Thời điểm bắt gặp đôi đồng tử màu tro tuyệt mỹ thân thuộc tựa như bước ra từ những mảng hoài niệm nhức nhối năm nào, lồng ngực Mạc Quan Sơn bất giác thắt lại, nhịp thở trở nên hỗn loạn. Bàn tay có chút run rẩy, vụng về vịn chặt lên mặt quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch.
Ánh mắt vẫn khăng khăng không rời khỏi người trước mặt, cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận tinh thần lay động điên cuồng như muốn vỡ vụn, rồi bất chợt toàn thân như bị bàn tay ai đó thô bạo kéo tụt xuống hố sâu của tuyệt vọng cùng hẫng hụt đau đớn.
Người đối diện cậu, mang đôi mắt giống hệt Hạ Thiên.
Thế nhưng, ngoại trừ đôi mắt, toàn bộ đường nét còn lại trên khuôn mặt đều hết sức xa lạ.
Mạc Quan Sơn giờ khắc đó chỉ có thể đứng chết trân mà giương mắt ngây ngẩn nhìn. Trong lòng cậu, cái tên đã từ lâu cật lực né tránh nay ập về vang vọng trong tâm trí hỗn loạn.
Người đàn ông trước mặt cậu rất trẻ, rất đẹp, dường như chưa quá 28 tuổi. Không chỉ có cơ thể cao lớn đĩnh đạc với tỉ lệ hoàn mỹ, từng nét trên gương mặt y đều như được khắc hoạ bởi một tay vẽ cừ khôi.
Khuôn mày lưỡi mác sắc sảo phía trên đôi mắt dài màu tro sẫm sâu thăm thẳm, sống mũi cao vút lại có phần hơi gồ lên làm nổi bật nét cương nghị nam tính.
Đôi môi của người này so với Hạ Thiên có phần hẹp hơn, khoé môi không hếch lên ngạo nghễ mà thay vào đó cụp xuống nghiêm cẩn lạnh lùng, dung hoà rất hoàn hảo cân xứng với toàn bộ ngũ quan.
Mái tóc nâu sậm được chải vuốt gọn gàng cẩn thận, tất thảy nét đẹp hoàn hảo trên gương mặt vì vậy đều hiển lộ không hề bị che khuất.
Làn da và cả phiến môi có phần nhợt nhạt vô tình khoác lên y một dáng vẻ ma mị quyến rũ đầy từ tính khiến lòng người phút chốc mê muội.
Người đàn ông vận âu phục đen đơn sắc cao cấp tôn lên dáng vóc tuyệt mỹ, bỏ ngỏ khuy áo sơ mi trên cùng. Bàn tay trái y đặt hờ trên cán cầm nạm vàng của một chiếc gậy ba-toong dài màu sồi chín sang trọng. Tản mác toàn thân là khí tức hiếm có của bậc vương giả cao cao tại thượng ngập tràn uy vũ.
Đến cả thứ khí chất này cũng thật khiến Mạc Quan Sơn hoài niệm sâu sắc. Dù vậy, ở người này không tồn tại nét ngông cuồng ngạo đời lại xen lẫn cả tinh ranh như Hạ Thiên. Thay vào đó, toàn thân y toát lên một vẻ điềm tĩnh bình thản và lạnh nhạt rõ ràng chỉ có thể bắt gặp ở đàn ông từng trải.
Người này, tuy cũng như người kia, là một nhân vật đẹp hoàn mỹ khiến lòng người hết lời tán dương, nhưng lại hoàn toàn không giống Hạ Thiên…
Không phải Hạ Thiên.
Hạ Thiên đã chết, từ năm năm trước. Mạc Quan Sơn đau xót tự nhắc nhở bản thân thêm một lần, rồi lại tự giễu mình ngu ngốc, giống như cả ngàn vạn lần vẫn vậy, lặp đi lặp lại trong suốt những tháng ngày đã qua.
Hạ Thiên đã chết. Người hiện đang đứng trước mặt cậu hoàn toàn không phải hắn.
Chỉ là, đôi mắt sâu thẳm màu tro sẫm hướng về cậu, ánh nhìn nhu hoà đó… chẳng hiểu vì sao khiến tâm tình Mạc Quan Sơn nhiễu loạn tan tác thành từng mảnh vụn. Cậu cảm thấy nỗi đau đớn đến chếnh choáng dâng lên, không biết là vì đâu; cậu biết, nhưng không thể khống chế được nó.
“Không phải anh ấy…” Cậu nhủ thầm trong tâm trí. Cho đến khi người kia khẽ nheo mắt hướng về cậu, Mạc Quan Sơn mới nhận ra bản thân đã vô thức để suy nghĩ đó thoát khỏi khoé miệng.
Người đàn ông bước thêm vài bước về phía cậu. Mục quang sậm màu thanh lãnh nhìn xoáy vào gương mặt cậu. Đến tận lúc thanh âm khô khốc lạnh lùng của chiếc gậy ba-toong nện xuống nền đá hoa cương tràn vào thính giác, Mạc Quan Sơn mới như sực tỉnh. Cậu sượng sùng nhận ra nãy giờ mình vẫn sỗ sàng dán mắt vào một người lạ, cũng đồng thời nhận thấy dáng đi của người này không bình thường, có phần tập tễnh. Dẫu vậy, thứ khí chất vương giả cao ngạo tản mạn từ y không hề vì điều này mà thuyên giảm.
“Anh ta bị tật ở chân.” Cậu thầm nghĩ, cố gắng đánh ánh mắt đi chỗ khác nhằm tránh gây cho người kia cảm giác bị soi mói.
“Tôi nghĩ là tôi biết cậu. Cũng biết vì sao cậu tới đây.”
Bỏ qua hết tất cả những lời rào trước đón sau dông dài ý nhị mà người ta thường hay dùng trong lần đầu tiên giáp mặt, đúng với phong thái của một người làm kinh doanh, y thẳng thắn cất lời súc tích, giọng nói gọn ghẽ đanh sắc.
Mạc Quan Sơn thoáng ngập ngừng trong giây lát. “Anh… biết tôi sao?”
Người đàn ông hướng về cậu một nụ cười xã giao nhàn nhạt. Lời thoát ra khoé miệng tuy ưu nhã ôn tồn nhưng ngữ khí vẫn như cũ vô cùng lãnh đạm cẩn trọng.
“Cậu là Mạc Quan Sơn phải không? Tôi đã nghe Hạ Trình nhắc đến cậu, cũng vì vậy mà biết lý do cậu tìm tôi.”
“Tôi là Vu Dịch. Rất hân hạnh.”
Cô lễ tân khi nãy vội vội vàng vàng xen ngang. “Chủ tịch, người này không có hẹn trước nhưng cứ khăng khăng muốn gặp ngài, tôi…”
Vu Dịch khẽ đưa ra bàn tay, chặn lại câu nói đang dang dở của cô gái, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mạc Quan Sơn trước mặt. “Không sao.”
Y dứt khoát xoay người, hướng cánh tay về phía khu vực Guest Lounge phía xa rồi gật nhẹ đầu tỏ ý mời cậu ra nói chuyện riêng, thái độ nhã nhặn và trịnh trọng từ y khiến Mạc Quan Sơn vô thức nuốt khan. Cậu vốn không quen nhận được đối đãi như vậy từ những nhân vật quyền cao chức trọng.
Trước khi cả hai rời bước, Vu Dịch không quên hỏi Mạc Quan Sơn một câu. “Cậu Mạc, cậu dùng trà hay cà phê?”
Mạc Quan Sơn ban đầu định nói không cần, nhưng cuối cùng chẳng hiểu vì sao lại thuận theo mà trả lời.
“Tôi dùng trà. Cảm ơn ngài, ngài Vu.”
…
Mạc Quan Sơn im lìm chăm chú nhìn tác phong bình thản nhã nhặn của người kia khi đón lấy khay trà từ tay cô lễ tân.
“Để tôi tự làm.” Chỉ bốn chữ rất gọn buông ra, y xoay đầu chậm rãi châm nước rót trà trong cái nhìn có phần hoang mang e ngại từ cô nhân viên. Công việc rót trà đãi khách này, thân là Chủ tịch căn bản chưa bao giờ cần phải đụng tay, đừng nói đến vị khách trước mặt cũng chẳng phải mang thân thế gì đặc biệt.
Cô gái lúng túng đưa ánh mắt nhìn Mạc Quan Sơn một lượt, tự hỏi không biết có phải khi nãy mình đã vô tình đắc tội với một nhân vật nào ghê gớm lắm hay không. Dù chủ tịch từ đầu đến cuối luôn duy trì thái độ bình thản hết mực, không hề trách tội, cô vẫn không ngăn được bản thân sợ hãi đến độ vô thức xoắn hết những ngón tay vào nhau. Chỉ đến khi Vu Dịch ngẩng đầu lên, hơi nhướn mày nhìn cô, cô mới hốt hoảng vội vã gập người chào rồi lui đi.
Khoảnh khắc hương thơm thanh nhã quen thuộc vương vất luồn vào khứu giác, Mạc Quan Sơn vô thức hít sâu một hơi, khoé miệng nhàn nhạt buông xuống một cái tên.
“Earl Grey.”
“Cậu Mạc đây cũng thực tinh tường.” Vu Dịch đặt ấm trà xuống ngay ngắn, thuận tiện đẩy tách trà vừa rót về phía cậu. Cử chỉ vô cùng thanh tao ưu nhã.
Trong tâm trí Mạc Quan Sơn, hương vị trầm lắng tinh tế của Earl Grey vẫn luôn gắn liền với mảnh ký ức đã phần nào nhàu nhĩ trong cậu.
Một ngày chớm đông nhiều năm trước, trên băng ghế lạnh lẽo của khuôn viên bệnh viện, thiếu niên tóc đen ân cần đặt vào lòng bàn tay cậu chiếc cốc giấy mỏng manh đựng bên trong thứ đồ uống nóng sực, sau khi đã cạy nắp và ra sức thổi một lượt.
Thổi xong rồi, vẫn không quên dặn cậu cẩn thận kẻo nóng…
Hạ Thiên.
Mạc Quan Sơn lại một lần nữa thầm gọi tên hắn trong đầu. Đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay, cậu căn bản chẳng thể đếm nổi nữa.
“Cẩn thận nóng.”
Lời nói buông xuống từ khoé môi người kia, rõ ràng nhẹ nhàng đến vậy, lại như một lưỡi dao ghim sâu vào trái tim vốn đang hoảng hốt run rẩy của cậu. Mạc Quan Sơn sực tỉnh, đôi mắt có chút bàng hoàng ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Không. Hạ Thiên đã chết. Có gì đó xuyên thẳng vào tận tâm can cậu khi nghe chính bản thân âm thầm lặp lại điều đó. Mạc Quan Sơn nhíu chặt mày, đem ánh mắt rời khỏi Vu Dịch, lại cúi đầu nhìn ngắm thứ chất lỏng tuyệt đẹp màu nâu sậm sóng sánh trong tách.
Phải rồi, Hạ Thiên đã không còn nữa. Tuyệt đối không…
Mạc Quan Sơn thoáng ngập ngừng vài giây trước khi kiên quyết đặt bọc tiền lên mặt bàn.
“Cái này… là của ngài, ngài Vu. Là số tiền ngài dùng để giải quyết ổn thoả chuyện ở khách sạn Park Hill tuần trước và cứu tôi ra khỏi nhà giam.”
“Thành thật cảm ơn ngài, dù rằng tôi quả thực không biết ngài vì cái gì lại ra tay giúp đỡ. Tôi mạo muội đến đây tìm, cũng là muốn hỏi ngài về điều đó.”
Vu Dịch bình thản nâng tách trà, biểu hiện khuôn mặt rõ ràng không hề bất ngờ trước những gì vừa nghe được. Sau cùng, khoé môi y khẽ cong thành một nụ cười xã giao nhàn nhạt. Mạc Quan Sơn không hiểu tại sao lòng dạ lại vì một áng cười có phần lạnh nhạt này mà trở nên nhức nhối tê dại.
Vu Dịch vừa cười vừa chậm rãi nói. “Thì ra cậu là người bị đổ oan ở Park Hill ngày hôm đó sao?”
“Trái đất kể ra cũng thật tròn. Vô tình giúp cậu xong mới biết cậu có chút quen biết với một người bạn cũ của tôi, Hạ Trình. Hôm qua anh ta đánh điện cho tôi, có nói sơ lược về việc này. Cũng đã thay cậu cảm ơn một lần.”
Mạc Quan Sơn có đôi chút sững sờ, nghiêm túc nhìn vào sườn mặt anh tuấn góc cạnh của Vu Dịch. Chẳng để cậu kịp thắc mắc điều gì, Vu Dịch tiếp lời.
“Là thế này, cậu Mạc.”
“Chắc cậu cũng biết dân kinh doanh bọn tôi trước giờ chẳng bao giờ bỏ công sức làm mấy chuyện vô thưởng vô phạt. Chuyện này cũng chẳng phải ngoại lệ. Mặc dù tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải thích cho cậu hiểu, nhưng nhìn thái độ cậu hàm ơn thế này, tôi cũng không khỏi cảm thấy đôi phần áy náy. Lại nói, Hạ Trình cũng đã vì cậu mà có đôi lời rào trước. Tôi không thể không nể mặt anh ta.”
“Cậu Mạc, có thể cậu nghĩ tôi vô duyên vô cớ cứu cậu một mạng, nhưng thực tình tôi chẳng phải kẻ thích làm từ thiện như vậy đâu.” Vu Dịch nói, tiếu ý tràn ngập khoé môi cùng ánh mắt.
“Tôi chỉ đang lợi dụng tình thế để giải quyết chút ân oán cá nhân mà thôi, việc giúp cậu căn bản chỉ nhằm đạt được mục đích cuối cùng của tôi.”
“Ngài có thể nói rõ hơn không?” Mạc Quan Sơn có chút ngần ngừ hỏi lại một câu, cũng âm thầm né tránh cái nhìn sâu thẳm trầm mặc từ Vu Dịch.
Người kia lại mỉm cười, bình ổn nhấp một ngụm trà nhỏ.
“Tên quản lý Trịnh, cùng cả ban quản lý Park Hill, dựa vào bản thân có chút quyền lực và quan hệ, đối với Vu Dịch tôi đã không ít lần ngông cuồng bất kính, chưa kể còn năm lần bảy lượt ném đá giấu tay, sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu nhằm gây khó dễ cho những dự án thuộc lãnh vực dịch vụ lưu trú mà Vu Chính đang tiến hành. Tôi vốn định xử lý họ từ rất lâu nhưng chưa có dịp.”
Vu Dịch nâng mắt nhìn cậu trai đối diện, ngữ khí đều đặn có phần đủng đỉnh như thể đang kể một câu chuyện không hề liên quan đến bản thân.
“Cho gã đàn ông kia tiền, ép gã rút đơn kiện. Dù biết khả năng cậu đứng ra tố cáo ngược lại gã rất thấp, nhưng tôi cũng biết cậu chắc hẳn sẽ không im lặng. Mục đích của tôi ban đầu cũng chỉ là đánh động đám cảnh sát mù loà của Thiên Tân, nhắc họ để mắt đến Park Hill một chút. Ngoài ra, cũng nhân đó mà hù doạ lũ người kia một phen.”
“Chẳng qua mượn gió bẻ măng chút đỉnh, tôi khi ấy cũng không kỳ vọng gì nhiều. Sau cùng, bê bối của Park Hill lại vì chuyện nhỏ đó mà vỡ lở nhanh chóng. Đại sự thành công ngoài mong đợi. Có thể nói lần này tôi rất may mắn. Hay là, phải nói, do Mạc Quan Sơn cậu rất có sức ảnh hưởng đến lực lượng cảnh sát Thiên Tân? Khiến họ ngay lập tức bắt tay vào điều tra kỹ lưỡng đến vậy, cậu xem ra cũng lợi hại lắm.”
Chậm rãi nhẹ nhàng nói xong một chặp những lời này, Vu Dịch khẽ chẹp miệng, lại nhấp thêm một hụm Earl Grey ấm nồng nàn.
Mạc Quan Sơn im lìm nuốt khan, ngón tay vô thức vân vê quai tách trà nóng. Những ân oán trên thương trường cùng kế sách nhằm thanh trừng lẫn nhau của dân kinh doanh máu mặt, Mạc Quan Sơn dẫu từ lâu không còn xa lạ, cũng không tránh nổi rùng mình mỗi khi nghĩ đến.
Cậu còn chưa kịp tìm ra lời lẽ đáp lại, Vu Dịch đã tiếp tục. “Thế nên, hảo sự lần này, công lớn là nhờ có cậu. Cậu Mạc, số tiền này…”
Y nhẹ nhàng đặt bàn tay với những ngón tay thật dài lên bọc tiền trên mặt bàn. “…cậu cứ giữ lấy, đừng ngại.”
Tại thời điểm đó, Mạc Quan Sơn nhận ra vết sẹo bỏng loang lổ phủ kín mu bàn tay đang đặt trên bọc tiền của y, những mảng đỏ hồng đan xen gồ lên khỏi da thịt, nổi bật trên làn da nhợt nhạt. Dù vậy, cậu không tiện mở miệng nhắc về điều đó. Những lời y vừa nói khiến lòng cậu dâng lên một cảm giác nhức nhối khó chịu, lấn át tất thảy mọi suy nghĩ khác.
Cậu thoáng cau mày, ánh mắt chiếu thẳng vào y, ngữ điệu khẩn trương và sắc đanh. “Ngài Vu, bất luận lý do là gì, dù vô tình hay hữu ý, thì ngài cũng đã cứu tôi. Và tôi mang ơn ngài vì điều đó.”
Cậu dùng tay đẩy bọc tiền về phía người đối diện, ánh mắt khảng khái chiếu thẳng khuôn mặt Vu Dịch. “Tuy nhiên, ngài đừng tuỳ tiện ban phát tiền cho người khác như vậy! Tôi đến đây để trả lại ngài số tiền này, không phải để cầu xin ngài cho tôi.”
“Thật khiến ngài cười nhạo rồi, ngài Vu. Tôi chỉ là một kẻ dân đen hèn mọn, làm sao có nổi thứ “ảnh hưởng” gì to tát tới lực lượng cảnh sát Thiên Tân như lời ngài nói. Công lao đó, Mạc Quan Sơn tôi không dám nhận đâu. Số tiền này lại càng không.”
“Tôi đã hiểu ngọn ngành câu chuyện, không làm phiền ngài nữa. Một lần nữa cảm ơn ngài rất nhiều. Xin cáo từ.”
Thời điểm cậu thẳng lưng đứng dậy, Vu Dịch vẫn bình thản ngồi, hai chân bắt chữ ngũ. Chỉ là, nụ cười nhàn nhạt vẫn án ngữ trên khoé miệng hơi tái của y đã biến mất. Vẫn duy trì ngữ khí ôn thuận nhu hoà như cũ, y hỏi, dường như lo sợ cậu sẽ phật ý.
“Không phải cậu mất việc rồi sao?”
“Sau khi chuyện như vậy xảy ra, cậu làm sao tiếp tục làm việc ở đó nữa. Số tiền này, coi như tôi bồi thường cho cậu không được sao? Cậu nghĩ rằng tôi đã cứu cậu, thế nhưng, tôi ngược lại cho rằng trong chuyện này mình hưởng lợi nhiều hơn, cậu cũng đã vì vậy bị liên luỵ không ít.”
“Vu Dịch tôi vốn rất sòng phẳng, cũng giống như cậu. Cảm thấy mình nợ nần ai thì nhất định phải trả cho người đó. Cậu cứ nghĩ đơn giản đi một chút, tôi hiện tại là đang cố bày tỏ thành ý với cậu, không phải “ban phát tiền” như cậu vừa nói…”
Nói đến đây, Vu Dịch đột ngột khựng lại, húng hắng ho khan một chặp. Y khẽ xin lỗi, đoạn nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi tiếp. Giọng y khản đặc, lại có phần khó nhọc, nhưng ngữ điệu vẫn đủng đỉnh nhẹ nhàng như cũ.
“Nếu thành ý này từ tôi vô tình làm tổn thương đến tự trọng của cậu, Vu Dịch tôi thực xin lỗi. Mong cậu đừng để tâm. Tôi vốn không phải người khéo ăn nói.”
Rõ ràng y rất khéo ăn nói, chỉ vài lời đã khiến Mạc Quan Sơn vô duyên vô cớ cảm thấy bản thân nhỏ mọn và dễ khích động biết bao.
Trong lòng cậu rất không thoải mái, định nói gì đó phản bác người kia. Thế nhưng, khoảnh khắc quay đầu bắt gặp đôi đồng tử tro sậm sâu thẳm, nhận ra trong đôi mắt ấy le lói một tia áy náy chân thật đến nao lòng, mọi suy nghĩ vốn đã thành hình trong đầu liền đồng loạt tan biến, thế vào đó là thứ xúc cảm vương vấn trầm luân tột cùng.
Mạc Quan Sơn cảm thấy mình không cách nào nổi giận với người đàn ông này, lại nhận ra bản thân bỗng dưng yếu đuối đến thảm hại khi đứng trước y. Vỏ bọc cứng cỏi bấy lâu nhọc nhằn tạo dựng, chỉ bởi một ánh mắt của người xa lạ trước mặt mà dần dần rạn vỡ. Trái tim cứ thế run rẩy từng chập trong lồng ngực chật hẹp. Nỗi nhớ bỗng chốc ùa về như thác lũ, mãnh liệt bủa vây toàn bộ tâm can, xâm lấn đến mòn vẹt cả lý trí.
Tất thảy căn nguyên đều chỉ nằm ở đôi đồng tử thanh lãnh thẳm sâu kia, thân thuộc như cả ngàn vạn lần cậu từng mơ thấy, từng khao khát, từng nhớ nhung; khiến lòng dạ cậu từng bước thắt chặt đau đớn, cồn cào như lửa đốt. Quá khứ tràn về như biển dâng.
Mạc Quan Sơn không nói thêm điều gì, mặt cúi gằm thẳng hướng cửa ra tiến tới. Cậu mơ hồ cảm thấy vành mắt nóng ran, sống mũi cũng theo vậy mà cay xè khó lòng kìm nén. Nước mắt trong chốc lát đã chực trào.
“Chết tiệt! Mạc Quan Sơn, không được khóc!” Cậu thầm nguyền rủa bản thân.
Mạc Quan Sơn biết mình cần phải rời khỏi nơi này.
Không, là rời khỏi người đàn ông này.
Người mà, chỉ riêng sự hiện diện của y cũng đủ khiến cậu thập phần rối loạn.
Bước chân ngày càng ráo riết, tâm trí ngày càng nặng nhọc, Mạc Quan Sơn guồng chân chạy trên đường, nhất thời không phát hiện bản thân đang chạy nhầm hướng.
Nỗi nhớ trong tim như biến thành hình khối, rơi loảng xoảng xuống gót chân, mang cảm giác vụn vỡ khổ sở năm xưa một lần nữa tràn về giày vò tâm can cậu.
Giọt nước mắt trong suốt trào khỏi khoé mi.
Lòng cậu điên cuồng gọi tên một người.
Hạ Thiên.
Hạ Thiên…
—-
Bệnh viện đa khoa Thiên Tân.
Trên chiếc giường bệnh trắng phau, Phan Tịnh Hương co người ngủ. Từng hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.
Di Lập tì trán vào khung cửa kính hướng ra ngoài phố sá, nghiêng sườn mặt im lìm ngắm nghía thành phố đã lên đèn, tay thọc sâu trong túi quần. Ánh sáng lấp loá từ những toà cao ốc thi nhau tràn ra không gian khiến ánh mắt anh có chút mù mờ. Anh thoáng nghĩ, buổi tối ở Thiên Tân cũng thật hào nhoáng hoa lệ. Chỉ là, nét phồn hoa của Thiên Tân so với Bắc Kinh nơi anh từng sống quả thực không thể ngang hàng.
Đổi lại, Thiên Tân bé nhỏ khiến anh có cảm giác giống như mình có thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ hơn một chút. Chỉ là cảm giác mà thôi, nhưng anh không khỏi yên lòng về điều đó.
Giống như, người nào đó dù vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, hướng về anh một thái độ tuy suồng sã thân thiện nhưng ẩn sâu trong đó là sự giữ kẽ lẫn dè chừng chỉ mình anh nhận thấy. Dẫu vậy, anh nghĩ, suốt thời gian sống ở Thiên Tân, mình đã phần nào gần gụi và thấu hiểu cậu, hơn trước.
Khẽ chỉnh ấm thêm nhiệt độ trong phòng để đảm bảo Phan Tịnh Hương không bị lạnh, Di Lập sau đó rón rén co chân ngồi trên chiếc ghế bành cỡ nhỏ chật chội kê trong góc phòng, chiếc laptop đặt hờ hững chông chênh trên đùi. Hai mày anh nhíu chặt, mắt dán vào màn hình, ngón tay lướt lướt trên touchpad, chăm chú đọc những thông tin đang hiển thị.
Vu Dịch. Hai mươi chín tuổi. Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Vu Chính – một trong những doanh nghiệp danh tiếng nhất Thiên Tân.
“Thạc sĩ kinh tế tốt nghiệp hạng xuất sắc Stanford năm 19xx, là một trong những người hiếm hoi hoàn thành chương trình học nhảy cóc và song song cả bậc đại học và thạc sĩ, được cấp bằng khi mới tròn mười bảy tuổi…”
“Vãi chưởng, mười bảy tuổi! Lúc mình vẫn còn đang cày cục học lại tất tần tật đống kiến thức bỏ bễ từ hồi cấp hai thì người ta đã là thạc sĩ rồi! Mẹ kiếp!”
Di Lập lẩm bẩm, ngón tay cái vô thức đưa lên môi cắn cắn như gặm hạt dưa, đôi mắt tinh anh quét nhanh những con chữ đều tăm tắp.
“Năm 20xx trở lại đại lục, gây dựng nên tập đoàn Vu Chính.”
“Tiền thân là công ty chứng khoán SSI, nhánh con tại Trung Hoa đại lục của SSI – Tập đoàn tài chính lớn thứ ba Thuỵ Sĩ, trụ sở tại Zurich. Trong thời gian bốn năm, từ 20xx đến 20xx, Vu Dịch điều hành SSI từ xa… Mãi cho đến năm 20xx mới tách khỏi SSI, chính thức đổi tên thành Vu Chính, hội đồng quản trị lập ra bao gồm…, trong đó…”
“Mẹ nó, gã quái vật này tiểu sử cũng thật lằng con mẹ nó nhằng!”
Anh lần lên đầu trang, nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông trong tấm ảnh.
“Mặt mũi kể ra cũng thật ưa nhìn.” Một lời tán thưởng nhẹ bẫng buông ra. Tiếng cửa phòng bệnh nhè nhẹ bật mở, Di Lập theo phản xạ ngước lên nhìn, bắt gặp cậu trai kia uể oải bước vào.
“Về rồi sao? Ăn gì chưa Tóc Đỏ?”
Cậu nâng mắt, thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có phần dò xét, liền cong khoé miệng cười với anh một nụ cười xuề xoà.
Người thân không có, ngoài Di Lập và Tống Liên, Mạc Quan Sơn căn bản chẳng thể nhờ ai khác coi sóc mẹ mình những lúc cậu không thể có mặt. Hầu hết thời gian vẫn là Di Lập tình nguyện đến, anh nói tuy Tống Liên là phụ nữ có thể chăm nom dì Hương thuận tiện hơn, nhưng cô cần phải nghỉ ngơi vì công việc ca kíp đã đủ khiến cô rất mệt nhọc rồi. Vì thế, những ngày gần đây, anh hầu như ở bệnh viện còn nhiều hơn ở căn hộ của mình.
Mạc Quan Sơn bước tới, hơi gập người quan sát mẹ mình ngủ, khẽ đặt tay lên trán bà kiểm tra nhiệt độ rồi đi vòng qua phía Di Lập. Cậu quẳng giữa bàn phím laptop của anh một chiếc sandwich còn nóng.
“Còn hỏi tôi ăn chưa trong khi bản thân rõ ràng nhịn đói đến giờ này! Cảnh sát các anh không cần ăn vẫn sống được à?”
Di Lập nhe răng cười, rất tự nhiên bóc vỏ rồi đưa lên miệng cắn một miếng to đùng, vừa nhai vừa lấy tay xoay màn hình máy tính về phía cậu.
“Xem này. Đây là thông tin tôi lợi dụng quan hệ mãi mới moi ra được từ kho dữ liệu đấy!”
“Lợi dụng quan hệ?” Mạc Quan Sơn bĩu môi, áng cười lấp lánh trong đôi đồng tử tuyệt đẹp. “Thôi cường điệu hoá đi! Không phải cảnh sát các anh muốn là có thể truy cập bất cứ lúc nào sao?”
“Có cái đít ý!” Di Lập liền bĩu môi lại. “Cậu nghĩ cảnh sát quèn như tôi muốn làm gì cũng được sao? Thông tin của cư dân thành phố đâu phải cứ thích là có thể truy cập được, nhất là lại chẳng phát sinh án gì liên quan đến anh ta.”
“Rồi, rồi!” Mạc Quan Sơn dài giọng trêu chọc. “Cái kiểu “lợi dụng quan hệ” của anh, tôi chưa cần động não cũng đã có thể đoán được rồi! Người trông giữ kho dữ liệu này lại là một cô nàng tân binh ngây thơ nào bị anh hớp hồn nữa đây?”
Di Lập hướng về cậu một cái lườm tha thiết. Rồi mặc kệ người kia bấm bụng nhịn cười, anh ngoạm thêm một miếng bánh lớn. “Bảo cậu xem thì xem đi, nhiều lời như thế để làm gì?”
Mạc Quan Sơn lúc này mới nghiêm chỉnh đón lấy chiếc laptop từ anh, trầm mặc nghiền ngẫm những dòng thông tin trên đó.
“Thông tin không có nhiều đâu, nếu không nói là rất sơ sài. Tuy nhiên so với mạng tìm kiếm Baidu lởm đời của đại lục chúng ta thì vẫn tốt chán.”
Di Lập thấp giọng nói, cố gắng điều chỉnh âm lượng vừa phải để không đánh thức Phan Tịnh Hương lúc đó vẫn đang say ngủ. Ngón tay anh lần trên màn hình, chỉ vào những dòng chữ được cho là trọng điểm.
“Mồ côi cả cha lẫn mẹ. Lớn lên trong cô nhi viện thuộc Nhà thờ Thánh Joseph thành phố Thiên Tân, từ nhỏ đã bộc lộ thiên chất thông minh. Mười tuổi được gửi đi học bên Mỹ. Mười bảy tuổi hoàn thành toàn bộ chương trình học bậc thạc sĩ kinh tế. Hai mươi tuổi rời khỏi Mỹ sang Thuỵ Sĩ theo lời mời của SSI, chính thức trở thành Giám đốc điều hành chi nhánh của tập đoàn này tại Trung Quốc năm hai mươi hai tuổi.”
“Sau bốn năm điều hành SSI từ xa, ba năm trước mới trở về đại lục, từng bước tách rời SSI Trung Quốc khỏi tập đoàn mẹ. Chỉ độ một năm sau, thành công gây dựng tập đoàn tài chính lớn nhất Thiên Tân từ tiền thân này, hoạt động danh chính ngôn thuận dưới tên mới là tập đoàn Vu Chính, sưu thuế nộp đầy đủ đều đặn. Chưa từng dây dính bất cứ scandal nào, hoàn toàn trong sạch.”
“Đọc xong có thấy lạ không, Tóc Đỏ?”
Mạc Quan Sơn nheo mày. “Lạ chỗ nào?”
“Trên đời này làm éo gì có thằng nào có cuộc đời êm đẹp thuận lợi như vậy chứ? Nguyên cái tiểu sử chỉ toàn thành tựu không? Tôi cảm thấy như mình đang đọc profile của nam chính ngôn tình chứ chẳng chơi!”
Mạc Quan Sơn bật cười. “Vậy phải xem lại “kho dữ liệu” của cảnh sát Thiên Tân có thiếu sót gì không đã.”
“Cậu biết thêm điều gì sao?” Di Lập hơi nhướn mày.
Mạc Quan Sơn trầm mặc cụp mắt. Trong dòng suy nghĩ miên man, dáng đi có phần khó nhọc cùng vết sẹo bỏng loang lổ trên bàn tay phải của người kia hiện về. Lòng dạ bỗng chốc dâng lên một cơn đau buốt rất phi lý. Cậu định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ xoay đầu nhìn Di Lập rồi mỉm cười.
“Có gì đâu. Ngần này thông tin là đủ rồi, Di Lập. Dù sao từ nay cũng chẳng có lý do gì gặp lại người này nữa, tìm hiểu sâu hơn cũng chẳng để làm gì. Anh nên nghỉ ngơi chút đi, ai mướn anh tìm về mấy thứ này chứ?!”
“Thấy cậu cứ lấn cấn suy nghĩ mãi về việc anh ta ra tay nghĩa hiệp cứu cậu một mạng, nên nhân lúc đang “nông nhàn” tôi làm ra chút việc thừa thãi thôi mà! Không cảm ơn cũng không sao đâu, tôi quen rồi!”
Mạc Quan Sơn bật cười, lấy khuỷu tay huých Di Lập một cái làm anh suýt đánh rơi chiếc sandwich đang ăn dở trên tay. “Cút về nhà ngủ một giấc đi! Mắt anh thâm như bị thằng nào đấm rồi đấy!”
Di Lập ngáp dài một tiếng rồi vươn mình đứng dậy, anh xoay xoay cần cổ mỏi nhừ của mình. “Tuân lệnh, tuân lệnh! Tôi cũng đang định bảo cậu ở lại đổi ca cho tôi đây!”
Rồi, dường như sực nhớ ra điều gì đó, anh vỗ nhẹ tay lên vai cậu. “Mà này, ban nãy bác sĩ điều trị ghé qua, bảo tôi khi nào gặp cậu thì nhắn cậu qua phòng ông ấy nói chuyện. Hình như có người đăng ký xét nghiệm gan để hiến cho dì Hương đấy! Tôi ở lại đây thêm một lúc cũng không sao, cậu mau tới gặp ông ấy đi!”
Mạc Quan Sơn vội vã gật gật cái đầu trước khi rời khỏi phòng bệnh nhỏ hẹp, thẳng hướng phòng làm việc của bác sĩ điều trị mà rảo bước tiến đến. Tim cậu dội thình thịch trong lồng ngực như trống trận. Kể từ khi nhà tù Bắc Kinh bác bỏ mọi đơn từ nhằm xin phép cho Mạc Tư Vũ tham gia xét nghiệm của cậu, niềm hy vọng trong cậu vốn đã bị rút đến gần cạn kiệt, tâm trí đã từng bước chìm vào tuyệt vọng. Nay, đột nhiên nghe tin có người đăng ký hiến gan, lòng dạ cậu không khỏi rộn lên một nỗi kỳ vọng mới xen lẫn chút hân hoan.
…
Vị bác sĩ điều trị ôn tồn nâng mắt nhìn Mạc Quan Sơn qua cặp kính. Nhận thấy cậu trai kia đang vui mừng đến không nói nên lời, cả khuôn mặt cậu bừng lên một niềm hạnh phúc sáng ngời, ông cũng vì vậy mà bất giác mỉm cười.
“Tìm ra gan tương thích rồi, nhưng cũng chưa thể ngay lập tức làm phẫu thuật, vẫn còn vài xét nghiệm khác cần tiến hành để đảm bảo lá gan kia thực sự phù hợp, tránh tối đa khả năng đào thải sau phẫu thuật. Nhanh nhất là một tháng nữa có thể làm, còn chậm hơn thì phải đợi một tháng rưỡi. Đừng lo, bệnh tình của mẹ cậu dù hiện tại đang phát triển hơi nhanh, nhưng tiến hành ghép gan ở giai đoạn đó vẫn là rất kịp thời. Nếu thuận lợi, sau khi ghép gan một tuần là có thể xuất viện, tiếp tục theo dõi ở nhà.”
Mạc Quan Sơn bấu chặt hai bàn tay vào mép bàn làm việc của vị bác sĩ, trong lòng vui sướng như vỡ oà. Cậu vội vã hỏi. “Bác sĩ, người cho mẹ tôi gan là ai vậy? Tôi muốn gặp người này để cảm ơn!”
Vị bác sĩ im lặng vài giây rồi nói. “Thông tin về người này tôi không thể tiết lộ được. Người này yêu cầu được ẩn danh cho nên…”
Mạc Quan Sơn nghiêng đầu khó hiểu. “Vì sao lại phải giấu kín danh tính như vậy?”
Ông mỉm cười hiền lành, trả lời cậu. “Việc này xảy ra thường xuyên, không lạ lùng khó hiểu đến vậy đâu. Có rất nhiều người âm thầm đến bệnh viện đăng ký hiến tạng mà không để lại tên tuổi. Mục đích của họ chỉ là làm việc thiện tích đức, hoàn toàn không muốn người nhà bệnh nhân mang ơn mình. Hoặc cũng có nhiều trường hợp, họ giấu kín thông tin vì sợ bị người nhà ngăn cản. Dù vì lý do gì đi nữa, cậu Mạc, người ta đã không muốn lộ mặt, cậu cũng không nhất thiết phải bỏ công tìm hiểu. Việc cậu cần tập trung làm bây giờ là chăm sóc cho mẹ mình thật tốt, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho kỳ phẫu thuật quan trọng sắp tới.”
“Ngày giờ cụ thể cùng chi phí phẫu thuật, trong tuần tới tôi sẽ thông báo. Phía bệnh viện cũng cần phải làm việc với bên cho gan để thống nhất thời gian.”
Mạc Quan Sơn dù rất vui mừng, vẫn không tránh được tâm tình có chút áy náy. Cậu thoáng cụp mắt, đôi mày nhạt màu nheo lại. “Như vậy là tôi không cách nào cảm ơn người kia sao?”
“Tôi có thể chuyển lời giúp cậu mà, cậu Mạc!”
“Vậy tôi có thể nào viết cho người ấy vài chữ được không?”
“Tất nhiên rồi!” Vị bác sĩ chậm rãi đưa tay đẩy cuốn sổ trên mặt bàn về phía cậu, đồng thời rút từ trong túi áo blouse trắng chiếc bút máy, đặt ngay ngắn lên trên.
“Cậu cứ viết. Tôi hứa nhất định sẽ chuyển tới người ấy. Bản thân tôi cũng rất cảm kích những người làm việc tốt không màng báo đáp như vậy.”
Mạc Quan Sơn cười rất tươi cảm ơn ông trước khi xoay cuốn sổ về phía mình, lật tìm một trang còn trắng rồi cắm đầu hí hoáy viết. Cậu trước giờ vốn không giỏi văn, chữ nghĩa cũng chỉ có thể miễn cưỡng liệt vào dạng đọc hiểu được. Thế nhưng, để cảm ơn người tốt bụng này, Mạc Quan Sơn đã cố gắng hết sức vận dụng ngôn từ hay nhất có thể, viết ra những dòng chữ thật nắn nót, ngay ngắn và đẹp mắt.
“Gửi ân nhân!
Dù tôi không biết ân nhân là ai, nhưng vô cùng cảm ơn người vì đã cứu mẹ con tôi một mạng!
Sau này, rất mong có cơ hội báo đáp.
Làm ơn hãy liên lạc với tôi theo số điện thoại này: 0282xxxxxx.
Tôi sẽ mời ân nhân ăn món gì đó thật ngon!
Ký tên: Mạc Quan Sơn.”
—-
Đồng Đồng: Xin lỗi cả nhà tui lặn lâu ghê vậy đó! Hihi. Dạo này mải chìm trong công việc, xong lại bận “đu đưa” cặp Na Tra Ngao Bính nên có chút xao nhãng nhaaaaa! Haha.