Hội đèn lồng ở kinh thành cực kỳ náo nhiệt, mặc dù là ban đêm mà hai bên đường vẫn bày bán tấp nập đủ loại mặt hàng.
“A Vu, muội có thích chơi trò ném vòng kia không?” Thẩm Khoát chỉ về phía trước, nóng lòng muốn thử.
Ngu Ninh Sơ vẫn chưa kịp trả lời thì Thẩm Minh Lam kéo nàng đi về hướng bên đó :” Chơi, đêm nay chúng ta sẽ thử tất cả các trò chơi ở đây.”
Tống Tương quay đầu gọi Thẩm Minh Y đi cùng.
Thẩm Minh Y không muốn nhìn thấy nhóm đường ca lấy lòng Ngu Ninh Sơ nên bàn bạc với Tống Tương đi qua cửa hàng đối diện mua đèn lồng. Nàng nghĩ thầm chỉ cần kéo được Tống Tương đi cùng thì Tống Trì cũng sẽ đồng hành cùng hai người họ. Nhưng không có nghĩ đến Tống Tương không thích đi mua đèn lồng trái lại muốn chơi ném vòng.
Thẩm Minh Y đành phải trái với lương tâm nói đồng ý, Thẩm Trác đột nhiên nói với Thẩm Mục:” Nhị đệ ở bên này cùng mọi người ,đừng tách ra, huynh đi cùng Minh Y qua kia mua đèn.”
Thẩm Mục như cười trên nỗi đau của người khác, chờ Thẩm Trác dẫn Thẩm Minh Y phụng phịu rời đi liền quay người nhìn Tống Trì với ánh mắt đầy thâm ý.
Tống Trì cười cười ánh mắt quan sát muội muội của mình đang chen lấn giữa Thẩm Minh Lam và vị Ngu biểu cô nương, hắn lặng lẽ đứng phía sau.
Thẩm Khoát mua năm mươi cái vòng, chính mình cầm mười cái còn lại phát cho Thẩm Dật, Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam, Tống Tương.
Các cô nương ném trước.
Thẩm Minh Lam có lòng muốn làm mẫu cho biểu muội, nhắm chọn bức tượng con thỏ ngọc. Vòng trong tay cứ thế vơi đi, liền một hơi mười cái mà chỉ có một vòng chó ngáp phải ruồi rơi vào con heo bên cạnh con thỏ. Vậy mà Thẩm Minh Lam vẫn sung sướng nhảy nhọt tại chỗ.
Ngu Ninh Sơ đã biết cách chơi, nàng cũng thích bộ lưu niệm 12 con giáp kia. Một tay cầm vòng, một tay nhắm ném. Sáu cái đầu tiên đều trượt đến cái thứ bảy nện vào mặt đất nảy vài lượt, giữa đống đồ trang trí cuối cùng nghiêng mình chụp lên con heo bạc hàng thứ hai từ cuối lên.
“A, a Vu muội thật lợi hại.”
Ngu Ninh Sơ còn đang sững sờ Thẩm Minh Lam đã kích động ôm nàng reo lên. Nhưng cái ôm này quá nhiệt tình làm cho mũ trùm đầu của Ngu Ninh Sơ rơi xuống để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như trăng rằm.
Tất nhiên một màn này đã rơi vào tầm mắt của Tống Trì.
Trăng sáng chiếu trên mặt nước, vị biểu cô nương lập tức từ trong ngực Thẩm Minh Lam rút tay ra rồi nhanh chóng trùm lại mũ như thể sợ người khác nhìn thấy.
“Ca ca” Tống Tương cầm bộ vòng đi đến đứng bên cạnh rồi chỉ vào chuỗi vòng tay hồng mã não nói với hắn:” Muội thích cái này.”
Tống Trì mỉm cười:” Chờ a Vu biểu muội ném xong, huynh sẽ lấy giúp muội.”
Mọi người đều đứng gần đó nên dù Ngu Ninh Sơ chưa thấy mặt cũng đã nghe thấy giọng nói của Tống Trì.
Trong trẻo như tiếng suối chảy, thật êm tai chỉ là không nghĩ hai người dù chưa gặp mặt hay chào hỏi hắn gọi nàng “a Vu biểu muội ” thuận miệng đến vậy.
Kiềm chế lại, Ngu Ninh Sơ cầm ba chiếc vòng còn lại tiếp túc nhắm con tiểu long bằng sứ. Thân thể con rồng tròn tròn nằm trên cái bệ, đầu rồng ngóc lên rất đáng yêu, không như thần long mà Võ Thánh miêu tả, giống một con rồng ngốc nghếch tham ăn hơn.
Nhưng đáng tiếc nàng chơi không tốt, ném mãi không trúng.
“Đưa huynh thử xem.”
Thẩm Khoát vội vàng nói như muốn tranh tài thể hiện nhưng vấn đề vận khí của hắn cũng chả ra sao, một cái ăn may cũng không trúng.
Đến lượt Thẩm Dật, hắn cũng ném trật năm lần con thỏ sứ của Thẩm Minh Lam rồi lại ném trật con tiểu long, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
“Hai người hàng ngày luyện tập tiễn pháp quả thực uổng phí rồi?” Thẩm Mục đối với biểu hiện của các đệ đệ vô cùng thất vọng.
Thẩm Khoát quay đầu, khẽ nói:” Này, huynh đi lên đi”
Ngu Ninh Sơ nghiêng người nhìn theo không thấy được bóng dáng nhị biểu ca Thẩm Mục chỉ thấy Tống Trì cách nàng không xa. Hắn mặc một kiện cẩm bào xanh ngọc như khoác ánh trăng, tỏa sáng rực rỡ, cho dù ai đi qua cũng không kìm lòng được mà liếc nhìn.
Ngu Ninh Sơ cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức rũ mắt tránh đi, không dám chăm chú. Nàng từ trước tới nay chưa gặp qua vị nam tử nào mỹ lệ như vậy, dung mạo tươi trẻ đến cả ánh trăng đêm nay cũng phải lu mờ trước vẻ đẹp này.
Người qua đường có lẽ dám bạo dạn ngắm hắn nhưng Ngu Ninh Sơ thì không.
Nam nhân quá xuất chúng khiến các khuê tú tranh nhau muốn gả thì tốt nhất nhìn thôi nàng cũng chả dám, rạch ròi tránh cảnh tình ngay lý gian.
“Lên thì lên, hai người các ngươi nhìn cho kỹ. Về sau phải chăm chỉ luyện võ không được dùng mánh khóe lười biếng.” Thẩm Mục nói trước sau đó lấy năm cái vòng từ tay Tống Trì.
Tống Tương chu môi:” Huynh đi mà mua, sao lại lấy của chúng ta. Chút nữa bọn muội lấy gì mà chơi?”
Thẩm Mục cười nói:” Yên tâm, cho dù chỉ còn một cái vòng ca ca muội vẫn có thể ném trúng đồ muội muốn.”
Tống Trì vỗ vai muội muội của mình ý bảo nàng không cần sốt ruột
Chia vòng xong xuôi, Thẩm Mục tiến lên đứng trước sợi dây đỏ mà chủ quán vạch ra. Lúc này hắn đã biết Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ thích thứ gì vậy nên trước tiên hắn ngắm chuẩn con thỏ sứ mà đường muội muốn, nhẹ nhàng tung ra, đột nhiên Thẩm Khoát quát to một tiếng, Thẩm Mục giật mình tay run một cái. Trượt luôn.
Thẩm Khoát và Thẩm Dật ăn ý nhìn nhau, tặc lưỡi.
Thẩm Mục dứt khoát mặc kệ bọn họ, ném tiếp nhưng Thẩm Khoát, Thẩm Dật nhất quyết không buông tha, liên tục quấy rối. Không làm được gì, bốn chiếc vòng trong tay Thẩm Mục cứ thế bay đi không trúng cái nào, hắn cầm chiếc vòng cuối cùng quyết định chụp lên đầu đệ đệ ruột của mình, Thẩm Khoát.
Cảnh tượng này so với chơi ném vòng còn thú vị hơn rất nhiều, đến người dè dặt như Ngu Ninh Sơ cũng phải cười híp cả mắt.
Vậy là chỉ còn năm chiếc vòng trong tay Tống Trì.
Đúng vào lúc này, Thẩm Trác Thẩm Minh Y mua đèn lồng trở lại.
Thẩm Mục nói với Tống Trì:” Ngươi chia cho đại ca ta ba cái đi.”
Tống Trì vui vẻ đồng ý đưa ba chiếc cho Thẩm Trác.
Thẩm Mục lại nói cho Thẩm Trác những đồ bọn muội muội thích. Thẩm Trác nhớ kỹ, trước khi ra tay quay sang hỏi Thẩm Minh Y có muốn gì không.
Thẩm Minh Y nhìn đồ vật bày biện bên trong, tròng mắt khẽ chuyển rồi chần chừ nói:” Muội muốn cây lược gỗ và chiếc ngân trâm kia.”
Thẩm Trác nhíu mày, trong tay hắn chỉ ba vòng, muội muội ruột muốn hai món, vậy đường muội biểu muội phải chia nhau như thế nào bây giờ?
Hắn định bảo Thẩm Khoát mua thêm thì bất chợt bên cạnh bay ra một chiếc vòng, vô cùng chuẩn xác rơi vào con tiểu long.
Thẩm Trác kinh ngạc nhìn về Tống Trì.
Tống Trì vẻ mặt tiếc nuối nói với Tống Tương:” Lệch một chút.”
Hóa ra Tống Tương thích chuỗi vòng tay hồng mã não phía sau tiểu long.
” A Vu thích tiểu long này hay đưa cho a Vu đi sau đó ca ca huynh lại ném tiếp chuỗi vòng tay cho muội.” Tống Tương nhìn về phía Ngu Ninh Sơ cười cười rồi chỉ huy ca ca ruột.
Tống Trì chăm chú một lần nữa lại nhắm chuẩn , thuận lợi lấy được chuỗi vòng tay. Thế là ba cái vòng trên tay Thẩm Trác vừa đủ.
Chủ cửa hàng lần lượt đem những món bị ném trúng ra, Thẩm Minh Y, Thẩm Minh Lam, Tống Tương chia nhau những đồ mình muốn cuối cùng chỉ còn dư lai một bé heo bạc và tượng tiểu long.
Ngu Ninh Sơ cầm bé heo bạc không có đụng vào tiểu long.
Tống Tương nói:” A Vu, không phải muội thích cái này sao?”
Ngu Ninh Sơ cười nói:” Tương biểu tỷ cũng cầm tinh con rồng, thôi hay tỷ cứ lấy đi, muội tin vào duyên phận. Muội ném nó mấy lần đều không trúng chắc là muội với nó vô duyên.”
Một trò chơi ném vòng thôi cũng có cả duyên phận, Tống Tương cảm thấy Ngu Ninh Sơ nói đến thật sự huyền ảo nhưng mà nếu Ngu Ninh Sơ kiên trì không muốn thì nàng liền đem tiểu long cất vào hầu bao của mình.
Tống Trì đứng ngay cạnh muội muội, lúc Ngu Ninh Sơ nói chuyện, cũng như người khác nhìn nàng vài lần. Chờ Ngu Ninh Sơ xoay người tán gẫu với Thẩm Minh Lam, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Đoàn người lại xuất phát.
Ngõ hẻm phía sau phố đông có một miếu Quan âm. Nơi đây là chùa miếu nổi tiếng nhất kinh thành đến mức triều đình cũng chi tiền tu sửa.
Tại hậu viện của miếu Quan âm có một kim ốc năm tầng tên là Triêu Nguyệt lâu. Mỗi đêm trăng tròn, dân chúng kinh thành chen chúc tới đó muốn lên kim ốc thưởng trăng. Đến tiết trung thu, Triêu nguyệt lâu không chỉ dùng để ngắm trăng mà tầng năm còn có thể ngắm đốt lửa ngoài hoàng thành vậy nên hương khách khắp nơi lại càng muốn kéo đến.
Địa điểm đặc biệt như vậy Thẩm Minh Lam dĩ nhiên phải dẫn biểu muội đến thăm thú mở rộng tầm mắt.
Vào miếu Quan âm không cần nộp tiền nhang đèn nhưng khi vào Triêu Nguyệt lâu tại hậu viện thì mỗi hương khách phải đưa trước năm văn tiền. Giao tiền xong tăng nhân sẽ ấn một dấu xâm đỏ lên mu bàn tay của hương khách, nội dung là một câu thơ. Đợi khách đến đông đủ, chủ trì sẽ rút thăm một bài thơ, trên tay ai có câu thơ ứng với bài thơ nào sẽ được lên tầng lâu đó.
Như vậy vừa tránh được việc quan to quyền quý vung tiền bao hết cũng cho dân chúng bình thường có cơ hội lên lầu. Rất công bằng.
Trước mặt phật tổ, chúng sinh ngang hàng.
Lúc trước, Thẩm Khoát đã chi tiền ở trò chơi ném vòng, lần này ở Triêu Nguyệt lâu Tống Trì sai hạ nhân nộp tiền nhang đèn.
Ngu Ninh Sơ đi phía sau Thẩm Minh Lam, khẽ nhấc ống tay áo để lộ mu bàn tay trắng nõn cho tiểu tăng ấn một dấu đỏ.
“Câu thơ của muội là gì?” Thẩm Minh Lam lại gần nhìn.
Ngu Ninh Sơ nâng cao tay soi dưới ánh đèn thì thấy <Thu phong xuy bất tận>
Thẩm Minh Lam nói :” Thu phong xuy bất tận, tổng thị ngọc quan tình, là <Tử dạ thu ca> của thi tiên Lý bạch.”
Ngu Ninh Sơ hỏi nàng:” Tỷ nói gì cơ?”
Thẩm Minh Lam được ấn câu thơ của Âu Dương Tu “ Nguyệt thượng liễu tiêu đầu.“
Ở cửa hương khách đi vào nối liền không dứt. Đoàn người đi tới một chỗ yên tĩnh so sánh các câu thơ trên tay của mình với nhau và phát hiện chỉ có Ngu Ninh Sơ và Tống Trì trùng một bài thơ, những người còn lại mỗi người một bài. Càng trùng hợp hơn, trên mu bàn tay của Tống Trì chính là câu tiếp nối của Ngu Ninh Sơ — “tổng thị ngọc quan tình”
Lúc Thẩm Mục xướng lên, Ngu Ninh Sơ khẽ cau mày, trùng với ai cũng tốt sao cứ phải là hắn chứ.
Bọn họ đến cũng hơi muộn, đợi tầm một khắc đồng hồ hậu viện thông báo không tiếp đón thêm hương khách. Chủ trì mặc áo cà sa xuyên qua một đám người đến trước lối vào Triêu Nguyệt lâu nói vài lời chúc mừng ,sau đó bắt đầu rút thăm hương khách có thể tiến vào lầu một.
Mỗi tầng lầu đều được treo những đèn cung đình tinh xảo, đoán đúng đố đèn còn có thể được tặng món quà nhỏ cao tăng đã làm phép. Cho nên dù là lầu một lầu hai tầm nhìn không tốt mọi người được vào cũng rất phấn chấn.
Mỗi tầng lâu chỉ được mười tám người vào, rút chín người ,những người rút trúng có thể đem một người thân theo.
Lầu một, không ai trong đám bọn họ được chọn.
Lầu hai, Thẩm Minh Lam
Lầu ba, Thẩm Mục
Lầu bốn, Thẩm Trác
Lầu năm, Ngu Ninh Sơ, Tống Trì.
Thẩm Minh Lam dù muốn đi cùng Ngu Ninh Sơ nhưng như thế lại lãng phí một vé của mình vì vậy chọn dường ca Thẩm Khoát đi lên lầu hai. Bởi vì dù sao không biết những người rút trúng gồm những ai ,huynh muội được coi là tổ hợp an toàn.
Ngu Ninh Sơ không chút do dự chọn biểu ca Thẩm Dật.
Thẩm Trác đi cùng Thẩm Minh Y.
Thẩm Mục một mình lên lầu ba.
Tống Trì cùng Tống Tương cũng lên lầu năm
Những hương khách không được chọn lục tục kéo nhau rời đi, Triêu Nguyệt lâu đèn đuốc huy hoàng nhưng vì số lượng hương khách bị hạn chế nên vô cùng an tĩnh.
Tống Tương kéo tay Ngu Ninh Sơ cùng nhau leo lên lầu, mỗi tầng lầu đều có có tầm hai mươi bước, Ngu Ninh Sơ mới chỉ leo đến tầng ba đã bắt đầu thở dốc.
“A Vu cởi mũ trùm đầu ra đi, huynh cầm giúp muội.” Thẩm Dật quan tâm săn sóc, loại mũ trùm rộng vành này ấm thì có ấm nhưng rất kín và nặng.
Ngu Ninh Sơ biết thể lực của mình hơn nữa trong lâu cũng không lạnh vậy nên tháo mũ trùm giao cho biểu ca.
Thẩm Dật thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng thầm nghĩ, a Vu biểu muội thật sự là mảnh mai yếu đuối.
Tống Trì cũng nhận lấy mũ trùm của muội muội, ánh mắt liếc qua mặt Ngu Ninh Sơ, còn chưa kịp nhìn rõ ,nàng đã xoay người chỉ để lộ nửa bên mặt làn da mỏng như cánh hoa đào.
Lầu bốn rồi lầunăm, rốt cuộc cũng đến lên đến tầng cao nhất, hai chân Ngu Ninh Sơ không khỏi run rẩy.
Gió táp vào mặt,ở trên cao nên có chút lạnh.
Thẩm Dật lập tức thay nàng trùm mũ, sau đó còn chỉnh cho ngay ngắn.
Cả người Ngu Ninh Sơ bị che phủ bởi dáng người thiếu niên cao lớn nhưng có lẽ do thân sơ khác biệt, lúc Thẩm Trác đỡ nàng xuống xe thì nàng có chút không thoải mái vậy mà đổi thành biểu ca chăm sóc thì Ngu Ninh Sơ lại thấy thật ấm áp.
“Cảm ơn biểu ca” Nàng nhỏ giọng nói.
Thẩm Dật cười, một tay xoa đầu nàng :” Huynh muội một nhà không nên khách khí.” Vừa nói hắn vừa xoay người nhìn vào phía trong.
Hoa đăng tầng lầu cuối cùng nàng phải tranh thủ ngắm nhìn cho thật đã mới được nhưng vừa nhấc mắt thì đụng phải tầm mắt của Tống Trì ở góc đối diện.
Ngu Ninh Sơ lập tức rời đi, theo chân biểu ca nửa bước không rời.
“Ca, a Vu biểu muội thật xinh đẹp, muội ở kinh thành cũng chưa thấy cô nương nào đẹp hơn muội ấy.” Thẳng đến lúc song phương cách nhau một đoạn Tống Tương mới có cơ hội cùng ca ca cảm khái.
Tống Trì:” Muội rất thích nàng ấy?”
Tống Tương gật đầu, nhắc cũng kỳ lạ đềunói nam tử yêu mỹ nhân nhưng sao nàng cũng thích ngắm a Vu biểu muội nhỉ?
Tống Trì không nỡ đả kích nhiệt tình của muội muội. Chẳng qua đứng ngoài quan sát hắn phát hiện vị Ngu cô nương này tựa hồ không muốn thân cận với huynh muội bọn họ cho lắm.
——oOo——