chẳng được xem là người lạ.
Chung Diễn tính đi tính lại vẫn thấy mình là đứa thiệt nhất. Có Ngụy Ngự Thành ở đây nên cậu cũng không dám cục súc, đành xoay mình đi vào trong, đến bóng lưng cũng viết ra hai chữ không phục.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn yên lặng như vậy, bỗng dưng lại bị Ngụy Ngự Thành biến thành “người của anh”. Anh rất giỏi trong việc khiến tâm trí người khác rối bời bằng cách im lặng, ví dụ như ngay bây giờ đây.
Cô lấy chiêu đập chiêu, cười lịch sự: “Cậu Ngụy, để tôi ở lại với thằng bé thêm chốc nữa.”
Ngụy Ngự Thành gật đầu: “Phiền cô Lâm rồi.” Sau đó cũng không dính người thêm nữa mà đi thẳng xuống tầng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa, bước đến sau lưng Chung Diễn.
Cậu hét lên: “Cút ra xa!”
Cô chống tay bên hông, nửa áo phông bị nhuộm đỏ trông vừa lạ vừa vô cùng quyến rũ. Cô đánh mắt về phía cửa: “Chúng ta thương lượng.”
“Cút!”
“Chị đi rồi thì nhà em vẫn sẽ tiếp tục tìm chuyên gia tâm lý cho em thôi, em có làm căng lên cũng mất công.”
Vẻ mặt chống đối của Chung Diễn vẫn không hề biến mất, cậu vẫn ngậm miệng không đáp lại.
“Chị cần kiếm tiền còn em cũng đang muốn lánh khỏi sự sắp xếp của gia đình. Chúng ta bù trừ cho nhau, hợp tác một lần xem thế nào?” Giọng cô chân thành, thoải mái: “Chị tôn trọng những yêu cầu của em nên em cũng đừng làm khó chị.”
Cậu nghiêng đầu: “Tôi muốn chị câm mồm lại.”
Cô cười nhạt: “Được nước như vậy luôn?”
Ánh mắt cậu cứ ngước tới ngước lui, im lặng cả một lúc lâu. Lâm Sơ Nguyệt giơ tay nhìn đồng hồ, thở dài: “Thôi được, chị biết rồi, ngày mai chị sẽ không đến nữa.”
Cô vừa mới xoay mình, cậu đã cất giọng bực bội: “Đứng lại, tôi để cho chị đi chưa?”
Sau đó cậu có đi tìm Ngụy Ngự Thành, không rõ nói chuyện thế nào nhưng khi cô ra ngoài thì thấy dì giúp việc tươi tắn hẳn lên, còn vui vẻ tặng cô thêm hai hộp anh đào.
Nồng nhiệt quá nên cũng khó từ chối, cô đành phải giả vờ nhận. Đến khi về, nhân lúc dì đang ở trong bếp cô đã nhanh tay đặt lại hộp quả lên bàn.
Nền trời xám xịt, từng đám mây ùn ùn kéo đến như đang báo trước mưa sẽ về.
Đợi mấy phút, tài xế chở cô cũng lái xe đến.
“Phiền chú Trương quá ạ.” Lâm Sơ Nguyệt khá tin chú, mở cửa xe rồi cảm ơn tài xế. Song ngồi lên rồi mới nhận ra người lái không phải chú Trương.
Tay Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ, không động đậy được. Ngụy Ngự Thành cầm áo vest, hơi né người để ném áo xuống ghế sau, giọng anh bình thản: “Ngồi yên, để tôi chở em về.”
“Chú Trương đâu?”
Ngụy Ngự Thành không đáp lời cô, anh nổ máy, nhìn gương chiếu hậu rồi đánh tay lái quành xe. Lái xe ra đường cái anh mới nói: “Không biết.”
Câu trả lời qua quít, nghe kiểu gì cũng ra ý xấu. Cô biết tỏng nhưng cũng không vạch mặt, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng là vàng.
Cách lái xe của Ngụy Ngự Thành không yên bình cho lắm, lúc thì anh đi nhanh lúc thì anh đi chậm, còn vượt xe khác không hề ngần ngại. Đến khi vào trung tâm thành phố, xe mới giảm tốc độ, anh lái ổn định đến mức cảm giác như không thấy phanh đâu. “Vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ” rất hợp với kiểu người như anh.
Cách âm trong xe Audi thì không thuộc hàng top, thi thoảng lại có tiếng còi xe vọng tới như tiếng chuông xưa, khoả lấp cái sự xa cách mồn một của hai người.
Thời gian chờ đèn đỏ rất dài, Ngụy Ngự Thành dừng xe, mở cửa kính để cho gió lùa vào. Anh xắn nửa ống tay áo, ngón tay còn xoa lên vô lăng.
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu đọc tài liệu trên điện thoại nên cũng tập trung hơn. Qua gương ô tô, ánh mắt Ngụy Ngự Thành dần tập trung về người cô, dù đã cố ý áp sát từng chút từng chút một để tăng cảm giác tồn tại nhưng người phụ nữ này lại chẳng để ý gì cả, không biết là cô không nhận ra thật hay đang cố tình bơ anh nữa.
Mãi đến khi xe đằng sau bíp còi giục giã mới phá vỡ được hoàn cảnh này. Ngụy Ngự Thành kéo cửa kính lên, nhấn ga chạy đi.
Đến trước khu chung cư đúng lúc gặp được Hạ Sơ cũng đang đỗ xe ở đây. Hạ Sơ tròn mắt nhìn chằm chằm: “Ối giồi, cứ tưởng nhìn nhầm ai ngờ là cậu thật.”
Lâm Sơ Nguyệt xuống xe: “Cậu bảo năm rưỡi mới đến mà?”
Bọn cô hẹn sang nhà ăn lẩu với nhau, Hạ Sơ mua cả xe thức ăn: “Nhanh ra giúp tớ đi, nặng quá thể luôn.”
Lâm Sơ Nguyệt quay người lại, hơi cong eo xuống, nói nhanh với Ngụy Ngự Thành câu: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Hạ Sơ sắc bén, cứ chăm chăm nhìn vào người ta. Với cái khí chất và cái gương mặt của anh thì đi đến đâu cũng chói mắt đến đấy. Hai cô gái đi cạnh nhau, Hạ Sơ huých vai cô: “Ai kia?”
Lâm Sơ Nguyệt bâng quơ: “Phụ huynh đấy.”
Khoảng cách không xa lắm nên ba chữ này lọt hẳn vào tai Ngụy Ngự Thành khiến anh sởn cả gai ốc, hụt hẫng khôn nguôi.
Hồi trước anh nghĩ cô bị mất trí nhớ nên chắc lúc gặp lại nhau cùng lắm cũng chỉ là người lạ từng quen. Tới tận hôm nay anh mới vỡ lẽ hóa ra mình đã quá ảo tưởng. Anh còn chẳng được xem là người lạ, phải mượn lấy cái danh của Chung Diễn, câu “phụ huynh đấy” của cô nghe tổn thương xiết bao nhiêu.
Tay anh thõng xuống, trên vỏ da bọc vô lăng ấy bỗng hiện lên một vệt hằn rất sâu.
…
Lý Tư Văn thấy tâm trạng sếp hai hôm nay không ổn lắm, phó giám đốc phòng kỹ thuật chọc phải họng súng mấy lần nên đã thất bại trong việc được Ngụy Ngự Thành nhìn với vẻ mặt tốt đẹp. Tại cuộc họp diễn ra vào thứ ba như thường lệ, một số thành viên ban giám đốc đã phản đối dự án Chương Thủy, hai bên cãi nhau kịch liệt, ai cũng có lí lẽ của riêng mình.
Tập đoàn Hối Trung lấy nền móng từ việc nghiên cứu phân tử nano, các chiến lược trong nghiên cứu khoa học của họ đã được hoàn thiện, vì vậy mà việc lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác cũng là điều hiển nhiên.
Dự án Chương Thủy tọa lạc ở huyện Nam Thanh, cách thành phố Minh Châu 400km, tuy nhiên vẫn phải lái xe về phía tây thêm một tiếng đồng hồ. Đây là dự án trọng điểm trong quý II của tập đoàn Hối Trung, tập trung vào môi trường sinh thái, cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch mở rộng phía nam mà Ngụy Ngự Thành đã đề ra vào hai năm trước.
Quay về phòng làm việc, Lý Tư Văn tiếp tục báo cáo: “Thủ tục cấp đất ở huyện Nam Thanh đang được tiến hành, thư kí Tần đi họp ở thành phố thứ ba mới về, đến thứ tư thì mọi thủ tục sẽ được hoàn tất. Bước tiếp theo là phải phá dỡ và đền bù cho người dân, tiêu chuẩn trong việc đền bù thiệt hại sẽ được đưa ra vào thứ hai.”
Ngụy Ngự Thành ngồi vào bàn làm việc mở xem một số tài liệu: “Thứ hai đi gặp trực tiếp hội đồng quản trị.”
“Vâng.”
Sau khi báo cáo xong, Lý Tư Văn đóng tài liệu lại rồi chợt nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi chủ tịch, hôm qua tôi có gặp giám đốc Khúc ở ngân hàng Bình Thương. Tôi nghe ông ấy bảo công ty nhà họ Triệu hình như đang gặp phải vấn đề gì đấy.”
Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu lên.
“Triệu Nghiêm Phẩm vay trả góp khắp nơi, có bằng chứng quá hạn, rất khó để thông qua kiểm duyệt.”
Thực chất, quan hệ giữa Ngụy Ngự Thành với nhà Triệu Khanh Vũ chỉ mỏng như cánh ve. Đáng lẽ chuyện này không cần phải đến tai anh, song lại nghĩ tới Lâm Sơ Nguyệt cùng mối quan hệ rối rắm của hai người nên Lý Tư Văn phải cân nhắc lắm mới dám nói.
Nghe thư kí nói xong thì ông chủ cũng chả tỏ thái độ gì.
“Thêm nữa.” Lý Tư Văn nói tiếp: “Bà Minh muốn ghép đôi Triệu Khanh Vũ với con gái giám đốc Phó.”
Tay Ngụy Ngự Thành ngừng lại rồi anh chợt ngẩng đầu lên.
…
“Em xong việc rồi, bao giờ anh đến thế?”
Tin nhắn được gửi từ năm phút trước, Triệu Khanh Vũ đọc xong cứ tắt màn hình rồi lại bật lên mãi. Dưới tầng, Minh Uyển Lam và Triệu Nghiêm Phẩm càng ngày càng to tiếng với nhau hơn. “Không có tiền”; “trả nợ”; “ăn chơi trác táng”; những cụm từ này vẫn đang quẩn quanh trong tâm tưởng của anh.
“Ngay từ đầu đã bảo ông đừng có làm cái dự án khùng điên đó rồi! Giờ thì hay quá, tiền mất tật mang!”
“Đã kinh doanh thì làm sao có chuyện không lỗ cho được! Ít ra thì tôi cũng đã làm việc khổ cực vì cái nhà này, bà thì sao, lúc nào cũng chỉ biết đốt tiền vào mạt chược!”
“Triệu Nghiêm Phẩm! Ông có còn là đàn ông không hả?!”
Giọng Minh Uyển Lam gắt lên, tâm trạng bà như muốn vỡ tan. Trưa nay bà đi ăn cơm tây với Triệu Khanh Vũ ở trung tâm thương mại. Ăn xong thì đi shopping, lúc đến spa thì gặp người quen, mấy bà đó đều khó chịu với Minh Uyển Lam nên đã nháy mắt hợp tác làm trò với nhau.
Để đăng ký thẻ VIP ở spa thì mất 26 nghìn tệ, người thì xúi giục người thì giật dây mà Minh Uyển Lam lại là người sĩ diện nên đã mắc bẫy xiêu lòng, hào phóng vung tiền ra làm thẻ. Ai ngờ đến khi thanh toán, mấy thẻ ngân hàng bà thường hay dùng đều báo lỗi giao dịch.
Mọi người bên cạnh bỉ bôi khiến bà lúng túng đến mức mặt tái hẳn đi, cuối cùng Triệu Khanh Vũ đành phải cà thẻ cứu mẹ. Bấy giờ bà mới sực tỉnh, có lẽ người ngoài đã biết công ty nhà mình xảy ra chuyện từ lâu rồi nên giờ đang cố tình châm biếm bà.
“Thế bà đã làm được bao nhiêu cho cái nhà này rồi?!” Triệu Nghiêm Phẩm nổi trận lôi đình còn Minh Uyển Lam thì gào khóc.
Triệu Khanh Vũ trốn trong phòng, bịt kín tai mình. Tiếng cãi nhau nhau không hề biến mất mà càng lúc càng om sòm hơn. Anh bỗng xông ra ngoài, cúi đầu bước nhanh xuống tầng.
“Đứng lại!” Triệu Nghiêm Phẩm chuyển mục tiêu cơn giận sang anh: “Sao con lại đi giờ này!”
“Con có việc.” Giọng anh mất kiên nhẫn.
“Mày thì có việc đếch gì! Lớn tướng ra đó cũng không bao giờ gánh vác chuyện gia đình mà chỉ biết trốn là giỏi!” Triệu Nghiêm Phẩm quá hiểu con trai mình nên đâm trúng tim đen: “Mày là thằng không được cái tích sự gì!”
Minh Uyển Lam vội đến chắn trước mặt Triệu Khanh Vũ: “Ông mắng con trai làm gì?!”
“Hèn nhát!” Triệu Nghiêm Phẩm sôi máu: “Có giỏi thì tự dùng tiền của mình đi!”
Trí óc Triệu Khanh Vũ nổ tung, mọi thứ tán loạn cả lên. Tựa như đầu anh bị một cái cọc gỗ xuyên thẳng vào khiến tâm trí anh tê dại. Đau xong rồi thì lại đến sợ hãi, chột dạ, không dám chấp nhận sự thật. Điện thoại đổ chuông nhưng anh chẳng có cảm giác, không để ý thấy tên Lâm Sơ Nguyệt gọi tới nên cứ tắt máy liên tục một cách máy móc.
Hôm qua đã hẹn trước là nay anh sẽ đến đón cô. Lâm Sơ Nguyệt đợi hai tiếng đồng hồ, sao mà không bực mình được chứ. Bực mình nhưng vẫn phải hỏi rõ mọi chuyện. Mới đầu Triệu Khanh Vũ không trả lời tin nhắn của cô, sau đó lại ngắt điện thoại xong giờ không gọi cho anh được luôn.
Lâm Sơ Nguyệt bỗng sực ra điều gì đó, cô đi mượn điện thoại của người trên đường, gọi đến bằng số khác.
Điện thoại đã có người nghe.
Suy đoán được chứng thực khiến cô nổi đóa: “Anh chặn số em.”
Thái độ của Triệu Khanh Vũ cũng căng thẳng: “Em không thấy anh bận à? Em phiền thế nhỉ.”
Rõ ràng đã vào giữa hè nhưng giờ Lâm Sơ Nguyệt lại cảm nhận được buốt giá, trái tim cô chết lặng. Cơn giận giờ đốt cũng chẳng lên, nó đã hóa thành cát bụi tung bay trong gió trời, giọng cô cực kỳ bình tĩnh: “Triệu Khanh Vũ, anh là người nói hôm nay sẽ đi đón em.”
“Anh đã bảo anh bận! Sao em không chịu hiểu cho anh thế?” Giọng anh lúc này như phát khóc đến nơi nhưng dần đổi sang thành anh đang xả hết mọi uất ức: “Em chưa bao giờ nghĩ cho anh cả! Em biết điều lên được không hả?!”
Dự báo thời tiết nói bão sắp đổ bộ vào đất liền, vì thế mà hai ngày nay vô cùng nóng bức. Hoàng hôn buông xuống, chạng vạng tối rồi mà nhiệt độ cũng không giảm, cả thành phố như cái lò lửa khổng lồ, Lâm Sơ Nguyệt chỉ ngồi im thôi nhưng lưng vẫn đẫm mồ hôi.
Ngay cả Lâm Dư Tinh cũng nhìn ra được tâm trạng cô đang rất xấu, nên cậu cứ đi qua đi lại cửa phòng mà không dám gõ. Cuối cùng chỉ biết dè dặt ẩn cửa ra một chút rồi thò tay vào quơ quơ quả táo đã rửa sạch cho cô.
Muộn phiền trong cô bỗng sụp đổ. Lâm Dư Tinh ló nửa người vào phòng, khẽ khàng nói: “Anh Vũ gọi điện cho em. Chị, hai người lại cãi nhau rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt cau mày, cơ thể Lâm Dư Tinh phải nên nghỉ ngơi tử tế chứ không thể chịu được kích thích. Triệu Khanh Vũ rõ ràng biết điều đó, ấy cũng là thỏa thuận ngầm của hai người. Dù phát sinh chuyện lớn hay nhỏ cũng không được để cho Lâm Dư Tinh xen vào.
Bây giờ đây, nỗi buồn đã được cơn giận xua tan hết rồi. Lâm Sơ Nguyệt đương định họa lên nụ cười để trấn an em mình thì cậu đã khịt mũi, cụp mắt xuống: “Anh Vũ nói anh ấy sai rồi, nhà anh ấy xảy ra chuyện.”
Triệu Khanh Vũ đã nói sạch sành sanh cho Lâm Dư Tinh qua điện thoại, câu nào cũng tản ra vẻ hối hận và nhát gan sợ sệt, xong cứ dặn tái dặn hồi bảo cậu đừng nói cho Lâm Sơ Nguyệt biết.
Thật ra thì hai chị em đã quá hiểu nhau rồi, tình cảm cả hai vô cùng sâu sắc nên biết gì thì nói nấy, không hề có bí mật nào giữa hai người.
“Chị, anh Vũ cũng khóc.” Lâm Dư Tinh khó xử vì đứng giữa hai bên nhưng rồi vẫn nghiến răng tức tối: “Nhưng cũng không có nghĩa là anh ấy được quyền mắng chị.”
Lâm Sơ Nguyệt im lặng mà nghe rất lâu không hề lên tiếng đáp lại, chỉ vô thức xoa xoa rồi lại bấu nhẹ vào tay mình. Sau khi đưa ra quyết định, cô quàng vội áo khoác lên người, xách túi, cầm chìa khóa chạy ra ngoài.
“Chị, chị đi đâu đó.”
Tiếng nói nhỏ dần sau cánh cửa: “Em ngủ trước đi, nhớ uống thuốc đấy.”
Đêm mùa hạ, cái nóng cháy da cháy thịt cũng đã hạ màn. Ánh đèn đường thu hút rất nhiều côn trùng đến bay lượn, Lâm Sơ Nguyệt đợi hai tiếng mới thấy được Triệu Khanh Vũ đang say khướt trên đường.
Anh khom lưng, lảo đà lảo đảo bước xuống taxi, tóc tai rũ rượi, ánh mắt cũng không còn được bình yên như trước, nhìn thế nào cũng trông ra một vẻ thất vọng tràn trề.
Lâm Sơ Nguyệt bước từng bước đến bên anh khiến anh thảng thốt. Anh đứng đực ở đó, tay chân luống cuống, cả nghìn câu chữ đang cheo leo trước miệng nhưng rồi lại chả biết phải mở đầu ra sao. Vì thế mà anh từ từ quay mặt đi, đấy chính là nước cờ câm lặng mà anh thường dùng.
Tới khi cả hai đối mặt với nhau, cô mới dừng bước, không nói câu gì mà chỉ lục túi xách lấy ra một phong bì dày cộp nhét vào tay anh.
Triệu Khanh Vũ sững sờ, trong phong bì ấy có 20 nghìn tệ tiền mặt.
Giọng cô êm đềm: “Cãi nhau cũng không thể xử lí được bất cứ chuyện gì. Nếu anh gặp khó khăn thì hãy nói với em, cái gì anh cũng không nói nhưng anh lại không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh muốn em nghĩ về anh như thế sao?” Giảng đạo lý cũng chả có ích gì, cô ngừng lại rồi cất giọng bình bình: “Nạp tiền vào thẻ đi, đêm rồi thì phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cô nói xong thì định rời đi. Mới bước được mấy bước thì đã bị anh ôm chặt lấy eo. Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi nóng trong người nghẹn ngào trào ra: “Anh xin lỗi, anh không nên cáu với em.”
Anh cao giọng: “Bé à, anh yêu em, anh thực sự rất rất yêu em.”
Lâm Sơ Nguyệt không quay người lại, cũng không có ý định ôm anh, cô nói rất lý trí: “Khó khăn nào cũng cần được giải quyết, anh phải nhớ em là người yêu anh chứ không phải thùng rác để cho anh trút hết vào em. Với cả em cũng không yếu đuối như vậy.”
Bão dần ập vào đất liền, khiến lá cây ngô xào xạc, cắt tiếng gió ra thành từng mảnh vụn, thậm chí còn có thể ngửi thấy được cả hương mằn mặn của nước biển. Hai người tay trong tay, dắt nhau đi ăn mì gói, tới khi Triệu Khanh Vũ về nhà đã gần đến mười hai giờ đêm.
“Sao về muộn vậy?” Minh Uyển Lam không ngủ, vẫn đang choàng khăn trên vai chờ anh về.
Anh cúi đầu thay giày, im lặng không nói câu nào.
“Lại ở cạnh con bé kia chứ gì?” Bây giờ Minh Uyển Lam cũng không giận nữa, bà tiến lên phía trước, vây lấy anh, nói một cách thành khẩn: “Chuyện này mẹ cũng không ép con nữa. Nhưng con cũng biết tình hình nhà mình ra sao rồi đấy, công ty gặp phải vấn đến lớn như vậy, bố mẹ già cả rồi nên giờ đến lượt con phải gánh vác việc gia đình thôi.”
Triệu Khanh Vũ nhắm mắt lại, tay ấn lên dấu xanh trên tủ giày.
Minh Uyển Lam vỗ vai anh: “Mẹ là quần áo cho con rồi, mai con mặc cho đẹp.”
Anh đi vào phòng ngủ nhưng không hề bật đèn, chỉ tựa vào mép bàn đứng mất hồn mất vía một lúc lâu. Tới lúc tiếng điện thoại rung lên mới giúp anh hoàn hồn, là tin nhắn Lâm Sơ Nguyệt gửi đến.
Ngủ ngon nhé~ [hoa hồng] [hoa hồng]
…
Ngày hôm sau, buổi hẹn diễn ra ở một nhà hàng kiểu Âu.
Triệu Khanh Vũ mặc bộ vest chỉnh tề đứng đợi ngoài cửa. Mấy phút sau có chiếc siêu xe thể thao màu trắng tấp lại gần, một người con gái xinh đẹp bước xuống với vẻ nhiệt thành: “Chào anh Khanh Vũ.”
Triệu Khanh Vũ nhìn xe, sau đó mới nhìn sang người, chút lo lắng chần chừ đã bị bỏ lại phía sau. Anh đứng thẳng người, lịch lãm đưa tay tới: “Đi thôi, em cẩn thận một chút, ở đây có bậc thang. Ăn xong chúng ta đi xem phim nhé, có một bộ phim mới ra rạp anh thấy được đánh giá khá cao.”
“Được anh.” Phó Lâm cười ngọt ngào trả lời anh, nhà mình sắp đặt buổi xem mắt này cũng ra gì đấy.
*
Editor có lời muốn nói:
Hết chương 6.