Trương Hoàng Thanh vẫn nằm ở Hoài Thông. Anh ta biết mình không thể đối đầu trực diện với một người không còn gì để mất như hắn ta.
Trương Hoàng Thanh hạ thấp khẩu súng, ra lệnh cho toàn bộ cảnh sát cấp dưới của mình cũng bỏ xuống theo.
Anh ta hạ thấp giọng: “Hoài Thông. Cậu phải bình tĩnh. Chúng tôi hiểu cảm nghĩ của cậu ngay lúc này. Nghe lời chúng tôi, nghe lời cô ấy, cậu hãy dừng tay lại đi.”
Vai Hoài Thông khẽ động. Hắn ta cười như điên như dại: “Cô ấy đã không còn, mày còn kêu tao đầu hàng sao? Không đời nào! Tao sẽ không bao giờ để các được sống yên đâu.”
Vừa dứt lời, tiếng kính vỡ lại vang lên một lần nữa. Đầu Hoài Thông khẽ giật một cái, kéo theo đó là một đường máu bắn dài dưới đất. Hai mắt hắn ta trợn trừng, nhìn chằm chằm về phía trước, cả người ngã xuống đất.
Không biết có phải ông trời tiếc thương cho số phận của hắn ta với Thúy Hằng hay không mà cả cả hai như đang nhìn nhau trong lúc chết. Cánh tay Hoài Thông duỗi ra một cách tự nhiên như đang muốn nắm lấy bàn tay của người con gái mình yêu và…
Bàn tay cầm điều khiển kích nổ quả bom buông thõng ra. Chiếc điều khiển rơi sang bên cạnh.
Trương Hoàng Thanh lập tức qua người hét lớn: “Chạy!”
Cùng lúc đó, mọi thứ bên dưới tầng hầm cũng căng thẳng không kém gì khu vực phía trên.
Head Bomb quả thật muốn nhìn cảnh Lý Thế Kiệt sống không bằng chết trước khi kết liễu anh. Hắn ta muốn nhìn thấy anh đau khổ.
Trịnh Thu Cúc, người con gái anh yêu. Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ là điểm yếu bị người khác bắt giữ để uy hiếp mình nhưng không. Ngoài cô ra, anh còn một điểm yếu khác nữa.
Head Bomb quay người, kéo tấm bạt che của một khu vực đang xây dựng của một thương hiệu ra. Cả người Lý Thế Kiệt ngỡ ngàng vì kinh ngạc.
John Davis cởi trần nửa người. Trên cơ thể đó đẩy vết bầm tím, dao rạch, vết bỏng, thậm chí có chỗ còn bị cháy đen. Cả người anh ta bị treo lơ lửng phía trên. Anh ta cố mở to mắt nhìn Lý Thế Kiệt bằng một con mắt trong khi con còn lại đã bị sưng phù lên, không thể nhìn thấy gì được nữa.
Head Bomb cười lớn nói: “Không ngờ chứ gì? Sau khi bị mày đánh, tao đã suy nghĩ kỹ rồi. Chỉ khi giết John Davis, cho mày tận mắt chứng kiến cái chết của cậu ta, cho mày bất lực vì không thể cứu được Trịnh Thu Cúc, sau đó mới từ từ giết mày sau. Như vậy mới đúng là cách để hạ gục kẻ thù của mình.”
Lý Thế Kiệt không nghe lời của Head Bomb. Anh nhìn John Davis đang đau đớn vì bị hành hạ và treo lên ở đó.
Thì ra mấy ngày gần đây, anh nghi ngờ John Davis đều sai cả. Có thể vụ tấn công ở Trường Thịnh, John Davis vắng mặt là vì anh ta thật sự đã đi cùng Gia Hân khám thai nên quên đi chuyện anh có liên lạc với mình. Còn lần thứ hai, khi nghe tin Trịnh Thu Cúc bị bắt cóc, anh đã gọi cho John Davis và không nghe máy là vì anh ta đã bị bắt cóc chứ không phải là một thành viên của băng nhóm sát thủ này hay có một âm mưu nào đó.
Dù đau đớn nhưng nhìn người bạn thân của mình, John Davis khẽ cười. Đây không phải là nụ cười gắng gượng, mà đây là một nụ cười mãn nguyện hết sức tự nhiên.
“Thế Kiệt.” Anh ta nói: “Cậu phải sống… và xin lỗi Thu Cúc đi… Có như vậy, cậu mới được cô ấy tha thứ. Còn nữa, cậu hãy giúp tôi… chăm sóc cho… mẹ con Gia Hân…nhé.”
John Davis biết được tình trạng của mình. Anh ta biết thậm chí giờ phút này Lý Thế Kiệt có thể không lo được cho bản thân anh thì làm sao mà có thể cứu mình được. Vì thế mà anh ta cũng đoán được điều gì sẽ đến với mình tiếp theo.
Con người… Ai mà không sợ chết chứ? Ai cũng sợ cả. Nhưng quan trọng là bạn có dám đối diện với nó không.
John Davis dám đối diện với nó. Anh ta biết bây giờ, tỉ lệ sống sót của Lý Thế Kiệt là năm mươi phần trăm, còn bản thân là không phần trăm. Nên anh ta không muốn Lý Thế Kiệt vì mình mà lại vứt đi cái năm mươi phần trăm mà ai cũng muốn có đó. Anh ta biết số mạng của mình đã hết. Giờ là lúc anh ta phải trả nó lại cho Lý Thế Kiệt.
Lần này Head Bomb không nói nhiều. Hắn ta cũng biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên phải kết thúc chuyện này thật nhanh trước khi mọi thứ đã quá muộn.
Hắn ta giơ súng lên, chĩa vào người John Davis. Lý Thế Kiệt liền hét lớn ngăn lại: “Đừng!”
Nhưng lời nói của anh bây giờ là vô ích. Tiếng súng nổ chói tai như từng cú đấm đánh mạnh vào trái tim của Lý Thế Kiệt.
Một phát, hai phát.
Ba phát… Sáu phát đạn được bắn ra liên tục khiến cơ thể John Davis giật giật liên hồi, máu chảy ra liên tục như một túi nước treo lên cao bị đâm thủng. Máu chảy liên tục, nhiễu xuống thành vũng lớn dưới vị trí treo.
“Aaa!” Lý Thế Kiệt tức điên lên. Anh hét lên rồi cắn răng chịu đựng cơn đau, dùng hết sức lực của mình lao thẳng về phía Head Bomb.
Lâm Gia Huy vừa thông báo cho Head Bomb nhưng không kịp. Hắn ta vừa quay qua định chĩa súng vào người Lý Thế Kiệt thì anh đã thấp người, tông thẳng vào bụng của hắn ta như một con trâu điên khiến hắn ta ngã ngửa ra sau.
Lý Thế Kiệt dùng hết khả năng của mình, mang theo cơn tức giận và thù hận đấm mạnh vào mặt Head Bomb. Hắn ta còn nhiều sức lực cũng không né tránh hay đỡ đòn. Hắn ta nằm ở dưới đấm trả vào mặt anh.
Sự việc này nếu kéo dài, người bất lợi nhất vẫn là Lý Thế Kiệt. Nhận biết tình hình, Lý Thế Kiệt học theo Head Bomb, mặc hắn ta đánh mình. Bây giờ anh như một tên điên, hay nói chính xác hơn là một con xác sống.
Lý Thế Kiệt bắt lấy tay tung đấm của Head Bomb, cắn mạnh vào khiến hắn ta đau đớn và giật mình. Không như những người khác cắn trong lúc đánh nhau, anh thật sự đã như hóa thành xác sống. Anh cắn mạnh, xé rách một miếng thịt lớn ở cẳng tay của Head Bomb khiến hắn ta hét lên trong sự đau đớn và sợ hãi vì không biết mình đang phải đối đầu với thứ gì.
Cánh tay còn lại của Head Bomb cố đánh trả, Lý Thế Kiệt liền phun miếng thịt trong miệng của mình ra, túm lấy cánh tay còn lại. Cái miệng đầy máu của anh lại há ra, cắn mạnh vào cổ tay của đối phương, nơi tập trung nhiều loại dây thần kinh và động mạch nhất.
Lại một lần nữa Lý Thế Kiệt xé rách miếng thịt ở cổ tay Head Bomb khiến hắn ta đau đớn, chỉ biết lấy tay kia che lấy miệng vết thương. Tương tự như cắt cổ tay như vết thương này lớn hơn, hắn ta biết mình không thể rời khỏi đây được rồi.
Cả người Lý Thế Kiệt đổ gục sang bên cạnh. Đôi mắt như đeo tạ của anh muốn nhắm lại. Anh đã quá kiệt sức cho trận chiến này rồi.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng và đầy mùi máu tanh này. Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên. Cả tòa trung tâm thương mại và tầng hầm như bị rung chuyển cực mạnh.
Những đường nứt dài trên trần nhà liền chạy dọc như những con rắn. Lớp bụi bê tông liền rơi xuống đất, phủ lên những người bên dưới.
Tiếng ầm ầm rền vang như toà nhà đang đổ sập dường như đã lấn át mọi âm thanh xung quanh.
Nhưng trong lúc mơ màng định thiếp đi, Lý Thế Kiệt bất chợt nghe được vài hồi tiếng còi báo. Nó rất quen thuộc.
Lý Thế Kiệt lập tức mở to mắt ra. Đây là tiếng của chiếc còi anh đưa cho Trịnh Thu Cúc lúc đi bàn chuyện hợp tác với một khách hàng có sở thích biến thái kia.
Cả người Lý Thế Kiệt đau đớn. Nhưng mà Trịnh Thu Cúc còn đang gặp nguy hiểm nên Lý Thế Kiệt dùng hết sức của mình, anh không thể đứng dậy mà chỉ có thể bò một cách chậm rãi về phía phát ra tiếng còi.
Càng bò về gần cuối dãy hành lang, tiếng còi ngày một rõ hơn. Xen lẫn trong đó là vài tiếng đập vào cửa liên tục.
Từng bước chân, từng cú dùng lực bằng tay để di chuyển cả cơ thể nặng nề này đến gần hơn với tiếng còi.
“Thu Cúc.”
Lý Thế Kiệt chống hai tay dưới đất, cố đứng lên trước cảnh cửa mà anh cho là tiếng còi phát ra.
“Em ở trong này.” Trịnh Thu Cúc đập cửa.
Head Bomb đang hấp hối ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Lý Thế Kiệt đang đứng trước cánh cửa, hắn ta cô dùng hết khả năng của mình, cầm súng chĩa về phía Lý Thế Kiệt, nhắm chuẩn.
Lý Thế Kiệt mở khoá ngoài của cánh cửa, đẩy ra. Trước mặt anh là gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thu Cúc. Nước mắt cô đầm đìa nhìn Lý Thế Kiệt nhưng cũng đầy sự mừng rỡ. Cô định ôm chầm lấy anh nhưng cả người anh không thể chịu nổi được nữa mà đổ về trước khiến cô giật bắn mình lên vì lo lắng.
Trịnh Thu Cúc nhanh chóng đỡ lấy Lý Thế Kiệt. Cô lấy tay giúp anh bịt vết thương trên vai.
Bằng!
Bằng!
Hai tiếng súng vang lên gần như cùng một lúc.
Khẩu súng trên tay Head Bomb rơi xuống đất. Đầu hắn ta thủng một lỗ. Một người mặc toàn đồ đen kín mít từ trong đi ra, súng vẫn chỉ vào Head Bomb, dùng chân đá khẩu súng bay xa.
Phía Lý Thế Kiệt, anh đã đứng chắn cho Trịnh Thu Cúc nhưng mà cơ thể cô khẽ giật lên một cái. Anh cảm thấy áo cô ướt đẫm, cả người cô tựa lên người anh. Cả hai gần như nương tựa vào nhau.
Qua vai Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt nhìn thấy một người bịt mặt màu đen chĩa súng về phía này. Trên cổ tay người đó có hình xăm con rồng màu đen.
Nhưng giờ phút này, anh không còn chút sức lực nào có thể chống đỡ được nữa.
Phía trên khu trung tâm thương mại, người dân đã sơ tán gần hết. Chỉ có tiếng toà nhà đổ sụp cùng tiếng la hét của người dân.
Phía dưới này, Lý Thế Kiệt cố hết sức kéo Trịnh Thu Cúc vào lại phòng, đặt cô xuống gầm bàn, còn mình nằm bên ngoài che chắn lại cho cô.
Anh biết, có thể mình sẽ không qua khỏi. Nhưng anh sẽ vẫn giữ lời hứa, sẽ hi sinh tính mạng này để bảo vệ cô.
Trịnh Thu Cúc. Anh sẽ bảo vệ em!
Trịnh Thu Cúc… Anh yêu em.
Trong thoáng chốc, dù đã gục hoàn toàn nhưng Lý Thế Kiệt vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cả cơ thể mình bị ai đó nhấc bổng lên.
Cảnh sát phía bên ngoài cũng không thể làm gì thêm. Một số người dân bị kẹt lại dù cố hết sức như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn như vậy.
Đội cứu nạn cứu hộ đã đến hiện trường từ lâu. Hộ cố gắng cứu người dân khỏi hiện trường chứ không tài nào có thể ngăn được sự sụp đổ kia.
Bãi cỏ xung quanh khu trung tâm thương mại BC cũng đầy máu khi một lượng lớn bom bên ngoài cũng kích nổ cùng lúc với lúc Hoài Thông bị bắn chết nên cảnh sát thiệt hại rất nhiều nhân lực.
Chỉ gần mười phút, cả tòa nhà đổ sập hoàn toàn. Chôn vùi mọi kỷ niệm vui buồn đắng cay đều có đủ xuống dưới.
Chôn vùi tất cả những tình yêu êm nhưng lại bị số phận ngăn cách.
Tất cả…
Đều bị chôn vùi.
…***…
Thu Cúc!
Thu Cúc, em đừng đi.
Lý Thế Kiệt giật mình tỉnh giấc.
Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà màu trắng xoá. Mùi hương thơm của hoa thoang thoảng dễ chịu tỏa ra khắp nơi khiến tâm trí anh dần bình ổn trở lại.
Lý Thế Kiệt hít sâu vài lần liền nhăn mặt vì cơn đau ở đầu khiến anh như muốn rơi cả não ra ngoài. Lý Thế Kiệt khẽ cử động cơ thể nhưng vẫn rất khó khăn. Cả cơ thể anh đau nhức. Dù không cử động được nhiều nhưng anh vẫn biết cơ thể mình đã được băng bó rất nhiều.
Anh quay đầu. Chiếc máy tạo độ ẩm đang phun ra làn khói trắng trông rất hiện đại và bắt mắt. Bên cạnh gần đó còn có một chiếc tủ lớn.
Ánh sáng bên ngoài hắt vào trong phòng khiến Lý Thế Kiệt bất giác nheo mắt lại vì quá chói. Ở đó có một bóng người đang đứng ở đó. Do ngược sáng nên anh không tài nào có thể nhìn rõ mặt được.
Cô gái đó vừa cởi đồ, bây giờ đang mặc một bộ quần áo mới vào. Trong thoáng chốc, cả người Lý Thế Kiệt cứng đờ. Bóng lưng không mặc đồ đó rất giống với hình ảnh xuất hiện mỗi khi anh lên cơn đau đầu.
Liệu có phải là cô ấy không? Hay do anh đã nghĩ quá nhiều?
Lý Thế Kiệt không rõ nhưng biết một điều, bóng lưng này rất giống. Và nó lại tạo cho anh cảm giác có chút thân thuộc.
Cô gái đó mặc xong đồ, nhặt đống đồ dưới đất lên quay người. Dù không thấy rõ nhưng Lý Thế Kiệt biết cô ấy đang nhìn mình. Anh nghe cô ấy nói:
“Lý Thế Kiệt. Anh tỉnh rồi à? Anh làm tôi lo đấy!”