Chiêm Vân Ba kinh ngạc, nhưng Kính Bình Hầu không có giải thích rõ, Chiêm Vân Ba sửng sốt, Trần Nguyên đúng lúc tiến lên, duỗi tay ấn bội đao treo bên hông, Chiêm Vân Ba tức khắc nuốt nuốt nước miếng, đặt đầu gối xuống, quỳ trở về.
Đám người vây xem đều bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng
Mấy người Dương gia cảm thấy khuất nhục đã tới cực hạn.
Bị người nhục nhã như vậy, những ngày sau này, còn sống được thế nào tại Tệ Châu thành? Bọn họ ra ngoài chậm, cũng không biết đối phương có địa vị gì, mà chỉ nghe Chiêm Vân Ba gọi một tiếng hầu gia, liền biết không thể trêu vào.
Lập tức, Chiêm Vân Ba lại quỳ xuống, Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mậu Chi, lại đây.
”
Mấy người Dương gia trợn tròn mắt.
Bọn họ lại không điếc, gọi thân thiết như vậy, vừa nghe liền biết quan hệ không ít, chẳng lẽ, thật là tới chống lưng cho Mậu Chi?
Mặt mấy người Dương gia xám như tro tàn.
Hà Mậu Chi nghe lời tiến lên.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mợ của phu nhân ta ở Tệ Châu thành, vốn là, ta cùng phu nhân muốn tới Tệ Châu thành thăm mợ sớm hơn một chút, kết quả trên đường bị trì hoãn, hai ngày trước vừa đến, thấy mợ bệnh, vừa hỏi, mới nghe Mậu Chi nói là khi mợ tới Dương gia, xảy ra chút tranh chấp qua lại cùng nhà họ Dương, rồi có người ra tay đả thương mẫu thân Mậu Chi.
Ta vốn còn nghĩ, có phải do trẻ con không hiểu chuyện gây thị phi hay không, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không giống lắm…… Ta vốn còn nghĩ mợ với Dương gia có quan hệ họ hàng, tới nhìn Dương gia một chút, lại nghĩ không ra là tới xem kịch.
”
Chiêm Vân Ba cùng mấy người Dương gia nghe xong liền hiểu, người Kính Bình Hầu gọi mợ…… Chẳng phải là nương Mậu Chi sao?!!
Chiêm Vân Ba cùng mấy người Dương gia đều cứng đờ! Đây…… sao lại là mợ của phu nhân Kính Bình Hầu?
Nhớ tới trước đây Chiêm Vân Ba đá mẫu thân Mậu Chi hai cước, người cũng bị đá tới hộc máu, lại nghĩ tới vừa rồi một tiếng tiện chủng, lại một tiếng lừa bịp Dương gia, cho thể diện mà không cần, thằng cha rơi nhặt được, tức khắc chân mấy người đều run cầm cập
Trần Thúc đột nhiên hỏi, “Đá chân nào?”
Trong lòng mấy người đều ngốc
Hà Mậu Chi nói, “Hai chân đều đá.
”
Khi Trần Thúc nhìn về phía Chiêm Vân Ba, Chiêm Vân Ba sợ tới mức cả người đều run, “Ta không biết…… Không biết đó là mợ và em vợ Kính Bình Hầu, là bọn họ…… Là người Dương gia nói……”
Chiêm Vân Ba bỗng nhiên ý thức được không đúng, đối phương là mợ của phu nhân Kính Bình Hầu, sao có thể sử dụng chữ bỏ trốn, tiện phụ như vậy được chứ?
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Chiêm Vân Ba nói cái gì cũng không tốt, ngây ngốc ở chỗ cũ.
Trần Thúc nhìn về phía Hà Mậu Chi, nhẹ giọng nói, “Sỏi mang đủ rồi chứ?”
Hà Mậu Chi gật đầu.
Chờ khi Trần Thúc cùng Mậu Chi về lại tiểu viện, thời gian cũng trước sau hoàng hôn
Mợ làm một bàn tràn đầy đồ ăn, Đường Ngọc đang lúc hỗ trợ mang tới, liền thấy Trần Thúc và Mậu Chi đã trở lại.
“Nương! Tỷ!” Xa xa liền nghe thấy tiếng Hà Mậu Chi, rất cao hứng!
Đường Ngọc nhìn về phía hắn, cũng nhìn về phía Trần Thúc.
Hà Mậu Chi chạy ở phía trước, Trần Thúc đi ở phía sau, trong tay Mậu Chi đang cầm cái ná kia
“Mợ còn đang bận trong bếp, đi xem đi.
” Đường Ngọc cúi người nói với Mậu Chi, Mậu Chi liền cười đi đến phòng bếp, vừa thấy liền biết rất hưng phấn.
Khi Đường Ngọc đứng dậy, Trần Thúc vừa lúc tiến lên, ôn hòa hỏi, “Mợ còn khỏe không?”
Vừa lúc mợ và Mậu Chi đều không có ở đây, Đường Ngọc đáp, “Vẫn khỏe, chỉ là khi các ngươi không có ở đây, mợ đã nói với ta, muốn cho Mậu Chi đến ở cùng chúng ta.
”
Đường Ngọc chỉ là thuận miệng kể lại lời mợ nói.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý, Trần Thúc cảm thấy câu “ở cùng chúng ta” rất là êm tai.
Trong phòng có đốt than ấm, hắn lại từ ngoài trở về, Trần Thúc vừa cởi áo ngoài treo lên một bên, vừa đáp, “Được a, ta cũng thích Mậu Chi, nghe mợ.
”
Đường Ngọc lúc này mới kịp phản ứng
Trần Thúc rũ mi cười cười, cả ngày khát nước, vừa lúc mở cái ly trên bàn ra, rót nước trà, một ngụm uống cạn, lại uống thêm một ly.
“Mới đi nơi nào về?” Đường Ngọc vừa lúc hỏi.
Trần Thúc dừng một chút, “…… Đi bắn ná.
”
Vừa lúc Mậu Chi phụ bưng một mâm đồ ăn khác lên, từ phòng bếp vào trong phòng, Trần Thúc mở miệng, “Mậu Chi, tỷ tỷ đệ hỏi chúng ta vừa rồi đi nơi nào?”
Mậu Chi nhìn nhìn hắn, vừa nãy trên xe ngựa hai người đã thương lượng xong, Mậu Chi đáp, “Đi bắn ná!”
Trần Thúc rũ mắt cười cười.
“Có thật đi bắn ná không?” Đường Ngọc lại hỏi.
Hai người như chuột đất gật đầu.
Đường Ngọc cũng không hỏi nhiều, tiếp tục xoay người đi phòng bếp, phụ bưng thức ăn.
Sau lưng, lại nghe được tiếng Trần Thúc cùng Mậu Chi đập tay, biết hai người bọn họ ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng nghe ra, hẳn không phải là chuyện gì tốt……
Mợ làm bốn món mặn một món canh.
Người một nhà ngồi bốn cạnh bàn ăn cơm, trên bàn rất phong phú, thức ăn bày tràn đầy một bàn.
Mợ gắp thức ăn cho Mậu Chi, Trần Thúc cũng gắp thức ăn cho Đường Ngọc.
Không hiểu sao Đường Ngọc lại nghĩ tới khi ở chỗ thái nãi nãi, dường như cũng là dáng vẻ này……
Đường Ngọc cắn cắn đũa, không lên tiếng.
Sau đó, quả thực mợ còn gắp thức ăn cho cả nàng và Trần Thúc
Đường Ngọc bỗng nhiên kịp phản ứng, khó trách vừa rồi nàng cảm thấy chỗ nào không đúng, lúc này đây cực kỳ giống khi ở chỗ thái nãi nãi, nhưng khi đó, là bọn họ làm bộ cho thái nãi nãi xem, giả bộ như hai người là phu thê; nhưng ở chỗ mợ, bọn họ không có cố ý làm bộ, nhưng mợ cũng cảm thấy bọn họ là phu thê……
Cái ý niệm này làm Đường Ngọc cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, Đường Ngọc đã tìm ra nguyên nhân
Lúc ăn cơm, phần lớn thời điểm Mậu Chi mở miệng đều gọi một tiếng “Tỷ phu”, ngữ khí thân thiết, nàng cũng không lên tiếng, nhưng mợ vốn là không có tiếp xúc nhiều với nàng, thấy Trần Thúc đối xử với nàng thân thiết, lại nghe Mậu Chi gọi này nọ, mợ liền ngầm thừa nhận bọn họ là phu thê.
Đường Ngọc cảm thấy có chút đau đầu
Bên cạnh, Trần Thúc lại gắp thức ăn cho nàng, nàng thích nhất hành lá quấn đậu hủ, lúc ấy ở nhà vợ chồng nông hộ, nàng vẫn luôn ăn, Trần Thúc đều nhớ rõ.
Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.
Nàng muốn làm sáng tỏ, nhưng lại không biết vì sao, nghĩ thầm ở chỗ mợ tổng cộng cũng không được mấy ngày, nếu cố ý làm sáng tỏ nàng và Trần Thúc không phải…… Vậy mợ có thể nghĩ thành cái khác hay không……
Một bữa cơm, Đường Ngọc cũng ăn không được ngon
Nhưng ngoại trừ Đường Ngọc, người khác đều ăn rất khá, đặc biệt là Trần Thúc.
Bởi vì một bữa cơm này, ngoại trừ Mậu Chi liều mạng gọi tỷ phu, mợ cũng nói với Mậu Chi, “Lấy cho tỷ phu con chén canh.
”
‘Tỷ phu con’ uống canh cũng được ba chén.
……
Trễ một chút, dùng xong cơm, mợ đi rửa chén
Đường Ngọc muốn đi phụ, mợ không cho, Đường Ngọc đành phải ngồi xuống cùng Trần Thúc, Mậu Chi lại có chút lo lắng mợ còn bệnh.
Trần Thúc đứng dậy nói, “Để ta đi, ta đi mợ sẽ không đuổi ta.
”
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Trần Thúc cười cười, lập tức đi tới phòng bếp.
Đường Ngọc cùng Mậu Chi đều duỗi đầu nhìn về phòng bếp, quả thực, chỉ đơn giản nói mấy câu, trong phòng bếp đều là tiếng cười, mợ cũng không đuổi Trần Thúc ra ngoài, thế nhưng Trần Thúc chỉ phụ mợ dọn dẹp, vừa nói chuyện với mợ, không khí thực hòa hợp.
Đường Ngọc và Mậu Chi đều thu hồi ánh mắt, bốn mắt nhìn nhau, có chút khó tin nhìn đối phương.
Mậu Chi thở dài, “Tỷ phu thật sự thật rất lợi hại.
”
“……” Đường Ngọc không biết nên nói gì mới tốt
Lúc ăn cơm, Đường Ngọc bị ba người bọn họ thay phiên nhau gắp thức ăn, ăn suốt hai chén lớn, bây giờ vừa lúc có chút căng bụng, Trần Thúc ở chỗ mợ, Đường Ngọc liền cùng Mậu Chi đi tản bộ tiêu thực trong viện
“Tỷ, đệ thật sự rất thích tỷ phu.
” Khi tản bộ tiêu thực, Hà Mậu Chi biểu lộ cảm xúc
Đường Ngọc nhìn hắn, bỗng nhiên tò mò, “Vì sao?”
Hà Mậu Chi ngước mắt nhìn nàng, “Bởi vì huynh ấy tốt rất khác người.
”
Đường Ngọc tiếp tục nghe hắn nói, “Chính là, huynh ấy không phải loại người tốt chuyên cố tình lấy lòng người khác, mà huynh ấy thật sự rất tốt.
”
Đánh giá này tuy rằng có chút vòng vo, nhưng đủ thấy trong lòng Hà Mậu Chi, người tỷ phu mới quen được 2 – 3 ngày như Trần Thúc rất có phân lượng.
Đường Ngọc nhớ tới trước đây tổ mẫu cũng như thế, bây giờ mợ và Mậu Chi cũng như thế, Trần Thúc quả thực vô khổng bất nhập*……
*vô khổng bất nhập: không đâu không có
Nhưng Hà Mậu Chi không nói với nàng, hôm nay khi ở cửa lớn Dương phủ, tỷ phu hỏi hắn, đá mang đủ rồi chứ?
Hắn gật đầu.
Cũng kéo xong ná.
Tỷ phu lại nói, “Mậu Chi, nghĩ kỹ rồi hãy bắn.
”
Hắn sửng sốt, không biết tỷ phu có ý gì.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Muốn trả thù một người rất dễ dàng, hắn dùng một chân đá đệ, đệ có thể dùng hai chân đá trở lại, hắn nhục mạ đệ, đệ có thể nhục mạ trở lại, nhưng đệ cùng bọn họ khi đó có cái gì khác nhau không?”
Hắn sửng sốt.
Trần Thúc tiếp tục nói, “Buổi sáng chúng ta đã nói như thế nào?”
Hắn đáp, “Ná là dùng để bảo hộ người, không phải dùng để khi dễ người.
”
“Sau đó thì sao?” Trần Thúc lại hỏi.
Hắn trầm giọng nói, “Nếu đệ lấy ná bắn bọn họ, vậy đệ sẽ giống như khi bọn họ đá mẫu thân đệ, đều là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người, làm người khác khinh thường.
”
Trần Thúc mỉm cười, “Vậy còn bắn nữa không?”
Hắn cắn môi, “Không bắn.
”
Trần Thúc cười nói, “Chỉ có người yếu đuối, mới muốn chứng minh mình trước mặt đối phương, chờ tới khi đệ đủ cường đại, thì sẽ không có người khi dễ đệ, đây là lời thái nãi nãi nói với ta, Mậu Chi, đệ cũng có thể trở thành người như vậy.
”
Mậu Chi nhìn Trần Thúc.
Kỳ thật, hôm nay hắn đã xả được giận!
Nhìn Chiêm Vân Ba cùng người Dương gia quỳ gối trước mặt mọi người ở đây, mặt mũi mất sạch, so với đánh bọn họ một trận còn mạnh hơn, Mậu Chi nuốt nhẹ trong cổ họng, “Ừm, đệ hết giận rồi!”
Trần Thúc lúc này mới đứng dậy, nhìn Trần Nguyên nói, “Đánh gãy một chân hắn cho ta.
”
“!!!”Mậu Chi nhìn hắn.
Trần Thúc nghiêm trang nói, “Loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này, đều để người ác đi làm, dù sao thanh danh của ta cũng không tốt đẹp gì, giúp đệ xả giận là có thể, đệ cứ làm cho tốt Hà Mậu Chi của đệ, ta vẫn làm tốt Trần Thúc……”
Mậu Chi cười ra thành tiếng.
……
Đây là chuyện từ đầu đến cuối.
Đường Ngọc thấy khóe môi hắn treo lên ý cười, không biết hôm nay hắn cùng Trần Thúc hai người có bí mật gì, nhưng trong bất tri bất giác, bỗng nhiên cảm thấy, bây giờ như vậy cũng khá tốt, bởi vì có Trần Thúc ở đây, xung quanh đều dần dần chuyển thành tốt đẹp
Ở lại chỗ mợ thêm chút thời gian, bóng đêm hơi sâu, hai người mới tạm biệt mợ cùng Mậu Chi, đi về viện bên cạnh
Kỳ thật cách không xa, nhưng chỉ là, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, bây giờ phải đi về chỗ ở
Mậu Chi chúc bọn họ ngủ ngon, ngày mai gặp
Lúc mở cửa, gió ngoài phòng có chút lớn, Trần Thúc vén ống tay áo lên, che trước mặt Đường Ngọc, nhẹ giọng nói, “Đi bên trái.
”
Không hiểu sao trong lòng Đường Ngọc khẽ động
Trong bóng đêm, hai người sóng vai dạo bước.
Trần Thúc từ từ mở miệng, “Vừa rồi, nàng và Mậu Chi không có ở đó, ta đã nói với mợ chuyện của Mậu Chi.
A Ngọc, ta đã thấy người của Dương gia, vứt bỏ người nhà không nói, nhân phẩm đáng lo, tu dưỡng thấp kém, cho dù bọn họ có ý cho Mậu Chi trở về Dương gia, ta cũng không muốn cho Mậu Chi trở về.
”
Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc dừng bước, ấm giọng nói, “A Ngọc, ta muốn cho mợ cùng Mậu Chi theo chúng ta đi Vạn Châu, trên đường cũng tốt, Vạn Châu cũng tốt, đều có thể chiếu ứng, Mậu Chi cũng có thể đi theo chúng ta, ta tự mình dạy hắn, ngày sau, nếu mợ không còn nữa, vẫn còn nàng và ta, Mậu Chi cũng có thể quen.
Ta cảm thấy như vậy là tốt nhất, nếu nàng đồng ý, chúng ta liền dẫn mợ và Mậu Chi về Đào thành, sau đó cùng nhau về Vạn Châu, được không?”
Đường Ngọc nhìn hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đáy lòng không hiểu sao bị mê hoặc, trong mắt sáng ngời như nước mùa thu
Hắn duỗi tay, ôm nàng đến trước mặt, trịnh trọng nói, “Chúng ta thành thân đi……”
Đường Ngọc chưa kịp lên tiếng, đôi tay hắn đã ôm chặt hông nàng, cúi người hôn lên đôi môi nàng.
Trong bóng đêm, thật lâu sau chưa từng tách ra.
.
Chiêm Vân Ba bỗng nhiên bị hắn lên tiếng đánh gãy lời nói, còn chưa kịp tự hỏi, theo bản năng lập tức muốn rống một câu “Ngươi là thứ gì!”, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên bị mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ trong miệng hắn làm cho sửng sốt.
Thanh âm hắn không lớn, lại bởi vì mấy chữ này, cùng với thái độ trấn định, đối mặt với Chiêm Vân Ba đầy khí thế cũng rất có khí phách.
Hà Mậu Chi cũng cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Trần Thúc bên cạnh
Trần Thúc nắm tay hắn thực trầm ổn, cũng không hề có chút nào hoảng loạn, đứng bên cạnh Trần Thúc, Hà Mậu Chi không giống như lần gặp Chiêm Vân Ba lúc trước, trong lòng tràn đầy phẫn hận, tức giận, sợ hãi, lại bất lực.
Khi Chiêm Vân Ba mới ra tới, trong lòng Hà Mậu Chi vẫn khẩn trương đến mức không bước lên nổi, nhưng bởi vì có Trần Thúc ở đây, đáy lòng hoảng loạn của hắn cũng dần dần bình tĩnh trở lại, tự nói với chính mình, có tỷ phu ở đây, không cần sợ.
Nhưng khi nghe tới mấy chữ “Kính Bình Hầu Trần Thúc”, Hà Mậu Chi vẫn cứng đờ.
Kính…… Kính Bình Hầu Trần Thúc……
Hà Mậu Chi mười tuổi, cho dù không rõ lắm chuyện trong triều, nhưng gần đây tân đế đăng cơ, ngay cả hài tử vài tuổi đến đứa lớn hơn một chút đều biết, dưới thiên tử, người có địa vị cực cao chính là Kính Bình Hầu.
Tỷ phu là Kính Bình Hầu?!!
Kinh ngạc trong mắt Hà Mậu Chi cũng không ít hơn Chiêm Vân Ba
Hà Mậu Chi còn có chút không thể tin được.
Nhưng thái độ Trần Thúc lạnh lùng đối mặt với Chiêm Vân Ba, chỉ nói ra mấy chữ ít ỏi có thể đếm được, lại càng làm người khác kinh sợ hơn là Chiêm Vân Ba rít gào tức giận
Hà Mậu Chi bỗng nhiên tin tưởng, hắn chính là Kính Bình Hầu.
Mà lời Chiêm Vân Ba sắp nói ra khỏi miệng cũng chợt nuốt trở vào, khuôn mặt tức khắc nghẹn đến mức đỏ bừng, tiếp theo, lại bắt đầu dần dần chuyển trắng.
Cha hắn là đại tướng dưới trướng Tấn Bác Hầu
Tấn Bác Hầu và Kính Bình Hầu có quan hệ rất tốt, hắn cũng từng nghe cha nói qua, Tấn Bác Hầu trước đây từng nợ Kính Bình Hầu một nhân tình, vẫn luôn cung kính đối với Kính Bình Hầu. Lần này thiên tử đăng cơ, Tấn Bác Hầu cũng là được Kính Bình Hầu mời, xuất binh lên Bắc, ủng lập tân đế đăng cơ, cho nên thiên tử mới ban Thái Châu cho Tấn Bác Hầu. Tấn Bác Hầu và Kính Bình Hầu quan hệ không tầm thường, hơn nữa, hiện giờ trong triều này, không ai dám đắc tội Kính Bình Hầu!
Lúc hắn đi theo cha, đã từng đứng ở xa xa nhìn thấy Kính Bình Hầu.
Hắn không mù, hắn nhận ra Trần Thúc……
Sắc mặt Chiêm Vân Ba dần dần trắng bệch, cho dù hôm nay Tấn Bác Hầu ở chỗ này, đều cũng phải cung kính hành lễ Kính Bình Hầu
Hắn…… Hắn sao lại chọc tới vị sát thần này rồi?
“Gặp qua Kính Bình Hầu.” Khí thế của Chiêm Vân Ba tức khắc không biết đi nơi nào, hướng về Trần Thúc cung kính chắp tay, đáy lòng hoàn toàn thấp thỏm.
Người xung quanh đến xem náo nhiệt, ai không biết Chiêm Vân Ba
Hơn mười ngày nay, nơi nào cũng đều là hình ảnh Chiêm Vân Ba tác oai tác quái, Dương gia cũng kiêu căng ngạo mạn đến tận trời, bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của Chiêm Vân Ba, bá tánh đứng vây xem từ xa, trong lòng đều vô cùng thoải mái không nói nên lời
Trần Thúc buông tay Mậu Chi ra, nhìn Mậu Chi nháy mắt, ý bảo hắn đi theo
Hà Mậu Chi nhìn thấy thái độ cung kính của Chiêm Vân Ba, còn có chút ngốc, nhưng thấy Trần Thúc nhìn hắn một cái, hắn cũng nắm chặt ná, đi theo Trần Thúc tiến lên.
Đúng lúc này, người Dương gia nghe nói có người gây chuyện ở cổng lớn Dương phủ, cũng đi theo ra ngoài, khá lắm, biết rõ con rể nhà bọn họ ở đây, còn dám tới cửa sinh sự, chắc chưa từng biết sống chết là như thế nào!
Đặc biệt là nhạc phụ nhạc mẫu Chiêm Vân Ba, còn có phu nhân Chiêm Vân Ba, khi ra đến cổng lớn Dương phủ, chưa đợi thấy rõ dáng người Chiêm Vân Ba khom lưng chắp tay, đầu tiên đã nhìn thấy Hà Mậu Chi cùng người vây xem chung quanh, lập tức dâng lên cơn tức giận không tên
Nhạc phụ Chiêm Vân mở miệng liền nói, “Lại tới nơi này làm cái gì! Cho các ngươi thể diện mà không cần có phải không!”
Nhạc mẫu Chiêm Vân Ba cũng nói, “Quậy ra động tĩnh lớn như vậy, còn không phải là muốn lừa bịp Dương gia chúng ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, nhãi ranh, nếu không phải thấy nương ngươi còn bệnh, đã sớm……”
Nhạc mẫu Chiêm Vân Ba còn chưa dứt lời, Hà Mậu Chi đã tức giận kéo căng ná, hướng tới đối diện, dường như muốn bắn qua!
“Ai nha! Tên tiện chủng mày! Đến đâu tìm nhặt được thằng cha rơi này, liền vô pháp vô thiên có phải hay không!” Nhạc mẫu Chiêm Vân Ba nhanh chóng dùng ống tay áo che trước người, khuôn mặt đều tái nhợt, chịu khi dễ của tên tiện chủng này, ngày sau nàng còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác
Phu nhân Chiêm Vân Ba tức khắc nổi nóng, đi lên muốn tát Mậu Chi một cái, Chiêm Vân Ba quát, “Đều nháo cái gì! Cút trở về!”
Thằng cha rơi nhặt được cùng tiện chủng cũng không phải từ có thể nói ra được!
Mà người bị nói lại là Trần Thúc!!
Bọn họ muốn chết, hắn cũng không muốn làm đệm lưng đâu!
Nhạc phụ nhạc mẫu, còn có phu nhân Chiêm Vân Ba đều sửng sốt. Lúc này mới thấy Chiêm Vân Ba cung kính khom người chắp tay đứng ở chỗ cũ, sắc mặt đen như than, nửa sợ hãi, nửa tức giận nhìn bọn họ.
Ba người dừng lại, bỗng nhiên ý thức được bầu không khí có chút không đúng, nhìn về phía Trần Thúc ở đối diện
Ngày thường, con rể ở Tệ Châu thành đều ngang tàn
Chính thủ thành cũng không dám lên tiếng.
Hơn mười ngày nay, Dương gia cũng dính chút ánh sáng của Chiêm Vân Ba, trong Tệ Châu thành này sớm đã có chút không biết trời cao đất dày, cảm thấy trong Tệ Châu thành, Dương gia lại trở về danh môn vọng tộc như trước đây, ai cũng không để trong mắt, nhưng hôm nay sao lại……
Ba người chợt như bị xì hơi.
Chiêm Vân Ba chính là khí thế của Dương gia
Bây giờ, ngay cả Chiêm Vân Ba cũng không còn khí thế, Dương gia bọn họ còn có thể có khí thế gì?
Sắc mặt ba người đều tái mét, bỗng nhiên cứng miệng, đứng ở chỗ cũ, có chút không biết làm sao.
Hà Mậu Chi hung hăng nhìn về phía mấy người bọn họ.
Trước đây, khi mẫu thân dẫn hắn tới tìm ông ngoại cùng bà ngoại, chính là bọn họ ngăn cản, không chịu cho mẫu thân đi gặp bà ngoại, sau đó không gặp được bà ngoại, chỉ gặp được ông ngoại, nhưng vì mấy người này xúi giục, ông ngoại rõ ràng đã nhìn thấy mẫu thân vì che chở cho hắn, đã bị Chiêm Vân Ba lấy chân đá, ông ngoại cũng thờ ơ, còn bảo bọn họ cút đi.
Hà Mậu Chi hận người Dương gia!
Đặc biệt là mấy người này!
Ná vừa mới bắn ra kia, là hắn phát tiết tức giận!
Hai mắt Hà Mậu Chi rưng rưng, hốc mắt đỏ bừng.
Trần Thúc tiến lên, ba người không khỏi lui về phía sau, hai mặt nhìn nhau, lui đến phía sau Chiêm Vân Ba mới cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Ngay cả khi không có nhãn lực, cũng biết người trước mắt này, cho dù Chiêm Vân Ba cũng không dám trêu vào.
Nhưng sao lại ở cùng một chỗ với đứa con hoang kia?!
Mấy người giật thót trong lòng
Trần Thúc dừng bước, không nhanh không chậm nói, “Vừa rồi ở sòng bạc mới thua vài ván, đang lúc nổi nóng, khí có chút không thuận……”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chiêm Vân Ba xanh mét liếc nhìn Trần Thúc một cái, lại nhìn về phía Hà Mậu Chi bên cạnh hắn
Vừa rồi khi nhạc phụ nhạc mẫu cùng thê tử nói những lời khó nghe đó, hắn đã lập tức nhận ra, Hà Mậu Chi kia, là nhi tử do muội muội của nhạc phụ bỏ trốn cùng người khác sinh ra!
Ngày ấy mẫu thân hắn dẫn hắn tới Dương gia tìm ông ngoại cùng bà ngoại, bị nhạc phụ nhạc mẫu ngăn lại.
Thấy mấy người bọn họ tranh chấp, lúc ấy hắn vừa lúc thua chút ít ở sòng bạc, đang lúc nổi nóng, khí không thuận, nghe được lời nhạc phụ nhạc phụ nói, tiến lên đá một chân về phía Hà Mậu Chi, một chân không giải được cơn giận, lại đá tiếp một chân, lúc ấy, mẫu thân Hà Mậu Chi nhảy ra che chở cho nhi tử mình
Hắn là người trong quân, lực chân rất lớn, đá cho mẫu thân Hà Mậu Chi hộc máu ngay tại chỗ……
Khi Chiêm Vân Ba nghe Kính Bình Hầu nói những lời này, tức khắc nhớ tới chuyện ngày ấy, sắc mặt đã không phải trắng bệch nữa, mà là không còn chút máu.
Hắn gần như có thể kết luận, Kính Bình Hầu là cố ý hướng về phía hắn!
Ngày đó hắn vả mặt như thế nào, hôm nay Kính Bình Hầu muốn trả về như thế ấy!
Chiêm Vân Ba sợ tới mức sau lưng đều cứng đờ, trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh
Mấy người Dương gia nghe được Trần Thúc nói, lại thấy bộ dáng Chiêm Vân Ba như cảnh chuột thấy mèo, bỗng nhiên đều ý thức được, người này tới là vì xuất đầu cho Hà Mậu Chi, hơn nữa, rõ ràng Chiêm Vân Ba không thể trêu vào……
Trần Thúc nhàn nhạt nói, “Hôm qua ta cùng phu nhân tới Tệ Châu thành thăm mợ. Lúc mới vừa vào thành, có người đã phóng ngựa như bay trên đường phố, đụng ngã không ít cửa hàng, cũng đụng bay không ít đồ vật ven đường, liên lụy không ít bá tánh trong thành, người ngã đồ rơi, tiếng oán than dậy đất. Phu nhân ta cũng bị sợ hãi, suýt nữa bị thương. Bọn họ nói người hôm qua phóng ngựa là ngươi, ta liền nghĩ để tới nói với ngươi một tiếng, nếu ngươi không biết cưỡi ngựa, ta tìm người dạy ngươi cưỡi ngựa; nếu lúc ngươi cưỡi ngựa không cần đôi mắt, ta tìm người bảo quản đôi mắt cho ngươi, cũng thuận tiện hỏi ngươi một tiếng, chuyện va chạm phu nhân ta thì tính như thế nào đây?”
Việc Chiêm Vân Ba va chạm lung tung ngoài đường cũng không phải ngày đầu tiên, bá tánh chung quanh chịu đựng cũng nhiều, bây giờ nghe được quả thực đại khoái nhân tâm.
||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Về Nhanh |||||
Rất nhiều người đều đang mắng thầm trong lòng
Chiêm Vân Ba nuốt nhẹ trong cổ họng, thở mạnh cũng không dám ra một tiếng, vội vàng nói, “Đích…… Đích thân tới trước mặt phu nhân, dập đầu tạ tội……”
Hắn cũng đã nói dập đầu bồi tội, Kính Bình Hầu cho dù không tim không phổi, cũng không thể tiếp tục truy cứu mới đúng, dù sao cũng là trọng thần trong triều, nào có đạo lý gây khó xử cho hắn
Vừa dứt lời, Trần Thúc nói, “Vậy ngươi dập đầu đi.”
“……” Chiêm Vân Ba sửng sốt.
Trong đám người vây xem lập tức có người không nhịn được cười ra tiếng.
Mặt Chiêm Vân Ba đều tái mét
Nhưng lời cũng đã nói ra, nếu phải dập đầu bồi tội với phu nhân hắn, vậy dập đầu với hắn hay phu nhân hắn đều giống nhau……
Chiêm Vân Ba cắn răng, quỳ xuống dập đầu nói, “Chiêm Vân Ba va chạm phu nhân, mong rằng hầu gia thứ tội.”
Mấy người Dương gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra là bởi vì cưỡi ngựa va chạm phu nhân Kính Bình Hầu, bọn họ còn tưởng rằng…… tưởng rằng xuất đầu cho Hà Mậu Chi, như vậy là đánh vào mặt Dương gia, mấy người cảm thấy may mắn. Nếu va chạm phu nhân Kính Bình Hầu, vậy chờ Kính Bình Hầu cùng phu nhân thăm xong mợ rời đi, Tệ Châu thành đang như thế nào vẫn là như thế đó. Dương gia cũng không bị ảnh hưởng.
Trong lòng mấy người vừa mới hơi nhẹ nhõm, lại không ngờ rằng đối phương thật sự bắt Chiêm Vân Ba dập đầu.
Làm trò trước mặt nhiều bá tánh Tệ Châu thành nhiều như vậy, Dương gia cũng mất mặt theo a.
Mặt mấy người đó đều nóng rát, giống như bị tát trước mặt mọi người, Chiêm Vân Ba dập đầu xong, đang muốn đứng dậy, Trần Thúc lại nói, “Ngươi đừng vội……”
Chiêm Vân Ba cứng đờ, một đầu gối của hắn đã nhấc lên
Kêu hắn đừng vội là sao?
Là bảo hắn…… quỳ trở lại?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***