Hơi thở ấm nóng của người đàn ông phà vào da thịt khiến cho Mộng Linh Chi cảm thấy ngứa ngáy không thôi, toàn thân như bị một ngọn lửa rạo rực đốt cháy.
Môi lưỡi của Lục Tử Hạo dường như mang theo dòng tĩnh điện, chỉ cần chạm xuống làn da mịn màng là y như rằng nơi đó truyền đến cảm giác tê dại phân tán ra mọi dây thần kinh nhạy cảm, hội tụ thành một điểm lớn chạy thẳng lên đại não.
Cả cơ thể của cô lúc này cảm thấy nóng ran, Mộng Linh Chi cắn chặt lấy môi dưới của mình để kìm nén đi hơi thở nặng nhọc của mình.
Đôi gò bồng đào đang bị gò bó dưới lớp cúp ngực bó sát bỗng nhiên tuột xuống. Mộng Linh Chi bàng hoàng mở mắt ra, lúc bấy giờ cô mới nhận ra chiếc váy của mình đã bị người đàn ông dễ dàng kéo xuống ngang nửa eo.
Cặp thỏ ngọc được giải phóng khỏi sự trói buộc run rẩy trong không khí, đập vào mắt của người đàn ông là miếng dán silicon che đi viên ngọc hồng hào.
Lục Tử Hạo nhếch miệng cười một cái, ánh mắt thâm tình ngước lên nhìn gương mặt thẹn thùng của người con gái.
– Ăn mặc gợi cảm như này có phải từ trước đến giờ em đã lên kế hoạch quyến rũ tôi, có phải không?
Nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, Mộng Linh Chi càng thêm rối rắm trong lòng, hai chân run rẩy không đứng vững, tấm lưng mỏng manh bị anh dán chặt lên vách tường mát lạnh.
Mộng Linh Chi có chút bối rối, ngay lập tức cô ngoảnh mặt nhìn vào một điểm khác, né tránh đi ánh mắt thú tính của ai kia.
– Không… không phải… chỉ là…
Hôm nay là lần đầu tên Mộng Linh Chi mặc một bộ váy hở vai, cảm thấy mặc áo ngực hàng ngày sẽ lộ ra dây áo. Ngay lúc đó, cô bỗng nhiên nhớ tới có một lần bạn thân rủ cô đi mua miếng dáng ngực silicon thay thế áo ngực, nhưng lúc đó cô không có thói quen mặc bộ đồ hở hang cho nên đã từ chối. Mà hiện tại, Mộng Linh Chi cảm thấy miếng dán đó rất cần thiết cho bộ váy lụa này, vì thế cho nên cô đã ra cửa hàng thời trang mua một bộ về dùng.
Khi mua miếng dán về, cô không ngờ cái miếng silicon này không có keo dán, dựa vào nhiệt độ trên cơ thể mà dính chặt lấy da thịt của mình, mà tiện hơn nữa nó kháng nước cực tốt. Cộng thêm mặc chiếc váy có thiết kế cúp ngực này càng tôn lên vòng một điệu đà với size cực khủng. Nhìn mình ăn mặc trong gương, Mộng Linh Chi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, cô e ngại nếu như mặc ra đường sẽ khiến mọi người xung quanh cảm thấy mình ăn mặc phản cảm, thế cho nên cô đã khoác thêm một chiếc áo cánh mỏng bên ngoài, che đi xương quai xanh cùng với bờ vai gợi cảm của mình.
– Chỉ là sao?
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, khoé môi cong lên lộ rõ nét gian xảo. Một tay đặt bên vòng eo tinh xảo của cô, tay còn lại đưa lên thâu tóm lấy một con thỏ ngọc béo tròn. Lục Tử Hạo ác ôn đến nỗi anh dùng hàm răng của mình cắn nhẹ lên bầu ngực trắng sữa của cô, sau đó dùng miệng gỡ miếng silicon mỏng manh ra khỏi đỉnh ngọn nơi đẫy đà đó.
Lục Tử Hạo nhìn kiệt tác ngay trước mắt, phân tâm anh không ngừng đánh giá. Nhóc con yểu điệu ngày nào nay đã trưởng thành, vài chỗ trên cơ thể đã thay đổi đến chóng mặt chỉ trong vòng năm tháng ngắn ngủi.
Năm tháng trước khi hai người vẫn còn đang hẹn hò, mỗi lần Lục Tử Hạo ôm hôn cô gái là anh lén lút dùng tay ướm thử số đo vòng một của cô. Sau năm tháng không gặp nhau, số đo vòng một đã thay đổi, từ cúp B tăng lên cúp C, thịt mỡ đầy đặn. Vòng eo cũng thay đổi, thanh mảnh gọn gàng hơn, thậm chí còn có cơ múi số mười một.
Lục Tử Hạo mặt dày không giữ liêm sỉ của mình, bá đạo đùa cợt với cô nàng.
– Ngực em… hình như to hơn trước…
Da mặt của Mộng Linh Chi nóng ran hệt như bị ngọn lửa thiêu đốt. Bị người đàn ông nói lên câu từ nhạy cảm, vành tai cùng với hai bên gò má đỏ bừng, hận không tìm ra một cái hố để chui xuống, trốn tránh đi ý trêu ghẹo của anh.
– Anh… xấu xa… ưm…
Mộng Linh Chi ái ngại lên tiếng định thanh minh, nào ngờ đâu bị người đàn ông cưỡng ép nhìn trực diện với anh, lời nói chưa hết thành ý đã bị Lục Tử Hạo nuốt trọn thêm lần nữa.
Lúc này, sợi dây lý trí cuối cùng của cô gái dường như đã bị đứt đoạn chỉ vì nụ hôn đột ngột này. Người đàn ông tham lam xâm nhập sâu vào trong khoang miệng của cô nàng, quét sạch mọi dư vị ngọt ngào đã khiến cho anh mê mẩn ngày đêm không ngừng nhớ nhung.
Đôi môi bạc tình của anh chà xát vào đôi môi anh đào của người thiếu nữ, cơ thể của hai người tiếp xúc ám muội với nhau hơn, Mộng Linh Chi nhắm nghiền đôi mắt của mình lại dường như đang chấp nhận sự đắm đuối trong men say mà người đàn ông trao tặng.
Đúng là bệnh nghiện người yêu chẳng bao giờ hết, Lục Tử Hạo vốn nghiện mùi hương của cô nàng từ trước, cộng thêm năm tháng không đụng chạm thân mật khiến cho anh càng thêm điên cuồng muốn chiếm hữu cô hơn.
– Ưm… khó thở… hmm…
Mộng Linh Chi cố gắng thoát khỏi chiếc vòi rồng đang không ngừng hút lấy khí dưỡng của mình, cổ họng thoát ra thứ âm thanh kiều suyễn, càng mê hoặc máu chiếm hữu của người đàn ông hơn.
Lục Tử Hạo chỉ cho cô gái lấy dưỡng khí chưa quá mười giây, ngay lập tức anh mạnh bạo chiếm cứ lấy đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi của anh vấn vương, quấn quýt lấy đầu lưỡi ướt át của cô nàng, khoang miệng của anh tràn ngậm mùi hương của cô. Anh tận hưởng dư vị chỉ thuộc riêng mình cô, cái thứ mang lại một mùi hương đầy ngọt ngào mà lại quyến rũ, đầy sức hút mà lại vương vấn cùng cảm giác nhớ nhung da diết.
– Linh Chi, em có biết mình hiện tại rất quyến rũ hay không hả?
Lục Tử Hạo lưu luyến tách rời đôi môi bị anh cắn mút đến nỗi sưng phù lên, đầu lưỡi anh viền quanh khuôn môi của mình đầy cám dỗ. Ánh mắt trầm mặc nhìn về đôi mắt đang ngấn lệ của người con gái, trong lòng anh dấy lên sự thích thú không nguôi.
Môi anh tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trước một bên quả đào tiên đã được tháo đi miếng dán silicon. Lục Tử Hạo không có chút kiên dè gì, há miệng ra ngậm lấy nụ hoa chớm nở nơi đỉnh đồi kia.
– Uhm… đừng… mà… đừng cắn nó…
Toàn thân của Mộng Linh Chi co rúm lại, cả người giật nảy một cái, hai tay cuống cuồng ôm lấy đầu của người đàn ông, ra sức đẩy anh ra xa nhưng bất thành.