Hai người Cận Tịch Dạ và Thời Tư dừng ở lầu hai trò chuyện một chốc, Thời Tư nâng cổ tay nhìn đồng hồ mới phát hiện tiệc tối sắp bắt đầu, anh vỗ vai Cận Tịch Dạ: “Đừng nghĩ nữa, đi thôi.”
Cận Tịch Dạ mới vừa đi đến đầu cầu thang liền chạm mặt với Thu Ý đang cầm một ly sâm banh trong tay, cô đang từ dưới cầu thang đi lên, ngay khi vừa thấy anh khóe môi lập tức cong lên, cố tình dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại đến phát ngấy mở miệng: “A Dạ, hôm nay anh lạnh lùng quá đấy.”
Cận Tịch Dạ có chút bực bội “Chậc” một tiếng, đôi mắt anh lạnh lẽo, nét tàn ác trên mặt có chút nặng nề, âm thanh nguội lạnh: “Tôi và cô thân thiết lắm à?”
Thu Ý sửng sốt vài giây, nét tươi cười trên mặt hơi cứng lại nhưng nhanh chóng thích ứng, giọng điệu không thay đổi: “A Dạ, không phải trước đây chúng ta chừng gặp mặt sao?”
Cận Tịch Dạ liếc mắt nhìn Thời Tư đang ở bên cạnh xem kịch vui một cái: “Cậu xuống trước đi.”
Thời Tư nhướng mày, mang theo vẻ mặt tươi cười không có ý tốt tránh ra.
Cận Tịch Dạ nhìn theo bóng dáng Thời Tư rời đi, đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng, lại nhìn Thu Ý.
Trên gương mặt lạnh nhạt của anh không chút cảm xúc, chỉ thờ ơ nói: “Đúng, tôi và Thu tiểu thư đây trước đây có gặp nhau một lần. Sau đó đoàn đội Thu tiểu thư cố ý gán ghép hai chúng ta lại để tiến hành marketing…… Có phải Thu tiểu thư và đoàn đội của cô thấy tôi không để tâm nên nghĩ là dễ nói chuyện?”
Không đợi Thu Ý trả lời, Cận Tịch Dạ híp mắt, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén: “Hay là các người cho rằng tập đoàn Thanh Hề dễ bắt nạt?”
Thu Ý bị giọng điệu lạnh lẽo của Cận Tịch Dạ dọa cho kinh hoảng, chỉ lo anh sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với mình, dù sao với tài lực của tập đoàn Thanh Hề, mua lại vài công ty quản lý của cô cũng chỉ như chuyện cỏn con với vị thiếu gia này.
Cô mở to hai mắt, gương mặt tỏ vẻ vô tội, nhẹ giọng thanh minh cho bản thân: “Chuyện đoàn đội em thay bọn họ xin lỗi anh, nhưng mà em thật sự không biết chuyện đó, em không biết bọn họ sẽ làm như thế, xong việc em cũng nói bọn họ rồi, sau này tuyệt đối không đối xảy ra loại chuyện như vậy nữa.”
Cận Tịch Dạ lạnh lùng cất tiếng, đang định vòng qua cô ta xuống lầu thì Thu Ý lại như nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên xoay người nhào tới chỗ anh.
Một tay cô ta nắm chặt ống tay áo của Cận Tịch Dạ, tay cầm ly sâm panh còn lại theo động tác mà vung ra, phần lớn hắt lên lễ phục Cận Tịch Dạ, một phần nhỏ vương lại trên cánh tay và bàn tay cô ta.
Hiển nhiên là Thu Ý không cố tình, cô ta vốn chỉ muốn ôm chặt Cận Tịch Dạ, nói với anh rằng mình thật lòng thích anh, kết quả quên mất trên tay còn cầm ly rượu.
Cô ta vừa ngẩng đầu đã phát hiện gương mặt Cận Tịch Dạ còn đen hơn cả bầu trời trong cơn mưa bão.
Thu Ý nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt lã chã chực khóc, cảm xúc thật hơn cả chữ thật, giọng nói nhỏ nhẹ hơi run rẩy: “A Dạ, không phải em cố ý đâu, em thật sự không cố ý mà…… Em đưa anh vào toilet lau chùi nhé?”
Cận Tịch Dạ né tránh bàn tay đang vươn tới của Thu Ý, anh không thèm để ý đến cô ta mà xoay người lên lầu hai, lấy điện thoại tong túi ra, bực bội gọi cho Thời Tư.
Thời Tư bên kia đang vui sướng khi người gặp họa: “Làm sao vậy? Cậu trị không được nên tìm tớ cầu cứu? Đáng đời, ai bảo một hai phải đuổi tớ đi.”
Tâm trạng Cận Tịch Dạ đã xấu đến cực điểm, anh lạnh lùng trả lời: “Bớt nhảm. Không phải cậu mang theo vài bộ quần áo sao, kêu người mang lên lầu cho tớ. Nhanh lên.”
Thời Tư luôn không sợ Cận Tịch Dạ nổi bão, tràn đầy hứng thú nhiều chuyện: “Ồ? Cậu ở trên lầu làm gì mà phải thay quần áo? Bị người ta xé? Kịch liệt tới vậy luôn?”
Cận Tịch Dạ giơ tay xoa xoa giữa mày: “Cút. Cho người đem quần áo lên nhanh.”
Thời Tư chậc lưỡi một tiếng, cúp điện thoại.
An Tinh Nguyệt biết, khi yến hội kết thúc ba mình nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Cận Tịch Dạ, giờ phút này não cô đã bổ ra tới cảnh ba mình kêu người trói Cận Tịch Dạ vào cột, dùng các loại nghiêm hình tra tấn để anh cách xa cô.
Cô lén lút ngẩng đầu nhìn An Quốc Phi đang đứng chung một chỗ với chú Viên trên sân khấu, thấy ông không nhìn mình thì thở dài nhẹ nhõm.
Quét mắt một vòng quanh đám đông, không nhìn thấy Cận Tịch Dạ.
Cô cẩn thận nhìn lần nữa, vẫn không thấy, lần này cô phát hiện Thu Ý cũng không có mặt trong đại sảnh.
An Tinh Nguyệt mấp máy môi, cô hơi khát nước nên định đi rót một ly nước ấm, vừa quay người lại liền đâm vào ngực một người.
Cái ôm của anh vừa xa lạ lại quen thuộc, ấm áp, hương thơm ngào ngạt.
Cô đứng vững, ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ buồn bực: “Anh đi đâu đấy?”
Vừa dứt lời, An Tinh Nguyệt nhíu mày phát hiện bộ âu phục anh đang mặc không phải bộ lúc mới vào.
Khóe môi Cận Tịch Dạ hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp từ tính lại êm tai: “Sao thế? Em vừa đi tìm tôi? Mới có một lúc không thấy đã chịu không nổi?”
An Tinh Nguyệt lặng lẽ trợn mắt, thấp giọng nói: “Anh có thể đứng đắn chút được không?”
Cận Tịch Dạ bỗng nhiên khom lưng ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Không thể. Có em ở đây, làm sao tôi bình tĩnh cho được?”
Một luồng khí nóng từ trên má xẹt qua làm An Tinh Nguyệt ngẩn ra, cô lui về phía sau hai bước theo bản năng rồi ngước mắt về phía ba mình trên sân khấu, phát hiện ông đang nhìn sang bên đây.
Cô quyết định không so đo với Cận Tịch Dạ chuyện anh gần gũi mình như thế, cô cũng tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh có muốn…… rời khỏi đây trước không? Trước đây ba tôi từng là quân nhân, đánh đấm rất lợi hại.”
Cận Tịch Dạ cảm thấy buồn cười, dù gấp nhưng vẫn ung dung hỏi: “Em cho là ba em sẽ đánh tôi?”
An Tinh Nguyệt gật đầu không chút do dự: “Chắn chắn.”
Hồi cấp 3, trong lớp có một bạn nam thích cô.
Bạn này là người địa phương, tư tưởng thoáng cho rằng cấp ba nên yêu đương, người nhà cũng mặc kệ cậu ta, vì thế cậu ta cứ luôn quấn lấy cô.
Mãi cho đến một ngày cuối tuần nọ, người kia một hai đòi đến nhà cô chơi, cuối cùng bị cha An cầm chổi đuổi ra.
Không chỉ như thế, cha An còn đuổi theo bạn nam đó chạy một quãng xa, vừa đánh vừa mắng: “Ở trường học không được phép làm phiền con gái tôi, bằng không tôi tới tận trường đập chết cậu.”
Từ đó về sau, đa số nam sinh trong lớp đều tự giác tránh xa cô ra.
Sau khi An Tinh Nguyệt nhỏ giọng thuật lại câu chuyện này cho Cận Tịch Dạ, anh yên lặng nhìn cô, thần sắc khó hiểu, âm thanh bình thản: “Vậy sau này thì sao?”
Sau này có yêu đương không, có thích người con trai nào khác hay không?
Cận Tịch Dạ nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn lắm đây.
An Tinh Nguyệt nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi: “Sau này cái gì? Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện tiếp không? Bị ba tôi bắt được thì anh chết chắc.”
Cận Tịch Dạ liếm môi, lười biếng nhìn lướt qua đám người xung quanh cứ lâu lâu lại nhìn sang bên này, cuối cùng uể oải gật đầu: “Ừ, ra ngoài nói.”
Hai người một trước một sau ra khỏi sảnh tiệc.
Cận Tịch Dạ cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người An Tinh Nguyệt, anh cười: “Tiệc sinh nhật của bạn em mà chúng ta lại trốn ra ngoài như vậy, thật sự không sao chứ?”
An Tinh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái: “Ai bỏ trốn với anh……”
Nói được một nửa, cô bỗng sực nhớ, ban đầu cô chỉ muốn cho Cận Tịch Dạ rời khỏi đây trước, kết quả không biết làm sao mà cô cũng đi theo ra đây.
Vừa định xoay người trở về, bả vai cô đã bị đè lại.
Cận Tịch Dạ xoay người cô lại, giúp cô cài chiếc cúc áo khoác đầu tiên: “Ngoan, chờ ở đây một chút, tôi đi lấy xe.”
Vẻ mặt anh quá đỗi dịu dàng, khác hẳn với bộ dạng lười biếng làm càn bình thường, giờ phút này ánh mắt anh như chứa cả dải ngân hà rực rỡ, cứ như vậy mê hoặc An Tinh Nguyệt.
Trước khi não cô kịp phản ứng thì cô đã nói một tiếng “Được.”
Cận Tịch Dạ dừng xe rồi mở cửa ghế lái bước xuống, mở cửa sau, che đầu cho cô gái nhỏ, nhìn người ta chui vào.
Anh lên xe, khởi động máy, bàn tay thon dài vịn vào vô lăng.
An Tinh Nguyệt trộm giương mắt nhìn Cận Tịch Dạ ở ghế lái từ kính chiếu hậu rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu, im lặng vài giây mới nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Cận Tịch Dạ chú ý thấy động tác nhỏ của cô cũng không chọc ghẹo, anh lười biếng trả lời: “Cho em thay quần áo trước.”
An Tinh Nguyệt gật đầu, cho rằng anh muốn đưa cô về nhà, kết quả xuống xe mới phát hiện người đàn ông này đưa cô tới trung tâm thương mại.
Cận Tịch Dạ bảo nhân viên mang cho cô vài bộ quần áo, An Tinh Nguyệt chọn đại một bộ bình thường, áo hoodie và quần bông dài màu trắng, chính giữa chiếc áo hoodie trắng còn in một chú mèo đen.
Cô muốn tự trả tiền lại phát hiện mình không mang theo bất cứ thứ gì, Cận Tịch Dạ bên cạnh còn cong tay búng trán cô: “Em gái, em không cho anh trai thể hiện một phen được à?”
An Tinh Nguyệt gạt tay anh ra, che trán không nói lời nào.
Thanh toán xong, Cận Tịch Dạ xách túi đựng bộ lễ phục của cô gái nhỏ định đi ra ngoài, khóe mắt thoáng trông thấy bên khu đồ nam có treo chiếc áo hoodie kiểu dáng tương đồng với chiếc áo cô đang mặc ——
Áo hoodie màu đen, quần bông dài màu đen, chính giữa áo còn in hình một cô mèo nhỏ màu trắng.
Anh nhờ nhân viên đem bộ đồ đó lại, đi vào phòng thử đồ thay ra rồi nhìn về phía An Tinh Nguyệt: “Thế nào?”
An tinh nguyệt nghiêm túc đánh giá: “Trông cũng đẹp đấy.”
Móc treo quần áo đương nhiên là mặc gì cũng đẹp, nhưng sao anh lại muốn mặc cùng kiểu dáng với cô?
Cận Tịch Dạ cong môi, quay người sang nhân viên: “Tôi lấy bộ này. Gói bộ âu phục lại giúp tôi nhé.”
An Tinh Nguyệt nghe vậy thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô mày nhíu nói: “Anh muốn mặc cái này ra ngoài?”