– Anh có nghe tôi nói không thế?
Anh bác sĩ giật mình lay lay Khánh Dương, anh đã ngất lịm đi từ lúc nào chẳng hay. Anh bác sĩ vội cho Khánh Dương dựa lên ghế, vội chạy ra hô to
– Người nhà của Khánh Dương đâu ạ?
Bà Ái Vy giật mình trong cơn lim dim, đứng phắt dậy chạy đến
– Sao vậy? Ánh Nguyệt có chuyện gì à?
– Cô ấy không sao..nhưng Khánh Dương..do mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi
Bà Ái Vy mặt mày tái mét vội móc điện thoại ra
– Ông à? ông đi công tác về chưa?
– Cái bà này buồn cười nhỉ? tôi đã bảo là mai mới về cơ mà
– Ông về ngay đi..thằng Dương nó gặp nguy rồi
Bà Ái Vy nấc lên từng cơn, không kìm nổi nước mắt
– Bà bình tĩnh, nó sao?
– Nó bị tai nạn, mất máu nhiều quá, nhóm máu của nó là nhóm máu hiếm. Ông về truyền máu cho ngay đi!
– Được rồi, tôi book vé về ngay đây. Bà kêu thằng Khánh Hùng lên đi, nó cũng cùng nhóm máu thằng Dương. Nhỡ tôi không về kịp thì cứ bảo nó làm trọn chữ hiếu
Nói rồi ông Hưng tắt máy để bà Ái Vy đứng ngồi không yên. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, bà liền nhấn từng số một
– Alo?
– Khánh..Khánh Hùng đấy hả con?
– Ừm..Bà Ái Vy hả?
– Ừ mẹ đây, thằng Dương nó bị tai nạn, thiếu ít máu nhưng nó nhóm máu hiếm. Ông Hưng thì đi công tác trên Sài Gòn chưa về. Con..con lên giúp em nó một ít máu được không?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi lên tiếng
– Ừ, đưa địa chỉ bệnh viện đi, tôi đến liền
Bà Ái Vy mừng rỡ cảm ơn Khánh Hùng ríu rít rồi cúp máy. Bà không ngờ Khánh Hùng đã thay đổi nhiều đến vậy
– Bà Ái Vy!
Khánh Hùng xa xa chạy đến, anh liền được bác sĩ dẫn vào trong
– Gia đình nhà anh đúng là rắc rối thật đấy, ngay từ đầu không bảo anh đến hiến máu luôn? vòng vo tam quất gì cho mệt?
Khánh Hùng ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh, cất tiếng hỏi
– Hả? nó có hiến máu cho ai à?
– Đúng rồi, một cô gái trẻ trẻ bị dao đâm phần bụng bên phải ấy. Do đưa đến muộn mất máu nhiều quá. May Khánh Dương với cô ấy cùng nhóm máu nên được đưa vào luôn
– Anh có nhầm không? thằng oắt con đấy bị bệnh sợ phụ nữ, làm sao mà nó hiến máu cho con gái được?
– Tôi cũng chẳng rõ, cô gái ấy tên là..Hạ..Ánh Nguyệt thì phải
Khánh Hùng tròn xoe mắt nhìn người bác sĩ trước mặt. Phải rồi, chỉ có thể là con bé ngu ngốc đó nên Khánh Dương mới sẵn sàng hiến máu. Cái bản tính cứng đầu như nó thì ai mà làm lay chuyển được? coi như tao trả nợ dùm Phương Thư. Mày nên biết ơn cô ấy chứ không phải nghĩ cô ấy là con người dơ bẩn và kinh tởm khiến mày bị bệnh
– Xong rồi, mời anh ra ngoài này
Khánh Hùng khẽ gật đầu, không quên giương ánh mắt sắt lẹm về phía Khánh Dương
– Bệnh nhân đã hồi phục được lượng máu đã mất, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại. Chỉ mất máu nên ngất thôi nên không có chấn thương gì về cơ thể
Bà Ái Vy mừng rơi nước mắt nắm chặt lấy tay Khánh Hùng
– Mẹ cảm ơn con, cảm ơn con
Nó hất tay bà ra, mỉa mai
– Hình như bà đang xuyên tạc đi đâu rồi ấy nhỉ?
Bà Ái Vy ngỡ ngàng trước lời nói như đâm sâu vào trái tim bà
– Khánh..Khánh Hùng à
– Bà chỉ coi tôi là một thằng ngu, một công cụ để cứu sống đứa con trai của bà thôi ư? phải đó, mẹ của tôi là một người chị tồi tệ, bà Phương lẻn lên giường của hôn thê bà. Rồi cướp đi cái danh Bà Cả. Bà không thấy tức sao? không thấy oan ức à? hay chỉ là mấy cái mặt nạ giả dối? Bà cố tỏ ra mình đẹp đẽ và cao thượng bao nhiêu thì con người bà lại khiến tôi kinh tởm và sợ hãi bấy nhiêu. Bà bảo gì? “Mẹ” ư? bà giết mẹ tôi rồi còn bắt tôi coi bà là mẹ ư?
Nghe đến đây, bà Ái Vy không nhịn được mà tát Khánh Hùng một cái chai mặt
– Con im miệng, bấy lâu ta coi con là con ta đứt ruột đẻ ra mà con lại coi ta là hãm hại bà Phương sao?
Hắn cười khẩy, nhíu mày đáp
– Ừ, vậy đấy!
Khánh Hùng quay lưng bỏ đi, đoạn quay lại
– Lần sau đừng nhắc đến mẹ tôi bằng cái họng chó của bà nữa. Coi như tôi trả nợ cho gia đình bà rồi!