Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 8: 8: Chương 7



Editor: Anh Anh
Một tháng sau Mao Anh nhận được một vai diễn con trai của nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh, cậu diễn rất nghiêm túc, đạo diễn cũng khen cậu có tài năng, còn lời khen này có bao nhiêu phần là xem trọng mặt mũi Trần Lộ thì không biết được, nhưng Trần Lộ đích thân đi thăm một lần thì thật sự hài lòng.
Lúc Lâm Tử Kiến tiến vào phim trường thì đúng lúc thấy Mao Anh đang diễn một phân cảnh khóc, anh chờ một lúc mới khom lưng đưa tư liệu cho Trần Lộ xem.
“…!Lúc học tiểu học đi cùng cha mẹ thì xảy ra tai nạn xe cộ…!Bị một chiếc chở hàng đụng vào, người lớn dùng cả cơ thể bảo vệ cậu bé…!Bị thương không nhẹ, tâm lý cũng bị chấn thương nghiêm trọng…!Quả thật ca hát trong đoàn hợp xướng.” Lâm Tử Kiến đứt quãng nói, khi Trần Lộ nghe đến chuyện tai nạn xe cộ thì nhăn mày, sắc mặt có hơi khó coi, cũng không biết đang nghĩ gì, nửa ngày mới nhàn nhạt nói: “Từng nghe thấy cậu bé mở miệng chưa?”
Lâm Tử Kiến do dự một chút: “Thành viên trong đoàn đối với chuyện này đều mang vẻ ngầm hiểu cười ha ha, cũng không biết có ẩn tình gì không…”
“Có ẩn tình thì không điều tra nữa à?” Trần Lộ hừ một tiếng: “Để cho một đứa bé mở miệng nói chuyện mà cũng khó khăn như vậy?”
Lâm Tử Kiến thật sự muốn cho mình một chút dũng khí để phỉ nhổ BOSS của mình, anh có bản lĩnh thì anh làm cậu bé nói chuyện đi, người ta không phải cũng chỉ viết chữ vẽ biểu cảm với anh thôi à!
Thật ra Trần BOSS cũng không phải oán giận cấp dưới làm việc không đến nơi đến chốn, anh chỉ muốn tìm cớ có thể tự thân xuất mã mà thôi, đương nhiên năm lần bảy lượt sau đó, biểu cảm mà Lâm Mậu vẽ cho anh càng thêm phong phú, dẫn đến hứng thú của Trần Lộ đối với đứa bé này cũng càng ngày càng đậm.

BOSS đã bắt đầu có thói quen thể hiện tình cảm, chuyện đầu tiên là chủ động cho đối phương một cái tên thân mật.
“Chú không tới đón Mao Mao.” Trần Lộ ngồi xổm bên cạnh nhìn Lâm Mậu vẽ hoa hoa cỏ cỏ: “Em không chào đón chú à?”
Lâm Mậu mặt không cảm xúc liếc nhìn anh một cái, giơ bảng viết chữ lên che nửa mặt: “Chú bắt nạt em (╯‵□′)╯︵┻━┻ “
Trần Lộ nhún vai một cái, không hề cảm thấy xấu hổ mà nói lảng sang chuyện khác: “Chú thấy bọn họ gọi em là mèo…!Tên ở nhà của em là Miêu Miêu à?”
Lâm Mậu dùng sức viết lên bảng viết chữ: “Đều là do viết sai tên lên bài thi hồi tiểu học ╭∩╮()︿︶)╭∩╮ “
“Miêu Miêu không phải rất hay à, chỉ có điều dễ nhầm với Mao Mao mà thôi.” Trần Lộ suy nghĩ một chút: “Lấy một cái tên khác cho em nhé.”
Lâm Mậu: “Không >( ̄ε ̄ =  ̄3 ̄)< muốn!”
Trần Lộ: “Meo Meo?”
Lâm Mậu: “…”
“Meo Meo đến đây nào.” Trần Lộ nặn nặn gương mặt nghiêm túc của đối phương: “Cười với chú một cái.”.

ngôn tình ngược
Lâm Mậu: “( o′){ ···-=≡))!”
Lúc Tô Hồng cầm kế hoạch mới cho Trần Lộ thì rốt cục không nhịn được trêu chọc: “Tôi nghe thư ký của anh nói gần đây anh thích vẽ ngôn ngữ sao hỏa?”

“Ai nói đó là ngôn ngữ sao hỏa?” Trần Lộ không thèm để ý, anh tiện tay cầm trang giấy vẽ vài nét bút, giơ lên cho Tô Hồng xem: “Biết cái này có nghĩa gì không?”
Tô Hồng nhìn chằm chằm (╯‵□′)╯︵┻━┻ hồi lâu, lắc lắc đầu: “Không nhìn ra.”
Trần Lộ đắc ý cười cười: “Hất bàn.”
Tô Hồng vui vẻ: “Ha, nghe anh nói xong thì thấy giống thật.”
Trần Lộ cười không nói, anh nhận lấy kế hoạch của Tô Hồng lật vài trang, thuận miệng hỏi một câu: “Giải âm nhạc thanh thiếu niên?”
Nói tới công việc thì Tô Hồng không dám qua loa: “Tuổi dự thi quy định là từ 14 đến 18 tuổi, công ty chúng ta thiếu hụt những ngôi sao được đào tạo từ nhỏ, đây là một cơ hội tốt để chiêu mộ, nếu có thể thành công ngay lần đầu tiên tổ chức thì đương nhiên không thể tốt hơn, đứa bé ký hợp đồng với công ty càng trẻ tuổi thì càng có lợi với phát triển của công ty trong tương lai.”
Trần Lộ trầm ngâm hồi lâu, anh khoanh tay chống cằm, chỉ mặt bàn chậm rãi nói: “Ý tưởng không tệ.”
Tô Hồng vui vẻ: “Vậy bây giờ tôi sẽ đi lập kế hoạch cụ thể?”
Trần Lộ nhíu mày: “Kế hoạch gì? Kế hoạch mở rộng thế nào, đưa ra quy tắc thi đấu riêng ra sao, chào mời nhà tài trợ kiểu gì?”
Tô Hồng há miệng, dương như cô hơi ý thức được chỗ mấu chốt.

“Ở trong vòng tròn này, tin tức không có sức bùng nổ.” Trần Lộ cười nhạt: “Thì sao có thể làm nhà giải trí lớn được?”
Mao Anh lật trang tin tức giải trí buổi sáng như thường lệ, tờ báo dành nguyên một trang lớn nhất nói về Anh Hoàng tiên phong trong toàn bộ làng giải trí, tổ chức một giải thi đấu âm nhạc dành cho lứa tuổi nhỏ nhất từ trước đến giờ, mời cả nhà sản xuất âm nhạc thiên tài cấp thế giới Mạc Sam đảm nhiệm ghế giám khảo, còn có không dưới mười nhạc sĩ, ca sĩ bậc thầy cấp thiên vương trong giới làm người hướng dẫn, kèm theo đó là bảng báo tên dự thi.

Mao Anh nhìn trang báo kia mấy lần, mới nhắm mắt xé nát vụn, rồi vo cả những tờ báo còn lại thành một cục ném vào trong sọt rác.
Lâm Mậu đang xem trang tin tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn, cậu viết lên bảng: “Làm sao vậy Σ(っ °Д °;) っ?”
Mao Anh tỏ vẻ không sao cả phất tay: “Trên báo nói tớ diễn không tốt.”
“Vậy thì có gì mà phải tức.” Lâm Mậu không biểu cảm an ủi cậu: “Ôm một cái nào ━((*′ ▽)爻(′▽*))━!!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 8



Editor: Anh Anh

Giải thi đấu âm nhạc thật ra còn có một cái tên rất đẳng cấp, gọi là TSM, Anh Hoàng đã đầu tư vào đó rất nhiều nhân lực và vật lực, đồng thời lần lượt tiến hành thử giọng ở các thành phố, vì vậy danh tiếng cao ngất là điều đương nhiên, trong đó phải kể đến Mạc Sam đích thân tới hiện trường để chọn lựa giọng hát tiềm năng.

Lâm Tử Kiến cực kỳ bội phục với chuyện này: “Thầy Mạc thật sự rất chuyên nghiệp.”

Trần Lộ ngậm thuốc lá hừ một tiếng, anh rảnh ngỗi ngồi trong phòng chờ, khóe mắt đuôi mày mang theo vẻ ủ rũ, ánh mắt lại chăm chú tìm kiếm trong biển người tham gia buổi thử giọng.

Mạc Sam vừa mới bước ra từ nhà vệ sinh, anh dùng khăn tay trắng lau sạch bọt nước, liếc thấy Trần Lộ đang gác chân lên bàn trà thì nhíu mày, mở miệng nói: “Tàn thuốc sắp rơi xuống rồi kìa.”

Trần Lộ bỏ điếu thuốc ra, Mạc Sam theo bản năng cầm gạt tàn trên bàn lên, sau đó quỳ một chân xuống, đưa tới trước mặt Trần Lộ bằng hai tay.

Lâm Tử Kiến đứng bên cạnh kinh ngạc há hốc mồm.

Trần Lộ nhún vai một cái, động tác tự nhiên dụi tắt điếu thuốc, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Mạc Sam: “Tôi không phải người trong vòng các cậu, lần sau chú ý trường hợp.”

Mạc Sam giũ khăn ra lau tay, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn điềm tĩnh, thậm chí khi ngồi dậy còn làm một động tác khom lưng lịch sự, phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên đầu gối, sau đó gấp chiếc khăn trắng như tuyết thành một hình tam giác tiêu chuẩn, rồi bỏ vào túi áo trước ngực.

Trên sân thử giọng hỗn loạn tưng bừng, đương nhiên cũng có quyết định nội bộ, Mạc Sam và mấy giám khảo ngồi trước sân khấu, Trần Lộ ở trong phòng làm việc không có việc gì làm, thường thường đi tới đi lui, Lâm Tử Kiến chạy lên chạy xuống theo mềm nhũn cả chân.

“BOSS, để tôi cho người đến đến một cái băng chuyền cho anh ngồi lên nhé.” Lâm Tử Kiến thành khẩn đề nghị.

Trần Lộ mặc kệ anh, tập trung lắng nghe một lúc thì cau mày đập bàn: “Đang hát cái quái gì vậy, một câu cũng không nghe hiểu.”

Lâm Tử Kiến: “… Người ta đang hát RAP.”

Trần Lộ: “Tôi hỏi cậu à? Cậu cho rằng tôi không biết chắc?”

Lâm Tử Kiến giận mà không dám nói gì: “…”

Lắc lư nhiều đến mức cuối cùng Mạc Sam cũng không nhìn nổi, khoanh tay nhìn Trần Lộ.

“Anh tới nhiều quá đấy, thí sinh dự thi nhìn mà căng thẳng, đây là tuyển chọn giọng hát, anh vừa đến thì tính chất liền thay đổi.” Mạc Sam dừng một chút, bỏ thêm một câu: “Hiểu không?”

Trần Lộ “Ồ?” một tiếng: “Vậy cậu nói xem tính chất thay đổi thế nào?”

“Anh vừa đến…” Mạc Sam cười cười: “Thì biến thành tuyển phi.”

Trần Lộ không hề bị lay động, anh nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy còn không để bọn họ quỳ xuống thỉnh an trẫm?”

Đến khi buổi thử giọng kết thúc, sắc mặt Trần Lộ càng ngày càng khó coi, không ai dám động vào vảy ngược của anh, chỉ có thể đẩy Mạc Sam làm con tốt thí.

Trần Lộ im lặng nhìn anh, cau mày cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Mạc Sam thở dài: “Hôm nay anh bị sao vậy? Cả ngày đi đến mười bốn mười lăm chuyến… Nếu anh thật sự nhìn trúng ai thì nói một tiếng là được, buối tối bé ngoan sẽ đến nằm trên giường anh.”

Trần Lộ khịt mũi: “Dong chi tục phấn.”

“…” Mạc Sam: “Anh không thể đùa giỡn được đúng không.”

Trần Lộ hơi bực bội châm thuốc: “Đứa bé tôi nhìn trúng không tới.”

Mạc Sam: “Anh gọi cậu bé tới?”

Trần Lộ lườm một cái: “Phí lời, sáng sớm tôi đưa bạn của cậu bé đi học đã thấy nó mang theo một tờ báo.”

“Vậy thì có nghĩa là bạn của cậu bé ấy có vấn đề.” Mạc Sam liếc mắt nhìn hắn, dừng một chút rồi từ từ cân nhắc nói: “Bạn của cậu bé không đưa phiếu đăng ký cho cậu ấy.”

Trần Lộ không nói gì, anh lẳng lặng ngậm điếu thuốc còn chưa châm lửa vào trong miệng, cân nhắc không bao lâu thì đột nhiên đứng lên nói: “Kéo dài thêm thời gian của buổi thử giọng ngày hôm nay, cậu và mấy giám khảo chờ thêm một lát nữa.”

“Anh là ông chủ anh có quyền.” Mạc Sam vẫy vẫy tay: “Nhớ cho tôi gấp đôi phí lên sân là được.”

Lúc dì tạp vụ trong đoàn kịch quét dọn thì phát hiện có một thùng rác mấy ngày chưa đổ, bà than phiền vài câu rồi mới định xách lên, thì động nhiên có một cánh tay duỗi ra ngăn cản động tác của bà lại.

Mao Anh làm vẻ mặt đáng yêu nhìn bà: “Dì ơi, cháu có đồ rơi vào trong đó… Đợi khi nào tìm được rồi cháu tự đi đổ nhé?”

Dì tạp vụ thấy là cậu thì tự nhiên không nỡ trách móc nặng nề, nhưng vẫn không nhịn được càm ràm một câu: “Thứ gì quan trọng vậy, mấy ngày trước sau không tìm đi… Lại chờ đến tận ngày hôm nay, trời cũng đã muộn như thế rồi.”

Mao Anh không nói gì, vẻ mặt cậu phức tạm nhìn bóng lưng Lâm Mậu phía trước, tay chốc chốc lại gõ nhịp.

Lâm Mậu đợi những học sinh khác về hết mới ở lại trong phòng luyện thanh, cậu mi mi mi mô mô mô một lúc lâu, chợt phát hiện Mao Anh vẫn chưa đi, đối phương đang chống cầm trên đàn piano nhìn cậu.

“Cậu luyện thanh thôi mà cũng rất êm tai.” Mao Anh cười cười, cậu tự nhủ: “Đôi khi tớ rất hâm mộ cậu.”

Lâm Mậu không biểu cảm nghiêng cầu, cậu có chút vất vả chậm rãi nói: “Hâm, hâm mộ, cái, cái gì…?” Cậu gãi gãi đầu, nhìn Mao Anh chăm chú: “Mao, Mao Mao… Tớ, tớ mới mới, mới hâm mộ mộ, cậu…”

Mao Anh ha một tiếng: “Tớ có gì hay mà hâm mộ.”

Lâm Mậu: “Cậu, không… Không, nói, nói lắp.”

Lúc này Mao Anh mới thật sự nở nụ cười, cậu thở dài, tiến lên gõ trán Lâm Mậu: “Tớ để lại một thứ cho cậu ở trong thùng rác, lúc cậu đổ rác thì nhớ tìm xem… Nhưng mà đã hỏng rồi, cậu xem có sửa lại được không.”

Lâm Mậu oan ức ôm trán, cậu mím môi, cầm bảng viết xóa đi viết lại: “Là quà thì phải đưa cho tớ cẩn thận chứ… Sao lại vứt trong thùng rác ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿 ̄///) “

Mao Anh không nói gì, cậu chỉ phất tay một cái, đeo cặp sách lên đi ra ngoài, Lâm Mậu đứng im tại chỗ một lúc, cậu thả bảng viết chữ xuống, đi tới bên cạnh thùng rác ngồi xổm xuống.

Lúc Trần Lộ chạy tới đoàn kịch thì Lâm Mậu đang quỳ trên mặt đất cố gắng ghép lại giấy đăng ký, mặt cậu bị cọ bẩn thỉu, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, mãi đến khi bóng Trần Lộ che lấp trên người cậu, Lâm Mậu mới bất giác ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

Trần Lộ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu, sau đó cúi đầu liếc nhìn giấy vụn trên đất, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Lâm Mậu bước sang một bên, viết lên bảng: “Không cẩn thận bị em xé nát… Muốn ghép nó lại QAQ “

Trần Lộ không lên tiếng, dường như anh đang đánh giá tính chân thật của câu này, nhìn Lâm Mậu một hồi, đột nhiên cười nói: “Em muốn tham gia cuộc thi à?”

Lâm Mậu do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, cậu giơ bảng viết cho Trần Lộ xem: “Em thích hát.”

“Vậy à…” Trần Lộ gật đầu, anh cầm bảng viết chữ của Lâm Mậu qua, lật vài trang, rồi nhìn về phía Lâm Mậu: “Nếu đã thế, chú cho em đi cửa sau để em vào thẳng vào vòng thi đấu, nhưng mà, chú có một yêu cầu.”

Lâm Mậu chớp chớp mắt, cậu lại vẽ lên bảng mấy dấu hỏi chấm lớn.

Trần Lộ vươn tay ra, nâng mặt Lâm Mậu lên, chậm rãi lau sạch vết bẩn trên mặt đứa nhỏ, giống như đang bàn về thời tiết, chậm rãi ung dung nói: “Meo Meo à, em nhận chú làm cha nuôi đi, sao nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.