Thức đêm mấy ngày liền, quả thực là mệt lử.
Đến bốn giờ mới kết thúc trò chơi, cuối cùng cố lấy dũng khí, dò xét hỏi Grunt, lần sau sẽ online vào lúc nào? Grunt trả lời: Chưa biết được. Nhanh chóng thoát khỏi trò chơi đi.
….Cô còn chưa kịp xin nghỉ, có lẽ phải hai ngày nữa không online rồi.
Bốn giờ sáng, bốn phía xung quanh yên ắng, ba mẹ vẫn còn ngủ say ở dưới tầng.
Nhưng cô phải bắt đầu chuẩn bị hành lý để bảy giờ lên máy bay đi ra nước ngoài tham gia lễ hội mùa đông.
Chủ biên Phương đã sắp xếp một chỗ ở qua đêm, vừa lúc hội họp cùng bạn bè ở đó. Cô rót cho mình một ly trà mật ong nóng, vừa cầm tờ quảng cáo xem kỹ. Rất nhanh sau đó, tầm mắt lập tức bị thu hút bởi <Mật Thất Phong Bạo>.
Ôi? Ôi?
Ánh mắt của cô sáng rực lên.
…
Cô nhìn chăm chăm vào phần giới thiệu <Mật Thất Phong Bạo>, gọi nhân viên hiểu rõ giới thiệu giúp mình, nhất định phải gọi người phụ trách cho công ty trò chơi này, có thể nhìn thấy được nhân vật khách mời trong trò chơi này.
Anh thích trò chơi này như vậy… Nếu như có một ngày, trên trang chủ của trò chơi bỗng nhiên có sự xuất hiện của mình với vai trò COS thì…
Xong, lòng bàn tay tự nhiên tê dại…
Cô hơi đỏ mặt, xoa xoa lòng bàn tay, tiếp tục chen chúc vào đám đông, chờ đợi hành lý trên chuyến bay của mình được chuyển ra.
CA3901 a, không phải chuyến của mình.
Cô nhìn điện thoại di động, thời gian vẫn còn sớm, vốn là sợ muộn nên chạy tới nhận hành lý, còn chưa kịp mở miệng nói gì bây giờ đã mất mặt rồi…
Để điện thoại lại vào trong túi áo, cô chợt nhìn thấy, đối diện cô có mấy người đàn ông với vóc dáng rất cao, đều mặc áo màu trắng hồng, tựa như đồng phục thể thao đồng nhất của vận động viên.
Gặp đội bóng rổ hả? Hay là đội bóng? Cô đoán, tò mò chăm chú nhìn.
Những người đó đang xách từng vali hành lý đi vào, không biết có ai đó, gọi “Lão đại, xong rồi.”
“Ừ.” Đang lúc mọi người bận rộn dịch chuyển hành lý ra, người đàn ông kia cứ ngồi trong xe chơi điện thoại, cũng không ngẩng lên, vẫn vừa chơi điện thoại, vừa xoay người đi đến lối ra.
!!!!
Ảo giác ư?!
Cô lặng người, vừa định chạy đến, băng chuyền chợt di chuyển.
Từng hành lý được chuyển ra ngoài, “Bịch”, “Bịch” rơi xuống dưới băng chuyền… Trái tim Đồng Niên như bị tan nát, giương mắt nhìn đám người đi khỏi, ngày càng xa, đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất…
Anh là vận động viên sao?
Đồng Niên đoán mò, hành lý màu bạc đi qua trước mặt, lúc này mới thức tỉnh, vội cầm hành lý lên, nhanh chóng đi theo, muốn đuổi kịp họ, ít nhất phải xem đồng phục đó là gì…
Không ngờ, ngoài phi trường vắng tanh.
Kết quả là bởi vì cuộc gặp tình cờ này, cô trở nên mơ mơ mộng mộng, ngoại trừ khi mở màn lên sân khấu, trạng thái chỉ dựa theo phản xạ, biểu diễn một màn <trống rỗng>, khi hạ mic xuống, những fan hâm mộ đã chạy tới vây kín tặng cho cô một đống quà tặng, dường như chậm lại nửa nhịp, từ đầu đến cuối luôn trong tình trạng mất hồn.
“Cá Mực điện hạ à,” Phụ trách hoạt động xong xuôi, Việt Quất nhỏ giọng nhạo báng cô, “Đang bay đến phương trời nào rồi hả?”
“Sao cơ?” Đồng Niên mơ hồ nhìn cô.
Việt Quất cười khúc khích: “Không trêu cậu nữa, cậu nói đi, sau bài kiểm tra IELTS lần trước, cậu quên không cảm ơn fan hâm mộ, bị người ta nói xấu, quên rồi sao?”
…Làm sao có thể quên được chứ, ở nhà khóc thầm hai ngày liền đó…
“Này cậu có biết, nơi này gần đây có cuộc thi đấu gì không? Trận bóng rổ? Trận đá bóng? Hay là cái gì đó… Vận động viên không phải vẫn thường đi tập huấn sao?” Việt Quất bị hỏi tới tấp, chỉ chỉ vào trán cô: “Lại mất trí lần thứ hai rồi hả? Ca kỹ mà lại quan tâm tới mấy trận bóng rổ là sao?”
Đồng Niên thở dài, buồn bực thổi mái tóc trên trán, không tìm ra chút manh mối nào.
“Đúng rồi, cậu vừa mới hỏi mình về <Mật Thất Phong Bạo>, trò chơi đó gần đây hình như đang tổ chức một cuộc thi đấu chuyên nghiệp đấy.”
“Thật sao?” Ánh mắt Đồng Niên mơ hồ.
“Chính là cuộc thi chơi game của các tuyển thủ ấy, bắt đầu từ năm nay mới tổ chức so tài, chồng tớ là người mê game, còn rủ mình chính là vì muốn xem cuộc thi đó. Nói là…Ba giờ?” Việt Quất nâng cổ tay, nhìn đồng hồ: “Đã bắt đầu rồi.”
“Tuyển thủ…” Đồng Niên đang cố gắng tiêu hóa từ ngữ mới mẻ này, đột nhiên mắt ánh lên, “Cũng giống như vận động viên, có mặc đồng phục của đội đúng không?”
“Đương nhiên là vậy, đặc biệt là đội ngũ chuyên nghiệp. Hơn nữa còn là một nghề nghiệp chân chính kiếm được khá nhiều tiền, nghe nói hôm nay có một đội, nửa năm nay tiền thưởng của mỗi người là…80 vạn!”
….
Vậy là… không phải… như vậy chứ?
Cô tựa như tìm được một hy vọng, “phe phẩy đuôi” cầu xin số điện thoại của chồng Việt Quất, đồng phục của đội đó có phải màu hồng trắng hay không. Không ngờ câu trả lời đúng là như vậy, thật sự là có! “Vậy chúng ta đi thôi.” Đồng Niên lập tức đứng lên, cô rất muốn xem cuộc thi này.
“Mình chưa đi được.”Việt Quất lại dùng ngón tay chọc chọc vào trán cô: “Cá Mực điện hạ, tớ phải chờ đến khi hội triển lãm kết thúc, các tiết mục đã hết! Như vậy mới có thể đi được, tớ sẽ gọi điện thoại cho chồng tớ, bảo anh ấy đưa địa chỉ cho cậu , cậu đi đến đó.”
“Ừ, được.”
Vì vậy, sau khi tiết mục mở màn của cô kết thúc, cô cứ như vậy biến mất ở hội triển lãm, kéo hành lý, không kịp tới khách sạn xếp đồ đạc, cứ đi theo địa chỉ xa lạ đó tìm đến một cung thể thao nhỏ. Đi loanh quanh ngoài cửa hồi lâu, mới tìm thấy phe vé để mua một tấm vé, sau đó đi vào, thở hổn hển ngồi xuống, nhìn lên màn hình lớn đang chiếu khung cảnh tranh tài kịch liệt, mới nghĩ thấy, dường như mình đã tìm đến đúng nơi rồi.
Nhưng nhìn lướt qua một vòng, căn bản không hề có đội nào mặc đồng phục màu hồng trắng…
Đi đâu rồi sao…
“Chỗ này không có ai đúng không?” Sau lưng chợt có giọng nói hỏi cô, “Không có ai vậy tôi ngồi nhé.”
Trong nháy mắt, Đồng Niên xù lông lên, xoay người, trừng mắt nhìn người đang cởi áo khoác ra, chỉ mặc mội chiếc áo phông màu đen từ sau hàng ghế ngồi xuống, thuận thế ngồi an vị bên cạnh cô.
Cặp mắt thâm trầm nhìn cô, anh cười nhếch khóe miệng: “Bạn trai cô đâu? Không tới đây sao?”
“…”
“Cô đến đây xem thi đấu?” Gun liếc nhìn vali hành lý cạnh chân cô.
“…”
“Quên tôi rồi hả?” Gun còn tưởng rằng mình đang khiến cô gái này sợ, dò xét hỏi một câu.
“…”
“Đừng sợ, chỉ đơn giản là chào hỏi thôi.” Gun cảm giác mỗi lần chạm mặt cô gái này, đều có thể dọa cô ấy sợ như vậy? Anh nghĩ lại, quả quyết đứng dậy, “Từ từ xem, tôi đi đây”
Chợt, anh dừng lại.
Một bàn tay nhỏ đã kéo vạt áo anh lại.