“Cô vẫn còn nghi ngờ chuyện gì về vụ tai nạn đó sao?” Bùi Lục hỏi.
Thang Đổ ngập ngừng một lát, lắc đầu cười nói: “Đâu có, cảnh sát đã điều tra hết rồi, tôi không còn nghi ngờ gì nữa.” Không có thật sao? Thang Đồ biết rõ, vụ tai nạn này vô cùng đáng ngờ.
Cô hiểu con người Sầm Từ, bình thường lạnh lùng, hờ hững là vậy, nhưng vào thời khắc quyết định cô rất quý trọng mạng sống, có lơ mơ thể nào đi nữa, cô vẫn lái xe rất cẩn thận.
Hơn nữa, Sầm Từ đã lái chiếc xe ấy ba năm nay, chưa bao giờ xảy ra tai nạn, dù là va quệt nhẹ cũng không có…
Bùi Lục tinh mắt, nhận ra Thang Đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, bèn hỏi dò: “Tất nhiên, nếu cô cảm thấy còn băn khoăn chuyện gì khác, cô có thể nói với tôi.” Thang Đồ che giấu cảm xúc của mình, cười nói không có gì, cô chỉ cảm thấy chuyện này làm phiền Bùi Lục quá, suy cho cùng vụ án cũng không phải do anh phụ trách.
Bùi Lục mỉm cười: “Miên là không phải có ai đó đùa dai hoặc muốn lấy mạng Sầm Từ là được.” Thang Đồ nghe vậy thì thầm giật mình, ngập ngừng hỏi lại: “Không phải chứ…
Sầm Từ chưa bao giờ xích mích với ai
cả.”
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ, cô quên dạo trước Cẩm Từ đã làm dư luận xôn xao rồi sao?” Bùi Lục nhắc Thang Đồ.
Thang Đồ khẽ ngước mắt lên, nhìn Bùi Lục.
Ánh mắt của cô khiến Bùi Lục hơi bối rối, anh bằng giọng hỏi: “Sao vậy?” “Châu Quân tỉnh rồi, nhưng lại không chịu hợp tác với Sầm Từ.
Đội trưởng Bùi, tôi biết anh vẫn còn nghi ngờ Sầm Từ, nhưng nói thật, nếu Châu Quân có bằng chứng thì đâu chỉ đơn giản là không muốn gặp cô ấy, có lẽ anh ta đã tố cáo từ sớm rồi chứ?”
Trai đẹp trước mắt, quả thật làm Thang Đồ dễ xúc động, nhưng chuyện liên quan đến sự trong sạch của Sầm Từ, cô vẫn luôn giữ vững lý trí.
Vụ án ngày càng trở nên bế tắc, Châu Quân chủ động yêu cầu khép lại vụ án, Mẫn Vi Vi không thể cung cấp lời khai chính xác, còn phía Sầm Từ thì không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng, nếu muốn Bùi Lục ngừng điều tra là điều không the.
Lần này Bùi Lục cũng không giấu giếm Thang Đồ, dù sao trước mặt cô ấy anh không thể giấu nổi chuyện gì: “Phải, quả thật tôi vẫn nghi ngờ Sầm Từ, chẳng những nghi ngờ Sầm Từ, tôi còn nghi ngờ cả Châu Quân.” Thang Đồ phát hiện ra manh mối trong câu nói của anh ta, liền hỏi đúng trọng tâm: “Anh không hề nghi ngờ Mẫn ViVi
sao?”
Bùi Lục im lặng hồi lâu rồi mới trả lời, giọng nói thoải mái hơn nhiều: “Nghi ngờ hay không nghi ngờ, trước mắt cũng không có cách nào điều tra tiếp được, đúng không?” Điều này thì đúng.
Mặc dù câu trả lời của Bùi Lục làm Thang Đồ không hài lòng lắm, nhưng là cảnh sát, anh có trách nhiệm nghề nghiệp và nguyên tắc riêng cần phải tuân thủ, cô không tán thành chuyện anh nghi ngờ Sầm Từ, nhưng có thể thông cảm được.
“Đội trưởng!”
Pháo Tên Lửa đứng cách đó mấy dãy bàn làm việc gọi Bùi Lục.
Thang Đồ cũng ngoái đầu lại nhìn theo, Pháo Tên Lửa thấy vậy liền mỉm cười xin lỗi Thang Đồ, sau đó ra hiệu với đội trưởng Bùi.
Bùi Lục thấy vậy thì bảo cô chờ một chút, rối theo Pháo Tên Lửa ra ngoài.
Thật ra Thang Đồ muốn đi về, người ta đang bận rộn như vậy mà.
Hôm nay hai người rõ ràng nói chuyện không hợp lý nhau, không như lần trước ăn cơm cùng, Bùi Lục ngay từ đầu đã tỏ rõ thái độ, chỉ nói chuyện phiếm không bàn chuyện công việc, nên bữa ăn đó cũng coi như được vui vẻ.
Thang Đồ phát hiện con người Bùi Lục trong cuộc sống cá nhân thì cà lơ phất phơ, nhưng khi đã liên quan đến công việc thì lại cực kỳ nghiêm túc, đàn ông như vậy dễ khiến người ta yêu thích và cũng dễ khiến người ta cuồng si.
Cô còn cảm thấy hôm nay đến Sở cảnh sát giống như việc tự lấy đá đập vào chân mình, lẽ ra định lấy cớ vụ tai nạn của Sầm Từ để đến đây cảm ơn nhân tiện chờ Bùi Lục tan ca thì cùng đi ăn cơm, hợp lý vô cùng.
Nhưng giờ vì chuyện vừa rồi nên cả hai đều lúng túng, bảo cô phải làm sao để mở lời đây? Đi tong cả một buổi nói chuyện, không còn cách nào vớt vát.
Chẳng bao lâu Bùi Lục đã quay lại, song không chờ Thang Đồ kịp lên tiếng, anh nói bây giờ mình phải ra ngoài điều tra gấp, đồng thời xin lỗi chuyện hôm nay.
Thang Đồ ngơ ngác trong giây lát, cũng không hiểu tại sao Bùi Lục lại xin lỗi mình, nhưng sự thấp thỏm trong lòng từ nãy đến giờ dường như đã biến mất.
Không sao, anh ấy đi điều tra vụ án.
Hai người tạm biệt xong, khi Thang Đồ sắp ra tới cửa, Bùi Lục gọi cô một tiếng.
Thang Đồ dừng bước, quay đầu lại.
“À chuyện là…” Bùi Lục mỉm cười với cô ấy: “Tôi sẽ dành chút thời gian tới câu lạc bộ Môn.” “Hả? À…
được.” Rời khỏi Sở cảnh sát, Thang Đồ ra sức khinh bỉ bản thân, xem kìa, chỉ vì một nụ cười của người ta mà cô đã tha thứ tất cả.
***
Ngồi đợi trong phòng khách ở cửa hàng sửa xe, hình bóng Trạm Tiểu Dã luôn quấn quanh trong đầu Sầm Từ.
Giọng điệu lúc cậu ta nói chuyện với cô, dáng vẻ cậu ta khi ngồi trên ghế, vẻ mặt cậu ta khi nói về Thiển Thiển…
Sau khi rời khỏi nhà Trạm Tiểu Dã, cô vẫn luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
Sầm Từ quyết không ở lại nhà Trạm Tiểu Dã dùng cơm, nói xong mấy câu với Trạm Xương, cô lấy cớ bận công việc ở câu lạc bộ rồi về.
Trong giây phút cánh cửa đóng lại, Cẩm Từ cảm nhận sâu sắc sự bất lực và cô độc của mẹ Tiểu Dã.
Làm nghề bác sĩ tâm lý, cô đã lường trước đến việc phải nếm trải đủ mọi đắng cay cuộc đời, nỗi đắng cay này sinh ra từ trái tim con người, tựa như loài ký sinh trùng sinh sản trong gỗ mục ẩm ướt, cho dù vào ngày năng sáng trời quang, nó cũng có thể tự do phát triển dưới bóng tối âm u.
Thợ sửa xe đi vào thông báo cô có thể kiểm tra chiếc xe.
Chiếc xe Sầm Từ mới tinh như chưa sửa, thậm chí trông còn đẹp mắt hơn trước, nhưng khi cô sờ đến phần đầu xe thì lại nghĩ, chung quy nó đã không còn là chiếc xe trước đây nữa.
Cô hỏi thăm xe của Tần Huân sửa tới đâu rồi, mới biết xe của anh vẫn còn phải chờ một số linh kiện nhập khẩu về, cô chủ động nâng cấp một vài bộ phận và hệ thống âm thanh trong xe Tần Huân, dùng tiền của mình chọn bộ thiết bị cao cấp để thay mới.
Lúc thanh toán, Sầm Từ chợt nhớ tới hệ thống âm thanh trong xe mình, bèn hỏi hệ thống âm thanh có bị hỏng không.
Ông chủ là người thật thà, cho cô biết hệ thống âm thanh không bị hỏng, không cần phải thay, vẫn còn dùng tốt lắm.
“Lúc chú sửa xe, có phát hiện nó.
À, có cảm thấy âm thanh có gì hơi kỳ lạ không?” Sầm Từ hỏi hết sức khéo léo.
“Có gì đó kỳ lạ?” Ông chủ không hiểu: “Ý cô là gì?” Sầm Từ nói: “Chính là hơi khác so với những âm thanh bình thường.” Ông chủ cười: “Cô à, hệ thống âm thanh trong xe của cô là hàng cao cấp, đương nhiên khác với âm thanh thông thường rồi.”
Ông ta không hiểu ý Sầm Từ.
Nhưng cô cũng không có ý định hỏi tiếp, Sầm Từ càng không thể hỏi thẳng ông chủ là: Chú à, trong lúc chủ sửa hệ thống âm thanh có xảy ra chuyện gì tương tự như chuyện ma quái hay không?…
Bài hát Sầm Từ nghe trên xe hôm đó, sau này càng nghĩ cô càng cảm thấy nó ma quái.
Tuy nhiên cô lại không biết cụ thể nó ma quái chỗ nào.
Hơn nữa khi ấy mọi chuyện xảy ra vô cùng bất ngờ, cô cũng không kịp nhớ lời ca, giai điệu bài hát đó.
Điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông.
Cô ký tên vào hóa đơn, rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
ở đầu bên kia là Dương Tiểu Đào, cô bé đang cuống cuống, quýt quýt.
Trong lúc nghe điện thoại, Sầm Từ nhíu mày, chờ Dương Tiểu Đào nói xong, cô mới trả lời: “Biết rồi!” Sau khi cúp điện thoại Sầm Từ gọi đi một cuộc nữa, chẳng mấy chốc đầu kia đã có người bắt máy, cô tự giới thiệu, rồi dứt khoát hỏi thăng: “Là tự nguyện đi hả?” Nửa phút trôi qua, Sầm Từ cất di động.
Cô bước tới chỗ người sửa xe, duỗi tay ra: “Đưa tôi chìa khóa xe, tôi đi bây giờ.”