Mùa hè đầy biến động năm ấy trôi qua nhanh như làn gió thoảng.
Ngày nhập học trường A – trường cao trung chất lượng, hào nhoáng và danh giá nhất Bắc Kinh, đám nữ sinh cả trường lao xao tán loạn vì một nam sinh lớp 10 có bóng lưng thẳng tắp, dáng dấp cao lớn bật lên khỏi hàng ngũ, khuôn mặt sáng ngời với đường nét sắc sảo tinh tế lay động lòng người.
Người thanh niên tóc đen vận bộ đồng phục đơn giản như bao người, tuyệt đối không có lấy một mảnh khoa trương, ấy vậy mà toàn thân toát lên phong thái và khí chất cao cao tại thượng như một bậc đế vương cường đại, vô tình khiến tất cả những kẻ đứng quanh cảm thấy bản thân tầm thường đến đáng thương hại, phút chốc quên bẵng mất sự thật rằng mình cũng là một trong những cá nhân xuất sắc nhất thành phố Bắc Kinh xét cả về học lực lẫn gia thế.
Khi được xướng tên là thủ khoa đầu vào với số điểm tuyệt đối và được mời bước lên sân khấu lớn nhận kỷ niệm chương trong tiếng vỗ tay tán thưởng vang dội, Hạ Thiên vẫn không nhếch mép lấy một lần. Cả khuôn mặt lạnh lùng băng lãnh vô hình chung khiến nữ MC xinh đẹp cứng họng quên mất phải nói gì.
Hạ Thiên lúc đó không phải là không hài lòng điều gì, chỉ là não bộ hắn còn đang mải mê nghĩ đến chuyện khác.
Vừa mới vài phút trước, Kiến Nhất đã gọi điện cho hắn nói một tràng lê thê với ngữ điệu như một bà thím buôn chuyện đang kể tội con ranh nhà hàng xóm.
“Hạ Thiên, biết gì chưa? ĐM bọn tao lại chung trường với thằng khốn Di Lập. Xui vãi! Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Mà khốn nạn hơn nữa, thằng này lại chung lớp với thằng Tóc Đỏ. Hạ Thiên, mày bảo thế có điên không? Chả hiểu sao dạng như nó cũng thi được vào trường công lập. Mày nói xem, có phải nhà thằng này chạy tiền cho nó không? Mà này, nhỡ nó gây sự đánh nhau với bọn tao nữa thì mày phải chạy sang đây giúp bọn tao đấy nhé!”
Hạ Thiên ngay từ giây thứ hai khi nghe thấy tên của Di Lập đã cảm thấy cơn thịnh nộ dâng lên tận yết hầu. Hắn căn bản không thèm để tâm đến mấy lời dông dài vô nghĩa đàng sau của Kiến Nhất nữa. Não bộ hắn nhanh chóng chắt lọc thông tin, chỉ giữ lại duy nhất điều quan trọng nhất: Di Lập chung lớp với Mạc Quan Sơn.
Hạ Thiên vốn dĩ chẳng có lấy một mẩu nhã hứng với mấy thằng côn đồ, sự tồn tại của Di Lập ngay từ đầu đối với hắn chẳng qua chỉ là một kẻ tép riu thi thoảng lượn le ve qua trước mặt, không đáng nổi một cái liếc mắt. Tuy nhiên, từ khi hắn nhận ra tên lưu manh đó luôn tìm cách sinh sự với Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên không thể không để mắt tới gã.
Hắn những tưởng mấy thằng du thủ du thực như Di Lập thì chẳng có lý do gì phải học lên cao trung. Nay nghe tin gã bằng cách nào đó đã thi đỗ công lập, lại còn rơi trúng vào lớp của Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên quả thực cảm thấy nghi hoặc.
“Thằng khốn đó cố tình đeo bám Mạc Quan Sơn.” Hạ Thiên, kể từ lúc cúp máy, đã không thể gạt lời khẳng định đó ra khỏi tâm trí mình. Càng nghĩ về nó, hắn càng muốn nổi điên.
“Rút cuộc, giữa nó và Mạc Quan Sơn đã từng xảy ra tranh chấp gì chứ?” Hạ Thiên vừa suy nghĩ, vừa cầm bó hoa và kỷ niệm chương bước xuống khỏi bục vinh dự. Thân ảnh cao lớn sải bước qua một đám con gái đang đờ đẫn nhìn hắn như bị thôi miên, Hạ Thiên “tiện tay” giúi hết những thứ lỉnh kỉnh đó cho họ, không quên bày ra nụ cười man trá mang đầy tính sát thương: “Phiền bạn giữ giùm mình!”, rồi cứ vậy bỏ đi mất dạng, một cái ngoái đầu cũng không buồn bỏ lại.
—-
“Tao hỏi lại một lần nữa. Mày với thằng Di Lập, ngày trước từng xảy ra chuyện gì?” Chất giọng trầm khàn của Hạ Thiên xuyên qua điện thoại lạnh như băng, khiến Mạc Quan Sơn nhất thời cứng họng.
“Làm… Làm đéo gì có chuyện gì? Mày ăn phải bả à mà tự dưng giữa giờ học gọi điện thoại cho tao hỏi một câu như cứt thế hả? Báo hại bố mày phải giả vờ đau bụng mò vào nhà vệ sinh. Nhục đéo chịu được!”
“Vào vấn đề chính. Tao hỏi, giữa mày và nó có chuyện gì? Vì sao nó phải bám theo mày đến tận bây giờ?” Hạ Thiên nuốt xuống cơn giận, kiên nhẫn hỏi thêm một lần.
“…”
“Mạc Quan Sơn. Nói.”
Mạc Quan Sơn nắm chặt điện thoại. Ngữ khí của Hạ Thiên tuy không tỏ ra nạt nộ, cũng đủ để cậu biết rõ hắn đang tức giận đến nhường nào. Mối quan hệ giữa cậu và Di Lập trước giờ đối với Hạ Thiên y như cái vảy ngược của con rồng, hễ chạm đến là khiến hắn nổi sùng lên. Cậu biết rõ không thể cự cãi được Hạ Thiên về vấn đề này, bèn thở hắt rồi giải thích qua loa.
“Tao từng mắc nợ nó. Có vậy thôi.”
“Nợ tiền?”
“Không… Nợ cái khác…”
“…”
Mạc Quan Sơn không hề lường trước rằng, chính sự lấp lửng của mình là nguyên nhân dẫn đến cơn thịnh nộ khó kiểm soát nổi của Hạ Thiên.
“Ra ngoài!”
“Gì… Gì cơ?”
“Ra ngoài gặp tao. Ngay bây giờ.”
“Mày điên à? Hạ…”
Cạch. Tua… tua…
Mạc Quan Sơn nghiến răng, điên cuồng chửi rủa trong đầu, cậu bấm gọi lại cho Hạ Thiên nhưng hắn tuyệt nhiên không bắt máy.
“Thằng thần kinh Hạ Thiên… Vừa nhập học buổi đầu thì trốn học kiểu đéo gì được?” Mạc Quan Sơn vừa lẩm bẩm (với chính mình) vừa nhấp nhổm nhòm qua khe cửa nhà vệ sinh nhìn ra ngoài. Dãy hành lang vắng tanh vang vọng tiếng giáo viên giảng bài đều đều.
Mới buổi đầu tiên đi học, Mạc Quan Sơn thậm chí còn chưa nắm rõ đường đi nước bước trong trường, giờ muốn tìm cách trốn ra ngoài cũng khó. Chưa kể cái đầu đỏ choé của cậu vốn vô cùng nổi bật, vắng mặt khỏi lớp học sẽ bị phát hiện ra ngay. Cậu lò dò đi trên đoạn hành lang vắng, suy nghĩ rất lung về việc nên hay không nên làm theo lời Hạ Thiên.
“Thằng chó Hạ Thiên. Học sinh năm tốt đéo gì cái thứ nó? Suốt ngày lôi kéo người khác trốn học. Hồi trước cùng trường đã đành, giờ khác trường vẫn bị nó ám quẻ. Đitme bố thề lần này là lần cuối cùng bố trốn học vì mày!” Sau một màn chửi rủa nồng thắm trong đầu, Mạc Quan Sơn cuối cùng cũng đi đến quyết định: trốn!
Trường trung học S quả không hổ danh là ngôi trường có kỷ luật thép, “thép” đến nỗi bao quanh trường là những dãy tường kiên cố cao ngất, cộng thêm cả hàng rào kẽm gai lởm chởm, vừa nhìn qua đã khiến người khác phải nhụt chí anh hào.
“Vãi cức! Đéo hiểu trường học hay cái nhà tù mà đm tường thì cao vút mẹ rồi còn phải chắc lép sắm thêm cả hàng rào thép gai!”
Mạc Quan Sơn lẩm bẩm chửi rủa trong miệng rồi lùi vài bước ra xa lấy đà nhảy lên mép tường. Cậu cố bấu ngón tay vào tường để trèo lên, nhưng tường quá cao và trơn lại không có điểm tựa, cậu nhanh chóng tuột xuống.
Đúng lúc Mạc Quan Sơn đang loay hoay, một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Mày vẫn chứng nào tật nấy, Tóc Đỏ!”
Di Lập đứng khoanh tay tiêu sái tựa hờ lưng vào bức tường trắng của dãy nhà phía Đông, gã nhếch mép nhìn cậu, điếu thuốc hút dở vẫn kẹp giữa hai ngón tay thon dài. Mái tóc bạch kim loà xoà hơi rối phủ xuống khuôn mặt xương xương của gã, không che giấu nổi biểu cảm khinh khỉnh và bỡn cợt khiến Mạc Quan Sơn vô thức thấy dâng lên trong mình một cơn ngứa ngáy.
“Mới buổi đầu đi học đã muốn trốn rồi sao?” Di Lập không quan tâm đến cái nhìn thiếu thiện cảm của Mạc Quan Sơn, vẫn đủng đỉnh tiếp lời. “Nhìn cái hàng rào kia xem, mày thực sự nghĩ sức mày có thể nhảy qua?”
Mạc Quan Sơn thở hắt. Cậu vốn không muốn dây dưa gì với Di Lập. Gã đối với cậu là kẻ hễ xuất hiện thì sẽ reo rắc sự khó chịu và những phiền hà không đáng có. Cậu không thèm đáp lại mấy lời khích bác của gã, xoay lưng định một nước bỏ về lớp học. Dù sao cậu cũng không cách nào vượt qua được bức tường này, chưa kể việc cậu định bỏ trốn đã bị Di Lập phát hiện. Nếu gã cố tình nói với cô chủ nhiệm, chắc chắn cậu sẽ gặp rắc rối to.
“Cần tao giúp không?” Di Lập chậm rãi cất lời. Mạc Quan Sơn nhíu mày quay lại nhìn gã, đồng thời ném cho gã một cái nhìn đầy nghi kị.
“Trùng hợp là tao cũng đang tính trèo ra ngoài có việc.” Vẫn với chất giọng đều đều có phần lãnh đạm vô cảm, gã đưa điếu thuốc lên miệng rít nốt một hơi cuối trước khi giúi đầu lọc vào mé tường. “Tao làm bệ cho mày nhảy lên trước, rồi mày kéo tao lên. Thấy sao?”
“Không cần, tôi không muốn ra ngoài nữa!” Mạc Quan Sơn ném vào hắn mấy lời gọn lỏn rồi dợm bước bỏ đi.
“Tóc Đỏ, mày sợ tao như thế từ bao giờ?” Di Lập hỏi, một câu hỏi mang hàm ý khích bác rõ rành rành. Mạc Quan Sơn hơi nheo mắt, quay thẳng người lại đối mặt với gã.
“Sợ? Vì cái gì anh nghĩ tôi sợ anh?”
“Không thế thì sao? Mày tránh tao như tránh tà ý.” Ngữ khí của Di Lập nửa bông đùa nửa nghiêm túc. Mạc Quan Sơn nén xuống cơn giận đang dâng lên của mình, rành rọt nói từng chữ.
“Di Lập. Tôi tránh anh không phải vì tôi sợ anh, mà vì tôi xem thường anh. Đừng có đánh tráo hai khái niệm đó!”
Di Lập cười nhạt. Gã đưa tay vò nhẹ mái tóc bạch kim của mình, rồi đứng thẳng lưng, tia nhìn cũng nhằm thẳng mắt cậu, khảng khái mà hướng đến.
“Chuyện hồi trước, cái chuyện tao bảo mày nhận tội hộ thằng em tao ấy…”
Mạc Quan Sơn hơi bất ngờ. Sao đột nhiên Di Lập lại nhắc lại chuyện này?
“Quả thực lúc nhờ vả mày tao cũng không nghĩ chuyện lại đến nước ấy. Thằng đó, nó đã nói dối. Nó bảo với tao nó chỉ ăn cắp đồ thôi. Sau này, vì đã lỡ đâm lao, tao không có cách nào khác là phải theo lao. Đã khiến mày phải chịu ấm ức rồi! Cũng may, có người kịp giải oan cho mày.”
“Tao biết tao nợ mày một lời xin lỗi.”
“Mạc Quan Sơn, tao thành thật xin lỗi, về chuyện đó.”
Mạc Quan Sơn cứng họng. Di Lập là đang xin lỗi cậu sao? Tên thâm hiểm này thực chất đang toan tính điều gì? Cậu nắm chặt hai bàn tay, nhìn hắn trân trân, hai đầu mày vẫn nhíu lại kịch liệt.
“Chưa hết, còn về chuyện lỗ tai của mày…” Di Lập không đợi Mạc Quan Sơn mở lời, gã hít một hơi sâu rồi nói tiếp.
“Cũng là tao sai. Tao nhất thời tức giận. Xin lỗi mày!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tao thực sự khó chịu khi mày bênh vực thằng ranh đầu đinh đó. Lỗi của nó, nó chịu. Mày vì cái gì phải nhảy ra bảo vệ nó chứ?”
Di Lập tiến thêm một bước về phía Mạc Quan Sơn, cậu vô thức lùi lại, bàn chân vô tình giẫm lên những chiếc lá ngân hạnh phủ đầy mặt đất nghe loạt soạt.
“Còn gì nữa nhỉ? À… Còn cái hôm mà tao ném lon Coca xuống.”
“Lúc ấy tao không hề nhắm vào mày. Đừng hiểu lầm!”
Đôi mày nhạt màu của Mạc Quan Sơn khẽ giật. Cậu vẫn nhớ sự việc ngày hôm đó, chỉ không rõ kẻ nào đứng sau mà thôi. Thì ra là Di Lập ư?
“Không nhắm vào tôi?” Mạc Quan Sơn đến lúc này mới cất lời, ngữ khí đanh và chắc. “Anh nói không nhắm vào tôi, lẽ nào là nhắm vào Hạ Thiên?”
Di Lập khẽ nhướn mày, khi nói ra điều vừa rồi gã quả thực không ngờ đến thái độ này của Mạc Quan Sơn. Tên nhóc tóc đỏ nãy giờ vẫn im lìm nghe gã nói, nay vừa nhắc đến cái tên Hạ Thiên, ánh mắt và giọng nói của cậu phút chốc vụt sắc lẻm. Di Lập không nén được một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Di Lập, tất cả những điều trước giờ anh làm với tôi, bỏ đi, tôi không tính toán gì với anh. Dù sao, ngày xưa tôi cũng từng nợ nần anh. Giữa chúng ta, coi như hoà.”
“Nhưng. Nhớ lấy điều này, Di Lập. Nếu anh dám vì tư thù với tôi mà nhắm vào những người xung quanh tôi. Tôi, Mạc Quan Sơn này, sẽ không vì món nợ cũ rích ngày ấy mà nể mặt anh thêm nữa đâu!”
“Ồ, thế cơ đấy!” Di Lập nở ra một nụ cười khinh khỉnh. Đôi mắt gã cong lên đầy giễu cợt.
Tiến thêm vài bước đến trước mặt Mạc Quan Sơn, gã thấy rõ lần này cậu không hề tỏ ra né tránh, cũng không còn lùi về phía sau khi gã tới gần. Tên nhóc tóc đỏ này, trước giờ vẫn luôn hướng một thái độ nhũn nhặn về phía gã, lý do là gì thì cả gã lẫn cậu đều rõ. Nay, cậu chỉ vì hai chữ “Hạ Thiên” vô tình xen ngang vào đoạn đối thoại mà bày ra một thái độ bất hợp tác. Di Lập quả thực vì điều này mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Đối với Di Lập, Mạc Quan Sơn chính là một dạng thú cưng giữ bên người để tiêu khiển. Gã cảm thấy thích thú khi cậu ngoan ngoãn nghe lời gã, vì gã mà dấn thân vào những chuyện cậu chưa từng làm dù bản thân biết rõ là sai trái. Sự phản kháng đến từ Mạc Quan Sơn, đối với Di Lập mà nói, chẳng khác nào một cú huých mạnh vào mạn sườn, khiến gã vừa thốn đau lại vừa cay cú.
Gã vốn không ghét con người Mạc Quan Sơn, nhưng gã ghét cay ghét đắng những kháng cự từ cậu. Đó là lý do gã nổi điên khi cậu đứng ra bênh vực tên nhóc đầu đinh. Cơn cuồng nộ đã khiến gã hết lần này đến lần khác tìm cách thương tổn cậu. Gã bắt cậu nhận tội cho đàn em gã, cũng vì muốn qua đó có thể trói tay cậu một lần nữa, kéo cậu về lại với băng của gã – về lại bên cạnh gã. Một phần trong gã tin rằng khiến cậu đau đớn đồng nghĩa với việc làm cho cậu ghi nhớ cậu là thuộc hạ của gã, là thú tiêu khiển của gã.
Là-người-của-gã.
Thế rồi bỗng dưng Hạ Thiên từ đâu mọc ra, ngang nhiên khiêu chiến với gã, cướp lấy cậu, cướp lấy “thú vui” vốn là của gã. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt sậm màu đầy sát khí từ Hạ Thiên khi hắn dõng dạc tuyên bố chuyện của Mạc Quan Sơn chính là chuyện của hắn, Di Lập lại thấy khắp người dâng lên một cơn giận thấu xương.
Di Lập chính là ngàn lần căm ghét Hạ Thiên, chứ không phải Mạc Quan Sơn. Gã gây sự với Hạ Thiên hoàn toàn không phải vì tư thù với Mạc Quan Sơn, mà vì tư thù với chính Hạ Thiên. Nay Mạc Quan Sơn lại vì điều này mà cự cãi với gã, trong khi gã thì đang cố gắng xin lỗi và làm hoà với cậu. Đối với Di Lập mà nói, thái độ này của cậu chính là một mồi lửa thả vào lồng ngực đã tẩm xăng của gã, làm bùng lên trong gã lửa giận dữ dội không thể kiểm soát được.
Di Lập chiếu thẳng ánh mắt vào Mạc Quan Sơn, nhìn xoáy vào cậu. Chất giọng khàn đặc quánh của gã xuyên qua kẽ răng rót vào tai cậu.
“Mày nói mày sẽ không nể mặt tao, vậy mày định làm gì tao?”
“Tính ăn cháo đá bát sao? Chuyện cũ giữa tao với mày, không ngờ mày quên nhanh thật! Mày tưởng giữa chúng ta thế là hoà rồi ư? Đừng có mơ!”
“Nhìn đi. Nhìn cho kĩ, Mạc Quan Sơn.” Di Lập đưa tay vén lên mớ tóc loà xoà trước trán, để lộ một vết sẹo dài ngoằn kéo từ đỉnh trán chạm đến tận lông mày bên trái.
“Một khi vết sẹo này còn ở đây, mày còn chưa xong nợ với tao đâu.”
Mạc Quan Sơn nuốt khan. Cậu không phải đã quên món nợ với Di Lập. Nếu như gã không năm lần bảy lượt dựa vào chuyện này ép cậu làm những việc trái với lương tâm và gây khó dễ cho cậu, có lẽ đến giờ cậu vẫn phục tùng bên gã. Mạc Quan Sơn chính là người phân minh rõ ràng như thế – nếu có nợ ắt sẽ bằng mọi cách trả lại.
“Di Lập, muốn đòi nợ từ tôi thì cứ nhắm vào tôi mà đòi, đừng có gây chuyện với Hạ Thiên!”
“Ồ. Tao tưởng mày thân với nó lắm, hoá ra cũng sòng phẳng thế à? Nợ thằng nào thằng đó chịu? Nếu đúng như thế thật, đáng lẽ hôm ấy thằng khốn đó không nên tìm đến gây sự với tao mới phải. Nó còn dõng dạc tuyên bố chuyện của mày nhất định nó phải quản cơ đấy, Mạc Quan Sơn!”
Mạc Quan Sơn nhất thời cứng họng. Di Lập nhân lúc này tiến gần hơn đến cậu, hắn tóm lấy cổ áo cậu rồi ghé sát mặt vào cậu, gằn giọng nói:
“Được rồi! Nợ của mày, tao hứa sẽ tính trên người mày, với điều kiện thằng chó đấy không cố tình xen vào. Khôn hồn thì câm miệng mày lại và làm theo những gì tao nói. Bằng không, cả mày và thằng Hạ Thiên đều không xong với tao đâu!”
Mạc Quan Sơn bất giác nghĩ đến ngày hôm ấy khi Hạ Thiên tìm đến trước mặt cậu, bàn tay hắn đầm đìa máu tươi. Cậu đã vội vàng cởϊ áσ sơ mi của mình rịt lên vết thương, dù vậy vẫn không ngăn được máu đỏ chảy thấm đẫm cả cái áo vốn màu trắng của cậu. Và cho dù Hạ Thiên cố tình bày ra một dáng vẻ bắt đền rất chi là vô lại, Mạc Quan Sơn biết rõ hắn lúc đó đang phải cắn răng chịu đau vì cậu.
Đến bây giờ, thi thoảng khi liếc nhìn tay phải của Hạ Thiên, cậu vẫn có thể thấy vết sẹo dài nằm yên vị trong lòng bàn tay hắn. Mỗi lần như thế, cậu đều thoáng đau lòng. Hạ Thiên hắn có thể đã quên chuyện vì cậu mà bị thương, nhưng Mạc Quan Sơn thì không thể. Cậu không muốn việc như vậy tái diễn dù chỉ một lần.
Mạc Quan Sơn nhắm lại đôi đồng tử màu hổ phách rồi cương quyết mở ra, nhìn thẳng vào Di Lập không hề trốn tránh, ngữ khí vạn lần đanh thép quyết liệt.
“Muốn làm đéo gì tôi thì làm!”
“Nhưng, tôi nhắc lại, tuyệt đối không được nhắm vào Hạ Thiên!”
“Chỉ một lần nữa thôi, nếu anh dám động đến cậu ấy. Tôi sẽ đem tất cả nợ nần của chúng ta thanh toán hết một lượt. Đến lúc đấy đừng có mở miệng trách thằng này.”
“Bởi vì, so với món nợ tôi nợ anh, Di Lập, những gì tôi nợ Hạ Thiên còn nhiều hơn gấp vạn lần!”
—-
Đồng Đồng:
Trời ơi cứ cái kiểu viết dông dài này chắc tôi bôi ra 100 chap mất không đùa…
Nếu truyện dài tận 100 chap không biết có ai thèm đọc không nhỉ?