Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 149: Trận chiến cuối cùng



Mặt trời đã ló dạng. Người dân trong thành phố gần như đã yên vị tại chỗ làm việc cho một số ngành nghề phải làm việc cả vào ngày cuối tuần.

Còn lại người dân trong thành phố gần như đều đi ăn sáng và đến các trung tâm thương mại, khu vui chơi để giải trí cùng gia đình, người yêu sau một tuần làm việc căng thẳng và mệt mỏi.

Ngồi trong ô tô của mình, Lý Thế Kiệt nhìn dòng người đang di chuyển qua lại liên tục bên ngoài xe. Họ đang vào trung tâm thương mại BC.

Trung tâm thương mại BC được nhiều nhà đầu tư lớn cùng nhau hợp tác xây dựng với quy mô cực lớn tại thành phố E. Với năm tầng trên và ba tầng hầm rộng lớn với diện tích sử dụng hơn một nghìn mét vuông. Đây là dự án hứa hẹn sẽ giúp thành phố E vượt bậc lên vị trí cao nhất so với các tỉnh thành khác về mặt kinh tế.

Hiện tại năm tầng trên và một tầng hầm đã được đưa vào hoạt động, thu hút không ít người dân trong thành phố lui đến. Còn hai tầng hầm phía cuối vẫn đang trong quá trình thi công ở giai đoạn cuối vì dù chưa hoàn thành cũng đã có nhiều nhãn hàng xem qua sơ đồ, bản vẽ và đặt chân của mình vào đây.

Trung tâm thương mại BC cũng thu hút không ít giới trẻ đến đây để chụp hình sống ảo. Nơi này có bày bán đủ mọi loại sản phẩm từ bình thường cho đến cao cấp. Và tùy vào tình hình chất lượng được đánh giá mà họ dành những tầng thu hút sự chú ý nhất cho người có khả năng chi trả tiền thuê nhiều nhất.

Dù trung tâm này chỉ được đưa vào hoạt động cách đây vài tháng nhưng Lý Thế Kiệt vẫn chưa đặt chân vào đây lần nào. Cũng có thể nói là anh không chú ý đến những chuyện này. Anh chỉ xem qua báo chí đưa tin về dự án mà không để tâm đến.

Lý Thế Kiệt lấy tấm ảnh chụp Trịnh Thu Cúc ở khu resort lúc cùng cô đi bàn chuyện làm ăn ra xem. Miệng cô cười tươi nhìn đóa hoa trong vườn. Gương mặt xinh đẹp của cô đập thẳng vào mặt khiến lòng anh hơi nhói lên.

Anh nghĩ nếu mối quan hệ giữa mình và Trịnh Thu Cúc tốt hơn thì có lẽ cả hai đã có thể cùng nhau đến trung tâm thương mại BC như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Nhưng mà bây giờ có lẽ ước mơ đó có chút xa vời đối với anh.

Hiện tại cô đã bị băng nhóm sát thủ kia bắt. Lý Thế Kiệt biết họ dùng cô làm mồi nhử để hẹn anh đến đây cũng chỉ là muốn giết anh mà thôi.

Nếu một sát thủ mưu mẹo, anh cũng cảm thấy lo lắng vì người này biết rất nhiều cách để mình lấy được lợi ích nhiều nhất. Còn phải đối phó với một băng nhóm sát thủ thích sử dụng những đòn tâm lý như thế này, đã vậy còn có trên hai người nữa nên Lý Thế Kiệt mới cảm thấy lo lắng.

Không phải anh sợ mình phải chết. Anh chỉ sợ khi mình chết rồi vẫn không thể cứu được Trịnh Thu Cúc.

Thu Cúc. Em đừng lo, anh sẽ cứu em ra sớm thôi! Lý Thế Kiệt tự nhủ với bản thân.

Bất chợt bức hình trên tay Lý Thế Kiệt rơi xuống. Một cơn đau điếng truyền đến khiến anh phải ôm lấy đầu của mình. Anh cảm thấy đầu của mình như bị người ta đặt vào vị trí trung tâm, bị nhiều người xung quanh liên tục đấm tới tấp không ngừng.

Đầu anh như nổ tung. Mọi thứ gần như trở nên trắng xoá.

Giữa một màn trắng xóa không nơi nào có thể bám víu được, Lý Thế Kiệt không hiểu tại sao mình lại đứng được trong khu vực này. Phía xa lại xuất hiện bóng lưng của một cô gái đang đứng quay lưng về phía này. Cô ấy không mặc gì trên cơ thể trắng ngần của mình.

Một chấm đen nhỏ xuất hiện trên nền trắng xoá ngày một lớn dần hơn. Kéo theo đó là cơn đau đầu của anh cũng tỉ lệ thuận theo nó mà tăng lên theo.

Các cơ trên cơ thể gần như gồng cứng để nén cơn đau nhưng không thể. Nó xuất phát từ phía bên trong đầu của anh. Cả người anh ướt đẫm mồ hôi làm áo thấm vào lưng.

Mọi thứ dần trở nên rõ hơn một chút. Vẫn là khuôn viên phòng bếp anh từng thấy. Nhưng bóng lưng của cô gái đó lại hiện rõ hơn một chút. Cô ấy đang nói gì đó với anh, dù không thể nghe được nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng chính cô ấy đang rất vui vẻ.

Lại một cảm giác mới xuất hiện. Là cảm giác hụt hẫng, ngỡ ngàng như cảm giác bạn đang đứng bấm điện thoại giữa phố mà có một người chạy ngang qua, điện thoại trên tay bạn không còn. Lý Thế Kiệt tựa lưng lên yên xe, hạ cửa sổ cố lấy lại ô xy. Cơn đau cũng giảm dần.

Là bóng lưng của Trịnh Thu Cúc sao?

Không. Dù không thể nhìn rõ người này là ai nhưng Lý Thế Kiệt có thể khẳng định chắc chắn rằng bóng lưng đó không phải của Trịnh Thu Cúc.

Bóng lưng của người này rộng hơn của cô cho dù người đó có là phụ nữ đi nữa. Trịnh Thu Cúc thon gọn nhưng săn chắc. Còn cô gái xuất hiện trong cơn đau đầu đó lại rộng hơn một chút. Dù cũng là cơ thể của bao cô gái ao ước nhưng cũng có thể nhận ra cô gái này có chơi những môn thể thao đối kháng mạnh như: Boxing, Muay Thai…

Chắc chắn không phải là Trịnh Thu Cúc. Nếu không phải cô thì người con gái đó là ai? Tại sao cô ấy lại không mặc đồ mà đứng trước mặt anh? Mối quan hệ giữa anh với cô gái ấy là gì? Mà điều quan trọng nhất là tại sao trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh này?

“Cậu sao vậy?” Có người hỏi.

Một giọng nói bất chợt vang lên khiến Lý Thế Kiệt trở về với thực tại, không mãi quanh quẩn ở mớ suy nghĩ hỗn độn này.

Anh quay đầu. Là Nguyễn Thanh Phong. Anh ta đang nhìn Lý Thế Kiệt bằng đôi mắt chứa sự bất ngờ.

“Không có gì.” Lý Thế Kiệt đáp.

Nguyễn Thanh Phong hất đầu ra sau nói: “Nhóm Trương Hoàng Thanh đến rồi.”

Lý Thế Kiệt nhìn về phía đối diện bên kia đường. Xe Trương Hoàng Thanh đang đậu ở đó. Anh ta đang nói chuyện với một số người mặc thường phục, trang phục nhân viên ở đủ mọi ngành nghề.

Vừa nhìn đã biết anh ta chuẩn bị cho một số cảnh sát cải trang thành những nhân viên này để qua mắt nhóm sát thủ. Kế hoạch này có thành công hay không thì hiện tại Lý Thế Kiệt không quan tâm cho lắm. Anh chủ yếu dựa vào bản thân của mình để cứu Trịnh Thu Cúc. Còn kế hoạch của người khác, họ vẫn có thể thử xem thế nào.

“Kệ họ.” Lý Thế Kiệt đẩy cửa bước xuống. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt. Giờ phút này xung quanh rất đông người, nếu như đám sát thủ đó trà trộn vào đi thì đến cả một sát thủ như anh chuyên trà trộn vào dòng người cũng khó có thể nhận ra, huống hồ gì nhóm của Trương Hoàng Thanh.

“Đi thôi.” Lý Thế Kiệt nói.

Nhìn hai bên đường, xác định không có xe, an toàn Lý Thế Kiệt mới băng qua đường. Nguyễn Thanh Phong cũng theo sau. Hôm nay phong cách ăn mặc của anh ta không giống như một người thuần đến trung tâm thương mại để vui chơi. Trông anh ta giống như một người vừa chơi một môn thể thao về liền ghé vào đây.

Trên lưng Nguyễn Thanh Phong đeo một chiếc ba lô chuyên dụng cho đánh golf. Không cần phải nói Lý Thế Kiệt cũng biết bên trong nó là gì. Nếu Trương Hoàng Thanh không bị vụ án này ảnh hưởng mà đến kiểm tra túi đồ của Nguyễn Thanh Phong thì chắc chắn anh ta sẽ bị mời về Sở cảnh sát uống trà trước câu hỏi về việc đem theo thanh katana, một vật có tính sát thương lớn như thế này.

Bước qua cửa trung tâm thương mại. Bên trong rất đông người qua lại trong các cửa hàng nhỏ khác nhau bên trong, gần như chật kín di chuyển liên tục trông như đàn kiến vỡ tổ di chuyển về nhiều hướng khác nhau.

Tiếng ồn ào lấn át tất cả. Người người đều cười nói vui vẻ với người đi cùng với mình. Chỉ thỉnh thoảng mới thấy một vài người đi một mình bên trong hoặc đang đợi một ai đó.

Muốn tìm người trong đây quả thật rất khó. Thậm chí với một đội quân cảnh sát của Trương Hoàng Thanh dẫn đến đàn áp vào đây để tìm người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Cậu có biết Lâm Gia Huy ở đâu không?” Nguyễn Thanh Phong vừa tìm kiếm vừa hỏi.

Không tìm được mục tiêu cần tìm, không tìm được Trịnh Thu Cúc khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy khó chịu. Anh nói: “Nếu tôi nhìn thấy thì còn tìm làm gì!”

Nguyễn Thanh Phong liền quay sang nhìn một cái, sau đó cũng không lên tiếng. Lời nói này của Lý Thế Kiệt quả thật khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Nhưng mà với một người không biết tình hình của vợ mình như thế nào, lại còn bị rơi vào tay bọn sát thủ thì không thể giữ được sự bình tĩnh cũng là điều dễ hiểu.

Nếu đổi lại là mình, có lẽ anh ta cũng sẽ làm như vậy. Nên Nguyễn Thanh Phong cũng không muốn nói Lý Thế Kiệt làm gì. Chuẩn bị trận chiến cuối cùng với băng nhóm sát thủ thì tốt nhất bây giờ không nên để chuyện gì khác làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai để dễ bề hành động, chiến đấu.

Người người qua lại liên tục, dù có xác định được mục tiêu mình cần tìm đang đứng ở đâu nhưng người đó mà có ý định né tránh thì chỉ cần đi vài bước, hơi thấp người chút xíu là đã có thể lẫn vào trong đám đông, cắt đuôi đối phương.

Đúng lúc này, khóe mắt Lý Thế Kiệt phát hiện một người mặc đồ tối màu, không quá nổi bật đứng ở góc rẽ vào hành lang dẫn vào khu vực nhà vệ sinh. Người đó đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống và cũng đang nhìn về phía này.

Người đó cởi mũ ra cho Lý Thế Kiệt nhìn. Đó chính là Lâm Gia Huy. Cậu ta đội mũ vào rồi hất đầu ra hiệu anh đi theo mình.

Nguyễn Thanh Phong đang tìm kiếm cũng vô tình nhìn thấy cảnh này. Anh ta quay sang nhìn Lý Thế Kiệt xem anh định làm gì. Nào ngờ anh không thèm nhìn Nguyễn Thanh Phong hay gọi anh ta mà một mình đi theo Lâm Gia Huy.

Thấy vậy, Nguyễn Thanh Phong cũng nhanh chóng đi theo. Anh ta biết bây giờ trong đầu Lý Thế Kiệt chỉ có Trịnh Thu Cúc và Trịnh Thu Cúc. Nên anh hoàn toàn có thể làm tất cả để bảo vệ cô. Với một người từng làm sát thủ, anh sẽ sẵn sàng vì cô mà sẵn sàng tàn sát hết toàn bộ số người dân trong này nếu cần.

Lâm Gia Huy rất nhanh đã biến mất dạng, chỉ để lại manh mối cho cả hai người họ biết là cánh cửa thang bộ đang từ từ khép lại.

Lý Thế Kiệt đi theo, đến trước lối vào thang bộ, Lý Thế Kiệt nhìn xung quanh xem có ai để ý không. Không có ai cả. Dường như ai ai cũng tập trung vào chính bản thân mình hoặc những người bên cạnh. Anh đẩy cửa bước vào.

Cầu thang bộ có hai nhánh đi lên phía trên hoặc đi xuống. Lý Thế Kiệt dừng lại ở bậc nghỉ vài giây suy nghĩ. Chắc chắn Lâm Gia Huy sẽ không chọn đi lên trên vì năm tầng phía trên cũng tập trung không ít người dân lui đến. Đối với một sát thủ chuẩn bị bước vào cuộc chiến của mình thì chắc chắn sẽ không liều mình chọn khu vực này mà chiến đấu hay gài bẫy.

Còn đi xuống thì dưới tầng hầm một cũng có rất nhiều người dân lui đến. Vì vậy chỉ có tầng hầm hai và ba phía dưới.

Sau khi đánh giá tình hình một lượt, Lý Thế Kiệt không để cho mình phải tốn thêm bất kỳ giây phút nào nữa mà ngay lập tức chạy xuống cầu thang. Nguyễn Thanh Phong nhìn lên phía trên qua khoảng hở cầu thang một cái rồi cũng nhanh chóng chạy theo Lý Thế Kiệt xuống dưới.

Hiện tại đang là ngày cuối tuần nên các công nhân thi công trong trung tâm thương mại này không làm việc. Tầng hầm hai không được bật đèn sáng trưng như các tầng khác mà chỉ được chiếu sáng bằng bóng đèn công trường, cứ cách mươi mét lại có một bóng.

Dù vẫn có thể rọi sáng đường đi, nhưng mà trông không gian xung quanh vẫn rất tối mà và u ám. Không khí thoang thoảng mùi sơn mới được công nhân thi công sơn lên không được bao lâu.

Nhưng cửa hiệu được treo lên vẫn chưa mở phong bì niêm phong bên ngoài. Một số bằng hiệu đặt tựa vào tường vẫn chưa được treo bên.

Phía bên ngoài, Trương Hoàng Thanh cũng biết hai người họ đã đi vào thang bộ. Vừa cầm bộ đàm chuẩn bị ra lệnh cấp dưới của mình đuổi theo thì bất chợt tiếng chuông báo cháy vang lên inh ỏi. Con đường đuổi theo Lý Thế Kiệt và Nguyễn Thanh Phong rất nhanh đã bị dòng người lắp kín.

Tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của người dân trong khu trung tâm thương mại khiến Trương Hoàng Thanh liên tục nói vào bộ đàm yêu cầu đi kiểm tra mà phía bên kia không thể nghe được để trả lời.

Như đàn kiến vỡ tổ, mọi người dân bên trong liền chạy ùa ra các cổng thoát hiểm khác nhau trong khu trung tâm thương mại.

Ở vị trí các cổng, cánh cửa kính tự động đóng mở khi có người ra vào lúc này đóng kín. Cánh cửa cuốn bằng thép cũng được thả xuống chặn đứng tất cả. Cô lập mọi thứ bên trong và bên ngoài.

Người dân hoảng loạn cầm những vật dụng mình thấy được đánh vỡ cửa kính nhưng với hàng rào thép thì họ không thể. Họ liên tục đấm đá vào cánh cửa rào bằng thép như đám xác sống trong phim điện ảnh, muốn tràn ra ngoài.

Tiếng chửi rủa, tiếng khóc của người mẹ và trẻ trong sự tuyệt vọng.

Giữa lúc không thể trấn tính người dần như thế này, Trương Hoàng Thanh ra lệnh cho Bảo Vy tập hợp các cảnh sát bị giam giữ bên trong này lại trước để lên kế hoạch ứng phó.

Bảo Vy vừa đi được chưa bao lâu thì các màn hình quảng cáo có trong trung tâm thương mại đều tắt hết. Chỉ vài giây sau liền xuất hiện một người đàn ông mặc vest, đeo mặt nạ hình thú ngồi trước ống kính.

Vừa thấy cảnh tượng này, Trương Hoàng Thanh lập tức trở nên cảnh giác. Còn người dân có mặt trong này đều im lặng chờ xem tình hình sẽ xảy ra. Chỉ còn một vài người xì xầm bàn tán và tiếng nức nở rất nhỏ.

“Toàn bộ trung tâm thương mại này đều đã bị tôi không chế.” Người đàn ông trong màn hình nói: “Tốt nhất cá người nên ở yên tại chỗ, đừng làm điều dại dột. Nếu không tôi sẽ cho nổ tung cả trung tâm này.”

Câu nói vừa dứt, cả khu trung tâm liền dậy sóng chửi rủa, lên án. Người thì sợ hãi chọn cách im lặng, không muốn bị người khác chú ý.

Trương Hoàng Thanh liền bắt ngay một cảnh sát cấp dưới, yêu cầu anh ta tìm các cảnh sát khác và truy tìm người đàn ông trên màn hình. Dù cảnh sát phải làm việc theo khoa học nhưng lần này, cảm nhận lại báo hiệu cho anh ta rằng người đàn ông này vẫn còn ở trong khu trung tâm thương mại này.

Họ hẹn Lý Thế Kiệt đến đây chắc chắn không chỉ muốn nổ bom cho anh chết mà là chọn cách khiến cho anh đau khổ nhất, chết một cách chậm rãi. Sỡ dĩ Trương Hoàng Thanh dám nghĩ như vậy là vì Lý Thế Kiệt có từng nhắc đến nhóm người này là người của tổ chức. Không cần biết là tổ chức gì, nhưng theo như cách thức làm việc và theo như lời Lý Thế Kiệt nói thì những con người này không hề đơn giản.

Một kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Bắt người thân của mục tiêu mình cần để uy hiếp đến điểm hẹn. Để cuộc hẹn có thể diễn ra lại yêu cầu cưa để mọi thứ sinh hoạt như bình thường. Sau đó lại dùng toàn bộ người dân có mặt trong khu trung tâm này để giữ chân cảnh sát, không cho họ tham gia vào trận chiến kia.

Trương Hoàng Thanh tức giận đấm mạnh vào tường một cái. Họ đã rơi vào bẫy của nhóm sát thủ này. Lý Thế Kiệt không lên kế hoạch bảo vệ người dân thì không nói, vì anh không phải là cảnh sát. Nhưng Trương Hoàng Thanh thì khác.

Anh ta là cảnh sát. Trước thời gian gấp rút như vậy, anh ta vẫn chưa nghĩ ra được kế sách nào hay để đối phó với bọn sát thủ này đã phải nghe theo kế hoạch của cấp trên. Một kế hoạch theo kiểu truyền thống như bao vụ án khác và đã khinh thường nhóm sát thủ kia.

“Aaa! C… Cứu tôi! L… Làm ơn… Xin hãy cứu tôi!”

Một tiếng hét kéo theo giọng nói truyền đến bên tai thu hút sự chú ý của tất cả những ai có mặt ở đây. Sau đó lại là tiếng hét của người dân khi cố chạy mà đẩy ngã một người, vô tình người đó bị giẫm phải.

Trương Hoàng Thanh cố chen qua đám đông, vừa đi anh ta vừa nói mình là cảnh sát để bọn họ tránh đường cho mình. Vượt ra khỏi vòng vây, Trương Hoàng Thanh liền dừng lại khi người dân xung quanh tạo thành một vòng tròn bán kính hơn năm mét khiến bên ngoài chật cứng. Người đàn ông mặt đổ đầy mồ hôi, nhìn Trương Hoàng Thanh bằng ánh mắt sợ hãi, luôn miệng cầu xin người khác cứu mình.

Trên người ông ta đeo một chiếc áo quấn bom trên người. Trương Hoàng Thanh bình tĩnh không lại gần, giơ tay khuyên người đàn ông này nên bình tĩnh lại.

Nhưng ông ta hơi kích động liền bỏ chạy vào đám đông. Người đàn ông chạy đến đâu, người dân chạy tách ra đến đó hòng tránh ông ta xa nhất có thể.

Trương Hoàng Thanh lập tức đuổi theo, hét lớn yêu cầu người đàn ông dừng lại. Nhưng tất cả đều vô dụng khi ông ta đã quá sợ hãi và tuyệt vọng.

Dù biết hành động sau đó của mình có thể sẽ bị viết báo cáo và trách phạt, nhưng vì sự an toàn của người dân, Trương Hoàng Thanh rút súng ra, chĩa thẳng vào người đàn ông hét lớn: “Đứng lại! Nếu anh di chuyển nữ tôi sẽ nổ súng!”

Người dân nhanh chóng chen vào trong cửa hàng, đứng tách sang hai bên tạo thành một đường thẳng từ Trương Hoàng Thanh đến người đàn ông đeo bom kia. Ông ta cũng dừng lại khi nghe hiệu lệnh, giơ hai tay lên đầu hàng.

“Từ từ quay người lại!” Trương Hoàng Thanh ra lệnh.

Người đàn ông quay lại, trên ngực ông ta quấn một trái bom, màn hình hiển thị dãy số màu đỏ. Nhưng điều kỳ lạ ở dãy số này là chỉ có hai con và nó không giản dần mà lại lúc tăng lúc giảm.

Đầu óc Trương Hoàng Thanh xoay chuyển nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mấy con số này lại nhảy như vậy.

“Làm… Làm ơn… Cứu tôi!” Người đàn ông nhìn Trương Hoàng Thanh cầu xin.

Anh ta vẫn chĩa súng vào ông ta, kiên định nói: “Chúng tôi sẽ cứu ông. Từ từ quỳ xuống!”

Người đàn ông làm theo. Trương Hoàng Thanh liền bắt gặp con số trước ngực ông ta từ hàng trăm đã chuyển sang hàng chục và đang duy trì trong khoảng từ tám mươi đến tám mươi lăm.

“Bình tĩnh!” Trương Hoàng Thanh khuyên nhủ. Anh ta cất súng vào người rồi chậm rãi bước từng bước đến. Bảo Vy cũng những người cảnh sát khác cũng không dám nguy hiểm nhiều mà nhìn cấp trên của mình làm việc. Họ sợ nếu di chuyển sẽ làm phí công sức Trương Hoàng Thanh đã ngăn được sự kích động của người đàn ông đeo bom kia.

Một suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Trương Hoàng Thanh. Anh ta nghĩ rất có thể con số này chính là số đo nhịp tim của người đàn ông này. Theo nhiều vụ án, nếu người đàn ông này chết thì trái bom sẽ phát nổ. Hoặc cũng có thể như một bộ phim ảnh anh ta từng xem là nếu nhịp tim quá mức quy định sẽ phát nổ.

Dù trong trường hợp nào đi nữa thì bây giờ thứ cần phải có được chính là sự bình tĩnh của người đàn ông này.

Đúng lúc này, màn hình quảng cáo tối đen lại hiện lên hình ảnh kia. Người đàn ông trong màn hình nói: “Thế nào? Món quà tôi tặng cho mọi người bất ngờ chứ? Tôi sẽ còn nhiều món quà như vậy nữa dành tặng cho mấy người. Nếu mấy người không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo thì tốt nhất đừng làm bậy, đừng cố gắng bỏ trốn.”

Cả khu trung tâm lại một lần nữa dậy sóng, ồn ào. Người đàn ông bị đeo bom liền đứng dậy, liền kích động hét lớn: “Tôi làm gì sai chứ? Tại sao tôi lại bị như vậy?”

“Có muốn bắn thì bắn tôi đi!” Người đàn ông đối diện với Trương Hoàng Thanh nói lớn.

Ông ta đã tuyệt vọng. Ông ta nghĩ nếu mình đã là người xấu số bị chọn ngẫu nhiên của nhóm khủng bố này thì ông ta sẽ không hy sinh một mình mà sẽ kéo theo những người khác. Không ai muốn mình bị chết oan cả. Vào những lúc tuyệt vọng biết mình không thể cứu như thế này, nếu còn có thể, con người luôn chọn cách kéo theo một người nào đó chịu chung số phận với mình.

Màn hình trước ngực ông ta lại nhảy lên hàng trăm. Ông ta cắm đầu chạy thẳng về phía người dân định chết chung. Ông ta hét lớn: “Tao chết thì tụi bây cũng phải chết!”

Nhưng kế hoạch chết chung với người khác của ông ta thất bại. Người dân xung quanh không bị kéo theo không phải vì cảnh sát có thể ngăn chặn được. Mà là khi người đàn ông vừa đi được mấy bước, một tiếng “bùm” vang lên.

Cả người đàn ông banh xác. Máu me và thịt vụn văng tung tóe khắp nơi, bắn đầy trên tường và những người dân xung quanh.

Vụ nổ không lớn, chỉ ảnh hưởng trong phạm vi bán kính một mét so với người đàn ông. Nhưng khi bị máu me bắn đầy người, họ liền la hét chói tai đến như điên cuồng.

Họ lại chạy tán loạn nhưng căn bản từ bên trong vẫn không có đồ dùng vào đủ mạnh để phá hủy chiếc cửa cuốn bằng thép này.

Mọi thứ vẫn bị cô lập với bên ngoài. Còn người bên trong lại như bầy thú hoang bị bắt vào chuồng.

Trái ngược với không khí ồn ào và hỗn loạn phía trên trung tâm thương mại. Ở dưới tầng hầm hai và ba lại yên tĩnh hơn.

Dù tiếng hét của người dân có thể truyền xuống được dưới đây dù chỉ là rất nhỏ nhưng mà ánh đèn màu đỏ oẻ vị trí chuông báo cháy được lắp dưới tầng hầm này không ngừng nhấp mà không báo ra âm thanh cũng đủ để Lý Thế Kiệt biết chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ nơi đây đang thi công nên họ đã tạm thời tắt đi thứ âm thanh chói tai kia. Kích hoạt chuông báo cháy để làm loạn người dân khiến cho cảnh sát không thể tham gia vào cuộc chiến này. Lý Thế Kiệt phải công nhận kế hoạch của bọn họ được chuẩn bị rất kỹ lưỡng về mọi mặt.

Xuống đến khu tầng hầm ba, Lý Thế Kiệt nhìn thấy Lâm Gia Huy đang ngồi trên một kệ hàng trưng bày nhìn về phía này.

Trên tay Lâm Gia Huy vẫn đang cầm thanh sô cô la đang ăn dở. Thấy Lý Thế Kiệt, cậu ta liền vẫy tay chào.

Lý Thế Kiệt tiến đến, dừng lại cách Lâm Gia Huy hai đến ba mét, lạnh lùng hỏi: “Trịnh Thu Cúc đâu?”

“Chúng ta mới chỉ gặp lại thôi, đừng nói đến người khác được không?” Lâm Gia Huy cười nói. Anh ta nhảy khỏi kệ hàng, đứng tựa người vào đó nhìn sang Nguyễn Thanh Phong: “Có cả Quỷ Đỏ theo cùng nữa à? Quỷ Đỏ. Lâu rồi không gặp. Mở túi golf ra đi. Cần gì phải giấu nữa. Ai mà không biết anh đem theo thanh katana trong đó chứ.”

“Trịnh Thu Cúc đâu?” Lý Thế Kiệt lạnh lùng hỏi lại, không để ý đến những gì Lâm Gia Huy vừa nói.

Lâm Gia Huy ném một thanh sô cô la đến trước mặt Lý Thế Kiệt. Anh vẫn không phản ứng. Cậu ta không để tâm nói: “Ăn đi cho bớt căng thẳng. Chị ấy không sao đâu.”

Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng. Nguyễn Thanh Phong lấy tròn ba lô ra thanh katana, cầm sẵn nó trong tay.

Lâm Gia Huy ăn nốt miếng cuối cùng rồi ném vỏ bọc đi. Vừa nhai cậu ta vừa nói: “Mấy người sẵn sàng rồi sao? Zero. Tôi thật sự thất vọng về anh quá đấy! Tôi thừa nhận. Lúc đầu đi theo con đường này, tôi là một fan cuồng của anh đấy. Nhưng mà, tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn giết anh nữa.”

Lâm Gia Huy cười lớn rồi nói tiếp: “Mà tôi thắc mắc một điều là tại sao anh đang trong giai đoạn đỉnh cao lại muốn rời đi? Mà rời đi thì tạm không nói đến đi. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, một sát thủ xuất sắc như anh mà điểm yếu lại không để trên người của anh mà lại để ở một cô gái. Một người vốn không có điểm yếu mà bây giờ thành ra như vậy, anh thấy có thất vọng không? Anh có thấy hối hận khi chọn đi theo con đường này không?”

“Tôi không thấy hối hận.” Lý Thế Kiệt đáp: “Điều tôi thấy hối hận nhất chính là đã chọn đi theo con đường sát thủ này.”

“Không. Con đường sát thủ là con đường đúng.” Lâm Gia Huy phản bác: “Đi theo con đường này sẽ có tất cả. Tiền, xe, nhà, gái. Thậm chí anh muốn gì cũng được. Anh muốn quan hệ với bao nhiêu con một đêm cũng được hay cả ngày chủ làm chuyện đó và ăn uống. Còn bây giờ, anh nhìn lại anh đi! Chỉ vì một cô gái mà lại chọn con đường chết cho mình, có đáng không?”

“Với cậu thì không đáng nhưng với tôi, tôi thấy nó rất xứng đáng.” Lý Thế Kiệt nói: “Trịnh Thu Cúc đâu? Mau thả cô ấy ra!”

Lâm Gia Huy thở dài một hơi. Cậu ta tựa người vào tường, rút một con dao găm trong người ra. Cậu ta vuốt nhẹ nó rồi nói: “Tôi chỉ muốn anh chọn đúng đường. Còn anh đã nói như vậy thì chúng ta không còn gì để nói rồi.”

Đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ từ trong một cửa hàng đang sửa chữa phóng ra. Trên tay ông ta cũng cầm theo một con dao dài như thanh katana chém về phía Lý Thế Kiệt.

Nhưng rất nhanh, chỉ trong chớp nhoáng, một tia sáng lóe lên trong bóng tối. Lý Thế Kiệt nhảy ngược ra sau né đòn, còn lưỡi kiếm katana đã lấy đòn tấn công. Hai món vũ khí va vào nhau tạo ra tiếng keng vọng khắp tầng hầm.

Hai người đàn ông cầm kiếm lao vào đánh nhau. Tiếng leng keng vang vọng. Nguyễn Thanh Phong chém một đường, hai lưỡi kiếm cắt vào nhau phát ra tiếng két lớn chói tai khiến ai có mặt ở đây cũng phải nhăn mặt lại theo phản xạ tự nhiên.

Đối phương dường như không quen nghe âm thanh này nên Nguyễn Thanh Phong bình tĩnh chớp lấy thời cơ trong tích tắc, dùng chân đạp thẳng vào bụng của đối phương. Ông ta lùi lại vài bước nhìn Nguyễn Thanh Phong.

Qua đuôi mắt, Nguyễn Thanh Phong có thể xác định được gương mặt ẩn sau lớp khẩu trang của đối phương đang thấp thoáng ý cười.

“Quỷ Đỏ đúng là Quỷ Đỏ, kiếm pháp đúng là không thể chê vào đâu được!” Người đàn ông tấm tắc khen người. Ông ta hạ vũ khi xuống lùi lại vài bước.

Nguyễn Thanh Phong không hề lơ là, vẫn thủ thế. Người đàn ông tạo một khoảng cách xa với Nguyễn Thanh Phong rồi đắc ý nói: “Muốn lấy đầu của tao thì đến đây mà lấy!”

Nguyễn Thanh Phong không bị ông ta khiêu khích. Anh ta chọn cách an toàn thăm dò đối phương.

Chỉ trong vài giây, bước chân của đối phương tiến lên liền nhảy lùi về sau. Người đàn ông phóng thanh kiếm nhắm thẳng vào cổ của Nguyễn Thanh Phong. Anh ta liền xoay người sang một bên né đòn tấn công.

Lưỡi kiếm cắm thẳng lên tường, phần chuôi vẫn còn đung đưa vài cái. Đối phương bị mất vũ khí, đối với một người sử dụng kiếm katana như Nguyễn Thanh Phong là một lợi thế hiếm có khi đối phương tự trút bỏ vũ khí, tự trút bỏ quyền được sống của mình.

Cơ hội đến, Nguyễn Thanh Phong liền nắm bắt. Sau khi né đòn, anh ta liền cầm chắc thanh kiếm, lao về phía đối phương cực nhanh hòng chiếm lấy phần đầu của đối phương.

Nhưng khi phóng được nửa đường, không còn cơ hội để quay đầu, Trương Hoàng Thanh mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của người đàn ông này.

Ông ta đã tận dụng lúc Nguyễn Thanh Phong né thanh kiếm kia rồi lao lên liền cầm lấy một khẩu súng lục với hình thù không giống với khẩu súng lục bình thường. Người đàn ông bóp cò bắn một mũi nhọn cắm thẳng vào bắp tay Nguyễn Thanh Phong khiến thanh katana trên tay anh ta rơi xuống. Cả người anh ta theo quán tính bay gần đến chỗ ông ta mà thanh kiếm bị rơi lại phía sau.

Người đàn ông giơ chân đạp Nguyễn Thanh Phong ngã ra sau rồi bắn thêm một phát vào chân và cổ của anh ta. Cả người anh ta nặng trĩu, mí mắt như bị treo hai quả tạ ngàn cân vào.

Anh ta biết người đàn ông này đã dùng khẩu súng bắn thuốc gây mê chuyên dụng cho thú để đối phó với mình. Nguyễn Thanh Phong không ngờ mình lại bị rơi vào bẫy một cách dễ dàng như vậy.

Biết mình không thể giúp được gì nữa, Nguyễn Thanh Phong chỉ hy vọng cảnh sát có thể đến đây hỗ trợ Lý Thế Kiệt kịp thời.

Trước khi mất đi ý thức, anh ta nghe người đàn ông đang đứng nhìn mình nói: “Đúng là kiếm pháp của mày vẫn rất giỏi. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của mày không còn như trước rồi.”

Nguyễn Thanh Phong không còn sức phản kháng. Hai mắt anh ta từ từ nhắm lại, chìm vào bóng tối.

Lý Thế Kiệt đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả. Anh không ngờ khả năng chiến đấu của Nguyễn Thanh Phong vẫn rất tốt nhưng trên chiến trường đã giảm bớt, không thể đánh bại người đàn ông kia.

Lâm Gia Huy cũng ở đó xem một màn kịch chiến đấu cực hay. Cậu ta vừa cười vừa vỗ tay.

Người đàn ông ném khẩu súng gây mê kia đi, cầm lấy thanh katana của Nguyễn Thanh Phong nhìn Lý Thế Kiệt. Ông ta tự cởi khẩu trang của mình ra: “Zero. À, không phải. Phải gọi cậu là Lý Thế Kiệt mới đúng.”

Qua bóng đèn trắng của công trường và ánh sáng đỏ nhấp nháy từ vị trí chuông báo cháy, khuôn mặt người đàn ông này dần lộ rõ ra.

Lý Thế Kiệt cũng nhận ra thì ra trước đây, băng nhóm sát thủ này đã tiếp cận mình. Người đàn ông vừa hạ gục Nguyễn Thanh Phong chính là Ông Hùng. Người mà anh đã gặp ở bệnh viện lúc Trịnh Thu Cúc nằm viện. Là người có cô con gái là người thực vật nằm ở đó.

“Mark. Tôi sẽ không nhường cho ông đâu đấy.” Lâm Gia Huy nói rồi hét lên với vẻ đầy thích thú, lao đến Lý Thế Kiệt.

Cậu ta đâm một con dao về phía anh, tay còn lại liền rút thêm một con dao trong người ra chém ngang. Lý Thế Kiệt bắt chéo tay đơn đòn đâm, bản năng sát thủ vẫn còn khiến anh nhảy nhanh về sau né đòn chém ấy.

Lâm Gia Huy đứng thẳng người lại, cười nói: “Ông chủ à. Anh cũng nhanh đấy. Nhưng lần này sẽ không giống như lần trước đâu.”

Lần trước Lý Thế Kiệt biết cậu ta nói chính là lần cả hai giao đấu với nhau ở công ty của tập đoàn Trường Thịnh.

Vừa dứt lời, Lâm Gia Huy lại lao thẳng đến Lý Thế Kiệt như một kẻ tâm thần. Anh cũng rút một con dao găm ra, liên tục đỡ đòn tấn công của đối phương.

Dù nhanh cỡ nào nhưng chỉ dùng một con dao để đấu với một người có hai con dao, lại còn rất thành thạo khi sử dụng chúng thì Lý Thế Kiệt bị chém trúng cũng không phải là điều khó hiểu.

Cả hai vừa tách nhau ra, Lý Thế Kiệt lại thu bụng lại, nhảy về sau một khoảng lớn khi khoé mắt bắt gặp có một bóng đen lao đến. Anh tiếp đất nhìn hai đối thủ trước mặt mình.

Dù có phản ứng nhanh cũng vậy. Lý Thế Kiệt cảm thấy hơi rát ở phần cơ bụng, chiếc áo sơ mi bị chém rách ra, máu không ngừng chảy ra ở bụng như những con rắn màu đỏ đang trườn bò trên cơ thể anh, thấm ướt áo anh. Bị như vậy Lý Thế Kiệt cũng cảm thấy may vì nếu như mình mà phản ứng trễ thêm một giây nữa thôi, với thanh katana của Nguyễn Thanh Phong sử dụng chắc chắn sẽ chém anh lòi cả ruột ra ngoài.

“Mark.” Lâm Gia Huy đứng phía sau nói: “Không phải chúng ta sẽ chơi từ từ với anh ta sao? Anh chém như vậy anh ta chết nhanh quá thì sao đây?”

Ông Hùng không để ý đến lời của Lâm Gia Huy nói. Ông ta tiếp tục tấn công Lý Thế Kiệt bằng thanh katana của Nguyễn Thanh Phong.

Ông ta chém chéo, chém ngang, Lý Thế Kiệt chỉ biết né đòn vì vũ khí của anh có tầm tấn công quá ngắn trong khi tầm tấn công của đối phương thì quá dài. Ở đòn chém dọc thẳng từ trên xuống, Lý Thế Kiệt hạ thấp trọng tâm xuống, lăn sang một bên né đòn.

Lý Thế Kiệt lăn đến bức tường, rút thanh kiếm trông giống thanh katana mà ban đầu Ông Hùng cầm ra. Anh nhanh chóng cất dao găm, cầm kiếm bằng cả hai tay giơ lên thủ thế. Anh biết dù kiếm pháp của mình không bằng Nguyễn Thanh Phong nhưng vẫn không đến nổi là quá tệ. Anh vẫn có thể dùng nó để chống đỡ, giành giật sự sống để cứu người mình yêu.

Hai thanh kiếm va vào nhau lại phát ra tiếng leng keng kia. Hai thanh kiếm va chạm, hai người ám sát đến mặt đối mặt, không ai chịu nhường ai, ai cũng muốn người chết là đối phương.

Cả hai lại hất nhau ra. Lao vào giao chiếm, anh đánh tôi tôi đánh anh rồi lại tách ta. Lâm Gia Huy lợi dụng thời cơ cũng lao vào tấn công theo.

Thế trận chuyển sang hai đánh một khiến Lý Thế Kiệt chống đỡ ngày càng khó khăn hơn khi hai đối thủ của mình đều là những chuyên gia.

Chiếc áo của Lý Thế Kiệt bây giờ như những miếng vải vụn được may dính vào nhau một chút đắp trên người anh. Bắp tay, cẳng tay, ngực, lưng, bụng, tất cả đều có vết chém và đang chảy máu. Đối phương của anh cũng không khác hơn là mấy khi cả người đầy vết thương đứng đối diện phía bên kia chiến tuyến.

Trong lòng ai cũng hiểu rõ và biết rõ một điều, nếu đối phương không chết thì là mình chết.

Ông Hùng lại là người lao lên tấn công đầu tiên. Lý Thế Kiệt đỡ đòn, đạp o go ta một cái rồi nhanh chóng lách người né đòn tấn công của Lâm Gia Huy.

Không biết hai người họ có tập trước với nhau hay không mà phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, có thể gây sức ép lên một sát thủ hàng đầu trong tổ chức. Xem ra họ thật sự muốn lấy được danh tiếng hạ gục được người giỏi nhất này.

Nếu là trước đây, đã có thể trả thù cho ba mẹ của mình Lý Thế Kiệt cũng không nhất thiết phải sống nữa. Anh sẽ không chiến đấu với họ.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Dù mối thù đã có thể nói là trả xong nhưng anh còn Trịnh Thu Cúc còn phải lo, phải bảo vệ. Nếu như bây giờ anh chết ở đây thì cô cũng sẽ như vậy. Nhờ có cô mà ý chí sinh tồn và chiến đấu của anh được nâng lên một phần so với trước kia.

Không giống như những trận thi đấu thể thao đối kháng. Đây là trận chiến sống còn nên chỉ trong gần nửa tiếng giao đấu với nhau, cả hai bên đều mình đầy thương tích, thở gấp.

“Sao cậu không chết đi cho tôi nhờ!” Ông Hùng tức giận hét lên.

Lý Thế Kiệt không nói gì. Lần này anh là người lao lên tấn công trước để ngăn đối phương không có thời gian hồi phục lại thể lực. Thấy đối thủ mình như vậy, không chống đỡ lại chỉ có con đường chết nên hai người họ cũng lập tức tham gia vào cuộc chiến.

Nếu xét về trình độ sử dụng kiếm, Nguyễn Thanh Phong đứng đầu thì người đứng thứ hai chính là Ông Hùng (Mark). Sau đó đến Lý Thế Kiệt.

Hai người giao chiến với nhau. Ông Hùng tận dụng lúc Lý Thế Kiệt chém xuống liền nhắm vào vị trí tay của anh anh mà chém vào hòng chặt đứng tay của anh.

Lý Thế Kiệt cũng đoán được phần nào ý đồ của Ông Hùng. Anh buông cả thanh kiếm ra cho nó rơi tự do xuống đất. Dùng sức bật của chân, anh bay người về trước, né đòn chém của ông ta. Đồng thời cũng vượt qua luôn Lâm Gia Huy, ra phía sau hai người họ.

Nói thì chậm mà diễn ra thù nhanh, Lý Thế Kiệt rút con dao găm từ trong người mình ra cực nhanh, đâm mạnh một nhát vào cột sống, ngay các đốt sống gần với xương chậu khiến Lâm Gia Huy hét lên một tiếng, gục xuống tại chỗ.

Cậu ta muốn đứng lại dưng không thể. Cơn đau ngay khu vực này khiến Lâm Gia Huy không tài nào đứng dậy nổi, chỉ có thể trở mình xem tình hình trận chiến sống còn đó như thế nào.

Bị hụt mất mục tiêu, Ông Hùng liền tức giận quay người lại. Không để ý đến Lâm Gia Huy, ông ta liền chém thẳng một đường từ dưới lên.

Vừa hạ gục Lâm Gia Huy khiến Lý Thế Kiệt không có thời gian xoay sở, chỉ kịp giơ con dao găm nhỏ nhoi đó ra đỡ đòn. Thanh katana chém một đường từ dưới lên làm rách áo Lý Thế Kiệt, con dao găm yếu ớt đó trong tay anh cũng không thể giữ nổi mà bay đi.

Tận dụng cơ hội, Ông Hùng còn tung thêm một cước đá bay Lý Thế Kiệt.

“Làm hay lắm, Mark!” Lâm Gia Huy khen. Cậu ta cố lết đến bên bức tường để tựa người vào, dễ bề quan sát.

Thấy Lý Thế Kiệt nằm dưới đất, Ông Hùng ném thanh katana đi. Ông ta liền chạy đến, ngồi lên người anh đấm liên tiếp vào mặt của anh.

Lý Thế Kiệt rất muốn phản kháng nhưng anh cảm thấy cơ thể mình nặng trịch. Mặt anh vẫn không một chút cảm xúc nào mà đôi môi đã trở nên tái nhợt vì bị mất máu.

Đối phương cũng không ngoại lệ. Ông Hùng hét lên một tiếng như để tiếp thêm sức lực rồi đấm vào mặt Lý Thế Kiệt.

Nếu ban đầu trận đấu là một đấu một, có lẽ Lý Thế Kiệt đã chiến thắng. Còn bây giờ, anh đã mất khá nhiều máu và sức lực nên việc một chọi một với Ông Hùng cũng là một điều gì đó khá khó khăn với anh.

Đấm liên tiếp vào mặt Lý Thế Kiệt. Thấy anh không phản kháng, ông ta túm lấy cổ áo của anh, lắc mạnh: “Mày không thể chết như vậy được! Mày phải sống, phải hứng chịu nỗi đau mà tao đang chịu đựng!”

Ông ta lắc mạnh đến nổi Lý Thế Kiệt phải ho khan một tiếng. Ông ta đấm thêm một cú vào thẳng mặt của anh, nói: “Mày phải chịu đựng tất cả! Tại mày mà gia đình tao mới tan nát! Tại mày mà vợ tao mới chết, con gái tao thành người thực vật!”

Con gái Ông Hùng là người thực vật. Lý Thế Kiệt biết chuyện đó. Chính anh cũng từng đến đó xem cô ấy như thế nào. Nhưng ông ta nói anh là người khiến mọi chuyện thành ra như vậy thì anh thật sự không thể hiểu nổi.

“Thế Kiệt.” Giữa lúc mơ màng, Lý Thế Kiệt cảm thấy như mình nghe thấy Trịnh Thu Cúc gọi tên của mình. Cô có ở đây hay không? Có thể là không. Vậy thì âm thanh này chỉ là ảo giác.

Dù là ảo giác hay thực tại thì chuyện cứu Trịnh Thu Cúc vẫn chưa hoàn thành. Cô vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.

Bất chợt Lý Thế Kiệt mở to mắt nhìn Ông Hùng bằng gương mặt dính đầy máu của mình. Dùng hết tất cả sức lực của mình, Lý Thế Kiệt phản kháng.

Anh đấm một cú vào mặt ông ta. Cú thứ hai liền chuyển hướng vào cổ họng là Ông Hùng khó thở. Tận dụng thời gian, anh vòng một tay qua người ông ta, dùng sức của chân và đòn thế trở mình, lật ngược ông ta xuống nằm dưới thân của mình. Những cú đấm như trời giáng của anh bắt đầu đấm mạnh vào giữa mặt của Ông Hùng.

Từng cú đấm mang theo sự kìm nén bấy lâu nay. Chính băng nhóm này giết Nhã Phương. Cũng chính băng nhóm này muốn giết anh, muốn giết Trịnh Thu Cúc.

“Tao không giết vợ con mày!” Lý Thế Kiệt vừa nói vừa đấm vào mặt Ông Hùng.

Mắt Ông Hùng lờ đờ, mơ màng như muốn thiếp đi. Lý Thế Kiệt túm lấy cổ áo của ông ta, hét vào mặt ông ta: “Trịnh Thu Cúc đang ở đâu?!”

Chỉ sau vài cú đấm liên tiếp, mặt Ông Hùng đẫm máu, một bên mắt sưng húp. Ông ta cố nhìn Lý Thế Kiệt cho rõ, sau đó cười khẽ một tiếng.

“Thu Cúc đâu?!” Lý Thế Kiệt đấm thêm một cú vào mặt ông ta.

Ông Hùng thở hắt ra. Môi đầy máu của ông ta mấp máy như muốn nói điều gì đó. Không còn thời gian, Lý Thế Kiệt liền ghé sát lại.

Tưởng rằng ông ta sẽ nói ra, nào ngờ khi Lý Thế Kiệt vừa ghé sát, ông ta nói với giọng điệu đắc ý: “Tao có chết, cũng không nói cho mày biết đâu. Tao bắt mày phải, trải qua những gì mà tao, phải trải qua.”

Lời nói của Ông Hùng như ngòi lửa châm vào chỗ kích nổ của trái bom đặt trong người Lý Thế Kiệt. Tuyệt vọng, đau lòng, tức giận. Tất cả đều hiện diện trong con người anh ngay lúc này.

Anh tiếp tục đấm mạnh vào mặt Ông Hùng thêm vài cú. Sau đó ngời trên người ông ta, đảo mắt tìm kiếm xung quanh xem có phát hiện được dấu hiệu nào cho thấy có Trịnh Thu Cúc hay không.

Nhưng mọi thứ dường như không hỗ trợ Lý Thế vừa. Xung quanh quá rộng lớn mà lượng bóng đèn chiếu sáng lại quá ít, không thể phóng tầm nhìn ra xa được.

Không tìm thấy Trịnh Thu Cúc, vậy anh đến đây làm cái gì? Lý Thế Kiệt giơ tay lên ôm đầu. Chết tiệt! Cô bị bắt là do anh. Do anh quá chủ quan, không đi theo để bảo vệ cho cô.

Đúng lúc này, một vật lóe sáng phản chiếu vào mắt Lý Thế Kiệt. Anh quay đầu nhìn. Là con dao găm của Lâm Gia Huy rơi dưới đất.

Lý Thế Kiệt tiến đến, cầm lấy con dao lên, kề vào cổ Ông Hùng: ” Nói! Thu Cúc đang ở đâu?!”

Ông ta vẫn ngoan cố chọn cách im lặng.

“Mày nghĩ mày có thể chết như vậy à?” Lý Thế Kiệt cười. Dù gương mặt của anh có điển trai như thế nào nhưng bây giờ nó dính đầy máu như thế này vẫn rất đáng sợ. Anh nói: “Mày nghĩ con gái mày có họ hàng chăm sóc là được à? Tao sẽ cho mày tàn phế, để mày tận mắt chứng kiến tao đi tìm con gái của mày khi tao ra khỏi đây!”

“Thằng chó!” Ông Hùng gầm lên: “Mày không được đụng đến con bé!”

Lý Thế Kiệt cười như điên. Anh giơ cao con dao lên, nhắm thẳng vị trí dây thần kinh của Ông Hùng mà đâm xuống.

Bất chợt… Một tiếng súng vang lên trong không gian tăm tối và tĩnh lặng đó.

Bằng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.