Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt

Chương 3: Ông chồng bá đạo



“Dịch vụ giao hàng nhanh, hoàn thành mọi sứ mệnh”. Lần thứ ba trong đêm nay, anh trai giao hàng nhanh xuất hiện trước mắt Tạ Giác.

Tạ Giác lấy một miếng dán giữ nhiệt từ trong chiếc túi màu đen ra, nhã nhặn dán lên vùng bụng của mình.

Chốc lát sau, nhiệt độ từ miếng dán tràn ra, bụng dưới khô nóng không thôi. Tạ Giác cau mày, nhìn Giản Cảo Chi đang bất tỉnh nhân sự, nói rằng: “Đây là cậu tự tìm”.

Sau đó anh quay đầu lại, hỏi Việt Trạch: “Gần đây có khách sạn năm sao nào không?”

“Dạ?” Việt Trạch nói: “Ngài muốn… muốn dẫn cậu ta đi…”

“Ừ”.

Tạ Giác phát hiện ánh mắt của Việt Trạch nhìn mình không khác gì đang nhìn một kẻ biến thái.

Anh tạm ngừng một chút, nói thêm: “Hay cậu cũng đi cùng đi?”

“Tôi sao?” Việt Trạch nhìn xuống Giản Cảo Chi, “Ngài muốn tôi cùng với cậu ta…”

Tạ Giác gật đầu.

“Cũng không phải không được…” Nhưng phải thêm tiền.

Sau khi giãy giụa một hồi lâu, Việt Trạch đã đưa ra quyết định như vậy.

Một phút đồng hồ sau.

Việt Trạch vất vả vác theo Giản Cảo Chi còn cao hơn mình cả nửa cái đầu, từng bước từng bước dịch chuyển ra ngoài quán bar.

Cậu ta cắn răng nói: “Tên nhóc này ăn quả cân mà lớn à, sao nặng thế chứ?”

Tạ Giác đút một tay vào túi, nét mặt nhàn nhã. Anh giơ cánh tay còn lại nắm lấy cổ áo Giản Cảo Chi, nhưng cũng chỉ nắm lấy một đoạn nhỏ, cổ áo sơmi trắng mở rộng ra, lộ phần gáy trắng nõn trơn mịn, phía trên đó có một dòng chữ “búp bê rách” được viết bằng bút marker.

[Hệ thống nhiệm vụ Lục Tấn Giang:

Kịch bản: Tạ Giác bỗng cảm thấy bụng dưới của mình khô nóng.

Mức độ hoàn thành: 100%, S, PERFECT!

Kịch bản: Xách người ta như một con búp bê rách.

Mức độ hoàn thành: 100%, S, PERFECT!

Đánh giá tổng hợp: Nhiệm vụ hoàn thành, S, PERFECT!]

Hệ thống ra sức lắc mạnh thanh nhiệm vụ: [Không! Không thể nào! Chắc chắn là mày đã bị hỏng rồi! Hỏng rồi!]

Thanh nhiệm vụ: [Tất cả đều hoạt động bình thường. Hệ thống 038 làm hư hao tài sản của Lục Tấn Giang, khấu trừ năng suất tháng này].

[Không!] Hệ thống không tin nổi: [Sao có thể? Chỉ như vậy? Chỉ như vậy cũng được sao?].

“Được chứ sao”. Tạ Giác nghe thấy lời của nó, hỏi ngược lại: “Những thứ có thể giải quyết bằng tiền, sao lại phải bỏ công bỏ sức ra cho mệt?”

Hệ thống: […]

Logic chặt chẽ, không còn đường nào để cãi lại.

Nó có một dự cảm không lành, nếu vị ký chủ này còn tiếp tục chơi như vậy, có thể nó sẽ trở thành một hệ thống vô dụng, chỉ còn tác dụng thông báo nhiệm vụ, mất đi tôn nghiêm của cuộc đời một hệ thống.

Không thể! Hệ thống tự động viên chính mình —— 038 ơi là 038, mày phải tỉnh táo lại, dùng nhiệm vụ có độ khó cao đả kích sự tự tin của ký chủ, thao túng tâm lý ký chủ, để ký chủ kính sợ mày, ỷ lại mày, một giây một phút cũng không được rời khỏi mày, trở thành chó săn của hệ thống! Mày có thể!

Nghĩ đến chuyện này, lại ngắm cái kịch bản mình cố tình chọn lựa để hoàn thành mục đích, hệ thống cười khặc khặc ra tiếng.

Không phải mới hoàn thành được có một chương thôi sao? Anh đắc ý gì chứ? Kịch bản đằng sau còn kích thích hơn nhiều, để tôi xem anh định lừa gạt làm sao!

Khách sạn năm sao.

Lễ tân nhìn ba vị khách kỳ quái đứng trước mặt.

Tạ Giác: “Thẻ căn cước”.

Việt Trạch móc thẻ căn cước ra, lại hùng hùng hổ hổ móc cả thẻ căn cước của Giản Cảo Chi từ túi quần cậu tới.

Lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho ba người xong, đưa tới một tấm thẻ phòng VIP, sau đó dựa theo trình tự công việc, hỏi han một câu: “Xin hỏi một chút, quan hệ của ba vị đây là…”

Tạ Giác chỉ vào chính mình: “Cha”.

Lại chỉ về phía Việt Trạch: “Con trai”.

Việt Trạch như bị giẫm trúng cái chân đau, hoặc là bị động trúng ký ức không vui nào đó, nếu không phải còn vướng bận Giản Cảo Chi ở bên thì cậu ta đã sớm nhảy dựng lên: “Hứ, ai là…”

Tạ Giác: “10.000.”

Việt Trạch nhìn giao diện gửi tiền Alipay trong tay anh, da mặt giật giật, vui vẻ cười nói: “Daddy~”.

“….” Cô lễ tân có kinh nghiệm trải qua sóng gió, không biết phản ứng ra sao, cuối cùng chỉ có thể khô khan cười nói: “Chúc ba cha con quý khách tận hưởng thời gian vui vẻ trong khách sạn của chúng tôi”.

“Bốn người”. Tạ Giác gật đầu một cái, cầm thẻ phòng, đi về phía thang máy.

“Bốn người?” Cô gái lễ tân và Việt Trạch cùng kinh ngạc hô lên, Tạ Giác lại không giải thích gì thêm.

[Bốn người?] Hệ thống cũng không nhịn được, mở chức năng rà quét: [Tôi nhớ đây là thế giới hiện đại, không có ma quỷ gì mà nhỉ? Ở đâu có thêm người thứ tư?]

Nó bỗng cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Thang máy hiển thị con số 18, ‘Tinh’ một tiếng, cánh cửa thang máy sáng bóng đến độ soi gương được mở ra, hệ thống nhìn cảnh tượng trong gương, đột nhiên hiểu được.

[Hứ, hứ, hứ!] Nó dậm chân: [Ai là con trai anh chứ? Tôi không có loại cha như thế này!]

Tạ Giác: “Haizz”.

Hệ thống: [….]

Lúc này nó mới bắt đầu mở khóa cốt truyện mới.

[Hai người đi vào trong phòng, dưới sự chỉ bảo của Tạ Giác, Giản Cảo Chi mở rộng thân thể, đón nhận vật từ bên ngoài chen vào. Sau một hồi giày vò, xương sống thắt lưng của cậu đều run rẩy, mồ hôi lạnh rơi xuống, yếu ớt cắn môi dưới].

[Giản Cảo Chi mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Không!”]

[Tạ Giác không hề thương tiếc, lạnh lùng trêu đùa cậu: “Cậu phóng hỏa, cậu phải chịu trách nhiệm dập nó”.]

[Khặc khặc khặc khặc khặc khặc…] Hệ thống đọc tới mức mặt đỏ đến tận mang tai, sau đó đột nhiên liên tục phát ra những tiếng cười quái dị: [Cảnh quan trọng đến rồi, ký chủ ơi].

[Tôi có thể giúp anh báo cáo đoạn cốt truyện này đã vi phạm nội dung, nhưng mà trước tiên anh phải thề sau này sẽ nghe lời tôi đã, không thì…]

[Để tôi xem nào… chậc chậc, cái đoạn lăn giường này. Diễn rất đặc sắc, ai mà nghĩ được ở Lục Tấn Giang lại có đoạn cốt truyện vàng đến vậy? Tôi thích lắm!]

Sau khi được ăn thịt đến thỏa mãn, hệ thống hoàn hồn, dùng giọng điệu của Shakespeare nói thêm: [Tôn nghiêm hay là trinh tiết? This is a question!]

(*) Chế trên câu độc thoại nổi tiếng trong Hamlet của Shakespeare: “To be or not to be, that is the question”.

[Ký chủ, để tôi chống mắt lên xem anh lựa chọn cái gì!]

Tầng một, lễ tân mới đưa tiễn ‘một nhà bốn người’ đầy kỳ quái xong thì lại đột nhiên trông thấy giám đốc khách sạn cung kính dẫn theo một người đi tới.

Ông giám đốc kia bình thường mắt lúc nào cũng cao quá đầu, hôm nay lại ân cần trước mặt người ta, mặt mũi tràn đầy sự nịnh nọt: “Ngài Thẩm, ngài chờ một chút, để tôi đi hỏi giúp ngài”.

Ông ta hỏi lễ tân: “Có phải lúc nãy vừa có ba vị khách nam đến đặt phòng, dáng dấp không tồi, một lớn hai nhỏ?”

Lễ tân: “Đúng ạ”.

“Họ thuê mấy phòng?”

Sau khi tiếp tân trả lời xong, giám đốc bảo cô giao thẻ phòng dự bị ra.

“Nhớ đấy, đây là do cô giao nhầm thẻ phòng, căn phòng này vốn là phòng của ngài Thẩm đây, cô hiểu chứ?”

“…” Lễ tân liếc nhìn ngài Thẩm, ngạc nhiên – người đàn ông này rất anh tuấn, khí thế cũng kinh người.

Cô gật đầu liên tục, chẳng qua vẫn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Đợi đến khi bóng dáng của giám đốc và ngài Thẩm biến mất đằng sau cánh cửa, cô mới nhớ tới câu nói ‘một nhà bốn người’ của vị khách họ Tạ lúc nãy, đột nhiên tỉnh ngộ.

Cô lễ tân tỉnh ngủ hẳn, dùng điện thoại lên một diễn đàn tình cảm, ẩn danh đăng một bài mới ——

[Chủ bài viết: Kể cho mọi người nghe một tình huống tôi từng gặp được khi làm lễ tân ở khách sạn năm sao —— anh chồng nhỏ xinh đẹp mang theo hai cậu con trai nuôi đêm hôm khuya khoắt tới khách sạn thuê phòng, ông chồng bá đạo cùng giám đốc khách sạn chạy tới bắt gian.

Lầu 1: Hoảng sợ!

Lầu 2: Cuộc sống của người giàu có thật hỗn loạn!

Lầu 3: Anh chồng nhỏ xinh đẹp và ông chồng bá đạo dáng dấp trông ra sao?

Lầu 4: Chủ bài viết mau kể tiếp đi!

…]

“Không! Tha cho tôi đi mà!” Giọng nói mang theo tiếng khóc và tiếng thở dốc truyền qua khe cửa, bay ra bên ngoài.

Trong phòng VIP, Tạ Giác mặt không đổi sắc đọc kịch bản: “Cậu phóng hỏa, cậu phải có trách nhiệm dập”.

Đúng lúc này, ‘cạch’ một tiếng, ba người trong phòng đồng loạt quay đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.