Cá Mực Hầm Mật

Chương 4: Tuyển thủ nhà nghề



Đó là toàn bộ cục diện.

Đồng Niên nằm ở trong chăn cùng với cái laptop, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám động vào chuột…

Sáu giờ sáng, Đậu Nành gọi điện thoại định đánh thức cô, nghe giọng điệu kích động như được cầu hôn của cô.

“… Cho nên, cậu đã chơi trò đó với hắn ta rồi hả?” Đậu Nành ngáp.

“Ừ!” Tâm trạng Đồng Niên đã rơi vào không gian vô hạn, cầm điện thoại, bây giờ nghĩ lại còn thấy có chút tiếc nuối, “Chắc là anh ấy nghĩ rằng tôi không biết chơi, nên không cho tôi ra khỏi bụi cỏ, còn đặc biệt giúp đỡ tôi nữa…”

“…” Đậu Nành không còn gì để nói.

Mặc dù hắn cũng chỉ là người mới biết chơi, nhưng vẫn có chút nhận thức cơ bản, trò chơi này chính là dựa vào việc không ngừng giết người ta để kiếm tiền, mới có thể mua đồ trang bị, mới có thể thắng cuộc.

Cho nên, nói đến việc giúp đỡ kia, anh cũng không phải là Lôi Phong.

Đây rõ ràng là ghét bỏ ma mới, Đại tiểu thư của tôi…

“Tôi cứ để anh ấy bảo vệ như vậy có chút không tiện phải không? Có thể khiến anh ấy mệt mỏi hay không?” Đồng Niên tự nghĩ lại.

“…Ừ, đúng… À… Nghe nói trò chơi này cần có người phụ trợ.”

“Người phụ trợ?”

“Chính là… Chính là trợ giúp cho những người bận rộn ấy.” Đậu Nành không biết mình nói có đúng không, thuận miệng bịa ra.

“Thật sao? Là tăng máu? Hay là tăng lực chiến đấu?” Đồng Niên thỉnh thoảng cũng nghe cậu bạn thân đề cập tới khi chơi game online.

“Không khác lắm đâu.” Đậu Nành ừ một tiếng, “Chắn chắc là không khác, cậu thử đến đó giúp đỡ xem.”

“Được rồi!”

Cuộc điện thoại từ đó kết thúc.

Cô bắt đầu chuẩn bị lại một chút, hôm nay phải chơi cho thật tốt.

Buổi chiều, không có?

Được rồi, đợi buổi tối…Cũng không có?

Ặc, được, vậy chờ đến nửa đêm…

Nhân cơ hội này, cô phải nghiên cứu lại về con mèo lớn loli này. Có hơn tám kiểu tấn công, còn có một số kỹ năng phụ trợ… Cô ôm chiếc laptop, cẩn thận ghi nhớ từng chức năng, và một số đề xuất của mọi người trên diễn đàn, hỗn hợp tạp nham, ghi ra vài tờ giấy.

Ba giờ đêm, đồng hồ báo thức ở dưới gối chợt vang lên.

Cô vội ngồi dậy, tay chân luống cuống tắt đồng hồ báo thức đi, ôm chăn đến chỗ máy tính, thuần thục chui vào trong đó, mở máy tính, đăng nhập trò chơi, tìm kiếm… Là ở đây!

Hơn nữa không ngờ còn mời rất thuận lợi.

Cô nhanh chóng chọn nhân vật, tìm được con mèo loli lớn, hơi thấp thỏm và kích động chờ lựa chọn những người còn lại. Chợt, hệ thống thông báo: “Có 1 người chơi đã ra khỏi, xin hãy chờ đợi người chơi mới gia nhập.”

Ách? Có chuyện gì vậy?

Một người chơi mới vào.

Hình ảnh trò chơi mở ra.

Đồng Niên không kịp chờ đợi nhìn một vòng xung quanh, phát hiện anh đang đứng bên cạnh mình. Bỗng nhiên, dưới con mắt thận trọng của nhiều người, quanh thân Grunt phát ra một ánh hào quang màu đỏ, trong một giây liền biến mất.

Xảy ra chuyện gì, hệ thống bị bug sao? Còn chưa bắt đầu liền tăng máu??

Không đúng, không đúng… Cái này không phải là RPG ((Role Playing Game) hay gọi là thể loại game nhập vai) sao, là một trò chơi thi đấu. Tại sao lại phải tăng máu… Lúc đầu còn tự dự trữ máu, sau đó ai còn quan tâm còn máu hay không, đều là giết giết giết!

Đồng Niên cảm thấy thích thú, ở kỹ năng cooldown (thời gian hồi chiêu) 5 giây,

Nhất định là lời nhắc nhở bi đát nhất.

“G đẹp trai? G đẹp trai? Out?”

“Tê hết cả chân rồi, mãi mới đợi đến lúc Grunt login…”

“Đúng vậy, thỏ mao, G đẹp trai gần đây thường chơi Mật Thất Phong Bạo, hiếm khi thấy đến làm khách mời! Thỏ mao! Thỏ mao kia!!”

Chơi Mật Thất Phong Bạo?

Cô sẽ âm thầm ghi nhớ trò chơi này, tuyệt.

***********************************

Trong bóng tối, Gun vừa cầm một chiếc khăn lông lên rồi đi tới, nước từ tóc anh nhỏ xuống từng giọt, rơi vào bả vai, rồi thuận thế chảy xuống. Vì mới tắm xong, tùy tiện với lấy cái quần bò, chưa kịp cài nút áo.

Trên người vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề.

“Cái gì đây?” Anh nhận ra mình như đang bị tăng huyết áp, giương mắt nhìn màn hình.

Đây không phải là người hôm qua sao? Bây giờ lại trở lại? Vừa rồi anh cũng không để ý.

Rút khỏi đi chứ? Phải giải quyết quá nhiều.

Tại sao lại không rút khỏi?

Ngày hôm qua cũng bởi vì mọi người biết có một người ở đây không biết chơi, suýt nữa đã thua trận. Thật ra thì một mình anh hoàn toàn có thể chống đỡ được hai cao thủ Tông Sư. Nhưng “áp lực chống đỡ” này khá khó khăn, biết rõ là đã thiếu hụt một lực chiến đấu, đúng là đối thủ cao tay, khó tránh khỏi có gánh nặng trong lòng.

Phiền phức…

Anh xoa xoa tóc, lau nước trên mái tóc đen ngắn, vẫn ướt sũng, xộc xệch rũ xuống trên trán. Hình như, trong con mắt đen nhánh chợt xuất hiện một vầng sáng, ngày càng nhiều hơn… Tràn đầy hưng phấn.

Anh vô thức liếm nhẹ môi dưới.

Nhưng sự quấy rối này cũng không tồi, bốn đánh năm không phải rất kích thích sao?

*********************************

Ngay sau đó, trong trò chơi, mọi người liếc mắt nhìn thấy Grunt vẫn đi thẳng trên đường, mà có người cưỡi con mèo lớn loli vui sướng đi theo sau anh, cứ năm giây, lại thêm máu cho Grunt.

Lúc ấy, đồng đội nói chuyện trong nhóm:

Grunt: đứa trẻ nhà tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Mọi người tự giải quyết cho tốt.
!!!!

Đồng Niên không nhịn được, hai bàn tay ôm lấy mặt.

Im ắng khoảng ba giây.

Cho đến khi Grunt biến mất khỏi màn hình, trong lồng ngực mới đập thình thịch, vội vàng cưỡi mèo lớn nhanh chóng đuổi theo.

Anh nói “Đứa trẻ nhà tôi”! Nhà tôi… Nhà tôi…

Mình là người nhà anh ấy…

Chíp chíp chíp chíp. (tiếng chim kêu)

Cô nhất định sẽ chăm chú thêm máu cho anh!

Trong kênh chat nhóm, các đồng đội chợt cảm thấy thư thái.

Thì ra Grunt chơi cùng người nhà? Vậy thì mặc kệ đi, Grunt đứng ra bảo đảm, nhất định sẽ không thua.

Áp Diệt Đa: Ha ha, hóa ra là vậy, G đẹp trai, đó là người của anh thì hiểu rồi.
Cookicooki: Grunt! Xin nhận một lạy của tiểu nhân! Gia nhập K&K là mơ ước cả đời của tôi đấy!

Nhất Tạp Thông: Lão G, ba giờ đêm không ngủ lên đây tranh đấu, còn đưa theo cả người nhà, không phải là đang định dạy con gái chơi đấy chứ? Ha ha ha ha.

Chuyện này…

Đồng Niên nhanh chóng đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì mấy câu nói đùa kia.

Nếu tất cả mọi người đều nói chuyện, sao mình không nói mấy câu nhỉ?

Vì vậy, mấy giây sau, mọi người nhìn thấy “đứa trẻ nhà Grunt” nói:

Trai đẹp hạng B: (>^ω^<) meo meo, tôi là cá mực nhỏ, mong mọi người chiếu cố nhiều nhiều.

Áp Diệt Đa:…

Cookicooki: …

Nhất Tạp Thông: …Ha ha ha, xin chào….

Đồng Niên mơ màng.

Cô cưỡi mèo lớn, đi theo Grunt thật sát: “Phải chăng là do cái tên id này của tôi không hay sao? Bọn họ có vẻ không hào hứng với tôi?”

Cái tên Trai đẹp hạng B này đúng là… quá…

“…” Grunt.

“…Vậy, tôi có thể tạo một tài khoản mới? Anh chờ tôi một lát? Tối đa 10 phút thôi!”

Grunt lặng im.

“Vậy…”

Grunt cắt ngang lời cô: “Thêm máu, đừng dừng lại.”

“A, ừ, ừ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Cô đã sẵn sàng bày thế trận chờ quân địch, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ cần ok về kỹ năng tăng máu vào Grunt. Vậy là… Cả phòng chín người thấy Grunt vẫn còn đầy máu, không ngừng, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu đỏ…

Mọi người… Ha ha ha ha ha…

G đẹp trai… Có tình ý thật thú vị…

Tác giả có lời muốn nói: một đôi phối hợp ăn ý, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.