Giang Lê nằm trên giường, mông to tròn như quả đào, trắng nõn nà như tuyết, độ cong mượt mà đánh thẳng vào mắt của Ninh Trăn, lý trí của hắn cũng sắp tan vỡ luôn rồi.
Ninh Trăn nhịn không được giơ một ngón tay chạm vào cái mông trắng nõn đang nâng cao của cậu, cơ thịt trên mông của Giang Lê lập tức căng thẳng.
“Làm, làm gì đó?” Giọng nói Giang Lê run rẩy, “Tôi, tôi nói, cho anh biết nha… Chỉ được xoa xoa thôi, chứ không được, không được……”
“Không được làm gì?” Ninh Trăn dựa sát vào người cậu, chống một tay ở bên cạnh cậu, giống như là đang đè cậu dưới thân của mình, giọng nói đầy mê hoặc.
Gương mặt trắng nõn của Giang Lê lập tức hơi đỏ lên, ấp úng nói: “Không được làm chuyện không tốt với tôi.”
Cho dù là người cậu thích, cũng không thể, còn chưa có cho cậu một danh phận đâu. Giang Tiểu Lê rất có nguyên tắc của chính mình, lập trường cũng rất chắc chắn.
“Chuyện gì gọi là không tốt?” Ninh Trăn nhướng mày hỏi.
“Thì, chính là…… Chỉ cho xoa xoa!” Giang Lê bị Ninh Trăn hỏi đến thẹn, vươn tay đẩy ngực Ninh Trăn, nói, “Anh tránh ra, tôi không cho anh xoa nữa.”wattpadtien161099
Ninh Trăn thuận thế đứng dậy, đem Giang Lê ấn lên giường, rất ra dáng ‘quân tử chính chắn’ mà kéo quần lót lên che lại cái mông nhỏ trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái.
Mông trắng nõn rất đàn hồi cách một lớp vải mỏng bị đánh hai cái, trên người Giang Lê từ tai cho đến ngực đều đỏ ửng.
“Đừng đánh.” Giang Lê nhỏ giọng năn nỉ.
“Được, không đánh.” Giọng Ninh Trăn khàn khàn nói đồng ý, ngồi trên mép giường nghiêm túc xoa cho cậu.
Có thể là do sức mạnh thần bí của Nhật Ký Ước Nguyện phát huy tác dụng, cũng có thể là do tác dụng tâm lý, Giang Lê nằm trên giường, cảm thụ cảm giác tay Ninh Trăn đang xoa xoa trên mông của mình, nhịn không được mà thở ra một hơi.
Đúng là cảm giác đau đã được giảm bớt, quá là thoải mái.
Giang Lê âm thầm nghĩ, nếu có thể, cậu rất muốn dùng keo 502 đem tay của Ninh Trăn dán chặt vào mông của cậu.
Giang Lê quá dễ chịu, nhịn không được rên nhẹ một tiếng: “A~ thật sự là rất thoải mái nha….”
“Giang Tiểu Lê, sức chịu đựng của con trai có hạn, đừng có luôn trêu chọc như thế.” Giọng nói hơi lạnh của Ninh Trăn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Cùng lúc đó, Giang Lê cảm giác được cái tay trên mông cậu đang nhào nặng xoa bóp, giống như là đang ghẹo cậu vậy.
Giang Lê nghe không hiểu ý tứ trong câu nói của Ninh Trăn, nhưng vẫn nghe lời mà im cái miệng lại, vùi đầu vào gối không dám ngẩng đầu lên.
Ở chỗ Giang Lê nhìn không thấy, trên trán của Ninh Trăn nổi đầy gân xanh còn đổ mồ hôi.
Đây thật sự là một bài thi để kiểm tra sức chịu đựng của hắn mà.
Cái này giống như là một cái bánh kem chocolate rất lớn đặt trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể ăn.
Không ăn được thì thôi đi, còn ấn đầu hắn xuống bắt hắn ngửi.
Đã ăn không được, lại còn ngửi đến mùi hương đó. Cái này càng tra tấn tinh thần của người khác hơn.
Ninh Trăn rất sợ có một ngày hắn không nhịn được nữa, cắn lên một ngụm. Mặc kệ có hậu quả gì, đem bánh kem ăn vào bụng trước rồi nói sao.
Xoa nhẹ được một lát, Giang Lê thoải mái đến mức mơ màng sắp ngủ, Ninh Trăn nhẹ nhàng giúp cậu kéo quần lên, đắp chăn, sau đó cởi đồ của mình ra đi vào phòng tắm.
Cho đến nửa giờ sau, Ninh Trăn mới từ trong phòng tắm mang theo một thân đầy hơi nước, leo lên giường ngủ.
Mà vào lúc này, Giang – không tim không phổi – bánh kem chocolate – Lê nằm trên giường đến ngáy khò khè.
Má trái của Giang Lê đè trên gối, môi cũng chu lên, giống như một nhóc con rất đáng yêu.
Ninh Trăn cách một khoảng liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lê, bỗng nhiên không tiếng động mà cong môi cười, nơi đáy mắt tràn ngập ý cười cùng ôn nhu.
Nếu như Giang Lê nhìn thấy Ninh Trăn như thế, nhất định sẽ đắm chìm trong nhan sắc của nam thần mà hét lên “Eo của tôi rất tốt để tôi đến!”
Ngủ một giấc, Giang Lê cảm giác được mông của mình đã thoải mái hơn, nếu như đứng yên thì cũng không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Giang Lê tự mình kiên trì đi đến phòng học, tuy rằng đi có hơi chậm, nhưng mà cậu vẫn rất tự hào nha.
Giáo bá của Thất Trung khoảng cách để lấy được mặc mũi chỉ còn có một bước nữa thôi!
Lúc buổi chiều, ủy viên thể dục cường điệu tầm quan trọng của đại hội mùa xuân, làm mọi người rất coi trọng, tất cả vì danh dự của lớp.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của cả lớp, ủy viên thể dục Lưu Huân đi đến hỏi thăm kiện tướng nhảy cao Giang Lê của lớp.
“Chân của cậu đến lúc đó đã được chưa?” Lưu Huân cũng hơi lo lắng cho Giang Lê, “Mọi người nói tổn thương gân và xương cần phải đến 100 ngày, cậu đừng để mình bị thương lần thứ hai nữa.”
Giang Lê cúi đầu nhìn hai cái chân đang bình thường của mình, căng da đầu nói dối: “Cũng được, không nghiêm trọng lắm.”
Lưu Huân tâm nói: “Tuy rằng thứ hạng rất quan trọng, nhưng an toàn của vận động viên quan trọng hơn, cậu cũng không cần quá liều mạng.”
Giang Lê miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Được.”
“Được rồi, các vận động viên chú ý. Tôi sẽ giúp mọi người xin thầy Trương nghĩ, tiết tư tự học mỗi ngày sẽ để cho mọi người luyện tập.” Ủy viên thể dục vỗ tay nói với cả lớp.
Những ai đã đăng ký tham gia đại hội thể thao đều nhảy cẫng lên, còn có vài người đăng ký vào khâu hậu cần cũng gật đầu đồng ý đi tập luyện.
“Tập luyện cái trứng chim w.” Ủy viên thể dục tức đến bật cười, “Nội dung tập luyện của khâu hậu cần là gì? Ai ăn đường glucose nhanh hơn hả? Hay là ai ăn chocolate nhanh hơn?”
Mấy bạn hậu cần: “……”
Đến tiết thứ tư, Giang Lê thở ngắn than dài nhìn mấy người kia đi ra khỏi phòng học, phòng học to như vậy trong nháy mắt vơi đi một nửa.
Ninh Trăn ngồi bên cạnh lạnh nhạt giống như một cỗ máy thúc giục làm bài tập: “Làm bài tập đi.”
Giang Lê bất đắc dĩ mà cúi đầu làm bài, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài chơi.”
“Không được.” Ninh Trăn lạnh giọng nói, “Hiện tại em mới có đi được, tùy tiện làm mấy động tác lớn sẽ gây ra tổn thương đó.”
Giang Lê bi thương mà ngậm miệng lại.
Ninh Trăn làm bài được một lát sau đó ngừng bút lại, quay đầu nhìn về phía Giang Lê đang buồn rầu, thở dài một hơi, lấy điện thoại ra chơi.
Giang Lê làm bài tập được một lát, làm bài Tiếng Anh xong thì đến Hóa, chuẩn bị làm môn hóa mà cậu ghét nhất.
Nhờ có quyển sổ của Ninh Trăn, cậu cũng làm được vài bài, nhưng mà nếu như gặp bài tập khó hơn thì cậu không biết làm như thế nào.
Cậu nhịn không được quay đầu, nắm lấy áo của Ninh Trăn, nhờ hắn xem giúp cậu.
Ninh Trăn cất điện thoại, nhìn đến bài Giang Lê không biết, lấy ra quyển sổ giúp cậu lật đến kiến thức của bài đó, sau đó cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.
Giang Lê tức giận đến thở phì phì nhìn Ninh Trăn gấp gáp bấm điện thoại, tức đến mức tay muốn chống nạnh, vội nhắn tin trả lời cho bạn gái hả?! Gấp đến mức không thể giảng bài cho cậu được, hừ!wattpadtien161099
Ninh Trăn vội vàng trả lời tin nhắn, không có thời gian để ý đến Giang Lê ở đây sắp tạc mao.
Giang Lê hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục làm bài tập, lúc đầu tính là sau khi tan học sẽ nói bóng nói gió với Ninh Trăn một chút, nhưng mà khi tiếng chuông vừa vang lên, Ninh Trăn không thèm nói lời nào đã chạy ra khỏi lớp.
Giang Lê ngây ngốc mà ngồi trong phòng học, mờ mịt nhìn bóng dáng của Ninh Trăn biến mất, tốc độ này tuyệt đối có thể lấy được giải nhất môn điền kinh!
Mọi người trong phòng cũng nối đuôi nhau ra ngoài, ngoài sân trường rất nhanh đã vang lên tiếng ồn.
Bởi vì muốn đi cướp cơm, đến sớm mới có thể chọn đồ mình thích ăn, cho nên mỗi khi chuông tan học vừa vang lên, toàn bộ trường học giống như là một ấm nước sôi, mọi người nối đuôi nhau chạy.
Giang Lê vẫn còn đắm chìm trong cảm giác bi thương mình một lần nữa bị Ninh Trăn bỏ, yên lặng mà tự an ủi bản thân, không sao, có lẽ là Ninh Trăn chỉ đi lấy cơm thôi, cũng có thể là do hắn đi giành cơm nên không kịp nói.
Nhưng mà 5 phút sau, một anh shipper thẹn thùng gõ cửa sau của lớp học, nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Lê, liền hỏi: “Xin chào, cậu là người có đuôi số 1314 – Giang Tiểu Lê yêu thích học tập hả?”
Giang Lê hơi sửng sốt, liền “A” một tiếng.
Anh shipper giao cơm cho rằng phản ứng này của cậu chính là thừa nhận, vội vàng đem túi trong tay đưa qua, giúp Giang Lê đặt lên bàn, sau đó nói: “Nhớ đánh giá năm sao nha.”
Anh shipper còn bận đi đưa đơn tiếp theo, đặt cơm lên bàn liền đi.
Giang Lê ngơ ngác nhìn túi giấy trước mặt, đây là túi cơm của nhà hàng, phía trên túi còn ấn một con dấu.
Nhưng mà…. Giang Tiểu Lê yêu thích học tập là ai?
Ninh Trăn đặt cho cơm cho cậu rồi lấy cái tên này à?
Hắn tưởng rằng lấy tên đó đặt cơm, đọc đi đọc lại, cậu liền yêu thích học tập hả? Mắc cười!
Giang Lê vừa nghĩ như thế, vừa đem túi mở ra, lấy hộp cơm bên trong đặt trên bàn.
Cậu đã nhắn tin cho Ninh Trăn, nhưng mà vẫn chưa thấy hắn trả lời.
Giang Lê đem thức ăn đặt trên bàn, đem cơm cùng với cháo bí đỏ để riêng cho Ninh Trăn, chừa lại một phần những món Ninh Trăn thích ăn, sau đó cậu bắt đầu vùi đầu ăn.
10 phút sau, Ninh Trăn thở gấp xuất hiện ở cửa lớp, trong ngực còn ôm thêm cái hộp chuyển phát nhanh.
Bởi vì giật mình nên quên nuốt đồ ăn, một bên má Giang Lê phồng lên nhìn rất đáng yêu, bình tĩnh lắc đầu cười: “Anh còn đang lo em bị đói, em vậy mà đã ăn trước rồi?”
Giang Lê chớp mắt, vội vàng nói: “Tôi có chừa đồ ăn lại cho anh.”
Ninh Trăn đem hộp đồ đặt trên đất, kéo ghế ngồi bên cạnh Giang Lê, nói: “Lát nữa cho em xem cái này.”
Giang Lê suy nghĩ một chút liền nhớ đến cậu chưa có nhận thưởng, món quà bí mật.
Dựa theo Nhật Ký Ước Nguyện, món quà này cậu chắc chắn có được.
Giang Lê suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được cái gì, lại nhớ đến cái biệt danh kia.
“Giang Tiểu Lê yêu thích học tập là sao?” Giang Lê nheo mắt nói với Ninh Trăn.
Ninh Trăn giả ngu giả ngơ nói: “Em đang nói gì thế, anh nghe không hiểu.”
“Hừ, đây là cái tên anh đem đi đặt cơm.” Giang Lê hung dữ nói, “Nói, anh có phải là có ý đồ với tôi đúng không?”
Mau trả lời “Đúng vậy”! Trong lòng Giang Tiểu Lê không ngừng hét lên, mau nói là có ý đồ với em đi!
“Ý đồ muốn cho em yêu thích học tập hả?” Ninh Trăn nhướng mày hỏi.
Giang Lê nhụt chí mà mếu máo, giận đến mức ăn một ngụm cơm to.
Ninh Trăn khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi đến trước bàn lấy dao rọc giấy mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cái chai thủy tinh hình gấu trong suốt.
Cả người gấu con đều làm bằng thủy tinh, trên đầu còn có một cái nơ con bướm có thể tháo rời, gấu con có bộ dáng đang ngồi dưới đất, tay đang ôm lấy trái tim. Bộ dáng gấu con rất ngây thơ, làm cho người khác nhìn một cái liền nhịn không được muốn nhìn thêm cái nữa.
Ninh Trăn đem cái nơ trên đầu gấu nhỏ lấy xuống, sau đó từ trong balo của Giang Lê lấy bình ‘vàng lấp lánh’ lấy ra, đổ từ từ vào trong chai gấu nhỏ.
Vàng lấp lánh từ từ đổ vào, từ một gấu nhỏ trong suốt dần biến thành gấu nhỏ có màu vàng lại còn lấp lánh. Càng thần kỳ hơn chính là trái tim gấu nhỏ đang ôm dần dần hiện ra một dòng chữ.wattpadtien161099
Giang Lê liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra được đó là chữ viết của Ninh Trăn, phía trên viết:
【 Giang Lê, 768503. 】