Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 46: Vết cắt hời gian



Con người chúng ta sẽ có ký ức khác nhau khi nhớ về cùng một ngày. Cuối tuần này bài thi sẽ tới phòng học, trong lòng mỗi người sẽ để lại ký ức thanh xuân thuộc về mình.

Ký ức của Hàn Tông chính là phòng học bên cạnh sân bóng rổ, tan lớp là có thể sờ vào quả bóng, thật thoải mái. Cậu ta cảm thán “Nếu như mang phòng học tới đây thì tốt biết mấy” không dưới mười lần.

Ký ức của Ninh Mân chính là bài tập vật lý của Trang Gia Minh. Gần tới cuối kỳ, cậu đã làm xong quyển sách lớp mười, cho nên rất rộng rãi đưa ra ngoài cho mượn. Cô ta lấy bút làm mấy chương cuối chưa tổng hợp, nghiêm túc chăm chú, cẩn thận, sai một chữ sẽ xóa viết lại.

Lại còn vẽ tiểu nhân vật Q ở góc vở: “Cám ơn cậu nhé, lớp trưởng hiền lành.”

Cô ta mong đợi một ngày nào đó cậu sẽ mở quyển sách bài tập ra, lúc chuẩn bị soát đề sẽ thấy, sau đó sẽ hiểu ý cười một tiếng, và nhớ hành động dí dỏm này của cô ta.

Vậy mà, bi kịch thanh xuân cũng chính là ở đây.

Quyển bài tập này sau khi làm xong thì Trang Gia Minh không mở ra xem lại, vừa xong lớp mười là nhét vào hòm sách trong nhà, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thành giấy vụn để bán.

Từ đầu tới cuối cậu không hề nhìn thấy.

Ký ức của Trình Uyển Ý chính là cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, đột nhiên đau bụng. Tròng phòng học lại không có máy đun nước, sau khi Trang Gia Minh chú ý thấy, đặc biệt chạy lên văn phòng lớp mười một, rót một ly nước nóng đầy cho cô ấy.

Tháng sáu trời rất nóng, nước cũng rất nóng, nhưng cô ôm chặt cái ly, rất lâu chưa buông ra.

Ký ức của Chi Chi thì là điều hòa phòng học thật sự rất mát, nếu thi xong mà vẫn tiếp tục làm ổ ở đây học lớp buổi tối, thì cô nhất định sẽ chảy nước mắt vì cảm động.

Còn ký ức của Trang Gia Minh thì tương đối hỏng bét.

Hai ngày tự học buổi tối ngắn ngủi mà xảy ra ba lần phát hỏa, thật lòng cảm thấy một số nam sinh trong lớp đáng đánh đòn – cậu ta dọa Chi Chi, đồng thời lừa gạt cô, nhưng có một số nam sinh quả thật như đang ở nhà trẻ, thế mà thật sự bắt côn trùng tới dọa người khác.

Bình thường lớp 2 ở lầu chót, làm gì thấy côn trùng, vào lúc này thì hay rồi, phòng học tầng dưới cùng, bên cạnh là sân bóng rổ và một thảm cỏ xanh, côn trùng loại nào cũng có.

Khi bọn họ tan lớp tự học buổi tối, lén cầm một con côn trùng rất to, nhân cơ hội vứt lên đầu nữ sinh.

Lúc ấy nữ sinh kia sợ quá bật khóc.

Bộ dạng con côn trùng này vừa đen lại vừa to, ngoại hình vô cùng dọa người, bạn bên cạnh chẳng dám sờ vào, muốn dùng bút khẩy ra, kết quả đâm một cái, con côn trùng bị giật mình bò vào trong quần áo.

“Sao vậy?” Trang Gia Minh đã chạy tới, thấy bộ dạng nữ sinh nước mắt giàn dụa thì biết có phiền phức.

“Côn trùng, côn trùng!” Cô ta nức nở nói không ra lời.

Trang Giang Minh dịu dàng nói: “Không sao không sao, tôi bắt giúp cậu, ở đâu?”

Bạn cô ta liền chỉ vào tóc cô ta, vẻ mặt hoảng sợ, “Bò, bò vào đó.”

Trang Gia Minh liền lấy bút ra, đẩy từng mảng tóc của cô ta sang một bên, cuối cùng phát hiện kẻ đẩu sỏ ở trên cổ áo. Thành thật mà nói, cậu nhìn thấy thì da đầu cũng tê dại, nhưng cố kiềm chế, nhẹ nhàng dùng sách phủi một cái, phủi nó rơi xuống đất, sau đó vội vàng giẫm chết nó.

“Được rồi được rồi, chết rồi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nữ sinh òa khóc một tiếng tiếng, nhặt bút sách cầm đập vào người nam sinh ném côn trùng, “Cậu là tên khốn kiếp! Cậu là đồ bệnh thần kinh! Tôi đánh chết cậu!”

“Đừng đánh nữa.” Trang Gia Minh ngoài miệng khuyên nhưng cũng đứng im không nhúc nhích.

Nam sinh chột dạ, ôm đầu chịu bị cô ta đánh một trận.

Người này đã nhớ.

Thành thật mà nói, đã có vết xe đổ, nên không ai dám làm điều ác này nữa mới đúng. Nhưng, người trưởng thành vĩnh viễn không hiểu nổi mạch suy nghĩ của người trẻ tuổi.

Có một nam sinh thấy Trang Gia Minh bắt côn trùng giùm con gái, đầu óc động đậy: Thật con mẹ nó chứ, đây không phải là một cách để tán gái sao? Vì vậy cậu ta nghĩ ra một cách, bảo anh em ném côn trùng giúp cậu ta, bản thân mình thì đứng ra đuổi đi giúp con gái, như vậy, độ cảm tình của con gái đối với cậu ta chẳng phải là tăng vùn vụt hay sao?

Bốn bỏ làm năm thì đồng nghĩa với việc có thể có đối tượng để tán tỉnh!

Cậu ta xoa tay, âm thầm chuẩn bị kế hoạch này. Bọn chúng còn có chút lương tâm, không ném lên tóc mà ném xuống dưới chân con gái, quả nhiên cô ta bị dọa hét lên.

Tiến triển thuận lợi, cậu ta chủ động đứng ra muốn giết chết con côn trùng kia, ai ngờ nó lại bay được, hơn nữa còn lao đầu vào trong ly nước của một cô gái khác.

Tiếng thét chói tai x2 lần.

Trang Gia Minh: “…..” Tôi muốn đập chết bọn họ.

Lần thứ ba, vẫn là mấy nam sinh.

Bọn họ phát hiện quyển trong phòng học, những ai xem rồi đều hiểu nguyên tác của Hoàng Dịch (Huỳnh Dị) đã bị bôi nhọ, bọn họ xem như đang đọc sách X.

Nhưng chỉ có một quyển, không ai thay phiên xem, hai người giành giật nhau, đánh nhau……….

Đây chính là toàn bộ ký ức hai ngày thi toàn quốc của Trang Gia Minh.

Sau đó thì kỳ thi toàn quốc kết thúc.

Mọi người chuyển trở về phòng học, cuộc sống trở về lúc trước, bắt đầu hăng hái chiến đấu cho kỳ thi cuối kỳ.

Thời gian này, cấu hình kiến thức Chi Chi đã vẽ liền phát huy tác dụng, cứ dựa theo khung đó học kiến thức vô cùng dễ dàng, cũng rất dễ tạo ấn tượng cố định, triển khai liên tưởng.

Hàng ngày nỗ lực học tập, đi thi dễ dàng.

Nhưng cô còn nghĩ ra một trò mới: Thẻ tiện lợi (thẻ nhanh chóng). Đây là tên phiên dịch ra, nước ngoài gọi là flashcard, và còn được gọi là thẻ ghi nhớ.

Một bên viết danh từ, một bên viết nội dung. Trước kia lúc Chi Chi học tiếng Anh đã từng sử dụng, dùng để kiểm tra những kiến thức khác cũng không tồi. Chỉ có điều trước kia có bán vở chuyên dùng, bây giờ thì chỉ có thể tự chế.

Giấy trắng bình thường quá mỏng, không thích hợp làm thẻ, cô liền cắt những hộp đóng gói quà thành từng mảnh nhỏ. Màu trắng bên trong thì viết đề mục, bên mặt trái thì dán nội dung được ghi chép lên, kéo Trang Gia Minh bắt thăm.

“Phân loại ngân hàng và chức năng.” Cô hỏi.

Trang Gia Minh nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Ngân hàng Trung ương, ngân hàng thương mại, ngân hàng chính sách. Nước ta ngân hàng Trung ương là ngân hàng nhân dân Trung Quốc, chức năng là: “Lập ra và áp dụng chính sách tiền tệ theo pháp luật.”

Có lần cô Lâm đi ngang qua, ghé xem một lúc, cảm khái nói: “Quan Tri Chi, tôi phát hiện em rất sáng tạo, biện pháp này không tệ.”

Ninh Mân cười hì hì nói: “Thưa cô Lâm, bạn ấy không chỉ biết làm thẻ này, mà còn viết cấu trúc kiến thức, làm khá tốt ạ.

Chi Chi bĩu môi, chậc, cũng một năm rồi mà bạn học Ninh Mân vẫn ngây thơ như thế. Cô ta nói như vậy, không phải là hi vọng cô giáo lấy cấu trúc kiến thức của cô đi photo sao, tốt cho cậu tốt cho tôi tốt cho tất cả mọi người.

Nhưng cô ta quá ngây thơ rồi. Vài năm sau, rất nhiều phương pháp học tập sẽ được trải rộng trên internet, rất nhiều học bá cũng chia sẻ phương pháp học tập của mình, vậy thì thế nào? Có mấy người nghe rồi làm theo, mà làm theo có kiên trì không?

Nếu như có phần tâm lực này, sớm muộn gì cũng sẽ thành công, nếu như không có, cho dù có bí kiếp võ lâm thì cũng không có tác dụng gì.

Cho nên cô không thèm quan tâm dù chỉ một chút, lúc cô Lâm hỏi cô có thể xem qua không, cô rất thoải mái đồng ý: “Thưa cô cô muốn môn nào ạ? Em chỉ viết lịch sử và chính trị.”

“Đều được, cô đánh giá cao đấy.” Cô Lâm biết có một số học sinh khá giỏi không thích chia sẻ kinh nghiệm, chỉ sợ người khác học vượt qua mình, nên rất khen ngợi thái độ thoải mái của Chi Chi.

Chi Chi tiện tạy đưa môn lịch sử qua.

Cô Lâm nhận lấy nghiêm túc xem một hồi, khen ngợi cô: “Em rất có ý tưởng, phải kiên trì, cô rất coi trọng em.”

“Em sẽ ạ.” Cô gật đầu.

Cô Lâm lại hỏi ý kiến cô, có thể cho cô xem qua môn lịch sử được không, sau đó bảo mấy bạn học khác nên học tập thử phương pháp của cô.

Chi Chi vội cười: “Thưa cô, em không ngại, nhưng em không phải người đứng nhất đứng nhì, không có sức thuyết phục ạ.”

“Vậy các bạn đều tham gia một tay đi, giúp đỡ lẫn nhau.” Cô Lâm giải quyết dứt khoát.

Vì vậy, trong tiết học cuối cùng cuối kỳ, mười người đứng đầu kỳ thi giữa kỳ đều lần lượt lên truyền thụ kinh nghiệm học tập của mình.

Theo lý thuyết, phương pháp xử lý của Trang Gia Minh hẳn là sẽ được hoan nghênh nhất, nhưng mà, biện pháp của cậu là – “Kịp thời hiểu hết nội dung hàng ngày, làm hơn hai đề thi, qua một thời gian ngắn thì tiến hành tổng kết.”

Mấy bạn học: Cậu nói bọn tôi hiểu hết, có điều không dùng được con mẹ gì cả, [icon mặt lạnh lùng].

Ninh Mân rất thông minh, nhấn mạnh nói môn tiếng Anh, nói cô ta học thuộc từ đơn thế nào, biện pháp ghi nhớ từ gốc. Chi Chi nghe ra phương pháp thay đổi nhớ từ đơn gì đó, có chút im lặng lắng nghe, nhưng cũng không quá chân thành.

Trình Uyển Ý thì liệt kê một ít sách, có rất nhiều tác phẩm của các tác giả Nhật Bản. Hình như cô ấy yêu thích văn phong như vậy, thậm chí còn ngâm một câu mình thích nhất: “Sương mù ngủ trên lưng ngựa, tháng tàn theo mộng nơi trời xa, khói trà bay nhàn nhạt.”

Chỉ một hàng chữ, mà phác họa được một bức tranh tĩnh lặng mà xa xăm, quả thật tuyệt mỹ.

Rất nhiều nữ sinh nghiêm túc ghi chép lại danh sách sách của cô ấy.

Sau đó tới lượt Chi Chi.

Cô không đề cập tới phương pháp vẽ sơ đồ tư duy, cũng không phải là muốn giấu giếm, mà chỉ cần bạn học chăm chỉ đọc sách, về cơ bản là có thể tóm tắt được, trên mấy sách phụ đạo cũng có tóm tắt, không quá nhiều nghĩa.

Cho nên, cô lựa chọn phương pháp ghi chép rất nổi tiếng sau này đó là phương pháp ghi chép Cornell.

(Phương pháp Cornell cung cấp một định dạng có hệ thống để cô đọng và tổ chức các ghi chú. Hệ thống ghi chép này được thiết kế cho một học sinh cấp trung học hoặc đại học. Có một số cách ghi chú, nhưng một trong những cách phổ biến nhất là ghi chú “hai cột”. Học sinh chia giấy thành hai cột: cột ghi chú (thường ở bên phải) có kích thước gấp đôi cột câu hỏi / từ khóa (ở bên trái). Học sinh nên để lại năm đến bảy dòng, hoặc khoảng hai inch (5 cm), ở dưới cùng của trang.)

“Chia notebook của bạn làm ba cột.” Cô vẽ hình chữ nhật làm thành một trang giấy trên bảng đen, rồi sau đó vẽ một đường bằng hai phần ba từ trên xuống dưới, trên cột trên, vẽ một đường từ trái sang phải bằng một phần ba, chia hình chữ nhật thành ba ô có kích thước khác nhau.

“Đây là cột chính, chủ yếu ghi bài ở lớp. Đây là cột phụ, có thể viết mục lục đề cương, hoặc là nội dung đã sửa đổi, phía dưới là phần tóm tắt và suy nghĩ.” Cô giới thiệu cơ bản, cuối cùng bày tỏ, “Không nhất thiết phải hoàn toàn theo biện pháp của người khác, bản thân mình cảm thấy thích hợp mới là quan trọng nhất.”

Năm 2011, biện pháp ghi chép này vẫn còn rất mới mẻ, mọi người rất nể tình vỗ tay cám ơn.

Chi Chi cúi đầu vái một cái, xuống lớp ngồi xuống, nghĩ thầm, có bí kíp võ lâm, có thể luyện thành hay không, quan trọng là ở lòng kiên trì bền bỉ, nếu như không làm được, thì tốt hơn hết là học theo Trang Gia Minh làm nhiều đề thi.

Cô chợt nhớ tới lúc ôn thi cấp sáu mình nhờ cậu giúp một tay, vội vàng hỏi: “Có bí quyết gì không dạy cho em với? Ví dụ ba ngắn một dài thì chọn dài, ba dài một ngắn thì chọn ngắn, gần bằng nhau thì chọn C?”

Cậu: “….. Không. Tốt nhất em nên học bài đi, học thuộc từ đơn là được.”

Nói thì dễ làm mới khó. Hết tiết trở về ký túc xá, liền nằm không muốn động đậy, phim truyền hình hay là tiểu thuyết không hơn à, mà phải cứ sứt đầu liều chết với từ đơn cấp sáu? Cho nên lúc nào cũng có vài lần như vậy, cô tự an ủi mình nghỉ ngơi một lúc không cần gấp gáp, sau đó bắt đầu vui vẻ lướt điện thoại.

Tự nhủ một lần và vô số lần, kết quả có thể tưởng tượng.

Cô không hoàn thành kế hoạch học tập, đề mẫu chỉ làm một phần ba.

Lúc ấy bạn học Trang Gia Minh im lặng khoảng năm phút trong video, sau đó mới nói với cô: “Hàng ngày chín rưỡi anh về ký túc xá, em và anh gọi video, anh xem em làm.”

Cô: 〒▽〒

Nhưng không thể không nói, sự khống chế bên ngoài vô cùng hữu hiệu, cho dù chỉ thông qua màn hình, nhưng cô vừa nghĩ tới có người nhìn chằm chằm mình, điện thoại cũng không dám chơi, phim Mỹ cũng không dám ngó, chỉ thiếu điều đi toilet cũng phải xin phép.

Dưới áp lực như vậy, sự trì hoãn đã bị héo úa.

Sau này, cậu không gọi video cho cô nữa, mà là đưa cho cô một trang web học từ đơn, bảo cô hoàn thành flashcard hàng ngày sau đó chia sẻ cho cậu, hơn nữa mỗi tuần kiểm tra bài tập một lần, nếu không làm xong nhiệm vụ đúng hạn theo quy định, thì cô xong đời.

Lúc ấy cô còn tưởng rằng cậu đang nhìn vào sự nỗ lực của cô mà phát thiện lương, ai biết được là vì cãi nhau với bạn gái…. A a a a a tại sao lại nhớ tới chuyện này!

Chi Chi vỗ vỗ mặt mình, muốn ném ký ức hỏng bét ra khỏi đầu.

Vậy mà cũng không thành công.

Tan lớp, cô nói với Trang Gia Minh: “Anh có bí quyết học gì không? Bây giờ mau đưa cho em, không được giấu giếm.”

Trang Gia Minh: “…… Anh thì có thể có bí quyết gì?”

“Em mặc kệ, dù sao cũng mau giao ra đây, nếu không sau này không thể hỏi nữa.” Cô mở lòng bàn tay ra, hung hăng ép hỏi.

Trang Gia Minh cúi đầu nhìn bàn tay cô, có cảm giác mờ mịt: “Tại sao không thể hỏi?”

Bởi vì em không muốn hại anh…. lại chia tay với bạn gái. Chi Chi thầm oán, ngoài miệng lại nói: “Vì sau này có thể anh sẽ đi du học, em hỏi sao được?”

Cứ cảm giác không phải là ý này, nhưng Trang Gia Minh vẫn nói: “Chuyện này có sao đâu, có thể gọi video mà.”

Chi Chi: Chuyện này quá như đâm dao vào trái tim cô _ (: з” ∠ )_

“Vẻ mặt em như vậy là sao?” Cậu nghi ngờ.

“Vẻ mặt tin tưởng, vẻ mặt cảm động, vẻ mặt không chút nghi ngờ.”
Trang Gia Minh nửa tin nửa ngờ nhìn cô một lúc, nói: “Em không biết rằng, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi anh, nếu khách sáo mà nói, anh sẽ giận.”

Chi Chi khựng lại, nghĩ thầm, đúng vậy, cậu vẫn luôn đối xử với cô tốt như vậy. Chính vì nguyên nhân như thế, cô mới càng không thể để cho cậu vì vậy mà bị tổn thương.

Lần này, cô sẽ bảo vệ tốt cho cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.