Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt

Chương 17: Tam quan hư hại



Giản Cảo Chi mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng, xách theo thùng nước và cây lau nhà, cẩn thận quét dọn hành lang.

Hơn hai mươi ngày trước, cậu bị Việt Trạch đưa tới bệnh viện, nhận quần áo ở bộ phận hậu cần. Việt Trạch bảo: “Từ hôm nay trở đi, mày chính là nhân viên vệ sinh của bệnh viện Nhân Dân số 3!”

“Nhân viên tạm thời, mỗi tháng nhận lương 5000 tệ, bao ăn ở, có ý kiến gì không?”

“Không có ạ”. Giản Cảo Chi ôm quần áo, trong lòng cứ như đang nằm mơ.

Công việc tốt như thế lại rơi xuống đầu cậu ư?

Cậu chỉ có trình độ trung học phổ thông, không có kinh nghiệm làm việc. Bệnh viện đồng ý nhận cậu, nhất định do nể mặt anh Việt Trạch. Cậu không thể khiến anh Việt Trạch mất mặt!

“Em sẽ làm thật tốt!” Giản Cảo Chi lớn tiếng nói.

Ánh mắt biết ơn của Giản Cảo Chi khiến cho Việt Trạch mất tự nhiên, cậu ta hừ một tiếng: “Biết thế là được. Trước kia mày chưa làm nghề này, thời gian thử việc cứ theo tao đi. Tao làm cái gì mày phải làm cái đó, nghe rõ chưa?”

“Dạ!”

“Còn nữa, công việc này phải giữ bí mật, mày không được kể chi tiết cho người khác, ngay cả ngài Tạ cũng không được. Nếu ngài Tạ tìm mày, mày phải nói ngay với tao, không được giấu giếm, biết rồi chứ?”

Giản Cảo Chi đồng ý ngay tắp lự.

—— Cho dù Việt Trạch không nhắc nhở, cậu cũng không muốn liên hệ với ngài Tạ nữa. Mỗi lần nhớ tới đêm đó, trừ xấu hổ ra, Giản Cảo Chi còn sinh nỗi sợ hãi với ngài Tạ lạnh lùng, mỗi lần nhắc đến tên ngài ấy, cậu lại run rẩy không thôi.

“Anh Việt, anh tốt quá”. Thấy Việt Trạch đồng ý giúp cậu đối mặt với ngài Tạ, lòng biết ơn của Giản Cảo Chi sắp tràn cả ra ngoài.

“Thu cái ánh mắt quyến rũ của mày lại, mày biểu diễn cho ai xem đấy hả? Chỗ này có người ngoài nào đâu”. Việt Trạch xoay đầu nhìn sang chỗ khác.

Con vịt nhỏ này ngu xuẩn chết mất thôi, bán nó đi rồi nó còn đếm tiền hộ mình. Thôi, coi như nó chịu nhường ngài Tạ ra, sau này mình để ý đến nó nhiều hơn chút vậy.

Việt Trạch: “Công việc rất đơn giản, chỉ cần dọn dẹp phòng bệnh đúng giờ. Nhưng có một nguyên tắc, mày không được trò chuyện với bệnh nhân, cũng không được đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của họ, ngay cả bác sĩ cũng thế. Trừ tao ra, trong tòa nhà to lớn này, người nào nói gì với mày mày cũng phải giả bộ không nghe thấy. Có làm được không?”

Giản Cảo Chi cảm thấy hơi quái lạ, nhưng vẫn gật đầu.

Việt Trạch khá hài lòng, thuận miệng giải thích: “Bởi vì hồi trước trong bệnh viện này từng xảy ra trường hợp hộ lý giúp bệnh nhân bắt cóc bác sĩ nên quản lý rất nghiêm ngặt. Nhưng mày không cần lo lắng, điều kiện an ninh ở đây chắc chắn đứng đầu. Hôm nào tao dẫn mày tới phòng bảo vệ ngó qua một chút, toàn là quân nhân giải ngũ cả đó, thân thể khỏe mạnh, cam đoan không có một thằng du côn nào dám chui vào, trừ khi chúng nó muốn…”

Mấy chữ cuối cùng biến mất trong miệng Việt Trạch, Giản Cảo Chi tò mò: “Muốn gì ạ?”

“Muốn, muốn cái đầu mày ấy! Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi!” Việt Trạch quay người, thầm nghĩ, người bình thường nếu như không muốn bị người ta nghĩ mình tâm thần, ai lại xông vào bệnh viện tâm thần chứ? Nếu không may có khi còn bị tiêm thêm liều thuốc mê đưa vào trong, sau này muốn ra cũng khó lòng ra nổi, còn tiết kiệm tiền phái xe cứu thương đi của bệnh viện.

“Tóm lại mày cứ yên tâm đi theo tao. Trước tiên tao dẫn mày đến ký túc xá một chuyến, sau đó dạy mày cách quét dọn, buổi chiều mày bắt đầu làm việc nhé.”

“Dạ”. Ánh sáng ban ngày khiến lòng người yên ổn, Giản Cảo Chi giẫm lên cái bóng của Việt Trạch, quanh người cuối cùng cũng xuất hiện khí chất hoạt bát của thiếu niên. Cậu hỏi: “Anh Việt, tại sao nhân viên vệ sinh của bệnh viện phải mặc đồng phục xanh trắng giống bệnh nhân ạ?”

“Vì để bệnh nhân không sinh ra mâu thuẫn tâm lý. Mày nghĩ mà xem, bản thân bệnh nhân đang bị bệnh lại phải ngắm một kẻ khỏe mạnh ẩn hiện trước mắt mình, nhất định lòng không thoải mái. Đã không thoải mái đương nhiên phải gây sự, bệnh viện không muốn xảy ra chuyện này”.

“Vì ngăn chặn náo loạn, tất cả các nhân viên trong đây, ngoại trừ bác sĩ, đều mặc quần áo giống bệnh nhân – mày có mặc không thì bảo?”

Giản Cảo Chi dù sao cũng mới là một thiếu niên mười tám tuổi, tính cách ngây thơ, không giống Việt Trạch – kẻ mò mẫm trong xã hội nhiều năm rồi, nói dối không hề đỏ mặt.

Cậu nhìn Việt Trạch nói đến vững vàng, lập tức tin tưởng —— “Em mặc!”

Giản Cảo Chi cởi quần áo xuống, thay đồ.

Hừ, Việt Trạch thầm nghĩ, lừa dễ ghê.

Cũng may con vịt nhỏ này kiến thức nông cạn, không biết “Bệnh viện Nhân Dân số 3” chính là “Bệnh viện tâm thần số 3” trong lời người người ở thành phố L bọn họ. Cho đến bây giờ, cậu thật sự tin tưởng lời nói của Việt Trạch, cho rằng đây là bệnh viện chữa trị bệnh nhân bị bệnh nặng bình thường, tất cả bệnh nhân ở đây đều mắc bệnh mãn tính, cần phải điều trị lâu dài.

Kết quả Việt Trạch muốn đúng là như vậy. Cậu ta cũng thay quần áo, vừa mặc đồ vừa vô tình trông thấy vòng eo xinh đẹp của Giản Cảo Chi, bất mãn hừ một tiếng —— dáng người con vịt nhỏ này thế mà còn đẹp hơn cậu ta! Còn có cả cơ bụng! Hừ!

038 dạt dào tình cảm đọc diễn cảm cốt truyện ——

[Sau đêm ở khách sạn, Giản Cảo Chi trở về nhà, muốn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu thường xuyên cảm thấy buồn nôn, choáng váng].

[Một hôm nọ, sau khi ôm bồn cầu nôn đến độ không đứng lên được, Giản Cảo Chi quyết định tới bệnh viện kiểm tra.]

Ồ dê! Sau khi đọc xong, 038 thầm thả like trong lòng.

Ai có thể ngờ mới mở đầu chương 2 đã phấn khích đến vậy. Đây là cốt truyện xịn sò chỉ đứng sau mỗi tình huống “ánh mắt nam chính” thôi đó!

Là nhân vật chính công, toàn bộ quá trình Tạ Giác không được ra sân, sự tồn tại của ký chủ chỉ có tác dụng thúc đẩy cốt truyện – chẳng hạn như bỏ tiền mua món đạo cụ thôi miên từ xa, gây sức ép lên tâm lý nhân vật thụ, hoặc là đổi cho mình một gương mặt mới, ẩn nấp bên cạnh nhân vật chính, theo dõi tiến độ cốt truyện.

Nhưng 038 sẽ không gợi ý cho ký chủ, nó chỉ ước gì ký chủ thất bại, thế thì anh ta mới hiểu được tầm quan trọng của nó.

038 hỏi: [Ký chủ, anh có làm được không?]

Tạ Giác cúi đầu gõ điện thoại, hình như không nghe thấy câu hỏi của hệ thống.

[Bốp bốp bốp!] 038 dùng sức vỗ tay, [Cốt truyện bắt đầu! Mau chóng hoàn thành! Sau ba ngày cốt truyện chưa diễn ra tôi sẽ trừng phạt anh! Gần đây tôi đã học được một thủ thuật mới từ giáo sư Dương Vĩnh Tín đấy!]

(*) Chuyên gia Dương Vĩnh Tín – người đưa ra phương pháp cai nghiện Internet bằng cách chích điện. Cụ thể, ông chích điện vào huyệt thái dương và đầu ngón tay người nghiện, phương pháp điều trị này đã gây ra tranh cãi rất mạnh mẽ.

“Im”. Cuối cùng Tạ Giác cũng thưởng cho nó một ánh mắt, anh chỉnh sửa lại nội dung một lượt, sau đó nhấn gửi đi, bỏ di động xuống.

Điện thoại di động dừng trên màn hình cuộc đối thoại của Tạ Giác và Việt Trạch.

[Tạ Giác: Gần đây cơ thể Giản Cảo Chi không được thoải mái phải không?]

[Việt Trạch: Ủa? Sao ngài biết ạ?]

[Tạ Giác: Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?]

[Việt Trạch: Nửa tháng].

[Tạ Giác: Có phải cậu ấy cảm thấy choáng váng, chóng mặt, buồn nôn?]

[Việt Trạch: Vâng…]

[Tạ Giác: Cho dù đã uống thuốc cũng không đỡ?]

Việt Trạch ném thẳng túi thuốc dạ dày lên mặt bàn, cào mặt bàn một phát.

Đáng chết! Chắc chắn ngài Tạ đang lén lút quan tâm đến con vịt nhỏ này, không thì sao ngài ấy biết nhiều thế được?

Tiếng đồ vật bị ném lên bàn làm Giản Cảo Chi giật mình. Cậu bé yếu ớt ra khỏi nhà vệ sinh, tóc hơi ướt, giọt nước nhỏ xuống, vừa nhìn đã biết vừa mới nôn xong.

“Anh Việt, anh mua thuốc hộ em rồi ạ? Cảm ơn anh”.

Việt Trạch càng nhìn cái dáng vẻ dong dài của cậu càng không vừa mắt, đứng lên ấn cậu xuống giường, nói: “Mày tưởng tao muốn lắm hả? Tao sợ mày chết ở đây sẽ ảnh hưởng đến phong thủy phòng ký túc của tao đó!”

Giản Cảo Chi mỉm cười dịu dàng, không tức giận.

“…” Việt Trạch ngồi xuống giường của mình, cầm điện thoại di động lên, nghiến răng ken két. Cuối cùng cậu ta vẫn quyết định nhờ ngài Tạ kiếm một bác sĩ tốt hơn hộ Giản Cảo Chi, tránh cho thằng nhóc kia chết ở chỗ này thật.

Mà ý nghĩ này xuất hiện khiến Việt Trạch càng giận —— “Đầu óc mình đúng là có bệnh mới đi quản thằng nhóc con này!”

[Ngài Tạ…] Cậu ta mới gõ mấy chữ đó xuống điện thoại di động, Tạ Giác đã gửi một bao lì xì 50.000 tệ sang, còn đi kèm một tin nhắn.

[Tôi có thể chữa khỏi cho Giản Cảo Chi, cậu cứ dựa theo cách tôi nói]

“…”

[Tạ Giác: Vấn đề của Giản Cảo Chi rất đặc biệt, tôi nghiên cứu rất lâu mới nghĩ ra phương pháp giải quyết. Cậu tin tôi đi, không có gì sai trái đâu.]

Việt Trạch:…

Tôi ghen tị đến chết rồi đó, ngài có biết không?

Nghiên cứu rất lâu! Rất lâu! Giản Cảo Chi kia nào có tài đức gì!

Việt Trạch nhe răng trợn mắt như mới vừa ăn miếng chanh to, lườm qua chỗ Giản Cảo Chi một cái, cắn răng trả lời [Vâng], sau đó nhận bao lì xì.

Ngài Tạ hoàn toàn hiểu rõ tình trạng của Giản Cảo Chi, cho nên chắc chắn cách chữa của ngài ấy không sai được.

Cho dù có sai… dù sao cũng là ngài Tạ, Giản Cảo Chi không thể nào bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc gáy. Nhiều lắm… nhiều lắm thì tam quan bị hư hại thôi…

[Tạ Giác: Cậu gọi video đi, tôi chỉ cậu làm].

Nét mặt vặn vẹo của Việt Trạch lập tức biến mất. Cậu ta sửa soạn lại đầu tóc, thay món đồ thời thượng nhất mình có, nói với Giản Cảo Chi: “Mày nghỉ ngơi một lát, tao ra ngoài gặp mấy người, chút nữa dẫn mày đi tìm bác sĩ”.

Lời tác giả: Việt Trạch: Các bác sĩ bệnh viện tâm thần chúng tôi có tay nghề rất cao, chắc chắn bạn sẽ thích họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.