Khi con nhỏ đang ngồi nghỉ trên 1hàng ghế trên khán đài Trung cầm chai nước tiến lại đưa chai nước ra trước mặt nó
– uống đi này
– cảm ơn lần này không có thuốc độc đấy chứ
– có vậy nên đừng có uống nữa
– vậy thì tôi càng phải uống
– sao nghĩa là cô sẽ làm ngược lại tất cả những điều tôi nói hả
– ờ
– trời…. à mà cô từng chơi bóng rổ sao
– ừ tôi không nhớ là bắt đầu từ khi nào nhưng tôi chơi nó mỗi khi cảm thấy khó chịu sự dồn ép lâu ngày nên nó thành ra thế này
– nhưng tại sao phải là khi thấy khó chịu
– vì khi khó chịu tôi muốn đánh người đấy nhưng lại sợ làm họ bị thương nên mới dồn chúng lên quả bóng
– cô sẽ đánh người khi khó chịu sao đúng là sở thích quái đản
– không phải sở thích chỉ là những lúc như thế nếu không xả ra tôi sẽ có những hành động điên loạn hơn cả những người bị bệnh thật đấy
– nhưng sao lại dồn lên quả bóng chứ nó đâu có tội tình gì
– cậu đúng là con người thì cha tấn liên tiếp giờ lại thương xót cho quả bóng, tôi dồn hết lên bóng vì tôi cảm thấy tôi không bằng nó,nó luôn tròn và bật lại nếu tôi ném nó xuống đất nhưng tôi thì không làm được như thế
– vậy ban nãy cô chơi hăng như thế là do tôi chọc giận cô à
– tôi dồn nó cả tuần đấy nhưng vẫn thua cậu
– nói thật nhá ban nãy tôi đã nghĩ cô sẽ bỏ cuộc sớm thôi nhưng sau đó tôi tôi phải vật nài ra để mà thắng cô đấy
– vậy hả vậy tôi không cần phải dọn phòng cho cậu nữa đúng chứ
– ai bảo thế cô thua rồi thì đương nhiên phải dọn rồi
– nhưng có người dọn phòng rồi mà
– tôi không muốn để họ vào phòng tôi
– biết rồi biết rồi tôi sẽ dọn mà
Cuối buổi ngày hôm đó thầy chủ nhiệm thông báo 1 chuyện
– hôm nay sẽ là ngày học cuối cùng của Vân Khải ở trường
Con nhỏ ngạc nhiên hỏi lại
– sao ạ
Rồi nó quay lên nhìn Khải
– cậu sẽ đi thật sao
– ừ tôi chuyển trường
– nhưng sao lại vậy
– chẳng có lí do nào cả tôi chỉ muốn nói cảm ơn tất cả mọi người ở đây trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi cảm ơn Vinh vì ngày cuối cùng ở lại đây đã được tham gia trận đấu bóng rổ hay như vậy cậu cho tôi thấy con người 1 khi quyết tâm cố gắng thì có thể làm được mọi chuyện vì thế tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải làm điều mà tôi mong muốn 11 năm qua 1 lần nữa cảm ơn mọi người
Buổi chia tay diễn ra trong sự yên lặng nó chẳng hiểu tại sao lại như thế đối với nó nơi này thật kì lạ chào đón người mới thì ồn ã trong khi chia tay thì không chút tiếng động, nó đứng đậy tiến lại chỗ Khải
– tôi cũng cảm ơn vì có cậu ở đây trong thời gian vừa qua nếu không tôi đã là kẻ cô độc ở nơi này rồi
– tôi ôm cậu được không
-dĩ nhiên đó là lời tạm biệt mong sẽ gặp lại cậu
Chiều hôm đó nó đang dọn 1 chút đồ vào balo thì Trung đi vào
– cô sẽ về nhà sao
– ừ chẳng phải hôm nay mọi người đều được về nhà hay sao
– ừ
– vậy còn cậu không tính về nhà sao
– tôi ở lại trường vậy còn những người khác
– tôi không biết nhưng chắc họ cũng về hết thôi
– vậy tại sao cậu không về
– vì đâu có ai chào đón tôi ở nơi đó mà thôi cô dọn đồ rồi về nhanh đi
– ồ
Con nhỏ đang thắc mắc về những gì Trung nói nhưng nó hiểu ý nên không hỏi lại sau khi dọn xong nó ra lấy xe đạp và trở về nhà
Tối đó khi chuẩn bị đi ngủ nó nhận được điện thoại từ Nam
– alo có chuyện gì mà cậu lại gọi tôi giờ này
– em đang ở đâu
– ở nhà sắp ngủ rồi mà
– ầu sao ngủ sớm thế ra ngoài chơi đi
– tối rồi có gì mà chơi chứ
– ai bảo vậy thế từ khi đến Đà nẵng em đã đi những đâu
– chưa đi đâu cả
– vậy thì ra ngoài đi anh sẽ cho em trải nghiệm dần dần
– vào giờ này sao
– ừ ra cầu sông Hàn đi em biết nơi đó đúng chứ
– tôi biết đi qua đó mới có thể đến trường
– vậy thì ra mau đi anh đợi em ở đó