Một ngày mới với ánh nắng vàng ấm áp, tớ đạp xe trên con đường thân thuộc đến trường.
Lúc đi đường dốc, tớ chẳng phải đạp nhiều cứ để thả cho xe chạy băng băng. Trời hôm nay nắng nhẹ, gió thổi man mát nữa, hàng cây bên đường đu đưa theo gió chill lắm luôn.
– Xíu ơi!
Trí chạy sau tớ một đoạn, rối rít gọi. Tớ hơi bóp thắng cho xe chạy chậm lại, ngoái đầu nhìn cậu.
– Trí hả?
Trí cong người đạp nhanh để theo kịp tớ, trông chật vật đấy nhưng đẹp như mấy chàng ngôn tình vậy.
Có cảm giác mình là nữ chính ghê.
– Xíu đi mà không gọi Trí gì hớt!
Tớ ngại gọi cậu í, nên chỉ lắc đầu cho qua.
– Không thích gọi đấy.
Từ sau khi thỏa thuận làm bạn riêng làm kẻ xa lạ chung thì tớ với cậu hòa hợp hơn. Tớ không có tránh cậu nữa, nhưng tớ vẫn đề phòng.
Các cụ có câu, cẩn thận vẫn hơn.
Hôm qua tớ lướt lướt phây búc, còn thấy mấy cái gờ rúp fan của Trí nữa cơ. Tuy gờ rúp có hơn chục người à, nhưng đâu phải ai cũng được đặc quyền đó.
Trí nhoẻn miệng cười, nụ cười cậu còn chói chang hơn cả ánh nắng nữa.
– Xíu ăn sáng chưa dạ? Hay tí mình ghé vào tiệm tạp hóa mua bánh ngọt nhá!
Tớ khẽ gật đầu, bởi vì tớ ăn mấy cái bánh trong trường ngán rồi, tớ muốn xem tạp hóa có bánh nào ngon hơn không đổi vị.
Trí rẽ vào một tiệm ở trong hẻm nhỏ, tớ chưa vào đây bao giờ nên tớ theo sát cậu hỏi:
– Ủa, Trí mua ở đâu vậy?
Trí nói:
– Đây, ở đây nè!
Cậu kít thắng xe dừng lại, là một tiệm nhỏ xíu nhưng đồ đạc lạ mắt lắm. Tớ bất ngờ quá trời, có nhiều kiểu bánh tớ chưa thấy bao giờ.
Trí mua hai bánh dưa gan và hai hộp sữa hương dâu, hí hửng đưa một nửa cho tớ.
– Ăn bánh ngọt đừng uống nước ngọt, uống sữa cho tốt.
Tớ hơi rụt rè nhận lấy, ngại ngùng nói:
– Để tớ gửi tiền lại cho cậu, bao nhiêu vậy?
Trí xua tay:
– Không không, là Trí cho Xíu đấy. Trí không lấy tiền đâu.
Tớ áy náy lắm, tớ ngại nhất là việc ăn không của ai đó. Nhưng sắp vào lớp rồi, đôi co sợ cậu ấy không nhận mà còn muộn học nữa.
– Hay mai, tớ bao lại Trí nha?
Trí vui vẻ gật đầu. Cậu ngồi lên xe, lại tiếp tục tiến đến trường. Tớ nhìn quà mà cậu ấy cho, trong lòng cực kì ấm áp.
Cậu ấy mua cho mình nè.
Ngại chết, cái cậu này thật biết cách làm người khác ngại mà.
Trí chạy nhanh hơn tớ nên cậu ấy đến trường trước, như lời hứa với tớ cậu ấy khá hờ hững với tớ.
Tớ xách túi nilong có bánh và sữa đến lớp ngồi xuống bàn. Tớ không ăn ngay đâu, tớ để giờ ra chơi mới ăn.
Hôm qua có mấy bài tập Lý nên tớ lôi vở ra ghi ghi chép chép vội vàng, lâu lâu liếc đồng hồ treo trên tường xem vào lớp chưa.
– Xíu không làm bài tập ở nhà à?
Tớ vén mớ tóc mai vướng víu ra sau, nói:
– Bài tập về nhà làm ở trên lớp nó mới có ý nghĩa chứ.
Tớ ghi ghi chép chép, Trí đằng sau lưng tớ chẹp một tiếng, tay cậu vân vê lọn tóc của tớ.
– Xíu tào lao không à, hay mai Trí qua nhà Xíu tụi mình làm bài tập về nhà.
Tớ phản đối ngay không suy nghĩ một giây nào:
– Không nha!
Tiếng trống trường vang lên, tớ viết vài câu rồi thở phào.
– Xong.
Tớ quay lại nhìn cậu, cậu bĩu môi ánh mắt đáng thương nhìn lại tớ.
– Cậu làm sao thế?
– Tui muốn làm bài tập với Xíu mà, Xíu còn không cho nữa. Tui buồn.
Cậu mới sanh hôm qua hả?
Nhìn cái bộ dạng trẻ con của cậu tớ bất giác bật cười, vẫn kiên quyết lắc đầu.
– Tớ không thích làm bài tập về nhà ở nhà.
Trí còn đang nắm tóc tớ, cậu giật lấy một cái. Tớ nhức cái đầu rên nhỏ:
– Á!
Tớ nhéo lên tay cậu:
– Cái cậu này, sao kéo tóc tớ?
Trí cười vô tội, giật thêm cái nữa.
Tớ thực sự muốn gửi tặng năm ngón tay này lên mặt cậu một vết hằn đỏ lắm, cái tên này đáng ghét thật đấy. Còn dám kéo tóc tớ hai lần!
Aaa!
Tớ chỉ có thể âm thầm mắng chửi cậu trong đầu, quay lưng lại không thèm quan tâm cậu nữa.
Trí thấy tớ dỗi hờn, khúc khích cười:
– Xíu ơi, tui sai rồi Xíu đừng dỗi mà.
– Xíu ơi…
– Xíu… Xíuuuuuu… Xíu iu dấu ơi…
Tớ không có nghe gì hết, tớ không có nghe gì hết á!
May thay bạn lớp trưởng đi đến kiểm tra bài tập về nhà, Trí mới buông tóc tớ ra ngồi thẳng. Lớp trưởng kiểm tra một lượt rồi đi qua chỗ khác, cô giáo bước vào ngay sau đó.
Trí trông có vẻ ham chơi nhưng bài tập cậu ấy không bao giờ quên, là học sinh giỏi gương mẫu.
Tớ nghe thoang thoáng bàn dưới có tiếng nói của Huy.
– Trí, nay mày với tao xuống 9D một chuyến không?
Trí nói lại:
– Để làm gì ấy?
Huy thì thầm:
– Đi gặp Uyên bấy bề chứ sao nữa. Lát tao xuống hỏi đề kiểm tra mười lăm phút của thầy Hoan.
Không thấy Trí trả lời gì hết, Huy thì cười khì khì chắc là cậu đồng ý rồi. Có khi sau chuyến này Trí phải lòng Uyên, chắc trường có cúp pồ đẹp trai xinh gái nổi tiếng ra đời.
Tớ thấy mừng cho cậu, cũng mừng cho bản thân mình.
Giờ ra chơi, tớ lôi đồ ăn sáng của mình ra và từ chối lời rủ rê xuống căn tin của Dung, Mỹ.
Đồ ăn miến phí ngon thật.
Tớ nhận ra uống sữa ngon hơn nước ngọt nhiều, nên chắc sau này tớ sẽ bái bai nước ngọt trong bữa sáng thôi.
– Ngon không?
Tớ mải mê hút sữa, vô thức gật đầu. Đột nhiên nhận ra có người hỏi mình, tớ xoay qua xoay lại tìm kiếm.
Thứ hiện ra trước mắt là Trí và cái nụ cười đểu của cậu ta. Tớ ngừng lại nheo mắt nói:
– Nó ngon đến khi thấy cậu đấy đồ tồi ạ.
Trí cắn miếng bánh ngọt thưởng thức. Bánh tan ngay khi vào miệng, vị của nó dịu dịu ngon ơi là ngon.
– Có đâu nhỉ, vẫn ngon mà.
Tớ không thèm chơi với cậu nữa, quay mặt lên trên.
Trí một tay cầm bánh, một tay cầm viết. Hình như cậu đang nguyên cứu gì ở bài học mới í chứ làm gì có bài tập nào đâu.
– Cậu không đi gặp Uyên 9D à?
Tớ tò mò lắm, buộc miệng hỏi.
– Sao á, Xíu ghen sao?
– Không phải, tớ ghen làm gì chứ? Tớ thắc mắc thôi.
Trí chọc vào lưng tớ một cái.
– Xíu ghen thì nói đi!
Mắc gì tớ ghen chứ tên đần này!
– …
Tớ chán không buồn nói nữa, nói thì cậu ấy cứ nhây hoài.
Một lúc sau cậu mới lên tiếng.
– Trí bảo Trí thấy Uyên rồi, không có gì ấn tượng hết.
– Không ấn tượng á?!
Tớ thấy cậu ấy có vấn đề nhận thức thật rồi, Uyên đáng yêu khiến tớ là con gái còn thích huống chi tụi con trai. Trí không có ấn tượng gì thì cậu ấy không bình thường chút nào.
– Sao cậu bảo gu cậu là đáng yêu?
Trí cười trừ:
– Ừ, nhưng là đáng yêu trong mắt tui thôi.