Châu Thanh thả lỏng thân mình, ngả người rơi tự do vào đáy vực. Cảm giác di chuyển với tốc độ siêu thanh rất khó diễn tả, cơ thể như chạm đến ranh giới vô thức, mọi giác quan đều mất đi nhạy bén. Năm phút, mười phút… Gió rít bên tai, không khí liên tục ma sát với thân thể. Giáo sư vẫn tiếp tục lao xuống vực Vô Vọng sâu hun hút. Như con đường dẫn thẳng đến địa ngục.
Rơi mãi, rơi mãi, cho đến khi lực hút giảm bớt, xuất hiện phản lực ngăn chặn dị vật tiến vào khu vực bên trong. Châu Thanh lơ lửng giữa không trung, cả người tỏa ra ánh sáng lam sắc giữa màn đêm đen kịt.
Vô Vọng rất hẹp, kéo dài vô tận. Những khối đá nhọn hoắt nhô lên lởm chởm như hàm răng quái vật. Ma khí đặc quánh ngự trị toàn bộ nơi này. Không sinh vật nào tồn tại, không âm thanh nào vang lên. Hơi lạnh đâm thấu tim gan, giá buốt chết chóc.
Giáo sư dừng lại trên tấm màng phong ấn tự nhiên, được hình thành từ tám mạch linh khí. May mà có nó ma khí mới không tràn ra ngoài. Nhưng đồng thời cũng tạo điều kiện cho dẫn ma hình thành. Thực thể này vô thức, vô dạng, kèm theo bản năng ký sinh vào linh hồn con người.
Đối với người thường dẫn ma như một liều thuốc tự vẫn êm ái, vừa chạm liền chết. Linh hồn yếu ớt chưa qua tu luyện khó có thể chịu được dị loại ký sinh.
Dẫn ma lại là chất kịch độc dùng để đối phó với đạo tu. Quanh năm đắm chìm trong linh khí, linh hồn quen với sạch sẽ và tinh khiết. Một khi chạm vào nhơ nhớp sẽ gây nên hiện tượng phản vệ. Cái chết kéo đến từ từ và đau đớn khôn xiết.
Ma tu lại là khác biệt duy nhất. Bọn họ đắm mình trong ma khí năm này qua tháng nọ. Linh hồn sinh ra khả năng thích nghi với dẫn ma. Tuy nhiên giữa hai bên chưa hề tồn tại quan hệ cộng sinh. Mà là cuộc đấu tranh không ngơi nghỉ giành quyền làm chủ linh hồn. Cái giá phải trả để thực lực tăng lên nhanh chóng, là ngày ngày đối phải mặt với vấn đề “linh hồn bị thôn tính”.
Tại nơi giao nhau của tám mạch linh khí, Châu Thanh phát hiện một rãnh nứt. Dẫn ma lợi dụng khe hở này để tràn ra ngoài. Rất nhiều làn khói đen đặc quánh trôi nổi có chủ định hướng về giáo sư. Chúng đụng kình kình vào lồng linh lực hộ thể, cố gắng ăn mòn để ký sinh lên vậy chủ.
Giáo sư vận hồn lực múa bút vào khoảng không. Giữa màn đêm thăm thẳm xuất hiện Hỏa Linh Phù đỏ rực. Cường độ ánh sáng ngày càng tăng, chẳng mấy chốc đã thiêu đốt toàn bộ dẫn ma bao vây. Đám trước vừa chết, đám sau liền xông lên, chúng như bầy châu chấu, giết không xuể.
Châu Thanh cau mày, chỉ còn cách khôi phục phong ấn này lại, chuyện này mới có thể kết thúc. Lấy sức một người tu bổ lại phong ấn tự nhiên là việc làm thập tử nhất sinh. Ông chùn tay, nhất thời do dự.
Nếu như để yên dẫn ma sẽ tiếp tục tràn lan, ma tu bị hộ hồn nhiều thêm, đảo quốc sẽ rơi vào hỗn loạn. Chiến tranh nổ ra, máu chảy thành sông, mạng người chết oan chất cao như núi.
Nếu vì thiên hạ mà ngã xuống, lòng ông vẫn còn vướng bận một người. Bỏ lại Vĩnh An bơ vơ giữa thế gian đầy rẫy cạm bẫy thế này, ông không nỡ.
Chẳng có giải pháp nào toàn vẹn cả đôi đường. Châu Thanh nhắm mắt lại, quyết định lựa chọn một phương án tình thế, tạm thời vá khe nứt này lại. Tranh thủ thời gian cho tu chân giới xoay sở. Tranh thủ thời gian để Vĩnh An trưởng thành.
Dẫn ma bu quanh ông ngày càng nhiều, sinh vật này di chuyển theo luồng và phát ra những âm thanh rin rít khó chịu. Giáo sư dừng tay, mặc cho bọn chúng điên cuồng lao vào tấn công. Ông hướng thẳng đến rãnh nứt, kiểm tra sơ bộ bên ngoài. Tám mạch linh khí vô cùng dồi dào, không hề có hiện tượng cạn kiệt như suy đoán ban đầu. Vậy là khe hở được ai đó cố tình tạo ra. Cảm giác chua chát dâng lên nghẹn họng, giờ thì Châu Thanh đã hiểu, sợ là mục tiêu ngay ban đầu đã nhắm vào ông.
Thánh nhân suy yếu, bao nhiêu kẻ có lợi? Chỉ là nước cờ này, ông bắt buộc phải theo.
Giáo sư bay thẳng lên cao khoảng mười dặm. Ông ngưng thần kết nối với thiên địa, linh khí trong vòng bán kính ngàn dặm đổ về vực Vô Vọng. Chúng theo sự điều chỉnh của giáo sư thêu dệt lên tấm lưới khổng lồ. Dẫn ma cảm nhận được mối đe dọa, chúng lao đầu vào tự sát hòng ngăn chặn quá trình sửa chữa phong ấn.
Lưới linh lực lơ lửng dán vào khe hở. Dẫn ma phía bên trong thét lên the thé, sóng âm linh oán độc đánh thẳng vào linh hồn. Ánh mắt giáo sư âm u vẩn đục, linh hồn bắt đầu bị ảnh hưởng. Ông vận dụng hồn lực nhằm giảm bớt áp lực tấn công. Song song với việc đó, Tế Linh Phù trong tay Châu Thanh bắt đầu hoàn thiện, nó nhập vào lưới linh lực để gia cố phong ấn. Cánh cửa chính thức đóng lại. Giáo sư chưa dừng lại ở đó, ông tung ra liên tiếp năm Hỏa Linh Phù nhằm thiêu đốt tàn dư còn lại. Vực Vô Vọng chìm vào bóng tối tĩnh mịch thêm lần nữa.
Châu Thanh run rẩy rời khỏi đáy vực, bên khóe miệng máu tươi không ngừng tràn ra ngoài. Ánh mắt ông tối sầm, quầng thâm hai mắt lan rộng…
Thánh nhân trọng thương.
– —-
Ở một diễn biến khác.
Cựu ma quân Thuần Khương – kẻ bại trận dưới tay Lệ Thiên nhiều năm về trước ngóc đầu trở lại.
Hắn đang đứng trước cổng lâu đài Tuyết Cung. Cơn gió phương bắc ôm theo hơi lạnh cuốn tà áo bay phần phật. Màu nâu sòng ghép với thân hình gầy nhẳng khiến tổng thể càng thêm bạc nhược. Gương mặt của hắn giống như người vừa thoát khỏi nạn đói, chỉ còn lớp da mỏng tái xanh phủ lên khung xương gồ ghề. Hai mắt đã mất đi tròng trắng, bên trong một màu đen kịt, quầng thâm lan rộng đến tận gò má.
Lệ Thiên cùng hai tùy tùng thong dong đi ra. Bước chân khoan thai vững vàng tựa núi Thái Sơn vạn năm không đổ. Quân Minh và Nhật Quang bước sau quân thượng nhà mình một bước chân, hai người đều khoanh tay trước ngực, ánh mắt vè vè nhìn về kẻ gây rối.
Ma cũ và ma mới chạm mặt, bầu không khí lập tức lạnh lẽo lạ thường. Ánh mắt bọn họ trao nhau có thể đông cứng vạn vật. Lệ Thiên mở lời trước.
– Ngài từng là ma quân mà phải nhờ đến dẫn ma hộ hồn mới dám đến nơi này. Đúng là bôi nhọ danh tiếng một thời.
Thuần Khương không giận, hắn quét ánh mắt âm u của mình nhìn toàn cảnh Tuyết Cung. Rồi dừng lại trên khuôn mặt đẹp đến bức người của đối thủ. Gương mặt gây ám ảnh cho Thuần Khương trong nhiều năm qua. Hắn nhìn rất lâu, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói thều thào hụt hơi.
– Nếu là vậy, hẳn là ngài cũng biết bản thân mình không có cửa thắng. Linh hồn trọng thương của ngài có thể chịu được mấy đợt sóng âm linh. Đã vậy cần gì phải đối cứng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Thông tin anh bị tổn thương linh hồn là bí mật được chôn sâu qua nhiều năm. Kẻ biết biết chuyện chỉ có một người, chính là chủ mưu vụ hạ sát năm xưa. Nếu không thì các ma quân khác đã kéo tới cửa khiêu chiến. Vậy mà hôm nay Thuần Khương lại nắm được thông tin, quả là vừa khéo.
– Mời lên! – Chưa đánh đã đầu hàng không phải là phong cách của Lệ Thiên. Trong tay ma quân xuất hiện kiếm khí bàng bạc. Ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía đối thủ.
Thuần Khương bỗng nhiên cười lên khằng khặc, cơ mặt hắn co rút dúm dó, điệu bộ vô cùng quái dị. Hắn cất giọng the thé chói tai.
– Lệ Thiên ơi là Lệ Thiên, ngay cả Cực Dạ cũng không có khả năng rút ra. Ngài định đánh nhau chỉ bằng kiếm khí. Cái này gọi là gan dạ hay là ngu ngốc.
Hắn vừa nói xong. Trên đầu Lệ Thiên xuất hiện chiếc chuông ma khí, nó to cao như tòa tháp, từ trên cao hạ xuống. Bên trong phát ra từng đợt sóng âm linh đánh thẳng vào linh hồn. Kèm theo đó là hàng loạt dẫn ma lao lên cắn nuốt.
Minh Quân và Nhật Quang có tu vi yếu kém, nên nhanh chóng bị ảnh hưởng. Bọn họ vận hồn lực để phản kháng nhưng không đạt hiệu quả. Tròng mắt hóa đen, trí não mất dần khả năng kiểm soát cơ thể.
Ảnh hưởng của sóng âm linh đối với Lệ Thiên càng nặng nề hơn. Linh hồn bắt đầu xuất hiện tình trạng phản vệ, hồn lực phản ứng toán loạn, tự gây tổn thương lên chính mình.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, rùa nhỏ đánh hơi xung quanh có ma khí xâm nhập. Khỏi phải nói, nó ghét nhất là mùi vị ô uế chết tiệt này. Bích Liên Tâm từ trong ngực Lệ Thiên bay vút lên cao, thần khí xoay tròn, vòng quay ngày càng nhanh. Nó phát ra từng luồng kim quang lục sắc. Ánh sáng đi tới đâu, quét sạch ma khí đến đó. Dẫn ma gặp phải thiên địch túa chạy toán loạn như bầy ong vỡ tổ.
Lệ Thiên lợi dụng thời cơ, chén thẳng một kiếm, áp lực mạnh mẽ rạch đôi sơn hà. Quả chuông ma khí vỡ nát, sóng âm linh cũng im bạch.
Thuần Khương không ngờ đối thủ nắm trong tay bảo vật khắc chế ma khí, khiến kế hoạch ban đầu khó lòng hoàn thành. Hắn nhanh chóng thu hồi dẫn ma rồi biến mất trong tích tắc. Chỉ để lại một câu nói vang vọng trên cánh đồng tuyết.
– Ngày sau tái ngộ.
Lệ Thiên nhìn theo hướng Thuần Khương trốn chạy nhưng không có ý định truy đuổi. Một kiếm hồi nãy đã xuất ra mười phần lực nhằm phủ đầu đối thủ. Linh hồn chịu tổn thương nặng nề, khả năng chiến đấu mất đi. Ma quân gắng gượng ẩn vào nơi sâu nhất của Tuyến Cung.
Thôi xong!
Căn bệnh đãng trí hại cậu mất rồi!
Trước đây Vĩnh An lên sẵn kế hoạch vi hành, để tìm hiểu cuộc sống thực tế ở đảo quốc An Lạc. Thế mà mười phút trước, cậu lại từ chối lời mời của hướng dẫn viên du lịch miễn phí. Đúng là ngu không thể tả!
Kể từ lúc bị triệu hồn đến thế giới mới, Vĩnh An luôn xem nơi này như kẻ thù. Nhẹ nhàng hơn là không muốn dây dưa nhiều với nó.
Sau khi về đội Giáo sư Châu Thanh, Vĩnh An hầu như chẳng bao giờ đi ra khỏi học viện. Tiếp xúc nhiều, tìm hiểu nhiều, sẽ phát sinh tình cảm. Cậu chưa bao giờ muốn trở thành một phần của thế giới này. Tránh xa hết sức có thể là phương châm Vĩnh An tự nhồi vào đầu mình.
Năm tháng đi qua, kiến thức của cậu về cuộc sống và con người nơi đây ít ỏi đến đáng sợ. Có lẽ chỉ hơn hồi mới đến một chút. Thời gian tới cậu phải ra ngoài một mình, cứ ngáo như trước giờ thì thật sự bất ổn.
Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như thế mà cậu lại bỏ lỡ.
Khi Lệ Thiên bước vào phòng, trông thấy cậu nhỏ nằm úp sấp trên giường, hai tay cầm gối đè lên đầu, như đang tự trách bản thân về điều gì đó. Anh lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì khó xử sao?
Lại quên mất trong nhà còn có người khác. Hành động nãy giờ của cậu giống y mấy đứa con nít. Quá mất mặt. Vĩnh An lồm cồm ngồi dậy, vò đầu bứt tóc một hồi, mới đáp lại:
– Muốn đi vào khu trung tâm thành phố. Mà hồi nãy quên mất, lỡ từ chối tụi bạn.
– Cậu chưa đi bao giờ? Loading…
Vĩnh An xấu hổ gật đầu xác nhận.
Lệ Thiên ngồi xuống ghế đối diện, anh cân nhắc một chút rồi đề nghị.
– Để tôi dắt cậu đi.
Cậu ngước mắt nhìn anh, hàng mi dài khẽ chớp, miệng ngập ngừng dò hỏi:
– Anh không sợ người ta phát hiện ra thân phận của mình?
Lệ Thiên dựa hẳn vào ghế, hai tay đan chéo sau đầu. Anh nhếch mép ra vẻ coi thường.
– Chỉ có thầy của cậu mới có khả năng đó. Mà hình như ông ta không mấy quan tâm thì phải. Thay đồ rồi đi.
*******
Dựa theo kiến thức Vĩnh An đào ra được từ trong sách. Đảo quốc An Lạc trước kia chẳng khác gì thế giới tu tiên bình thường. Tu sĩ và người thường sống tách biệt. Bọn họ gia nhập vào các môn phái để tập trung tu luyện, mong chờ ngày phi thăng thành tiên.
Tuy nhiên từ đời này sang đời khác, tu sĩ nơi đây chưa có ai thành công lên tiên thoát trần. Người trước ngã xuống, người sau tiếp tục ngã xuống, phi thăng trở thành giấc mơ xa vời. Dần dà chẳng ai còn tin vào khả năng cắt đứt hồng trần hóa thành tiên nhân.
Thế nhưng người người nhà nhà vẫn điên cuồng bước theo con đường tu luyện. Bởi vì ngoài lời hứa trường sinh, con đường này còn mang đến sức mạnh.
Tu sĩ có sức mạnh vô song nhưng chưa buông bỏ nổi dục vọng, trở nên ngày càng tham lam và điên cuồng. Họ can dự quá nhiều vào cuộc sống của người thường. Ép buộc giai cấp yếu hơn phải phục vụ vô điều kiện. Mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị và nô lệ dâng đến đỉnh điểm.
Người thường bắt đầu phản kháng. Chiến tranh nổ ra ngày càng ác liệt. Tu sĩ luôn chiếm thế thượng phong, nhưng bọn họ không thể giết hết dân chúng. Vì nếu làm như thế sẽ chẳng còn ai phục vụ bọn họ.
Giữa lúc hai bên đang ở thế giằng co. Một tu sĩ chuyên về luyện khí sáng chế ra loại pháp khí làm thay đổi toàn bộ lịch sử của đảo quốc An Lạc. Loại pháp khí này cũng cần có linh lực để hoạt động. Tuy nhiên điểm tuyệt vời của nó là người thường cũng có thể sử dụng được. Nó biến linh lực thành một loại năng lượng thân thiện với tất cả mọi người. Người ta đặt tên cho nó là linh máy. Ý chỉ loại máy chạy bằng linh lực.
Dựa trên nguyên tắc ban đầu, hàng loạt linh máy được sáng tạo để phục vụ đời sống. Linh đèn thắp sáng tất cả những con phố. Những cỗ máy chạy bằng linh lực thay thế dần sức lao động tay chân. Những chiếc xe bay rút ngắn mọi khoảng cách. Những phương tiện liên lạc vượt qua không gian và thời gian.
Quan hệ đối đầu chuyển thành quan hệ cộng sinh. Tu sĩ cần người dân để phục vụ nhu cầu bản thân. Người dân cần linh lực để vận hành các cỗ máy.
Con người không ngừng sinh sôi phát triển, nhu cầu về linh lực chuyển hóa cũng tăng theo.Thời đại này cần đa không cần tinh. Tu sĩ cấp thấp cũng đủ năng lực chuyển đổi linh lực cho các cỗ máy. Để đáp ứng kịp thời nhu cầu của xã hội. Các lớp tu luyện đại trà được mở ra, chỉ cần có linh căn là được thu nhận vào.
Thậm chí trong thời gian gần đây, con người đã đạt đến trình độ cấy linh căn vào người không có căn cốt. Những tu sĩ có linh căn cấy ghép không thể bước lên cấp bậc tụ đan. Tuy nhiên đây là xu hướng phù hợp, vì đã giải quyết được vấn nạn thiếu hụt tu sĩ cấp thấp.
Nhiều môn phái đi theo lề lối cũ, chọn lọc linh căn kỹ càng, truyền thừa khó khăn, chẳng cho ra lò được bao nhiêu tu sĩ, dần dà lui vào bóng tối. Nhường sân khấu lại cho các gia tộc tu tiên, có hướng pháp triển theo kịp thời đại.
Những gia tộc tu tiên rất chú trọng đến vấn đề di truyền linh căn. Khả năng sinh sản thường tỉ lệ nghịch với cấp bậc tu sĩ. Vì thế, tu sĩ trẻ được khuyến khích lưu lại huyết thống trước khi lên cấp tụ đan. Ngoài ra, họ gửi đời sau đi khắp các môn phái để thu thập các công pháp tu luyện. Cứ như thế, số lượng tu sĩ xuất thân từ gia tộc ngày càng nhiều. Sức mạnh gia tộc theo đó mà tăng lên. Chẳng mấy chốc đã soán ngôi lãnh đạo của các môn phái lớn.
Gần hai trăm năm về trước, năm đại gia tộc hùng mạnh đã bắt tay nhau khống chế quyền lực tại đảo quốc An Lạc. Song song với việc đó, bọn họ cũng thành lập nên học viện Bạch Vân. Tất cả công pháp tu luyện cơ bản đều tập trung tại nơi này. Học viện sẽ chịu trách nhiệm thu nhận và đào tạo đại trà tu sĩ cấp bậc thấp. Sau khi hoàn thành cấp bậc rèn thể, tu sĩ sẽ tốt nghiệp và trở về gia tộc, tiếp tục tu hành và phục vụ xã hội.
Những gia tộc nhỏ lẻ khác cũng liên hợp lại, và bắt chước mô hình đào tạo tiên tiến này. Ngoài học viện Bạch Vân, đảo quốc An Lạc còn rất nhiều học viện lớn nhỏ khác. Nổi bật trong số đó là các học viện như: Thanh Hải, Đại Sơn và Cửu Tam…
– Tới rồi.
Lời thông báo của Lệ Thiên ngắt mạch não ôn tập lịch sử của Vĩnh An. Cậu đứng trên kiếm ngắm nhìn Ngọc Viễn Đông về đêm. Đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào khu nội thành.
Trái với tưởng tượng của ban đầu, thành phố không có hình ảnh nhà ống san sát, xe cộ đông nghẹt, khói bụi khắp nơi, âm thanh hỗn độn.
Thay vào đó là khung cảnh yên bình nhưng cũng không kém phần hiện đại. Cả thành phố được quy hoạch dựa trên tiêu chí con người và thiên nhiên phát triển hài hòa. Khắp thành phố chỉ có những nhà chọc trời nằm xen lẫn giữa những khu rừng bạt ngàn. Rải rác xung quanh là khu mua sắm hiện đại. Diện tích xây dựng chỉ chiếm một phần, chín phần còn lại thuộc về thiên nhiên.
Đường xá trong lòng thành phố khác biệt hoàn toàn với thế giới giới cũ của cậu. Mặt đường phủ kín cỏ xanh và các loại hoa nhiều màu. Phương tiện giao thông nơi này hầu hết có hình cầu, màu sắc đa dạng, chúng bay là là trên không trung, chia đều theo các tầng, vận tốc nhanh sẽ ưu tiên bay ở trên cao. Trông tựa như bong bóng xà phòng khổng lồ, lửng lơ giữa trời trông rất đẹp mắt.
Vĩnh An lượn vài vòng quanh thành phố, ngắm nhìn toàn cảnh Ngọc Viễn Đông. Khi trí tò mò đã được thỏa mãn, cậu bỗng nổi hứng muốn tiêu tiền. Vĩnh An quay sang rủ rê Lệ Thiên. – Đi kiếm chỗ nào vui nhộn một
chút.
– Được! – Lệ Thiên khẽ đáp lại.
Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định dẫn cậu qua khu phố lồng đèn.
Khu chợ đêm này nổi tiếng khắp thành phố, nó nằm giáp ranh giữa nội và ngoại thành. Dân thường và tu sĩ cùng nhau tụ tập biến nơi này trở thành địa điểm nhộn nhịp nhất Ngọc Viễn Đông.
Hiện tại, cậu và anh đứng sát vào nhau giữa dòng người đông nghịt. Âm thanh huyên náo rộn rã quanh quẩn bên tai. Lệ Thiên kéo cậu vào phía trong, bao nhiêu áp lực chen lấn được anh khéo léo che chắn hết.
Về phần Vĩnh An, cậu đang sắm vai hai lúa lên tỉnh. Anh chàng nhà quê dáo dác nhìn ngó khắp nơi, đâu đâu cũng là hình ảnh thú vị.
Đằng trước có dàn nhạc không người, tất cả các nhạc cụ đều được điều khiển bằng linh lực, âm vang giai điệu hân hoan, khán giả vây quanh vỗ tay không ngớt.
Bên kia có chú hề với cái mũi to đùng đỏ chót, hễ ai đụng vào là bắn ra pháo hoa vui nhộn, khiến lũ trẻ con mê tít thò lò.
Cao cao trên không trung, mười hai nữ tu hóa trang thành Hằng Nga, ngự kiếm uyển chuyển theo vũ điệu. Tà áo tung bay lả lơi trong gió, thân thể thướt tha mềm mại hấp dẫn. Tiếng vỗ tay, huýt sáo vang lên rộn rã.
Khi nhìn qua khu bán lồng đèn, ánh mắt cậu như dán chặt vào chúng. Hàng trăm cửa hàng nằm san sát nhau, trưng bày nhiều mẫu vô cùng bắt mắt. Những chiếc lồng đèn gà trống, hoa sen, bươm bướm, ngôi sao, ông trăng… Luôn làm cho lũ trẻ mê mẩn. Thanh thiếu niên thì thích những kiểu mới lạ, sáng tạo.
Vĩnh An nhìn chăm chú vào một chiếc đèn ở đằng xa. Gương mặt trên đó chẳng phải rất giống người kế bên cậu đây sao. Vĩnh An cảm thấy rất thú vị, thì ra có nhiều bạn trẻ rất hâm mộ anh. Cậu quay sang khều khều Lệ Thiên, vừa nói vừa chỉ:
– Chiếc đèn kia rất giống anh.
Nói dứt câu cậu mới để ý, anh đã đổi một khuôn mặt mới, trông không hề giống gương mặt trên lồng đèn.
Lệ Thiên nhìn theo hướng cậu chỉ. Anh rất thản nhiên, chuyện này đâu có gì lạ, người ta lấy anh làm mẫu đã nhiều năm rồi.
Anh nắm nhẹ cằn Vĩnh An xoay qua hướng khác. Ngay lập tức, Vĩnh An trông thấy một người đàn ông to béo. Trên tay ông ta cầm mấy cái lồng đèn, miệng rao to:
– Quẹo lựa, quẹo lựa đi! Lồng đèn Ngưu Lang Chức Nữ phiên bản 2020 đây.
Cậu há hốc mồm, giọng cà lăm.
– Cái… cái gì kia?